Trời Sinh Một Đôi
Chương 46: Hố lửa
Chiêu Phong Đế nhíu lại lông mày, nhìn nhìn công chúa Phương Nhu.
Công chúa Phương Nhu bị Chiêu Phong Đế nhìn như vậy thấy không tự nhiên, lôi kéo tay của hắn, làm nũng nói: “Phụ hoàng, người đáp ứng nhi thần đi.”
“Phương Nhu, sao con lại có ý nghĩ như vậy?”
“Nhi thần cảm thấy nhàm chán mà, công phu của Thiên Trình biểu ca lợi hại có thể bảo vệ nhi thần, còn có thể chơi với nhi thần…”
“Hắn là một nam tử có thể cùng con chơi cái gì?” Chiêu Phong Đế cắt đứt lời nói của công chúa Phương Nhu, nhìn về phía Tưởng quý phi nói: “A Vân, Phương Nhu cũng mười tuổi rồi, cũng nên tìm thư đồng rồi, sớm một chút kiềm chế tâm tính cũng tốt.”
Không để lại dấu vết đẩy thỉnh cầu của Công chúa Phương Nhu đi.
Mặc dù tuổi La Thiên Trình không lớn, nhưng cũng là một người có tài, giữ lại hắn còn có hữu dụng, sao có thể làm thị vệ thiếp thân cho nữ nhi được.
“Dạ, thần thiếp hiểu.”
“Thư đồng?” Công chúa Phương Nhu hoàn toàn bất ngờ.
Trước đây mấy tỷ tỷ của nàng đều là tám tuổi tuyển thư đồng, năm nàng tám tuổi sinh bệnh, chuyện thư đồng liền trì hoãn lại, không nghĩ tới hôm nay phụ hoàng lại nói ra.
Có thư đồng thì không thể tùy tiện trốn ra cung chơi, cũng không thể tùy tiện đi tìm Thiên Trình biểu ca chơi đi?
Công chúa Phương Nhu nghĩ đến đó, trong bụng đã tràn đầy oán khí, giận chó đánh mèo, trợn mắt nhìn Chân Diệu một cái.
Chân Diệu cúi đầu nhìn xuống, ngăn chặn ánh mắt phẫn nộ của công chúa Phương Nhu.
Công chúa thần mã, thật là một đứa trẻ điêu ngoa, bốc đồng, phá phách.
Chân Diệu đang oán thầm, liền nghe thấy Công chúa Phương Nhu nói: “Phụ hoàng, nhi thần muốn nàng ta làm thư đồng của con.”
Chiêu Phong Đế và Tưởng quý phi nhìn theo tay của công chúa chỉ, thấy được Chân Diệu mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm.
Cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của mọi người, Chân Diệu kinh ngạc ngẩng đầu, thấy công chúa Phương Nhu chỉ về phía nàng.
Chân Diệu thiếu chút nữa té xỉu.
Đây rốt cuộc là chuyện gì thế, nàng đang êm đẹp đứng, liền dính họa trời giáng?
“Phụ hoàng, người xem nàng, nàng ta còn không nguyện ý đâu.”
Thật ra thì Chân Diệu chỉ ra vẻ kinh ngạc, vẻ mặt ghét bỏ còn chưa thể hiện ra đâu, nhưng công chúa Phương Nhu nhịn không được cố ý bới móc.
“Chân Tứ, ngươi không muốn?” Giọng nói của Chiêu Phong Đế tuy vân đạm phong khinh (giọng nói nhẹ như mây bay gió thổi) nhưng chứa khí thế áp bách người.
Hắn tất nhiên biết Chân Tứ ở tuổi này làm thư đồng không thích hợp, nhưng làm thư đồng của nhi tử mình sủng ái nhất mà cũng không nguyện ý, thì hắn cũng không thoải mái.
“Dân nữ, dân nữ sang năm phải lập gia đình.” Chân Diệu tỏ ra ngu ngốc nói.
Chiêu Phong Đế chút nữa cười ra tiếng, cảm xúc không thoải mái trong lòng nhanh chóng tan thành mây khói, trên mặt lại ra sức giữ vẻ mặt nghiêm túc, ý vị thâm trường nói: “Xem ra Chân Tứ cô nương thật vội lập gia đình.”
“Hôn kỳ là do trưởng bối trong nhà lập ra.” Chân Diệu không phỏng đoán ý tứ trong lời nói của Chiêu phong đế, vẻ mặt tỏ ra buồn bực nói.
Nếu là Chiêu Phong Đế lên tiếng giải trừ cuộc hôn nhân này thì thật là tốt.
Nàng đã có sáu trăm lượng bạc cùng không ít đồ trang sức quý giá, lại thêm một khoản bạc bán xảo quả hoa qua cho công chúa Phương Nhu, dựa vào phủ Kiến An Bá sống qua ngày thì không vấn đề gì.
Nhìn dáng vẻ buồn bực của Chân Diệu, La Thiên Trình hết lần này đến lần khác lại là người Chiêu Phong Đế coi trọng, Chiêu Phong Đế chợt nổi lên trêu ghẹo, cười to nói: “Ha ha, nếu là như vậy, vậy không thể làm người khác khó chịu. Ah, hôm nay đúng là ngày La Thiên Trình giao ban sao?”
“Bẩm Hoàng thượng, đúng vậy ạ” Ngụy công công đứng hầu một bên nói.
“Truyền hắn tới đây, vừa lúc đưa Chân Tứ cô nương trở về.” Chiêu Phong Đế cười ha ha nói.
Chân Diệu cứng đờ, thầm nghĩ lại chuyện gì thế, muốn sát tinh kia đưa nàng về?
Liền nghe một tiếng nói: “Cái gì!”
Chân Diệu giật mình, còn tưởng rằng mình đã oán hận lên tiếng.
Ngay sau đó, giọng nói của công chúa Phương Nhu lại lần nữa vang lên: “Phụ hoàng, người không phải nói là chọn thư đồng cho nhi thân ư, nhi thần muốn Chân Tứ làm thư đồng của mình, người sao, sao có thể để cho Thiên Trình biểu ca đưa nàng về?”
Chiêu Phong Đế nghiêm mặt nói: “Phương Nhu, không nên hố nháo nữa.”
“Phụ hoàng…”
“Con không nghe thấy ư, Chân Tứ đã mười bốn tuổi, sang năm liền gả đi, quy củ của Hoàng gia từ trước đến nay, tuổi của thư đồng của công chúa là từ tám đến mười hai tuổi.”
“Phụ hoàng, nhi thần, nhi thần thật sự muốn Chân Tứ làm thư đồng của nhi thần…” Công chúa Phương Nhu không cam lòng, giãy dụa lần cuối nói.
Nàng khẽ mở to đôi mắt hạnh long lanh, trong mắt thủy quang lưu chuyển, vẻ mặt cầu khẩn.
Chiêu Phong Đế có chút mềm lòng, trầm ngâm một chút rồi nói: “Như vậy đi, thư đồng tất nhiên phải chọn, con muốn Chân Tứ ở cùng ngươi, thì Chân Tứ mỗi ngày đều tiến cung đi, cho đến khi lấy chồng thì thôi.”
Chiêu Phong Đế giải quyết dứt khoát, công chúa Phương Nhu đắc ý nhìn Chân Diệu một cái.
Ngươi không phải là thư đồng không sao cả, chỉ cần ngươi ngày ngày tiến cung, để cho Bản công chúa giải hận, vậy thì tốt rồi.
Vẻ mặt Chân Diệu cứng ngắt, thật lâu không có hoàn hồn.
Nếu không phải ở trong hoàng cung, quả thật muốn kêu rên rồi, nàng vốn nghĩ rằng chẳng qua là vào hoàng cung chơi một lần cũng như đi mua tương, chứ không muốn mua để sau này mở cửa hàng tương.
Suy nghĩ một chút ác ý của công chúa Phương Nhu với mình, nguyên nhân hoàn toàn là vì người khác, Chân Diệu quyết định về nhà ghim hình nhân đi.
“Thần tham kiến hoàng thượng, Quý phi nương nương.” Một giọng nói trầm thấp, thanh nhã vang lên.
“Đứng lên đi.”
La Thiên Trình đứng dậy, đứng nghiêm, mắt nhìn xuống dưới, dáng vẻ quy củ, trầm ổn.
Chiêu Phong Đế âm thầm gật đầu, mỉm cười chỉ về Chân Diệu nói: “La vệ trưởng, ta hỏi Chân Tứ mấy câu, nghe nói nàng là vị hôn thê của ngươi, đúng lúc liền do ngươi đưa nàng về phủ đi.”
La Thiên Trình nhìn Chân Diệu một cái, cúi đầu trả lời một tiếng dạ.
Hai người cùng nhau thi lễ với Chiêu Phong Đế, Tưởng quý phi rồi khom người lui ra.
Công chúa Phương Nhu nhìn bóng lưng của hai người, trong lòng khó chịu không nói lên lời, lại không rõ rốt cuộc là làm sao, nặng nề hừ lạnh một tiếng.
Chỉ chờ lần sau Chân Diệu tiến cung, sẽ tìm nàng tính sổ.
Chân Diệu bước nhỏ đi trên con đường đá bóng loáng vàng óng như gương, thấy mũi ngứa ngứa, hắt hơi mạnh một cái.
La Thiên Trình đi ở phía trước chợt xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn vào Chân Diệu, không chờ nàng tỏ vẻ gì, lại xoay người lại, bước chân lại nhanh hơn.
Chân Diệu liếc mắt nhìn, cũng không để ý đến hắn, tự mình bước từ từ đi ra ngoài.
La Thiên Trình tai thính mắt tinh, không nghe thấy tiếng bước chân, lại quay đầu lại nhìn, khóe miệng lại mau mím lại.
Nữ nhân kia đã cách xa hơn mười trượng.
Nhìn bước chân Chân Diệu chậm chạp, bước chân phù phiếm không có sức, đáy lòng La Thiên Trình dâng lên phiền chán.
Đúng là làm bộ làm tịch.
“Chân Tứ cô nương, có thể đi nhanh một chút hay không?”
Có thể trong lòng còn có kiêng kỵ và sợ hãi, Chân Diệu đặc biệt nhạy cảm với tâm tình La Thiên Trình biến hóa, nghe ra dáng vẻ hắn không nhẫn lại, cũng nổi giận.
Con bà nó, thật cho là Bản cô nương rất vui khi đi cùng với ngươi à, đi mau thì đi mau, sớm một chút lên kiệu, mắt không thấy tâm không phiền.
Chân Diệu nhất thời đã quên mặt đường bóng loáng không phải là đường nàng thường đi, bước chân sải bước nhanh đi đến chỗ La Thiên Trình.
Vừa đi ra một đoạn, dưới chân liền trượt, oạch một cái tựa như trượt băng văng ra hẳn một khoảng xa, trái lại vượt qua cả La Thiên Trình.
Người nào thất đức ở trên đường đổ nước.
Trong lòng Chân Diệu chửi ầm lên.
La Thiên Trình thấy vậy trợn mắt há hốc mồm, khóe miệng co quắp lại, trong đầu hiện lên một ý niệm.
Thật là mất mặt, hắn cũng không nhẫn tâm nhìn.
Ai ngờ Chân Diệu đứng thẳng người, sửa sang lại tóc tai, quần áo bị rối loạn, quay đầu lại vẻ mặt ghét bỏ nói: “La thế tử, có thể đi nhanh một chút được không?”
Trời Sinh Một Đôi