Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử

Chương 24: Số tiền đầu tiên kiếm được

288@-

Trên con phố người qua kẻ lại, Yến An ngồi bên quán trà ven đường. Thiếu nữ xinh đẹp rực rỡ, trên người mang theo chút kiêu kỳ, châu ngọc lấp lánh, xiêm y lụa là thướt tha. So với Yến An mặc áo vải thô, hai người dường như thuộc về hai thế giới hoàn toàn khác nhau, khiến người đi đường không khỏi liếc mắt nhìn sang.


Yến An hơi ngẩn nhìn thiếu nữ trước mắt, nhưng vẫn thành thật nói: "Ta nên biết cô nương sao?"


Thiếu nữ hiển nhiên bị câu ấy chọc giận không nhẹ, vỗ mạnh lên vai Yến An, vành mắt đỏ hoe: "Ngươi đừng đùa kiểu đó, chẳng buồn cười chút nào!"


"Ta..." Nhưng Yến An còn chưa kịp giải thích, thiếu nữ ấy đã cúi xuống nhìn thẳng vào mặt cô, cắt lời:


"Nghe nói ngươi cưới nữ nhân về làm thê tử rồi?"


Câu "ta không đùa" của Yến An lập tức nghẹn lại trong cổ, cô gật đầu.


"Tại sao?" Thấy cô gật đầu, vẻ mặt thiếu nữ lại hiện lên chút gấp gáp.


"Hả? Cái gì tại sao?" Yến An trong lúc nhất thời không hiểu rõ ý của đối phương.


Là hỏi tại sao mình lại cưới nữ nhân? Hay là hỏi tại sao lại thành thân?


"Tự nhiên là hỏi tại sao ngươi lại cưới người đó làm thê tử!" Thiếu nữ rõ ràng bị thái độ của Yến An phát cáu, hất đổ chén trà trong tay cô, tức giận mắng.


Choang! Một tiếng giòn tan vang lên, chén trà vỡ tan, nước trà văng tung tóe.


Người ở quán trà xung quanh không khỏi đưa mắt nhìn về phía này. Nhìn dáng vẻ thiếu nữ mặc gấm vóc quý giá, có người đoán là tiểu thư nhà ai, tuy quay đầu đi không nhìn nữa, nhưng tai ai nấy đều dựng cả lên.


Yến An nhanh mắt tránh được, không bị trà làm ướt áo, cúi đầu nhìn vũng nước dưới đất, nghiêm mặt nói: "Cô nương phải bồi thường!"


Cô còn chưa kịp uống miếng nào!


"Ta bồi thường?" Thiếu nữ như nghe thấy chuyện nực cười nhất trên đời, không thể tin nổi nhìn Yến An, rồi thấy vẻ mặt cô không giống đang đùa, lửa giận lại bốc lên.


"Được! Ta bồi thì bồi! Nhưng ta không muốn thấy ngươi nữa!" Dứt lời liền tháo túi tiền bên hông ném mạnh vào người Yến An, sau đó bước chân nặng nề quay người rời đi.


Tuy bước chân nặng nề, nhưng lại không hề nhanh, rõ ràng là kiểu chờ người đuổi theo dỗ dành. Nhìn bộ dạng kia, Yến An không khỏi hoài nghi, chiêu này nàng ta dùng chắc chẳng ít.


Nhưng Yến An đến cả nàng ta là ai còn không biết, dỗ cái gì mà dỗ?


Cô nhanh tay chụp lấy túi tiền, tuy chưa kịp kiểm đếm nhưng cũng cảm nhận được sức nặng của nó, liền vội vàng gọi với theo: "Này, ngươi đưa nhiều quá rồi."


Thiếu nữ phía trước chẳng những không chờ người dỗ dành, lại còn nghe thấy Yến An gọi mình là "này", mắt liền càng đỏ hơn, tức giận quay đầu hét lớn: "Cho nhiều thì xem như bản tiểu thư thưởng cho ngươi!"


Lần này có vẻ là giận thật rồi, chân không chậm lấy một bước mà đi thẳng, nha hoàn theo sau nàng vội vã đuổi theo, không quên ngoái lại trừng mắt với Yến An, ánh nhìn đầy trách móc như thể cô không biết điều.


Yến An mờ mịt, chỉ thấy tình cảnh trước mắt thật khó mà nói nên lời. Nhìn ánh mắt của những người xung quanh vẫn còn đang dán lại, nàng bèn nhanh chóng nhét túi tiền vào trong áo, ngẩng đầu thì đã chẳng thấy bóng dáng chủ tớ hai người kia đâu nữa.


Yến An: "..."


Nghĩ đến thái độ bất thường của thiếu nữ ấy, cô vuốt nhẹ dây buộc tóc rũ xuống, trong lòng thầm suy nghĩ, rốt cuộc thì thiếu nữ đó có quan hệ gì với nguyên chủ? Sao lại cảm thấy có gì đó mập mờ... Nhất là khi nàng ta còn hỏi vì sao lại cưới thê tử.


Ừm... Chẳng lẽ nguyên chủ thích vị tiểu thư kia?


Yến An nghĩ đến đó, không khỏi cảm thán tình tiết này đúng là có chút cẩu huyết, rõ ràng đã có người trong lòng, vậy mà lại cưới Ôn Oanh.


Đang nghĩ, cô liếc mắt đã thấy Ôn Oanh đứng không xa, ánh mắt sáng lên, định bước lại thì lại bị chủ quán trà kéo lại, bắt đền cái chén vừa vỡ.


Yến An: "..."


Ôn Oanh bước tới, bồi thường cái chén rồi lại mua thêm một chén trà đưa cho Yến An.


Yến An nhận lấy chén trà, trong ngực vẫn còn ôm một túi tiền không rõ lai lịch, tâm trạng có chút phức tạp, vội vã uống cạn rồi hỏi: "Ngươi về từ khi nào vậy?"


Ôn Oanh mím mím môi, cuối cùng nói: "Ta thấy nàng ta đưa túi tiền cho ngươi."


Nghe nàng nói vậy, Yến An vừa định nói gì đó lại cảm thấy nơi này người đông mắt tạp không tiện nói chuyện, định kéo Ôn Oanh đi chỗ khác, lại nhớ ra chén trà mình gọi cho Ôn Oanh vẫn chưa uống, vội đưa cho nàng.


"Ngươi uống đi, ta không khát." Giọng Ôn Oanh trước nay chưa từng bình thản như vậy. Lúc ở nhà nàng đã để ý, Yến An uống rất nhiều nước.


Yến An trực tiếp đưa chén trà lên sát môi Ôn Oanh.


"Môi ngươi sắp khô nứt đến nơi rồi mà còn nói không khát, mau uống đi."


Lại là hành động mạnh mẽ như thế.


Ôn Oanh nhận lấy chén trà, mí mắt cụp xuống, lặng lẽ uống cạn.


Thấy nàng đã uống xong, Yến An đặt chén xuống, kéo tay Ôn Oanh đi thẳng ra ngoài thành, ghé vào tai nàng thì thầm:


"Ta không biết nàng ta là ai, tự dưng tới nói mấy lời lạ lùng, còn hất đổ trà của ta. Ta bảo nàng ta đền, thế là nàng ta ném cái túi tiền cho ta."


Yến An vỗ vỗ vào ngực áo như thể đang vỗ về báu vật. Nghèo túng khiến chí cũng ngắn, nhất là trong lúc khốn khó như hiện tại. Khi chụp lấy túi tiền kia, cô đã nhận ra số bạc bên trong không ít!


Hơi thở ấm nóng phả vào tai khiến Ôn Oanh có chút không thoải mái mà nghiêng đầu sang, nhưng thấy Yến An như chẳng có cảm giác gì, trong lòng lại không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm.


"Nàng ta là thiên kim nhà huyện lệnh." Ôn Oanh nói.


Yến An không khỏi trợn tròn mắt: "Ta mà cũng có thể quen được người như vậy sao?"


Nguyên chủ rốt cuộc đi đâu mà quen được, lại còn có vẻ rất thân thiết?


Ôn Oanh lại không nói gì, sắc mặt vẫn nhàn nhạt không nhìn ra được cảm xúc gì.


"Vậy thì mặc kệ nàng ta, tiền đã cho ta thì là của ta rồi, cùng lắm sau này kiếm đủ tiền rồi trả lại." Yến An vỗ vỗ túi tiền, thì thầm.


Dù sao người ta cũng nói là thưởng cho mình, vậy thì dùng tạm chắc không sao đâu?


Ôn Oanh vẫn không nói gì, trông như cũng đang có tâm sự.


Yến An cũng không nói thêm nữa, lúc này chỉ một lòng muốn mau chóng về nhà, xem thử trong túi tiền có bao nhiêu.


Thế nhưng cô vừa xoay người định đi thì đã bị Ôn Oanh kéo lại.


Yến An quay đầu đưa cho nàng một ánh mắt nghi hoặc.


"Còn chưa mua đồ." Giọng Ôn Oanh đều đều. Trong nhà đã chẳng còn bao nhiêu lương thực, lần này vào thành vốn là để mua thêm dự trữ.


"À à, đúng rồi, giờ đi mua thôi." Yến An lúc này mới nhớ ra, bản thân bị chuyện vừa rồi làm cho đầu óc rối loạn, suýt nữa quên mất việc chính.


Hai người quay trở lại trong thành, Yến An đi theo Ôn Oanh len lỏi qua từng cửa tiệm. Nhìn nàng đối đáp khéo léo, dáng vẻ vững vàng, đâu giống một cô nương mới mười bảy mười tám? Căn bản là chín chắn đến đáng sợ.


Phải sống qua những ngày tháng thế nào mới có thể khiến một người trưởng thành nhanh như vậy?


Giờ đã sắp vào đông, giá gạo lại nhích lên. Nghĩ sau này có khi còn tăng nữa, Ôn Oanh lần này mua thật nhiều, chất đầy gùi sau lưng.



Gánh nặng ấy Yến An vốn chẳng mang nổi, cuối cùng vẫn là Ôn Oanh đeo lên vai.


Nhìn dáng vẻ ấy của Ôn Oanh, Yến An chỉ có thể thở dài trong lòng. Một người làm hết mọi việc nặng nhọc như thế, vẫn có thể cao đến một thước sáu hai, nếu lúc nhỏ có điều kiện ăn uống tốt, chưa biết chừng giờ đã cao hơn cả cô rồi.


Ngay lúc đó, bụng Yến An chợt réo "ục ục", cô lập tức xấu hổ nhìn sang Ôn Oanh.


Ôn Oanh cắn môi, trên mặt hiện lên vẻ áy náy, dẫn Yến An đến ngồi ở một quán mì ven đường.


Trước đây mỗi lần vào thành, dù đã đến giờ cơm trưa nàng cũng không ăn gì trong thành, vì vậy lần này không nghĩ ra được là Yến An đói, cần ăn cái gì đó.


"Chủ quán, hai bát mì." Cuối cùng cũng được ngồi ăn tử tế, Yến An lập tức gọi món, cô đã đói đến hoa mắt rồi.


Ôn Oanh nhìn gương mặt cô, chợt nhớ tới câu người ta từng nói: "Diện như đào hoa." Nàng thấy dùng câu đó để tả Yến An quả thực không sai, nhất là lúc này, vì đi bộ cả quãng đường nên má ửng hồng, khiến vẻ rực rỡ của cô càng thêm kiều diễm.


Nhan sắc của Yến An quả nhiên là xứng đáng với hai chữ khuynh thành. Nếu không phải bởi cô mang trong người công danh, e rằng cửa nhà đã sớm bị người đến cầu thân giẫm đạp đến vỡ nát. Dù là hiện tại, cô vẫn thu hút không ít ánh nhìn.


-


Hai bát mì rất nhanh được dọn lên. Mì nước trong veo, rắc ít hành hoa xanh non bên trên, vài cọng rau xanh phủ bên dưới, sắc vị nhạt nhẽo, chỉ tỏa ra mùi thơm thoang thoảng.


Yến An thật sự đã đói lắm rồi, vừa cầm đũa lên là ăn ngay, cũng chẳng màng đến việc sợi mì này không được dai như mì Ôn Oanh nhào nặn.


Ôn Oanh cũng là lần đầu ăn uống ở trong thành, sau khi gắp một đũa thử vị, nàng mím mím môi, nhân lúc chủ quán không để ý thì cúi đầu nói nhỏ với Yến An: "Không ngon bằng ngươi nấu."


Rõ ràng cách nấu trông giống nhau, nhưng mì Yến An làm ra lại trơn mượt, đậm đà hơn nhiều.


Nghe nàng nói vậy, động tác ăn mì của Yến An hơi khựng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, trong đầu bỗng thoáng hiện lên một ý nghĩ.


Phải rồi, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến việc mở một tiệm ăn nho nhỏ sao?


Cô lặng lẽ ghi nhớ ý tưởng này, nhưng vẫn phải tìm hiểu thêm thói quen ăn uống của người ở đây. Dù mình thấy ngon, nhưng chưa chắc khẩu vị ấy đã hợp với người bản xứ.


Trước đó khi cùng Ôn Oanh dạo qua phố, cô cũng để ý xem có tiệm nào dán bảng tuyển người hay không, song có lẽ sắp đến cuối năm, chưa phải lúc dùng người, nên cũng không thấy ai treo biển.


Xem ra vẫn phải tìm hiểu xem trong thành có đường đi nào khả thi hơn.


Một bát mì vào bụng, Yến An cảm thấy bụng no, cả người cũng dễ chịu hơn nhiều.


Thấy cô ăn xong, Ôn Oanh mới nhanh chóng ăn phần của mình, nói: "Chúng ta đi mua thêm ít đồ nữa là có thể về rồi."


"Ừm, được." Yến An gật đầu, dọc đường đi theo Ôn Oanh nhìn qua rất nhiều cửa tiệm, cô cũng hiểu sơ sơ tình hình nơi này.


Cuối cùng, hai người mua đầy cả gùi, thấy vẫn còn dư tiền, Ôn Oanh lại mua thêm mười con gà con, xách lồng trúc nhốt gà rồi cùng Yến An đi về phía cửa thành.


Ngay lúc Yến An tưởng cả hai lại phải đi bộ về thì Ôn Oanh lại dẫn cô đến trước một chiếc xe bò, người ngồi phía trước là một bà lão tinh anh tráng kiện, trông khá quen mắt, hình như đã gặp trong thôn.


"Bà Lý, hai người." Ôn Oanh đưa ra bốn văn tiền.


Bà Lý vẫn đang rít thuốc lào, quay đầu thấy hai người họ thì sảng khoái nhận lấy tiền, nhe răng cười lộ ra mấy cái răng sún: "Cuối cùng ngươi cũng chịu đi xe bò rồi, phía sau tự tìm chỗ ngồi đi!"


Một chuyến có hai văn tiền, cũng chẳng đắt, vậy mà nha đầu này trước đây chưa bao giờ chịu đi.


Yến An cố gắng giữ vẻ mặt không quá ngạc nhiên, bà lão này vừa nhìn đã biết không phải người thường, khí thế kia, bộ dạng rít thuốc đầy khí chất dù đã già, khiến Yến An không hiểu sao lại có cảm giác nếu đánh nhau bà có thể đè mình xuống như đè con gà con vậy.


Ôn Oanh chỉ mỉm cười nhạt không nói gì, dẫn Yến An lên xe bò tìm một chỗ vững chãi cho cô, sau đó đặt gùi đồ trước mặt mình, rồi ngồi xuống bên cạnh Yến An.


Nếu là một mình nàng thì đương nhiên không nỡ bỏ tiền đi xe bò, chỉ là có Yến An đi cùng, nàng không muốn Yến An phải đi bộ về.


Trải qua thời gian này tiếp xúc, Ôn Oanh đã phần nào hiểu được tính tình hiện tại của Yến An, nếu bảo để mình đi bộ còn Yến An ngồi xe về, thì kiểu gì cô cũng muốn đi bộ cùng.


Yến An tò mò ngồi trên xe bò, nhưng được ngồi xe, không phải cuốc bộ nữa thì cô nhẹ nhõm hẳn. Sáng nay đã đi một mạch vào thành, chân cô đã bắt đầu đau rát, e rằng lại bị phồng rộp.


"Yến An, mấy ngày tới ngươi ở nhà chăm mấy con gà con cho tốt được không?" Tay Ôn Oanh khẽ gõ lên viền gùi, dùng giọng điệu mang theo chút thương lượng mà hỏi cô.


"Sao vậy?" Yến An nhíu mày nhìn nàng.


Ôn Oanh khẽ kéo khóe miệng: "Dạo gần đây ta muốn gánh thêm củi vào thành bán, mua thêm chút đồ ăn mang về."


Tuy hôm nay hai người đã mua không ít, nhưng vẫn chưa đủ để sống sót qua hết mùa đông.


"Nhưng ta cũng muốn vào thành tìm việc gì đó làm......" Giọng Yến An có phần ỉu xìu. Hiện tại cô thật sự chưa tạo ra được chút giá trị nào cả.


"Giờ sắp tới năm hết tết đến, đa phần các cửa hàng đều sắp nghỉ, không phải lúc tốt để tìm việc. Đợi sang xuân rồi hẵng nói, được không?" Ôn Oanh vẫn là giọng thương lượng, "Hơn nữa, mấy con gà con trong nhà cũng cần có người chăm."


Tình hình hiện giờ, việc đàng hoàng thì khó tìm, còn việc không mấy đàng hoàng thì với thân phận tú tài của Yến An, người ta chắc chắn cũng chẳng dám nhận.


Huống hồ, mấy việc không đàng hoàng ấy phần lớn là lao động chân tay, như khuân vác ở bến tàu chẳng hạn, cũng không phải việc Yến An có thể làm được.


Hơn nữa... nàng cũng thật sự không muốn Yến An vào thành.


Ôn Oanh khẽ mím môi, ánh mắt thoáng u tối.


Nghe nàng nói vậy, mắt mày Yến An lập tức sụp xuống, tinh thần sa sút thấy rõ, nhưng vẫn cắn môi gật đầu yếu ớt, xem như đồng ý với lời Ôn Oanh.


Cô biết, nếu cứ cố theo Ôn Oanh vào thành, về cơ bản cô chỉ là một gánh nặng mà thôi.


Giống như hôm nay, nếu không có cô đi theo, Ôn Oanh chắc chắn sẽ đến thành nhanh hơn nhiều.


"Ngươi đừng chê ta vô dụng, sau này ta sẽ cố gắng tìm việc làm kiếm tiền." Yến An cắn môi, khẽ nói.


Nghe vậy, Ôn Oanh chăm chú nhìn cô rất lâu, đến lúc Yến An bắt đầu thấy thấp thỏm bất an, nàng mới dịu giọng mở miệng: "Không đâu."


Nghe nàng nói vậy, Yến An cuối cùng cũng yên tâm.


-


Người trên xe bò ngày càng đông, phần lớn đều là người cùng thôn, mọi người cũng bắt đầu chuyện trò với nhau. Nhất là khi nhìn thấy Yến An, từ sau khi cô mất trí nhớ tính tình thay đổi, dễ gần hơn rất nhiều, nên ai nấy đều khá thích nói chuyện với cô.


"Yến An à, các ngươi mua nhiều đồ thế, là bắt đầu tích trữ lương thực cho mùa đông rồi sao?" Một đại thẩm nhìn gùi đồ trước mặt Ôn Oanh rồi hỏi.


Tuy trong lòng họ cũng lấy làm lạ hai người từ đâu có tiền mua nhiều thứ thế, nhưng chuyện này cũng không tiện hỏi trực tiếp, nên chỉ tán gẫu cho có lệ.


"Vâng, các đại thẩm không phải cũng mua nhiều đồ chuẩn bị sẵn sao." Yến An cười, nhìn mấy cái gùi chất đầy trước mặt họ.


"Ôi, không mua không được đâu, đợi gần đến Tết thì dù có tiền cũng chưa chắc mua nổi." Mấy người kia trên mặt hiện ra nụ cười khổ.


"Phải đó." Yến An phụ họa, nhưng cũng không chủ động nói thêm gì.


Chẳng bao lâu sau, những người ấy lại nhìn về phía Ôn Oanh, miệng thì tươi cười khen ngợi, nhưng đáy mắt lại không giấu được vẻ tiếc nuối.


"Yến An à, ngươi đúng là cưới được một nương tử giỏi giang. Nhìn xem, trong ngoài đều thu xếp đâu ra đấy. Hồi phụ mẫu ngươi mất, cũng là nàng ấy lo liệu mọi chuyện chu toàn chẳng ai chê trách được lời nào."


Tiếc là cô nươngtốt như thế lại gả cho một nữ nhân. Nhà ai mà chẳng muốn có người như Ôn Oanh làm dâu chứ.



Cưới một người về không phải vì yêu, mà vì nàng ấy giỏi, có thể làm lụng, giúp đỡ gia đình, cảm giác đó...


Thật khó chịu.


"Là ta may mắn mới gặp được nàng ấy." Giọng Yến An nhạt nhòa đáp.


Ngồi bên cạnh cô, Ôn Oanh quay sang nhìn, thấy ánh mắt Yến An nhìn ra chỗ khác, rõ ràng là không muốn tiếp tục trò chuyện thêm.


"Mệt rồi à? Nếu mệt thì cứ dựa vào vai ta nghỉ một lát." Ôn Oanh khẽ nói với cô.


Yến An quay đầu nhìn nàng, khóe mắt liếc qua những người còn lại, cũng hiểu được Ôn Oanh đang giúp mình tìm bậc thang xuống, liền lập tức làm ra vẻ mệt mỏi gật đầu nói: "Vậy ta ngủ một chút, đến nhà rồi ngươi nhớ gọi ta."


"Ừ, ngủ đi." Giọng Ôn Oanh dịu dàng, sau khi Yến An dựa vào vai nàng thì để tránh xe bò xóc nảy làm cô ngồi không vững, Ôn Oanh còn đưa tay vòng qua eo Yến An ôm lấy bảo vệ cô.


Yến An: "......"


Thôi vậy, cô không muốn nghe mấy lời khó nghe kia nữa, cứ ngoan ngoãn giả vờ ngủ cho rồi.


Thế nhưng giả vờ một hồi, Yến An lại thật sự ngủ mất, cứ thế nghiêng đầu dựa vào vai Ôn Oanh, trong nhịp xóc đều đều của xe bò mà ngủ ngon lành.


Đã từng cùng giường chung gối với Yến An một thời gian, Ôn Oanh tất nhiên biết dáng vẻ Yến An lúc ngủ là thế nào, vì thế càng thêm cẩn thận bảo vệ cô.


Người cùng xe thấy cảnh tượng này cũng bất giác hạ thấp giọng nói chuyện, nhưng thấy Yến An ngủ rồi thì vẫn có một vị thẩm không nhịn được hiếu kỳ, kéo tay áo Ôn Oanh nhẹ giọng hỏi: "Tiểu nha đầu à, lấy một nữ nhân làm thê tử rốt cuộc là cảm giác thế nào?"


Dù quan phủ không cấm chuyện luyến ái thành thân, nhưng dân gian vẫn khó lòng chấp nhận. Như cả huyện Hà Vân này, cũng chỉ nghe có Yến An và Ôn Oanh, ngoài ra đều là chuyện nam cưới nữ.


Nghe vị thẩm kia lên tiếng, ánh mắt những người khác cũng đồng loạt nhìn sang, trong mắt đều là tò mò sắp tràn ra ngoài.


Ôn Oanh: "...... Cũng như bình thường thôi, các thẩm gả cho nam nhân thế nào, ta cũng vậy."


Tất nhiên là khác biệt lớn lắm, nhưng Ôn Oanh cảm thấy dù có nói ra, mấy người này cũng sẽ không hiểu, hoặc thậm chí không muốn hiểu. Các bà sống theo lối suy nghĩ truyền thống quá lâu rồi, quan niệm khó lòng thay đổi, thậm chí có khi còn cho rằng nàng đang nói dối.


"Sao mà giống được?" Một vị thẩm lắc đầu, hạ giọng nói nhỏ, "Nam nữ thì ta còn hiểu được, chứ hai nữ nhân thì làm sao? Làm được sao?"


"......"


"Thẩm à, ta cũng hơi mệt, để ta chợp mắt một lát." Ôn Oanh cười nhẹ, hơi nghiêng đầu, để trán mình tựa lên đầu Yến An, cứ thế dựa sát vào nhau mà nhắm mắt, tránh đi sự truy hỏi của các thẩm.


Thế nhưng khi vừa nhắm mắt, khóe môi nàng lại không nhịn được mà nở một nụ cười khổ - bản thân nàng còn chẳng biết được cảm giác đó là gì nữa kia. Dù gì nàng và Yến An cũng đâu từng làm qua chuyện ấy.


Thấy nàng như vậy rồi, mấy người kia cũng không tiện hỏi tiếp, nhưng vẫn tụ lại thì thầm đoán xem rốt cuộc là như thế nào, thỉnh thoảng còn có người buông ra những lời đoán táo bạo.


Vốn dĩ chỉ giả vờ ngủ chứ không thật sự ngủ của Ôn Oanh: "......"


Nàng rốt cuộc vẫn chưa từng trải sự đời, lúc này nghe những lời các đại thẩm nói, bỗng nhiên có cảm giác như mở ra cánh cửa một thế giới mới, trong đó ẩn chứa rất nhiều điều mà nàng chưa từng biết đến.


Cứ thế, trên đoạn đường giả vờ ngủ mê mệt, đến khi xe bò dần dần gần đến cổng thôn, Ôn Oanh mới lặng lẽ "tỉnh lại". Trông thấy tảng đá bên đường có khắc ba chữ "Nam Nhai thôn", nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Yến An, gọi người vốn đang ngủ say thật sự tỉnh dậy.


"Ưm"


Yến An mơ màng mở mắt ra, nhìn thấy mình vẫn còn đang ngồi trên xe bò, che miệng ngáp một cái, trong mắt còn phủ một tầng nước mơ hồ, thấy xe bò đã dừng lại bèn hỏi: "Chúng ta xuống ở đây sao?"


"Ừ, mọi người đều xuống ở đây." Ôn Oanh vẫn ngồi yên tại chỗ đợi Yến An hoàn toàn tỉnh táo, những người khác đã lần lượt xuống xe mang theo đồ đạc.


"Ồ." Yến An ngồi dậy vươn vai một cái, cảm giác như giấc ngủ vừa rồi khiến xương cốt cô mềm nhũn cả ra. Có điều vì ngủ trong tư thế ngồi nên chẳng được thoải mái mấy, vai và cổ đều có chút cứng đờ, vừa cử động là ê ẩm cả người.


Xuống xe rồi, Yến An xách cái giỏ tre đựng gà con, Ôn Oanh thì đeo gùi đi về nhà.


Ngồi xe bò về nhanh hơn nhiều, lúc này mới khoảng giờ Thân, mặt trời cũng không còn gay gắt, ánh nắng rọi xuống người mà vẫn cảm thấy hơi se lạnh.


Trong lòng Yến An thấp thỏm suy nghĩ: mùa đông ở nơi này không biết có lạnh lắm không, liệu chăn ấm áo dày của cô và Ôn Oanh có đủ dùng?



Về đến nhà, sau khi thả mấy con gà con vào chuồng, Yến An lập tức kéo Ôn Oanh vào phòng, đóng cửa cẩn thận xác nhận không ai thấy được, lúc này mới lấy cái túi tiền giấu trong ngực ra.


Túi tiền kia chỉ nhìn lớp vải thôi cũng thấy mịn màng, trên mặt còn thêu hoa sen tinh xảo, dù Yến An không rành thêu thùa, nhưng vẫn có thể nhìn ra mức độ tỉ mỉ.


"Đây là cái túi tiền người kia ném cho ta." Yến An giải thích một câu, mở túi ra, chỉ liếc một cái mà cô đã ngây người.


"Làm sao thế?" Ôn Oanh không nhìn vào túi, thấy Yến An có vẻ bất thường, chỉ mím môi hỏi nhẹ một câu.


Yến An liếc nhìn nàng một cái, không biết giải thích ra sao, liền dứt khoát đổ hết túi tiền lên bàn.


Từng tiếng "loảng xoảng" vang lên, vài mảnh vàng lá xen lẫn với mớ bạc vụn, còn có cả một tờ ngân phiếu hiện rõ ra trước mắt.


Ôn Oanh nhìn đống đó, mày hơi nhíu lại, môi mím chặt, đáy mắt phủ một tầng sương u ám, không hề mang dáng vẻ mừng rỡ.


Yến An cũng không vui nổi, cô cứ nghĩ trong đó nhiều lắm là vài lượng bạc, ai ngờ không chỉ có khoảng bảy tám lượng bạc vụn, mà còn có cả vàng!


Cô đưa tay cầm tờ ngân phiếu, mở ra xem, bên trên ghi: một trăm lượng.


Yến An: "......"


Một túi tiền này cộng lại, ước chừng giá trị hơn một trăm ba mươi lượng.


"Nhà huyện lệnh giàu vậy sao?" Yến An không kìm được hỏi, chẳng lẽ con gái huyện lệnh đi ra ngoài cũng mang theo một món tiền lớn như vậy?


Nhưng Ôn Oanh không đáp lại câu hỏi của cô, chỉ cúi đầu lặng lẽ nhìn mặt bàn, không biết đang nghĩ gì.


"Chẳng lẽ... thật sự muốn giữ lại sao?" Yến An cũng có chút do dự. Nếu chỉ là vài lượng thì cô đã sớm giữ rồi, dù sao đối phương cũng bảo là thưởng. Nhưng một trăm mấy lượng, cảm giác như đem cả cô lẫn Ôn Oanh đi bán cũng chưa chắc được chừng đó.


"Tùy ngươi." Ôn Oanh lạnh nhạt đáp.


Nghe nàng nói vậy, Yến An cảm thấy hơi kỳ lạ, quay đầu nhìn nàng: "Ngươi làm sao thế? Cảm thấy cứ lạ lạ."


Ôn Oanh: "......"


"Nếu ngươi muốn giữ thì cứ giữ đi, người ta cũng chẳng thiếu chừng đó bạc." Dứt lời liền đứng dậy bước ra ngoài.


Yến An nhìn bóng lưng nàng, vẻ mặt đầy ngơ ngác, chẳng hiểu Ôn Oanh đang nghĩ gì. Nhưng nghĩ lại thì nàng lập tức cảm thấy thông suốt.


Dù sao cũng là nữ chủ, lại còn là người tâm chí kiên định, đương nhiên là "người nghèo nhưng chí không nghèo", đối mặt với món tiền từ trên trời rơi xuống thế này, chỉ sợ còn cảm thấy đó là thứ dễ khiến bản thân rối loạn tâm tính.


Yến An nhìn đống tiền trên bàn mà trầm ngâm hồi lâu. Rồi nhớ lại lúc hai người ăn mì, cô từng lóe lên một ý nghĩ. Khi đó còn nghĩ nếu không có đủ tiền thì không thể làm được gì, nhưng giờ tiền đã có, chỉ còn chờ xem mình muốn làm gì.


Hít sâu một hơi, Yến An cẩn thận thu dọn số bạc vàng ấy lại, nhét hết vào túi rồi giấu dưới gối. Sau đó mới ra ngoài tìm Ôn Oanh, vừa thấy người liền nói:


"Ôn Oanh, ta muốn giữ lại số tiền này."


Nghe cô nói vậy, Ôn Oanh đang cho gà ăn liền quay đầu nhìn cô.


Yến An kéo nàng lại, bắt đầu nói ra suy nghĩ trong lòng.



"Ta muốn tự mình mở một tửu lâu, ngươi thấy thế nào?"


Nghe xong ý định của Yến An, Ôn Oanh khẽ mím môi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc, tuy cảm thấy ý tưởng của Yến An không tệ, nhưng vẫn phải nói rõ sự thật.


"Giờ nhìn vào thì hơn trăm lượng bạc có vẻ nhiều, nhưng nếu muốn mở tửu lâu, tiền đầu tư ban đầu chẳng ít đâu, sợ là số tiền này không đủ để chống đỡ về sau."


Trong thành, thuê mặt bằng rất đắt đỏ. Chỗ tốt thì chỉ riêng tiền thuê tháng đã mười mấy đến hai mươi quan, mà lại phải trả trước ít nhất ba tháng. Tiếp đó là chi phí sửa sang, trang trí, đều là khoản tốn kém. Ít nhất tháng đầu tiên chưa thể có thu nhập. Sau đó còn tiền thuê người, mua nguyên liệu... một trăm lượng bạc chẳng mấy chốc mà tiêu sạch.


Nghe Ôn Oanh phân tích từng khoản từng mục, Yến An: "......"


"Tiền thuê đắt vậy luôn sao!" Yến An trừng lớn mắt, cô không ngờ riêng tiền thuê đã bằng mấy tháng tiền công trung bình của người trong thành rồi.


Ôn Oanh bất đắc dĩ gật đầu, "Nếu muốn mua hẳn cửa tiệm thì không có ba trăm đến năm trăm lượng là không được đâu."


Yến An: "......"


"Nếu được thì giống như quán mì hôm nay chúng ta ăn, dựng một cái quầy bán hàng là tiết kiệm nhất." Ôn Oanh nói.


Nhưng cách này cũng có điểm bất lợi. Dựng quầy thì bắt buộc phải dọn vào thành sống, nếu không mỗi ngày đi đi về về quá tốn thời gian, không khả thi.


Thế nhưng nếu vào thành ở, lại phải thuê nhà, chi phí cũng chẳng ít. Huống chi sống trong thành, mọi thứ đều phải bỏ tiền ra mua, căn bản không chịu nổi.


Yến An: "......"


Ở cái thế giới này, muốn ngoi lên thật quá khó, trách sao người người đều liều mạng đi đọc sách.


Nếu phải chuyển vào thành thì chắc chắn thời gian gần sẽ không thể, đợi sau mùa đông, Ôn Oanh sẽ phải bắt đầu học chữ cùng Dịch Thư Hoa, mà nếu chuyển vào thành thì còn học thế nào được?


"Vậy ta sẽ nghĩ thêm cách khác vậy." Yến An ỉu xìu nói.


"Ừ, ta tin ngươi." Giọng Ôn Oanh dịu nhẹ, ánh mắt ôn hòa nhìn Yến An.


Yến An thở dài, tin gì mà tin, đến cô còn không tin nổi chính mình nữa là. Muốn sống ngày tốt thật là quá khó!


Nhưng trước mắt, cô thấy mình phải làm điều gì đó để khiến Ôn Oanh tin tưởng vào tay nghề nấu nướng của mình.


"Lần sau ngươi vào thành xem có mua được bao tử heo không, nếu có thì mua ít về, thêm mấy thứ khác nữa." Yến An lại liền một hơi kể ra mấy thứ, đa số đều là gia vị.


Yến An đã sớm phát hiện, mỗi lần cô nói gì đó, Ôn Oanh đều nhớ rất nhanh, hiếm khi quên sót. Như lần trước Dịch Thư Hoa chỉ dạy chữ cho hai người, cô đã quên kha khá, còn Ôn Oanh thì vẫn nhớ như in, thậm chí còn có thể dùng cành cây viết lại từng chữ xuống đất.


Nhìn thấy như vậy, Yến An càng cảm thấy, để Ôn Oanh học chữ, sau này thi khoa cử, quả là một quyết định vô cùng đúng đắn. Bản thân cô nhìn chữ mới nhớ ra đọc thế nào, viết lại càng khó. Còn Ôn Oanh thì có thể viết từng nét một cách hoàn chỉnh không sai.


Ôn Oanh rất ít khi từ chối yêu cầu của Yến An, nhưng lúc này nghe cô nói xong lại hơi nhíu mày: "Sao lại phải mua bao tử heo?"


Mấy món lòng heo, đừng nói là người đọc sách, ngay cả dân thường nếu có lựa chọn khác cũng rất ít ai ăn, vì có mùi khó ngửi.


"Ngươi cứ mua về rồi sẽ biết, bây giờ chưa nói cho ngươi đâu." Yến An cười thần bí với nàng, nhếch môi cười đầy vui vẻ.


Cô muốn xem thử, tay nghề nấu nướng của cô có thể chinh phục được người ở thế giới này hay không!


"Nhớ mua nhiều một chút." Đến lúc đó cô còn định mời cả nhà Lý thẩm bên cạnh sang ăn, nếu Dịch Thư Hoa chịu đến thì cũng có thể mời.


Ôn Oanh im lặng, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.


-


Trong lòng Yến An đã có tính toán. Tuy tạm thời không thể mở tửu lâu, nhưng túi tiền kia cô cũng không định trả lại ngay, mà là định dùng số bạc đó để làm vốn xoay vòng, sau khi kiếm được thêm, sẽ trả cả vốn lẫn lời cho người kia.


"Nhưng mà bây giờ trong tay chúng ta có nhiều tiền như vậy, có nên trả một phần cho trưởng thôn không?" Nghĩ đến điều này, Yến An hơi do dự.


Ôn Oanh rõ ràng cũng đã nghĩ tới chuyện này. Lúc còn ngồi trên xe bò nàng đã nghe mấy đại thẩm bàn tán có người ở cổng thành được tiểu thư nhà quyền quý ném cho một túi tiền, chắc chẳng mấy chốc trong làng ai cũng biết người đó là Yến An.


Đến lúc đó, ai cũng biết trong tay cô có tiền.


Không phải họ không muốn trả tiền, chỉ là theo ý định của Yến An hiện tại, muốn tự làm việc thì nhất định cần có vốn, nếu đem toàn bộ số tiền đi trả nợ thì vốn sẽ bị hụt rất nhiều.


"Tiền của Chu lang trung thì có thể trả hết trước, sau đó lấy một phần ra để trả cho trưởng thôn và bên tộc một ít, nói rằng muốn trả hết thì cần thêm chút thời gian."


Có tiền mà không chịu trả xu nào sẽ bị cho là không có nhân phẩm, chẳng đáng để tin tưởng. Nhưng nếu trả hết ngay lập tức, sau này Yến An muốn làm gì cũng bị hạn chế. Vì thế cần thể hiện thái độ, khiến người ta yên tâm, mà vẫn giữ lại được không gian xoay xở.


Yến An đồng ý với lời của nàng, nhưng rồi lại đột nhiên hỏi: "Nhà chúng ta với bên tộc hình như quan hệ không tốt lắm đúng không?"


Yến An nhớ lại một đoạn thời gian trước, ngoài lúc cô mới tỉnh lại có người trong tộc đến thăm, sau đó trừ khi gặp khi làm việc trong thôn thì không ai đến nhà cả.


"Trước đây có thể là tốt, bây giờ..." Nói đến đây, nàng liếc nhìn Yến An, "Khó nói lắm."


Nếu quan hệ giữa nhà họ Yến và tộc không tốt, thì phụ mẫu Yến An lúc trước cũng chẳng vay được mười hai lượng bạc, lại còn gom góp thêm để lo ma chay hậu sự.


Nhưng cũng không thể phủ nhận việc tộc họ đưa ra lựa chọn như vậy, hoàn toàn là vì Yến An là người duy nhất trong nhà họ Yến đọc sách mà có chút tiền đồ, lại thêm tuổi còn trẻ, còn nhiều cơ hội, ai nấy đều đang đánh cược cô sau này có thể trúng cử, thậm chí tham gia kỳ thi mùa xuân năm sau.


Đáng tiếc là tất cả kỳ vọng đó đều chấm dứt sau khi Yến An rơi xuống nước tỉnh lại rồi mất trí nhớ. Ban đầu khi Ôn Oanh ra ngoài gặp người trong tộc họ Yến, họ vẫn còn thỉnh thoảng hỏi han xem trí nhớ của Yến An thế nào, nhưng giờ thấy cô hoàn toàn không có dấu hiệu khôi phục, dần dần cũng không hỏi nữa.


Trong mắt tộc nhân nhà họ Yến, Yến An e là đã trở thành một người bỏ đi rồi.


Yến An nghe Ôn Oanh nói thì trầm mặc, khó trách trước kia trong nhà khốn khó đến vậy mà chẳng thấy ai trong tộc đến đỡ đần. Dù nói là có thể thông cảm cho hành vi ấy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu không nói nên lời.


"Vậy giờ là chê ta vô dụng rồi chứ gì." Yến An hơi bực bội lẩm bẩm một câu.


Ban đầu trong mắt tộc nhân, cô còn là hy vọng thông qua khoa cử để đổi đời, dẫn dắt cả nhà bay lên làm quan phát tài, nhưng giờ cô mất trí nhớ, không nhớ gì chuyện đèn sách, những thứ khác lại chẳng biết làm, tay yếu chân mềm, hoàn toàn trở thành một gánh nặng.


Mà thật ra cũng không sai, nguyên chủ ngoài việc đọc sách ra thì đúng là chẳng biết làm gì khác.


Ôn Oanh nhìn cô một cái, thấy dáng vẻ cô mặt màu ư dột lại khiến người ta bất giác mềm lòng, nhẹ giọng nói: "Có lẽ không phải là chê ngươi, mà là chưa phát hiện ra điểm tốt của ngươi thôi."


"Hừ, ngươi cứ dỗ ta đi." Yến An trừng mắt liếc nàng một cái, có bị chê hay không chẳng lẽ cô còn không nhận ra?


Ôn Oanh mím môi, ánh mắt ôn hòa mỉm cười nhìn Yến An.


Yến An lập tức dời tầm mắt, dạo gần đây Ôn Oanh được ăn uống đầy đủ lại nghỉ ngơi tử tế nên sắc mặt ngày càng khá hơn, chỉ là khuôn mặt vẫn hơi gầy, chắc do khẩu phần ăn của họ quá đạm bạc, chẳng có mấy chất đạm hay chất béo để bồi dưỡng.


Ừm, sau này vẫn phải tìm cách kiếm nhiều tiền hơn để ăn uống tẩm bổ mới được.


Ôn Oanh nhìn động tác né tránh của Yến An, ánh mắt dần dần tối lại, sau đó cố lấy tinh thần nói: "Hôm nay ta có mua nhiều bột mì về, tối nay làm bánh ăn được chứ?"


Ôn Oanh xem ra cũng đã phát hiện, dù nàng đã ngâm gạo lứt kỹ trước khi nấu để cải thiện hương vị, nhưng so với đó thì Yến An vẫn thích ăn món từ bột mì hơn. Vậy nên lần này khi dự trữ hàng hóa nàng đã mua nhiều bột mì mang về.


Nhân tiện cũng mua thêm một ít gạo trắng, sau này có thể nấu riêng cho Yến An ăn.


"Được được!" Yến An lập tức gật đầu, "Muốn ăn bánh giống hôm bữa Lý thẩm làm ấy!"


Không trách cô thích ăn mấy món làm từ bột mì ở đây, thật sự là vì bột mì nguyên chất mùi rất thơm, nhất là khi Ôn Oanh nhào bột, có thể nhào ra loại bột rất dai và dẻo, đúng chuẩn khẩu vị của Yến An.


"Được."



Tuy Yến An nấu ăn ngon, nhưng chủ yếu là ở mấy món cơm canh, còn về làm bánh thì lại không bằng Ôn Oanh, lần này chính là do Ôn Oanh đứng bếp.


Yến An ngồi trên chiếc ghế gỗ nhỏ trong bếp trông lửa, ngửi mùi thơm của bánh chiên trong chảo, cả người bị mùi thơm này dụ đến ch** n**c miếng, bát mì lúc trưa chẳng mấy chốc đã tiêu hóa sạch, cô lại đói nữa rồi!


Ôn Oanh thấy cô ngồi một bên mắt tròn xoe nhìn chằm chằm, dáng vẻ thèm thuồng đến mức đáng thương, liền lấy cái bánh đầu tiên vừa chiên xong cho vào bát, đưa đến trước mặt cô.


"Cẩn thận kẻo bỏng."


"Ưm!"


Vừa dứt lời, Yến An đã há miệng thổi phù phù, đôi mắt ươn ướt như sắp khóc đến nơi.


Ôn Oanh hoảng hốt, vội vàng cúi người lại xem tình hình của cô.


"Thè lưỡi ra ta xem nào."


"Ưm, đau quá..." Yến An thè đầu lưỡi ra, lầm bầm nói.


Ôn Oanh cẩn thận xem xét, rồi dùng đầu ngón tay khẽ chạm vào chỗ bị bỏng. Tuy có chút đỏ, nhưng may mà chưa bị phồng, nàng liền xoay người múc một bát nước lạnh đưa tới, dặn Yến An ngậm trong miệng đừng nuốt cũng đừng nhổ ra.


Yến An ngậm nước trong miệng, mà cả người lại như ngây ra như tượng.


Khoảnh khắc đầu ngón tay của Ôn Oanh chạm vào đầu lưỡi cô, Yến An mới chợt nhận ra hành động vừa rồi mập mờ đến mức nào.


Lưỡi của cô... bị Ôn Oanh chạm vào rồi!


Cô dần tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn Ôn Oanh, thì thấy nàng đã tiếp tục chuyên tâm vào đại sự chiên bánh.


Yến An: "......"


Tốt lắm, chỉ có mình cô suy nghĩ không thuần khiết, còn cái tên không có ranh giới kia thì lại vô tư như không có chuyện gì xảy ra!


Yến An cúi đầu nhìn chiếc bánh còn nóng hổi trong bát, cảm thấy dáng vẻ mình lúc nãy hớn hở muốn ăn thật sự quá đỗi ngốc nghếch, chẳng khác gì một kẻ đầu thai từ cõi đói khát.


"Đỡ hơn chưa?" Sau khi chiên xong một cái bánh khác, Ôn Oanh quay sang hỏi.


Yến An bước ra ngoài nhổ chỗ nước trong miệng đi, đầu lưỡi tuy vẫn hơi tê rát, nhưng không đến nỗi nào, dù sao lúc đó cô cũng chỉ vừa chạm phải một chút đã rụt lại ngay.


Trở lại bếp, cô lắc đầu nói: "Đỡ nhiều rồi, không sao đâu."


Nhưng Ôn Oanh vẫn chưa yên tâm, bảo cô lại thè lưỡi ra để mình kiểm tra lần nữa.


Yến An: "......"


Thấy vẻ mặt nghiêm túc, chân mày khẽ chau lại của Ôn Oanh, Yến An cảm thấy mình đúng là làm quá rồi, người ta quan tâm mình mà còn ở đó nghĩ ngợi linh tinh.


Nhắm mắt một cái, cô kiểu "phó mặc cho số phận" mà thè lưỡi ra lần nữa.


Ôn Oanh nhìn kỹ, sắc mặt thả lỏng hơn nhiều, rõ ràng đã yên tâm hơn: "Ừm, xem ra sẽ không bị phồng đâu."


Vết đỏ bị bỏng ban nãy cũng đã nhạt đi nhiều.


Yến An rụt lưỡi lại, mặt vô cảm quay về chỗ cũ ngồi xuống, cái bánh lúc nãy còn tha thiết đòi ăn giờ lại đặt sang một bên không động đến, chỉ lặng lẽ thảy thêm một khúc củi vào bếp.


Ôn Oanh thấy cô như vậy thì nhắc: "Lửa không cần lớn quá đâu."


Yến An "ừ" một tiếng, vẫn mặt lạnh như tiền rút khúc củi lại.


Ôn Oanh nhìn cô như vậy không khỏi liếc thêm vài lần, nhất thời không hiểu cô sao đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng thấy cô vẫn chịu trả lời mình, nghĩ chắc không phải do mình khiến cô khó chịu. Nếu không phải do mình, vậy thì chắc là do bị bỏng nên nhất thời không ăn được bánh mà cáu khỉnh.


Nghĩ tới đây, nàng khẽ cười, ánh mắt mềm mại lạ thường, cảm thấy đôi khi Yến An thật giống một đứa nhỏ được nuông chiều, vì chút chuyện không như ý là bèn hờn dỗi.


Nhưng mà... cái kiểu dỗi hờn nho nhỏ ấy lại chẳng khiến người ta thấy chán ghét, thậm chí còn... có chút đáng yêu.


Ôn Oanh khẽ cắn môi, nhắm mắt lại để ép mình đừng nghĩ những chuyện viển vông nữa, tay cũng nhanh chóng làm tiếp phần bánh còn lại.


Ngoài phần bánh cho mình và Yến An ăn, nàng còn làm thêm tám cái, lại mang theo một túi gạo trắng và ít trứng gà, cùng Yến An đi sang nhà Lý thẩm.


Lúc này nhà Lý thẩm cũng đang nấu cơm chiều, nghe tiếng gõ cửa, trên người còn quấn tạp dề đã ra mở cửa.


"Ôn nha đầu, hai đứa đến rồi à? Ăn cơm chưa? Chưa ăn thì ở lại ăn cùng đi, hôm nay thẩm nấu thịt kho đấy!" Vừa thấy các nàng đến, Lý thẩm lập tức cười tươi rói.


"Không cần đâu Lý thẩm, ta với Yến An có làm ít bánh, định mang sang cho thẩm nếm thử." Ôn Oanh vội từ chối, đưa mấy thứ trong tay cho Lý thẩm, "Còn cả gạo trắng mượn hôm trước cũng mang đến trả luôn."


Nghe đoạn đầu còn vui vẻ, nghe đến đoạn sau thì sắc mặt liền sầm xuống.


"Trả cái gì mà trả, còn khách sáo với thẩm làm gì." Nói xong lại dịu mặt xuống, giọng điệu chan chứa yêu thương: "Hai đứa sống vất vả, phải biết tằn tiện một chút nghe chưa? Bánh trái thẩm không nhận, nhà cũng nấu cơm rồi, hai đứa mang về mà ăn."


Nghe bà nói vậy, vành mắt Ôn Oanh bỗng cay xè, nàng biết rõ nếu không có Lý thẩm thỉnh thoảng giúp đỡ, thì mấy ngày tháng đó nàng với Yến An e là đã đói đến chết từ lúc nào rồi.


"Thẩm đừng từ chối mà, đây là tấm lòng của Ôn Oanh đó. Nãy nàng còn vui vẻ lắm khi nghĩ đến chuyện làm bánh cho thẩm ăn, thẩm mà không nhận chắc nàng khóc mất!" Yến An vội nói, đứng sau Ôn Oanh, chắp tay làm động tác van xin với Lý thẩm, bộ dáng cứ như chỉ chờ thẩm không nhận là quay đầu khóc ngay.


Lý thẩm nhìn bộ dạng cầu xin của Yến An, lại nhìn ánh mắt mong chờ của Ôn Oanh, nhất thời cảm thấy hai đứa này đúng là làm bà vừa buồn cười vừa không nỡ, cuối cùng cũng đành chịu thua.


"Đợi chút." Nói xong liền quay vào nhà lấy một cái bát, bỏ bánh vào rồi nói: "Được rồi, bánh thì thẩm nhận, mấy cái khác hai đứa mang về."


Ôn Oanh còn định nói gì đó, đã bị Lý thẩm đẩy ra cửa, "Mau về mau về, đã không chịu ở lại ăn cơm thì đừng đứng chắn cửa nữa."


Cửa vừa khép lại, hai người nhìn nhau, bên trong còn vang lên giọng Lý thẩm: "Đừng có mà để lại đồ trước cửa, không thì cái gậy của thẩm chẳng biết thương ai đâu đấy."


Ôn Oanh: "......"


Yến An: "......"


Yến An không biết, chứ Ôn Oanh từng tận mắt thấy Lý thẩm cầm gậy rượt đánh con trai chạy khắp nhà rồi.


"Về thôi, Lý thẩm đối xử với ngươi rất tốt." Yến An khẽ nói, "Đợi sau này chúng ta sống khấm khá hơn, Lý thẩm chắc chắn sẽ không từ chối lòng tốt của ngươi nữa."


Giờ không nhận, chẳng qua là vì thấy nhà các nàng vẫn chưa ổn định, muốn để dành lại cho họ ăn.


"Ừ." Ôn Oanh đáp khẽ, trong lòng vẫn còn chút nghèn nghẹn, đi theo Yến An trở về nhà.


Nhìn mấy thứ vốn định mang tặng Lý thẩm, Ôn Oanh lần đầu tiên chủ động nói chuyện về bản thân với Yến An.


"Lý thẩm không phải nương thân ta, nhưng còn đối xử với ta tốt hơn cả nương thân."


Lúc nàng nói câu này, giọng hơi khàn khàn, nhưng lại mang theo một sự bình thản, dường như từ lâu đã chấp nhận được việc phụ mẫu không yêu thương mình.


Nghe Ôn Oanh nói, Yến An lại nhớ đến hoàn cảnh gia đình của nàng, một kiểu gia đình điển hình trọng nam khinh nữ, người mẹ cũng đã bị tư tưởng ấy giam cầm và biến thành công cụ nối dài cho sự áp bức phụ nữ, tuy là nữ nhân nhưng lại trở thành một phần của chế độ trọng nam khinh nữ ấy.


"Bây giờ ngươi đã rời khỏi họ, sau này mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi." Yến An đứng bên cạnh nàng, có chút luống cuống mà an ủi. Những chuyện liên quan đến gia đình nguyên sinh, rất nhiều khi đều rối rắm khó gỡ, phải học cách buông bỏ, cắt đứt. Nhưng những tổn thương do gia đình để lại thì có lẽ cả đời cũng khó mà chữa lành được.


"Ừm." Ôn Oanh khẽ đáp một tiếng, xoay người nhìn về phía Yến An, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy nghiêm túc.


"Bây giờ ta cũng đã có nhà rồi."


Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử Story Chương 24: Số tiền đầu tiên kiếm được
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...