Trời Sinh Một Đôi

Chương 152: Khúc mắc khó gỡ

“Thế tử và phu nhân Thế tử đã ngủ rồi, mời các vị trở về đi.” Tử Tô xụ mặt nói.

Nàng vốn là đại nha hoàn thân cận của lão phu nhân Kiến An bá, xưa nay có uy nghiêm, mặt không biểu tình nói chuyện, phong thái mà ngay cả  nha hoàn của phủ Quốc Công cũng khó có thể trấn áp được.

Trong lúc nhất thời không có ai trả lời, ngơ ngác nhìn nhau.

Một giọng nói dịu dàng vang lên: “Vị đại tỷ này, nhưng vừa rồi chúng ta nghe được trong phòng này có người hô cứu mạng mà, vậy nên chúng ta muốn tận mắt nhìn một cái mới yên tâm được, hơn nữa Thế tử là người tôn quý, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, những người ở trong phủ này chẳng phải là không muốn sống hay sao!

Nói như vậy, vốn dĩ mọi người đang rời khỏi đây thì dừng bước.

Tử Tô bình tĩnh nhìn xem, thấy cô gái vừa nói có vóc người đầy đặn, xinh đẹp, âm thầm nhíu mày, trên mặt ngược lại không biến sắc, hỏi nhạt: “Không biết đây là —— ”

“Ta là Khởi Nguyệt thông phòng của Thế tử gia.” Trên mặt Khởi Nguyệt toát ra một chút đắc ý.

Mấy ngày nay tới giờ, Thế tử chỉ ở trong phòng nàng nghỉ ngơi, mặc dù không được việc, người khác lại nào biết rằng, đã sớm đem nàng trở thành người đứng đầu trong phủ, ngay đến thức ăn, vải vóc may mặc đều là tốt nhất.

Đến nay phu nhân Thế tử đã vào nhà này rồi, muốn nói bất cứ yêu cầu gì thì không ai có thể hơn được nàng ấy.

Nếu Thế tử từ nay về sau không bước vào phòng của nàng nữa thì tương lai cuộc sống của nàng có thể sẽ xuống dốc không phanh.

Nhân cơ hội này, một thể hiện sự quan tâm của nàng, hai là cái đêm động phòng hoa chúc này nếu như bị quấy nhiễu rồi, thì địa vị của phu nhân Thế tử ở trong lòng Thế tử chỉ sợ sẽ kém hơn một bậc.

Nói chung đối với nàng có lợi đấy chứ.

Tử Tô cười nhạt một tiếng.

Nàng đi theo bên cạnh Lão phu nhân, những thủ đoạn quyến rũ mê hoặc này đã nhìn thấy nhiều, chớ cho rằng nàng vừa đến phủ Quốc Công , lại chỉ là nha đầu thì phải chấp nhận cúi đầu hay sao?

Tử Tô này là người trời sinh mặt lạnh, ngày thường các tiểu nha đầu nhìn thấy đều cảm thấy sợ hãi, bây giờ mặt trầm xuống như vậy, thì càng có khí thế rồi, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Khởi Nguyệt nói: ” Hóa ra là Khởi Nguyệt cô nương. Đây là phòng của phu nhân Thế tử. Không biết phủ Quốc Công này có quy củ hay không, thông phòng được phép vào phòng phu nhân? Nếu là có, chờ cô nương chúng ta lại mặt thì hãy nói. Nếu là không có, Khởi Nguyệt cô nương có tư cách gì mà đi vào xem xét? Dựa vào ngươi mặt to à.”

“Phốc” một tiếng, mấy cái nha hoàn đến từ phủ Kiến An bá đều cười ra tiếng, ánh mắt nhìn Tử Tô tràn đầy sùng bái.

Tử Tô tỷ tỷ thật là thần nhân ah, đối mặt với bọn họ chỉ có sự lạnh lùng, đối mặt với cái ả hồ ly tinh đáng ghét kia thì miệng lưỡi sắc như dao ah.

Khởi Nguyệt này là thông phòng của Thế tử, cũng không biết như vậy có thể rước lấy phiền toái hay không à?

Mấy vị thông phòng cùng đi nhìn xem Khởi Nguyệt cũng có chút hả hê.

Hừ, cho ngươi mỗi ngày chiếm lấy Thế tử, còn muốn tranh giành cùng với phu nhân Thế tử. Lần này đến mặt của phu nhân Thế tử còn không có thấy, thì đã bị một nha hoàn làm cho mất mặt, xem ngươi về sau còn dám khoe khoang thế nào!

Mặt khác, hẳn là trong lòng bà từ nha hoàn này đã có suy tính rồi.

Đại nha hoàn bên cạnh phu nhân Thế tử mạnh mẽ như vậy, xem ra phu nhân Thế tử không phải là người đơn giản đây, sau này hành sự phải cẩn thận hơn mới được.



Khởi Nguyệt thở hắt. Cắn răng nói: “Ngươi dựa vào cái gì mà ngăn cản ta chứ?”

Sắc mặt Tử Tô càng lạnh hơn, thản nhiên nói: “Dựa vào cái hiển nhiên là quy củ, chẳng lẽ dựa vào mặt ta nhỏ hơn mặt ngươi sao?”

Mặt Khởi Nguyệt trắng bệch rồi.

Nha hoàn của phủ Kiến An bá đều đáng sợ như vậy sao!

Trong phòng rốt cục lại truyền tới giọng nói: “Tử Tô, dẫn theo Thanh Cáp cùng mấy người bọn A Loan vào đây thu dọn một lát, những người còn lại để họ giải tán đi.”

Thật là một giọng nữ trong trẻo, giống như là tiếng suối chảy róc rách vừa vọng lại.

Người bên ngoài phòng lập tức yên lặng.

Bỗng có một giọng nam vang lên: “Nếu không đi thì ném ra bên ngoài!”

Lần này, không có người do dự nữa, vội vàng rời đi, chỉ là lúc mỗi người rời đi đều dùng ánh mắt cười nhạo liếc qua Khởi Nguyệt.

Khởi Nguyệt mặt trắng như tờ giấy, chỉ cảm thấy vô cùng khó xử, che mặt bỏ chạy rồi.

Tử Tô lúc này mới dẫn người vào phòng.

La Thiên Trình và Chân Diệu đã mặc y phục xong rồi. Chỉ là hai người một người ngồi ở đầu giường, một người đứng tại cuối giường, bầu không khí thật kì lạ.

Chỉ có Cẩm Ngôn đang đứng ở trên bàn là không bị ảnh hưởng, nó trừng mắt cảnh giác nhìn La Thiên Trình.

Mấy cái nha hoàn vội vàng dọn dẹp căn phòng sạch sẽ.

“Tử Tô, lấy cho ta một ít nước tới đây. Ta muốn súc miệng.”

Tử Tô mặt sầm xuống liếc Chân Diệu một cái, lúc này mới quay người mang nước và khăn tới.

Vậy mà thật sự đã nôn ói khiến đêm động phòng hoa chúc biến thành như vậy, cô nương nhà nàng thật là càng khiến cho người khác phải lo nghĩ đây mà!

Thật là mất mặt… Ách, cái này bọn họ cũng đã quen rồi.

Không biết Tử Tô oán thầm, Chân Diệu súc miệng xong rồi lau tay, cảm thấy thoải mái rất nhiều, liền cho mấy người bọn họ lui xuống.

Tử Tô mặt băng bó đi ra ngoài, lúc đi ngang qua bàn, duỗi tay ra tóm chặt cổ  Cẩm Ngôn xách đi ra ngoài rồi.

Ánh mắt La Thiên Trình sáng ngời.



Trong phòng một lần nữa yên tĩnh trở lại.

Chân Diệu thấy La Thiên Trình đứng tại cuối giường lại bất động, xoay người xuống giường, đi qua lôi kéo góc áo của hắn: “Thật có lỗi, có thể là do ta ăn quá nhiều rồi.”

La Thiên Trình nhếch khóe miệng một cái.

Đồ ăn kia không ngờ là do chính mình sai người mang tới, há chẳng phải tự cầm đá đập vào chân mình hay sao?

“Không sao, ngủ đi.” Lãnh đạm nói xong, nhấc chân đi lên giường.

Chân Diệu đứng không nhúc nhích, có chút do dự.

“Ngủ đi” lần này, rốt cuộc là loại “Ngủ đi”  nào?

Cái này thật đúng là thử thách trí tuệ của nàng!

La Thiên Trình tức giận, khóe miệng nghiêng một cái nói: “Mắt nhắm lại, ngủ.”

Chẳng lẽ nàng cho rằng hắn là kẻ háo sắc như quỷ đói, cái gì cũng có thể ăn quàng sao?

Nói rồi y trở mình, không hề để ý tới người vẫn còn sững sờ.

Chân Diệu thở khẽ rất nhẹ nhàng, cẩn thận từng li từng tí vượt qua La Thiên Trình nằm xuống.

Rất lâu, sau khi nghe tiếng thở ổn định trở lại, nàng lặng lẽ mở to mắt, khẽ thở dài.

Không phải là do nàng ăn nhiều, mà chỉ là tự nhiên cảm thấy buồn nôn.

Chuyện này, hình như có chút phiền phức rồi.

Khoảnh khắc này, bỗng nghĩ đến đôi tay kia  không biết đã sờ qua bao nhiêu nữ nhân, không biết cái hơi thở vừa ấm nóng vừa ướt át kia đã phảng phất trên bao nhiêu thân thể nữ nhi rồi.

Sau đó, nàng lại muốn ói, cảm giác buồn nôn đè nén rất khó chịu.

Nguyên nhân thật sự nàng không dám nói, nếu người nọ biết, có thể sẽ nổi giận bóp chết mình mất.

Chân Diệu im lặng cười khổ.

Rõ ràng lý trí ép chính mình bình tĩnh nghênh đón những gì mà cuộc đời cần phải trải qua, dù sao nàng đã đến chỗ này rồi, phải tuân theo quy củ chỗ này, coi nhẹ quy củ hoặc là trốn tránh, đây không phải là tính cách của nàng.

Nhưng cơ thể chết tiệt lại thành thật , vẫn không tiếp thụ được cái tư tưởng một nam nhân có tam thê tứ thiếp.



Chân Diệu lặng lẽ lấy chăn kéo phủ lên mặt, ưu sầu ngủ rồi.

La Thiên Trình mở mắt ra,ánh mắt lạnh lẽo nhìn trên mặt Chân Diệu, có chút sững sờ.

Nữ nhân này. Thật là làm cho người ta có cảm giác bất lực mà.

Nhưng kì lạ chính là, so về kiếp trước, cảm giác hắn đối với nàng tốt hơn rất nhiều.

Chí ít  như vậy có thể bình tĩnh làm bạn mà ngủ, nếu là kiếp trước thì chuyện này sẽ không thể xảy ra.

La Thiên Trình nhắm mắt lại một lần nữa.

Lần thứ hai. Chân Diệu mở mắt liền thấy La Thiên Trình cũng đang mở to mắt nhìn nàng.

Khoảng cách mà hai người cách nhau không đến một xích(0,33m), rất gần nên có thể nghe thấy được hơi thở của nhau.

” Làm sao bây giờ?” , Không thể nói năng thiếu suy nghĩ được, Chân Diệu ảo não thiếu chút nữa cắn phải đầu lưỡi.

La Thiên Trình khóe miệng hơi nhếch: “Chân Tứ, mới sáng sớm mà nàng đã yêu cầu ta sao?

Chân Diệu mặt bỗng đỏ ửng lên.

Ai yêu cầu chứ, nàng chỉ là đang lo lắng khi lại mặt không có heo nướng thôi.

Hai gò má ửng đỏ, thần sắc thì lại ảo não.

Đôi mắt của La Thiên Trình dần dần chìm sâu vào nàng, có lẽ đem chuyện tối ngày hôm qua hoàn thành nốt cũng không tệ.

Nghĩ vậy liền đưa tay ra, thoáng một cái đã đem Chân Diệu kéo vào trong ngực.

Cơ thể Chân Diệu lập tức cương lại. Cuống quít nói: “Sáng, sáng sớm rồi đấy…”

Nhưng nếu nàng lại muốn ói thì phải làm sao bây giờ ah!

“Sáng sớm cũng không có việc gì, thời gian còn sớm vô cùng.” La Thiên Trình miệng thì thầm bên tai Chân Diệu,sau đó tay đã nhanh chóng luồn vào trong cái áo đỏ tươi kia của nàng.

Chân Diệu cắn môi , ra sức đè nén xuống cái cảm giác phiên giang đảo hải (*dời sông lấp biển) này.

Bất luận như thế nào cũng không thể ói ra được.

Người này cho dù rộng lượng cũng không thể nhẫn nhịn cái loại sỉ nhục này.



La Thiên Trình vùi mình trước cơ thể non nớt của người kia, bàn tay lớn hơi do dự.

Sự tiếp xúc cơ thể làm hắn yêu thích không muốn buông tay, căn bản khó có thể dừng lại, cái kia càng là một thứ kích thích ghê gớm, tựa hồ như muốn nổ tung ra.

Chân Diệu kinh ngạc mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt của đối phương mà cả kinh.

Ánh mắt này và ánh mắt lúc nàng trông thấy đôi tay nọ tóm lấy cổ nàng ở dưới nước sao mà giống nhau đến thế!

Lúc đó mặt Chân Diệu gần như trắng bệch ra.

Trong ánh mắt của La Thiên Trình chỉ cảm thấy kiếp trước và kiếp này dung mạo giống nhau đến kì lạ, đầu hắn kêu lên một tiếng, hai tay bóp chặt bả vai Chân Diệu. Dùng sức lay động, nghiêm nghị hỏi: “Có phải nàng đến rồi không, có phải không?”

Chân Diệu bị lay đến mức choáng váng không nói nên lời.

Hôm qua là một ngày mệt mỏi, sáng sớm tỉnh dậy lại chưa có ăn cái gì, vốn là do có chút ít tuột huyết áp nên Chân Diệu bị ngất đi.

Trước khi mất đi ý thức, trong đầu nàng hiện lên một ý nghĩ.

Xong rồi, phu quân của nàng bệnh thần kinh lại tái phát rồi, thực là mẹ nó khó lòng phòng bị!

Không biết là qua bao lâu nàng mới tỉnh lại nữa, La Thiên Trình vẫn ngồi ở bên giường.

Chân Diệu trong vô thức cầm lấy chăn lùi về phía sau.

“Quân Hạo đâu ?” La Thiên Trình đột nhiên hỏi một câu.

“Cái gì?” Chân Diệu hỏi lại.

La Thiên Trình chăm chú quan sát, trên mặt nàng cũng không biểu lộ một cái gì, sau đó đột nhiên thở dài một hơi.

Trong lòng hắn bỗng nhiên hắn đột nhiên đặt ra câu hỏi, có thể che giấu tốt như vậy, biểu lộ không hề sơ hở, bất luận là kiếp trước quen biết nàng, hay là kiếp này quen nàng, đều không thể nào làm được như vậy.

Không phải là nàng quay trở về rồi, thật tốt!

Không tự chủ được chìa tay ôm Chân Diệu vào trong ngực, giờ khắc này, trong lòng cảm thấy đúng là vô cùng may mắn.

Trời biết hắn sợ nhất là nữ nhân kia hội sẽ quay trở về, biết được lại để cho hắn vừa mới được trông thấy cuộc đời tràn ngập ánh mặt trời thì lại lần nữa phải lâm vào cảnh tối tăm, hay cuối cùng cũng chẳng có một chút ánh sáng, để cho hắn hận không thể cùng đối phương vào thế giới địa ngục tối tăm kia.

Đầu hắn cố gắng chống đỡ những suy nghĩ ấy, dựa đầu vào mái tóc mềm mượt kia, La Thiên Trình im lặng cười khổ.

Thật là kỳ lạ, rõ ràng là nàng hay là Chân Diệu, chỉ là bởi vì về sau còn chưa phát sinh sự tình gì , hắn tự lừa gạt mình nhưng duyên số thì sao có thể chứ, lừa gạt mình hai nàng là hai người khác nhau.

Chân Diệu cảm thấy bầu không khí có chút kì lạ, nhưng trước khi nghĩ đến việc bị lay đến chóng mặt, có lẽ là nên nhắc nhở một câu: “Thế tử, nếu ngươi còn muốn lay ta, trước hết có thể để cho ta rửa mặt, ăn chút gì không?”



Trời Sinh Một Đôi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trời Sinh Một Đôi Truyện Trời Sinh Một Đôi Story Chương 152: Khúc mắc khó gỡ
10.0/10 từ 15 lượt.
loading...