Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng
Chương 114
Xe ô tô dừng lại ở hành lang bên ngoài vườn hoa, Hứa Liêu ngồi ở ghế phó lái, bay đường dài khó tránh khỏi mệt mỏi, hắn thế nhưng cũng không chợp mắt, nhìn chằm chằm toàn bộ toà dinh thự.
Thẩm Nhược Trăn đứng dưới ánh nắng vô cùng ấm áp, cậu móc lấy đầu ngón tay mát lạnh của Hạng Minh Chương, đổi khách thành chủ kéo Hạng Minh Chương ra ngoài.
Bên trong biệt thự, dì Thiến đuổi theo: “Hạng tiên sinh, cậu muốn ra ngoài sao?”
Trong hai ngày qua Hạng Hành Chiêu hấp hối sắp chết, mọi người đều nín thở, mỗi bước đi đều đợi mệnh lệnh của Hạng Minh Chương, không dám phạm sai lầm nào.
Hạng Minh Chương dừng lại hỏi: “Trong nhà sao rồi?”
Dì Thiến nói: “Người trong nhà khóc dữ lắm, vừa mới bình tĩnh lại, đang thay quần áo cho ông cụ.
”
Người chết rồi, những việc vặt vãnh lo hậu sự để lại cho người sống.
Hạng Hành Chiêu vừa ra đi, người thân cần phải lập linh cữu tại nhà trước rồi thông báo cho người thân, bạn bè đến chia buồn.
Với tư cách là cháu trai, lúc này rời đi là không hợp tình hợp lý, đáng tiếc là Hạng Minh Chương không quan tâm liền nói: “Để bọn họ xem xét rồi làm đi, không cần quản tôi.
”
“Như vậy có được không?” Dì Thiến lo lắng, “Bác cả hỏi mấy lần cậu đi đâu rồi, nhất định sẽ tìm cậu đấy.
”
Hạng Minh Chương thờ ơ nói: “Nói với bọn họ, tôi đau buồn quá độ, cần được yên tĩnh.
”
Dì Thiến đã hiểu ý anh, liền quay trở lại.
Thẩm Nhược Trăn cảm thấy các đầu ngón tay trong lòng bàn tay đang dần ấm lên, cậu vuốt ve các đốt ngón tay của Hạng Minh Chương nói: “Chúng ta đi thôi.
”
Sau khi lên xe, Hạng Minh Chương hít một hơi thật sâu rồi phân phó: “Đến Mạn Trang.
”
Xe ô tô quay đầu lại, dinh thự Tĩnh Phổ nhỏ dần trong kính chiếu hậu, Thẩm Nhược Trăn nhớ lại ngày cậu đến dự hôn lễ, Hạng Minh Chương từng nói anh không thích ngôi nhà này.
Thẩm Nhược Trăn đi từ hoài nghi đến hiểu ra chỉ mất vài tháng, nhưng nỗi đau sâu thẳm ẩn chứa trong hai chữ “không thích” của Hạng Minh Chương, chính là sự tích tụ lâu dài từ thời thơ ấu và thiếu niên.
Bây giờ Hạng Hành Chiêu đã chết, dinh thự Tĩnh Phổ sẽ đổi chủ, đàn chim hoàng yến kia có lẽ sẽ không được nuôi nữa.
Trên xe có đặt một túi tài liệu, trong đó là bản hiệp nghị do Hạng Lung ký.
Thẩm Nhược Trăn lúc sáng sớm đã vội vã đến sân bay, gặp được Hạng Lung, lần đầu tiên trong đời cậu không thèm để ý phong độ mà dò xét một người, có lẽ còn mang thêm vài phần chán ghét.
Bộ dạng của Hạng Lung so với tuổi thật thăng trầm hơn rất nhiều, mũi có phần tương tự với Hạng Minh Chương, nhưng khí chất và tư thế của hai người lại khác nhau một trời một vực.
Cho dù là tận mắt chứng kiến cũng khó mà tin được, Hạng Minh Chương cao ngạo trầm ổn lại có một người cha như vậy.
Ký hiệp nghị cũng không mất bao nhiêu công sức, Hạng Lung vốn là một kẻ hèn nhát, nhiều năm nay ở trung tâm cai nghiện ma túy và viện dưỡng lão ở nước ngoài đã mài giũa đủ, không khác gì tàn phế, một lòng chỉ muốn trở về.
Cho dù không có gì hết nhưng Hạng Lung vẫn còn lại thân phận là “con trai Hạng Hành Chiêu”, vì thể diện của nhà họ Hạng, Hạng Côn và Hạng Hoàn sẽ không bao giờ bỏ mặc ông không quan tâm.
Xe chạy vào khu phía Bắc Mạn Trang, một đường hoa cỏ đua nhau nở rộ, công nhân của bộ phận làm vườn đang cắt tỉa tưới cây, nói cười rôm rả, náo nhiệt không như ngày thường.
Hôm nay thời tiết ấm áp, cửa sân mở rộng thông gió, cửa sổ kiểu Pháp hướng ra sân không kéo rèm che ánh sáng nên trong đại sảnh sáng sủa từ trong ra ngoài.
Thẩm Nhược Trăn cùng với Hạng Minh Chương đi ở phía trước, Hứa Liêu theo sau, giữa đường dừng lại ở giữa hành lang.
Đến trước cửa, Hạng Minh Chương bước vào phòng khách trước, gọi một tiếng “Mẹ”.
Bạch Vĩnh Đề đang ngồi trên sofa đọc sách, hai ngày trước Hạng Minh Chương nửa đêm gọi tới, bà đã linh cảm là có chuyện, gấp sách lại đứng dậy hỏi: “Xảy ra chuyện gì à?”
Hạng Minh Chương dừng lại trước mặt Bạch Vịnh Đề, không làm nền gì cả, anh cũng không rõ giọng điệu của mình thế nào liền nói: “Hạng Hành Chiêu chết rồi.
”
Vẻ mặt của Bạch Vịnh Đề đờ ra, như thể không nghe thấy, “bịch” một tiếng, cuốn sách rơi xuống sàn, hai bàn tay buông thõng của bà nắm chặt thành nắm đấm.
Hạng Minh Chương nghiêng người ôm lấy Bạch Vịnh Đề, lặp lại: “Mẹ, Hạng Hành Chiêu chết rồi, con đã tận mắt chứng kiến ông ta tắt thở.
”
Bạch Vịnh Đề dựa vào lồng ngực của Hạng Minh Chương, mái tóc dài phủ xuống che mặt, im hơi lặng tiếng, chiếc khăn choàng từ đôi vai run rẩy của bà trượt xuống.
Thẩm Nhược Trăn đứng ngoài cửa, việc riêng tư này quá đau khổ rồi, bày ra trước mặt người khác phải cần dũng khí rất lớn, qua một lúc sau, đợi Hạng Minh Chương đỡ Bạch Vịnh Đề ngồi trở lại ghế sofa, sau đó gật đầu với cậu.
Thẩm Nhược Trăn bước vào, hỏi thăm như thường lệ: “Bác gái, con lại đến làm phiền rồi.
”
Bạch Vịnh Đề vén tóc ra sau tai nói: “Hôm nay con ở cùng Minh Chương à?”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Chuyện sống hay chết, bất kể là đáng tiếc hay hạnh phúc, có người bên cạnh đồng hành sẽ dễ dàng trải qua hơn một chút.
”
Bạch Vịnh Đề sẵn lòng lắng nghe Thẩm Nhược Trăn nói chuyện, mặc dù đối phương tuổi còn trẻ nhưng cách nói chuyện thành thục, lúc nào cũng khiến người khác an tâm, bà cảm ơn nói: “Chỉ là làm phiền con chạy theo thôi.
”
“Không phiền đâu ạ.
” Thẩm Nhược Trăn nói, “Đúng rồi, có một phần tài liệu muốn cho bác gái xem.
”
Cậu mở túi hồ sơ, lấy ra hai tờ văn kiện đặt lên bàn trà.
Hạng Minh Chương nói: “Hạng Lung quay lại rồi.
”
Bạch Vịnh Đề sửng sốt, quan hệ vợ chồng lẽ ra nên là thân thiết nhất, nhưng bà đối với cái tên Hạng Lung này chỉ cảm thấy xa lạ, đã nếm qua sự đau khổ đến thấu xương, mấy chục năm qua trong lòng bà đã sớm không khơi dậy dù chỉ một chút cảm giác nữa rồi.
Có hai phần tài liệu, một là thoả thuận chuyển nhượng tài sản, ở dưới còn có một phần tài liệu khác, Thẩm Nhược Trăn nói: “Con đoán Minh Chương sớm muộn gì cũng phải làm, nên tự chủ trương chuẩn bị luôn.
”
Hạng Minh Chương tâm thần khẽ động: “Là gì vậy?”
Thẩm Nhược Trăn đẩy tài liệu thứ hai qua nói: “Là thỏa thuận ly hôn giữa bác gái và Hạng Lung.
”
Bạch Vịnh Đề cầm tài liệu bằng cả hai tay, đọc từng chữ một, mắt và cổ họng trở nên khô khốc đau đớn, sau khi đọc đến trang cuối cùng, bà nghẹn ngào nói: “Bác ký.
”
Hạng Minh Chương đưa bút máy qua, Bạch Vịnh Đề nhận lấy, nhiều năm như vậy vẫn luôn sớm tối chép kinh, viết hàng chục nghìn lần chữ “A Di Đà Phật”, thế nhưng đã nhiều lần chưa viết tên mình.
Trong thư phòng có hàng trăm cây bút, bà suýt chút nữa quên cách cầm bút bình thường, đặt ở hổ khẩu, đầu ngón tay trắng bệch, bà từng đường từng nét ký xuống ba chữ “Bạch Vịnh Đề”, hận không thể đâm xuyên qua trang giấy.
Viết xong, Bạch Vĩnh Điềm cúi đầu, không nói không rằng, cũng không cử động, nút thắt trong lòng bị trói buộc quá lâu đột nhiên được nới lỏng, cứ xem như đã được cởi trói, cũng phải cần thời gian cho máu lưu thông trở lại.
Hạng Minh Chương ở trước giường Hạng Hành Chiêu lên án phát tiết, lúc này đầu óc lại trống rỗng, muốn an ủi nhưng lại cằn cỗi đến mức không nói nên lời.
Lúc này Thẩm Nhược Trăn gọi anh: “Chúng ta ra ngoài đi dạo đi.
”
Hạng Minh Chương nghe lời đứng dậy, đi theo Thẩm Nhược Trăn ra khỏi nhà, ở bên ngoài hành lang gấp khúc ngoài cửa, Hứa Liêu đang châm một điếu thuốc.
Hứa Liêu không nhắc tới chuyện trước kia dù chỉ một chữ, giống như một người bạn cũ không biết tình hình đến thăm, nói: “Tôi thấy hoa trong vườn đều nở cả rồi, rất đẹp.
”
Bạch Vịnh Đề ngẩng đầu lên: “Thời tiết ấm hơn rồi.
”
“Ừ.
” Hứa Liêu nói, “Hoa trên đường cũng nở rồi, em lúc nào muốn xem, tôi lái xe đưa em đi.
”
Hạng Minh Chương và Thẩm Nhược Trăn bước ra ngoài, Mạn Trang không chỉ có hoa nở rộ mà cả khu rừng long não rậm rạp cũng xanh mướt, vô cùng bắt mắt.
Chiếc xe đậu bên ngoài sân, Thẩm Nhược Trăn nói: “Lúc ra ngoài vào sáng sớm, em còn mang theo một món đồ nữa, là để cho anh.
”
Hạng Minh Chương không đoán được, hỏi: “Cái gì vậy?”
Thẩm Nhược Trăn lấy từ trong cốp xe ra, cuộn giấy được buộc bằng một sợi dây, là bức “Phá trận tử”.
Hạng Minh Chương cầm ở trong tay nói: “Em thế mà vẫn luôn giữ.
”
Bọn họ đi cạnh nhau dọc theo con đường, Thẩm Nhược Trăn nhớ lại: “Lúc đầu là vì Diệc Tư, em xả thân cứu nước nên mới vào Hạng Việt làm thư ký, thực ra cũng có hơi phiền đến anh.
”
Hạng Minh Chương cười nhẹ: “Cho nên?”
“Sau đó nhìn thấy bức tranh “Phá trận tử” này trong phòng triển lãm của công ty.
” Thẩm Nhược Trăn nói, “Người như anh không lộ ra tức giận hay vui vẻ, nhưng nét chữ lại rất tuỳ tiện ngông cuồng, em đối với anh đã nảy sinh một chút hiếu kỳ.
”
Hạng Minh Chương đối với Thẩm Nhược Trăn thậm chí còn hiếu kỳ hơn, bắt đầu từ một khúc tỳ bà, có lẽ còn sớm hơn, hẳn là nên truy ngược về tin nhắn văn bản đầu tiên mà Thẩm Nhược Trăn gửi cho anh, sau đó liền vuột khỏi tầm tay.
Anh nói: “Anh phát hiện ra thân phận của em, em biết được bí mật của anh, rất công bằng.
”
Thẩm Nhược Trăn khiêm tốn nói: “Anh vẫn thắng một nước, vì khá là nhanh.
”
Hạng Minh Chương đi bộ cảm thấy hơi nóng, cởi áo khoác vắt lên tay, cảm giác thoải mái hơn bao giờ hết, sắp tới là đám tang của Hạng Hành Chiêu, không cần lo lắng những chuyện có thể giải quyết bằng tiền.
Sau đó sẽ công chứng di chúc, Hạng Minh Chương nói: “Dạo này công ty đã thu xếp được gần xong rồi, anh sẽ chính thức tiếp quản.
”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Ngoại trừ Hạng Lung, những thành viên khác trong gia đình thì sao?”
“Anh có tính toán, sẽ không đối xử tệ với bọn họ.
” Hạng Minh Chương nói, “Trừ công ty ra, tài sản đứng tên Hạng Hành Chiêu rất khổng lồ, phân chia cụ thể sẽ để cho luật sư xử lý.
”
Thẩm Nhược Trăn hỏi: “Còn đến dinh thự Tĩnh Phổ không?”
Hạng Minh Chương lắc đầu nói: “Ai muốn thì cho, dì Thiến và những người già đã làm việc cho nhà họ Hạng mấy chục năm rồi, nếu vẫn sẵn lòng làm việc, anh sẽ để họ đến khu phía Nam Mạn Trang.
”
Thẩm Nhược Trăn nói: “Mạn Trang lại không có người ở.
”
Hạng Minh Chương dùng áo khoác phất vào bắp chân Thẩm Nhược Trăn nói: “Sao lại không có ai? Thỉnh thoảng chúng ta có thể qua đây, nếu như em không tiện xuống giường, ít nhất sẽ có người mang trà nước đến.
”
Thẩm Nhược Trăn giơ tay nhặt một chiếc lá trên ngọn cây, ném vào Hạng Minh Chương như phóng tiêu: “Chú ý ngôn từ của anh đấy.
”
Hạng Minh Chương không trốn tránh, nghiêng người dùng lồng ngực đỡ lấy, lá cây mùa xuân quá tươi, trên áo sơ mi cọ ra một vết màu xanh nhạt.
Không để ý mà đã đi đến bên hồ, trong làn nước xanh biếc có hơn chục con cá koi long phượng, từng đoàn bong bóng nổi lên bồng bềnh, rừng thuỷ sam bên bờ trái sinh trưởng rất tốt, tươi tốt hơn nhiều so với mùa đông.
Các công nhân đang dọn cỏ ven hồ, một chiếc xe bán tải nhỏ chở đầy cỏ vụn chậm rãi theo sau.
Hạng Minh Chương đột ngột dừng lại, dùng hết sức ném bức “Phá trận tử” trong tay vào thùng xe, sợi dây bị nới lỏng giữa không trung, cả tấm chữ bung ra rơi trên đống cỏ.
Chiếc xe bán tải lao đi, lụa xanh phía sau trục cuốn và cỏ xanh như hòa vào làm một.
Dưới ánh mặt trời chỉ còn lại bụi mịn đang bay, trong mắt Hạng Minh Chương, “kết cục đã định”.
.
Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng