Trời Sinh Một Đôi
Chương 121: Trưởng công chúa
Edit: Sương Thu
Beta: Sakura
Nhìn Ôn Nhã Hàm lộ ra ánh mắt quật cường, kiêu ngạo như bảo “nhìn đi, quả là quý nữ sinh ra từ gia đình có cuộc sống xa hoa nào hiểu rõ những người sống trong cực khổ đâu”, Chân Diệu cảm thấy bực mình.
Ngoại tổ mẫu sinh ba nam một nữ. Cậu út chết không thấy xác, mất tích trên biển cả. Cậu cả, cậu hai một người ốm đau liệt giường quanh năm, một người mù một mắt, hiện tại, chỉ có mẫu thân xem như tốt nhất.
Nàng hiểu mẫu thân.
Ôn thị là người đơn thuần có chút khờ dại. Người như vậy, tính tình có thể không phải rất tốt nhưng một khi đối tốt với ai thì sẽ rất thật lòng.
Tổng cộng nàng có ba biểu tỷ, một biểu muội, e rằng mẫu thân luôn xem họ như chính con ruột mà đối đãi. Chẳng qua lòng người trước nay luôn ngăn cách, không thật sự để Ôn thị trong lòng.
Ngăn cách bên ngoài cũng không sao nhưng càng lúc càng xa cách, khi có việc cần nhờ lại quá mẫn cảm, khiến người khác hơi đau đầu.
Thật ra, nàng không thèm để ý nhưng mẫu thân nhất định sẽ đau lòng. Đối với biểu cô nương ở nhờ nhà, việc khó nhất quả nhiên là giao tiếp.
Khóe miệng Chân Diệu cong lên, cười cười: “Tam biểu tỷ, mẫu thân ta là cô ruột của tỷ, nếu tỷ có chuyện cần người giúp, thật sự không cần dọa người.”
“Nhị biểu muội có ý gì?” Ôn Nhã Hàm cố kiếm soát đôi tay đang run rẩy.
Nàng cầm kim thêu trong thời gian quá dài sẽ sinh ra tật xấu, hễ cảm xúc quá kích động liền không khống chế được tay.
Một đôi tay hơi lạnh khẽ đặt lên. Ngón tay tinh tế, thon dài như sứ trắng, nhẵn nhụi lại sáng bóng, sinh động hơn gốm sứ, móng tay cũng không sơn màu gì, được cắt sửa gọn gàng, nhìn sạch sẽ lại nhẹ nhàng, khoan khoái.
Mà đôi tay đang run nhẹ kia, trải qua nhiều lần bị kim đâm, đã hình thành vết chai, thô ráp khiến người khác không chịu nổi.
Ôn Nhã Hàm mạnh mẽ rút tay ra lại bị Chân Diệu giữ chặt.
“Nhị biểu muội, muội …”
“Tam biểu tỷ. Mợ nhất định đã nói với tỷ rằng mẫu thân muội là người như thế nào đi?”
Ôn Nhã Hàm gật đầu, vẻ mặt phức tạp.
“Vì sao không thử tin tưởng?”
“Không phải ta không tin.” Giọng điệu Ôn Nhã Hàm hơi suy sụp, vốn vẫn mang mặt nạ dày, dường như bị người khác xuyên thấu, vừa bứt rứt lại thẹn thùng, buồn bực.
Đúng vậy, từ nhỏ, Nhị biểu muội đã là người sắc bén, sao nàng có thể bận tâm cảm nhận của người khác được.
Như thể đoán biết ý nghĩ của Ôn Nhã Hàm, Chân Diệu thất vọng thở dài: “Tam biểu tỷ, lời muộn nói, tuy rằng thẳng thắn nhưng không có ý châm chọc. Nếu tỷ bằng lòng, sao không thử tin tưởng một lần, thử dựa vào người khác một lần? Có lẽ tình hình cũng không tệ như tỷ nghĩ. Tam biểu tỷ, ta về trước đây.”
Hơi hạ thấp người làm bán lễ, Chân Diệu xoay người, không quay đầu lại rời đi.
“Tam tỷ.” Ôn Nhã Kỳ ló đầu ra, thấy Ôn Nhã Hàm không nói gì, không nhịn được hỏi: “Tỷ và Nhị biểu tỷ giận nhau à?”
“Không có.” Sắc mặt Ôn Nhã Hàm u ám, lưng thẳng tắp đi vào trong phòng.
“Ai. Tam tỷ, ta thấy Nhị biểu tỷ nói cũng có lý. Nếu tỷ thật sự có chuyện gì thì cứ tìm cô. Cô đối xử với chúng ta rất tốt.”
Ôn Nhã Hàm không đổi sắc mặt, liếc nàng ta: “Lắm miệng.”
Chân Diệu trở về Ninh Thọ Đường, dùng xong bữa tối liền lấy nước ngâm chân.
A Loan bận rộn gần nửa canh giờ mới pha xong nước tắm: “Cô nương, nên tắm rửa rồi.”
Chân Diệu thu chân, đi về phía tịnh phòng.
Từ sau khi nàng kiên trì sử dụng phương thuốc dưỡng da Thái phi cho, các nốt mụn trên mặt cũng biến mất, da thịt cũng mềm mịn hơn, dần dần mất đi nét ngây ngô của cô gái tuổi này.
Làm người, ai cũng có lòng yêu cái đẹp, thấy có hiệu quả, lại có nha hoàn chuẩn bị tốt mọi thứ, Chân Diệu cũng không còn mất kiên nhẫn như hồi đầu, hiện tại đã thành thói quen.
Vừa bước vào thùng nước nóng, những đóa hoa ngâm trong nước cho thêm nhiều dược liệu đã mất màu sắc ban đầu, Chân Diệu thở dài thoải mái.
Ngâm khoảng hai khắc, A Loan đỡ nàng sang thùng tắm khác. Thanh Cáp đã đứng sẵn ở đó.
Thùng tắm này không hề ấm, Chân Diệu dù đã ngâm nhiều lần vẫn nhịn không nổi rùng mình, cắn răng một cái mới ngồi xuống.
Lạnh đến nhếch miệng, nói thầm một tiếng: “Lạnh chết người.”
Nàng múc nước lạnh dội lên người. Thanh Cáp thuần thục cúi người, không ngừng xoa bóp chỗ da thịt bị dội nước lạnh. Lực tay của nha đầu béo khá mạnh, cảm giác ấm nóng nhanh chóng truyền đến.
Nóng lạnh giao nhau, Chân Diệu cảm thấy mình như rơi vào hai cực băng hỏa, không xác định rõ thoái mải hay thống khổ, lại nghĩ đến rốt cục là thần nhân phương nào có thể nghĩ ra phương thuốc này.
Sau khi xoa bóp đủ, Thanh Cáp ôm Chân Diệu ra, đặt nàng lên giường. A Loan ngồi một bên, mát xa cho nàng từ cổ trở xuống. Một lúc sau, Chân Diệu liền ngủ.
A Loan xoa bóp không ngừng, đến khi ấn đến đầu ngón chân mới xoa mồ hồ trên chóp mũi, giúp Chân Diệu mặc tốt áo ngủ rồi lặng lẽ lui ra ngoài, nằm nghỉ trên giường nhỏ.
Một đêm không trò chuyện.
Ngày thứ hai, Chân Diệu đến chỗ Ôn thị, bồi mẫu thân nửa ngày rồi ghé chỗ Ngu thị, nhìn Lôi Ca nhi mặt mày bắt đầu nẩy nở liền hết một ngày.
Sáng sớm ngày thứ ba, một chiếc kiệu nhỏ tinh xảo lặng lẽ xuất hiện trước cửa An Bá phủ. Chân Diệu dẫn theo A Loan và Thanh Cáp bước lên kiệu. Khi kiệu được nâng lên, nàng theo bản năng quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh ban mai, cửa thùy hoa điêu khắc tầng tầng hoa sen trông đặc biệt hoa lệ. Ôn thị đứng trước bậc cửa, phất phất tay về phía nàng.
Cỗ kiệu đi càng xa, bóng dáng Ôn thị dần phai mờ. Lúc này, Chân Diệu mới buông rèm kiệu xuống.
“Cô nương, rất nhanh sẽ trở về.” A Loan trước nay vốn rất yên tĩnh nay bỗng nói thêm một câu.
“Ừ.” Chân Diệu gật đầu.
Thanh Cáp cũng mang vẻ mặt khát khao: “Cô nương, ngài nói xem, phòng bếp của phủ Công chúa có phải lớn hơn phòng bếp ở Bá phủ chúng ta không?”
“Chắc là vậy.”
Một chủ hai tớ tùy ý trò chuyện, không biết qua bao lâu, kiệu ngừng lại.
“Chân Tứ cô nương, thỉnh xuống kiệu.” Một ma ma đứng bên cạnh kiệu xốc rèm lên.
Chân Diệu gật đầu, mỉm cười với nàng.
Ma ma cũng cười lại, chẳng qua khóe miệng hơi nhếch lên, có vẻ hơi kiêu căng.
Chân Diệu cũng không để bụng, nhấc chân bước xuống.
Hàng năm, hội ngắm hoa lê đều được tổ chức tại Lê Viên trong phủ Công chúa. Nàng cũng không phải lần đầu tiên đến đây.
Đi qua một chỗ, nàng còn nhìn thấy bụi cây rậm rạp, sai trĩu quả đỏ mọng nước. Những trái cây trong suốt tinh xảo, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi.
Chân Diệu không khỏi liếc nhìn chúng.
“Đây là quả điệt hương, vừa mới được mang về từ hải ngoại.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Chân Diệu ngẩng đầu, lúc này mới nhìn thấy Huyện chủ Trọng Hỷ đứng ngay bên kia lùm cây.
“Huyện chủ.” Chân Diệu sửa sang trang phục rồi thi lễ.
“Chân Diệu, ta chờ ngươi đã lâu.”
Nghe lời này, Chân Diệu có chút bất ngờ, mê mang nhìn Huyện chủ Trọng Hỷ.
Sắc mặt ma ma dẫn đường khẽ biến, ánh mắt nhìn Chân Diệu không còn kiêu căng, tùy ý như lúc đầu, ngược lại thêm vài phần thận trọng và xem xét.
Từ nhỏ, Huyện chủ là một người có tính tình lạnh nhạt, đối với Đại tẩu của chính mình cũng không giống những cô em chồng khác thích nói thích cười. Vị Chân Tứ cô nương này, rốt cuộc sao lại được Huyện chủ coi trọng vậy?
“Đi thôi.” Huyện chủ Trọng Hỷ vươn tay, dắt tay Chân Diệu đi về phía trước.
Ma ma đằng sau dụi mắt, xác định bản thân không hoa mắt mới đi theo.
“Dương ma ma, ta dẫn Chân Tứ cô nương đi là được.” Huyện chủ Trọng Hỷ thản nhiên nói.
“Vâng” Dương ma ma cung kính đáp lời. Dừng bước.
Người trong phủ đều biết, mặc dù Huyện chủ không ngang ngược như những quý nữ bình thường khác, thậm chí đa số thời điểm đều rất bình thản lãnh đạm, nhưng từ trước đến nay đều nói một không nói hai, ngay cả Công chúa cũng rất khi không cho Huyện chủ mặt mũi, thật là một nhân vật còn uy phong hơn hai vị công tử.
Chân Diệu không hiểu ra sao, cứ đi theo Huyện chủ Trọng Hỷ, thấy cảnh trí xung quanh ngày càng tinh xảo, nàng nhịn không được, hỏi: “Huyện chủ dẫn ta đi gặp Đại tỷ sao? Lại nói tiếp, đây là lần đầu tiên ta đi gặp Đại tỷ, không ngờ nơi tỷ ấy ở cũng không kém Lê Viên mấy.”
Huyện chủ Trọng Hỷ ngừng lại.
Phía sau nàng là một cây hải đường, vào mùa này, lá đã rụng hết, chỉ còn lại quả đỏ rực đầy cây, như mây như lửa, đẹp không sao tả xiết, khiến làn da cũng ửng hồng.
“Ha ha.” Huyện chủ Trọng Hỷ khẽ cười, giải thích: “Ta không dẫn ngươi đi gặp Đại tẩu mà là gặp mẫu thân ta.”
Lần này, Chân Diệu quả thật rất bất ngờ.
Trưởng Công chúa Chiêu Vân xưa nay hiếm khi gặp người ngoài thế nhưng lại muốn gặp nàng?
“Không cần lo lắng, mẫu thân ta là người tốt.” Huyện chủ Trọng Hỷ cười cười trấn an nàng. “Chờ ngươi sắp xếp ổn thỏa lại làm mỳ cầu vồng được chứ?”
“Được.” Chân Diệu điều chỉnh tâm tình, cười tủm tỉm trả lời.
Thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng.
Thấy vẻ mặt thản nhiên của Chân Diệu, Huyện chủ Trọng Hỷ âm thầm gật đầu, dẫn nàng xuyên qua mấy cửa tròn tới nơi Trưởng Công chúa Chiêu Vân nghỉ ngơi.
Hai thị nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, thấy Huyện chủ Trọng Hỷ liền thi lễ, một người khẽ vén mành cửa thêu tranh sơn thủy lên, người kia hướng vào trong phòng bẩm báo: “Công chúa, Huyện chủ và Chân Tứ cô nương đến rồi.”
“Để các nàng đi vào.” Giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp như gió xuân truyền đến.
Chân Diệu đi vào nhưng không dám đặt chân xuống.
Mặt đất được trải da thỏ trắng như tuyết, không nhiễm một hại bụi, một số đồ dùng từ gỗ tử đàn nổi bật trên nền trắng, cả phòng lộ ra vẻ cao quý khiến người khác không nói nên lời.
Một cô gái mặc một bộ váy áo đỏ thẫm ngồi trên kháng (giường đất), cùng với màu trắng và tím đậm, rõ ràng là màu sắc cực kỳ nổi bật. Nàng ta nở nụ cười yếu ớt lại tạo cảm giác nhu hòa hết mọi thứ.
Trọng Hỷ cởi giày, chân đi tất trắng bước trên da thỏ về phía Trưởng Công chúa Chiêu Vân.
Chân Diệu hồi thần, đứng ở cửa, chỉnh trang rồi thi lễ: “Dân nữ bái kiến Trưởng Công chúa.”
“Ngươi là Chân Tứ đi, đến, vào đây ngồi.” Trưởng Công chúa Chiêu Vân vẫy tay.
Chân Diệu cởi giày, đi vào. Trưởng Công chúa ban thưởng ghế, trong lúc nói chuyện phiếm, hỏi nàng mấy câu, nàng đều nhu thuận trả lời.
Nàng tự nhận bản thân không có bản lĩnh mạnh vì gạo, bạo vì tiền, đối mặt với người bậc trên, không gây ra sai lầm là tốt rồi.
Trưởng Công chúa thấy nàng không có ý gì, cũng không hỏi thêm chuyện gì, sau đó liền bưng trà.
Một nha hoàn vóc dáng cao gầy dẫn Chân Diệu đến viện của Đại công tử.
Huyện chủ Trọng Hỷ ở lại, cuối cùng nhìn không được, hỏi: “Mẫu thân, ngài muốn gặp Chân Tứ cũng chỉ để hỏi mấy câu này thôi sao?”
Trời Sinh Một Đôi