Trời Sinh Một Đôi

Chương 310: Nắm giữ trái tim

Thân thể noãn ngọc ôn hương kia dựa vào, người La Thiên Trình nóng như lửa, thậm chí nóng đến mức khiến hắn có xúc động muốn giải quyết ngay tại chỗ, nhưng lòng hắn lại dần nguội lạnh.

Không khống chế được như vậy, không có khả năng xảy ra trên người hắn!

Giống như có một hắn khác, thoát ly thân thể bản thân, thờ ơ lạnh nhạt với tất cả.

Hắn ngược lại muốn nhìn cho rõ xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì đây.

Viễn Sơn thấy La Thiên Trình không đẩy nàng ra thì trong lòng vui mừng.

Thế tử đã hai năm không chạm vào thân thể nàng rồi. Dưới sự vui sướng cực độ, nàng lại bất chấp rụt rè gì đó mà nữ tử nên có, thậm chí ngay cả phòng trong cũng không vào, cứ như thế duỗi bàn tay ngọc thon thon cầm lấy cái lều nhỏ kia.

La Thiên Trình lập tức hít vào một hơi, cắn môi, nếm được mùi máu nhè nhẹ. Sâu trong đáy mắt như kết băng, bất động thanh sắc đánh giá Viễn Sơn.

Viễn Sơn nhanh chóng cởi áo ngoài ra.

Quần áo mùa xuân cũng không nặng nề rắc rối bằng trang phục mùa đông. Hôm nay Viễn Sơn lại mặc cực kỳ phong phanh, chỉ một chốc thời gian như vậy, nàng cũng đã chỉ còn một bộ quần áo trong trắng như tuyết.

Theo quần áo rơi xuống đất, hương thơm này càng tỏa ra nồng nặc.

La Thiên Trình đã cảm thấy chỗ đó căng lên đau đớn, loại đau đớn này mạnh mẽ hơn bất kỳ thời điểm nào, dường như nếu không nhào nặn thân thể nữ nhân trước mắt nhập vào thân thể hắn thì sẽ phải nổ tung vậy.

Nhưng loại đau đớn này, lại khiến thần trí hắn càng thêm tỉnh táo, thần trí càng triệt để tách khỏi thân thể.

Viễn Sơn như vậy, là Viễn Sơn đưa ngân lượng cho hắn vào lúc hắn gặp nạn kiếp trước sao?

Là Viễn Sơn vì cự tuyệt gả cho nam nhân khác, mà đụng đầu chết sao?

La Thiên Trình có chút hoang mang.

Trước mặt hắn giống như bóng tối vô tận, mà hắn là một chiếc thuyền lá lênh đênh chìm nổi giãy dụa trong dòng nước buốt giá đen tối kia.

Rốt cuộc cái gì là đúng, cái gì là sai? Người kiếp trước tổn thương hắn, hắn trả thù không chút lưu tình nào. Người kiếp trước có ân với hắn, hắn đối xử tử tế. Như vậy có gì không đúng sao?

Ngoại lệ duy nhất, chính là Kiểu Kiểu.

Hai chữ này như một tia nắng ban mai, đột nhiên xé tan bóng tối vô tận.

“Một người từ nhỏ đến lớn, rất có thể vì một sự lựa chọn vô ý lại khiến người đó thay đổi bộ dáng. Chàng chỉ nhìn bộ dáng cuối cùng của người này, làm sao nghĩ được ban đầu họ cũng là đứa nhỏ kia đây?”


Lời Chân Diệu nói vang lên bên tai, như áng sáng mặt trời, xua tan sương mù khiến người ta mê man.

Đúng rồi, Viễn Sơn trước mắt và Viễn Sơn kiếp trước giống mà cũng không giống. Không, hoặc phải nói là, Viễn Sơn ở kiếp này, vì thái độ của hắn với nàng khác đi, nên lựa chọn của nàng cũng khác.

Phức tạp, mới thật sự là nhân tính.

Hành động kiếp trước của Viễn Sơn có thể khiến hắn bao dung nhiều một chút, nhưng tuyệt đối không thể ảnh hưởng đến quyết định của hắn.

Giờ khắc này, La Thiên Trình trấn tĩnh trước nay chưa từng có.

Vẻ mặt Viễn Sơn ửng đỏ, sóng mắt mông lung, mái tóc dài chẳng biết rối tung lúc nào, dường như mang theo ánh nước lẳng lơ như sương mù mờ mịt, quanh quẩn trong hương thơm bị che giấu. Nàng bám lên cổ La Thiên Trình.

Nàng khẽ nhón chân, muốn hôn lên môi hắn.

Chỉ thấy đôi môi mỏng kia khẽ nhúc nhích, cúi đầu phun ra một câu: “Viễn Sơn, ngươi vẩy cái gì lên người?”

Hai người bọn họ đang đứng ở phòng ngoài, ánh đèn mông lung, chiếu hai bóng người lên vải thưa che cửa sổ màu ngọc bích mới được đổi không lâu.

Khi Bạch Thược xách đèn lồng đi tới, đúng lúc trông thấy thân ảnh thon dài như tùng xanh của nam tử kia, đứng thẳng tắp, thân ảnh nữ tử yểu điệu như liễu mảnh giơ hai tay nhanh chóng cởi quần áo.

Thậm chí nàng có thể nhìn thấy hình ảnh chiếc quần in trên vải thưa che cửa sổ loáng một cái đã cởi xuống.

Trong nháy mắt, mặt Bạch Thược đỏ bừng.

Một mặt là xấu hổ, một mặt là tức giận.

Cần phải gấp gáp đến mức nào mà hai người bên trong không kịp vào phòng trong, đã cởi áo nới dây lưng ở ngay phòng ngoài đây!

Đại nãi nãi quả thật đúng là ngốc mà!

Nàng nghĩ đến Chân Diệu, cảm thấy những lời nàng ấy vừa mới nói vô cùng ngốc nghếch, nhưng lại đau đớn lo lắng thay nàng ấy.

Nàng xoay người, vội vàng đi về, lúc đi ngang qua cửa tròn, không biết bị cái gì ngáng chân, lảo đảo một cái ngã về phía trước, nàng vội vịn vách tường mới không ngã sấp xuống đất, trán đập lên mép cửa.

Đau đớn thấu tim ập tới, đèn lồng trong tay rơi xuống đất, ánh nến lắc mạnh rồi tắt.

Đột nhiên tối đi, Bạch Thược bỗng chốc không nhìn thấy được trước mắt có gì, nhưng nàng mặc kệ, vội vàng đi về phía trước.

Đẩy mạnh cửa ra, Chân Diệu mới vừa bện tóc xong ngồi trên chiếc ghế con bằng gấm, Dạ Oanh đứng ở phía sau nàng, cầm một chiếc lược sừng trâu màu vàng tối chải xuôi tóc cho nàng.


Đây vốn là chuyện Dạ Oanh phải làm sau mỗi lần Chân Diệu gội đầu, nhưng dường như hôm nay Dạ Oanh rất bồn chồn. Trong nháy mắt Bạch Thược vào, thậm chí tay nàng giật một cái, kéo đi mấy sợi tóc xanh của Chân Diệu.

Chân Diệu bị đau ai u một tiếng, nhưng không trách cứ Dạ Oanh, mà nhìn Bạch Thược sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa ra vào.

“Bạch Thược?”

Bạch Thược dường như biết bộ dáng nàng thế này quá mức thất thố, miễn cưỡng kéo kéo khóe miệng nặn một nụ cười, cố gắng hết mức dùng ngữ khí ôn hòa khuyên nhủ: “Đại nãi nãi, Thế tử gia...... Thế tử gia đã đi ngủ rồi......”

“Đi ngủ?” Chân Diệu đứng lên, “Ở chỗ Viễn Sơn?”

Đôi mắt nàng rất đẹp, trong veo sáng ngời, Bạch Thược cũng không dám nhìn vào, chỉ khẽ gật đầu một cái, mỗi cái gật đầu đều nặng ngàn cân.

Thậm chí nghĩ đến sự tín nhiệm trong lời nói vừa rồi của Đại nãi nãi, nàng cũng phải khó chịu thay Đại nãi nãi, cũng đau lòng thay người.

“Ta không tin.” Chân Diệu nhấp môi, nhấc chân đi ra ngoài, “Ta tự qua đó xem.”

Bạch Thược vô thức ngăn nàng lại, giọng nói bắt đầu vội vàng: “Đại nãi nãi, ngài không thể đi!”

Chân Diệu không nói gì, chỉ nhíu mày.

Bạch Thược cắn răng một cái, nói: “Thế tử gia đang ở cùng Viễn Sơn, ngài ngàn vạn đừng qua đó.”

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy sẽ khó mà chịu nổi!

Bước chân Chân Diệu dừng lại một chút, nhưng chỉ ngừng trong nháy mắt, là lại vòng qua Bạch Thược chạy nhanh ra ngoài.

Bạch Thược cùng Dạ Oanh đều ngẩn người, A Loan vội vã rút một cái áo ngoài vắt trên bình phong rồi đuổi theo.

Lúc này Bạch Thược và Dạ Oanh mới vội vàng đuổi theo.

Chân Diệu chạy rất nhanh, nàng so với A Loan còn muốn nhẹ nhàng linh hoạt hơn, nàng cứ chạy băng băng như thế, A Loan cầm quần áo căn bản không đuổi kịp.

Xa xa thấy hình bóng cùng dựa vào nhau trên mành vải thưa cửa sổ, nhưng nàng không tuyệt vọng rời đi như tuyệt đại đa số nữ tử.

Tai nghe là giả mắt thấy mới là thật, nhưng đôi khi mắt cũng có thể gạt người.

Chỉ là hình bóng mà thôi, nếu hai người trong phòng đứng xen kẽ nhau, hình thành chỗ sai, cũng có khả năng xuất hiện loại tình huống này!

Nàng muốn chân chân thật thật nhìn thấy hắn mới an âm.


Hoặc là hết hy vọng!

Còn nếu chưa hiểu rõ, mà yên lặng quay người đi, từ nay về sau đưa phán quyết tử hình cho người kia, thì đó không phải phong cách của nàng.

La Thiên Trình theo Viễn Sơn vào nhà, ban đầu chính vì có nghi ngờ, muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Viễn Sơn dùng biện pháp gì mới khiến thân thể hắn có phản ứng.

Phản ứng như thế, hắn dám nói nếu đổi lại là bất kỳ một nam nhân nào, chỉ sợ đều không ngăn nổi.

Trong chuyện này có mưu mô của Nhị Thúc Nhị thẩm, thậm chí là có sự ngấm ngầm mưu tính phía tộc Nguyệt Di hoặc tiền phế thái tử hay không?

Hắn tra xét rất lâu, dù không tra ra manh mối gì, nhưng dần phát hiện, dư nghiệt Nguyệt Di Tộc dường như đặc biệt thù hằn phủ Trấn Quốc Công.

Điều này cũng không khó hiểu, trước đây phụ thân ủng hộ Trưởng Công chúa, dẫn binh đánh tộc Nguyệt Di, một khi tộc diệt, thì vô cùng có khả năng những kẻ dư nghiệt kia tính nợ lên đầu phủ Trấn Quốc Công.

La Thiên Trình vốn không phải vì chủ ý đến đây ngủ với nàng ta, đương nhiên không nghĩ đến việc khóa cửa.

Chân Diệu đến cửa, nàng không do dự, cũng không muốn do dự, vươn tay đẩy, cửa liền mở rộng ra.

Nàng nhìn rõ ràng tình cảnh bên trong.

“Viễn Sơn. Ngươi rắc gì lên người?” La Thiên Trình vừa thấp giọng hỏi xong lời này, hai tay Viễn Sơn vẫn còn bám trên cổ hắn.

Một chất vấn, một khiếp sợ.

Viễn Sơn thậm chí còn đang nhón chân, trong đầu lại trống rỗng, không nhớ bất luận động tác gì.

La Thiên Trình am hiểu cách thẩm vấn, áp lực tâm lý sẽ khiến người đó bất giác lỡ lời nói ra, mà muốn tạo thành loại áp lực này, đương nhiên phải giữ vững bộ dáng bí hiểm, hơn nữa cố gắng hạn chế động tác, để tránh đánh thức đối phương.

Cho nên hai người duy trì động tác này, nghe được tiếng đẩy cửa mới cùng quay đầu lại.

Trong nháy mắt, thân thể La Thiên Trình cứng đờ.

Chân Diệu chỉ mặc quần áo trong, trắng như tuyết, dưới chân là giày mềm màu vàng nhạt, suối tóc xanh cứ thế mà tản ra, tung bay theo động tác mở cửa, đứng chỗ giao giữa sáng và tối, giống như hoa linh do mây đêm hóa thành, bất cứ lúc nào cũng sẽ theo gió tản ra.

“Kiểu Kiểu!”

Giờ khắc này, sự khủng hoảng khổng lồ ập tới, La Thiên Trình bước nhanh tới, một phát bắt được cổ tay nàng.

Hắn sợ nàng lập tức xoay người bỏ chạy, từ nay về sau không bao giờ để ý tới hắn nữa.


“Kiểu Kiểu, nàng nghe ta nói trước đã!”

Chân Diệu nhìn Viễn Sơn cũng chỉ mặc quần áo trong.

Kiểu dáng quần áo trong vốn không khác nhau là mấy, màu sắc cơ bản đều là màu trắng, lúc này hai người họ mặc quần áo trong, thoạt nhìn gần như giống nhau.

Một vợ một thông phòng, mặc quần áo giống nhau đứng trong phòng thông phòng, đối mặt với nam chính, việc này đối với một người vợ mà nói là sự nhục nhã đến mức nào!

Theo sau đến là Bạch Thược, A Loan, ba người gần như giận dữ nhìn La Thiên Trình cùng Viễn Sơn sắc mặt như đất.

Dưới cái nhìn của các nàng, chắc chắn Viễn Sơn bị Đại nãi nãi phá vỡ chuyện tốt, nên lúc này sắc mặt mới khó coi như thế.

Còn nghe Thế tử gia nói gì nữa chứ, thành ra thế này rồi, nói gì cũng đều là nói láo!

Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Ngay cả Viễn Sơn cũng vừa mới phục hồi lại tinh thần từ trong sự chất vấn của La Thiên Trình, nhìn Chân Diệu quần áo xốc xếch, trong lòng lại dâng lên một khoái cảm khó tả.

Đúng vậy, nàng điên cuồng ghen ghét nữ nhân trước mắt này!

Nàng hy vọng rất thấp, chỉ cần đời này có thể luôn được gần Thế tử gia là được rồi. Thế tử gia có thê tử, nàng không dám tranh giành, chỉ cần một tháng có thể đến chỗ nàng một hai lần, lại để nàng có thể gần gũi với hắn là nàng đã thấy đủ rồi.

Nhưng mà, ngay cả chút hy vọng xa vời ấy, nữ nhân này cũng không cho nàng!

Dựa vào cái gì chứ?

Nàng vốn chính là thông phòng của Thế tử gia, chính là để hầu hạ Thế tử gia a!

Rốt cuộc nàng làm sai chỗ nào?

Chỉ vì nàng xuất thân thấp hèn, cho nên rõ ràng là nàng gặp Thế tử gia sớm hơn, sớm là người của hắn, nên ngay cả cơ hội âm thầm ở gần hắn cả đời cũng không thể có sao?

Dù là Hoàng hậu nương nương, cũng không ngang ngược như vậy!

Giờ khắc này, thậm chí sự khủng hoảng khổng lồ vì bị La Thiên Trình phát hiện không ổn của Viễn Sơn cũng đều bay mất, nàng gần như vô thức bày ra vẻ mặt u oán ảo não vì chuyện tốt bị phá vỡ, sau đó quỳ phịch xuống một cái, thân thể chỉ mặc bộ quần áo trong lạnh run nói: “Đại nãi nãi, đều là lỗi của nô tỳ, ngài ngàn vạn đừng hiểu lầm Thế tử gia a!”

Thế tử gia đang ở trong phòng nàng, thậm chí chỗ kia vì tác dụng của mùi hương vẫn còn dựng lên kìa. Hiểu lầm cái gì chứ, ha hả.

Viễn Sơn suýt nữa muốn cười.

Nếu từ nay về sau Đại nãi nãi và Thế tử gia có ngăn cách, có lẽ nàng mới thật sự có thể gần gũi Thế tử gia nhiều hơn được?

Trời Sinh Một Đôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trời Sinh Một Đôi Truyện Trời Sinh Một Đôi Story Chương 310: Nắm giữ trái tim
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...