Trốn Ư? Em Đừng Mơ
Chương 36: Nhục nhã
Xung quanh chẳng có ai ngăn cản, bà ta cứ xông đến, sau vài cái tát liền túm lấy mái tóc đen dài của cô kéo mạnh, Vũ Hinh chỉ có thể ngẩng đầu đối diện.
Gương mặt của cô một bên đã sưng, in hẳn dấu tay còn có vài vết xướt do móng tay để lại, cô đưa tay lên đầu muốn giữ tay Hoàng Dực Phi nhưng càng khiến cho bà ta túm mạnh hơn, gương mặt của phu nhân luôn cao ngạo, lúc này mang theo vài phần khinh thường và tức giận.
"Lần trước đã bảo tránh xa Cảnh Nghiên ra, hoá ra chỉ là giả vờ đồng ý thôi đúng không? ".
Dứt câu, Hoàng Dực Phi hất mạnh khiến cho cô ngã xuống chiếc bàn kế bên, tài liệu bên trên rơi cả xuống đất, Vũ Hinh gắng gượng chống tay lên mặt bàn rồi đứng lên, lúc này trong đầu vang lên âm thanh hệt như tiếng côn trùng đập cánh, Hoàng Dực Phi vẫn đứng đó nói mãi không thôi, chẳng ai ngăn cản bà ta đánh cô, vậy nên họ cũng chẳng làm gì khi bà ta cứ thét lên.
Châu Vũ Hinh đưa tay lên má, quét nhẹ một cái rồi đưa ngang tầm mắt đề xem cũng có thể thấy được vệt máu đỏ tươi, cô nhìn từng người từng người có mặt ở đó, đôi mắt mang theo u ám rơi lên người mẹ mình, Lương Niệm Hoa cúi đầu, bà chẳng làm gì cả, ngay cả nói giúp cô một câu cũng không, Vũ Hinh chết lặng.
Coo cứ thế đưa mắt nhìn bà, Hoàng Dực Phi ghét bỏ phủi bỏ những sợi tóc dính trên tay mình, ánh mắt miệt thị dán lên người Vũ Hinh:
"Đúng là thứ thấp kém, cô định đưa con trai ta vào tròng sao? Đừng có nằm mơ nữa " - Bà ta xoay sang nhìn hiệu trưởng rồi tiếp tục mỉa mai:
"Có một học sinh như thế này chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường đây sao? Tôi cũng không thể để cho con trai tôi học cùng với cái thể loại bẩn thỉu này được ".
"Phu nhân, việc này mong bà bình tĩnh, cái gì cũng có thể từ từ giải quyết được mà ".
Đương nhiên chẳng ai mong sẽ mất đi một con cá lớn, hiệu trưởng cười gượng nhìn Hoàng Dực Phi rồi nhíu mày nhìn về phía Vũ Hinh, tiếp đó là tiến đến chỗ của Lương Niệm Hoa, hắng giọng:
"E hèm, việc này nếu đã có mặt của hai phụ huynh ở đây thì tôi cũng nói thẳng, trò Vũ Hinh thành tích học tập xuất sắc nhưng đạo đức đúng là suy đồi, lần trước nhà trường đã bỏ qua một lần rồi, lại tiếp tục tái phạm, tôi nghĩ là chỉ có thể đuổi học để răn đe những người khác ".
"Hiệu trưởng, sao có thể làm như vậy được? " - Lương Niệm Hoa đứng lên, ánh mắt khẩn thiết.
Lúc này Hoàng Dực Phi cũng tiến đến, đứng ở trước mặt một Lương Niệm Hoa yếu ớt, khí thế của Hoàng Dực Phi lấn át hết tất cả, bà ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Lương Niệm Hoa, cắn răng nghiến lợi:
Hoàng Dực Phi ghé sát vào tai Lương Niệm Hoa dưa ra lời cảnh cáo:
"Nếu như ngày mai tôi còn nhìn thấy con gái cô ở đây thì đừng có trách tôi độc ác, tốt nhất là biến khỏi cái thành phố này đi ".
Lương Niệm Hoa khẩn thiết quỳ xuống nắm lấy vạt áo của Hoàng Dực Phi, nước mắt lăn dài:
"Phu nhân, mong bà thương xót, chúng tôi thực sự không có đủ điều kiện rời khỏi nơi này ".
Nhìn thấy không thể lay chuyển được Hoàng Dực Phi, Lương Niệm Hoa chỉ còn cách đổi hướng, bà đứng lên rồi tiến đến chỗ Châu Vũ Hinh nắm lấy cổ tay gầy gò của cô rồi gấp gáp nói:
"Vũ Hinh, con mau xin lỗi phu nhân đi, nghe lời, xin bà ấy hãy cho một cơ hội để sửa sai đi ".
Châu Vũ Hinh đưa đôi mắt khó tin về phía mẹ mình, cô thu tay về, cũng lui về phía sau một bước, bàng hoàng lên tiếng:
"Xin lỗi? Mẹ muốn con… xin lỗi? ".
"Vũ Hinh, nghe lời đi, chỉ cần con nhượng bộ thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết thôi ".
Trốn Ư? Em Đừng Mơ
Gương mặt của cô một bên đã sưng, in hẳn dấu tay còn có vài vết xướt do móng tay để lại, cô đưa tay lên đầu muốn giữ tay Hoàng Dực Phi nhưng càng khiến cho bà ta túm mạnh hơn, gương mặt của phu nhân luôn cao ngạo, lúc này mang theo vài phần khinh thường và tức giận.
"Lần trước đã bảo tránh xa Cảnh Nghiên ra, hoá ra chỉ là giả vờ đồng ý thôi đúng không? ".
Dứt câu, Hoàng Dực Phi hất mạnh khiến cho cô ngã xuống chiếc bàn kế bên, tài liệu bên trên rơi cả xuống đất, Vũ Hinh gắng gượng chống tay lên mặt bàn rồi đứng lên, lúc này trong đầu vang lên âm thanh hệt như tiếng côn trùng đập cánh, Hoàng Dực Phi vẫn đứng đó nói mãi không thôi, chẳng ai ngăn cản bà ta đánh cô, vậy nên họ cũng chẳng làm gì khi bà ta cứ thét lên.
Châu Vũ Hinh đưa tay lên má, quét nhẹ một cái rồi đưa ngang tầm mắt đề xem cũng có thể thấy được vệt máu đỏ tươi, cô nhìn từng người từng người có mặt ở đó, đôi mắt mang theo u ám rơi lên người mẹ mình, Lương Niệm Hoa cúi đầu, bà chẳng làm gì cả, ngay cả nói giúp cô một câu cũng không, Vũ Hinh chết lặng.
Coo cứ thế đưa mắt nhìn bà, Hoàng Dực Phi ghét bỏ phủi bỏ những sợi tóc dính trên tay mình, ánh mắt miệt thị dán lên người Vũ Hinh:
"Đúng là thứ thấp kém, cô định đưa con trai ta vào tròng sao? Đừng có nằm mơ nữa " - Bà ta xoay sang nhìn hiệu trưởng rồi tiếp tục mỉa mai:
"Có một học sinh như thế này chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của nhà trường đây sao? Tôi cũng không thể để cho con trai tôi học cùng với cái thể loại bẩn thỉu này được ".
"Phu nhân, việc này mong bà bình tĩnh, cái gì cũng có thể từ từ giải quyết được mà ".
Đương nhiên chẳng ai mong sẽ mất đi một con cá lớn, hiệu trưởng cười gượng nhìn Hoàng Dực Phi rồi nhíu mày nhìn về phía Vũ Hinh, tiếp đó là tiến đến chỗ của Lương Niệm Hoa, hắng giọng:
"E hèm, việc này nếu đã có mặt của hai phụ huynh ở đây thì tôi cũng nói thẳng, trò Vũ Hinh thành tích học tập xuất sắc nhưng đạo đức đúng là suy đồi, lần trước nhà trường đã bỏ qua một lần rồi, lại tiếp tục tái phạm, tôi nghĩ là chỉ có thể đuổi học để răn đe những người khác ".
"Hiệu trưởng, sao có thể làm như vậy được? " - Lương Niệm Hoa đứng lên, ánh mắt khẩn thiết.
Lúc này Hoàng Dực Phi cũng tiến đến, đứng ở trước mặt một Lương Niệm Hoa yếu ớt, khí thế của Hoàng Dực Phi lấn át hết tất cả, bà ta phẫn nộ trừng mắt nhìn Lương Niệm Hoa, cắn răng nghiến lợi:
Hoàng Dực Phi ghé sát vào tai Lương Niệm Hoa dưa ra lời cảnh cáo:
"Nếu như ngày mai tôi còn nhìn thấy con gái cô ở đây thì đừng có trách tôi độc ác, tốt nhất là biến khỏi cái thành phố này đi ".
Lương Niệm Hoa khẩn thiết quỳ xuống nắm lấy vạt áo của Hoàng Dực Phi, nước mắt lăn dài:
"Phu nhân, mong bà thương xót, chúng tôi thực sự không có đủ điều kiện rời khỏi nơi này ".
Nhìn thấy không thể lay chuyển được Hoàng Dực Phi, Lương Niệm Hoa chỉ còn cách đổi hướng, bà đứng lên rồi tiến đến chỗ Châu Vũ Hinh nắm lấy cổ tay gầy gò của cô rồi gấp gáp nói:
"Vũ Hinh, con mau xin lỗi phu nhân đi, nghe lời, xin bà ấy hãy cho một cơ hội để sửa sai đi ".
Châu Vũ Hinh đưa đôi mắt khó tin về phía mẹ mình, cô thu tay về, cũng lui về phía sau một bước, bàng hoàng lên tiếng:
"Xin lỗi? Mẹ muốn con… xin lỗi? ".
"Vũ Hinh, nghe lời đi, chỉ cần con nhượng bộ thì mọi chuyện sẽ dễ giải quyết thôi ".
Trốn Ư? Em Đừng Mơ
Đánh giá:
Truyện Trốn Ư? Em Đừng Mơ
Story
Chương 36: Nhục nhã
10.0/10 từ 41 lượt.