Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Quyển 2 - Chương 103: Nam An thế tử
Edit: Trần Phương
“Vương gia, Nam an vương thế tử cầu kiến” phía ngoài một người hầu bẩm báo. Hạo thân vương đặc biệt chú ý đến động tác của Ôn Uyển. Thấy nàng không thèm ngẩng đầu lên, dường như không nghe thấy tin tức kia. Trong lòng thầm giật mình, nha đầu này thật biết giả bộ hồ đồ, không tệ chút nào.
“Vương thúc khỏe mạnh…” Một âm thanh ôn nhuận vang lên. Ôn Uyển vẫn cúi đầu nhưng ánh mắt lại liếc qua. Một người mặc áo gấm, không cần nhìn mặt chỉ cần nhìn quần áo cũng biết người này là một người không xa hoa.
“Đây là Ôn Uyển, Ôn Uyển ra mắt biểu ca của cháu đi”. Hạo thân vương lên tiếng giới thiệu, nàng không thể tiếp tục giả bộ ngu ngơ liền đứng dậy hướng về phía nam tử làm lễ chào.
“Ngẩng đầu lên, sao lại sợ hãi rụt rè như vậy. Cháu dám cùng Chu vương đối đầu ánh mắt lạnh băng, còn sợ biểu ca cháu sao? Biểu ca cháu tính tình rất tốt, sẽ không làm hại cháu đâu.” Hạo thân vương nhìn Ôn Uyển muốn giả bộ ngu ngơ, liền buông một câu đâm thủng lớp ngụy trang của nàng.
Đến lúc này Ôn Uyển thật muốn tức trợn mắt, sao lại có người như vậy a, một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho nàng. Hiện tại nàng đối với khuôn mặt thiếu niên tuấn lãng này một chút cũng không cảm thấy hứng thú nào. Ông trời à, nàng mới hơn tám tuổi chút xíu, không cần phải làm quen sớm như vậy.
Nhưng đến nơi này, muốn giả bộ ngu cũng không giả bộ ngu được, liền ngẩng đầu hướng về phía hai người cười cười. Cũng là giương mắt nhìn thấy nam tử đứng bên cạnh hắn liền đưa mắt nhìn nhiều thêm một cái.
‘Sắc nhược xuân hiểu, thanh nhã xuất trần’ Ôn Uyển âm thầm thở dài nói thầm, quả nhiên là danh bất hư truyền. Nam An thế tử năm nay mười ba tuổi so với nàng lớn hơn bốn tuổi. Lớn hơn chừng đấy không gọi là nhiều nhưng so với nàng thì khác biệt một trời một vực.
“Ôn Uyển biểu muội ta tên là Kì Ca, tên chữ là Mộc Chi. Lần đầu gặp mặt cũng không biết muội thích gì. Đây là chiếc thuyền buồm nhỏ ta khắc, tặng uội này, hi vọng muội sẽ thích” Nam An thế tử đưa tới một món đồ trong hộp gấm nhỏ nói. Thanh âm kia như một làn gió mát, thấm sâu vào lồng ngực, làm người ta cảm thấy thực ngọt ngào. Ôn Uyển thành thực nhận lấy cũng chưa mở ra xem.
Ôn Uyển nhìn về phía hắn cảm kích cười cười.
Nam An Thế tử thẳng tắp nhìn nàng, cũng hướng về phía nàng gật đầu cười. Nụ cười kia làm cho người ta như tắm gió xuân. Mà đôi mắt nhìn về phía nàng thanh thản phẳng lặng như nước, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhuận hiền hòa. Động tác giơ tay nhấc chân tinh tế thanh nhã quý khí nghiêng thành làm cho người ta chỉ nguyện thấp tới bụi bậm cũng phải nhìn ngưỡng mộ hắn.
Ôn Uyển nhìn nụ cười như vậy, trong lòng cảnh giác mãnh liệt. Nam tử ưu tú như thế này, đối với ngươi ôn nhu cười như vậy, ngươi sẽ cảm thấy hắn đối với ngươi tràn đầy thiện ý, ngươi sẽ không tự chủ được cảm thấy rất thân thiết, không nhịn được muốn cùng hắn thân cận.
Ôn Uyển nhìn hắn, quả thật ôn hòa hiểu lễ nghi, một thiếu niên tốt. Khó trách được bầu làm Nhuận ngọc công tử. Được các quý phu nhân trong thành bầu làm con rể được nhiều nhà mơ ước nhất, Tào Tụng phải xếp hàng thứ hai. Đáng tiếc những người khen ngợi này không bao gồm Ôn Uyển. Nàng đối với nam tử như vậy không những không ngưỡng mộ mà còn sẽ không thân cân. Nàng chỉ muốn kính nhi viễn chi, càng xa càng tốt.
Ôn Uyển nhìn thẳng một lát rồi lại cúi đầu xuống. Ánh mắt dừng ở nơi cái hộp trong lòng chuyển động bao suy nghĩ cũng không biết cái thuyền buồm nhỏ này có bao nhiêu quý giá. Nếu chỉ là một cái hộp tầm thường làm từ gỗ xoan đào thì nàng bị lỗ nặng rồi. Dùng sáu ngàn lượng bạc đổi lấy cái thuyền buồm này, nói ra thì còn mặt mũi nào để mà đi ra ngoài nữa.
“Ôn Uyển, Kì ca cháu cũng gặp rồi, như thế nào? Nếu cảm thấy tốt, ta sẽ tự mình đi cầu hoàng thượng cho hai đứa thành hôn.” Hạo thân vương quan sát thấy ánh mắt Ôn Uyển một mực nhìn vào cái hộp, cũng không nhìn Nam An thế tử trong lòng âm thầm thở dài một tiếng. Hướng về Ôn Uyển cười hỏi.
Ôn Uyển bị dọa cho sợ đến ngẩng phắt đầu lên, nhìn Hạo thân vương không giống như là đang nói giỡn. Mở to hai mắt nhìn mới hiểu tại sao mấy ngày nay lại nháo lên. Vội vàng lắc nhẹ đầu, ra dấu vài cái. Hạ Ảnh nhẹ nói “Quận chúa nói, nàng bây giờ còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa hãy bàn chuyện này”
Hạo thân vương có chút kinh ngạc cười nói “tại sao? Cháu nhìn Kì ca không thấy rất khá sao? Ha ha cháu biết không Kì ca là thiếu niên mà tất cả các khuê nữ trong kinh thành đều muốn gả cho hắn”
Ôn Uyển cúi đầu, không phải ứng. Hạo thân vương thấy nàng không có phản ứng rốt cuộc lại nói “Làm sao vậy? thật là không muốn sao? Cháu yên tâm nếu là cháu nguyện ý ta sẽ đi nói với hoàng thượng, hoàng thượng hẳn là sẽ đáp ứng.”
Hạo thân vương thấy Ôn Uyển không nói lời nào “Có nguyện ý hay không, chỉ cần nói một tiếng. Sao lại trầm mặc như vậy, chẳng lẽ là đồng ý sao?”
Ôn Uyển lúc này mới ra hiệu bằng mấy động tác “Quận chúa nói, hôn sự của nàng do ông ngoại hoàng đế làm chủ. Nếu Ông ngoại Hoàng đế đáp ứng thì nàng cũng không có dị nghị gì.”
Trong mắt Hạo thân vương hiện ra tia sáng, cái nha đầu này quả nhiên đúng là một nha đầu thông minh như hắn nghĩ. Ở nơi này biết mang hoàng thượng ra, có thể không làm đắc tội ai cả, có thể an toàn rút lui.
Nói thêm một vài câu nữa thấy Ôn Uyển quả thật không cảm thấy hứng thú, liền cho nàng trở về. Sau khi Ôn Uyển, đi căn phòng yên tĩnh lại một chút.
Hạo thân vương nhìn Nam an thế tử cúi đầu, sắc mặt nhàn nhạt “Làm sao? Không vui? Không vui vì nói muốn đem Ôn Uyển gả cho cháu, cháu cảm thấy nàng không xứng với cháu, bởi vì nàng bị câm?”
Nam an thế tử cúi đầu không nói một lời nào.
Hạo thân vương nhìn bộ dáng này của hắn liền lắc đầu “Cháu cảm thấy Ôn Uyển không xứng với cháu? Ta cho cháu biết, những thiếu niên ưu tú muốn kết hôn với nàng còn rất nhiều, không kém cháu một chút nào. Tào Tụng so với cháu, danh tiếng cũng không kém, cha hắn vừa muốn đem Ôn Uyển xin gả cho hắn.”
Nam An thế tử ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sựu nghi ngờ, một người câm như vậy, không tài không đức không diện mạo, trong mắt chỉ có tiền bạc, hắn làm sao lại không xứng với nàng.
Hạo thân vương nhìn bộ dạng khó hiểu của hắn, hơi mỉm cười nói “Cháu trừ có biết làm chút thơ văn, có một danh tiếng tốt, còn có chút địa vị tôn quý thì cháu còn có cái gì? Nam an vương phủ các ngươi ngoài danh hiệu tôn quý, bên trong cũng là rỗng tếch. Nếu cháu cưới được Ôn Uyển, tương đương với ôm được một cây tiền về nhà, cháu còn có cái gì không hài lòng?”
Nam An thế tử không tin cảm thấy đây là một cạm bẫy lớn “ không thể nào? Điều này sao có thể?”
Hạo thân vương nhìn hắn khẽ cười nói “Có cái gì không thể nào? Sư phụ nàng là Tống Lạc Dương. Trước khi Tống Lạc Dương nhận Ôn Uyển làm học trò có biết bao người muốn bái lạy hắn làm sư phụ, nhưng suốt hai mươi năm qua không một người nào có thể vượt qua khảo nghiệm của hắn, nên một người hắn cũng không thu nhận. Chỉ có Ôn Uyển thông qua khảo nghiệm của hắn, nếu không có chân tài thực lực cháu cảm thấy Tống Lạc Dương sẽ thu nhận nàng sao? Vì tiền à? Tống Lạc Dương nếu như nhận tiền thì chỉ cần hắn mở miệng sẽ rất nhiều người cầm bạc đưa đến. Cháu cũng quá xem thường danh sĩ này trong thiên hạ. Những người như bọn họ cho dù có tiền cũng không mua được.”
Nam An thế tử cho dù nói thế nào thì cũng chỉ là một hài tử mười ba tuổi, từng trãi có hạn. Nghe những lời này lập tức phản bác “Nhưng nếu quả thật đúng là như vậy, sao nàng lại không để ọi người biết nàng làm thế nào để thắng được Tống tiên sinh? Nếu như nàng có chân tài thực học, tại sao lại muốn che dấu?”
Hạo thân vương hai tay chắp sau lưng, đi tới cửa sổ “Nếu như nàng thật sự không có tài, đôi câu đối mừng thọ hoàng thượng là ai viết ra? Ta đã tới hỏi Trịnh vương, hắn cũng không biết xuất xứ đôi câu đối đó. Còn nữa Ôn Uyển cũng không cùng người khác tiếp xúc qua. Lời giải thích duy nhất hợp lí là câu đối mừng thọ do chính nàng viết. Tuổi đời còn nhỏ như vậy đã biết thu liễm, không để hiển lộ ra ngoài. Trên đời có mấy người làm được?”
Nam An thế tử buồn bực, hắn thật sự là không tin tưởng “Đối với con người này cháu thật không rõ, nếu nàng đã có tài năng như vậy, tại sao lại không muốn hiển lộ ra. Nàng là Quý Quận chúa không cần phải lo lắng đến chuyện bị áp chế hoặc là sợ nổi danh bị người ta tính kế. Nàng nên muốn có thật nhiều tài, muốn dệt hoa trên gấm để cho hoàng thượng càng ngày càng yêu thích nàng hơn mới đúng. Chỉ có được hoàng thượng yêu thích nàng mới chân chính đứng vững ở kinh thành này. Nhưng tại sao nàng lại dấu tài như vậy. Nàng không có lí do gì để làm như thế, bởi vì nàng căn bản không thiếu tiền. Nàng có ba huyện đất phong, cả đời vinh hoa phú quý, nàng cần nhiều vàng bạc như vậy để làm gì? Lúc mới vừa rồi ta vẫn quan sát nàng, ánh mắt nàng không rời khỏi chiếc hộp cháu đưa cho. Ánh mắt di chuyển rất muốn mở cái hộp ra nhưng rồi lại e ngại chúng ta ở đây mở ra sẽ không hay. Nàng chính là yêu tiền, nếu không phải thế, thì cháu thật không giải thích được. Tại sao nàng lại muốn làm như vậy? thật sự khiến cho người ta nghĩ không ra. Hơn nữa cháu rất hoài nghi, hoài nghi ngày càng nhiều, rất nhiều người cũng hoài nghi như cháu. Tống Lạc Dương ban đầu thu nàng làm đồ đệ chỉ là hành động nhất thời phóng túng. Nếu như nàng thật sự có tài lại cùng theo học với Tống tiên sinh những hai năm, tuy nhiên cho tới tận bây giờ đã có ai nhìn thấy nàng viết được một bài thơ. Có người đã nghe được nàng thổi sáo, cũng là thổi ngổn ngang không thành khúc.”
Hạo thân vương đối với những điều này cũng có rất nhiều điều không thể giải thích được. Cho dù nàng có muốn thu liễm ánh sáng cũng không đem danh tiếng của mình làm cho kém như vậy, thậm chí ngay cả tội danh ngỗ nghịch, bất hiếu cũng suýt nữa thì đeo lên người. Hắn thật đúng là không nhìn thấu, chẳng lẽ nàng thật sự đúng là bởi vì còn bé nên dễ bị kích động, cho nên hành động mới không thể khống chế. Nếu không thật đúng là không thể giải thích được hành động hiện tại của nàng. Nhưng mà hắn cũng tin tưởng mình phán đoán không sai, cái nha đầu này chắc chắn là một người rất thông minh.
Nhưng người thông minh cũng có ham mê của mình. Khụ, không muốn thuận theo tự nhiên, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì, đến lúc đó nhất định sẽ có một thời điểm mọi việc sẽ trở lên rõ ràng.
Nhìn bộ dạng cháu trai, hắn cũng không muốn miễn cưỡng “Thôi, cháu đã không muốn ta cũng không miễn cưỡng. Sau này cháu phải cố gắng nhiều hơn, tương lai của Nam An vương phủ tất cả đều dựa vào cháu.”
Chờ sau khi hai người đi, Hạo thân vương tự nhủ “Ôn Uyển, ngươi đến tột cùng là đang suy tính cái gì? Trịnh vương, ngươi cũng đang toan tính điều gì, cậu cháu các người cũng là vạn phần ăn ý đi.”
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
“Vương gia, Nam an vương thế tử cầu kiến” phía ngoài một người hầu bẩm báo. Hạo thân vương đặc biệt chú ý đến động tác của Ôn Uyển. Thấy nàng không thèm ngẩng đầu lên, dường như không nghe thấy tin tức kia. Trong lòng thầm giật mình, nha đầu này thật biết giả bộ hồ đồ, không tệ chút nào.
“Vương thúc khỏe mạnh…” Một âm thanh ôn nhuận vang lên. Ôn Uyển vẫn cúi đầu nhưng ánh mắt lại liếc qua. Một người mặc áo gấm, không cần nhìn mặt chỉ cần nhìn quần áo cũng biết người này là một người không xa hoa.
“Đây là Ôn Uyển, Ôn Uyển ra mắt biểu ca của cháu đi”. Hạo thân vương lên tiếng giới thiệu, nàng không thể tiếp tục giả bộ ngu ngơ liền đứng dậy hướng về phía nam tử làm lễ chào.
“Ngẩng đầu lên, sao lại sợ hãi rụt rè như vậy. Cháu dám cùng Chu vương đối đầu ánh mắt lạnh băng, còn sợ biểu ca cháu sao? Biểu ca cháu tính tình rất tốt, sẽ không làm hại cháu đâu.” Hạo thân vương nhìn Ôn Uyển muốn giả bộ ngu ngơ, liền buông một câu đâm thủng lớp ngụy trang của nàng.
Đến lúc này Ôn Uyển thật muốn tức trợn mắt, sao lại có người như vậy a, một chút mặt mũi cũng không lưu lại cho nàng. Hiện tại nàng đối với khuôn mặt thiếu niên tuấn lãng này một chút cũng không cảm thấy hứng thú nào. Ông trời à, nàng mới hơn tám tuổi chút xíu, không cần phải làm quen sớm như vậy.
Nhưng đến nơi này, muốn giả bộ ngu cũng không giả bộ ngu được, liền ngẩng đầu hướng về phía hai người cười cười. Cũng là giương mắt nhìn thấy nam tử đứng bên cạnh hắn liền đưa mắt nhìn nhiều thêm một cái.
‘Sắc nhược xuân hiểu, thanh nhã xuất trần’ Ôn Uyển âm thầm thở dài nói thầm, quả nhiên là danh bất hư truyền. Nam An thế tử năm nay mười ba tuổi so với nàng lớn hơn bốn tuổi. Lớn hơn chừng đấy không gọi là nhiều nhưng so với nàng thì khác biệt một trời một vực.
“Ôn Uyển biểu muội ta tên là Kì Ca, tên chữ là Mộc Chi. Lần đầu gặp mặt cũng không biết muội thích gì. Đây là chiếc thuyền buồm nhỏ ta khắc, tặng uội này, hi vọng muội sẽ thích” Nam An thế tử đưa tới một món đồ trong hộp gấm nhỏ nói. Thanh âm kia như một làn gió mát, thấm sâu vào lồng ngực, làm người ta cảm thấy thực ngọt ngào. Ôn Uyển thành thực nhận lấy cũng chưa mở ra xem.
Ôn Uyển nhìn về phía hắn cảm kích cười cười.
Nam An Thế tử thẳng tắp nhìn nàng, cũng hướng về phía nàng gật đầu cười. Nụ cười kia làm cho người ta như tắm gió xuân. Mà đôi mắt nhìn về phía nàng thanh thản phẳng lặng như nước, khóe miệng mang theo nụ cười ôn nhuận hiền hòa. Động tác giơ tay nhấc chân tinh tế thanh nhã quý khí nghiêng thành làm cho người ta chỉ nguyện thấp tới bụi bậm cũng phải nhìn ngưỡng mộ hắn.
Ôn Uyển nhìn nụ cười như vậy, trong lòng cảnh giác mãnh liệt. Nam tử ưu tú như thế này, đối với ngươi ôn nhu cười như vậy, ngươi sẽ cảm thấy hắn đối với ngươi tràn đầy thiện ý, ngươi sẽ không tự chủ được cảm thấy rất thân thiết, không nhịn được muốn cùng hắn thân cận.
Ôn Uyển nhìn hắn, quả thật ôn hòa hiểu lễ nghi, một thiếu niên tốt. Khó trách được bầu làm Nhuận ngọc công tử. Được các quý phu nhân trong thành bầu làm con rể được nhiều nhà mơ ước nhất, Tào Tụng phải xếp hàng thứ hai. Đáng tiếc những người khen ngợi này không bao gồm Ôn Uyển. Nàng đối với nam tử như vậy không những không ngưỡng mộ mà còn sẽ không thân cân. Nàng chỉ muốn kính nhi viễn chi, càng xa càng tốt.
Ôn Uyển nhìn thẳng một lát rồi lại cúi đầu xuống. Ánh mắt dừng ở nơi cái hộp trong lòng chuyển động bao suy nghĩ cũng không biết cái thuyền buồm nhỏ này có bao nhiêu quý giá. Nếu chỉ là một cái hộp tầm thường làm từ gỗ xoan đào thì nàng bị lỗ nặng rồi. Dùng sáu ngàn lượng bạc đổi lấy cái thuyền buồm này, nói ra thì còn mặt mũi nào để mà đi ra ngoài nữa.
“Ôn Uyển, Kì ca cháu cũng gặp rồi, như thế nào? Nếu cảm thấy tốt, ta sẽ tự mình đi cầu hoàng thượng cho hai đứa thành hôn.” Hạo thân vương quan sát thấy ánh mắt Ôn Uyển một mực nhìn vào cái hộp, cũng không nhìn Nam An thế tử trong lòng âm thầm thở dài một tiếng. Hướng về Ôn Uyển cười hỏi.
Ôn Uyển bị dọa cho sợ đến ngẩng phắt đầu lên, nhìn Hạo thân vương không giống như là đang nói giỡn. Mở to hai mắt nhìn mới hiểu tại sao mấy ngày nay lại nháo lên. Vội vàng lắc nhẹ đầu, ra dấu vài cái. Hạ Ảnh nhẹ nói “Quận chúa nói, nàng bây giờ còn nhỏ, chờ thêm mấy năm nữa hãy bàn chuyện này”
Hạo thân vương có chút kinh ngạc cười nói “tại sao? Cháu nhìn Kì ca không thấy rất khá sao? Ha ha cháu biết không Kì ca là thiếu niên mà tất cả các khuê nữ trong kinh thành đều muốn gả cho hắn”
Ôn Uyển cúi đầu, không phải ứng. Hạo thân vương thấy nàng không có phản ứng rốt cuộc lại nói “Làm sao vậy? thật là không muốn sao? Cháu yên tâm nếu là cháu nguyện ý ta sẽ đi nói với hoàng thượng, hoàng thượng hẳn là sẽ đáp ứng.”
Hạo thân vương thấy Ôn Uyển không nói lời nào “Có nguyện ý hay không, chỉ cần nói một tiếng. Sao lại trầm mặc như vậy, chẳng lẽ là đồng ý sao?”
Ôn Uyển lúc này mới ra hiệu bằng mấy động tác “Quận chúa nói, hôn sự của nàng do ông ngoại hoàng đế làm chủ. Nếu Ông ngoại Hoàng đế đáp ứng thì nàng cũng không có dị nghị gì.”
Trong mắt Hạo thân vương hiện ra tia sáng, cái nha đầu này quả nhiên đúng là một nha đầu thông minh như hắn nghĩ. Ở nơi này biết mang hoàng thượng ra, có thể không làm đắc tội ai cả, có thể an toàn rút lui.
Nói thêm một vài câu nữa thấy Ôn Uyển quả thật không cảm thấy hứng thú, liền cho nàng trở về. Sau khi Ôn Uyển, đi căn phòng yên tĩnh lại một chút.
Hạo thân vương nhìn Nam an thế tử cúi đầu, sắc mặt nhàn nhạt “Làm sao? Không vui? Không vui vì nói muốn đem Ôn Uyển gả cho cháu, cháu cảm thấy nàng không xứng với cháu, bởi vì nàng bị câm?”
Nam an thế tử cúi đầu không nói một lời nào.
Hạo thân vương nhìn bộ dáng này của hắn liền lắc đầu “Cháu cảm thấy Ôn Uyển không xứng với cháu? Ta cho cháu biết, những thiếu niên ưu tú muốn kết hôn với nàng còn rất nhiều, không kém cháu một chút nào. Tào Tụng so với cháu, danh tiếng cũng không kém, cha hắn vừa muốn đem Ôn Uyển xin gả cho hắn.”
Nam An thế tử ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên sựu nghi ngờ, một người câm như vậy, không tài không đức không diện mạo, trong mắt chỉ có tiền bạc, hắn làm sao lại không xứng với nàng.
Hạo thân vương nhìn bộ dạng khó hiểu của hắn, hơi mỉm cười nói “Cháu trừ có biết làm chút thơ văn, có một danh tiếng tốt, còn có chút địa vị tôn quý thì cháu còn có cái gì? Nam an vương phủ các ngươi ngoài danh hiệu tôn quý, bên trong cũng là rỗng tếch. Nếu cháu cưới được Ôn Uyển, tương đương với ôm được một cây tiền về nhà, cháu còn có cái gì không hài lòng?”
Nam An thế tử không tin cảm thấy đây là một cạm bẫy lớn “ không thể nào? Điều này sao có thể?”
Hạo thân vương nhìn hắn khẽ cười nói “Có cái gì không thể nào? Sư phụ nàng là Tống Lạc Dương. Trước khi Tống Lạc Dương nhận Ôn Uyển làm học trò có biết bao người muốn bái lạy hắn làm sư phụ, nhưng suốt hai mươi năm qua không một người nào có thể vượt qua khảo nghiệm của hắn, nên một người hắn cũng không thu nhận. Chỉ có Ôn Uyển thông qua khảo nghiệm của hắn, nếu không có chân tài thực lực cháu cảm thấy Tống Lạc Dương sẽ thu nhận nàng sao? Vì tiền à? Tống Lạc Dương nếu như nhận tiền thì chỉ cần hắn mở miệng sẽ rất nhiều người cầm bạc đưa đến. Cháu cũng quá xem thường danh sĩ này trong thiên hạ. Những người như bọn họ cho dù có tiền cũng không mua được.”
Nam An thế tử cho dù nói thế nào thì cũng chỉ là một hài tử mười ba tuổi, từng trãi có hạn. Nghe những lời này lập tức phản bác “Nhưng nếu quả thật đúng là như vậy, sao nàng lại không để ọi người biết nàng làm thế nào để thắng được Tống tiên sinh? Nếu như nàng có chân tài thực học, tại sao lại muốn che dấu?”
Hạo thân vương hai tay chắp sau lưng, đi tới cửa sổ “Nếu như nàng thật sự không có tài, đôi câu đối mừng thọ hoàng thượng là ai viết ra? Ta đã tới hỏi Trịnh vương, hắn cũng không biết xuất xứ đôi câu đối đó. Còn nữa Ôn Uyển cũng không cùng người khác tiếp xúc qua. Lời giải thích duy nhất hợp lí là câu đối mừng thọ do chính nàng viết. Tuổi đời còn nhỏ như vậy đã biết thu liễm, không để hiển lộ ra ngoài. Trên đời có mấy người làm được?”
Nam An thế tử buồn bực, hắn thật sự là không tin tưởng “Đối với con người này cháu thật không rõ, nếu nàng đã có tài năng như vậy, tại sao lại không muốn hiển lộ ra. Nàng là Quý Quận chúa không cần phải lo lắng đến chuyện bị áp chế hoặc là sợ nổi danh bị người ta tính kế. Nàng nên muốn có thật nhiều tài, muốn dệt hoa trên gấm để cho hoàng thượng càng ngày càng yêu thích nàng hơn mới đúng. Chỉ có được hoàng thượng yêu thích nàng mới chân chính đứng vững ở kinh thành này. Nhưng tại sao nàng lại dấu tài như vậy. Nàng không có lí do gì để làm như thế, bởi vì nàng căn bản không thiếu tiền. Nàng có ba huyện đất phong, cả đời vinh hoa phú quý, nàng cần nhiều vàng bạc như vậy để làm gì? Lúc mới vừa rồi ta vẫn quan sát nàng, ánh mắt nàng không rời khỏi chiếc hộp cháu đưa cho. Ánh mắt di chuyển rất muốn mở cái hộp ra nhưng rồi lại e ngại chúng ta ở đây mở ra sẽ không hay. Nàng chính là yêu tiền, nếu không phải thế, thì cháu thật không giải thích được. Tại sao nàng lại muốn làm như vậy? thật sự khiến cho người ta nghĩ không ra. Hơn nữa cháu rất hoài nghi, hoài nghi ngày càng nhiều, rất nhiều người cũng hoài nghi như cháu. Tống Lạc Dương ban đầu thu nàng làm đồ đệ chỉ là hành động nhất thời phóng túng. Nếu như nàng thật sự có tài lại cùng theo học với Tống tiên sinh những hai năm, tuy nhiên cho tới tận bây giờ đã có ai nhìn thấy nàng viết được một bài thơ. Có người đã nghe được nàng thổi sáo, cũng là thổi ngổn ngang không thành khúc.”
Hạo thân vương đối với những điều này cũng có rất nhiều điều không thể giải thích được. Cho dù nàng có muốn thu liễm ánh sáng cũng không đem danh tiếng của mình làm cho kém như vậy, thậm chí ngay cả tội danh ngỗ nghịch, bất hiếu cũng suýt nữa thì đeo lên người. Hắn thật đúng là không nhìn thấu, chẳng lẽ nàng thật sự đúng là bởi vì còn bé nên dễ bị kích động, cho nên hành động mới không thể khống chế. Nếu không thật đúng là không thể giải thích được hành động hiện tại của nàng. Nhưng mà hắn cũng tin tưởng mình phán đoán không sai, cái nha đầu này chắc chắn là một người rất thông minh.
Nhưng người thông minh cũng có ham mê của mình. Khụ, không muốn thuận theo tự nhiên, rốt cuộc nàng đang suy nghĩ gì, đến lúc đó nhất định sẽ có một thời điểm mọi việc sẽ trở lên rõ ràng.
Nhìn bộ dạng cháu trai, hắn cũng không muốn miễn cưỡng “Thôi, cháu đã không muốn ta cũng không miễn cưỡng. Sau này cháu phải cố gắng nhiều hơn, tương lai của Nam An vương phủ tất cả đều dựa vào cháu.”
Chờ sau khi hai người đi, Hạo thân vương tự nhủ “Ôn Uyển, ngươi đến tột cùng là đang suy tính cái gì? Trịnh vương, ngươi cũng đang toan tính điều gì, cậu cháu các người cũng là vạn phần ăn ý đi.”
Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Đánh giá:
Truyện Trọng Sinh Chi Ôn Uyển
Story
Quyển 2 - Chương 103: Nam An thế tử
10.0/10 từ 36 lượt.