Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu
C137: Trúng tuyển
"Này! Ngươi đã nghe tin gì chưa? Cả ba hài tử Phó gia kia đều thi đậu đại học ở đế đô đấy!".
"Chỗ nào? Trời ạ! Ghê vậy à? Ngươi có biết mặt bọn hắn không? Ta nghe nói Phó Sâm cùng Phó Miểu thi đậu chính là đại học Thanh Hoa, còn tiểu nữ nhỏ nhất thì đỗ Bắc Đại, tất cả đều là trường học nổi danh ở đế đô đấy. Xem ra lần này lão đại Phó gia chắc chắn trở mình được rồi a."
"Ta còn nghe được, hình như cả nhà bọn họ cũng sẽ dời đi đế đô luôn hay sao ý. Hiện tại nhà hắn hoàn cảnh tốt hơn không ít, cũng không có ý định che dấu nữa. Ngày hôm qua, nhị tiểu tử nhà đó nói với ta, nhà bọn hắn dựa vào ủ rượu để làm giàu, cứ từng chuyến từng chuyến vận chuyển ra bên ngoài, thế này thì phải có bao nhiêu tiền chứ?".
"Không phải sao? Phó gia lần này chắc chắn là đi lên rồi, trở về ta cũng phải bảo mấy đứa tôn tử nhà mình chú ý hơn, học tập cho thật tốt. Con đường thi lên đại học này có quá nhiều ưu đãi, hình như còn được cả trợ cấp của quốc gia nữa đấy!".
"Quyết định này của ngươi quá đúng, ta cũng phải trở về đôn đốc cháu gái ta, nghiêm túc học tập mới được. Mấy cái đứa tiểu bất điểm nhà ta...ai...cứ hễ nói đến học tập một chút thôi là bọn chúng lại đứng ngồi không yên, quả thật không làm cho ta bớt lo tý nào a."
Nói chuyện một hồi, thấy mấy người này càng đi càng xa, Ngưu Thúy Hoa đứng sau lưng họ mới khẽ thở dài một cái, nhưng nội tâm lại đang sôi trào mãnh liệt. Tiếp theo nên làm như thế nào đây? Nếu như trước đó làm tốt quan hệ với mấy người Phó Đại Dũng thì có phải nàng cũng có cơ hội theo bọn hắn đến đế đô hay không? Nhưng là rất nhanh sau đó, nàng liền phủ định cái ý tưởng này. Từ lúc bắt đầu khi nàng quyết định đi theo Phó Lão Xuyên thì việc này đã không có khả năng cứu vãn rồi.
Ngưu Thúy Hoa đưa tay phủi phủi bụi đất bám trên quần áo xuống, sau đó khoan thai trở về nhà. Tốt nhất là vẫn nên hảo hảo hầu hạ lão gia tử thôi, hiện tại nàng cũng không quá thiếu tiền tiêu. Chờ đến khi Cây Cột ra tù thì lại tìm cách xoay sở, kiếm cho hắn một người phụ nữ nào đó làm tức phụ, đời này như vậy là đủ rồi. Sau khi về đến nhà, vừa mở cửa ra thì đã thấy chướng khí mù mịt, Ngưu Thúy Hoa ho khan, đưa mắt nhìn vào thì mới phát hiện thấy Phó Lão Xuyên đang ngồi ở trong phòng hút thuốc.
"Ta nói này! Sao ngươi hút thuốc mà không mở cửa sổ ra chứ? Nếu không thì liền trực tiếp đi ra ngoài mà hút, ngồi trong này đóng cửa im ím như vậy, cũng quá sặc người rồi."
Ngưu Thúy Hoa một bên vừa mở cửa sổ, vừa nói. Phó Lão Xuyên nghe xong thì yên lặng, không nói lời nào, trong lòng hắn hiện tại cũng đang du đãng ở tận đâu đâu.
Ngày hôm qua, thời điểm người đưa thư mang giấy báo trúng tuyển đến, vừa lúc hắn cũng đang có mặt ngay tại hiện trường, đi cùng thủ thư còn có cả lãnh đạo của công xã. Trường hợp kia phải nói là phần mộ Phó gia hắn thật sự đã bốc khói xanh cũng không ngoa, nói trong lòng hắn không hối hận chính là nói dối. Nhưng càng làm cho hắn khó chịu hơn chính là hôm nay, thời điểm đi ra ngoài chấm công, nghe nói mấy người Phó Đại Dũng không chỉ ủ rượu bán cho nhà giàu trong trấn mà còn định chuyển nhà đến tận đế đô.
(Bên Trung Quốc, mỗi khi ai đó đạt được những thứ tốt đẹp thì người ta hay ví với việc phần mộ tổ tiên bốc khói xanh, ý chỉ được ông bà tổ tiên phù hộ).
Hắn không phải là chưa từng hoài nghi qua, đây là tiền mà Trầm Tố Chi lưu lại trước khi mất. Nhưng hiện tại thì hắn có thể làm gì được nữa chứ? Nếu muốn tiếp tục đến đó gây sự, làm căng lên thì không khéo ngay cả mười đồng phí dưỡng lão mỗi tháng cũng sẽ mất luôn. Phó Lão Xuyên nghĩ đến đây liền gõ gõ tẩu hút thuốc xuống đất, từ trong túi đếm ra ba mươi đồng, sau đó đứng dậy, đi về phía nhà của Phó Đại Dũng.
Phó gia bên này, đúng là khách quý đến chật cả nhà, cơ hồ tất cả bạn bè quyến thuộc đều kéo nhau đến hết. Hơn nữa Phó gia không chỉ có ba người thi lên đại học, mà ngay cả tiểu thẩm Lý Mạt Lỵ cũng thi đậu, bất quá trường nàng thi chính là học viện sư phạm ở trên tỉnh thành. Tuy nói không so được với đại học ở đế đô, nhưng đối với những dân quê ở đây thì quả thực đó cũng đã là một trường đại học cực tốt rồi. Cho nên hai vợ chồng Lý Thuận Lợi cũng tới, Trương Vĩ, Trịnh Minh, cha mẹ Lý Thiên Tứ, một nhà Bì đại nương, nhà mẹ đẻ Vương Thục Mai.....
"Mấy hài tử kia nhà chúng ta chính là được tổ tiên phù hộ, cả ba người đều thi đậu đại học ở tận đế đô. Xem ra người Phó gia chúng ta chính là cực kì lợi hại đúng không nào? Mười dặm tám thôn xung quanh, ai nghe mà không dựng thẳng ngón tay cái chứ? Haha!".
Bì đại nương càng nhìn mấy hài tử càng yêu thích không thôi.
"Ai nói không phải đâu? Ta nói nhỏ cho các ngươi biết a, lần này Tiểu Hỏa không chỉ thi đậu mà còn giúp cả tiểu thẩm của nàng nữa đấy, nếu không có sách tham khảo của nàng đưa thì chưa chắc Mạt Lỵ đã có được thành tích tốt như vậy đâu!".
Thái Xảo Hà vừa nói vừa đỏ bừng cả mắt, trên mặt cũng tràn đầy ý cười.
"Di... ta nói này, đã nửa ngày rồi, sao không thấy Tiểu Hỏa cùng Phó Sâm với Phó Miểu đâu nhỉ?".
Lý lão thái nghi hoặc, đưa mắt tìm kiếm xung quanh.
"À! Nhóm thanh niên trí thức của thôn chúng ta năm nay cũng có hai người thi đỗ, Phó Sâm cùng Phó Miểu đi chúc mừng bọn họ rồi."
Vương Thục Mai tươi cười, một bên vừa rửa hoa quả, vừa nói.
"Ai da! Thành tích năm nay của Tống thôn trưởng cũng thật đủ sáng mắt a!".
Bì đại nương nghe vậy thì liền lên tiếng chế nhạo một câu.
"Không phải sao? Uông Trí Viễn ở nhóm thanh niên trí thức hình như cũng đỗ đại học Thanh Hoa, hơn nữa còn chung hệ với Phó Sâm, Phó Miểu nhà chúng ta. Người còn lại tên Vương Nguyên Nguyên, nghe nói nàng ta thi đỗ một trường đại học hạng hai cách đó không xa."
Phó Đại Ny cũng gia nhập vào, ngồi xuống cùng thảo luận. Nếu ánh mắt nàng nhìn không sai thì chắc chắn tiểu tử Uông Trí Viễn kia đối với Tiểu Thủy hẳn là có chút ý tứ.
"Ai nha! Đây chính là chuyện vui nối tiếp chuyện vui nha, ta còn nghe đầu thôn có người nói.....".
Phó Lão Xuyên vừa đi đến cửa thì nghe thấy tiếng chuyện trò rôm rả bên trong, hắn đột nhiên khựng lại, cuối cùng quyết định sẽ không đi vào mà trực tiếp quay người lại, rời đi.
Phó Sâm cùng Phó Miểu đều có xe đạp, cho nên từ sáng sớm đã chủ động đến nhận nhiệm vụ của ủy ban công xã, chính là đưa hai thanh niên trí thức trúng tuyển đợt này là Uông Trí Viễn và Vương Nguyên Nguyên ra nhà ga để bọn hắn kịp trở về nhà chuẩn bị hành lý, sau đó sẽ đi thẳng đến trường để nhập học, không cần trở lại đây nữa.
"Trí Viễn! Tiểu tử ngươi bây giờ trở lại đế đô chẳng phải chính là áo gấm về nhà hay sao? Chúc mừng nha!".
Phó Sâm vừa đi vừa vỗ vai Uông Trí Viễn mà nói, hắn cũng không hề xem nhẹ năng lực của thanh niên này, thấy ánh mắt Uông Trí Viễn nhìn muội muội nhà mình, người đầu gỗ như Phó Sâm cũng phải thầm chặc lưỡi, với tình hình này thì có lẽ chỉ kém một bước cuối cùng là nói ra mà thôi. Phó Miểu cũng hiểu được cho nên nàng cảm thấy có chút không thoải mái lắm, ánh mắt Uông Trí Viễn nhìn nàng cũng quá nóng rồi, khiến cho mặt của nàng giống như bị thiêu cháy vậy.
"Phó Sâm! Ngươi để ta chở Phó Miểu đi, ngươi tới đèo Vương Nguyên Nguyên nè."
Uông Trí Viễn nghiêm túc nhìn Phó Sâm, ánh mắt kia khiến cho Phó Sâm vô pháp nói ra lời cự tuyệt. Bất đắc dĩ, hắn đành quay đầu nhìn về phía tiểu muội đằng sau nhằm trưng cầu ý kiến của nàng xem sao, được nha, vậy mà lại không cự tuyệt. Chướng mắt người ca ca là hắn có phải không? Vậy thì thành toàn cho các ngươi a.
Vì thế Uông Trí Viễn nhanh chóng đón lấy xe đạp trong tay Phó Sâm, sau đó cưỡi lên, Phó Miểu thần tình ngại ngùng ngồi im phía sau. Phó Sâm gắt gao nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người bọn họ khiến cho Vương Nguyên Nguyên cũng có chút ngượng ngùng.
"Vương Nguyên Nguyên! Ngồi lên đi, chúng ta cũng xuất phát thôi."
Phó Sâm duỗi chân lấy đà một cái thật xa, chiếc xe đạp liền nhanh chóng đuổi theo hai người đi phía trước. Suốt quãng đường, bọn họ vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, không xa không gần, chủ yếu chính là Phó Sâm, hắn không nghĩ sẽ cách muội muội nhà mình quá xa. Chính là không nghĩ tới, lúc này đột nhiên Vương Nguyên Nguyên mới phát hiện ra là nàng đã vô tình để quên túi sách ở ký túc xá của nhóm thanh niên trí thức. Hai người đành phải quay trở về lấy. Dưới cửa thôn cũng chỉ còn lại có hai người Phó Miểu cùng Uông Trí Viễn đứng chờ.
"Phó Miểu! Ta nghe nói, sắp tới nhà các ngươi cũng muốn dọn đến đế đô, phải không?".
Uông Trí Viễn chăm chú nhìn vào nữ hài tử mình yêu thích, không nghĩ sẽ bỏ qua bất cứ biểu tình nào của nàng cả.
"Ân! Qua mấy ngày nữa liền đi. Đến lúc đó nếu ngươi có rảnh thì mời ngươi đến nhà của chúng ta chơi."
Phó Miểu tận lực biểu hiện bộ dáng tự nhiên nhất có thể, trái tim trong lồng ngực thì hồi hộp đập mạnh, thình thịch mãi không thôi. Uông Trí Viễn thấy vậy thì mỉm cười, nàng thật đáng yêu.
"Hảo! Đây là địa chỉ nhà cùng số điện thoại của ta, chờ khi nào đến nơi thì ngươi nhất định phải liên hệ với ta nhé! Lúc đó ta sẽ dẫn ngươi...dẫn ngươi cùng Phó Sâm dạo chơi đế đô. Dù sao ta cũng là người sinh ra ở đó."
"Được!".
Mặt Phó Miểu nóng hầm hập, có chút ngượng ngùng nhìn hắn. Uông Trí Viễn cuối cùng cũng không nhịn được mà lặng lẽ nói thêm một câu.
"Ngươi biết không? Thời điểm ngươi cười rộ lên nhìn rất xinh đẹp."
Phó Miểu giật thót mình, mạnh mẽ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Uông Trí Viễn, đang tính nói gì đó thì đúng lúc hai người Phó Sâm đi tới, Phó Miểu không kịp đỏ mặt, luống cuống cúi đầu, sau đó nhanh chóng an vị, ngồi lại phía sau xe.
"Nắm chắc vào nhé! Đoạn đường phía trước có vẻ rất khó đi đấy, cẩn thận xóc nảy."
Uông Trí Viễn quay đầu lại nói với Phó Miểu. Phó Miểu thẹn thùng đưa tay nắm vào áo sơ mi của hắn. Xe đạp càng đi càng xa, tâm tư thiếu nam thiếu nữ trên xe từ từ biến chuyển không ngừng, vừa mong chờ, vừa hồi hộp.
Chờ đến khi bọn họ về đến nhà, trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị ăn cơm. Phó Diễm nhìn bộ dáng Phó Miểu như vậy, thầm nghĩ, xem ra hai người còn chưa nói rõ tình cảm với nhau, cũng không sai biệt lắm.
Uông Trí Viễn rõ ràng cũng được coi là một học bá, bằng không hắn sẽ không thi được thành tích cao, đứng thứ hai toàn tỉnh. Người đứng đầu danh sách đương nhiên chính là Phó Diễm. Cho nên khi hắn đưa ra ý định muốn học bổ túc cùng Phó Miểu, nàng biết ngay là hắn đang muốn lấy cớ, mục đích chính chắc chắn là muốn nhân cơ hội này để lôi kéo làm quen với tỷ tỷ nhà mình. Tục ngữ nói, nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng. Nhìn xem, đây chẳng phải là muốn lâu ngày gần gũi sẽ sinh tình hay sao?.
Phó Sâm cứ một lát lại đưa mắt sang nhìn Phó Diễm, hai người tễ mi lộng nhãn trao đổi với nhau khiến cho Vương Thục Mai cũng không nhịn được.
"Hai ngươi làm cái gì thế? Còn không nhanh ăn cơm đi, rồi còn giúp ta trông em nữa chứ? Tiểu tử kia vừa ăn xong lại chạy biến đi đâu mất rồi."
Tâm tư của Uông Trí Viễn một hai ngày thì có thể không thấy rõ lắm, nhưng năm ba ngày liền đều rõ ràng bày ra trước mặt. Nàng là mẹ nhưng cũng không tiện can thiệp vào chuyện này, hơn nữa tính cách và năng lực của hắn cũng khiến Vương Thục Mai gật đầu tán thưởng, thôi thì cứ để bọn nhỏ tự nhiên, đến đâu hay đến đó vậy.
Mấy ngày gần đây, Phó Nghiêu càng ngày càng ngứa da, đuổi chó đuổi mèo trong nhà chạy lung tung hết cả. Ngoài Phó Diễm và Phó Sâm có thể quản lý được hắn, những người khác muốn túm hắn lại thì xem chừng cực kì khó khăn.
"Tiểu Thổ! Đến đây với ca ca nào! Ca ca cho ngươi ăn thịt nè."
Phó Sâm vừa lên tiếng liền dễ dàng câu được Phó Nghiêu chạy hùng hục từ đâu chui ra.
"Nhị ca! Thịt đâu? Thịt đâu?".
Phó Nghiêu nghểnh cổ, đưa mắt nhìn một loạt chén đĩa trên bàn, làm gì có chỗ nào có thịt cơ chứ? Phó Sâm cười khanh khách, một phen đưa tay ra, sau đó Phó Nghiêu rốt cuộc chạy không được nữa rồi.
"Nương! Ta bắt được nó rồi nè!".
Năm mới vui vẻ! Hạnh phúc và gặp nhiều may mắn nhé cả nhà ^^.
Trở Về Thập Niên 70 Dùng Huyền Học Làm Giàu