Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh

Chương 66: 66: Chương 64

109@-


Long Nghị còn chưa đến dưới trệt tòa hai cụm ba đã nghe thấy một tràng tiếng chửi mắng gai tai, mấy hộ hàng xóm ló ra cửa sổ hóng chuyện.
Anh nhanh chân lên cầu thang, tiếng trong hành lang vang dội.
"Mày quan tâm con mẹ gì? Bà bỏ tiền ra thuê nhà ở ai mướn mày quan tâm nhà bà đốt gì? Cũng có đốt tiền giấy cho ông bà nhà mày quái đâu!"
Trong khe cửa hẹp hộ 201, cô gái trẻ tuổi ốm yếu kẹp điếu thuốc dựa cạnh cửa nói với người đàn ông đeo kính ngoài cửa 202.
"Cô, cô, phụ nữ tí tuổi như cô ai lại nói chuyện ác mồm ác miệng như vậy!"
Hộ 202 có một đôi vợ chồng, lúc này người chồng giận tới nỗi mặt đỏ gay: "Các người ở nhà thích chế gì thì chế, nhưng không được phép ảnh hưởng đến người khác!"
Cánh cửa sau lưng người đàn ông đeo kính rục rịch mở ra lại bị anh ta chặn cứng: "Bà xã đừng ra đây! Kẻo bị ba cái hạng tởm lợm này lây vào người!"
"Mày nói cái chó gì cơ!?"
Cô gái trẻ nhíu mày, gương mặt nhọn hoắt nhợt nhạt thoạt trông có phần hiểm độc.
"Tôi nói mấy người đốt cái gì hôi hám thế không biết, ngày nào cũng quẳng rác rưởi tùm lum ra hành lang! Bà xã tôi còn đang mang thai, ngày nào cũng ảnh hưởng nôn bao nhiêu lần, mấy người có đức tí được không!"
"Ha ha, mắc cười! Bà bầu thì buồn nôn là đúng rồi, lúc bà đây bầu bì hôm nào cũng nôn ói từ sáng sớm tới tối muộn, thế mà cũng có sủa loạn như mày đếch!"
Người đàn ông đeo kính như không ngờ cô gái thoạt trông rất trẻ này đã từng có con, thoáng ngơ người, sắc mặt hòa hoãn đi một chút: "Đều là người làm mẹ, em gái thông cảm, nói với chồng chịu khó để ý giúp?"
Người phụ nữ như bị câu nói nọ đâm phải, rít mạnh một hơi thuốc rồi nhổ toẹt đờm sang bên, lạnh nhạt đáp: "Làm mẹ cái đếch gì? Bà đây không con cái gì hết!"
"Cô cô cô!"
Người đàn ông siết chặt nắm tay với hàng xóm gian trá khó chơi.

Song anh ta không phải người hay cái cọ, một bụng chữ muốn nói chắn ngang cổ họng.
Long Nghị dắt côn bảo vệ vào quần áo rồi lên lầu hai.
"Chuyện gì ồn ào vậy?"


Một người cao lớn mặt lạnh xen ngang khiến cả hai cùng hãm bớt lại.
"Anh bảo vệ." Người chồng ở 202 không quen Long Nghị lắm nên không biết tên anh, mà bình thường qua lại gặp mặt vẫn biết ý chào hỏi.

Giờ này gặp được Long Nghị như vớ được cứu tinh: "Anh xem thử, có hàng xóm nào vô lý như họ à!?"
Long Nghị dời mắt nhìn sang cô gái trẻ, cô gái đối diện với đôi mắt khác người của Long Nghị, sắc mặt thoáng chốc cứng ngắc, anh bắt được vẻ gấp rút và chột dạ trên gương mặt nọ.
Người đàn ông tiện đà tóm tắt nguyên do vụ ồn ào.
Bà xã anh ta mang thai hơn bốn tháng, làm việc ở cửa hàng quần áo đường kế bên.

Trước đây dù thỉnh thoảng cũng nôn nghén nhưng sức khỏe rất bình thường, thế mà từ khi nhà hàng xóm này chuyển tới chưa được bao lâu, họ ngửi thấy mùi gì đó rất kỳ lạ, đôi khi là mùi khói gắt mũi, đôi khi là mùi khét cực kỳ kinh khủng.

Ít lâu sau sức khỏe bà xã anh ta xuống dốc, tần suất nôn nghén ngày càng dày đặc.
Cuối tuần trước hai người đến bệnh viện kiểm tra các chỉ số thường quy, bác sĩ nói chỉ số progesterone* đang quá cao, hỏi hai người có uống thuốc bổ hay tiếp xúc với hóa chất hóa phẩm gì không.

Anh ta về nhà nghĩ ngợi cả buổi trời, chỉ nhớ ra được mùi hương khác lạ nhà kế bên thôi.
*Hormone sinh dục ở nữ.
Tối nay khi đang nấu cơm, bà xã trong bếp lại ngửi thấy mùi hôi chua bay ra từ sát bên, lập tức nôn vào nôi.
Người đàn ông đeo kính mới đầu đói tưởng chết, chỉ biết bế bà xã vào giường, dọn dẹp lại căn bếp.

Anh ta càng nghĩ càng giận, gõ cửa nhà bên muốn nói chuyện.
"Kiểu lập luận gì vậy? Tôi thích ở nhà rồi sao, liên quan tới nhà mấy người cái rắm chó gì!"


Mũi chân cô gái vô thức di di trên đất, ngày một vội vã, sắc mặt cũng tỏ ra mất hết kiên nhẫn.
"Đủ rồi!"
Khe cửa 201 đột ngột mở ra, một người đàn ông gầy bước tới nắm cánh tay cô gái trẻ kéo vào nhà.

Gã ta trừng cô gái, sau đó lướt mắt quan sát Long Nghị, gật nhẹ đầu với chủ hộ 202: "Xin lỗi, sau này chúng tôi sẽ để ý."
Đôi mắt u ám của gã ta làm người đàn ông đeo kính tê cả da đầu.

Miệng nói xin lỗi mà giọng điệu nhạt toẹt không có vẻ gì là áy náy.

Nhưng ít nhiều gì người ta cũng đã chủ động xuống nước, người đàn ông đeo kính không muốn mọi chuyện khó xử thêm, thấy thế bèn gật đầu: "Chúng ta làm hàng xóm với nhau cũng là hữu duyên, thông cảm được cho nhau thì tốt rồi."
Vì còn băn khoăn cho bà xã và con, người đàn ông đeo kính nói thêm vài câu, chẳng qua là để hàng xóm thông cảm nhiều hơn cho gia đình có thai phụ cần giữ sức khỏe, xong xuôi anh ta quay về nhà.

Sau khi cánh cửa hộ 202 đóng lại, Long Nghị mới dời mắt đối diện với gã đàn ông gầy còm.
U ám, đồi bại, đề phòng, như con rắn độc uốn mình dưới đầm lầy.
Đó chính là Phùng Thọ Vinh.
Long Nghị chỉ nhìn gã qua một cái liếc mắt, trong đầu đi đến kết luận.
"Còn vấn đề gì sao?"

Giọng Phùng Thọ Vinh hệt tờ giấy nhám rách tươm, nét mặt sầm sì không rõ biểu cảm.
Long Nghị lắc đầu, không định rút dây động rừng.


Anh từng đụng độ kiểu người này ngoài biên giới, e rằng gã không chỉ có một tiền án.
Nhưng không đợi Long Nghị rời đi, cánh cửa nửa khép bỗng vang tiếng rên rỉ the thé.

Long Nghị thấy Phùng Thọ Vinh lẩm bẩm chửi "** má" một tiếng, quay người định đóng cửa lại bị người phụ nữ ăn mặc xộc xệch hở hang nhào vào.

Gương mặt thiếu kiên nhẫn vừa nãy bây giờ trở nên thỏa mãn phê pha, khua tay mê say nói với gã: "Em muốn...!cho em..."
"Cút vào!"
Phùng Thọ Vinh nhỏ giọng chửi, người phụ nữ dường như không nghe thấy, nghiêng mắt nhìn Long Nghị cao lớn lạnh lùng đứng bên, nở nụ cười đầy cám dỗ: "Anh trai à...!có muốn vào chung không?"
Người phụ nữ loạng choạng, ngả người về phía Long Nghị, cửa hộ 201 cũng theo đó mở toang.

Long Nghị loáng thoáng nhìn thấy vài chiếc ống hút, bột phấn và đủ thứ hỗn tạp vãi trên mặt đất, không ít những chiếc túi trong suốt đựng bột phấn màu trắng đồng dạng nằm rải rác bên trong.
Hiển nhiên Phùng Thọ Vinh cũng nhìn thấy.
Gã biến sắc, khi nhìn về phía Long Nghị, đôi mắt gã long sòng sọc tàn nhẫn.

Không thể ở yên được nữa! Phải xử lý tên đàn ông này trước rồi cuốn gói khỏi đây ngay lập tức!
Ngay khi gã đàn ông mò tay vào túi quần, Long Nghị đã để ý mọi cử động của gã.

Anh nhanh chóng đẩy người phụ nữ ngả nghiêng về phía mình qua một bên, rút chiếc côn bảo vệ dắt trên lưng quần thủ trước người, vừa khít chặn được lưỡi dao sắc lẹm bổ nhào tới.
"Ồ, cũng ghê gớm đấy."

Gã đàn ông thoạt trông hom hem yếu nhớt không ngờ lại cực kỳ khỏe.

Thấy Long Nghị tránh được nhát dao đầu tiên, gã ta tiếp tục đâm xuống mấy nhát từ bên sườn, dứt khoát như là người biết võ.
Long Nghị liên tục tránh né, nhưng hành lang vô cùng chật hẹp, lùi chưa được hai bước chân lưng Long Nghị đã đụng tường, khuỷu tay nện vào cửa 202 nghe rầm một tiếng lớn.
"Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông hộ 202 tưởng hàng xóm còn muốn nói gì, anh ta đang ngồi trong phòng khách bèn đứng dậy mở cửa, bỗng nhiên nghe Long Nghị quát.
"Đừng ra ngoài! Bảo cảnh sát!"
Gã gầy còm nghe vậy vẻ tàn nhẫn hung tàn càng khắc sâu trong con ngươi, thời gian không còn nhiều.
Gã ta quyết tâm vung dao vào người Long Nghị.

Tuy bị gã ra đòn tới tấp không kịp trở tay, song kinh nghiệm sống lâu năm trong quân ngũ không phải thừa, cây côn đỡ nhát dao cũng nện vào người gã, khiến gã chịu đau kha khá.
"Mẹ nó!".

Ngôn Tình Tổng Tài
Gã ta ăn một đá vào sườn, con mắt lạnh lẽo tàn độc: "Tôn Di!"
Long Nghị đang chiếm thế thượng phong một giây sau lại bị cô gái trẻ nọ ôm chặt: "Ấy dào anh trai, chém chém giết giết nhiều không tốt đâu, chúng ta vào nhà nha, vào nhà để em hầu hạ anh..."
Cô gái vồ trái vập phải cản trở tầm nhìn của Long Nghị, dù không quá khỏe nhưng anh vẫn chịu ảnh hưởng, chỉ một lát sau cánh tay đã bị rạch một đường, lưng cũng bị quẹt một nhát, côn bảo vệ đã rơi vào tay Phùng Thọ Vinh.
"Người anh em à, chỉ tại mày thích xen vào chuyện người ta..."
Phùng Thọ Vinh biết tội trạng mình nghiêm trọng đến mức độ nào, có thêm một cái nữa cũng không hề gì, vì thế anh ta muốn xử lý tên phiền phức Long Nghị này ngay tại đây.
Gã ta đến gần, giơ con dao lên cao, đâm về phía ngực Long Nghị.
Edit: tokyo2soul.



Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh Truyện Trong Mắt Chỉ Có Trời Xanh Story Chương 66: 66: Chương 64
10.0/10 từ 40 lượt.
loading...