Trở Về Phương Bắc
Chương 22
215@-Đang tán gẫu thì đã tới thị trấn Cảnh Lê, nói là thị trấn nhưng quy mô không lớn, thoạt nhìn giống kiểu thôn lớn hơn. Tựa vào núi rừng xanh um rậm rạp, còn có một hồ được gọi là Ngô Đàm, xanh thăm thẳm dường như sâu không thấy đáy. Phong cảnh rất đẹp, đi dọc đường, thường truyền đến tiếng gõ, từ cổng sân của một số nhà dân có thể nhìn thấy nơi trưng bày tác phẩm gỗ được chạm khắc. Xe họ đi thẳng lên núi, cuối con đường, là một căn nhà, nhìn từ phía dưới, như một phiên bản thu nhỏ của kiến trúc nhà cổ Nhật Bản dưới ngòi bút của Hayao Miyazaki.
“Thích không?” Khương Tố Lạp đứng bên cạnh cô, A Long đã xách hành lý vào trong rồi.
Nhĩ Nhĩ thấy căn nhà đứng bên cuối đường, gật gật đầu, “Đúng là như trong mơ ấy, ngôi nhà nơi hẻo lánh.”
“Đúng chứ?” Khương Tố Lạp tỏ vẻ tán thành, “Tới đây, mình đưa cậu vào!”
Mặc dù là buổi chiều, nhưng nhiệt độ nơi này dễ chịu, hai hàng cây bên đường, đi trên đường, làn gió mát mẻ phả vào mặt, khiến người ta đắm chìm vào.
“Tìm cảm hứng thì ở đây là đúng bài, đúng là cậu mà.” Nhĩ Nhĩ chọc.
“May thôi.” Khương Tố Lạp cười cười.
“Cậu sao thế?”
“Không có gì, thấy hơi lạnh. Thôi, bọn mình vào nhà thôi!”
Đi lên, vào trong nhà mới phát hiện ra bên trong rất to lớn đồ sộ, lầu một là một phòng tiếp khách rộng rãi, bộ pha trà, bàn ghế đầy đủ, đều là đồ gỗ, được khắc hoa văn đặc sắc của dân tộc địa phương, còn có chi tiết vải bố đỏ, tranh vải bố chúc mừng được treo lên. Khu lầu một còn kéo dài ra tới bên ngoài, bên ngoài thoạt nhìn giống sân thượng, bên dưới có ảnh sáng, bên trên chỉ có tay vịn bao quang, bên trong bên ngoài hợp lại như một cái cổng vòm, bây giờ mành gỗ được kéo lên, nên là nhìn từ bên trong ra, cây xanh, Ngô Đàm, con người, ánh mặt trời nhỏ giọt, quả thực như một bức họa dịu mắt mới được vẽ nên, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có bóng lưng người đàn ông kia đang ngồi phao trà.
Nhĩ Nhĩ nhìn theo bóng người, thì nhìn ra được là Nhân Minh Lễ. Người đàn ông này rất lạnh nhạt, khí chất lạnh lùng đến thế, khiến người khác ấn tượng sâu sắc. Thấy có người đến, Nhân Minh Lễ đứng dậy, trên người mặc bộ đồ vải đay kiểu Trung Quốc, nhưng đúng như Nhĩ Nhĩ nói, anh ta càng giống với hình ảnh tưởng quân trong tay cầm vũ khí lạnh thời xưa hơn.
“Cô Triệu.” Giọng nói Nhân Minh Lễ trầm thấp, khuôn mặt lộ ra ý cười khẽ, “Chào mừng!”
“Cảm ơn, anh Nhân.”
“Cô cứ tự nhiên.” Nhân Minh Lễ đưa tay ra.
“Em sẽ tiếp đãi.” Khương Tố Lạp kéo cánh tay Nhĩ Nhĩ. “Chồng…”
Nhân Minh Lễ nhìn Khương Tố Lạp, không nói gì.
Nhĩ Nhĩ cảm thấy không khí có chỗ kỳ lạ.
Khương Tố Lạp buông tay, đến trước mặt Nhĩ Nhĩ, tiện tay phủi phủi vai anh, “Sao lại bất cẩn như thế chứ, lá cây rơi hết trên quần áo này.”
Nhân Minh Lễ thuận tiện nắm nay cô ấy, “Đưa cô Triệu đến phòng cho khách nghỉ ngơi đi, có việc gì cứ kêu A Long.”
“Vâng, chồng.” Khương Tố Lạp xoay người, nói với Nhĩ Nhĩ, “Chúng ta lên lầu đi, phòng mình tự giúp cậu dọn dẹp đó, ban đêm có thể ngắm sao ấy nha!”
Nhĩ Nhĩ gật đầu, sau đó nói lời cảm ơn với Nhân Minh Lễ, cùng cô ấy lên lầu.
Phòng cho khách quả thật rất đẹp, Khương Tố Lạp biết cô thích, đều là dựa theo thói quen của cô mà làm.
“Mình chỉ mới đến có mấy ngày, cứ bình thường là được rồi!” Nhĩ Nhĩ ngồi trên giường, nhìn Khương Tố Lạp vẫn đang chạy qua chạy lại.
“Cậu là Triệu Nhĩ Nhĩ, bạn tốt nhất của mình, cậu đến đương nhiên mình có gì tốt phải để cậu hết rồi!” Khương Tố Lạp vừa nói vừa thu dọn, “Chồng của mình cậu cũng thấy đấy, không thích ồn ào lắm, bình thường trừ xử lí chuyện tạc tượng mưu sinh ra thì cũng chỉ phao trà viết chữ, sống chẳng khác nào người xưa, trong nhà cũng không có người ngoài nào, chỉ có A Long quản lí chuyện nhà, quét tước nấu cơm, trấn trên sẽ có người cố định, mẹ chồng mình mất rồi, bố chồng vẫn còn sống, còn cả anh cả, đều ở trên huyện, tự có công việc làm ăn…”
Nhĩ Nhĩ yên lặng nhìn cô ấy liến thoắng, hỏi thẳng: “Yêu người như vậy, rất khổ cự đúng không?”
Động tác tay của Khương Tố Lạp dừng lại, quay đầu nhìn Nhĩ Nhĩ, “Mình là ai cơ chứ, Khương Tố Lạp cơ mà, cậu xem, chồng mình khó theo đuổi thế, mình còn bám được. Cậu bận tâm linh tinh rồi!”
“Ừ…” Nhĩ Nhĩ gật đầu, hốc mắt hơi nóng lên, “Cậu là, Khương Tố Lạp!”
“Thế đó!”
“Mình xem qua phòng xem!” Nhĩ Nhĩ đứng lên, nhìn quanh tứ phía, “Cậu hình như gả cho người gớm đấy, anh tuấn nhiều vàng, lại còn cool thế!”
“Hâm mộ đúng không!? Đến đây, chỗ này có thể ngắm được sao.”
…
Đến tối trước khi ngủ, Nhĩ Nhĩ gọi video với Khang Thành, cầm điện thoại quay xung quanh, khoe: “Thế nào? Đẹp chứ? Cứ như mấy cái loại phòng ở trong tiểu thuyết ấy, từ ban công nhìn ra là hồ, ban đêm ngẩng đầu thấy sao. Nếu nơi đây có thể biến thành homestay, nhất định là điểm đến lí tưởng nổi tiếng trên mạng.”
Khang Thành cợt cô qua màn hình, “Em trở nên dung tục từ khi nào thế?”
“Con gái dung tục rất tốt, nghĩ tương đối đơn giản hơn.”
Khang Thành đột nhiên biến mất trước màn hình, lại cầm túi có logo quen thuộc lên. “Tặng Triệu Nhĩ Nhĩ dung tục, mới mua hôm qua đó.”
Nhĩ Nhĩ lập tức ngồi thẳng, “Ngài Khang tiến bộ rất lớn nha, đã biết túi xách có thể trị bách bệnh rồi!”
“Người con gái dung tục có thể khiến đàn ông hiểu đơn giản.” Khang Thành dễ dàng trả lại những lời này.
“Ngài Khang giỏi quá, không hổ danh tiến sĩ!” Nhĩ Nhĩ thả rắm cầu vồng múa bút thành văn. “Tiếp tục cố gắng nhé!”
Bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, phía Khang Thành có tiếng chuông cửa. Mặc dù Nhĩ Nhĩ không nhìn được, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói.
“Thầy Khang, đây là thuốc cảm, em mang theo, thấy thầy không khỏe lắm, mang đến cho thầy, chiều nay chúng ta còn có chuyến ghé thăm, phải giữ gìn thân thể, à đúng rồi, đây còn có nhiệt kế, nhỡ mà sốt, bên phòng em còn có thuốc hạ sốt…”
Nhĩ Nhĩ nghe được, đúng là giọng nói của cô gái trẻ, hẳn là học sinh, trong giọng nói có vẻ quan tâm rõ ràng như thế, trong nháy mắt ấy, cô nhớ đến Chương Hiểu Ngữ.
Nhĩ Nhĩ bên này đang nghĩ miên man, thấy ống kính lại lắc lư vài cái, Khang Thành cầm điện thoại đến, đột nhiên, xuất hiện một cô gái trên màn hình.
“Đây là bạn gái tôi, ban nãy khi cô gõ cửa, chúng tôi đang gọi video, tôi hy vọng cô dù là cố ý hay vô tình cũng không cần quan tâm đặc biệt đến tôi như vậy, bạn gái tôi sẽ hiểu lầm.”
Nhĩ Nhĩ lơ mơ trước biến cố bất ngờ, nhưng vẫn xấu hổ vẫy vẫy tay với cô gái.
“Thầy Khang, thầy…” Cô gái cũng bị dọa sợ, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Rất xin lỗi, mời cô đi cho!”
Sau đó, trong ống kính không còn bóng dáng, kế đó là tiếng đóng cửa.
Khuôn mặt Khang Thành lại xuất hiện, “Thế nào? Anh làm tốt lắm đúng chứ?”
Vẻ mặt ngạo kiểu đòi khen thưởng, như hai người khác biệt với người vừa lạnh mặt đuổi người khi nãy.
Nhĩ Nhĩ có phần cạn ngôn, trong lòng lại hết sức mừng thầm.
“Ờm… Miễn cưỡng được 95 điểm đi!”
“Triệu Nhĩ Nhĩ, nén ý cười của em lại đi, điểm 95 này rất điêu nhá!”
“Được rồi được rồi, mười nghìn điểm, được chưa?”
Đêm ấy, Nhĩ Nhĩ ngon giấc.
Chuyện lễ cưới cơ bản đều do Nhân Minh Lễ sắp xếp, làm dâu mới về, ngay hôm ấy hiểu rõ quá trình, nghe chủ trì hôn lễ nói là đã có thể hiểu được rồi. Thừa dịp hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, Khương Tố Lạp đưa Nhĩ Nhĩ đi dạo quanh trấn, còn tự bêu xấu mình trước mặt cô bằng cách làm thành phẩm chạm khắc gỗ, quả nhiên là không xuất sư được, bị Nhĩ Nhĩ trêu chọc.
Người trên trấn không nói là hiếu khách, những có coi như có phần khách sáo, Nhĩ Nhĩ xem ra ngay cả người trên trấn cũng đều mang theo khí chất xa cách giống Nhân Minh Lễ. Nhưng mà, có người không như vậy, là bạn tốt trên trấn của Khương Tố Lạp, tên là Nhân Khắc Lãng.
“A Lãng ấy, chính là một cậu nhóc.” Khương Tố Lạp tủm tỉm nhìn cậu.
Nhĩ Nhĩ thấy A Lãng trở mặt kiêu ngạo rõ ràng, khúc khích cười.
“Dáng người cao như này, mình không coi cậu ta là đứa nhóc đâu.”
“Nhĩ Nhĩ, cậu thấy thế thôi chứ chưa nhớn đâu…”
A Lãng có phần thẹn quá hóa giận, “Tôi 25 rồi nhá!”
Bây giờ đến lượt Nhĩ Nhĩ hoảng, nhìn cậu con trai trước mặt, cao, khuôn mặt nhỏ nhắn, da dẻ trắng bóc, tóc xoăn, đeo gọng kính, vóc người trái lại rất cường tráng, nhưng thoạt nhìn vẫn giống sinh viên hơn.
“Thật sự không nhìn ra.” Nhĩ Nhĩ cảm thán, “Da cậu đẹp thật đấy.”
“Cậu ta có phơi nắng cũng chẳng đen được!”
“Ghen tị ghê…” Mắt Nhĩ Nhĩ và Khương Tố Lạp đầy sao.
A Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu giúp các cô tạc gỗ, né tránh ánh mắt nhìn chăm chăm rực lửa của hai người con gái.
Hôn lễ được tiến hành ở khoảng sân rộng ngay bên cạnh Ngô Đàm, người trên trấn hẳn là phần lớn có tham gia, mặc trang phục truyền thống ngồi trên chiếu quây quanh khoảng sân, cô dâu ngồi trên bàn cao, Khương Tố Lạp mặc trang phục tân nương, trên đầu là các loại trang sức vàng, khoảng cách xa nên Nhĩ Nhĩ không thấy sắc mặt của cô ấy, cảm thấy dường như rất nặng. Tiếp đó, đủ các nghi thức, như là lễ bái, nâng ly chúc phúc, phức tạp nhưng lại long trọng. Khương Tố Lạp để A Lãng đi cùng Nhĩ Nhĩ, mỗi nghi thức diễn ra, A Lãng đều sẽ giải thích ý nghĩa, đây là vị thần nào đó của họ, kia là bọn họ cúng bái cái gì. Nhĩ Nhĩ tôn trọng mỗi lịch sử đáng được tôn trọng, chỉ là, trong trường hợp như này, nơi như này, cô đau đòng cho Khương Tố Lạp.
Nhĩ Nhĩ thấy Nhân Minh Lễ buộc dây tua rua màu xanh trên quần áo với dây tua rua đỏ trên váy Khương Tố Lạp vào một chỗ, cột thành cái nơ. Khương Tố Lạp đứng yên bất động.
Khương Tố Lạp của cô ấy, xinh đẹp tươi sáng còn thoải mái, giờ đây lại phải ngồi đây yên lặng như này.
A Lãng nói, buổi lễ đã kết thúc.
Nhĩ Nhĩ nghe giọng nói có phần trầm thấp, quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh. Ngay trong chốc lát sau khi nói xong, cậu trở nên nghiêm túc, chín chắn, không giống chàng trai như mọi ngày.
Nhưng chỉ trong chốc lát thôi, A Lãng liền hỏi cô sao vậy, dường như sự chín chắn trong chốc lát ban nãy kia chỉ là ảo giác của Nhĩ Nhĩ.
Nhĩ Nhĩ lắc đầu nói không có gì, nhìn quanh bốn phía, lại đi đến bàn khác xem, có vị trưởng lão đang chúc mừng cô dâu chú rể bằng tiếng địa phương, A Lãng nói là trưởng bối họ nhà Nhân, thị trưởng trấn Cảnh Lê, cha của Nhân Minh Lễ, Nhân Ngô Hồng. Bên cạnh anh ta là anh cả Nhân Minh Nhân. Hai người họ không quá giống Nhân Minh Lễ, không cao lắm, nước da ngăm đen, nhìn qua thì chẳng có vẻ nào khác người thường cả, nhất là Nhân Minh Nhân, diện mạo càng không xuất sắc, hơn nữa xem ra không vui vẻ lắm.
Gia tộc lớn, thật sự rắc rối.
Đưa cô dâu chú rể về nhà, rất nhiều thanh niên nói muốn đi làm loạn, tập tục nháo động phòng tân hôn thật ra chỗ nào cũng có. Nhĩ Nhĩ không đi góp vui, dạo bước ở bờ Ngô Đàm, A Lãng theo bước bên cạnh.
Ngô Đàm không phải ao tù, ở một góc nước sông tụ lại chảy xuống, bên này có bến tàu, những chiếc bè tre lớn nhỏ đậu ở đó.
“Chỗ này có đi được không?” Nhĩ Nhĩ nhìn dòng nước xa xa, không có điểm cuối.
“Đi xuống một tiếng thì vượt qua đường biên giới lãnh thổ rồi.” A Lãng đáp.
Nhĩ Nhĩ cả kinh, “Nơi này gần biên giới thế à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nơi này có an toàn không?” Nhĩ Nhĩ theo phản xạ hỏi.
“An toàn.” A Lãng im lặng một hồi, nói, “Đối với người trấn trên mà nói, nơi này rất an toàn.”
Nhĩ Nhĩ cũng trầm ngâm, cô không chú ý đến giọng điệu tinh tế của A Lãng, còn đang mải suy nghĩ tính giả thiết của vấn đề này, an toàn có phải là khái niệm tương phản không?
Cũng giống như tham gia hôn lễ của Đường Tử San khi trước, Nhĩ Nhĩ chưa ở được vài ngày đã chuyển bị về, cô không để Khương Tố Lạp tiễn đến sân bay, Khương Tố Lạp cũng đành chịu, chỉ có thể để A Long đưa cô đến sân bay.
“Dù sao cậu cũng đang nghỉ hè mà, có thể chờ vài ngày, rồi mình đưa cậu đến nơi lân cận chơi.”
“Thôi, sau này mình lại đến, không được à?” Cô dâu chú rể tuần trăng mật, cô cũng không muốn làm phiền, dù là có điểm đặc biệt với cô dâu chú rể này.
“Đúng, không chừng sau này mình thật sự biến nó thành homestay.”
Nhĩ Nhĩ cười haha, đây là hai người thẳng thắn nói chuyện phiếm.
Sau đó, hai người đều im lặng.
Nhĩ Nhĩ bước lên, ôm lấy Khương Tố Lạp, “Tự chăm sóc mình tốt nhé, mình chờ cậu về.”
Khương Tố Lạp ôm lại, “Đương nhiên, mình muốn tới tham gia hôn lễ của cậu với Khang Thành, đừng để mình chờ lâu đấy.”
Nhĩ Nhĩ lui lại, “Hết chuyện nói hay gì.”
“Mình thấy hai người thành vợ chồng già cả rồi, cậu đỏ mặt gì chứ!”
“Cậu biến đi!”
“Xem ra Khang Thành chưa làm đủ rồi, nào mình giúp cậu bức hôn.”
“Được rồi, được rồi, Tự quan tâm chuyện của cậu đi, nói không chừng lần tới cậu lại đem con đến tham gia hôn lễ của mình.
Nói xong, hai người liền ngây ra, nhớ lại ngày trước bàn luận nhũ danh cho con. Nhĩ Nhĩ còn nói qua với Tịch Hữu Dương.
“Kỳ thực, mình nghĩ kỹ rồi, nếu là con gái, gọi là Niệm Niệm.”
“Ừ, vậy thì Niệm Niệm, mình thích con gái.”
Nhĩ Nhĩ vẫn là đi rồi, Khương Tố Lạp nhìn xe dần biến mất không tìm thấy nữa, A Lãng vẫn ở bên cạnh.
A Lãng, cậu về đi, đoạn này tự tôi về được.” Cô đưa Nhĩ Nhĩ đến chân núi.
“Cô…”
“Tôi không sao…” Khương Tố Lạp kéo chặt áo khoác, không nhìn cậu, chầm chậm lên núi. Đi, rất chậm, rất chậm.
Con đường dài như vậy, vẫn sẽ đi đến điểm cuối, đi đến căn nhà kia.
Vào cửa, anh vẫn ngồi ở vị trí cũ.
Cô không để ý, tiếp tục đi về phía trước, lên lầu.
Anh không quay đầu, cô cũng chẳng quay lại.
Hai thế giới, người nào mới là chân thực nhất.
Trở Về Phương Bắc
“Thích không?” Khương Tố Lạp đứng bên cạnh cô, A Long đã xách hành lý vào trong rồi.
Nhĩ Nhĩ thấy căn nhà đứng bên cuối đường, gật gật đầu, “Đúng là như trong mơ ấy, ngôi nhà nơi hẻo lánh.”
“Đúng chứ?” Khương Tố Lạp tỏ vẻ tán thành, “Tới đây, mình đưa cậu vào!”
Mặc dù là buổi chiều, nhưng nhiệt độ nơi này dễ chịu, hai hàng cây bên đường, đi trên đường, làn gió mát mẻ phả vào mặt, khiến người ta đắm chìm vào.
“Tìm cảm hứng thì ở đây là đúng bài, đúng là cậu mà.” Nhĩ Nhĩ chọc.
“May thôi.” Khương Tố Lạp cười cười.
“Cậu sao thế?”
“Không có gì, thấy hơi lạnh. Thôi, bọn mình vào nhà thôi!”
Đi lên, vào trong nhà mới phát hiện ra bên trong rất to lớn đồ sộ, lầu một là một phòng tiếp khách rộng rãi, bộ pha trà, bàn ghế đầy đủ, đều là đồ gỗ, được khắc hoa văn đặc sắc của dân tộc địa phương, còn có chi tiết vải bố đỏ, tranh vải bố chúc mừng được treo lên. Khu lầu một còn kéo dài ra tới bên ngoài, bên ngoài thoạt nhìn giống sân thượng, bên dưới có ảnh sáng, bên trên chỉ có tay vịn bao quang, bên trong bên ngoài hợp lại như một cái cổng vòm, bây giờ mành gỗ được kéo lên, nên là nhìn từ bên trong ra, cây xanh, Ngô Đàm, con người, ánh mặt trời nhỏ giọt, quả thực như một bức họa dịu mắt mới được vẽ nên, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không có bóng lưng người đàn ông kia đang ngồi phao trà.
Nhĩ Nhĩ nhìn theo bóng người, thì nhìn ra được là Nhân Minh Lễ. Người đàn ông này rất lạnh nhạt, khí chất lạnh lùng đến thế, khiến người khác ấn tượng sâu sắc. Thấy có người đến, Nhân Minh Lễ đứng dậy, trên người mặc bộ đồ vải đay kiểu Trung Quốc, nhưng đúng như Nhĩ Nhĩ nói, anh ta càng giống với hình ảnh tưởng quân trong tay cầm vũ khí lạnh thời xưa hơn.
“Cô Triệu.” Giọng nói Nhân Minh Lễ trầm thấp, khuôn mặt lộ ra ý cười khẽ, “Chào mừng!”
“Cảm ơn, anh Nhân.”
“Cô cứ tự nhiên.” Nhân Minh Lễ đưa tay ra.
“Em sẽ tiếp đãi.” Khương Tố Lạp kéo cánh tay Nhĩ Nhĩ. “Chồng…”
Nhân Minh Lễ nhìn Khương Tố Lạp, không nói gì.
Nhĩ Nhĩ cảm thấy không khí có chỗ kỳ lạ.
Khương Tố Lạp buông tay, đến trước mặt Nhĩ Nhĩ, tiện tay phủi phủi vai anh, “Sao lại bất cẩn như thế chứ, lá cây rơi hết trên quần áo này.”
Nhân Minh Lễ thuận tiện nắm nay cô ấy, “Đưa cô Triệu đến phòng cho khách nghỉ ngơi đi, có việc gì cứ kêu A Long.”
“Vâng, chồng.” Khương Tố Lạp xoay người, nói với Nhĩ Nhĩ, “Chúng ta lên lầu đi, phòng mình tự giúp cậu dọn dẹp đó, ban đêm có thể ngắm sao ấy nha!”
Nhĩ Nhĩ gật đầu, sau đó nói lời cảm ơn với Nhân Minh Lễ, cùng cô ấy lên lầu.
Phòng cho khách quả thật rất đẹp, Khương Tố Lạp biết cô thích, đều là dựa theo thói quen của cô mà làm.
“Mình chỉ mới đến có mấy ngày, cứ bình thường là được rồi!” Nhĩ Nhĩ ngồi trên giường, nhìn Khương Tố Lạp vẫn đang chạy qua chạy lại.
“Cậu là Triệu Nhĩ Nhĩ, bạn tốt nhất của mình, cậu đến đương nhiên mình có gì tốt phải để cậu hết rồi!” Khương Tố Lạp vừa nói vừa thu dọn, “Chồng của mình cậu cũng thấy đấy, không thích ồn ào lắm, bình thường trừ xử lí chuyện tạc tượng mưu sinh ra thì cũng chỉ phao trà viết chữ, sống chẳng khác nào người xưa, trong nhà cũng không có người ngoài nào, chỉ có A Long quản lí chuyện nhà, quét tước nấu cơm, trấn trên sẽ có người cố định, mẹ chồng mình mất rồi, bố chồng vẫn còn sống, còn cả anh cả, đều ở trên huyện, tự có công việc làm ăn…”
Nhĩ Nhĩ yên lặng nhìn cô ấy liến thoắng, hỏi thẳng: “Yêu người như vậy, rất khổ cự đúng không?”
Động tác tay của Khương Tố Lạp dừng lại, quay đầu nhìn Nhĩ Nhĩ, “Mình là ai cơ chứ, Khương Tố Lạp cơ mà, cậu xem, chồng mình khó theo đuổi thế, mình còn bám được. Cậu bận tâm linh tinh rồi!”
“Ừ…” Nhĩ Nhĩ gật đầu, hốc mắt hơi nóng lên, “Cậu là, Khương Tố Lạp!”
“Thế đó!”
“Mình xem qua phòng xem!” Nhĩ Nhĩ đứng lên, nhìn quanh tứ phía, “Cậu hình như gả cho người gớm đấy, anh tuấn nhiều vàng, lại còn cool thế!”
“Hâm mộ đúng không!? Đến đây, chỗ này có thể ngắm được sao.”
…
Đến tối trước khi ngủ, Nhĩ Nhĩ gọi video với Khang Thành, cầm điện thoại quay xung quanh, khoe: “Thế nào? Đẹp chứ? Cứ như mấy cái loại phòng ở trong tiểu thuyết ấy, từ ban công nhìn ra là hồ, ban đêm ngẩng đầu thấy sao. Nếu nơi đây có thể biến thành homestay, nhất định là điểm đến lí tưởng nổi tiếng trên mạng.”
Khang Thành cợt cô qua màn hình, “Em trở nên dung tục từ khi nào thế?”
“Con gái dung tục rất tốt, nghĩ tương đối đơn giản hơn.”
Khang Thành đột nhiên biến mất trước màn hình, lại cầm túi có logo quen thuộc lên. “Tặng Triệu Nhĩ Nhĩ dung tục, mới mua hôm qua đó.”
Nhĩ Nhĩ lập tức ngồi thẳng, “Ngài Khang tiến bộ rất lớn nha, đã biết túi xách có thể trị bách bệnh rồi!”
“Người con gái dung tục có thể khiến đàn ông hiểu đơn giản.” Khang Thành dễ dàng trả lại những lời này.
“Ngài Khang giỏi quá, không hổ danh tiến sĩ!” Nhĩ Nhĩ thả rắm cầu vồng múa bút thành văn. “Tiếp tục cố gắng nhé!”
Bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, phía Khang Thành có tiếng chuông cửa. Mặc dù Nhĩ Nhĩ không nhìn được, nhưng vẫn có thể nghe thấy giọng nói.
“Thầy Khang, đây là thuốc cảm, em mang theo, thấy thầy không khỏe lắm, mang đến cho thầy, chiều nay chúng ta còn có chuyến ghé thăm, phải giữ gìn thân thể, à đúng rồi, đây còn có nhiệt kế, nhỡ mà sốt, bên phòng em còn có thuốc hạ sốt…”
Nhĩ Nhĩ nghe được, đúng là giọng nói của cô gái trẻ, hẳn là học sinh, trong giọng nói có vẻ quan tâm rõ ràng như thế, trong nháy mắt ấy, cô nhớ đến Chương Hiểu Ngữ.
Nhĩ Nhĩ bên này đang nghĩ miên man, thấy ống kính lại lắc lư vài cái, Khang Thành cầm điện thoại đến, đột nhiên, xuất hiện một cô gái trên màn hình.
“Đây là bạn gái tôi, ban nãy khi cô gõ cửa, chúng tôi đang gọi video, tôi hy vọng cô dù là cố ý hay vô tình cũng không cần quan tâm đặc biệt đến tôi như vậy, bạn gái tôi sẽ hiểu lầm.”
Nhĩ Nhĩ lơ mơ trước biến cố bất ngờ, nhưng vẫn xấu hổ vẫy vẫy tay với cô gái.
“Thầy Khang, thầy…” Cô gái cũng bị dọa sợ, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
“Rất xin lỗi, mời cô đi cho!”
Sau đó, trong ống kính không còn bóng dáng, kế đó là tiếng đóng cửa.
Khuôn mặt Khang Thành lại xuất hiện, “Thế nào? Anh làm tốt lắm đúng chứ?”
Vẻ mặt ngạo kiểu đòi khen thưởng, như hai người khác biệt với người vừa lạnh mặt đuổi người khi nãy.
Nhĩ Nhĩ có phần cạn ngôn, trong lòng lại hết sức mừng thầm.
“Ờm… Miễn cưỡng được 95 điểm đi!”
“Triệu Nhĩ Nhĩ, nén ý cười của em lại đi, điểm 95 này rất điêu nhá!”
“Được rồi được rồi, mười nghìn điểm, được chưa?”
Đêm ấy, Nhĩ Nhĩ ngon giấc.
Chuyện lễ cưới cơ bản đều do Nhân Minh Lễ sắp xếp, làm dâu mới về, ngay hôm ấy hiểu rõ quá trình, nghe chủ trì hôn lễ nói là đã có thể hiểu được rồi. Thừa dịp hôn lễ vẫn chưa bắt đầu, Khương Tố Lạp đưa Nhĩ Nhĩ đi dạo quanh trấn, còn tự bêu xấu mình trước mặt cô bằng cách làm thành phẩm chạm khắc gỗ, quả nhiên là không xuất sư được, bị Nhĩ Nhĩ trêu chọc.
Người trên trấn không nói là hiếu khách, những có coi như có phần khách sáo, Nhĩ Nhĩ xem ra ngay cả người trên trấn cũng đều mang theo khí chất xa cách giống Nhân Minh Lễ. Nhưng mà, có người không như vậy, là bạn tốt trên trấn của Khương Tố Lạp, tên là Nhân Khắc Lãng.
“A Lãng ấy, chính là một cậu nhóc.” Khương Tố Lạp tủm tỉm nhìn cậu.
Nhĩ Nhĩ thấy A Lãng trở mặt kiêu ngạo rõ ràng, khúc khích cười.
“Dáng người cao như này, mình không coi cậu ta là đứa nhóc đâu.”
“Nhĩ Nhĩ, cậu thấy thế thôi chứ chưa nhớn đâu…”
A Lãng có phần thẹn quá hóa giận, “Tôi 25 rồi nhá!”
Bây giờ đến lượt Nhĩ Nhĩ hoảng, nhìn cậu con trai trước mặt, cao, khuôn mặt nhỏ nhắn, da dẻ trắng bóc, tóc xoăn, đeo gọng kính, vóc người trái lại rất cường tráng, nhưng thoạt nhìn vẫn giống sinh viên hơn.
“Thật sự không nhìn ra.” Nhĩ Nhĩ cảm thán, “Da cậu đẹp thật đấy.”
“Cậu ta có phơi nắng cũng chẳng đen được!”
“Ghen tị ghê…” Mắt Nhĩ Nhĩ và Khương Tố Lạp đầy sao.
A Lãng chỉ có thể bất đắc dĩ cúi đầu giúp các cô tạc gỗ, né tránh ánh mắt nhìn chăm chăm rực lửa của hai người con gái.
Hôn lễ được tiến hành ở khoảng sân rộng ngay bên cạnh Ngô Đàm, người trên trấn hẳn là phần lớn có tham gia, mặc trang phục truyền thống ngồi trên chiếu quây quanh khoảng sân, cô dâu ngồi trên bàn cao, Khương Tố Lạp mặc trang phục tân nương, trên đầu là các loại trang sức vàng, khoảng cách xa nên Nhĩ Nhĩ không thấy sắc mặt của cô ấy, cảm thấy dường như rất nặng. Tiếp đó, đủ các nghi thức, như là lễ bái, nâng ly chúc phúc, phức tạp nhưng lại long trọng. Khương Tố Lạp để A Lãng đi cùng Nhĩ Nhĩ, mỗi nghi thức diễn ra, A Lãng đều sẽ giải thích ý nghĩa, đây là vị thần nào đó của họ, kia là bọn họ cúng bái cái gì. Nhĩ Nhĩ tôn trọng mỗi lịch sử đáng được tôn trọng, chỉ là, trong trường hợp như này, nơi như này, cô đau đòng cho Khương Tố Lạp.
Nhĩ Nhĩ thấy Nhân Minh Lễ buộc dây tua rua màu xanh trên quần áo với dây tua rua đỏ trên váy Khương Tố Lạp vào một chỗ, cột thành cái nơ. Khương Tố Lạp đứng yên bất động.
Khương Tố Lạp của cô ấy, xinh đẹp tươi sáng còn thoải mái, giờ đây lại phải ngồi đây yên lặng như này.
A Lãng nói, buổi lễ đã kết thúc.
Nhĩ Nhĩ nghe giọng nói có phần trầm thấp, quay đầu nhìn chàng trai bên cạnh. Ngay trong chốc lát sau khi nói xong, cậu trở nên nghiêm túc, chín chắn, không giống chàng trai như mọi ngày.
Nhưng chỉ trong chốc lát thôi, A Lãng liền hỏi cô sao vậy, dường như sự chín chắn trong chốc lát ban nãy kia chỉ là ảo giác của Nhĩ Nhĩ.
Nhĩ Nhĩ lắc đầu nói không có gì, nhìn quanh bốn phía, lại đi đến bàn khác xem, có vị trưởng lão đang chúc mừng cô dâu chú rể bằng tiếng địa phương, A Lãng nói là trưởng bối họ nhà Nhân, thị trưởng trấn Cảnh Lê, cha của Nhân Minh Lễ, Nhân Ngô Hồng. Bên cạnh anh ta là anh cả Nhân Minh Nhân. Hai người họ không quá giống Nhân Minh Lễ, không cao lắm, nước da ngăm đen, nhìn qua thì chẳng có vẻ nào khác người thường cả, nhất là Nhân Minh Nhân, diện mạo càng không xuất sắc, hơn nữa xem ra không vui vẻ lắm.
Gia tộc lớn, thật sự rắc rối.
Đưa cô dâu chú rể về nhà, rất nhiều thanh niên nói muốn đi làm loạn, tập tục nháo động phòng tân hôn thật ra chỗ nào cũng có. Nhĩ Nhĩ không đi góp vui, dạo bước ở bờ Ngô Đàm, A Lãng theo bước bên cạnh.
Ngô Đàm không phải ao tù, ở một góc nước sông tụ lại chảy xuống, bên này có bến tàu, những chiếc bè tre lớn nhỏ đậu ở đó.
“Chỗ này có đi được không?” Nhĩ Nhĩ nhìn dòng nước xa xa, không có điểm cuối.
“Đi xuống một tiếng thì vượt qua đường biên giới lãnh thổ rồi.” A Lãng đáp.
Nhĩ Nhĩ cả kinh, “Nơi này gần biên giới thế à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy nơi này có an toàn không?” Nhĩ Nhĩ theo phản xạ hỏi.
“An toàn.” A Lãng im lặng một hồi, nói, “Đối với người trấn trên mà nói, nơi này rất an toàn.”
Nhĩ Nhĩ cũng trầm ngâm, cô không chú ý đến giọng điệu tinh tế của A Lãng, còn đang mải suy nghĩ tính giả thiết của vấn đề này, an toàn có phải là khái niệm tương phản không?
Cũng giống như tham gia hôn lễ của Đường Tử San khi trước, Nhĩ Nhĩ chưa ở được vài ngày đã chuyển bị về, cô không để Khương Tố Lạp tiễn đến sân bay, Khương Tố Lạp cũng đành chịu, chỉ có thể để A Long đưa cô đến sân bay.
“Dù sao cậu cũng đang nghỉ hè mà, có thể chờ vài ngày, rồi mình đưa cậu đến nơi lân cận chơi.”
“Thôi, sau này mình lại đến, không được à?” Cô dâu chú rể tuần trăng mật, cô cũng không muốn làm phiền, dù là có điểm đặc biệt với cô dâu chú rể này.
“Đúng, không chừng sau này mình thật sự biến nó thành homestay.”
Nhĩ Nhĩ cười haha, đây là hai người thẳng thắn nói chuyện phiếm.
Sau đó, hai người đều im lặng.
Nhĩ Nhĩ bước lên, ôm lấy Khương Tố Lạp, “Tự chăm sóc mình tốt nhé, mình chờ cậu về.”
Khương Tố Lạp ôm lại, “Đương nhiên, mình muốn tới tham gia hôn lễ của cậu với Khang Thành, đừng để mình chờ lâu đấy.”
Nhĩ Nhĩ lui lại, “Hết chuyện nói hay gì.”
“Mình thấy hai người thành vợ chồng già cả rồi, cậu đỏ mặt gì chứ!”
“Cậu biến đi!”
“Xem ra Khang Thành chưa làm đủ rồi, nào mình giúp cậu bức hôn.”
“Được rồi, được rồi, Tự quan tâm chuyện của cậu đi, nói không chừng lần tới cậu lại đem con đến tham gia hôn lễ của mình.
Nói xong, hai người liền ngây ra, nhớ lại ngày trước bàn luận nhũ danh cho con. Nhĩ Nhĩ còn nói qua với Tịch Hữu Dương.
“Kỳ thực, mình nghĩ kỹ rồi, nếu là con gái, gọi là Niệm Niệm.”
“Ừ, vậy thì Niệm Niệm, mình thích con gái.”
Nhĩ Nhĩ vẫn là đi rồi, Khương Tố Lạp nhìn xe dần biến mất không tìm thấy nữa, A Lãng vẫn ở bên cạnh.
A Lãng, cậu về đi, đoạn này tự tôi về được.” Cô đưa Nhĩ Nhĩ đến chân núi.
“Cô…”
“Tôi không sao…” Khương Tố Lạp kéo chặt áo khoác, không nhìn cậu, chầm chậm lên núi. Đi, rất chậm, rất chậm.
Con đường dài như vậy, vẫn sẽ đi đến điểm cuối, đi đến căn nhà kia.
Vào cửa, anh vẫn ngồi ở vị trí cũ.
Cô không để ý, tiếp tục đi về phía trước, lên lầu.
Anh không quay đầu, cô cũng chẳng quay lại.
Hai thế giới, người nào mới là chân thực nhất.
Trở Về Phương Bắc
Đánh giá:
Truyện Trở Về Phương Bắc
Story
Chương 22
10.0/10 từ 34 lượt.