Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự
Chương 84: C84: Chương 84
Trong phòng tắm tràn ngập mùi hương hoa hồng mát lạnh và mùi tuyết tùng.
Mùi hương của Khương Tự và Lục Lẫm hoàn toàn khác biệt, nhưng giờ phút này lại quyện vào nhau vô cùng hoà hợp.
Cảm giác nóng rực vẫn đang tiếp tục.
Từng tấc từng tấc.
Khương Tự như một bức tranh cuốn hút.
Mà Lục Lẫm đang châm từng ngọn lửa trên bức tranh đó, dễ như trở bàn tay.
Trong phủ thiếu soái, cây cối sinh sôi xanh um tươi tốt.
Ở đó có hai loại cây nổi tiếng nhất.
Một cây tuyết tùng cao lớn ấm áp, và một đoá hồng kiều diễm ướt át.
Vóc người người đàn ông rất cao, thế nên người con gái dựa vào lồ ng ngực anh có vẻ càng trở nên nhỏ nhắn.
Thân cây tuyết tùng khoẻ khoắn đầy sức sống, hoa hồng mềm mại mê người.
Rõ ràng cô có gai nhưng cũng thu nó lại vì anh.
Tuyết tùng bao phủ hoa hồng, mười ngón đan vào nhau.
Trong làn sương mờ mịt, dáng người anh cao lớn, vóc dáng cô mỏng manh, hai người mờ mờ ảo ảo, không nhìn rõ được.
Trong phòng, hoa và cây đang lúc chìm đắm nửa tỉnh nửa mê.
Ngoài cửa sổ, gió đêm phất qua, mang đến cảm giác se lạnh.
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Theo sát phía sau là tiếng ngâm khẽ dịu dàng.
Đó là một loại sức sống tràn trề, ngay cả không khí cũng nóng rực mê người.
Trong hoàn cảnh lạ lẫm, cùng người quen thuộc, mơ một giấc mộng vui sướng.
-
Hôm nay Khương Cẩm Nguyệt xuất viện, mẹ Khương đã liên hệ với phóng viên từ sớm, muốn tổ chức buổi họp báo với phóng viên ngay tối nay để vạch trần chuyện năm đó.
Mẹ Khương gọi Khương Phương Sóc đến, hai người cùng đi tới văn phòng của bố Khương.
Mẹ Khương bình tĩnh nói: "Tôi muốn mời phóng viên tới mở cuộc họp báo."
Bà kể hết chuyện năm đó Tào Tuyên Bình giấu Khương Tự, thiết kế bọn họ nhận nuôi Khương Cẩm Nguyệt ra.
Không khí tĩnh mịch, một lúc lâu vẫn không có ai nói chuyện.
Tâm trạng của bố Khương rất phức tạp: "Tào Tuyên Bình đúng là lòng dạ ác độc, thế nhưng mà... Khương Cẩm Nguyệt cũng không biết chuyện này."
Mẹ Khương nhìn bố Khương một cái rồi châm chọc nói:
"Mấy hôm trước Khương Cẩm Nguyệt đã có liên lạc với Tào Tuyên Bình, nhưng vẫn luôn gạt chúng ta."
"Bây giờ anh còn cảm thấy nó vô tội không?"
Bố Khương không nói gì.
Khương Phương Sóc than một tiếng: "Chuyện đã qua lâu như vậy, bây giờ nhắc lại thì có ý nghĩa gì chứ?"
Hơn nữa...
Điều này sẽ khiến giá cổ phiếu của công ty giảm xuống trên phạm vi lớn, danh tiếng của công ty sẽ chịu tổn hại cực lớn.
Đương nhiên là mẹ Khương biết rõ ý của Khương Phương Sóc, bà lạnh giọng nói:
"Ý của con là để mặc cho em gái ruột của con chịu uất ức?"
"Con vẫn chưa hiểu à?" Mẹ Khương nhìn về phía Khương Phương Sóc: "Con đã bị Khương Cẩm Nguyệt tẩy não từ lâu rồi."
Khương Phương Sóc muốn cãi lại nhưng chẳng nói nên lời dù chỉ một câu.
Lúc này, bố Khương bỗng nhiên lên tiếng.
"Ý kiến của anh giống với Phương Sóc, anh không đồng ý mời phóng viên mở cuộc họp báo."
"Lúc này công ty đang trong thời kỳ mấu chốt, nếu như tuôn ra chuyện này thì em biết sẽ tạo thành ảnh hướng lớn như thế nào với công ty không?"
Huống hồ, Khương Tự và chúng ta cũng không thân thiết, cho dù chúng ta làm như vậy thì chưa chắc nó sẽ quay về bên cạnh chúng ta."
"Mặt mũi của nhà họ Khương..." Mẹ Khương bất ngờ nói: "Còn quan trọng hơn con gái ruột của anh?"
Ngừng mấy giây.
Bố Khương cắn răng nói: "Chẳng lẽ không đúng à?"
Vừa dứt lời, mẹ Khương bất ngờ giơ tay lên tát mạnh vào mặt bố Khương.
"Chát" một tiếng, bố Khương nhìn mẹ Khương bằng vẻ mặt khó tin, ông ta tức giận quát: "Bà điên rồi à!"
Mẹ Khương nói mà mặt không thay đổi.
"Người bị điên là anh!"
Bố Khương ngây người.
Lúc này, trong đầu mẹ Khương hiện lên khuôn mặt của Khương Tự, bà hơi nghẹn ngào.
"Người có chung dòng máu với chúng ta là Khương Tự. Con bé chịu nhiều uất ức như vậy, không những anh không che chở con bé, ngược lại còn che chở cái đồ giả mạo kia!"
"Vì sao Khương Tự không gần gũi với chúng ta? Đều là bởi vì chúng ta thiên vị Khương Cẩm Nguyệt, con bé mới có thể lạnh lòng hết lần này đến lần khác."
"Tình cảm vì thế mới lạnh lẽo từng chút một."
"Chúng ta chưa từng làm hết trách nhiệm của người nhà, chúng ta thua thiệt Khương Tự quá nhiều."
Nghe vậy, sắc mặt bố Khương và Khương Phương Sóc tái nhợt.
Mẹ Khương nhìn lướt qua họ, bà gằn từng tiếng.
"Chúng ta đã làm sai nhiều năm như vậy, hiện tại... Hai người còn muốn tiếp tục làm sai nữa ư?"
Không khí yên tĩnh, bố Khương và Khương Phương Sóc không lên tiếng, trong lòng bọn họ nảy lên sự áy náy.
Cuối cùng mẹ Khương bỏ lại một câu.
"Tối nay em sẽ dẫn Khương Cẩm Nguyệt đến cuộc họp báo, hai người không ai được nói với nó."
Khương Cẩm Nguyệt không biết những chuyện này.
Hôm nay cô ta ra viện.
Lúc đầu cô ta ở trong bệnh viện chờ người nhà họ Khương đến đón cô ta ra viện. Nhưng kỳ lạ là cô ta đợi rất lâu mà vẫn chẳng có ai trong nhà họ Khương xuất hiện.
Đổi lại từ trước thì chắc chắn Khương Cẩm Nguyệt sẽ gọi điện thoại đến, nũng nịu hỏi bọn họ vì sao chưa tới.
Nhưng cô ta vừa nghĩ tới lời nhắc của hệ thống cô ta nhận được tối qua, giá trị số mệnh của Lục Phù Sênh về 0 hết.
Cô ta lập tức bỏ suy nghĩ này.
Khương Cẩm Nguyệt không cách nào kìm nén nỗi sợ hãi dưới đáy lòng, bây giờ ngoài giá trị số mệnh của Phó Tế Thần ra thì giá trị số mệnh của những nhân vật số mệnh khác đã xói mòn toàn bộ.
Cô ta không thể lại mất đi sự che chở của nhà họ Khương.
Sau cùng, là người đại diện của Khương Cẩm Nguyệt đưa cô ta về nhà họ Khương.
Khương Cẩm Nguyệt về đến nhà, trong nhà vắng tanh. Không biết sao lòng cô ta rất hoảng hốt, có cảm giác khủng hoảng như sắp mất đi tất cả.
Lúc này, một người đi xuống tầng, cô nhìn qua, là mẹ Khương.
Giọng mẹ Khương rất bình thản: "Con về rồi à."
Rõ ràng giọng điệu của bà rất bình thường nhưng mí mắt Khương Cẩm Nguyệt vẫn giật giật, cô ta mềm giọng nói: "Mẹ, giờ con đi thu dọn hành lý."
Mẹ Khương bất ngờ lên tiếng: "Không cần thu dọn."
"Dù sao sau này cũng không ở đây nữa." Bà nói một câu đầy ẩn ý.
Còn chưa chờ Khương Cẩm Nguyệt kịp phản ứng, cô ta lại nghe thấy giọng mẹ Khương.
"Không phải trước đó mẹ đã nói là chờ con ra viện sẽ tặng cho con một món quà à?"
Khương Cẩm Nguyệt vui mừng, mẹ Khương nói tiếp: "Tối nay mẹ dẫn con đi tham gia cuộc họp báo."
"Cuộc họp báo gì cơ?" Khương Cẩm Nguyệt thắc mắc.
"Con đi là biết." Mẹ Khương lạnh nhạt nói: "Cuộc họp báo này có liên quan tới con."
Khương Cẩm Nguyệt ngẩn ra, cô ta lại nghĩ, mẹ Khương nói đây là món quà dành cho cô ta, chắc chắn là muốn cho cô ta một bất ngờ.
Quả nhiên là nhà họ Khương vẫn rất yêu chiều cô ta.
Lúc này, mẹ Khương liếc cô ta một cái, khẽ mỉa mai: "Con mới bao nhiêu tuổi, sao trên mặt đã có nếp nhăn rồi?"
Khương Cẩm Nguyệt run rẩy nhìn vào gương.
Trong gương, làn da của cô ta xỉn màu khác thường. Càng kinh khủng hơn là khoé mắt cô ta đã xuất hiện nếp nhăn nhỏ rõ ràng, cơ mặt cũng hơi chùng xuống.
Là bởi vì mất đi lượng lớn giá trị số mệnh ư?
Hiện tại tốc độ già đi của cô ta nhanh hơn người thường mấy lần, trừ khi giá trị số mệnh quay về nếu không sự thay đổi này sẽ không thể dừng lại.
Mẹ Khương vẫn còn ở đây, Khương Cẩm Nguyệt cố gắng kiềm chế cảm xúc mới nhịn xuống không đập nát gương.
Khương Cẩm Nguyệt miễn cưỡng cười cười: "Mẹ, thế con đi dặm lại phấn trước nhé."
Trước đó, trên đầu Khương Cẩm Nguyệt đã xuất hiện tóc bạc. Gần đây số lượng tóc bạc dần dần nhiều hơn, cô ta quyết định tối nay sẽ đội mũ ra ngoài.
Sau đó cô ta đeo kính râm lên che khuất nếp nhăn trên khoé mắt.
Cô ta không thể để cho khuôn mặt tiều tuỵ của mình lộ ra trước mặt công chúng.
-
Lục Tinh Trầm biết tối nay nhà họ Khương sẽ mở cuộc họp báo vạch trần chuyện năm đó từ chỗ Khương Vân Hạo.
Giây phút vả mặt Khương Cẩm Nguyệt mạnh mẽ như vậy đương nhiên là phải để Khương Tự thấy tận mắt.
Tiếng chuông tan học vừa vang lên Lục Tinh Trầm lập tức gấp rút chạy về nhà.
Trước khi xuất phát, cậu còn thông báo cho Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh, bảo bọn họ mau về nhà cùng đi xem Khương Cẩm Nguyệt xấu mặt.
Chân trước Lục Tinh Trầm vừa về tới nhà thì mấy phút sau Lục Phù Sênh và Lục Tư Việt cũng đến.
Ba người liếc nhau một cái, bọn họ không hẹn mà cùng cất bước, tranh nhau đi vào nhà họ Lục, muốn tranh công với Khương Tự.
"Là em thông báo cho các anh tới, em muốn là người đầu tiên nói cho chị dâu biết chuyện này."
"Tuổi của mày nhỏ nhất, anh trai thông báo giúp mày là được."
"..."
Khương Tự ngồi trong phòng khách, nghe thấy tiếng động huyên náo, cô miễn cưỡng liếc qua.
"Các cậu ồn ào cái gì?"
Âm thanh lập tức dừng lại.
Lục Tinh Trầm bước vào đầu tiên, cậu lên giọng, phấn khởi nói:
"Chị dâu, tối nay mẹ Khương muốn mở cuộc họp báo, vạch trần việc ác của Tào Tuyên Bình năm đó."
Nghe thấy câu này, hai mắt Khương Tự tỏa sáng, nhẹ nhàng nói: "Mau, bật TV lên."
Lúc này cuộc họp báo còn chưa bắt đầu, quản gia Trịnh bưng dưa hấu đã cắt miếng ra.
Khương Tự liếc Lục Tinh Trầm một cái.
Lục Tinh Trầm cực kỳ tích cực cầm lấy dĩa bạc, chọc một miếng dưa hấu lên nếm thử.
Cậu nhìn sang Khương Tự: "Chị dâu, quả dưa hấu này ăn ngon lắm, ngọt nhưng không ngấy, thơm ngọt ngon miệng."
Khương Tự vừa lòng gật đầu.
Lục Tư Việt bất ngờ lên tiếng, anh giơ giơ cái túi trong tay.
"Chị dâu, trên đường đến em có mua cho chị bánh bươm bướm, chị có thể vừa xem họp báo vừa ăn."
Khương Tự gật đầu.
Lúc này, Lục Phù Sênh mở miệng.
"Chị dâu, tôi có mang trà xanh ngon nhất qua đây. Thời tiết nóng lên, tôi sợ chị bị cảm nắng cho nên chuẩn bị trước cho chị."
Khương Tự nhướng mày.
Quản gia Trịnh vui vẻ nhìn mấy người này, ông ấy không nhịn được lau giọt nước mắt chảy ra vì kích động.
Hiện tại quan hệ của người nhà họ Lục càng ngày càng tốt, đều nhờ có cô chủ.
Một lát sau, cuộc họp báo bắt đầu.
Khương Tự ngồi ở giữa ghế sô pha, mấy người khác nhà họ Lục ngoan ngoãn ngồi bên cạnh.
Khương Tự nhìn vào TV, rất nhiều phóng viên ngồi ở hiện trường cuộc họp báo.
Mẹ Khương và Khương Cẩm Nguyệt còn chưa tới nhưng trong mắt họ đã dấy lên ngọn lửa hóng hớt. Mẹ Khương đã nói cho bọn họ trước rằng tối nay nhà họ Khương sẽ công bố một tin tức quan trọng.
Lúc này, cửa hội trường chậm rãi mở ra.
Tiếng ấn màn trập "tách tách" liên tục vang lên, mẹ Khương và Khương Cẩm Nguyệt đi tới.
Khương Tự nhìn về phía Khương Cẩm Nguyệt, cô hơi hào hứng nghĩ.
Tối thế này rồi Khương Cẩm Nguyệt đeo kính râm đội mũ làm gì? Chẳng lẽ hiện tại mặt cô ta không thể gặp người ư?
Tại nơi diễn ra họp báo, Khương Cẩm Nguyệt và mẹ Khương ngồi xuống.
Không biết sao trong lòng Khương Cẩm Nguyệt bỗng nhiên nảy lên cảm giác rất khủng hoảng, mí mắt cô ta cứ giật liên hồi, giống như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.
Vì sao mẹ Khương bỗng nhiên lại tổ chức cuộc họp báo?
Vì sao cô ta nhất định phải xuất hiện?
Cuộc họp báo này... thật sự là một món quà dành cho cô ta ư?
Nỗi lòng Khương Cẩm Nguyệt rất loạn, cô ta nhìn sang mẹ Khương. Mẹ Khương nhìn cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, sườn mặt lạnh lẽo hờ hững.
Cô ta không khỏi càng luống cuống.
Lúc này, mẹ Khương mở miệng, giọng nói của bà cực kỳ bình tĩnh.
"Tối nay tôi muốn tuyên bố một việc."
"Năm đó con gái ruột của tôi Khương Tự bị thất lạc, vì sao tôi mãi không tìm thấy con bé, đó là bởi vì có người cố ý giấu con bé đi."
Nghe vậy, sắc mặt Khương Cẩm Nguyệt tái nhợt, nỗi sợ hãi không cách nào ức chế nháy mắt bao phủ cô ta.
Hiện tại trong lòng cô ta chỉ còn một suy nghĩ.
Mẹ Khương đã biết!
Mẹ Khương biết mẹ đẻ của cô ta là Tào Tuyên Bình, biết năm đó Tào Tuyên Bình đã làm gì, cũng biết cô ta gặp mặt Tào Tuyên Bình.
Từ đầu tới cuối, cuộc họp báo tối nay là một ván cờ bày ra để nhằm vào cô ta.
Một cái bẫy khiến cô ta mất hết danh tiếng, huỷ hết tiền đồ.
Khương Cẩm Nguyệt không nhịn được run rẩy, không được, cô ta không thể để cho mẹ Khương nói ra chuyện năm đó.
Bằng không thì cô ta thật sự xong rồi.
Khương Cẩm Nguyệt nhìn mẹ Khương, cô ta dè dặt phủ tay lên tay mẹ Khương, vừa nhìn mẹ Khương vừa lắc đầu cầu xin.
Ngay cả trước mắt đông đảo truyền thông mẹ Khương vẫn rút tay ra không bận tâm tình cảm chút nào.
Sắc mặt Khương Cẩm Nguyệt trắng bệch.
Nhìn thấy cảnh này, các phóng viên nhạy bén ngửi được mùi tin hot.
Tiếng màn trập liên tục vang lên.
Giọng mẹ Khương vang lên.
"Năm đó người ác ý giấu Khương Tự đi chính là mẹ đẻ của Khương Cẩm Nguyệt, bà Tào Tuyên Bình!"
"Tào Tuyên Bình cố ý giấu Khương Tự đi, là vì để nhà họ Khương nhận nuôi con gái ruột của bà ta Khương Cẩm Nguyệt, để cô ta thay thế cuộc đời của Khương Tự."
Theo tôi được biết, Khương Cẩm Nguyệt đã sớm có liên hệ với mẹ đẻ của cô ta, cô ta hoàn toàn biết rõ chuyện lúc trước."
Toàn trường xôn xao.
Trước kia mọi người chỉ biết Khương Cẩm Nguyệt là thiên kim giả, nhưng không nghĩ tới người tạo thành sự tráo đổi cuộc đời của Khương Tự và Khương Cẩm Nguyệt lại chính là mẹ đẻ của Khương Cẩm Nguyệt.
Tin tức này khiến cho người ta kinh ngạc quá mà.
Khương Tự thấy cảnh này, cô cười mỉa mai.
Lúc Khương Cẩm Nguyệt cướp đi tất cả của người khác, cô ta có từng nghĩ tới thiện ác cuối cùng đều có nhân quả hay không.
Cô ta có thể che mắt người khác nhất thời nhưng cô ta không cách nào lừa gạt người khác cả đời.
Đây là nhân do Khương Cẩm Nguyệt gieo xuống, hiện tại cô ta nhận lấy quả này, là cô ta tự làm tự chịu.
Khương Cẩm Nguyệt tuyệt vọng ngồi đó, cô ta bóp chặt lòng bàn tay, đầu ngón tay gần như muốn nhỏ máu.
Cô ta căn bản không dám nhìn xuống dưới dưới, cô ta có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của những người đó.
Châm biếm, khinh thường, chán ghét...
Tất cả đều hướng về một mình cô ta.
Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lẽo của mẹ Khương vang lên, như lưỡi dao sắc bén nhất đâm thẳng vào tim Khương Cẩm Nguyệt.
"Từ hôm nay trở đi, nhà họ Khương sẽ truy cứu trách nhiệm pháp lý với Tào Tuyên Bình."
Mẹ Khương tiếp tục gằn từng tiếng.
"Nhà họ Khương sẽ huỷ bỏ quan hệ nhận nuôi với Khương Cẩm Nguyệt, thu hồi tất cả tài nguyên của cô ta."
"Nếu như Khương Cẩm Nguyệt không đồng ý huỷ bỏ quan hệ nhận nuôi, cô ta có thể thưa kiện với pháp luật bất cứ lúc nào, nhà họ Khương tiếp tới cùng!"
Đáy mắt Khương Cẩm Nguyệt tràn đầy khủng hoảng, huỷ bỏ quan hệ nhận nuôi?
Vậy thì cô ta sẽ không còn là con nuôi của nhà họ Khương nữa, tất cả những gì cô ta có được đều sẽ biến mất.
Lúc này, các phóng viên tranh nhau đặt câu hỏi.
"Khương Cẩm Nguyệt, cô hiến tuỷ cho Tào Thanh Thiền, là bởi vì áy náy hay là vì đạt thành một loại hiệp nghị nào đó với Tào Tuyên Bình?"
"Cô tu hú chiếm tổ, có cảm thấy áy náy chút nào không?"
"..."
Một chữ Khương Cẩm Nguyệt cũng không trả lời được.
Cô ta vô thức đứng dậy chạy ra ngoài, cô ta quá bối rối, bất ngờ ngã soài xuống đất.
Mũ tuột rơi khỏi đỉnh đầu, kính râm cũng tuột xuống, mặt của cô ta hoàn toàn lộ ra.
Mọi người nhìn thấy rất rõ, trên đầu Khương Cẩm Nguyệt có một ít tóc bạc, khoé mắt còn có nếp nhăn nhỏ không giấu được, cả người giống như già đi mấy tuổi.
Dưới đài vang lên từng đợt tiếng hít hà.
Khương Cẩm Nguyệt chật vật ngồi dưới đất, cô ta muốn dùng tay che tóc nhưng cũng chẳng có tác dụng gì.
Ánh đèn flash dưới đài cực kỳ chói mắt, tiếng bàn tán xôn xao như kim nhọn đâm vào màng tai cô ta.
Khương Cẩm Nguyệt sắp sụp đổ rồi.
Cô ta che kín mặt mình, không muốn cho phóng viên chụp được. Cô ta hoảng hốt đứng dậy chạy ra ngoài, chỉ để lại một bóng lưng hốt hoảng.
Nhìn thấy Khương Cẩm Nguyệt chật vật bỏ đi, ánh mắt Khương Tự hơi rung động.
Khương Cẩm Nguyệt dựa vào việc thu hoạch giá trị số mệnh nhận được rất nhiều chỗ tốt, bây giờ cô ta già yếu nhanh như vậy thể hiện rõ rằng cô ta đang chịu cắn trả.
Có được càng nhiều thì mất đi càng nhiều.
Khương Tự ấn mở bình luận trên mạng.
Lần đầu tiên Khương Cẩm Nguyệt có được độ hot cực cao sau khi flop, là bị cư dân mạng mắng lên hot search.
#Mẹ đẻ của Khương Cẩm Nguyệt Tào Tuyên Bình#
#Khương Cẩm Nguyệt tóc bạc#
#Khương Cẩm Nguyệt thoát fan#
#Nhiều nhãn hiệu huỷ bỏ hợp đồng với Khương Cẩm Nguyệt#
...
[Mẹ đẻ của Khương Cẩm Nguyệt độc ác quá đi mất, chẳng trách lòng dạ Khương Cẩm Nguyệt cũng đen tối như vậy, Khương Cẩm Nguyệt như hiện tại đúng là đáng đời.]
[Khương Cẩm Nguyệt có nhiều tóc bạc thế từ bao giờ vậy? Rốt cuộc thì cô ta đã làm bao nhiêu chuyện trái với lương tâm?]
[Khương Cẩm Nguyệt cút ra khỏi giới giải trí, cô là đồ ăn cắp!]
[Cuối cùng thì mẹ Khương cũng tỉnh ngộ, cuộc họp báo lần này làm tốt lắm, vả mặt Khương Cẩm Nguyệt bôm bốp.]
[Thương Khương Tự quá đi, Tự Tự nhà chúng ta đã phải gặp nhiều đau khổ quá mà, may mắn người nhà họ Lục rất yêu chiều cô ấy.]
Lục Tinh Trầm, Lục Tư Việt và Lục Phù Sênh xem toàn bộ quá trình của cuộc họp báo.
Bọn họ cảm thấy như vậy thật sự rất hả giận, ai bảo Khương Cẩm Nguyệt cướp cuộc đời của Khương Tự chứ?
Thấy Khương Tự xem điện thoại mãi, Lục Tinh Trầm cho rằng tâm trạng cô không tốt.
Cậu vội vàng lên tiếng: "Chị dâu, chị khát nước chưa, có muốn ăn miếng dưa hấu không?"
"Ai nói chị dâu muốn ăn dưa hấu..." Lục Tư Việt hờ hững nói: "Hẳn là chị dâu thích ăn bánh bươm bướm anh mua hơn."
Lục Phù Sênh khẽ hừ một tiếng: "Anh pha xong trà xanh rồi, hai đứa chúng mày đừng giành với anh."
Một vòng tranh giành tình cảm mới của mấy người nhà họ Lục lại bắt đầu.
-
Khương Cẩm Nguyệt rời khỏi hội trường, cô ta ngồi lên xe.
Cô ta muốn khởi động xe nhưng tay cô ta lại run rẩy, mãi không thể khởi động xe.
Lúc này, cô ta chợt nghe thấy tiếng bước chân, cô ta hoảng sợ ngẩng đầu.
Rất nhiều người đi về phía cô ta, trong mắt mỗi người đầy vẻ tức giận. Tim cô ta nhảy một cái, vội vàng kéo cửa sổ xe lên.
Những người đến đều là fan hâm mộ của Khương Cẩm Nguyệt, biết tối nay cô ta tham gia cuộc họp báo, bọn họ vui vẻ dạt dào đứng chờ ở bên ngoài.
Bọn họ không nghĩ tới, Khương Cẩm Nguyệt lại kết hợp với mẹ ruột của cô ta để lừa mọi người.
"Khương Cẩm Nguyệt, cút ra khỏi giới giải trí!"
"Cô đừng xuất hiện trước công chúng nữa."
"Cô là tên trộm cướp đi cuộc đời của Khương Tự, uống công tôi thích cô lâu như vậy..."
Tửng câu quở trách ập tới, Khương Cẩm Nguyệt căn bản không dám ngẩng đầu.
Cả người cô ta co rúc trong xe, thân thể run rẩy.
Qua rất lâu, đám đông tản ra, Khương Cẩm Nguyệt cũng lái xe khỏi nơi này như chạy trốn.
Cô ta vô thức muốn đi về nhà họ Khương.
Nhưng cô ta bỗng nhiên nghĩ tới, nhà họ Khương muốn huỷ bỏ quan hệ nhận nuôi với cô ta, từ nay về sau cô ta không còn là con gái nhà họ Khương nữa.
Trong đêm tối, cả người Khương Cẩm Nguyệt căng cứng, nước mắt trượt xuống từ khoé mắt.
Tiếp theo, cô ta sẽ còn phải đối mặt với khoản tiền bồi thường vi phạm hợp đồng kếch xù.
Không có nhà họ Khương, đã mất đi tầng thân phận này che chở, có thể nghĩ cô ta sẽ gặp phải tình cảnh gian nan cỡ nào.
Dung mạo, sự nghiệp, gia đình... của cô ta.
Sụp đổ toàn bộ vào đêm nay.
Khương Cẩm Nguyệt thậm chí không biết, hiện tại cô ta nên đi đâu?
Thế giới rộng lớn đến vậy, nhưng cô ta lại không có đường để đi.
Từ một minh tinh nữ nổi tiếng người người hâm mộ, đến bây giờ hãm sâu trong vũng bùn, hình tượng tụt xuống đáy cốc.
Khương Cẩm Nguyệt bụm mặt, cô ta tuyệt vọng khóc lên.
-
Văn phòng của Phó Tế Thần.
Thời gian gần đây Phó Tế Thần gần như bỏ tất cả thời gian cho công việc.
Từ khi tạm biệt ở cửa hàng sườn xám đến nay, anh ta chưa từng nhìn thấy Lục Lẫm và Khương Tự.
Mấy ngày trước anh ta còn thấy hot search trên mạng.
Cả nhà họ Lục xuất hiện trong buổi hoà nhạc của Lục Tư Việt.
Bọn họ nhìn qua rất vui vẻ hoà thuận.
Khương Tự ngồi giữa những người nhà họ Lục, cô như mặt trăng được sao trời vây quanh, lấp lánh loá mắt.
Cô và Lục Lẫm cũng cực kỳ xứng đôi.
Phó Tế Thần nhìn chằm chằm vào bản thiết kế dưới ngòi bút, dường như màu sắc lạnh lẽo cực đoan cũng nhiều thêm chút cảm giác ấm áp không dễ phát hiện.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên.
Suy nghĩ hỗn loạn của Phó Tế Thần quay về bình tĩnh: "Vào đi."
Trợ lý Ngô đi vào báo cáo: "Sếp Phó, có người muốn gặp anh, ông ta nói ông ta tên là Đổng Trì Uyên, muốn bàn một vụ giao dịch với anh."
Phó Tế Thần không ngẩng đầu: "Không gặp."
Trợ lý Ngô: "Ông ta còn nói, vụ giao dịch này có liên quan tới Lục Lẫm."
Lần này, Phó Tế Thần giương mắt, chậm rãi nhìn anh một cái.
Từ xưa tới nay khí chất của Phó Tế Thần luôn luôn lạnh lẽo.
Cái nhìn này như một ngọn núi lớn nặng nề đ è xuống.
Tim trợ lý Ngô chợt siết lại, anh nhanh chóng nhận ra vào lúc anh nhắc tới hai chữ Lục Lẫm thì vẻ u ám trên người tổng giám đốc Phó càng sâu thêm.
Làm việc cho Phó Tế Thần nhiều năm nhưng trợ lý Ngô không biết chuyện nhà họ Lục.
Chẳng biết tại sao, trong đầu Phó Tế Thần hiện lên một khuôn mặt.
Ngày đó sau khi xem phim anh ta gặp phải một người đàn ông trung tuổi xa lạ.
Rõ ràng người kia chưa bao giờ nhắc tới tên của ông ta nhưng Phó Tế Thần lại liên tưởng Đổng Trì Uyên và người đàn ông đó lại với nhau.
Mặt anh ta trầm xuống, như một vòng xoáy màu đen, nhiệt độ quanh người càng hạ xuống nhanh chóng hơn, khiến cho người khác không dám đến gần.
"Cho ông ta vào."
Năm phút sau, cửa phòng làm việc của Phó Tế Thần mở ra.
Khi nhìn thấy hình dáng của Đổng Trì Uyên, ánh mắt anh ta híp lại.
Đổng Trì Uyên vẫn là dáng vẻ lịch sự nho nhã như cũ, trên người có một vẻ thân thiện mà Phó Tế Thần không có.
Trên mặt ông ta treo nụ cười: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu."
Phó Tế Thần ra hiệu bằng ánh mắt, trợ lý Ngô gật đầu rời đi, khép cửa phòng lại.
Phó Tế Thần ngồi trên ghế, không đứng dậy.
Anh ta nhìn thẳng vào mắt Đổng Trì Uyên, ánh mắt rất lạnh.
Cảm giác lạnh lẽo ập lên sống lưng, nụ cười của Đổng Trì Uyên vẫn như lúc ban đầu.
Phó Tế Thần: "Nói đi, ông có mục đích gì?"
Đổng Trì Uyên cười nói: "Tôi muốn bắt tay với cậu để đối phó tập đoàn nhà họ Lục."
Đổng Trì Uyên không có thù oán gì với bố Lục.
Nhưng ông ta hận nhà họ Lục, hận Lục Lẫm cực kỳ.
Ông ta không rõ nguyên nhân, cho tới tay tận sâu trong đáy lòng vẫn luôn có một giọng nói nói với ông ta.
"Phá huỷ họ Lục, phá huỷ Lục Lẫm."
Âm thanh kia như có ma lực vô tận, khiến ông ta không nhịn được nghe theo.
Dần dà, tín niệm này đã cắm rễ ở sâu trong nội tâm ông ta.
Cho dù Đổng Trì Uyên chưa từng nhìn thấy Lục Lẫm, lại hận anh vô cùng.
Giống như số mệnh nối tiếp mấy đời.
Nghiệp tạo từ kiếp trước, thành quả ở kiếp này.
Đổng Trì Uyên không khỏi suy nghĩ, có lẽ bọn họ có hận thù tích góp mấy đời nhỉ.
Giọng nói lạnh lẽo của Phó Tế Thần vang lên: "Nguyên nhân?"
Đổng Trì Uyên bịa bừa một lí do: "Lục Lẫm và dòng họ nhà tôi có khúc mắc, cho nên tôi muốn tìm cậu hợp tác."
Không đợi Phó Tế Thần trả lời, Đổng Trì Uyên bắt đầu nói về kế hoạch của ông ta.
Nhiều năm qua ông ta từ từ bày ván cờ ở tập đoàn họ Lục.
Đổng Trì Uyên chưa từng gặp mặt Phó Tế Thần, nhưng ít nhiều gì ông ta cũng có thể đoán được tính cách của Phó Tế Thần. Nếu là nói vòng vo tam quốc thì không chừng ông ta sẽ bị đá ra ngoài.
Mặc dù ông ta muốn đạt thành hợp tác nhưng ông ta lại không lộ ra điểm quan trọng nhất.
Phó Tế Thần càng nghe càng nhíu chặt mày.
Trước khi chưa về nước, đúng là anh ta đã chuẩn bị rất nhiều để nhằm vào nhà họ Lục.
Kế hoạch của Đổng Trì Uyên kín đáo, rất nhiều ý tưởng nhất trí với anh ta.
Nếu như bọn họ bắt tay, cho dù không thể phá huỷ nhà họ Lục thì cũng có thể khiến nhà họ Lục bị tổn thương nặng.
Có Lục Lẫm ở đây thì tập đoàn nhà họ Lục luôn kín không một kẽ hở.
Nhưng trước khi Lục Lẫm tiếp nhận tập đoàn nhà họ Lục, Đổng Trì Uyên đã bắt đầu bày ra bố cục này.
Phó Tế Thần chờ đợi, mong ngóng nhiều năm, nhưng vào giây phút này anh ta lại chần chừ.
Vì sao chứ?
Anh ta nghĩ mãi không ra.
Không biết sao, trong đầu của anh ta hiện lên khuôn mặt của Khương Tự.
Xinh đẹp rạng ngời.
Cứ như đắp tất cả những màu sắc loá mắt nhất lên người cô.
Ánh mắt Phó Tế Thần âm trầm, đứng dậy nhìn về phía Đổng Trì Uyên.
"Hợp tác vui vẻ."
Dường như trong lòng Đổng Trì Uyên đã tính sẵn về cuộc hợp tác của họ.
Giọng điệu ông ta chắc chắn: "Hợp tác vui vẻ."
Đổng Trì Uyên nhoài người qua bàn giơ tay về phía Phó Tế Thần.
Đôi tay Phó Tế Thần để xuôi bên người không giơ lên, trực tiếp bỏ qua sự lấy lòng của ông ta.
Đối mặt với việc Phó Tế Thần cố ý lạnh nhạt, Đổng Trì Uyên lại không tức giận chút nào.
Điều này cũng có thể nhìn ra lòng dạ ông ta rất sâu.
Đổng Trì Uyên chậm rãi rút tay về.
"Vậy chúng ta gặp lại sau."
Người rời đi, văn phòng lần nữa quay về yên tĩnh.
Phó Tế Thần đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn dòng xe qua lại bên dưới, sự náo nhiệt ầm ĩ này như một giấc mơ xa lạ.
Anh ta đứng ở chỗ cao, chỉ có cô độc làm bạn.
Phó Tế Thần cứ đứng trước cửa sổ như vậy cả một buổi chiều.
Cho đến khi ánh chiều tà ánh đỏ hơn nửa bầu trời, nắng chiều màu da cam treo trên đường chân trời, thấp thoáng muốn lặn xuống, chẳng mấy chốc ánh nắng sẽ biến mất.
Đến lúc này Phó Tế Thần mới dịch bước chân.
Đứng lâu khiến chân của anh ta hơi tê, anh ta cảm nhận được sự ê mỏi khi máu chảy qua.
Anh ta nhìn chằm chằm vào vòng mặt trời sắp lặn kia, đưa ra một quyết định.
Vào lúc Phó Tế Thần ngồi lên xe, ánh chiều tà chiếu lên gò má anh ta.
Giữa ánh sáng lúc tối lúc tỏ, sắc mặt của anh ta thiếu đi vẻ âm trầm thường trực.
Có lẽ lần này, anh ta có thể sống một cuộc đời khác.
Anh ta cũng có thể cảm nhận được loại tự do không bị người khác điều khiển.
Phó Tế Thần lái xe đến dưới sảnh tập đoàn nhà họ Lục.
Vừa thông báo xong, Phó Tế Thần đã được đồng ý gặp mặt.
Điều khiến anh ta bất ngờ là lần gặp mặt này cực kỳ thuận lợi.
Giống như điều này đã sớm được Lục Lẫm đoán trước.
Thang máy chạy thẳng lên tầng cao nhất.
Không khí rất yên tĩnh, trước cửa thang máy sáng loáng, Phó Tế Thần nhìn thấy bản thân.
Vẻ mặt thả lỏng mà trước kia chưa từng có.
Đây là lần đầu tiên anh ta bước vào địa bàn của Lục Lẫm.
Phó Tế Thần vẫn nhớ rõ tình hình khi xe của anh ta dừng trước nhà họ Lục.
Mâu thuẫn, căm hận, cô đơn.
Mà bây giờ anh ta lại muốn nói kế hoạch của Đổng Trì Uyên cho Lục Lẫm.
"Ting" một tiếng.
Thang máy đến.
Phó Tế Thần gõ cửa phòng làm việc của Lục Lẫm.
Anh ta trực tiếp lên tiếng: "Có người muốn đối phó nhà họ Lục."
Lục Lẫm: "Là Đổng Trì Uyên à?"
Phó Tế Thần khẽ giật mình.
Sớm từ nhiều ngày trước Lục Lẫm đã phát hiện có người đang ác ý công kích nhà họ Lục. Anh đã chuẩn bị tốt cách đối phó từ sớm, cũng tìm người điều tra người đó.
Người kia rất xảo quyệt, tâm tư lại kín đáo.
Lục Lẫm phải tốn chút thời gian mới tra ra thân phận của người đó.
Đổng Trì Uyên.
Chủ tịch của một công ty tài chính ở New York.
Lục Lẫm còn điều tra ra, năm đó chính là Đổng Trì Uyên đưa mẹ của Phó Tế Thần ra nước ngoài.
Anh nhớ đến một chuyện Khương Tự từng nói với mình.
Phó Tế Thần là con trai của nhà họ Lục, cũng là em trai của anh.
Trợ lý Triệu đang điều tra quan hệ của Đổng Trì Uyên và mẹ Phó Tế Thần.
Lục Lẫm đang chờ tin tức.
Không nghĩ tới trợ lý Triệu còn chưa tới mà Phó Tế Thần đã tới trước.
Nỗi lòng Phó Tế Thần bình tĩnh lại: "Đổng Trì Uyên muốn hợp tác với tôi để phá huỷ nhà họ Lục."
"Và cả anh."
Lục Lẫm không thấy bất ngờ chút nào, khi anh nhìn thấy ảnh của Đổng Trì Uyên thì trong lòng anh lại có cảm giác quen thuộc.
Hình như người kia trời sinh là để hận anh.
Trợ lý Triệu quay về, anh ấy rất vội vàng, mở thẳng cửa ra.
"Sếp Lục, đây là tài liệu mà anh muốn."
Vừa dứt lời, trợ lý Triệu phát hiện trong văn phòng còn có người thứ hai.
Anh ấy sửng sốt mấy giây, vô ý thức giấu tài liệu ra sau lưng.
Lục Lẫm gật đầu với Phó Tế Thần.
"Cảm ơn lời nhắc của cậu, giúp nhà họ Lục bớt rất nhiều phiền phức.
Ý tứ tiễn khách của anh rất rõ ràng.
Nhận ra sự khác thường của Lục Lẫm, ánh mắt Phó Tế Thần nhìn vào phần tài liệu kia.
Từ sâu trong lòng anh ta có một linh cảm.
"Tài liệu này có liên quan tới tôi à?"
Lục Lẫm biết không thể gạt anh ta được, gật đầu đáp lời.
Phó Tế Thần bước lên trước một bước: "Có thể cho tôi xem không?"
Một giây sau.
Anh ta bỏ thêm một câu: "Tôi sẽ không hối hận."
Phó Tế Thần nhận lấy tài liệu.
Anh ta tập trung đọc nội dung bên trên, không bỏ sót một chữ.
Trên tài liệu viết ngày sinh của Phó Tế Thần là giả.
Anh ta vốn dĩ sinh ra vào tháng mười nhưng bị sửa lên trước hai tháng.
Phó Tế Thần Vốn cho rằng sinh nhật của anh ta và Lục Lẫm không chênh lệch mấy.
Hiện tại hóa ra lại là một chuyện cười.
Khi đó mẹ của anh ta đã ra nước ngoài, sao có thể có mang thai con trai của bố Lục?
Trong túi hồ sơ còn có rất nhiều ảnh chụp chung của Đổng Trì Uyên và Phó Tư Uyển, cử chỉ giữa hai người rất thân mật.
Y tá trưởng xuyên tạc sinh nhật của anh ta là bạn lâu năm của Đổng Trì Uyên.
Chân tướng vô cùng sinh động.
Năm đó bố Lục và mối tình đầu Phó Tư Uyển nảy sinh tình cảm nhưng không đến được với nhau.
Sau khi hai người chia tay, ông ấy chưa từng gặp lại bà ta.
Phó Tư Uyển được Đổng Trì Uyên dẫn tới New York, mang thai con của ông ta.
Dưới sự tẩy não của Đổng Trì Uyên, Phó Tư Uyển coi con của mình làm lợi thế để đối phó nhà họ Lục.
Phó Tế Thần nỉ non nói: "Tôi là con của Đổng Trì Uyên?"
Bởi vì cơn giận ngập trời, lồ ng ngực Phó Tế Thần phập phồng dữ dội.
Ánh mắt anh ta bắt đầu mơ hồ, những dòng chữ trên giấy trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo, không nhìn rõ được.
Cho nên, nhiều năm như vậy, những việc anh ta trải qua chỉ là một cuộc âm mưu ư?
Còn là tự tay người thân anh thương yêu nhất dựng nên.
Trong cuộc âm mưu này chẳng qua anh ta chỉ là con cờ.
Một con rối có thể tuỳ ý điều khiển, tuỳ ý vứt bỏ.
Không ai để ý cảm xúc của anh ta, không ai quan tâm suy nghĩ của anh ta.
Cũng không có ai từng hỏi anh ta có bằng lòng hay không.
Anh ta hận nhà họ Lục vứt bỏ mình, hận bố Lục vô tình, hận cả nhà họ Lục.
Nhiều năm như vậy, nỗi hận giống dây leo, cuốn lấy Phó Tế Thần.
Là cái cớ để anh ta ỷ lại mà sống.
Vào lúc chân tướng lộ ra, ngay cả sự sinh ra của anh ta cũng là bị người ta sắp đặt sẵn...
Vậy cuộc đời này còn có ý nghĩa gì?
Nỗi hoang mang to lớn cuốn lấy anh ta.
Bàn tay đang cầm tài liệu của Phó Tế Thần mất khống chế run rẩy.
Yếu ớt không chịu nổi, như chỉ cần một đòn là ngã.
Một giây sau, bờ vai Phó Tế Thần chợt trĩu xuống.
Anh ta ngẩng đầu, phát hiện là Lục Lẫm.
Trước cửa sổ sát đất, Lục Lẫm đứng nơi đèn đuốc sáng trưng.
Ngay cả đuôi lông mày của anh dường như cũng nhiễm ánh sáng.
Giọng nói của Lục Lẫm như hàm chứa một lực lượng có thể khiến người khác yên lòng.
"Phó Tế Thần."
Phó Tế Thần ý thức được, đây là lần đầu tiên Lục Lẫm gọi tên anh ta.
Giọng nói của Lục Lẫm trầm thấp, đánh vào tai Phó Tế Thần: "Chuyện này không liên quan gì đến cậu cả."
"Rất nhiều chuyện trên đời này không phải tự mình có thể quyết định, đều sẽ có biến số."
Phó Tế Thần nhìn thẳng vào mắt Lục Lẫm, đôi mắt ấy bình tĩnh và sâu thẳm.
Trong lòng anh ta nảy lên một suy nghĩ.
Lục Lẫm biết kế hoạch của anh ta, biết anh ta muốn đối phó nhà họ Lục.
Nhưng anh lại không tức giận chút nào.
Rõ ràng hai người không có quan hệ máu mủ, nhưng giờ phút này Phó Tế Thần lại cảm nhận được sự chân thành của Lục Lẫm.
Lúc này, Lục Lẫm giống như thật sự đã trở thành anh trai của Phó Tế Thần, dạy anh ta những điều chưa từng có ai nói với anh ta.
"Bây giờ cậu đã có sinh nhật mới, cuộc đời mới."
Lời nói của Lục Lẫm và con người anh đầy cứng cỏi và nghị lực.
Anh như chưa từng hối hận vì những chuyện đã xảy ra, chỉ cho phép mình nhìn về phía trước.
Từng câu từng chữ lọt vào trong tai, Phó Tế Thần cảm giác tưởng chừng gánh nặng trên người mình đã biến mất hết.
"Từ nay về sau, cậu có thể sống vì bản thân mình."
Bóng tối quanh người Phó Tế Thần bị xua tan.
Cuộc đời của anh ta sẽ không còn là một bi kịch.
Khác với lời nhận xét vô tâm vô tình của người bên ngoài, tim và máu của Lục Lẫm đều là nóng.
Lúc này đã vào đêm, nhưng dường như anh đứng ở nơi nào thì ánh sáng sẽ soi tới nơi đó.
Giờ khắc này, trước mắt Phó Tế Thần bỗng dưng loé lên khuôn mặt của Khương Tự.
Lục Lẫm và Khương Tự rất giống nhau.
Bọn họ đều là người sống hướng về phía ánh mặt trời, dòng máu nóng bỏng trên người họ sôi sục, dâng trào.
Mà ánh sáng trên người họ luôn có thể chiếu sáng người khác.
Giúp cho người ta giành lấy cuộc sống mới.
Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự