Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Chương 18: Có cơ bụng số 11 không vậy?
61@-
Yến An không ngờ Ôn Oanh vậy mà không gọi cô dậy đuổi ra ngoài, cứ thế thản nhiên tắm ngay trước mặt mình, thật sự là chẳng chút e ngại chuyện bị mình nhìn trộm luôn đấy à!
Trong đầu Yến An không kìm được mà lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi mình lỡ liếc thấy.
Vai Ôn Oanh gầy nhỏ, không chỉ trên mặt không có bao nhiêu thịt, mà ngay cả cơ thể cũng vậy. Thế nhưng do thường xuyên lao động nên lại có chút đường nét cơ bắp mơ hồ, làn da màu lúa mạch càng khiến hình ảnh ấy thêm phần mạnh mẽ, hoang dã.
Yến An: "......"
Cô lén sờ sờ cánh tay mình, tuy nói cũng không nhiều thịt, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng rằng da thịt mình mềm mềm, hoàn toàn không có cảm giác mạnh mẽ như của Ôn Oanh.
Hừ.
Yến An khẽ hừ lạnh trong lòng. Chẳng phải chỉ là cơ bắp thôi sao, với khối lượng công việc mình đang làm bây giờ, về sau mình nhất định cũng sẽ có cơ bắp thôi!
Cô lặng lẽ xoay người, quay lưng lại phía Ôn Oanh để khỏi lát nữa lại nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nhưng mà... Ôn Oanh có cơ bụng số 11 không nhỉ?
Yến An vô thức nghĩ ngợi.
Rất nhanh sau đó, bên tai lại vang lên tiếng nước, nhưng tiếng nước không kéo dài lâu, tiếp theo là tiếng bước chân, rồi cửa phòng mở ra, theo động tác Ôn Oanh bước ra ngoài, mọi âm thanh cũng theo đó mà dần xa.
Yến An đột nhiên cảm thấy như sự náo nhiệt quanh mình bị rút đi, chỉ còn lại sự trống trải đơn độc nơi chốn cũ.
Ừm... có hơi không thoải mái.
Nhưng cảm giác khó chịu ấy cũng không kéo dài bao lâu, theo tiếng cửa phòng đóng lại lần nữa, âm thanh vừa nãy dần quay trở lại gần. Một bàn tay chạm vào mái tóc đang rũ xuống của cô, tựa như đang kiểm tra độ khô, xác nhận không còn ướt nữa rồi mới nhẹ nhàng đẩy vai cô.
Yến An giả vờ như bị đánh thức, mở mắt ngáp một cái, nói: "Sao vậy?"
"Tóc khô rồi, ngươi nằm lên giường đi, để ta xoa bóp vai lưng cho ngươi." Ôn Oanh dịu dàng nói.
Người này trước giờ chưa từng vác vật nặng, hôm nay còn gánh hai bó củi về, vai chắc chắn đang rất đau.
"Ừ." Cơ thể Yến An lập tức bắt đầu ngọ nguậy trên giường, ngọ nguậy một hồi đến giữa giường nằm úp sẵn sàng, trái tim vốn có chút thấp thỏm cũng dần buông lỏng.
Ôn Oanh cũng bắt chước động tác lúc trước của Yến An, trực tiếp ngồi d*ng ch*n lên người cô để dễ dùng lực, bắt đầu xoa bóp từ vị trí vai của cô.
Yến An bị bóp trúng phần cơ thang, cảm nhận rõ ràng thân thể của Ôn Oanh đang phủ trên người mình: "......"
Cô rụt đầu chôn sâu hơn vào giữa cánh tay, cảm thấy khoảng cách giữa hai người thực sự có hơi gần, nhưng cũng chưa đến mức vượt qua giới hạn xã giao.
Dù sao thì giữa bạn bè, việc xoa bóp cho nhau cũng có thể dùng đến tư thế này.
Theo động tác của Ôn Oanh, thân thể Yến An vốn còn căng cứng dần dần thả lỏng.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện bản thân đã yên tâm quá sớm, bởi bàn tay đang xoa bóp của Ôn Oanh dần trượt xuống eo. Nếu chỉ đến đó thôi thì còn tạm được, tuy hơi nhột một chút nhưng vẫn có thể chịu, chỉ là tay cô ấy lại còn có xu hướng muốn đi xuống tiếp!
"Dừng, dừng lại, thế này là được rồi!" Yến An vội vàng gọi ngừng, thêm chút nữa là tới mông cô rồi! Mà mông cô thì đâu có cơ bắp gì căng cứng chứ!
Ôn Oanh ngừng tay, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
"Ta, ta ổn rồi, không cần bóp nữa." Yến An hơi lắp bắp, lại không tiện nói thật, nếu không thì xấu hổ chết mất.
"Hôm nay ngươi lên núi, bình thường ngươi ít đi đường xa thế này, cơ chân vẫn nên được thư giãn một chút." Ôn Oanh vừa nói vừa không để tâm đến sự từ chối của Yến An, dịch người sang bên cạnh cô, bắt đầu xoa bóp từ phần bắp chân.
Yến An: "......"
Ồ, may quá, là chỗ bắp chân chứ không phải bắp đùi.
Yến An cắn môi, cảm thấy vô cùng xấu hổ. May mà ánh sáng trong phòng lúc này đã rất mờ, không ai nhìn rõ được mặt cô.
Ôn Oanh giúp cô xoa bóp hết phần bắp chân, sau đó nắm lấy mắt cá chân bên chân mà ban sáng Yến An bị trượt để bóp nắn tiếp.
Yến An rùng mình, suýt nữa rút chân về theo phản xạ.
Bàn tay của Ôn Oanh ấm áp, tuy có thể cảm nhận rõ sự chai sần trên đó, nhưng lại nắm lấy bàn chân lạnh lạnh của Yến An, cảm giác rõ ràng đến mức khiến người ta khó mà làm ngơ!
"Ngươi..." Yến An kinh ngạc đến không nói nên lời.
Ôn Oanh vậy mà ngay cả chân cũng chịu xoa cho cô...
"Nếu bây giờ không bóp thông chỗ này, ngày mai ngươi sẽ càng đau hơn." Ôn Oanh vừa nói vừa sờ thấy mấy cái mụn nước nổi trên chân Yến An, khẽ mím môi, động tác tay cũng cẩn thận hơn.
Yến An không nói gì nữa, cố gắng hết sức để làm ngơ hành động hiện tại của Ôn Oanh, nhưng cảm giác toàn thân không thoải mái, tim thì cứ ngứa ngáy như bị mèo cào.
Sau khi xoa bóp xong, Ôn Oanh xuống giường ra ngoài làm gì đó. Mãi đến khi Yến An thấy trong tầm mắt có ánh sáng thêm vào thì cô mới đoán ra được Ôn Oanh đang làm gì.
Chỉ thấy nàng bưng một chiếc lò than vào phòng, rồi lại ra ngoài một chuyến nữa. Lúc quay lại, tay nàng ướt đẫm, còn đang cầm một cây kim thêu.
"Chọc vỡ mụn nước ra thì sẽ nhanh lành hơn." Ôn Oanh dùng lò sưởi hong khô tay, vừa giải thích.
Yến An: "......"
Cô không hé răng chính là vì không muốn bị chọc vỡ mấy cái mụn nước đó - mấy lần trước bị chọc ở tay, sau đó cứ đụng vào đâu là đau điếng người.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt Ôn Oanh dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, đôi môi khẽ mím lại trông rất nghiêm túc, Yến An cuối cùng vẫn nuốt lời định nói trở vào, để mặc nàng giúp mình chọc vỡ những mụn nước trên chân.
Sau khi làm xong mọi việc, Ôn Oanh còn tiện tay kéo chăn lên đắp kín cho Yến An.
Yến An im lặng xoay người quay lưng lại với Ôn Oanh, không hiểu sao lại cảm thấy trên người nàng toát ra một loại quan tâm kiểu bà mẹ già.
Hừ, rõ ràng mình còn lớn tuổi hơn nàng!
Nghĩ đến việc Ôn Oanh chưa đến mười tám tuổi mà đã có dáng vẻ thành thục chín chắn như vậy, Yến An chỉ cảm thấy đau bao tử.
Trong chuỗi suy nghĩ hỗn độn ấy, Yến An thiếp đi lúc nào không hay, thậm chí không biết Ôn Oanh trở lại lúc nào, ngủ một giấc không mộng đến tận sáng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, Yến An ngủ say đến mức gà nhà Lý thẩm có kêu đến khản cổ cũng không thể đánh thức cô. Khi tỉnh lại, toàn thân cô tràn đầy cảm giác lười biếng của người vừa ngủ đủ giấc.
Cô cố sức ngồi dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Ôn Oanh đâu nữa. Cả người tuy nhức mỏi nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có phần mâu thuẫn.
Dậy mặc y phục rồi đi rửa mặt, cả sân nhà đều yên ắng, chẳng rõ Ôn Oanh có phải lại vào núi chặt củi một mình rồi không.
Yến An đến phòng bếp, vậy mà thấy bên trong đã từng nổi lửa, mở nắp nồi ra, bên trong vẫn còn ấm hai chiếc bánh bao ngô?!
Yến An sững người nhìn hai cái bánh không rõ từ đâu xuất hiện, nghĩ một hồi rồi đoán có lẽ là Lý thẩm mang tới, còn Ôn Oanh thì cố ý để lại trong nồi phần cho cô.
Nghĩ vậy, cô cầm một cái lên cắn thử một miếng, hương thơm bắp tràn ngập khoang miệng khiến Yến An nheo mắt lại đầy thỏa mãn, rồi đậy nắp nồi lại, nghĩ rằng Ôn Oanh chắc chưa ăn nên để phần lại cho nàng.
Cô thong thả bước ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế trong sân, vừa ăn bánh vừa chờ Ôn Oanh trở về, trong lòng tràn đầy mong đợi về việc sẽ đi vào thành hôm nay.
Thế nhưng, cô ngồi trong sân ăn xong bánh, rồi lại đứng dậy quét dọn sạch sẽ sân nhà, thậm chí còn nhổ sạch đám cỏ ở góc sân mà vẫn không thấy Ôn Oanh đâu cả.
Yến An: "......"
Cô chờ từ sáng đến chiều, đói quá không chịu nổi, mà bản thân lại không biết nhóm bếp, đành phải lấy cái bánh ngô trong nồi đã nguội ngắt ra ăn tạm, ngồi thừ bên ngoài cửa sân, ánh mắt đờ đẫn.
Ôn Oanh... bỏ rơi mình rồi sao?
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Yến An không ngờ Ôn Oanh vậy mà không gọi cô dậy đuổi ra ngoài, cứ thế thản nhiên tắm ngay trước mặt mình, thật sự là chẳng chút e ngại chuyện bị mình nhìn trộm luôn đấy à!
Trong đầu Yến An không kìm được mà lại hiện lên cảnh tượng vừa rồi mình lỡ liếc thấy.
Vai Ôn Oanh gầy nhỏ, không chỉ trên mặt không có bao nhiêu thịt, mà ngay cả cơ thể cũng vậy. Thế nhưng do thường xuyên lao động nên lại có chút đường nét cơ bắp mơ hồ, làn da màu lúa mạch càng khiến hình ảnh ấy thêm phần mạnh mẽ, hoang dã.
Yến An: "......"
Cô lén sờ sờ cánh tay mình, tuy nói cũng không nhiều thịt, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng rằng da thịt mình mềm mềm, hoàn toàn không có cảm giác mạnh mẽ như của Ôn Oanh.
Hừ.
Yến An khẽ hừ lạnh trong lòng. Chẳng phải chỉ là cơ bắp thôi sao, với khối lượng công việc mình đang làm bây giờ, về sau mình nhất định cũng sẽ có cơ bắp thôi!
Cô lặng lẽ xoay người, quay lưng lại phía Ôn Oanh để khỏi lát nữa lại nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Nhưng mà... Ôn Oanh có cơ bụng số 11 không nhỉ?
Yến An vô thức nghĩ ngợi.
Rất nhanh sau đó, bên tai lại vang lên tiếng nước, nhưng tiếng nước không kéo dài lâu, tiếp theo là tiếng bước chân, rồi cửa phòng mở ra, theo động tác Ôn Oanh bước ra ngoài, mọi âm thanh cũng theo đó mà dần xa.
Yến An đột nhiên cảm thấy như sự náo nhiệt quanh mình bị rút đi, chỉ còn lại sự trống trải đơn độc nơi chốn cũ.
Ừm... có hơi không thoải mái.
Nhưng cảm giác khó chịu ấy cũng không kéo dài bao lâu, theo tiếng cửa phòng đóng lại lần nữa, âm thanh vừa nãy dần quay trở lại gần. Một bàn tay chạm vào mái tóc đang rũ xuống của cô, tựa như đang kiểm tra độ khô, xác nhận không còn ướt nữa rồi mới nhẹ nhàng đẩy vai cô.
Yến An giả vờ như bị đánh thức, mở mắt ngáp một cái, nói: "Sao vậy?"
"Tóc khô rồi, ngươi nằm lên giường đi, để ta xoa bóp vai lưng cho ngươi." Ôn Oanh dịu dàng nói.
Người này trước giờ chưa từng vác vật nặng, hôm nay còn gánh hai bó củi về, vai chắc chắn đang rất đau.
"Ừ." Cơ thể Yến An lập tức bắt đầu ngọ nguậy trên giường, ngọ nguậy một hồi đến giữa giường nằm úp sẵn sàng, trái tim vốn có chút thấp thỏm cũng dần buông lỏng.
Ôn Oanh cũng bắt chước động tác lúc trước của Yến An, trực tiếp ngồi d*ng ch*n lên người cô để dễ dùng lực, bắt đầu xoa bóp từ vị trí vai của cô.
Yến An bị bóp trúng phần cơ thang, cảm nhận rõ ràng thân thể của Ôn Oanh đang phủ trên người mình: "......"
Cô rụt đầu chôn sâu hơn vào giữa cánh tay, cảm thấy khoảng cách giữa hai người thực sự có hơi gần, nhưng cũng chưa đến mức vượt qua giới hạn xã giao.
Dù sao thì giữa bạn bè, việc xoa bóp cho nhau cũng có thể dùng đến tư thế này.
Theo động tác của Ôn Oanh, thân thể Yến An vốn còn căng cứng dần dần thả lỏng.
Nhưng rất nhanh, cô phát hiện bản thân đã yên tâm quá sớm, bởi bàn tay đang xoa bóp của Ôn Oanh dần trượt xuống eo. Nếu chỉ đến đó thôi thì còn tạm được, tuy hơi nhột một chút nhưng vẫn có thể chịu, chỉ là tay cô ấy lại còn có xu hướng muốn đi xuống tiếp!
"Dừng, dừng lại, thế này là được rồi!" Yến An vội vàng gọi ngừng, thêm chút nữa là tới mông cô rồi! Mà mông cô thì đâu có cơ bắp gì căng cứng chứ!
Ôn Oanh ngừng tay, nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
"Ta, ta ổn rồi, không cần bóp nữa." Yến An hơi lắp bắp, lại không tiện nói thật, nếu không thì xấu hổ chết mất.
"Hôm nay ngươi lên núi, bình thường ngươi ít đi đường xa thế này, cơ chân vẫn nên được thư giãn một chút." Ôn Oanh vừa nói vừa không để tâm đến sự từ chối của Yến An, dịch người sang bên cạnh cô, bắt đầu xoa bóp từ phần bắp chân.
Yến An: "......"
Ồ, may quá, là chỗ bắp chân chứ không phải bắp đùi.
Yến An cắn môi, cảm thấy vô cùng xấu hổ. May mà ánh sáng trong phòng lúc này đã rất mờ, không ai nhìn rõ được mặt cô.
Ôn Oanh giúp cô xoa bóp hết phần bắp chân, sau đó nắm lấy mắt cá chân bên chân mà ban sáng Yến An bị trượt để bóp nắn tiếp.
Yến An rùng mình, suýt nữa rút chân về theo phản xạ.
Bàn tay của Ôn Oanh ấm áp, tuy có thể cảm nhận rõ sự chai sần trên đó, nhưng lại nắm lấy bàn chân lạnh lạnh của Yến An, cảm giác rõ ràng đến mức khiến người ta khó mà làm ngơ!
"Ngươi..." Yến An kinh ngạc đến không nói nên lời.
Ôn Oanh vậy mà ngay cả chân cũng chịu xoa cho cô...
"Nếu bây giờ không bóp thông chỗ này, ngày mai ngươi sẽ càng đau hơn." Ôn Oanh vừa nói vừa sờ thấy mấy cái mụn nước nổi trên chân Yến An, khẽ mím môi, động tác tay cũng cẩn thận hơn.
Yến An không nói gì nữa, cố gắng hết sức để làm ngơ hành động hiện tại của Ôn Oanh, nhưng cảm giác toàn thân không thoải mái, tim thì cứ ngứa ngáy như bị mèo cào.
Sau khi xoa bóp xong, Ôn Oanh xuống giường ra ngoài làm gì đó. Mãi đến khi Yến An thấy trong tầm mắt có ánh sáng thêm vào thì cô mới đoán ra được Ôn Oanh đang làm gì.
Chỉ thấy nàng bưng một chiếc lò than vào phòng, rồi lại ra ngoài một chuyến nữa. Lúc quay lại, tay nàng ướt đẫm, còn đang cầm một cây kim thêu.
"Chọc vỡ mụn nước ra thì sẽ nhanh lành hơn." Ôn Oanh dùng lò sưởi hong khô tay, vừa giải thích.
Yến An: "......"
Cô không hé răng chính là vì không muốn bị chọc vỡ mấy cái mụn nước đó - mấy lần trước bị chọc ở tay, sau đó cứ đụng vào đâu là đau điếng người.
Nhưng khi nhìn khuôn mặt Ôn Oanh dưới ánh lửa lúc sáng lúc tối, đôi môi khẽ mím lại trông rất nghiêm túc, Yến An cuối cùng vẫn nuốt lời định nói trở vào, để mặc nàng giúp mình chọc vỡ những mụn nước trên chân.
Sau khi làm xong mọi việc, Ôn Oanh còn tiện tay kéo chăn lên đắp kín cho Yến An.
Yến An im lặng xoay người quay lưng lại với Ôn Oanh, không hiểu sao lại cảm thấy trên người nàng toát ra một loại quan tâm kiểu bà mẹ già.
Hừ, rõ ràng mình còn lớn tuổi hơn nàng!
Nghĩ đến việc Ôn Oanh chưa đến mười tám tuổi mà đã có dáng vẻ thành thục chín chắn như vậy, Yến An chỉ cảm thấy đau bao tử.
Trong chuỗi suy nghĩ hỗn độn ấy, Yến An thiếp đi lúc nào không hay, thậm chí không biết Ôn Oanh trở lại lúc nào, ngủ một giấc không mộng đến tận sáng.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi đến thế giới này, Yến An ngủ say đến mức gà nhà Lý thẩm có kêu đến khản cổ cũng không thể đánh thức cô. Khi tỉnh lại, toàn thân cô tràn đầy cảm giác lười biếng của người vừa ngủ đủ giấc.
Cô cố sức ngồi dậy, bên cạnh đã không còn bóng dáng Ôn Oanh đâu nữa. Cả người tuy nhức mỏi nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm, có phần mâu thuẫn.
Dậy mặc y phục rồi đi rửa mặt, cả sân nhà đều yên ắng, chẳng rõ Ôn Oanh có phải lại vào núi chặt củi một mình rồi không.
Yến An đến phòng bếp, vậy mà thấy bên trong đã từng nổi lửa, mở nắp nồi ra, bên trong vẫn còn ấm hai chiếc bánh bao ngô?!
Yến An sững người nhìn hai cái bánh không rõ từ đâu xuất hiện, nghĩ một hồi rồi đoán có lẽ là Lý thẩm mang tới, còn Ôn Oanh thì cố ý để lại trong nồi phần cho cô.
Nghĩ vậy, cô cầm một cái lên cắn thử một miếng, hương thơm bắp tràn ngập khoang miệng khiến Yến An nheo mắt lại đầy thỏa mãn, rồi đậy nắp nồi lại, nghĩ rằng Ôn Oanh chắc chưa ăn nên để phần lại cho nàng.
Cô thong thả bước ra ngoài, ngồi xuống chiếc ghế trong sân, vừa ăn bánh vừa chờ Ôn Oanh trở về, trong lòng tràn đầy mong đợi về việc sẽ đi vào thành hôm nay.
Thế nhưng, cô ngồi trong sân ăn xong bánh, rồi lại đứng dậy quét dọn sạch sẽ sân nhà, thậm chí còn nhổ sạch đám cỏ ở góc sân mà vẫn không thấy Ôn Oanh đâu cả.
Yến An: "......"
Cô chờ từ sáng đến chiều, đói quá không chịu nổi, mà bản thân lại không biết nhóm bếp, đành phải lấy cái bánh ngô trong nồi đã nguội ngắt ra ăn tạm, ngồi thừ bên ngoài cửa sân, ánh mắt đờ đẫn.
Ôn Oanh... bỏ rơi mình rồi sao?
Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Đánh giá:
Truyện Trở Thành Vợ Trước Đoản Mệnh Của Nữ Chính Văn Khoa Cử
Story
Chương 18: Có cơ bụng số 11 không vậy?
10.0/10 từ 30 lượt.