Trở Về Làm Thiên Tài
47: Chương Này Hơi Buồn Cân Nhắc Trước Khi Đọc Do Chưa Hết Tết Phần 1
Như lúc trước, tôi lại thấy mình trong một khoảng không màu trắng, lần này tôi vẫn nhớ là mình đang ngồi ghế bàn uống nước của quán ăn và vừa mới chợp mắt, tôi thử đấm vào người nhằm cố đánh thức mình dậy nhưng chỉ cảm thấy đau mà không trở về được, tôi đành ngồi chờ xem nó cho tôi thấy gì.
Một lúc sau, một chiếc màn hình cỡ vừa xuất hiện ngay trước mắt tôi, tôi đứng lên ngó nghiêng xung quanh và tự hỏi tại sao nó lại đột nhiên hiện ra trước mặt mình, thấy có thể chạm vào được nên tôi cầm màn hình và ngồi xuống.
Tôi nhấn thử vào màn hình thì góc quay của nó giống như trong mấy bộ phim, nó hiện ra cảnh trời mưa và một chiếc ô tô đang chạy trên đường, khi chiếc xe gần đến cột đèn giao thông và đèn chuyển sang màu đỏ, tài xế chiếc xe đó đạp phanh để dừng xe lại nhưng chiếc xe không dừng mà vẫn tiếp tục đi, đột nhiên tài xế nhìn thấy phía trước có một đứa bé đang băng qua đường, ông ta liên tục đạp phanh nhưng kết quả vẫn vậy, chiếc xe vẫn tiếp tục chạy, ông ta không còn cách nào khác chỉ cố gắng đánh lái sang chỗ khác để tránh đứa bé và bấm còi để cảnh báo thì bất ngờ một người đàn ông lao ra đẩy đứa bé ra chỗ khác, đứa bé thì không sao nhưng còn người đàn ông đó đã bị chiếc xe tông trúng và văng vào gốc cây gần đó, nghĩ rằng chiếc xe sẽ thế mà dừng, ai ngờ nó vẫn chạy mà không hề dừng lại, tài xế trong xe thì hốt hoảng vì tông trúng người, ông ta không đạp phanh nữa mà đạp thẳng chân ga phóng thật nhanh.
Cảnh này tôi cảm thấy rất quen, tôi ấn vào màn hình với ý nghĩ là thay đổi đến nơi người đàn ông bị xe tông trúng để xem ông ta thế nào thì bất ngờ màn hình như hiểu được ý tôi, nó chuyển ngay lập tức cho tôi đến chỗ người đàn ông đó.
Do trời đang mưa nên tôi không thể nhìn rõ mặt người đàn ông đó được, tôi thử phóng to màn hình lên và nhận thấy trang phục ông ta đang mặc trông rất quen, tôi lại phóng to hơn để nhìn mặt thì ai ngờ đó là tôi của kiếp trước.
Tôi nổi da gà khi thấy lại khung cảnh này của mình, tôi muốn tắt màn hình rồi tỉnh dậy nhưng không tắt được và cũng không tỉnh dậy được, tôi ném màn hình sang một bên và nằm xuống nghĩ ngợi lung tung.
Nằm được một lúc, tôi giật mình bởi một tiếng khóc rất lớn, tôi ngồi dậy và lấy lại màn hình để xem ai khóc thì đó là Ly.
Tôi thấy mình của kiếp trước nằm trên giường bệnh đang được đưa vào phòng cấp cứu, tôi bỗng cảm thấy hổ thẹn, dày vò, day dứt khi mình và Ly đã ly hôn rồi mà lúc mình bị tai nạn cô ấy vẫn khóc vì mình.
Bác sĩ đẩy tôi vào trong phòng và bảo Ly đợi ở ngoài để họ tiến hành cấp cứu, tôi thắc mắc tại sao Ly lại biết mình bị tai nạn thì bất ngờ màn hình chiếu cảnh mà tôi thắc mắc, lúc mà tôi chuẩn bị được đưa lên xe cứu thương thì Ly đi ngang qua, thấy người nằm trên cáng cứu thương, cô ấy nhìn và nhận ra đó là tôi, cô ấy nhanh chóng chạy đến nói với nhân viên y tế rằng cô ấy muốn lên xe vì cô ấy chính là vợ của tôi, tôi cảm thấy xấu hổ khi nghe Ly nói vậy và tự trách kiếp trước mình sống quá bội bạc với cô ấy.
Lên xe, Ly khóc rất nhiều, cô ấy liên tục cầu mong ông trời đừng để tôi chết, tôi không muốn nhìn cảnh này nữa mà muốn xem tiếp đoạn lúc tôi được đưa vào phòng cấp cứu, màn hình lập tức chuyển theo ý tôi.
Bác sĩ dùng mọi biện pháp để cấp cứu cho tôi, nhịp tim của tôi tăng rồi bỗng đi thẳng, bác sĩ không từ bỏ vẫn tiếp tục cứu tôi nhưng kết quả vẫn vậy, tôi của kiếp trước đã ra đi mãi mãi.
Bác sĩ để lại dụng cụ, khuôn mặt đầy thất vọng bước ra ngoài, bố mẹ tôi với Ly chạy tới chỗ bác sĩ hỏi thăm tình hình của tôi, lời của bác sĩ nói như sét đánh ngang tai ba người, Ly ngã nhào ra đất gào khóc, cô ấy liên tục tự trách bản thân mình vì gián tiếp làm tôi qua đời, liên tục nói giá như cô ấy có thể nhịn tôi thêm một ngày, giá như cô ấy có thể nói chuyện với tôi dù chỉ một phút hoặc chỉ một giây để không có chuyện như này xảy đến với tôi, bố mẹ tôi ôm Ly khóc, hai người họ không oán trách gì Ly mặc dù cô ấy đã bảo họ cứ việc oán trách cô ấy.
Tôi nhìn họ khóc mà tôi cũng khóc theo, tôi lại không ngừng tự trách bản thân mình kiếp trước.
Tôi không muốn nhìn ba người họ khóc nữa và muốn xem tang lễ của mình, màn hình lập tức chuyển theo yêu cầu của tôi.
Tang lễ của tôi chủ yếu là người thân và họ hàng trong gia đình, riêng phía Ly chỉ có mỗi bố mẹ và cô ấy đến.
Màn hình chiếu đến em trai tôi, nó vừa mới được ra tù và chuẩn bị đi về nhà, nó vào tù từ năm 24, giờ nó đã 38 tuổi, trên tay nó mang rất nhiều hoa quả, mặt thì luôn cười vì sắp được gặp lại gia đình mình, về đến nhà, nó thấy nhiều người bên trong, nó bắt đầu thắc mắc rồi cứ thế đi vào trong và bỗng thấy ảnh của tôi để ở trước cửa còn phía sau là quan tài, mắt nó bắt đầu rơi lệ, nó vừa gào khóc ở sân vừa nói nó đã chờ suốt 14 năm để được gặp tôi và bố mẹ mà giờ bố mẹ thì gặp được còn tôi thì không, nó vứt túi hoa quả vừa mới mua rồi chạy đến ôm quan tài khóc.
Vẫn như lúc nãy tôi lại không muốn nhìn mọi người khóc vì một thằng như tôi ở kiếp trước.
Tôi chợt muốn xem cảnh một năm sau khi tôi mất, màn hình chuyển ngay cho tôi, gia đình tôi vẫn vậy nhưng lại có thêm thành viên mới, đó là em trai tôi nó đã cưới vợ, xem mãi nhưng tôi vẫn không tài nào biết tên vợ của nó nhưng chợt nhìn thấy nụ cười trên môi của em trai mình khi sống cùng vợ và bố mẹ mình là tôi yên tâm rồi.
Tôi bỗng nghĩ Ly chắc chắn rằng cô ấy sẽ lấy chồng mới để cho con gái có một người bố tốt hơn tôi, khi màn hình chuyển sang Ly thì thấy cô ấy làm hết việc nọ lẫn việc kia, làm việc rất khổ nhưng cô ấy vẫn tươi cười, cô ấy về nhà sau cả buổi vất vả, tôi bất ngờ khi cô ấy vẫn ở trong căn nhà mà tôi đã để lại trong đơn ly hôn dành cho cô ấy và tôi càng bất ngờ hơn khi mà Ly chọn nuôi con một mình mà không đi thêm bước nữa.
Tôi lại muốn xem cảnh con gái mình đi học thì bật khóc vì nó hay bị các bạn học nói là cái đứa không có bố, nghe thấy câu này tôi như muốn lao vào đấm từng đứa một nhưng rồi tôi nguôi giận vì con gái tôi không quan tâm tới những lời như vậy, tôi định khen nó do thấy nó rất mạnh mẽ, ai ngờ khi vừa tan học, con gái tôi đã chạy ra phía sau của dãy nhà đang học khóc, tôi muốn an ủi nó nhưng không biết phải làm sao.
Con gái tôi khóc xong thì nó đi về nhà, nó hỏi Ly rằng tôi đã đi đâu, con gái tôi không biết tôi mất vì hình như Ly đã không để nó đến tang lễ của tôi, Ly nói tôi đi công tác thì con gái tôi khóc nói cô ấy nói dối do nó nghe các bạn trong lớp nói tôi đã qua đời, Ly rất sốc khi thấy con gái nói vậy, cô ấy đành nói sự thật cho con gái biết, con gái tôi khóc rất nhiều nhưng sau đó nó vẫn nói với Ly là cô ấy hãy lấy một người chồng mới để nó có một người bố và để các bạn trong lớp không còn trêu chọc mình nữa, nó biết làm vậy là ích kỉ nhưng trong lòng nó lại nghĩ cho Ly: Để mẹ có thể quên đi quá khứ đó là những ngày bị tôi đánh đập và mẹ sẽ có cuộc sống tốt hơn bên người chồng mới.
Ly không hiểu ý của con gái tưởng nó đang học những điều xấu từ đám bạn nên cô ấy nói mình không muốn lấy chồng mới vì khi lấy sẽ không được bố mẹ tôi và nhà trường hàng tháng chu cấp thêm tiền và cũng không được xã thưởng tiền là gia đình có hoàn cảnh khó khăn, nghe Ly nói vậy, con gái tôi nói nó ghét Ly rồi chạy thẳng về phòng của nó.
Ly ôm mặt khóc nói mình không muốn làm vậy vì nó sẽ làm tổn thương tới con gái nhưng cô ấy phải làm vậy để nó nghĩ xấu về mình chứ không nghĩ xấu về tôi.
Tôi xem mà tôi không kìm được nước mắt do hai người đều có ý tốt muốn giúp nhau nhưng lại là làm tổn thương chính mình để người kia được hạnh phúc..
Trở Về Làm Thiên Tài