Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 41: Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo giỏi

153@-

Thanh âm tựa tiếng thở than khẽ khàng, lại giống một quyền trầm trọng giáng thẳng vào lòng ngực.


Tim Yến An thoắt co rút, khẽ động một nhịp, chợt thấy người nhẹ hẫng, khí lực tựa hồ tiêu tán, mơ hồ như thoát hồn.


Người này... thật là chẳng biết chừng mực, càng lúc càng được thể lấn tới. Yến An cắn nhẹ môi, thầm nghĩ trong lòng.


"Ngươi... buông tay trước đi, ta hiểu rồi." Yến An trầm mặc giây lâu mới cất tiếng, cô nghĩ rằng, có dịp phải cùng Ôn Oanh nói rõ ranh giới đối nhân xử thế. Nếu nàng cứ thế tùy tiện ôm ấp, cọ quẹt, sẽ khiến người khác sinh lòng hiểu lầm.


Giống như kiểu mấy cô gái cong lại tưởng những hành động thân mật của gái thẳng là vì thích mình vậy. Để tránh hiểu lầm kiểu đó, chỉ có thể ngăn người ta phát ra những hành động dễ gây hiểu lầm như vậy.


Mà hai người đều là cong... thì lại càng không nên như thế.


Cơ thể Ôn Oanh khựng lại một chút, nhưng cuối cùng vẫn ngoan ngoãn buông tay lui về sau, lặng lẽ nhìn bóng lưng Yến An thật lâu.


"Ngươi thật sự không giận nữa à?" Ôn Oanh hỏi, giọng hơi nhỏ.


"Ừ, thật đó, vốn dĩ cũng không nên giận." Yến An mím môi, nói đến câu sau thì có hơi không thật lòng.


Dựa theo bộ dạng vừa rồi của Ôn Oanh, bảo không giận là dối trá. Tại sao nàng lại hằm hằm mặt mũi với mình? Ai thèm nhịn nàng chứ, đáng giận thì cứ giận thôi!


Lời đầu nói còn ổn, về sau càng nói càng khó nghe, khiến Ôn Oanh không nhịn được bật cười khẽ.


"Muốn giận thì giận, cần gì phải nói lời trái lòng mình." Nghe câu cuối là biết cô đang gỡ gạc thể diện.


Yến An nghẹn lời, quay đầu liếc nàng một cái, ánh mắt như thể oán trách, rõ ràng ngươi đã nhận ra, vậy cần gì phải nói toạc ra? Tự mình biết là được, có đâu lại vạch trần như thế!


"Chuẩn bị thức ăn đi! Bằng không tới bao giờ mới có cơm mà ăn?" Yến An nhíu mày, giọng có phần gắt gỏng.


Thế nhưng dáng vẻ kia, trong mắt Ôn Oanh, lại giống hệt tiểu miêu con đang cố giơ vuốt dọa người, chẳng khiến ai sợ, trái lại chỉ thấy đáng yêu, khiến người ta muốn ôm chầm lấy mà x** n*n.


Ôn Oanh đè nén khát vọng dâng lên trong lòng, ánh mắt vô thức trầm xuống vài phần. Nàng đến nay vẫn chẳng rõ vì sao Yến An cứ phải phân biệt rõ ràng ranh giới cùng mình, rõ ràng với tình cảm hiện tại, nếu không có gì biến đổi, sau này sẽ cùng nhau đi đến bạc đầu.


"Được, ta chuẩn bị ngay." Ôn Oanh thu liễm tâm tình, giọng nói trở lại như thường.


Yến An hừ khẽ, vội vàng trở lại với món cá kho trong nồi, nhanh tay lật mặt, tránh để cháy khét.


Sau đó, hai người chẳng ai nhắc tới chuyện nhà họ Ôn nữa, tựa như đã có ngầm ý chung, coi như người Ôn gia đều chẳng còn trên đời, từ nay về sau chỉ còn hai người nương tựa vào nhau.


Khi bữa cơm tất niên được chuẩn bị xong. Lần này, hai người không dùng cơm tại bếp như thường, mà đem hết món ăn bày ra đường đường trong sảnh chính. Dưới bàn đã đặt sẵn một chậu than hồng, phủ lên một tấm khăn bàn lớn, giữ ấm khí bên trong. Lúc dùng cơm chỉ cần thò chân vào, tức thì ấm áp lan tỏa, gió lạnh cũng chẳng còn.


Hôm nay muốn sáng sủa hơn đôi chút, hai người xem như đã tiêu xài xa xỉ, thắp hẳn hai ngọn đèn dầu để chiếu sáng.


"Ôn Oanh, giao thừa vui vẻ." Yến An rót hai chén rượu đồ tô, nâng chén hướng nàng nói.


Ôn Oanh ngẩng đầu, dưới ánh đèn vàng cam, khuôn mặt trắng trẻo của Yến An như phủ lên một tầng sắc mật, lúc cô nhìn lại, ánh mắt phảng phất một nét ôn nhu hiếm thấy.


Tim Ôn Oanh khẽ đập rộn lên vài nhịp, bị dung nhan ấy của Yến An làm mê hoặc.


"Yến An, chúc mừng đêm giao thừa." Ôn Oanh dịu dàng đáp.


Ánh mắt hai người giao nhau, Yến An cười rạng rỡ: "Chúc chúng ta năm sau, nhất định sẽ tốt hơn!"


Yến An không thích mấy lời chúc sáo rỗng hoa mỹ, chỉ muốn nói một lời mộc mạc: tốt hơn là đủ.


"Năm sau của chúng ta, nhất định sẽ càng thêm tốt lành." Ôn Oanh mỉm cười lặp lại lời cô, ánh mắt sáng như sao đêm.


Sang năm, nàng vẫn muốn cùng Yến An, vun vén cho mái nhà nhỏ này thêm vững bền.



Yến An cùng nàng bật cười, cạn chén rượu, không nhịn được liền khúc khích bật cười.


Ôn Oanh thấy vậy, khẽ trợn mắt, dường như chẳng tin vào nụ cười ngây ngô đang hiện trên mặt Yến An.


Mới có một chén rượu đồ tô, lại vừa uống xong, đã say rồi sao?


Rượu tuy có hậu vị, nhưng cớ gì lại ngấm nhanh đến vậy?


"Ôn Oanh, được gặp ngươi, ta thật sự rất vui." Yến An nghiêng đầu nhìn nàng, tiếp tục nở nụ cười. Nếu khi ấy cô xuyên đến một thế giới hoàn toàn xa lạ, có lẽ cô đã không thể chống đỡ nổi mà tìm đường quyên sinh rồi.


Chính nhờ gặp được Ôn Oanh, biết rõ thân phận của nàng, mới khiến cô dần hiểu rõ thế giới này, lòng cũng không còn bàng hoàng, sợ hãi.


Ôn Oanh nhìn nụ cười mang chút ngốc nghếch kia, thật chẳng ngờ một dung mạo như thế lại có thể lộ ra nét cười hồn nhiên đến vậy. Trong khoảnh khắc, lòng nàng mềm nhũn lạ kỳ, rất muốn ôm cô vào lòng, nhưng lại biết, bản thân không thể.


"Gặp được ngươi, ta cũng rất vui." Ôn Oanh nhẹ giọng đáp.


Yến An càng cười tươi hơn, cầm đũa gắp một miếng sườn bỏ vào bát nàng, "Ăn cơm thôi, mau nếm thử tay nghề của ta xem nào!"


Tự tay nấu nướng, lại gặp được người thành tâm tán thưởng, cảm giác ấy thật sự mỹ diệu vô cùng. Mà Ôn Oanh lại là người luôn tán thưởng như thế, khiến Yến An càng nguyện lòng nấu thêm nhiều món ngon nữa cho nàng.


"Ừm." Ôn Oanh mỉm cười, gắp một miếng sườn đưa vào miệng nếm thử, xong mới nghiêm túc mở lời: "Rất ngon, mùi tỏi đậm đà, vị thơm thanh ngọt, ta rất thích."


Yến An mỗi khi nghe nàng nói thêm một lời, khóe môi liền càng cong sâu hơn một phần, "Ta cũng rất nguyện ý nấu cơm cho ngươi ăn mà không cầu báo đáp gì."


Tuy rằng lúc đầu cô học nấu nướng phần nhiều vì muốn tích lũy thêm một tay nghề, nhưng cô cũng chẳng phải ai cũng tình nguyện xuống bếp vì họ. Gặp phải hạng người vừa ăn vừa bới móc đủ đường, Yến An quyết không bao giờ nấu thêm lần thứ hai.


May thay, Ôn Oanh lại là người mà cô cam tâm mỗi bữa đều vì nàng mà nấu thêm một phần. Không chỉ vì cảm tình và sự an ủi tinh thần nàng mang lại, mà còn bởi Ôn Oanh luôn tôn trọng công sức của cô, chẳng bao giờ ỷ lại hay đòi hỏi vô cớ.


Ngực nóng rát, tưởng chừng như có ngọn lửa đang âm ỉ thiêu đốt khiến người ta suýt chút mất cả lý trí. Ôn Oanh nhìn gương mặt rạng rỡ chất phác của Yến An, khẽ mím môi, tay cầm đũa khẽ siết, cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng như thường: "Vậy thì ta cũng rất nguyện lòng giặt y phục cho ngươi suốt một đời."


Yến An nhẹ chớp mắt, ánh mắt mơ hồ lại tăng thêm vài phần, không nhịn được bật cười: "E rằng sau này không còn cơ hội nữa rồi. Chờ sau khi chúng ta ổn định cuộc sống, có thể giao hết những việc vụn vặt này cho người khác làm."


Ôn Ương im lặng, chỉ gắp một miếng bụng cá cho Yến An, nói: "Ăn món này đi, ít xương."


"Ừm ừm." Yến An gật đầu, gắp lên ăn.


Cô biết rõ mùi vị món mình nấu thế nào, bởi vậy ăn vào cũng không cảm thấy kinh ngạc gì, chỉ là bình thường như mọi khi.


Ăn xong cá, Yến An lại tự rót thêm chén rượu, thuận miệng bàn bạc cùng Ôn Oanh: "Ta định hai hôm nữa khi đến từ đường hay nhà trưởng thôn chúc Tết sẽ trả luôn nợ cho họ, ngươi thấy thế nào?"


Hiện giờ việc làm bếp thuê của cô đã dần vào khuôn, người trong thôn đều thấy được, không kể đến khoản tiền vốn trước kia hai người đã bỏ ra. Dù sao thì đầu tư cũng là để gây dựng việc làm, chưa trả nợ ngay cũng là điều có thể lý giải. Thế nhưng nếu đến nay vẫn không hoàn lại chút nào, e là khó tránh khỏi lời ra tiếng vào.


"Ừm." Ôn Oanh cũng gật đầu đồng tình. Nay chuyện của Yến An đã vào quỹ đạo, chi phí cần dùng cũng đã có thể tính được, vậy nên cũng có thể trích một phần tiền dư để trả nợ trước. Còn số bạc cần để mở tửu lâu sau này, thì đành kiếm tiếp sau vậy.


"Nợ trưởng thôn mười bảy quan, tộc trưởng ba mươi sáu quan." Nhắc đến đây, Yến An không nhịn được thở dài một tiếng, số bạc ấy gần như lấy đi một nửa số tiền tích cóp của hai người.


"Không sao, sau này vẫn còn kiếm được." Ôn Oanh an ủi cô, trả rồi thì trong lòng cũng nhẹ đi, ít nhất sau này gặp lại những người ấy cũng không phải vì nợ nần mà cảm thấy thấp kém.


"Ừm, còn Dịch tiên sinh thì không gấp, mười lượng kia hẳn nàng ấy vẫn chưa đọc hết sách, chờ đọc xong hẵng hay. Như vậy thì chỉ còn lại món nợ lớn của tiểu thư Kỷ." Yến An khẽ thở dài. Thật lòng mà nói, nếu không có túi tiền Kỷ Uyển ném lại lúc ấy, cô cùng Ôn Oanh e rằng khó có thể đi được tới bước hôm nay.


Túi bạc ấy, đã giúp họ dùng tiền bạc để giải quyết hầu hết khó khăn.


"Ừm." Nghe nhắc đến Kỷ Uyển, sắc mặt Ôn Oanh bất giác lạnh đi nhiều. Nay mỗi lần Yến An nhắc tới nàng ta, Ôn Oanh đều không khỏi nhớ lại ánh mắt Yến An nhìn Kỷ Uyển hôm ở nhà Chu thẩm.


Nụ cười của cô khi ấy, thật quá dịu dàng.


Yến An khẽ thở dài, nhưng trên mặt vẫn là ý cười chẳng giảm, "Nếu sau này việc bán đồ ăn vặt thuận lợi, chúng ta gom góp ít nhiều cũng có thể dọn lên thành sống. Như thế mua bán cũng tiện, mà ngươi vào thư viện học cũng dễ hơn nhiều, chỉ là chi phí sinh hoạt chắc sẽ tăng không ít."


Ôn Oanh lắng nghe Yến An miêu tả tương lai, rõ ràng trong lời cô nói đều có sự hiện diện của mình, thế nhưng bởi vì câu "Kỷ Uyển" vừa rồi mà tâm tình vốn hân hoan liền trở nên nhạt nhòa ít nhiều.



Nhưng ý thức của cô vẫn còn rất tỉnh táo.


Yến An nhìn Ôn Oanh qua làn hơi nước lờ mờ trong mắt, hỏi: "Hôm nay chúng ta có thức đêm đón giao thừa không?"


Thật ra ở thời hiện đại, việc thức đêm đón giao thừa cũng không còn là chuyện quá cần thiết, trừ những người muốn đúng giờ 0h để đốt pháo, còn lại đa phần ăn xong bữa cơm tất niên là ai làm gì thì làm.


Thấy bộ dạng Yến An rõ ràng là đã say, sắc mặt Ôn Oanh dịu đi nhiều, giọng nói cũng vô thức trở nên mềm mại hơn.


"Chút nữa để ta thức đêm là được rồi, ngươi tắm xong thì về giường ngủ đi?"


Tuy rằng lời nói vẫn mạch lạc, nhưng động tác thì đã khác với lúc thường. Ngồi trên ghế mà thân thể cũng không tự chủ được mà lắc lư, Ôn Oanh còn lo cô sẽ ngã xuống mất.


"Vậy ta phải canh giao thừa cùng ngươi!" Yến An cất cao giọng, ánh mắt lóe lên sáng rỡ, "Không thì một mình canh giao thừa cô đơn lắm, chẳng có ai trò chuyện."


Ôn Oanh rất muốn nói bản thân mình chẳng hề thấy cô đơn, nàng có thể vừa đọc sách vừa canh giao thừa. Thế nhưng Yến An đã nói vậy rồi, nàng đương nhiên chẳng thể nói lời từ chối nữa.


"Được, vậy chút nữa ngươi đi tắm được không?" Giọng Ôn Oanh càng mềm, dường như có chút chiều chuộng xen lẫn.


"Ừm!" Yến An gật đầu thật mạnh, kết quả suýt nữa đập đầu vào đống bát đũa trước mặt, may mà Ôn Oanh tay mắt lanh lẹ, đưa tay đỡ lấy trán cô, bằng không đêm giao thừa đã phải mang thương tích rồi.


Yến An ngẩng đầu, cười hì hì.


Ôn Oanh nhìn cô mà vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, còn cười nổi nữa cơ. Nếu tay nàng mà chậm chút, giờ chắc khóc chứ chẳng phải cười.


Ôn Oanh vội thu dọn bát đũa, mang thức ăn còn dư vào bếp đậy lại, sau đó liền đi chuẩn bị nước tắm cho Yến An.


Yến An thấy nàng bận rộn, cũng chẳng chịu ngồi yên trong phòng khách, mà lảo đảo đứng dậy theo nàng đi khắp nơi. Đôi khi còn muốn giúp một tay, nhưng lại bị Ôn Oanh nhẹ nhàng đẩy ra, bảo cô đứng cho vững.


Yến An bày ra vẻ mình đứng rất vững! Ngược lại còn thấy Ôn Oanh mới là người đang loạng choạng mà cứ muốn làm mọi chuyện.


"Xong rồi, có thể tắm rồi." Ôn Oanh mang nước vào phòng, nhìn Yến An vẫn lẽo đẽo theo sau không rời, bất đắc dĩ bật cười.


"Ừm?" Yến An sững lại một chút, phản ứng xong liền gật đầu mạnh mẽ, "Được, đi tắm!"


Ôn Oanh: "......"


Thấy bộ dạng cô như thế, nàng không khỏi lo lắng hỏi: "Ngươi tự tắm được không?"


Yến An ngạc nhiên nhìn nàng: "Dĩ nhiên là được rồi." Nói xong, cô lại dừng một chút, xong nhìn Ôn Oanh bổ sung nghiêm túc: "Sau này ngươi mà tửu lượng không cao thì đừng uống nhiều như vậy nữa, nhìn xem, giờ đứng còn không vững, tắm rửa thế này nguy hiểm lắm đấy."


Giờ đây tắm không phải như tắm vòi sen, mà là ngồi trong thùng gỗ, lỡ mà đầu óc không tỉnh táo thì dễ ngạt nước lắm.


Ôn Oanh: "..."


Nàng nhìn gương mặt nghiêm túc đến quá mức của Yến An, trong chốc lát chẳng biết phải đáp thế nào. Nàng đưa tay vuốt mặt cô, bất đắc dĩ lấy ngón cái nhẹ nhàng chạm lên má cô, "Sao uống nhiều rượu lại thành ra như thế này."


"Ư?" Yến An trợn to mắt, "Ngươi sờ ta làm gì? Muốn chiếm tiện nghi ta à?"


Ôn Oanh: "..."


Đối mặt với bộ dạng này của Yến An, nàng thật sự không yên tâm, bèn nói: "Ta tắm giúp ngươi được không?"


Yến An giật mình, vội nắm lấy tay nàng kéo xuống, tức giận nói: "Ngươi chiếm tiện nghi ta còn chưa đủ à!"


Sờ mặt còn chưa đủ, giờ còn muốn nhìn thân thể ta? Không có cửa đâu!


Ôn Oanh hít sâu một hơi, vốn định trong lúc cô tắm sẽ ra ngoài rửa nốt chỗ bát đũa, nhưng giờ thấy cô như vậy, Ôn Oanh thật sự chẳng dám rời đi.


"Được rồi~ ngươi tự tắm đi, ta ngồi bên cạnh, có gì cứ gọi ta." Ôn Oanh ngồi sang một bên, quay lưng về phía cô, nhưng tai vẫn chăm chú lắng nghe động tĩnh phía sau, hễ có chuyện gì còn kịp ứng phó.



Yến An nhìn bóng lưng nàng, khẽ chớp mắt, sau đó cũng không bận tâm nữa, cúi đầu bắt đầu cởi y phục.


Dù là lần đầu Ôn Oanh ở lại trong phòng lúc cô tắm, nhưng bản thân cô cũng từng làm vậy với Ôn Oanh, nên cũng chẳng thể lấy lòng ích kỷ mà không cho đối phương ở lại.


Cởi y phục rồi bước vào thùng tắm, Yến An sung sướng đến mức suýt thở dài thành tiếng. Ngâm mình một lúc, cô liền cúi đầu bắt đầu kỳ cọ thân thể.


Chỉ là... dưới làn hơi nóng phả lên, thân thể thì thoải mái nhưng đầu óc lại càng choáng váng.


Cô lén ngáp một cái, thấy toàn thân sảng khoái liền bắt đầu thấy buồn ngủ, nhưng vẫn nhớ đến lời hứa sẽ canh giao thừa cùng Ôn Oanh, Yến An liền hắt một gáo nước lên mặt để tỉnh táo hơn chút.


Ôn Oanh ngồi cách đó không xa, nghe được tiếng nước cùng tiếng lẩm bẩm mơ hồ từ phía Yến An, cũng chẳng rõ cô đang nói gì.


Chỉ là... không ngờ Yến An sau khi uống rượu lại có bộ dáng như vậy, thật sự rất đáng yêu.


Khóe môi Ôn Oanh không kìm được cong lên, ánh mắt cũng dịu dàng đầy yêu thương.


"Ôn Oanh, y phục của ta đâu rồi?" Phía sau vang lên tiếng Yến An mang theo nghi hoặc.


Ôn Oanh hoàn hồn, mới nhận ra vừa nãy nàng quên không chuẩn bị y phục thay cho Yến An.


Nàng vội đứng dậy, "Ngươi chờ một chút, ta đi lấy ngay."


"Nhưng ngươi không được lén nhìn ta đâu đó." Khi nàng mở tủ tìm đồ, sau lưng lại vang lên tiếng Yến An lẩm bẩm, lần này thì nghe rõ ràng.


Ôn Oanh: "..."


Nàng khẽ thở dài, xoay người cúi đầu, đặt y phục vào chỗ cô thường để, rồi trở lại vị trí ngồi, nói: "Ta không nhìn trộm ngươi."


Nàng chẳng thèm làm cái chuyện thấp hèn ấy.


"Ừm! Ngươi là người chính trực!" Yến An gật đầu, vẻ đầy hài lòng.


Ôn Oanh: "..."


Bỗng cảm thấy u sầu, chẳng thấy lời khen đó có gì đáng vui.


Yến An lảo đảo bò dậy, lau khô người, vừa ra khỏi thùng tắm liền thấy se lạnh, run lẩy bẩy mà mặc y phục vào, cái đầu vốn đang mơ hồ cũng lập tức tỉnh táo hơn nhiều.


"Ôn Oanh, ta tắm xong rồi." Yến An nói.


Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh liền biết cô đã mặc y phục chỉnh tề, xoay người đi, chẳng buồn liếc mắt nhìn lấy một cái, chỉ lặng lẽ đem thùng tắm ra ngoài, đổ nước.


Yến An đã mặc y phục đàng hoàng, lại lần nữa lẽo đẽo theo sau Ôn Oanh.


Ôn Oanh trong lòng bất giác cười khẽ, bụng nghĩ: người này mỗi lần uống nhiều rượu là liền biến thành cái đuôi sao?


Nhân lúc nước nóng nàng định tắm vẫn chưa đun xong, Ôn Oanh tranh thủ đem bát đũa khi nãy rửa sạch, đến lúc mình phải tắm thì bảo Yến An chớ theo sau nữa, dặn cô ra sảnh trước ngồi sưởi lửa, cho ấm người đôi chút.


"Không được, ngươi uống nhiều rượu thế, ta sợ ngươi ngã nhào vô thùng tắm mất." Yến An lắc đầu, giọng líu ríu từ chối.


Ôn Oanh lặng lẽ liếc mắt nhìn cô, rốt cuộc cũng vươn tay sửa lại vạt áo hơi lệch cho cô, khẽ thở dài một tiếng, "Rõ ràng là ngã vào ngươi rồi."


"Hửm?" Yến An nghiêng đầu, "Ta đâu phải cái thùng."


Ôn Oanh nhìn cô thật sâu, thu tay lại, sau đó xoay người vào phòng tắm rửa.


Yến An lại ngáp một cái, dứt khoát nhào lên giường nằm sấp, vừa chú ý động tĩnh bên phía Ôn Oanh, vừa buồn chán nghĩ: giá như giờ có máy chơi trò chơi thì hay biết mấy, bằng không đêm giao thừa này thật chẳng có gì vui thú.


Ừm, mà Ôn Oanh say đến thế kia, vậy mà khi tắm vẫn yên ổn không xảy ra việc gì, ý chí kiên định ấy khiến Yến An chợt nhớ đến một người bạn của mình.



Ôn Oanh tắm rửa xong cũng chẳng vội đem nước ra đổ, mà đến bên giường, dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, nhìn Yến An mắt đã nửa khép lại, khẽ hỏi: "Buồn ngủ rồi sao? Có muốn đi nghỉ luôn không?"


"Không!" Yến An lập tức lắc đầu, cô đã hứa sẽ thức đón giao thừa, sao có thể nói lời mà không giữ?


Cô vùng dậy, đi về phía sảnh trước.


Ôn Oanh vội vàng theo sau, cùng cô đến sảnh, thấy cô ngồi xuống xong thì lại bưng đến ít mứt quả với hạt dưa, để lát nữa nếu buồn chán có thể nhâm nhi đôi chút.


Hai chân đặt dưới bàn được sưởi ấm bởi lò than, Yến An nheo mắt lại, bắt chuyện: "Lát nữa cũng phải đốt pháo đúng không?"


Dù sao Ôn Oanh đã mua sẵn một dây pháo từ trước rồi.


"Ừm, đúng vậy, sẽ đốt pháo." Ôn Oanh dịu dàng đáp.


Yến An đã tưởng tượng ra cảnh lát nữa cả thôn ngập trong tiếng pháo, nhớ lại năm nào cô cùng bạn đi đến nhà một người bạn khác đang ở một mình để cùng đón giao thừa, lúc về nhà trúng đúng thời khắc giao thừa, trên đường đầy tiếng pháo nổ, đến nỗi chẳng đi được.


Yến An đưa tay bóc một hạt dưa, không nhịn được than: "Buồn chết đi được."


Hai người, đến bài bạc cũng chẳng thành.


Ôn Oanh trầm ngâm chốc lát, "Muốn nghe hát không? Ta hát cho ngươi nghe."


Nghe vậy Yến An liền quên cả bóc hạt dưa, trợn mắt nhìn Ôn Oanh, không ngờ nàng còn biết hát nữa!


Ôn Oanh khẽ cười, cụp mắt xuống, như thể đã dồn hết dũng khí.


"Đêm khuya vắng lặng... Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo hiền, Tiểu Bảo ngủ một giấc an nhiên..."Editor: là một bài hát ru - thường được người lớn hát để dỗ trẻ con ngủ.


Ngữ điệu có phần là lạ, nhưng nghe vào lại kỳ lạ thay, rất êm tai, Yến An nghe dần ngẩn người.


Giống như... một khúc ru con.


Nghe giọng Ôn Oanh nhẹ nhàng lặp đi lặp lại mấy tiếng "Tiểu Bảo", mặt Yến An bất giác đỏ bừng, lòng cảm thấy kỳ quái như thể cô đang được người ta hát ru ngủ vậy.


Ôn Oanh hát xong, trong phòng bỗng yên lặng thật lâu.


Yến An thầm nghĩ người như Ôn Oanh thật là dễ khiến người khác động tâm, đến mức dù đã biết rõ là chẳng thể nào, vẫn không khỏi mơ tưởng vẩn vơ.


"Ngươi nghe được khúc đồng dao đó từ đâu?" Giọng Yến An cũng bất giác nhẹ đi.


Yến An âm thầm nhủ lòng, nhất định không được nảy sinh tình cảm không nên có với Ôn Oanh.


Ôn Oanh không đáp ngay, như đang nhớ lại điều gì, nét mặt phảng phất một tia cô tịch.


"Xưa kia từng nghe mẫu thân ta hát ru cho hai đệ đệ của ta." Giọng Ôn Oanh rất nhẹ. Đó là một khúc hát chưa từng dành cho nàng.


Yến An khẽ ngẩn người, nhìn thấy nét cô quạnh thoáng hiện trên mặt Ôn Oanh, dường như đã đoán được chút ít cảnh ngộ trong nhà nàng. Trong đầu mơ hồ hiện lên cảnh mẫu thân Ôn Oanh kiên nhẫn dỗ hai đệ đệ ngủ, còn Ôn Oanh thì sau một ngày vất vả nằm yên nơi góc phòng, lặng lẽ nghe khúc ru không dành cho mình.


Trong lòng... đột nhiên thấy xót xa.


Thời gian như trôi đi trong bầu không khí có chút kỳ dị, Ôn Oanh bỗng đứng dậy, quay đầu nói với Yến An: "Sắp đốt pháo rồi, có muốn cùng ra ngoài thả không?"


"Được!" Yến An gật đầu đáp.


Nhưng khi ra tới sân, Ôn Oanh lại không để cô đốt mà bảo cô đứng ở một khoảng cách an toàn, còn mình thì tháo cuộn pháo ra đặt phẳng trên mặt đất, tay cầm điếu thuốc châm vào dây ngòi.


Khi tàn thuốc bén lửa, Ôn Oanh liền lập tức lùi nhanh, chạy về phía Yến An.


Tiếng pháo rền vang phía sau, khắp nơi trong thôn cũng lần lượt vang lên tiếng pháo, Yến An nhìn Ôn Oanh đang chạy về phía mình, dưới ánh trăng sáng trong, cô dường như trông thấy rõ đôi mắt Ôn Oanh ánh lên ý cười rạng rỡ.


"Yến An, chúc ngươi năm mới an khang vui vẻ."


Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử Story Chương 41: Tiểu Bảo ngoan, Tiểu Bảo giỏi
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...