Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 38: Mệt rồi sao?
155@-
Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh nhìn giao nhau giữa không trung, chẳng ai cất lời, nhưng rõ ràng không khí dần trở nên đè nén, ngột ngạt.
Chung quanh, người người cũng dần hạ thấp tiếng nói, thậm chí gần như im bặt, chỉ còn lác đác tiếng thì thầm, ánh mắt không ngừng đảo qua lại giữa người mới đến và nhóm của Ôn Oanh.
"Ừm?"
Vừa nãy Yến An nghe gọi hơi lớn tiếng, lại còn gọi tên mình, cô mơ màng mở mắt, khẽ ngáp một cái, nói: "Có chuyện gì vậy?"
Cô ngồi thẳng người dậy, xoa xoa vai gáy của mình, cảm giác được không khí xung quanh có chút khác thường, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo. Nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người đang đứng giữa sân, người vừa nhìn là biết không phải dân thôn Nam Nhai.
Có thể thoạt nhìn khuôn mặt thì chưa nhớ ra là ai, nhưng bộ xiêm y bằng gấm và áo choàng lông hồ cừu kia vẫn khiến Yến An lập tức phản ứng được người này là ai.
Trong lòng cô giật thót, theo bản năng nảy ra ý nghĩ: không lẽ tới đòi nợ?
"Đại tiểu thư?" Yến An buột miệng gọi.
Nhìn dáng vẻ của cô, ánh mắt Kỷ Uyển hạ thấp xuống, bàn tay của Ôn Oanh vẫn còn đặt trên eo Yến An chưa rút về, khiến nàng cảm thấy có chút chướng mắt, nhất là ánh mắt yên lặng nhìn qua của Ôn Oanh lại càng khiến nàng bản năng dâng lên cảm xúc không vui.
"Yến An! Ngươi qua đây cho ta!" Kỷ Uyển hơi hất cằm, giọng điệu kiêu căng vô cùng.
Yến An: "???"
Nhìn tình hình có vẻ không giống đến đòi nợ, nếu không phải thì nàng ta đến đây làm gì?
"Ngươi có chuyện gì à? Qua đây ngồi đi, bên này có lửa." Yến An không nhúc nhích, giờ cô đang ấm áp dễ chịu, bảo cô rời ra thì cô không muốn chút nào.
Thấy cô không nghe lời, Kỷ Uyển giận dữ dậm chân một cái, liếc mắt nhìn xung quanh, rất muốn quay người bỏ đi ngay, nhưng nghĩ tới chuyện của Yến An, nàng cuối cùng vẫn cố nén giận, đi tới bên lò sưởi.
Nha hoàn đi theo nàng rất có mắt nhìn, lập tức kéo tới một cái ghế, nàng ngồi đối diện với Yến An, cố gắng làm ngơ trước sự tồn tại của Ôn Oanh bên cạnh cô, giọng có chút gấp gáp nói: "Ngươi không đọc sách nữa à? Ta nghe chưởng quầy của Hồi Hương Lâu nói ngươi định làm đầu bếp trong thôn?"
Nghe nàng hỏi vậy, Yến An thoáng khựng lại một chút, trong đầu dần hiện lên một dấu chấm hỏi. Vị đại tiểu thư này đặc biệt tới tận đây chỉ để hỏi mình chuyện đó sao?
Hơn nữa còn tìm đến đúng nhà Chu thẩm nữa chứ!
"Không đọc nữa, bị thương ở đầu, mất trí nhớ rồi." Yến An đáp với giọng điệu hờ hững, khóe mắt liếc thấy cả nhà Chu thẩm đang lúng túng khó xử, dù sao hôm nay là tiệc đầy tháng nhà bà, việc Kỷ Uyển tự tiện đến thế này chắc cũng khiến bà khó xử.
Trong lòng khẽ thở dài, cô đứng dậy nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Bây giờ vẫn còn chút thời gian rảnh, có thể nói vài câu.
Nghe Yến An nói vậy, cơ thể Ôn Oanh khẽ cứng lại một thoáng, gần như không thể nhận ra.
Thế nhưng lần này lại đến lượt Kỷ Uyển không chịu đi, nàng ra hiệu bằng mắt cho nha hoàn của mình, rồi quay sang nói với Chu thẩm: "Nghe nói nhà ngươi làm tiệc đầy tháng, không biết ta có thể góp vui một chút được không?"
Lời vừa dứt, nha hoàn liền đưa một bao lì xì đỏ cho Chu thẩm.
Vừa cầm vào tay, cảm nhận được độ nặng ấy khiến Chu thẩm lập tức hiểu rõ là món quà không nhỏ, lập tức vui mừng nói: "Quý nhân chịu ghé đến góp vui là phúc khí của nhà tôn nữ ta rồi, lát nữa mời ngồi lại thưởng thức tay nghề của Yến An, món nàng ấy nấu ngon lắm đấy."
Nghe bà nói món ăn của Yến An ngon, sắc mặt Kỷ Uyển khẽ cứng lại.
Chu thẩm thấy vậy lập tức nhận ra mình có thể đã lỡ lời, vội vàng gọi đám người đang đứng xem vào nhà, nhường không gian để các nàng trò chuyện.
Người không liên quan vừa rời đi, trong sân liền yên tĩnh.
Kỷ Uyển nhìn Yến An, trong đầu nhớ lại vẻ mặt của Yến An khi nói câu đó ban nãy. Sao cô có thể thản nhiên như vậy khi nói về chuyện không đọc sách nữa, thậm chí mất trí nhớ?
"Vì sao ngươi không nói với ta!" Giọng điệu của Kỷ Uyển mang theo chút kích động. Hôm qua nàng đến Hồi Hương Lâu mới nghe chưởng quầy nhắc đến tình hình gần đây của Yến An, nếu không phải hôm qua quá muộn, nàng đã không đợi đến hôm nay mới tới.
Yến An im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Ta đã nói là mất trí nhớ rồi mà, đến cả ngươi ta cũng không nhớ thì nói thế nào cho ngươi biết được?"
Ôn Oanh ngồi bên cạnh, ánh mắt cụp xuống nhìn đăm đăm vào lò sưởi đang cháy, tựa như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến nàng.
"Thì ra lúc trước ngươi thật sự không lừa ta..." Giọng Kỷ Uyển thấp xuống, vẻ như trong lòng sinh ra chút áy náy, hối hận vì trước đây từng nghĩ Yến An cố ý đùa giỡn với mình mà giận dỗi.
Yến An cũng không biết nên nói gì, trong lòng đúng là có chút chột dạ. Dù sao cuộc sống hiện tại của cô, "nhà tài trợ" lớn nhất chính là vị đại tiểu thư này, người rất có thể từng là người trong lòng của nguyên chủ.
Ánh mắt Kỷ Uyển chuyển sang nhìn Ôn Oanh, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại: "Vậy tại sao ngươi lại nhớ được nàng ta?"
Huống hồ hai người bọn họ vừa rồi còn thân mật như vậy!
"Ban đầu ta cũng không nhớ nàng ấy, nhưng sau này ta biết nàng là thê tử ta." Yến An lắc đầu, bình thản đáp.
Biểu cảm của Kỷ Uyển thoáng hiện lên nét u sầu: "Nhưng trước kia rõ ràng ngươi chỉ tốt với ta thôi, sao giờ lại khác rồi."
Yến An có chút bất đắc dĩ. Cô không rõ nguyên chủ từng có tình cảm gì với Kỷ Uyển, nhưng đã đồng ý cưới Ôn Oanh, hẳn là sớm hiểu rõ mình và Kỷ Uyển vốn không thể. Chỉ là hành động lại không giống như thế.
Cưới thê tử rồi lại lạnh nhạt, quay sang săn sóc người khác, cuối cùng có được gì?
Chẳng qua chỉ tự hạ thấp phẩm hạnh bản thân mà thôi.
"Tiểu thư Kỷ, vạn vật trên đời đều đổi thay, lòng người cũng chẳng khác. Vậy nên ngươi cũng chẳng cần quá để tâm ta thế nào." Yến An nghĩ đến chuyện nàng ấy đặc biệt tới tìm mình, lại thấy trong lòng không được tự nhiên.
Cô cũng chẳng rõ tình cảm của Kỷ Uyển dành cho nguyên chủ rốt cuộc là gì, có vẻ có chút mập mờ, nhưng lại không hẳn là mối tình đôi bên cùng yêu.
Ngược lại càng giống một thứ thói quen được sủng ái, nên không thể chấp nhận được việc ai đó khác lại chia phần yêu thương kia.
Ôn Oanh bên cạnh nghe vậy, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Yến An một cái, rồi cụp mắt xuống, che giấu đi tia tối nơi đáy lòng.
Mọi thứ đều sẽ thay đổi sao?
Vậy Yến An hiện tại, liệu một ngày nào đó cũng sẽ đột ngột thay đổi thái độ với nàng không?
Một nỗi bất an khiến Ôn Oanh lặng lẽ siết chặt tay mình, cố gắng kiềm chế, không để bản thân tiếp tục suy nghĩ sâu xa về điều đó nữa.
Ánh mắt Kỷ Uyển nhìn Yến An đầy cố chấp, giọng nói mang theo vài phần uỷ khuất.
"Ngươi từng nói sẽ mãi mãi tốt với ta."
Yến An: "......"
Nguyên chủ còn biết nói lời ngon tiếng ngọt nữa cơ đấy.
"Tiểu thư Kỷ." Yến An thở ra một hơi, "Tình cảnh hiện nay của ta, ngươi cũng thấy rõ. Ta không chỉ mất trí, mà nay đã là người có thê tử. Dù thế nào, ta và ngươi cũng nên giữ lấy lễ nghi, mong tiểu thư từ nay chớ nói những lời khiến người ta hiểu lầm."
Kỷ Uyển nghe vậy thì trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin nổi.
Yến An không để tâm đến ánh mắt đó, thêm hai thanh củi vào lò sưởi rồi hỏi: "Ngươi đặc biệt đến tận đây chỉ để nói những lời này thôi sao?"
Kỷ Uyển trầm mặc, nhìn vẻ mặt bình thản và ung dung của Yến An thì cảm thấy vô cùng khó chịu, bực bội nói: "Sao ngươi có thể không tiếp tục học hành thi cử? Nấu cơm cho người khác thì có gì hay chứ?"
Dù rằng trong triều đại này nghề đầu bếp nữ không phải quá thấp kém, nhưng so với tiền đồ mà Yến An từng có thì rõ ràng không xứng với thân phận của cô.
Yến An: "... Nấu cơm cho người ta có tiền mà."
Chẳng lẽ cô trời sinh thích nấu cơm cho người khác chắc?
"Ta có tiền. Ta cho ngươi. Ngươi đừng làm mấy việc đó nữa." Kỷ Uyển nhíu mày, "Nếu sau này ngươi thi đỗ làm quan, người ta biết ngươi từng làm mấy chuyện này, sẽ nhìn ngươi thế nào?"
Triều đại này sĩ tử coi trọng nhất là thanh danh trong sạch, trong mắt họ đầu bếp nữ chẳng khác nào không vào được hàng ngũ chính thống.
"Ta đã nói là không thi nữa? Ta bỏ thi cử từ lâu rồi." Yến An bất lực nói, cảm giác bản thân đã phải giải thích chuyện này không dưới ba lần, chính cô cũng bắt đầupthấy phiền.
"Sao có thể như thế được!" Kỷ Uyển kích động.
"Ngươi dù gì cũng đã khổ công học mấy năm trời, sao có thể nói bỏ là bỏ? Nếu ngươi nói mất trí, không có tiền đọc sách, ta có thể cho ngươi!"
Nhìn bộ dạng nàng, dường như chuyện Yến An bỏ thi cử khiến nàng còn khó chịu hơn cả chính Yến An.
Bên cạnh, cơ thể Ôn Oanh hơi cứng lại, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không hề nhúc nhích.
"Chúng ta chẳng có thân thích gì với nhau, như vậy thật sự quá đường đột rồi." Yến An liên tục xua tay, vốn dĩ quan hệ giữa nguyên chủ và nàng ta đã đủ rối rắm, giờ cô mà còn nhận tiền trợ giúp thì mối quan hệ này chỉ càng thêm lộn xộn.
Huống hồ lý do Kỷ Uyển sẵn sàng làm thế hoàn toàn là vì nguyên chủ. Nhưng cô không phải nguyên chủ, không thể thản nhiên nhận lấy những ân tình thuộc về người khác.
"Yến An!"
Nghe cô nói vậy, Kỷ Uyển càng giận hơn.
Yến An thở dài khẽ khàng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Ta hiểu tấm lòng của ngươi, nhưng ta đã quyết định từ bỏ con đường khoa cử, tất nhiên đã suy nghĩ rất kỹ. Không nói đến chuyện trước kia ta thi không đỗ, dù giờ có bắt đầu học lại thì cần bao nhiêu năm mới đạt được trình độ như trước? Phải thi bao nhiêu lần mới có thể đỗ?"
"Tiểu thư Kỷ, ta không muốn tiếp tục tiêu tốn thời gian vào một việc mơ hồ không chắc chắn như vậy nữa."
Kỷ Uyển sững người, thất thần nhìn Yến An.
Yến An hít sâu một hơi, đứng dậy nói: "Nếu ngươi muốn ở lại ăn bữa cơm này thì cứ ngồi, ta phải bắt đầu làm việc rồi."
Cô không muốn dây dưa thêm nữa. Dù biết Kỷ Uyển thật lòng muốn trợ giúp. Nhưng cô không chỉ sống một mình, cô còn có Ôn Oanh.
Nếu cô nhận tiền của Kỷ Uyển, vậy còn Ôn Oanh thì sao? Với hoàn cảnh của Kỷ Uyển, liệu nàng ta có sẵn sàng trợ giúp cả Ôn Oanh không? Dù có sẵn lòng, thì hai người họ làm sao có thể bình thản nhận được?
Ngay cả cái túi bạc trước kia, Yến An cũng đã cắn răng giữ lại trong lòng đầy áy náy, luôn nghĩ sau này kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho nàng ta. Huống chi là chuyện được chu cấp lâu dài để học hành thi cử món ân tình lớn đến vậy.
Nếu nhận lấy, cô sẽ hoàn toàn vướng vào mối dây rối rắm không dứt với Kỷ Uyển.
Sau khi Yến An đi làm việc, bên lò sưởi chỉ còn lại Ôn Oanh cùng chủ tớ Kỷ Uyển, một lúc lâu tựa như chỉ còn nghe thấy tiếng củi nổ tí tách trong lò.
"Trước kia tại sao Yến An lại đồng ý cưới ngươi?" Cuối cùng, Kỷ Uyển vẫn không nhịn được mà hỏi.
Ôn Oanh ngẩng mắt, lặng lẽ nhìn nàng ta, chậm rãi đáp: "Nàng chưa từng nói với ta, vậy ta làm sao biết được?"
Kỷ Uyển nhíu mày, trong lòng càng thêm tức tối. Nàng ta nhìn gương mặt của Ôn Oanh, không tính là quá xuất chúng, lại còn xuất thân từ nông hộ, chữ nghĩa không biết lấy một chữ, xét từ phương diện nào cũng chẳng phải loại người mà Yến An sẽ yêu thích.
"Tiểu thư Kỷ, bất luận thế nào, khi ta và Yến An thành thân, cũng không phải là vụng trộm mà tiến hành. Nếu ngươi thật sự không muốn nàng cưới ta, vậy lúc đó vì sao không ngăn cản? Giờ nói lại tất cả những điều này còn có ý nghĩa gì?" Giọng Ôn Oanh rất nhạt, dù nàng hiểu bản thân không thể so với Kỷ Uyển, nhưng đứng trước mặt nàng ta, nàng vẫn không muốn tỏ ra yếu thế.
"Ngươi..."
Kỷ Uyển nghẹn lời, bị Ôn Oanh nói trúng tâm sự. Khi ấy nàng ta chỉ đang giận dỗi Yến An, ai ngờ Yến An quay đầu lại liền thành thân với người khác.
Trên mặt Ôn Oanh hiện lên một nụ cười nhạt, "Cho dù nàng không thành thân với ta, thì tình cảm của tiểu thư Kỷ dành cho Yến An rốt cuộc là kiểu gì? Ngươi thật sự có khả năng sẽ ở bên nàng ấy sao?"
Nói xong, nàng cũng đứng dậy cáo từ, đi làm việc.
Theo bước chân rời đi của từng người, thời gian cũng đến lúc phải bắt đầu bận rộn, trong sân lại dần náo nhiệt trở lại, thế nhưng Kỷ Uyển giữa đám đông ấy lại cảm thấy quanh mình lạnh lẽo lạ thường.
Nàng ta chỉ là không muốn Yến An cưới thê tử, không muốn Yến An thuộc về người khác, chỉ muốn trong mắt Yến An chỉ có mình nàng thôi, chẳng lẽ không được sao?
Tại sao điều đó lại nhất định phải là thứ tình cảm kiểu nam nữ yêu đương gì đó?
Nàng có thể chơi đùa, thân thiết với Yến An, nhưng mẫu thân nàng tuyệt đối không thể chấp nhận việc nàng và Yến An thành thân. Chưa nói đến chuyện cả hai đều là nữ tử, chỉ riêng chuyện môn đăng hộ đối đã là điều không thể rồi.
Cả người Kỷ Uyển trở nên suy sụp, giữa chân mày mang theo vẻ ấm ức và khó chịu. Nàng không hiểu, tại sao tình cảm giữa người với người lại phải phức tạp như vậy, chẳng lẽ không thể cứ như trước kia mãi sao?
"Tiểu thư, chúng ta hồi phủ không?" Thanh Nhi nhẹ giọng lên tiếng. Kỳ thực ngay từ đầu cô đã không tán đồng việc tiểu thư nhà mình tự mình đến đây. Trong mắt cô, Yến An thật chẳng đáng để người phải hao tổn tâm tư, nhưng cô chỉ là một nha hoàn, lời nói chẳng có mấy phần sức nặng.
"Không! Ta muốn ở lại! Ta thật sự muốn xem thử tay nghề nấu ăn của nàng ta có giỏi đến mức nào mà lại định sống dựa vào đó!" Kỷ Uyển lập tức lấy lại vẻ kiêu ngạo và cao ngạo thường ngày, không còn chút dáng vẻ sa sút khi nãy. Nhìn khí thế này thì hễ có chỗ nào không hài lòng là nàng sẽ bắt đầu soi mói, bắt bẻ không ngừng.
Thanh Nhi há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ ở lại bên cạnh Kỷ Uyển cùng chờ đợi.
Kỷ Uyển ngẩng đầu nhìn sang phía bên kia, nơi Yến An đang tập trung bận rộn, Ôn Oanh đứng bên cạnh làm trợ thủ, gần như mỗi khi Ôn Oanh vừa đưa xong một món đồ là nàng đã biết ngay Yến An cần gì tiếp theo mà đưa đúng lúc, phối hợp ăn ý vô cùng, trật tự nhịp nhàng.
Nhìn một lúc, mặt Kỷ Uyển nhăn lại. Yến An ngày trước nhìn mảnh khảnh yếu ớt, giờ lại khoác lên mình chiếc tạp dề xám tro, tay áo xắn cao để lộ nửa cánh tay, một tay cầm xẻng đảo, tay kia nâng chảo lớn, theo nhịp đảo điêu luyện của cô, mùi hương ngào ngạt và quyến rũ của món ăn lan tỏa ra khắp không gian.
Đây...
Đây còn là Yến An tỷ tỷ năm xưa, người từng cầm lấy bình trà cũng thấy nặng, giờ lại như thể có thể bưng chảo chạy mấy vòng mà chẳng th* d*c.
Trong lúc Kỷ Uyển còn đang choáng váng, nghi ngờ chính mình, thì bên này Yến An bận tối mặt tối mũi, nào có thời gian quan tâm đến vị đại tiểu thư kia vẫn còn đang ngồi đó. Cô bắt đầu bày thức ăn ra đĩa đã được Ôn Oanh chuẩn bị sẵn từ trước, bên cạnh đã có người cầm khay đợi mang món ra.
Dù thời tiết rất lạnh, nhưng mọi người đến ăn đều cười vui vẻ, ngồi vào bàn là chờ món dọn lên ngay.
Kỷ Uyển cũng được Chu thẩm mời ngồi vào bàn dành cho khách quý. Nhìn những món ăn trên bàn chẳng có bày biện hoa mỹ gì, Kỷ Uyển hơi mím môi. Thanh Nhi ngồi cạnh rất biết điều, giúp nàng gắp thức ăn, bày đũa bày chén.
Ngồi ăn cùng người lạ thế này đúng là chưa từng có tiền lệ, lúc đầu Kỷ Uyển hơi không quen, nhưng sau khi nếm thử món ăn do Yến An nấu, biểu cảm của nàng dần dần sững lại.
Trước nay nàng chưa từng biết, thì ra Yến An biết nấu ăn. Là nàng hiểu cô chưa đủ, hay là... trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi thành thân, Yến An đã thay đổi quá nhiều?
Khi món rau cuối cùng được đưa lên, Yến An mới xem như được nghỉ tay. Lúc này cô mới nhớ đến người vốn bị mình quên bẵng đi.
Cô ngẩng đầu tìm kiếm trong sân, khi nhìn thấy Kỷ Uyển đang ngồi ăn im lặng cùng bàn với chủ nhà thì có chút bất ngờ.
Không ngờ nàng ta thật sự ở lại ăn cơm.
Nghĩ đến thân phận tiểu thư của huyện lệnh, hẳn là món ngon nào cũng từng nếm qua, Yến An thoáng do dự, rồi chầm chậm bước về phía nàng ta.
Ôn Oanh ở bên nhìn thấy bóng lưng Yến An rời đi, đầu ngón tay khẽ run lên, nàng vừa lỡ chạm vào thành chảo còn nóng.
Nàng cúi đầu nhìn đầu ngón tay ửng đỏ, khẽ ấn ngón cái lên như xoa dịu cơn bỏng, ánh mắt bình lặng, không chút gợn sóng.
-
Yến An bước tới, Chu thẩm vừa thấy đã không ngừng khen ngợi, nói hôm nay yến tiệc suôn sẻ thế này, công lao cô thật chẳng nhỏ.
Yến An mỉm cười nhận lấy lời khen, sau đó nhìn về phía Kỷ Uyển, thấy nàng ngẩng đầu lặng lẽ liếc mình, liền hỏi: "Thế nào? Có chỗ nào làm chưa được không?"
Kỷ Uyển khẽ siết chặt đũa trong tay, ánh mắt lướt qua những đĩa thức ăn đã sạch trơn, lạnh nhạt hừ một tiếng: "Không bày biện, chẳng thấy đẹp gì cả."
Thấy nàng ta ngừng vài giây mà chỉ nói được câu đó, nụ cười trên mặt Yến An lại càng sâu.
"Là món chảo lớn, làm nhiều, không đủ thời gian để trang trí. Nếu là món tôm thì còn có thể bày vẽ đôi chút, nhưng những món khác, vừa ra khỏi bếp là phải mang lên ngay."
Kỷ Uyển lại im lặng thêm chút nữa, cuối cùng hừ một tiếng: "Cũng tạm thôi, bình thường."
Yến An từng từ chối nàng ta dứt khoát, giờ lại để nàng phải mở miệng giữa bao người khen ngợi, sao nàng có thể thốt ra lời ấy.
Nghe nàng nói vậy, Yến An gật đầu, cười nói: "Vậy xem ra ta vẫn còn nhiều chỗ cần cố gắng."
Những người cùng bàn nghe xong đưa mắt nhìn nhau, lại thấy Yến An vẫn bình thản, cũng giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục ăn uống.
"Vậy mọi người cứ từ từ ăn, ta cũng đi ăn đây." Yến An nói xong liền rời đi.
Đợi cô đi rồi, Kỷ Uyển mới khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối hối hận. Nàng thấy... đáng lẽ mình không nên nói thế.
Kỳ thực món ăn Yến An làm, dù không đẹp mắt, nhưng vừa nhìn đã khiến người muốn ăn, mà hương vị... chẳng kém gì đầu bếp ở Hồi Hương Lâu.
Từ lúc ấy, nàng chẳng còn lòng dạ nào mà ăn, chỉ lặng lẽ nhìn về phía bàn của Yến An. Mà muốn nhìn cô, lại nhất định sẽ thấy cả Ôn Oanh - người đang cùng cô dùng bữa, lại còn cử chỉ dịu dàng...
Kỷ Uyển: "......"
Chướng mắt! Cực kỳ chướng mắt!
Hai người các ngươi thành thân rồi thì hay lắm sao? Giữa bao người còn thân mật như thế, thật là chẳng biết liêm sỉ!
Nàng tức đến no bụng, nhưng cũng không thể ngang nhiên lật bàn, đành đặt đũa, đứng dậy bỏ đi.
Thanh Nhi thấy vậy liền vội bước theo, Chu thẩm cùng vài người theo phản xạ quay đầu nhìn về phía bàn của Yến An, lại thấy cô đang chăm chú nhìn Ôn Oanh bóc tôm, chẳng buồn ngẩng đầu.
Chu thẩm và mọi người: "......"
Tất nhiên, ai cũng không muốn nhìn thấy cảnh hai người họ cãi vã, vì thế chẳng ai nhắc nhở Yến An lấy một tiếng.
Ra đến tận ngoài sân rồi, vẫn chưa thấy Yến An đuổi theo, sắc mặt Kỷ Uyển càng lúc càng khó coi, bước chân nặng nề, giận dỗi leo lên xe.
Thanh Nhi cũng vội vàng lên xe theo, nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng thì không nhịn được nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Yến tú tài nói cũng đúng, giờ nàng ấy đã thành thân, đúng là nên giữ khoảng cách, nếu không cũng chẳng tốt gì cho danh tiếng của tiểu thư."
Yến An đã cưới nữ nhân, nghĩa là trong lòng cô cũng nghiêng về nữ tử. Tiểu thư nếu còn thân thiết như xưa, cộng thêm những lời đồn bên ngoài... không chừng sẽ gây nên điều tiếng.
"Nhưng mà ta thấy khó chịu!" Khi nói câu này, mũi Kỷ Uyển đã đỏ ửng cả lên.
"Nhưng dù người có khó chịu đến mấy, thì người ta cũng có cuộc sống riêng. Chúng ta như vậy, có thể sẽ gây rắc rối cho người ta." Giọng Thanh Nhi càng lúc càng nhỏ, cô thật sự đang lấy hết can đảm để nói những lời này.
Kỷ Uyển trông như sắp khóc đến nơi nhìn Thanh Nhi, nàng đâu ngờ chỉ vì một lần giận dỗi, mà tất cả lại thay đổi đến thế này.
Thấy nàng như vậy, Thanh Nhi chỉ biết bất lực thở dài, đành phải nhắc đến một chuyện quan trọng.
"Ba năm nữa tiểu thư sẽ phải dự kỳ thi khoa cử, hiện tại điều quan trọng nhất chẳng phải là nên dùi mài kinh sử sao? Nếu không phu nhân biết được thì lại mắng người mất."
Kỷ Uyển: "......"
Chỉ vừa nghĩ đến những tháng ngày học hành vất vả phía trước, sống mũi nàng lại càng cay xè, nước mắt rưng rưng chực trào.
Ôn Oanh bỏ tôm đã bóc vỏ vào bát Yến An, khóe mắt vô tình liếc qua cửa ra vào, dù xung quanh ồn ào nhưng nàng vẫn nghe thấy rõ âm thanh của chiếc xe ngựa đang rời đi.
Nàng lại cầm một con tôm khác, tiếp tục bóc vỏ. Mặt Ôn Oanh luôn giữ vẻ bình thản, không thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì trong lòng.
Trước đó... Yến An đã cười rất vui vẻ với Kỷ Uyển.
"Ôn Oanh, đừng chỉ lo bóc tôm nữa, mau ăn đi, không thì đồ ăn sẽ nguội mất." Yến An nói. Bình thường họ ăn muộn hơn mọi người một chút, nếu còn kéo dài nữa thì thật sự sẽ ăn nguội.
"Ừ." Ôn Oanh nhẹ nhàng đáp, lại bỏ tôm vào bát Yến An, lau tay sạch sẽ rồi bắt đầu ăn.
Yến An nghe giọng nói không chút cảm xúc của nàng, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, không nhịn được hỏi nhỏ: "Sao vậy? Hình như có chút không ổn, mệt rồi à?"
Ôn Oanh: "......"
Nàng liếc nhìn Yến An một cái, trong khi Yến An lại nhìn nàng với vẻ quan tâm, thật sự tưởng rằng nàng mệt mỏi nên mới lạnh nhạt như vậy.
Trong lòng Ôn Oanh có cảm giác nghẹn lại, như có thứ gì đó không thể thốt ra, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
"Không có." Ôn Oanh dừng lại một chút rồi trả lời.
Yến An nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
"Không mệt mới là lạ, dậy sớm làm bao nhiêu việc, ngươi đâu phải là người sắt thép, ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi đi."
Ôn Oanh: "......"
Mặc dù Yến An quan tâm nàng, nhưng Ôn Oanh cảm thấy sự quan tâm ấy có vẻ chưa đủ.
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Hai người đưa mắt nhìn nhau, ánh nhìn giao nhau giữa không trung, chẳng ai cất lời, nhưng rõ ràng không khí dần trở nên đè nén, ngột ngạt.
Chung quanh, người người cũng dần hạ thấp tiếng nói, thậm chí gần như im bặt, chỉ còn lác đác tiếng thì thầm, ánh mắt không ngừng đảo qua lại giữa người mới đến và nhóm của Ôn Oanh.
"Ừm?"
Vừa nãy Yến An nghe gọi hơi lớn tiếng, lại còn gọi tên mình, cô mơ màng mở mắt, khẽ ngáp một cái, nói: "Có chuyện gì vậy?"
Cô ngồi thẳng người dậy, xoa xoa vai gáy của mình, cảm giác được không khí xung quanh có chút khác thường, đầu óc cuối cùng cũng tỉnh táo. Nhìn quanh một vòng, ánh mắt dừng lại trên người đang đứng giữa sân, người vừa nhìn là biết không phải dân thôn Nam Nhai.
Có thể thoạt nhìn khuôn mặt thì chưa nhớ ra là ai, nhưng bộ xiêm y bằng gấm và áo choàng lông hồ cừu kia vẫn khiến Yến An lập tức phản ứng được người này là ai.
Trong lòng cô giật thót, theo bản năng nảy ra ý nghĩ: không lẽ tới đòi nợ?
"Đại tiểu thư?" Yến An buột miệng gọi.
Nhìn dáng vẻ của cô, ánh mắt Kỷ Uyển hạ thấp xuống, bàn tay của Ôn Oanh vẫn còn đặt trên eo Yến An chưa rút về, khiến nàng cảm thấy có chút chướng mắt, nhất là ánh mắt yên lặng nhìn qua của Ôn Oanh lại càng khiến nàng bản năng dâng lên cảm xúc không vui.
"Yến An! Ngươi qua đây cho ta!" Kỷ Uyển hơi hất cằm, giọng điệu kiêu căng vô cùng.
Yến An: "???"
Nhìn tình hình có vẻ không giống đến đòi nợ, nếu không phải thì nàng ta đến đây làm gì?
"Ngươi có chuyện gì à? Qua đây ngồi đi, bên này có lửa." Yến An không nhúc nhích, giờ cô đang ấm áp dễ chịu, bảo cô rời ra thì cô không muốn chút nào.
Thấy cô không nghe lời, Kỷ Uyển giận dữ dậm chân một cái, liếc mắt nhìn xung quanh, rất muốn quay người bỏ đi ngay, nhưng nghĩ tới chuyện của Yến An, nàng cuối cùng vẫn cố nén giận, đi tới bên lò sưởi.
Nha hoàn đi theo nàng rất có mắt nhìn, lập tức kéo tới một cái ghế, nàng ngồi đối diện với Yến An, cố gắng làm ngơ trước sự tồn tại của Ôn Oanh bên cạnh cô, giọng có chút gấp gáp nói: "Ngươi không đọc sách nữa à? Ta nghe chưởng quầy của Hồi Hương Lâu nói ngươi định làm đầu bếp trong thôn?"
Nghe nàng hỏi vậy, Yến An thoáng khựng lại một chút, trong đầu dần hiện lên một dấu chấm hỏi. Vị đại tiểu thư này đặc biệt tới tận đây chỉ để hỏi mình chuyện đó sao?
Hơn nữa còn tìm đến đúng nhà Chu thẩm nữa chứ!
"Không đọc nữa, bị thương ở đầu, mất trí nhớ rồi." Yến An đáp với giọng điệu hờ hững, khóe mắt liếc thấy cả nhà Chu thẩm đang lúng túng khó xử, dù sao hôm nay là tiệc đầy tháng nhà bà, việc Kỷ Uyển tự tiện đến thế này chắc cũng khiến bà khó xử.
Trong lòng khẽ thở dài, cô đứng dậy nói: "Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Bây giờ vẫn còn chút thời gian rảnh, có thể nói vài câu.
Nghe Yến An nói vậy, cơ thể Ôn Oanh khẽ cứng lại một thoáng, gần như không thể nhận ra.
Thế nhưng lần này lại đến lượt Kỷ Uyển không chịu đi, nàng ra hiệu bằng mắt cho nha hoàn của mình, rồi quay sang nói với Chu thẩm: "Nghe nói nhà ngươi làm tiệc đầy tháng, không biết ta có thể góp vui một chút được không?"
Lời vừa dứt, nha hoàn liền đưa một bao lì xì đỏ cho Chu thẩm.
Vừa cầm vào tay, cảm nhận được độ nặng ấy khiến Chu thẩm lập tức hiểu rõ là món quà không nhỏ, lập tức vui mừng nói: "Quý nhân chịu ghé đến góp vui là phúc khí của nhà tôn nữ ta rồi, lát nữa mời ngồi lại thưởng thức tay nghề của Yến An, món nàng ấy nấu ngon lắm đấy."
Nghe bà nói món ăn của Yến An ngon, sắc mặt Kỷ Uyển khẽ cứng lại.
Chu thẩm thấy vậy lập tức nhận ra mình có thể đã lỡ lời, vội vàng gọi đám người đang đứng xem vào nhà, nhường không gian để các nàng trò chuyện.
Người không liên quan vừa rời đi, trong sân liền yên tĩnh.
Kỷ Uyển nhìn Yến An, trong đầu nhớ lại vẻ mặt của Yến An khi nói câu đó ban nãy. Sao cô có thể thản nhiên như vậy khi nói về chuyện không đọc sách nữa, thậm chí mất trí nhớ?
"Vì sao ngươi không nói với ta!" Giọng điệu của Kỷ Uyển mang theo chút kích động. Hôm qua nàng đến Hồi Hương Lâu mới nghe chưởng quầy nhắc đến tình hình gần đây của Yến An, nếu không phải hôm qua quá muộn, nàng đã không đợi đến hôm nay mới tới.
Yến An im lặng một lúc, nghiêm túc nói: "Ta đã nói là mất trí nhớ rồi mà, đến cả ngươi ta cũng không nhớ thì nói thế nào cho ngươi biết được?"
Ôn Oanh ngồi bên cạnh, ánh mắt cụp xuống nhìn đăm đăm vào lò sưởi đang cháy, tựa như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến nàng.
"Thì ra lúc trước ngươi thật sự không lừa ta..." Giọng Kỷ Uyển thấp xuống, vẻ như trong lòng sinh ra chút áy náy, hối hận vì trước đây từng nghĩ Yến An cố ý đùa giỡn với mình mà giận dỗi.
Yến An cũng không biết nên nói gì, trong lòng đúng là có chút chột dạ. Dù sao cuộc sống hiện tại của cô, "nhà tài trợ" lớn nhất chính là vị đại tiểu thư này, người rất có thể từng là người trong lòng của nguyên chủ.
Ánh mắt Kỷ Uyển chuyển sang nhìn Ôn Oanh, bàn tay đặt trên đầu gối siết chặt lại: "Vậy tại sao ngươi lại nhớ được nàng ta?"
Huống hồ hai người bọn họ vừa rồi còn thân mật như vậy!
"Ban đầu ta cũng không nhớ nàng ấy, nhưng sau này ta biết nàng là thê tử ta." Yến An lắc đầu, bình thản đáp.
Biểu cảm của Kỷ Uyển thoáng hiện lên nét u sầu: "Nhưng trước kia rõ ràng ngươi chỉ tốt với ta thôi, sao giờ lại khác rồi."
Yến An có chút bất đắc dĩ. Cô không rõ nguyên chủ từng có tình cảm gì với Kỷ Uyển, nhưng đã đồng ý cưới Ôn Oanh, hẳn là sớm hiểu rõ mình và Kỷ Uyển vốn không thể. Chỉ là hành động lại không giống như thế.
Cưới thê tử rồi lại lạnh nhạt, quay sang săn sóc người khác, cuối cùng có được gì?
Chẳng qua chỉ tự hạ thấp phẩm hạnh bản thân mà thôi.
"Tiểu thư Kỷ, vạn vật trên đời đều đổi thay, lòng người cũng chẳng khác. Vậy nên ngươi cũng chẳng cần quá để tâm ta thế nào." Yến An nghĩ đến chuyện nàng ấy đặc biệt tới tìm mình, lại thấy trong lòng không được tự nhiên.
Cô cũng chẳng rõ tình cảm của Kỷ Uyển dành cho nguyên chủ rốt cuộc là gì, có vẻ có chút mập mờ, nhưng lại không hẳn là mối tình đôi bên cùng yêu.
Ngược lại càng giống một thứ thói quen được sủng ái, nên không thể chấp nhận được việc ai đó khác lại chia phần yêu thương kia.
Ôn Oanh bên cạnh nghe vậy, khẽ nghiêng đầu liếc nhìn Yến An một cái, rồi cụp mắt xuống, che giấu đi tia tối nơi đáy lòng.
Mọi thứ đều sẽ thay đổi sao?
Vậy Yến An hiện tại, liệu một ngày nào đó cũng sẽ đột ngột thay đổi thái độ với nàng không?
Một nỗi bất an khiến Ôn Oanh lặng lẽ siết chặt tay mình, cố gắng kiềm chế, không để bản thân tiếp tục suy nghĩ sâu xa về điều đó nữa.
Ánh mắt Kỷ Uyển nhìn Yến An đầy cố chấp, giọng nói mang theo vài phần uỷ khuất.
"Ngươi từng nói sẽ mãi mãi tốt với ta."
Yến An: "......"
Nguyên chủ còn biết nói lời ngon tiếng ngọt nữa cơ đấy.
"Tiểu thư Kỷ." Yến An thở ra một hơi, "Tình cảnh hiện nay của ta, ngươi cũng thấy rõ. Ta không chỉ mất trí, mà nay đã là người có thê tử. Dù thế nào, ta và ngươi cũng nên giữ lấy lễ nghi, mong tiểu thư từ nay chớ nói những lời khiến người ta hiểu lầm."
Kỷ Uyển nghe vậy thì trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin nổi.
Yến An không để tâm đến ánh mắt đó, thêm hai thanh củi vào lò sưởi rồi hỏi: "Ngươi đặc biệt đến tận đây chỉ để nói những lời này thôi sao?"
Kỷ Uyển trầm mặc, nhìn vẻ mặt bình thản và ung dung của Yến An thì cảm thấy vô cùng khó chịu, bực bội nói: "Sao ngươi có thể không tiếp tục học hành thi cử? Nấu cơm cho người khác thì có gì hay chứ?"
Dù rằng trong triều đại này nghề đầu bếp nữ không phải quá thấp kém, nhưng so với tiền đồ mà Yến An từng có thì rõ ràng không xứng với thân phận của cô.
Yến An: "... Nấu cơm cho người ta có tiền mà."
Chẳng lẽ cô trời sinh thích nấu cơm cho người khác chắc?
"Ta có tiền. Ta cho ngươi. Ngươi đừng làm mấy việc đó nữa." Kỷ Uyển nhíu mày, "Nếu sau này ngươi thi đỗ làm quan, người ta biết ngươi từng làm mấy chuyện này, sẽ nhìn ngươi thế nào?"
Triều đại này sĩ tử coi trọng nhất là thanh danh trong sạch, trong mắt họ đầu bếp nữ chẳng khác nào không vào được hàng ngũ chính thống.
"Ta đã nói là không thi nữa? Ta bỏ thi cử từ lâu rồi." Yến An bất lực nói, cảm giác bản thân đã phải giải thích chuyện này không dưới ba lần, chính cô cũng bắt đầupthấy phiền.
"Sao có thể như thế được!" Kỷ Uyển kích động.
"Ngươi dù gì cũng đã khổ công học mấy năm trời, sao có thể nói bỏ là bỏ? Nếu ngươi nói mất trí, không có tiền đọc sách, ta có thể cho ngươi!"
Nhìn bộ dạng nàng, dường như chuyện Yến An bỏ thi cử khiến nàng còn khó chịu hơn cả chính Yến An.
Bên cạnh, cơ thể Ôn Oanh hơi cứng lại, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, không hề nhúc nhích.
"Chúng ta chẳng có thân thích gì với nhau, như vậy thật sự quá đường đột rồi." Yến An liên tục xua tay, vốn dĩ quan hệ giữa nguyên chủ và nàng ta đã đủ rối rắm, giờ cô mà còn nhận tiền trợ giúp thì mối quan hệ này chỉ càng thêm lộn xộn.
Huống hồ lý do Kỷ Uyển sẵn sàng làm thế hoàn toàn là vì nguyên chủ. Nhưng cô không phải nguyên chủ, không thể thản nhiên nhận lấy những ân tình thuộc về người khác.
"Yến An!"
Nghe cô nói vậy, Kỷ Uyển càng giận hơn.
Yến An thở dài khẽ khàng, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: "Ta hiểu tấm lòng của ngươi, nhưng ta đã quyết định từ bỏ con đường khoa cử, tất nhiên đã suy nghĩ rất kỹ. Không nói đến chuyện trước kia ta thi không đỗ, dù giờ có bắt đầu học lại thì cần bao nhiêu năm mới đạt được trình độ như trước? Phải thi bao nhiêu lần mới có thể đỗ?"
"Tiểu thư Kỷ, ta không muốn tiếp tục tiêu tốn thời gian vào một việc mơ hồ không chắc chắn như vậy nữa."
Kỷ Uyển sững người, thất thần nhìn Yến An.
Yến An hít sâu một hơi, đứng dậy nói: "Nếu ngươi muốn ở lại ăn bữa cơm này thì cứ ngồi, ta phải bắt đầu làm việc rồi."
Cô không muốn dây dưa thêm nữa. Dù biết Kỷ Uyển thật lòng muốn trợ giúp. Nhưng cô không chỉ sống một mình, cô còn có Ôn Oanh.
Nếu cô nhận tiền của Kỷ Uyển, vậy còn Ôn Oanh thì sao? Với hoàn cảnh của Kỷ Uyển, liệu nàng ta có sẵn sàng trợ giúp cả Ôn Oanh không? Dù có sẵn lòng, thì hai người họ làm sao có thể bình thản nhận được?
Ngay cả cái túi bạc trước kia, Yến An cũng đã cắn răng giữ lại trong lòng đầy áy náy, luôn nghĩ sau này kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho nàng ta. Huống chi là chuyện được chu cấp lâu dài để học hành thi cử món ân tình lớn đến vậy.
Nếu nhận lấy, cô sẽ hoàn toàn vướng vào mối dây rối rắm không dứt với Kỷ Uyển.
Sau khi Yến An đi làm việc, bên lò sưởi chỉ còn lại Ôn Oanh cùng chủ tớ Kỷ Uyển, một lúc lâu tựa như chỉ còn nghe thấy tiếng củi nổ tí tách trong lò.
"Trước kia tại sao Yến An lại đồng ý cưới ngươi?" Cuối cùng, Kỷ Uyển vẫn không nhịn được mà hỏi.
Ôn Oanh ngẩng mắt, lặng lẽ nhìn nàng ta, chậm rãi đáp: "Nàng chưa từng nói với ta, vậy ta làm sao biết được?"
Kỷ Uyển nhíu mày, trong lòng càng thêm tức tối. Nàng ta nhìn gương mặt của Ôn Oanh, không tính là quá xuất chúng, lại còn xuất thân từ nông hộ, chữ nghĩa không biết lấy một chữ, xét từ phương diện nào cũng chẳng phải loại người mà Yến An sẽ yêu thích.
"Tiểu thư Kỷ, bất luận thế nào, khi ta và Yến An thành thân, cũng không phải là vụng trộm mà tiến hành. Nếu ngươi thật sự không muốn nàng cưới ta, vậy lúc đó vì sao không ngăn cản? Giờ nói lại tất cả những điều này còn có ý nghĩa gì?" Giọng Ôn Oanh rất nhạt, dù nàng hiểu bản thân không thể so với Kỷ Uyển, nhưng đứng trước mặt nàng ta, nàng vẫn không muốn tỏ ra yếu thế.
"Ngươi..."
Kỷ Uyển nghẹn lời, bị Ôn Oanh nói trúng tâm sự. Khi ấy nàng ta chỉ đang giận dỗi Yến An, ai ngờ Yến An quay đầu lại liền thành thân với người khác.
Trên mặt Ôn Oanh hiện lên một nụ cười nhạt, "Cho dù nàng không thành thân với ta, thì tình cảm của tiểu thư Kỷ dành cho Yến An rốt cuộc là kiểu gì? Ngươi thật sự có khả năng sẽ ở bên nàng ấy sao?"
Nói xong, nàng cũng đứng dậy cáo từ, đi làm việc.
Theo bước chân rời đi của từng người, thời gian cũng đến lúc phải bắt đầu bận rộn, trong sân lại dần náo nhiệt trở lại, thế nhưng Kỷ Uyển giữa đám đông ấy lại cảm thấy quanh mình lạnh lẽo lạ thường.
Nàng ta chỉ là không muốn Yến An cưới thê tử, không muốn Yến An thuộc về người khác, chỉ muốn trong mắt Yến An chỉ có mình nàng thôi, chẳng lẽ không được sao?
Tại sao điều đó lại nhất định phải là thứ tình cảm kiểu nam nữ yêu đương gì đó?
Nàng có thể chơi đùa, thân thiết với Yến An, nhưng mẫu thân nàng tuyệt đối không thể chấp nhận việc nàng và Yến An thành thân. Chưa nói đến chuyện cả hai đều là nữ tử, chỉ riêng chuyện môn đăng hộ đối đã là điều không thể rồi.
Cả người Kỷ Uyển trở nên suy sụp, giữa chân mày mang theo vẻ ấm ức và khó chịu. Nàng không hiểu, tại sao tình cảm giữa người với người lại phải phức tạp như vậy, chẳng lẽ không thể cứ như trước kia mãi sao?
"Tiểu thư, chúng ta hồi phủ không?" Thanh Nhi nhẹ giọng lên tiếng. Kỳ thực ngay từ đầu cô đã không tán đồng việc tiểu thư nhà mình tự mình đến đây. Trong mắt cô, Yến An thật chẳng đáng để người phải hao tổn tâm tư, nhưng cô chỉ là một nha hoàn, lời nói chẳng có mấy phần sức nặng.
"Không! Ta muốn ở lại! Ta thật sự muốn xem thử tay nghề nấu ăn của nàng ta có giỏi đến mức nào mà lại định sống dựa vào đó!" Kỷ Uyển lập tức lấy lại vẻ kiêu ngạo và cao ngạo thường ngày, không còn chút dáng vẻ sa sút khi nãy. Nhìn khí thế này thì hễ có chỗ nào không hài lòng là nàng sẽ bắt đầu soi mói, bắt bẻ không ngừng.
Thanh Nhi há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn im lặng, chỉ lặng lẽ ở lại bên cạnh Kỷ Uyển cùng chờ đợi.
Kỷ Uyển ngẩng đầu nhìn sang phía bên kia, nơi Yến An đang tập trung bận rộn, Ôn Oanh đứng bên cạnh làm trợ thủ, gần như mỗi khi Ôn Oanh vừa đưa xong một món đồ là nàng đã biết ngay Yến An cần gì tiếp theo mà đưa đúng lúc, phối hợp ăn ý vô cùng, trật tự nhịp nhàng.
Nhìn một lúc, mặt Kỷ Uyển nhăn lại. Yến An ngày trước nhìn mảnh khảnh yếu ớt, giờ lại khoác lên mình chiếc tạp dề xám tro, tay áo xắn cao để lộ nửa cánh tay, một tay cầm xẻng đảo, tay kia nâng chảo lớn, theo nhịp đảo điêu luyện của cô, mùi hương ngào ngạt và quyến rũ của món ăn lan tỏa ra khắp không gian.
Đây...
Đây còn là Yến An tỷ tỷ năm xưa, người từng cầm lấy bình trà cũng thấy nặng, giờ lại như thể có thể bưng chảo chạy mấy vòng mà chẳng th* d*c.
Trong lúc Kỷ Uyển còn đang choáng váng, nghi ngờ chính mình, thì bên này Yến An bận tối mặt tối mũi, nào có thời gian quan tâm đến vị đại tiểu thư kia vẫn còn đang ngồi đó. Cô bắt đầu bày thức ăn ra đĩa đã được Ôn Oanh chuẩn bị sẵn từ trước, bên cạnh đã có người cầm khay đợi mang món ra.
Dù thời tiết rất lạnh, nhưng mọi người đến ăn đều cười vui vẻ, ngồi vào bàn là chờ món dọn lên ngay.
Kỷ Uyển cũng được Chu thẩm mời ngồi vào bàn dành cho khách quý. Nhìn những món ăn trên bàn chẳng có bày biện hoa mỹ gì, Kỷ Uyển hơi mím môi. Thanh Nhi ngồi cạnh rất biết điều, giúp nàng gắp thức ăn, bày đũa bày chén.
Ngồi ăn cùng người lạ thế này đúng là chưa từng có tiền lệ, lúc đầu Kỷ Uyển hơi không quen, nhưng sau khi nếm thử món ăn do Yến An nấu, biểu cảm của nàng dần dần sững lại.
Trước nay nàng chưa từng biết, thì ra Yến An biết nấu ăn. Là nàng hiểu cô chưa đủ, hay là... trong khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi thành thân, Yến An đã thay đổi quá nhiều?
Khi món rau cuối cùng được đưa lên, Yến An mới xem như được nghỉ tay. Lúc này cô mới nhớ đến người vốn bị mình quên bẵng đi.
Cô ngẩng đầu tìm kiếm trong sân, khi nhìn thấy Kỷ Uyển đang ngồi ăn im lặng cùng bàn với chủ nhà thì có chút bất ngờ.
Không ngờ nàng ta thật sự ở lại ăn cơm.
Nghĩ đến thân phận tiểu thư của huyện lệnh, hẳn là món ngon nào cũng từng nếm qua, Yến An thoáng do dự, rồi chầm chậm bước về phía nàng ta.
Ôn Oanh ở bên nhìn thấy bóng lưng Yến An rời đi, đầu ngón tay khẽ run lên, nàng vừa lỡ chạm vào thành chảo còn nóng.
Nàng cúi đầu nhìn đầu ngón tay ửng đỏ, khẽ ấn ngón cái lên như xoa dịu cơn bỏng, ánh mắt bình lặng, không chút gợn sóng.
-
Yến An bước tới, Chu thẩm vừa thấy đã không ngừng khen ngợi, nói hôm nay yến tiệc suôn sẻ thế này, công lao cô thật chẳng nhỏ.
Yến An mỉm cười nhận lấy lời khen, sau đó nhìn về phía Kỷ Uyển, thấy nàng ngẩng đầu lặng lẽ liếc mình, liền hỏi: "Thế nào? Có chỗ nào làm chưa được không?"
Kỷ Uyển khẽ siết chặt đũa trong tay, ánh mắt lướt qua những đĩa thức ăn đã sạch trơn, lạnh nhạt hừ một tiếng: "Không bày biện, chẳng thấy đẹp gì cả."
Thấy nàng ta ngừng vài giây mà chỉ nói được câu đó, nụ cười trên mặt Yến An lại càng sâu.
"Là món chảo lớn, làm nhiều, không đủ thời gian để trang trí. Nếu là món tôm thì còn có thể bày vẽ đôi chút, nhưng những món khác, vừa ra khỏi bếp là phải mang lên ngay."
Kỷ Uyển lại im lặng thêm chút nữa, cuối cùng hừ một tiếng: "Cũng tạm thôi, bình thường."
Yến An từng từ chối nàng ta dứt khoát, giờ lại để nàng phải mở miệng giữa bao người khen ngợi, sao nàng có thể thốt ra lời ấy.
Nghe nàng nói vậy, Yến An gật đầu, cười nói: "Vậy xem ra ta vẫn còn nhiều chỗ cần cố gắng."
Những người cùng bàn nghe xong đưa mắt nhìn nhau, lại thấy Yến An vẫn bình thản, cũng giả vờ như không nghe thấy gì, tiếp tục ăn uống.
"Vậy mọi người cứ từ từ ăn, ta cũng đi ăn đây." Yến An nói xong liền rời đi.
Đợi cô đi rồi, Kỷ Uyển mới khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ rõ vẻ bối rối hối hận. Nàng thấy... đáng lẽ mình không nên nói thế.
Kỳ thực món ăn Yến An làm, dù không đẹp mắt, nhưng vừa nhìn đã khiến người muốn ăn, mà hương vị... chẳng kém gì đầu bếp ở Hồi Hương Lâu.
Từ lúc ấy, nàng chẳng còn lòng dạ nào mà ăn, chỉ lặng lẽ nhìn về phía bàn của Yến An. Mà muốn nhìn cô, lại nhất định sẽ thấy cả Ôn Oanh - người đang cùng cô dùng bữa, lại còn cử chỉ dịu dàng...
Kỷ Uyển: "......"
Chướng mắt! Cực kỳ chướng mắt!
Hai người các ngươi thành thân rồi thì hay lắm sao? Giữa bao người còn thân mật như thế, thật là chẳng biết liêm sỉ!
Nàng tức đến no bụng, nhưng cũng không thể ngang nhiên lật bàn, đành đặt đũa, đứng dậy bỏ đi.
Thanh Nhi thấy vậy liền vội bước theo, Chu thẩm cùng vài người theo phản xạ quay đầu nhìn về phía bàn của Yến An, lại thấy cô đang chăm chú nhìn Ôn Oanh bóc tôm, chẳng buồn ngẩng đầu.
Chu thẩm và mọi người: "......"
Tất nhiên, ai cũng không muốn nhìn thấy cảnh hai người họ cãi vã, vì thế chẳng ai nhắc nhở Yến An lấy một tiếng.
Ra đến tận ngoài sân rồi, vẫn chưa thấy Yến An đuổi theo, sắc mặt Kỷ Uyển càng lúc càng khó coi, bước chân nặng nề, giận dỗi leo lên xe.
Thanh Nhi cũng vội vàng lên xe theo, nhìn thấy bộ dạng tức giận của nàng thì không nhịn được nhỏ giọng nói: "Tiểu thư, Yến tú tài nói cũng đúng, giờ nàng ấy đã thành thân, đúng là nên giữ khoảng cách, nếu không cũng chẳng tốt gì cho danh tiếng của tiểu thư."
Yến An đã cưới nữ nhân, nghĩa là trong lòng cô cũng nghiêng về nữ tử. Tiểu thư nếu còn thân thiết như xưa, cộng thêm những lời đồn bên ngoài... không chừng sẽ gây nên điều tiếng.
"Nhưng mà ta thấy khó chịu!" Khi nói câu này, mũi Kỷ Uyển đã đỏ ửng cả lên.
"Nhưng dù người có khó chịu đến mấy, thì người ta cũng có cuộc sống riêng. Chúng ta như vậy, có thể sẽ gây rắc rối cho người ta." Giọng Thanh Nhi càng lúc càng nhỏ, cô thật sự đang lấy hết can đảm để nói những lời này.
Kỷ Uyển trông như sắp khóc đến nơi nhìn Thanh Nhi, nàng đâu ngờ chỉ vì một lần giận dỗi, mà tất cả lại thay đổi đến thế này.
Thấy nàng như vậy, Thanh Nhi chỉ biết bất lực thở dài, đành phải nhắc đến một chuyện quan trọng.
"Ba năm nữa tiểu thư sẽ phải dự kỳ thi khoa cử, hiện tại điều quan trọng nhất chẳng phải là nên dùi mài kinh sử sao? Nếu không phu nhân biết được thì lại mắng người mất."
Kỷ Uyển: "......"
Chỉ vừa nghĩ đến những tháng ngày học hành vất vả phía trước, sống mũi nàng lại càng cay xè, nước mắt rưng rưng chực trào.
Ôn Oanh bỏ tôm đã bóc vỏ vào bát Yến An, khóe mắt vô tình liếc qua cửa ra vào, dù xung quanh ồn ào nhưng nàng vẫn nghe thấy rõ âm thanh của chiếc xe ngựa đang rời đi.
Nàng lại cầm một con tôm khác, tiếp tục bóc vỏ. Mặt Ôn Oanh luôn giữ vẻ bình thản, không thể nhìn ra nàng đang nghĩ gì trong lòng.
Trước đó... Yến An đã cười rất vui vẻ với Kỷ Uyển.
"Ôn Oanh, đừng chỉ lo bóc tôm nữa, mau ăn đi, không thì đồ ăn sẽ nguội mất." Yến An nói. Bình thường họ ăn muộn hơn mọi người một chút, nếu còn kéo dài nữa thì thật sự sẽ ăn nguội.
"Ừ." Ôn Oanh nhẹ nhàng đáp, lại bỏ tôm vào bát Yến An, lau tay sạch sẽ rồi bắt đầu ăn.
Yến An nghe giọng nói không chút cảm xúc của nàng, không khỏi nhìn nàng thêm vài lần, không nhịn được hỏi nhỏ: "Sao vậy? Hình như có chút không ổn, mệt rồi à?"
Ôn Oanh: "......"
Nàng liếc nhìn Yến An một cái, trong khi Yến An lại nhìn nàng với vẻ quan tâm, thật sự tưởng rằng nàng mệt mỏi nên mới lạnh nhạt như vậy.
Trong lòng Ôn Oanh có cảm giác nghẹn lại, như có thứ gì đó không thể thốt ra, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
"Không có." Ôn Oanh dừng lại một chút rồi trả lời.
Yến An nhìn nàng với ánh mắt nghi ngờ.
"Không mệt mới là lạ, dậy sớm làm bao nhiêu việc, ngươi đâu phải là người sắt thép, ăn xong thì về nhà nghỉ ngơi đi."
Ôn Oanh: "......"
Mặc dù Yến An quan tâm nàng, nhưng Ôn Oanh cảm thấy sự quan tâm ấy có vẻ chưa đủ.
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Đánh giá:
Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Story
Chương 38: Mệt rồi sao?
10.0/10 từ 30 lượt.