Trời Sinh Một Đôi
Chương 290: Tự ủ quả đắng
Chân Diệu vừa nghe tìm không được Ôn Nhã Kỳ, trực giác không tốt, phải biết rằng Chân Tịnh cũng tại đêm thất tịch câu Lục hoàng tử, Ôn Nhã Kỳ chẳng lẽ lại học theo?
Nghĩ tới đây vừa giận vừa vội, ngày ấy sau khi khuyên xong thấy muội ấy rõ ràng có ý nguyện nghe theo an bài, sao lại gây ra chuyện nh vậy?
“Cẩn Minh, chàng giúp tìm Nhã Kỳ biểu muội đi.” Tâm trạng tốt của Chân Diệu bị quét sạch, chỉ còn lại lo lắng và phẫn nộ mơ hồ.
Tâm tình của La thế tử thực không tốt.
Hắn vô cùng bận rộn, bớt chút thời gian cùng vợ đi đăng thị, đó là muốn tình cảm vợ chồng tiến thêm một bước, ai biết lại bị biểu muội bỏ đi nào đó quấy rối, lập tức nổi lên tâm trạng chán ghét với Ôn Nhã Kỳ, nhưng buông tay không quản lại không được, thò tay vào ngực móc ra một vật, không thấy động tác hắn ném lên lên trời.
Một tiếng vang nhỏ lẫn trong tiếng người nói ầm ĩ, bầu trời hiện lên một đóa hoa đẹp.
Không lâu sau, liền có mấy người ăn mặc bình thường, mặt mũi cũng bình thường xuất hiện, yên lặng không tiếng động đứng trước mặt La Thiên Trình.
“Biểu cô nương mặc đồ thế nào?” La Thiên Trình nhìn về phía tỷ muội Chân Băng.
Chân Băng nói: “Mặc áo choàng bằng lông hoa mẫu đơn đỏ thẫm, váy màu trắng xanh thêu bách điệp.”
“Đúng rồi, còn đeo kim bộ diêu rủ trân châu.” Chân Ngọc mím môi nói, mắt tràn đầy châm chọc.
Các tiểu cô nương nhà huân quý còn chưa cập kê như các nàng, trang sức bộ diêu tuy rằng cũng có nhưng ít mang ra dùng, trưởng bối nói tiểu cô nương nên có bộ dạng của tiểu cô nương, hận không thể cắm châu sai đầy đầu đó là tật xấu của nhà giàu mới nổi.
“Nghe rõ rồi thì ấn theo miêu tả của hai vị cô nương đi tìm, chúng ta ở trước một quán trà chờ.” La Thiên Trình chỉ vào một quán trà cách đó mười mấy trượng.
Mấy người kia ôm quyền, tiêu thất trong biển người.
La Thiên Trình nhìn Chân Băng, Chân Ngọc: “Ngũ muội, Lục muội dẫn theo hạ nhân cùng đến quán trà chờ đi.”
Chân Băng do dự một chút: “Tứ tỷ phu, để hạ nhân cùng đi tìm đi. Nhiều người sẽ tìm nhanh hơn.”
“Không cần, hai muội cũng cần người bảo vệ.” La Thiên Trình bác bỏ đề nghị của Chân Băng, nắm tay Chân Diệu dẫn đầu đi về phía quán trà.
Thái độ của hắn mặc dù ôn hòa, có lẽ liên quan đến việc bây giờ thân ở chức cao, trong lúc vô tình lộ ra khí thế lôi đình. Hai người Chân Băng cũng không dám nhiều lời. Đi theo.
Quán trà đơn sơ, La Thiên Trình lấy khăn mềm ra lau ghế, mới để Chân Diệu ngồi xuống.
Chân Băng và Chân Ngọc nhìn thấy, lại có chút yêu thích, ngưỡng mộ, thầm nghĩ nếu phu quân tương lai của các nàng có thể như Tứ tỷ phu đối với tứ tỷ thì thật tốt.
Người hầu trà tươi cười dâng trà.
Nước trà đùng đục, vừa nhìn là biết mặt hàng tầm thường, mấy người đều không uống. Chỉ là cầm trong tay sưởi ấm, vô cùng lo lắng chờ đợi.
Nét mặt La Thiên Trình dù bình tĩnh nhưng trong lòng biết không phải trong chốc lát có thể tìm được người.
Dù sao ám vệ cũng không phải thần tiên, hội đèn lồng tết nguyên tiêu người người tấp nập, tìm một tiểu nương tử cũng không dễ dàng như vậy.
“Lạnh không?”
Chân Diệu thấy La Thiên Trình hỏi nàng, sửng sốt một chút, lắc đầu: “Không lạnh.”
La Thiên Trình kéo tay nàng qua, phát hiện lòng bàn tay ấm nóng, lúc này mới yên tâm nói: “Chờ nửa canh giờ, nếu không tìm được, trước đưa hai muội ấy về.”
Ba người Chân Diệu đều gật đầu, nghĩ đến chuyện Ôn Nhã Kỳ tất cả đều trầm mặc.
Cũng qua khoảng hai khắc, có một nam tử vội vã chạy tới, đến phụ cận, gật đầu với La Thiên Trình.
La Thiên Trình lập tức đứng lên: “Đi.”
Mọi người đi theo người kia đến một chỗ kín đáo, phát hiện có một nam tử mặt mũi bình thường đứng đó, nghe được động tĩnh, từ chỗ tối một nữ tử đi ra, không phải Ôn Nhã Kỳ thì là ai.
Sắc mặt Ôn Nhã Kỳ trắng bệch, còn đang kinh hoảng, thấy Chân Diệu, cắn môi nói: “Nhị, nhị biểu tỷ, sao tỷ lại ở đây?”
Chân Diệu mím môi: “Nếu không ở đây, làm sao có thể tìm thấy biểu muội nhanh như vậy.”
Chân Ngọc sớm không nhịn được hỏi: “Ôn Nhã Kỳ, ngươi đi đâu, có biết chúng ta sẽ lo lắng không?”
Ôn Nhã Kỳ co người lại, ngập ngừng nói: “Thấy ngọn đèn hằng nga bôn nguyệt, nhìn đến mê mẩn, khi quay lại liền không thấy mọi người.”
Nói xong liếc mắt nhìn hai nam tử, nói: “Sau đột nhiên bị bọn họ kéo tới đây, làm ta sợ muốn chết.”
“Nhìn đèn đến mê mẩn?” Chân Ngọc cười lạnh một tiếng, đang định nói gì nữa thì bị Chân Băng cản lại.
Dù nói thế nào đi nữa, lấy cớ như vậy tốt hơn lén gặp nam tử rất nhiều, rốt cuộc miễn cưỡng che giấu được.
Chân Băng hiểu chuyện, Chân Diệu nào có chuyện không nghĩ ra, nhìn Ôn Nhã Kỳ thật sâu nói: “Hôm nay sợ bóng sợ gió một phen, tứ biểu muội nhanh theo ngũ muội, lục muội về đi.”
Nhưng lòng thầm nghĩ sáng mai phải gửi gấp cho Ôn thị một bức thư, để bà lén bàn bạc lại một phen.
“Muội biết rồi, lại gây thêm phiền toái cho Nhị biểu tỷ.” Ôn Nhã Kỳ biểu hiện thật nhu thuận, nhưng trong lòng rung động không ngừng.
Nam tử kia, vô tình gặp nàng ba lần trong hội đèn lồng.
Lần đầu tiên là lúc xuống xe ngựa nhìn thoáng qua, khi nhìn thấy hắn lập tức nhảy xuống khỏi ngựa, hai người đối diện, hắn liền nở nụ cười.
Lần thứ hai là lúc Ngũ cô nương và Lục cô nương lưu thơ trên hoa đăng, nàng nghe được tiếng cười của trẻ con, nghe tiếng nhìn lại thì thấy hắn tháo mặt nạ hổ xuống, làm mặt quỷ với đứa trẻ.
Lần thứ ba là lúc pháo hoa nở rộ, nàng không hiếm lạ nhìn, trong lòng còn lóe lên khuôn mặt tươi cười của nam tử kia, không tự chủ liền đi về sạp hoa đăng, trong lúc đầy bụng tâm sự đụng phải một người, đang muốn mở miệng trách cứ lại đối mặt với gương mặt tươi cười đầy ngạc nhiên của hắn.
Một khắc kia, nàng chỉ cảm thấy vô số pháo hoa nở trước mắt, rực rỡ không gì sánh được.
Nàng đã quên ai là người chủ động mở miệng trước, khi tỉnh táo lại, đã cùng hắn đứng dưới một tàng cây cao lớn, bốn mắt nhìn nhau, nói không hết mừng rỡ, ngọt ngào.
Hắn nói hắn là Nhị công tử nhà Trường Đỉnh Bá, tương lai muốn phân ra sống một mình, hỏi nàng có để bụng không.
Nàng có gì mà để bụng, hắn xuất thân huân quý, tướng mạo, khí độ đúng là loại nàng ngưỡng mộ trong lòng, nếu có thể gả cho nam tử như vậy, so với một người góa vợ biểu tỷ tùy ý an bài thì tốt hơn nhiều.
May mắn hắn chỉ biết mình là cô nương phủ Kiến An bá, cũng không để tâm, cởi ngọc bội tùy thân cho nàng.
Ngọc bội kia ôn nhuận trơn nhẵn, vừa nhìn là biết không phải vật phàm, nàng không có gì lấy ra có thể đưa hắn, liền đem túi hương tinh xảo mới thêu xong lén đưa cho hắn.
Cho đến khi về phủ, khóe miệng Ôn Nhã Kỳ vẫn cong lên, nghĩ hắn nói trời sáng sẽ đến cầu hôn, trong lòng liền thấp thỏm ngọt ngào.
Chân Băng và Chân Ngọc không trực tiếp về Phương Phỉ uyển, tiến vào Ninh Thọ đường.
Lão phu nhân đã ngủ, nghe nói hai tôn nữ đang chờ bên ngoài, lòng trầm xuống, vội khoác xiêm y lệnh cho hai người tiến vào.
Nghe nói Ôn Nhã Kỳ lạc đường một trận, hơi biến sắc. Kêu Vương ma ma gọi Tam thái thái Ôn thị tới.
Ôn thị nghe xong, trước mắt mê muội một trận, bất chấp trời tối phải đến Trầm Hương uyển, thẩm vấn Ôn Nhã Kỳ nửa ngày. Nàng ta lại khăng khăng nói chỉ là nhìn đèn đến mê mẩn không đi.
Ôn Nhã Kỳ thấy người kia nếu thật không nhắc đến thân phận, đó chính là vận khí và duyên phận, nếu thất ước, nàng không lộ ra nửa chữ, chí ít sẽ không mất mặt mũi.
Ôn thị thấy Ôn Nhã Kỳ nói vô cùng xác thực, hỏi nửa ngày cũng không hỏi được cái gì, chỉ đàng tạm buông việc này trở về viện, dù sao cháu gái đã nói vậy, làm cô không tin cố gượng ép hỏi gian phu là ai, cũng kỳ cục.
Bên này hai người Chân Diệu về Thanh Phong đường. Chờ rửa mặt xong chỉ còn hai vợ chồng, La Thiên Trình nói: “Kiểu Kiểu, nàng nghĩ rằng biểu muội kia còn gặp người khác trong hội đèn lồng.”
“Chàng cũng nghĩ vậy?” Chân Diệu trầm xuống, đổi là người khác nói nàng còn tin. Nhưng Ôn Nhã Kỳ đã có tiền án, mấy ngày này lại qua lại thân cận với Chân Tịnh, nàng cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
La Thiên Trình cười giễu cợt nói: “Tiểu cô nương, nói trái lương tâm sao lại không lộ mánh khóe.”
Thấy sắc mặt Chân Diệu xấu đi, xoa xoa mặt nàng nói: “Làm sao vậy, để tâm biểu muội như vậy?”
Chân Diệu nói: “Cảm tình giữa hai tỷ muội ngược lại không thể nói là thâm hậu, chỉ là con bé và mẫu thân là cô cháu ruột, lần trước mợ tới kinh thành, tự mình giao con bé cho mẫu thân, nếu có chuyện gì, sẽ là đả kích rất lớn với mẫu thân.”
La Thiên Trình nghe xong thở dài nói: “Kiểu Kiểu, nếu nàng lo lắng sẽ có phiền phức, ngày mai liền về phủ Kiến An bá một chuyến, lại nói ta đã lệnh cho ám vệ tra rõ người nọ là ai, lại lừa đảo như vậy. Nếu người nọ điều kiện khá,giải quyết luôn việc hôn nhân của muội ấy cũng không tệ, nếu không gả được, chỉ cần biết người nọ là ai cũng dễ giải quyết phiền toái.”
“Vâng.” Chân Diệu gật đầu.
Hai người ôm nhau ngủ, hôm sau La Thiên Trình về nha thự, nàng cũng vội vã thu thập thỏa đáng ngồi xe đi phủ Kiến An bá.
Chỉ tiếc có gấp thế nào thì vẫn chậm một bước, lúc đến phủ Kiến An Bá chỉ thấy trước cửa có rất nhiều người chỉ trỏ.
Chân Diệu vừa nhìn tình huống này, thầm nghĩ không tốt, vội vã đi Ninh Thọ đường.
Trong Ninh Thọ đường, lão phu nhân và thái thái các phòng đều ở đây, ngoài ra còn có Chân Băng, Chân Ngọc và Ôn Nhã Kỳ.
Lúc Chân Diệu đi vào, Ôn Nhã Kỳ không thể tin nói: “Không thể nào, cháu không biết nhị thiếu gia cửa hàng quan tài! Cô, cô phải làm chủ cho cháu, đây nhất định là nổi lên tâm tư cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, lại không dám trêu chọc tiểu thư bá phủ chân chính, liền đánh chủ ý lên cháu!”
Lão phu nhân mặt cau có nhìn Ôn Nhã Kỳ khóc lóc chửi bới, không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Ôn thị.
Tưởng thị âm thầm lắc đầu, thầm nghĩ Ôn thị này cũng không may mắn, hai nữ nhi gả đều tốt, ngược lại một chất nữ không thể bớt lo.
Lý thị lén nhếch miệng, chỉ cảm thấy trong hai năm qua cuối cùng cũng khoái ý một phen.
Ôn thị xanh mặt, run run cầm một túi hương ném qua: “Nhã Kỳ, cái này tìm được từ phòng cháu, cháu nhận ra chứ?”
“Là mấy ngày trước cháu luyện tập làm ra.”
“Dưới góc phải túi hương này còn thêu một chữ “Kỳ”, nam tử đang chờ ở thiên thính cũng có một túi hương tinh xảo, châm pháp xử lý giống nhau, cũng cùng có một chữ “Kỳ”!”
Ôn Nhã Kỳ rốt cuộc trắng mặt, giọng the thé nói: “Không thể nào, hôm qua cháu gặp người nọ, hắn rõ ràng nói là Nhị công tử của nhà Trường Đình bá!”
Mắt lão phu nhân lóe lên tinh quang, lần đầu mở miệng: “Lão bà tử sống ở kinh thành bao nhiêu năm nay, lại chưa từng nghe nói đến một nhà Trường Đình bá.”
Ôn Nhã Kỳ chỉ cảm tấy đáy lòng phát lạnh, bất nhìn xung quanh.
Chợt nghe Vương ma ma đứng sau lưng lão phu nhân nói: “Lão phu nhân, lão nô thật ra biết cửa hàng quan tài trên đường Thanh Tước, tên là cửa hàng quan tài Trường Đình bảo.”
Trời Sinh Một Đôi