Trời Sinh Một Đôi
Chương 463: Về nhà
Edit: Thu Hằng
Beta: Sakura
La Thiên Trình nắm tay Chân Diệu đi tới trong lương đình.
“Đại tẩu” Lúc này La Tam lang mới có cơ hội chào hỏi
Chân Diệu nhẹ nhàng cười nói “Tam đệ, nhìn đệ thật có tinh thần”
“Khụ khụ” La Thiên Trình ho khan một tiếng “Tam đệ, đệ ăn no rồi?”
Người nào ăn no hả?
Khóe miệng La Tam lang mãnh liệt co rút, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của La Thiên Trình, lưu luyến nhìn chén thịt kho tàu kia, phẫn nộ nói “No rồi, ta ra ngoài xem thế nào”
Hừ, nếu không phải nhìn mặt mũi Đại tẩu, ta mới không rời khỏi đây.
La Tam lang vừa đi, ánh mắt La Thiên Trình vẫn rơi trên mặt Chân Diệu, không có rời đi.
Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, người gầy đi nhiều, trong lòng Chân Diệu mềm nhũn, nhéo hắn một cái nói “Nhanh ăn đi, sớm chút trở về nhà, nghỉ ngơi thật tốt”
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cứ như vậy ăn hết một bữa cơm, tới khi La Tam lang không nhịn được thúc giục mới lên xe ngựa.
Vừa lên xe ngựa, La Thiên Trình ôm Chân Diệu vào trong ngực không buông tay, chống cằm lên mái tóc đen của nàng, nhẹ giọng nói “Kiểu Kiểu, ta nhớ nàng”
Hai tay Chân Diệu vòng quanh người hắn, lúc này tâm mới yên bình xuống, lại có mấy phần chua xót hỏi “Làm sao lại bị thương, thương thế có nặng không?”
“Không nặng”
“Ta nhìn coi” Chân Diệu nhấc áo hắn lên, thấy vết thương dưới xương sườn, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, oán giận nói “Còn nói không nặng, vết thương dài như vậy, lại đang mùa hạ, chàng nên ở Tĩnh Bắc dưỡng thương tốt lên, vạn nhất trên đường mưng mủ thì phải làm sao?”
“Không sao” La Thiên Trình thấy nàng đau lòng, trong mắt dịu dàng hơn, lôi tay nàng đặt lên ngực mình “Có nàng và con, ta sẽ không gặp chuyện gì. Vẫn luôn muốn trở lại thăm mọi người. Đúng rồi, Tường ca nhi và Ý ca nhi có nghe lời không?”
Nhắc tới hai đứa con trai, Chân Diệu không nhịn được cười “Ta thấy, Tường ca nhi thông tuệ hơn đứa trẻ bằng tuổi khác, mới bao tuổi đã nhật biết khá nhiều chữ. Ý ca nhi cũng tốt, ưu điểm khác không nói, được cái có thể ăn”
Nếu có người ở đây, sợ rằng muốn trợn trắng mắt. Cái gì mà ưu điểm khác không nói, chỉ có thể ăn.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, La Thiên Trình cười đến không nhìn thấy gì. Gật đầu lia lịa nói “Không tệ”
Lúc đến cưỡi ngựa chỉ cảm thấy đường khá xa, cùng đi xe ngựa trở về, bất giác đã thấy tới nhà.
La Thiên Trình mới gặp lão quốc công và lão phu nhân thì nội thị tới truyền hắn nhập cung.
Chân Diệu có chút lo lắng. Tâm sự nặng nề đi tắm, cũng không biết ở trong thùng gỗ bao lâu mới đứng dậy.
Tối nay đáng lẽ là cả nhà ăn cơm đoàn viên. Không nghĩ tới hết giờ cơm, chờ tới mức tâm tư như bị thiêu đốt La Thiên Trình mới trở về.
“Nàng chờ sốt ruột đi?” La Thiên Trình vào nhà, thấy Chân Diệu đứng ngồi không yên, không khỏi cười nói, trong lòng lại có chút ngọt ngào không nói ra lời.
Chân Diệu ngửi thấy mùi rượu, cau mày nói ‘Trễ như vậy mới trở lại. Làm sao lại còn uống rượu”
La Thiên Trình đi tới ngồi bên người nàng “Hoàng thượng không thả ta về, nên phải theo hắn cùng uống rượu”
“Thật là......”
“Thật là cái gì?”
“Thật là tùy hứng.” Chân Diệu vừa nghĩ tới Thần Khánh Đế. Thật sự nói không tìm được lời nào để nói.
“Ta thấy hoàng thượng có chút buồn bực không vui, đại khái là thương tâm lão thái phi về cõi tiên đi …”
“Không đúng” Chân Diệu theo bản năng phản bác
Có lẽ do biết nguyên nhân chân thực, vừa nghe Thần Khánh đế và Chân Thái phi nên sợ hết hồn, hận không lập tức ngừng lời lại.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của La Thiên Trình, Chân Diệu cũng biết mình phản ứng hơi quá khích.
Nàng cắn môi, giải thích “Ta nghĩ, lão thái phi phi thăng, tuy thương tâm nhưng hắn thân là hoàng đế, cũng không cần lộ ra ngoài như vậy”
“Kiểu Kiểu, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Trong lòng Chân Diệu trầm xuống.
Nếu nàng ra đường bị lưu manh ác bá đùa giỡn, nhất định sẽ không dấu diếm mà để hắn thay mình xả giận, a, không đúng, chính nàng có thể đánh ác bá cho tàn phế. Nhưng người này lại là Thần Khánh Đế, vô luận thế nào cũng không thể tiết lộ.
Nói cho hắn biết thì thế nào, nếu hắn đi tìm hoàng thượng tính sổ, đó chính là đại họa ngập trời, nếu hắn lặng yên, nàng có thể hiểu về mặt lý trí nhưng tính cảm cũng không dễ chịu, với hắn càng khó chịu.
Như thế nào cũng lưỡng nan, hay là cứ để việc theo gió trôi đi đi.
Chân Diệu chủ ý đã quyết, cũng biết với La Thiên Trình không giấy diếm được, nửa thật nửa giả nói “Ngày thứ hai sau khi lão thái phi đi, hoàng thượng vời ta tiến cung, giọng điệu … không được tốt, ta cũng cảm thấy buồn. Nhưng nói cũng đúng, hoàng thượng là do lão thái phi nuôi lớn, đại khái là thương tâm quá độ đi”
La Thiên Trình tuy có hai đời kinh nghiệm, rốt cuộc không phải chuyện gì cũng hiểu, đối với Chân Diệu lại toàn tâm tín nhiệm, nghe nàng nói như thế, không nghĩ nhiều nữa, cười nói “Tốt rồi, không nói chuyện người khác nữa, bọn Tường ca nhi đâu rồi, ta đi nhìn một cái”
Trong bụng Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm, cất giọng nói “Mộc Chi, mang hai ca nhi tới đây”
Không lâu sau, Mộc Chi đưa hai tiểu oa nhi tới.
La Thiên Trình mang hai đứa bé đặt hai bên trái phải.
Chân Diệu vội nói “Mau để xuống, trên người chàng còn có vết thương, làm rách vết thương ra bây giờ”
La Thiên Trình ngồi xuống, mỗi bên đùi một đứa nhỏ, cười hỏi “Có nhớ cha không?”
Ý ca nhi nhìn La Thiên Trình một chút, chậm chạp từ trên ngực hắn bò xuống, nện bước chân ngắn đến bên cạnh Chân Diệu, nắm chặt ống tay áo nàng không thả ra.
Tường ca nhi lại nhớ được người, há mồm gọi “Người là phụ thân”
La Thiên Trình và Chân Diệu hai mặt nhìn nhau, cùng cười.
Chân Diệu nghĩ, trí nhớ con lớn của nàng tốt thật không sai, nhất định là giống nàng.
Đang đắc ý, đã nghe Tường ca nhi nói “Phụ thân, cuối cùng người cũng trở lại, Nương mỗi ngày đều khóc ướt gối”
Khóe miệng Chân Diệu mãnh liệt co rút.
Hài tử xui xẻo này, rốt cuộc là giống ai hả?
“Phải không?” La Thiên Trình mỉm cười nhìn về phía Chân Diệu.
Trước đó vài ngày Chân Diệu đúng là khóc mấy lần, vì do tức giận chuyện Thần Khánh đế, không nghĩ tới Tường ca nhi nhìn thấy, lập tức thấy xấu hổ, trợn mắt nhìn Tường ca nhi.
Tường ca nhi nghiêm trang nói “Phụ thân, ngài đã trở lại, con giao nương cho ngài. Aiz, thật không để cho người yên tâm”
Nói xong, đi tới lôi kéo Ý ca nhi đi ra ngoài, Ý ca nhi chết sống không buông nói “Đệ không đi, trên người cha có mùi thịt”
Ý ca nhi khỏe hơn Tường ca nhi nhiều, bé ương ngạnh chống cự, cuối cùng hai bé lưu lại, chen chúc với hai người Chân Diệu trên giường lớn.
Ban đêm, La Thiên Trình vuốt ve tay nhỏ của vợ yêu, nhìn hai tiểu tử mập mạp chen chúc bên cạnh, chỉ đành thở dài một tiếng.
Từ đó, La Thiên Trình ở nhà dưỡng thương, hiếm khi tiếp khách.
Lão phu nhân định ngày hội hoa, phát thiệp mời, kỳ thực là để nhìn cháu họ của Thái thị, dĩ nhiên cũng theo lệ cũ, các phu nhân tới dự đều mang theo nữ nhi, thuận tiện nhìn một cái cũng vô cùng thích hợp.
Ngoài dự tính chính là, hôm đó các tiểu cô nương đi theo mẫu thân cũng không nhiều, nguyên lai do đại thần gián ngôn thượng triều, tấu trình việc làm phong phú thêm hậu cung.
Trời Sinh Một Đôi
Beta: Sakura
La Thiên Trình nắm tay Chân Diệu đi tới trong lương đình.
“Đại tẩu” Lúc này La Tam lang mới có cơ hội chào hỏi
Chân Diệu nhẹ nhàng cười nói “Tam đệ, nhìn đệ thật có tinh thần”
“Khụ khụ” La Thiên Trình ho khan một tiếng “Tam đệ, đệ ăn no rồi?”
Người nào ăn no hả?
Khóe miệng La Tam lang mãnh liệt co rút, nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của La Thiên Trình, lưu luyến nhìn chén thịt kho tàu kia, phẫn nộ nói “No rồi, ta ra ngoài xem thế nào”
Hừ, nếu không phải nhìn mặt mũi Đại tẩu, ta mới không rời khỏi đây.
La Tam lang vừa đi, ánh mắt La Thiên Trình vẫn rơi trên mặt Chân Diệu, không có rời đi.
Thấy sắc mặt hắn tái nhợt, người gầy đi nhiều, trong lòng Chân Diệu mềm nhũn, nhéo hắn một cái nói “Nhanh ăn đi, sớm chút trở về nhà, nghỉ ngơi thật tốt”
Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cứ như vậy ăn hết một bữa cơm, tới khi La Tam lang không nhịn được thúc giục mới lên xe ngựa.
Vừa lên xe ngựa, La Thiên Trình ôm Chân Diệu vào trong ngực không buông tay, chống cằm lên mái tóc đen của nàng, nhẹ giọng nói “Kiểu Kiểu, ta nhớ nàng”
Hai tay Chân Diệu vòng quanh người hắn, lúc này tâm mới yên bình xuống, lại có mấy phần chua xót hỏi “Làm sao lại bị thương, thương thế có nặng không?”
“Không nặng”
“Ta nhìn coi” Chân Diệu nhấc áo hắn lên, thấy vết thương dưới xương sườn, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, oán giận nói “Còn nói không nặng, vết thương dài như vậy, lại đang mùa hạ, chàng nên ở Tĩnh Bắc dưỡng thương tốt lên, vạn nhất trên đường mưng mủ thì phải làm sao?”
“Không sao” La Thiên Trình thấy nàng đau lòng, trong mắt dịu dàng hơn, lôi tay nàng đặt lên ngực mình “Có nàng và con, ta sẽ không gặp chuyện gì. Vẫn luôn muốn trở lại thăm mọi người. Đúng rồi, Tường ca nhi và Ý ca nhi có nghe lời không?”
Nhắc tới hai đứa con trai, Chân Diệu không nhịn được cười “Ta thấy, Tường ca nhi thông tuệ hơn đứa trẻ bằng tuổi khác, mới bao tuổi đã nhật biết khá nhiều chữ. Ý ca nhi cũng tốt, ưu điểm khác không nói, được cái có thể ăn”
Nếu có người ở đây, sợ rằng muốn trợn trắng mắt. Cái gì mà ưu điểm khác không nói, chỉ có thể ăn.
Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ, La Thiên Trình cười đến không nhìn thấy gì. Gật đầu lia lịa nói “Không tệ”
Lúc đến cưỡi ngựa chỉ cảm thấy đường khá xa, cùng đi xe ngựa trở về, bất giác đã thấy tới nhà.
La Thiên Trình mới gặp lão quốc công và lão phu nhân thì nội thị tới truyền hắn nhập cung.
Chân Diệu có chút lo lắng. Tâm sự nặng nề đi tắm, cũng không biết ở trong thùng gỗ bao lâu mới đứng dậy.
Tối nay đáng lẽ là cả nhà ăn cơm đoàn viên. Không nghĩ tới hết giờ cơm, chờ tới mức tâm tư như bị thiêu đốt La Thiên Trình mới trở về.
“Nàng chờ sốt ruột đi?” La Thiên Trình vào nhà, thấy Chân Diệu đứng ngồi không yên, không khỏi cười nói, trong lòng lại có chút ngọt ngào không nói ra lời.
Chân Diệu ngửi thấy mùi rượu, cau mày nói ‘Trễ như vậy mới trở lại. Làm sao lại còn uống rượu”
La Thiên Trình đi tới ngồi bên người nàng “Hoàng thượng không thả ta về, nên phải theo hắn cùng uống rượu”
“Thật là......”
“Thật là cái gì?”
“Thật là tùy hứng.” Chân Diệu vừa nghĩ tới Thần Khánh Đế. Thật sự nói không tìm được lời nào để nói.
“Ta thấy hoàng thượng có chút buồn bực không vui, đại khái là thương tâm lão thái phi về cõi tiên đi …”
“Không đúng” Chân Diệu theo bản năng phản bác
Có lẽ do biết nguyên nhân chân thực, vừa nghe Thần Khánh đế và Chân Thái phi nên sợ hết hồn, hận không lập tức ngừng lời lại.
Thấy ánh mắt kinh ngạc của La Thiên Trình, Chân Diệu cũng biết mình phản ứng hơi quá khích.
Nàng cắn môi, giải thích “Ta nghĩ, lão thái phi phi thăng, tuy thương tâm nhưng hắn thân là hoàng đế, cũng không cần lộ ra ngoài như vậy”
“Kiểu Kiểu, có phải xảy ra chuyện gì không?”
Trong lòng Chân Diệu trầm xuống.
Nếu nàng ra đường bị lưu manh ác bá đùa giỡn, nhất định sẽ không dấu diếm mà để hắn thay mình xả giận, a, không đúng, chính nàng có thể đánh ác bá cho tàn phế. Nhưng người này lại là Thần Khánh Đế, vô luận thế nào cũng không thể tiết lộ.
Nói cho hắn biết thì thế nào, nếu hắn đi tìm hoàng thượng tính sổ, đó chính là đại họa ngập trời, nếu hắn lặng yên, nàng có thể hiểu về mặt lý trí nhưng tính cảm cũng không dễ chịu, với hắn càng khó chịu.
Như thế nào cũng lưỡng nan, hay là cứ để việc theo gió trôi đi đi.
Chân Diệu chủ ý đã quyết, cũng biết với La Thiên Trình không giấy diếm được, nửa thật nửa giả nói “Ngày thứ hai sau khi lão thái phi đi, hoàng thượng vời ta tiến cung, giọng điệu … không được tốt, ta cũng cảm thấy buồn. Nhưng nói cũng đúng, hoàng thượng là do lão thái phi nuôi lớn, đại khái là thương tâm quá độ đi”
La Thiên Trình tuy có hai đời kinh nghiệm, rốt cuộc không phải chuyện gì cũng hiểu, đối với Chân Diệu lại toàn tâm tín nhiệm, nghe nàng nói như thế, không nghĩ nhiều nữa, cười nói “Tốt rồi, không nói chuyện người khác nữa, bọn Tường ca nhi đâu rồi, ta đi nhìn một cái”
Trong bụng Chân Diệu thở phào nhẹ nhõm, cất giọng nói “Mộc Chi, mang hai ca nhi tới đây”
Không lâu sau, Mộc Chi đưa hai tiểu oa nhi tới.
La Thiên Trình mang hai đứa bé đặt hai bên trái phải.
Chân Diệu vội nói “Mau để xuống, trên người chàng còn có vết thương, làm rách vết thương ra bây giờ”
La Thiên Trình ngồi xuống, mỗi bên đùi một đứa nhỏ, cười hỏi “Có nhớ cha không?”
Ý ca nhi nhìn La Thiên Trình một chút, chậm chạp từ trên ngực hắn bò xuống, nện bước chân ngắn đến bên cạnh Chân Diệu, nắm chặt ống tay áo nàng không thả ra.
Tường ca nhi lại nhớ được người, há mồm gọi “Người là phụ thân”
La Thiên Trình và Chân Diệu hai mặt nhìn nhau, cùng cười.
Chân Diệu nghĩ, trí nhớ con lớn của nàng tốt thật không sai, nhất định là giống nàng.
Đang đắc ý, đã nghe Tường ca nhi nói “Phụ thân, cuối cùng người cũng trở lại, Nương mỗi ngày đều khóc ướt gối”
Khóe miệng Chân Diệu mãnh liệt co rút.
Hài tử xui xẻo này, rốt cuộc là giống ai hả?
“Phải không?” La Thiên Trình mỉm cười nhìn về phía Chân Diệu.
Trước đó vài ngày Chân Diệu đúng là khóc mấy lần, vì do tức giận chuyện Thần Khánh đế, không nghĩ tới Tường ca nhi nhìn thấy, lập tức thấy xấu hổ, trợn mắt nhìn Tường ca nhi.
Tường ca nhi nghiêm trang nói “Phụ thân, ngài đã trở lại, con giao nương cho ngài. Aiz, thật không để cho người yên tâm”
Nói xong, đi tới lôi kéo Ý ca nhi đi ra ngoài, Ý ca nhi chết sống không buông nói “Đệ không đi, trên người cha có mùi thịt”
Ý ca nhi khỏe hơn Tường ca nhi nhiều, bé ương ngạnh chống cự, cuối cùng hai bé lưu lại, chen chúc với hai người Chân Diệu trên giường lớn.
Ban đêm, La Thiên Trình vuốt ve tay nhỏ của vợ yêu, nhìn hai tiểu tử mập mạp chen chúc bên cạnh, chỉ đành thở dài một tiếng.
Từ đó, La Thiên Trình ở nhà dưỡng thương, hiếm khi tiếp khách.
Lão phu nhân định ngày hội hoa, phát thiệp mời, kỳ thực là để nhìn cháu họ của Thái thị, dĩ nhiên cũng theo lệ cũ, các phu nhân tới dự đều mang theo nữ nhi, thuận tiện nhìn một cái cũng vô cùng thích hợp.
Ngoài dự tính chính là, hôm đó các tiểu cô nương đi theo mẫu thân cũng không nhiều, nguyên lai do đại thần gián ngôn thượng triều, tấu trình việc làm phong phú thêm hậu cung.
Trời Sinh Một Đôi
Đánh giá:
Truyện Trời Sinh Một Đôi
Story
Chương 463: Về nhà
10.0/10 từ 15 lượt.