Trò Chơi Tình Ái
Chương 83: Buôn người theo dây truyền
63@-Vừa vào trong mọi người đều không hẹn cùng nhìn về phía Diệp Sở Noãn, cô không mấy để ý được dìu ngồi lại vị trí ban đầu. Đứa bé khi nãy lại bò từ đống đồ ra, lúc này cô mới nhìn đứa bé một cách toàn diện, cô bé bị mất một chân.
Cô bé không đợi cô mở miệng đã mở lời trước: “Chị tên là gì?”
“Diệp Sở Noãn, còn em?”
Cô bé cười chìa tay ra: “Em là Nhất Nhất! Mọi người hay gọi em như vậy vì em không có tên”
Diệp Sở Noãn đưa tay nắm lấy tay cô bé, sự lạnh buốt từ đầu ngón tay truyền sang khiến cô rùng mình: “Nơi này rốt cuộc là nơi nào?”
Cô gái ban nãy ngồi xuống cạnh cô: “Tôi là Lưu Lâm, đây là một hòn đảo, chính xác là một hòn đảo hoang, chúng ta đều bị bán tới đây làm công cụ mua vui cho đám súc sinh ngoài kia!”
Cô nhíu mày: “Bán sao?”
Lưu Lâm gật đầu: “Ừm, đây là nơi đầu tiên, tôi nghe nói nếu ngoan ngoãn và biết điều được họ nhìn trúng, ta sẽ bị di chuyển đến một đất nước khác, nói cách khác đây là một tổ chức buôn người theo dây chuyền”
“Chúng ta ở đảo này chủ yếu là phục vụ mấy tên cặn bã ngoài kia, nhưng chúng sẽ không động vào chúng ta vì phía trên chúng không cho phép, nếu chúng ta hết giá trị thì sẽ mặc chúng giày vò”
“Đợt lấy người mới vừa qua, có lẽ phải tới 3 tháng nữa chúng ta mới có thể rời khỏi đảo này, những cũng không biết là sẽ đi đâu”
Diệp Sở Noãn càng nghe tâm trạng càng trùng xuống: “Có cơ hội…”
Cô chưa nói hết câu Lưu Lâm đã xen ngang: “Cô muốn tìm cơ hội trốn thoát sao? Không có đâu”
Lưu Lâm chỉ tay về phía đứa bé: “Nhìn đi, con bé có sức sống rất mãnh liệt, lúc nào cũng tìm cách trốn thoát dù còn rất bé, kết quả thì sao? Không còn lành lặn nữa. Ở đây bọn chúng không coi chúng ta là người đâu, đừng cố gắng vô ích”
Diệp Sở Noãn nhìn bộ dạng thảm không còn gì thảm hơn của bé đáy lòng run nhẹ, sực nhớ ra gì đó cô vội lấy chiếc quần bò của mình lục lọi khắp nơi sau đó từ cạp quần lôi ra được một chiếc cúc nhỏ nắm chặt nó trong tay, rồi ném chiếc quần qua một bên, hành động của cô rất nhanh không ai chú ý đến chiếc cúc nhỏ nằm trong bàn tay cô.
Vì cô chưa biết bọn họ là ai, không thể đoán được họ có chung thuyền với mình không, chiếc cúc trong tay cô là thứ định vị duy nhất Lãnh Nguỵ Thần đưa mà cô còn giữ bên mình, loại định vị này chỉ có tín hiệu tới 100km, nhưng hòn đảo này còn chưa biết vị trí ở đâu, tìm kiếm còn khó hơn trên trời. Nắm chặt chiếc cúc chỉ mong có kì tích xảy ra.
Không thể cứ cầm mãi nên cô quyết định nhét nó vào trong áo ngực, bộ váy này tuy mỏng nhưng rất rộng, khá thoải mái khi di chuyển.
Sau một hồi ngồi suy nghĩ cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nơi này cách rất xa đất liền cô chỉ biết có như vậy, mọi thứ lâm vào đường cùng. Nguỵ Thần…không biết anh đã biết cô mất tích hay chưa.
Bên phía Lãnh Nguỵ Thần đã tìm kiếm rất nhiều ngày nhưng một chút thông tin cũng không hề có. Mấy ngày liền anh không thể chợp mắt nổi, chừng nào chưa tìm được cô lòng anh cứ như hàng vạn con kiến đang đục khoét.
Tín hiệu ở điện thoại nhấp nháy lần cuối là ở sân bay thành phố ở Singapore, anh dồn mọi thế lực để tìm kiếm cô, nhưng không nhận lại được gì.
Lôi Mã cầm máy tính đi vào: “Ông chủ! Tất cả các chuyến bay đều không có vấn đề, chỉ có 3 con tàu chở khách ra khơi đều mất tích, tôi đã cho người đi điều tra nhưng chưa có tung tích”
Lãnh Nguỵ Thần dựa lưng vào ghế không nói gì, ngoài biển sao? Quả là tác phong của hắn.
Deth bên cạnh trầm ngâm: “Vậy là vị trí của vợ cậu sẽ bị thay đổi liên tục, nếu…”
Deth chưa nói hết câu đã bị anh chặn lại: “Hắn không có lá gan đấy”
Deth biết hẳn là Lãnh Nguỵ Thần cũng hiểu những gì mình định nói.
Đột nhiên anh đứng dậy: “Chuẩn bị tàu”
Lôi Mã hơi dừng lại: “Chúng ta đi…?”
Anh đáp: “Đảo Curut”
Lôi Mã lập tức hiểu sau đó rời đi chuẩn bị tàu. Deth ngồi thẫn thờ trên ghế, nếu người phụ nữ của tên điên này thật sự sẽ giống vợ của hắn năm đó thì tên này sẽ điên tới độ nào đây?
Hắn còn nhớ rõ giáng vẻ như điên như dại của vợ hắn lúc được tìm thấy tại trại tâm thần bỏ hoang ở ngoại thành, bộ dạng mà cả đời hắn cũng không thể quên cũng không thể tha thứ cho bản thân mình vì đã không thể bảo vệ vợ mình.
Lãnh Nguỵ Thần đã ra khơi đi tới đảo Curut, còn Bạc Thừa vì an nguy của Elly nên đã đưa cô nàng trở về Ý, Bạch Tương Vũ hắn trở về rồi. Lục Nhất Nam cùng Âu Thường Hi cũng dốc sức đi thăm dò tung tích của Diệp Sở Noãn.
Dường như thế giới của họ đều bị đảo trộn lên.
Trò Chơi Tình Ái
Cô bé không đợi cô mở miệng đã mở lời trước: “Chị tên là gì?”
“Diệp Sở Noãn, còn em?”
Cô bé cười chìa tay ra: “Em là Nhất Nhất! Mọi người hay gọi em như vậy vì em không có tên”
Diệp Sở Noãn đưa tay nắm lấy tay cô bé, sự lạnh buốt từ đầu ngón tay truyền sang khiến cô rùng mình: “Nơi này rốt cuộc là nơi nào?”
Cô gái ban nãy ngồi xuống cạnh cô: “Tôi là Lưu Lâm, đây là một hòn đảo, chính xác là một hòn đảo hoang, chúng ta đều bị bán tới đây làm công cụ mua vui cho đám súc sinh ngoài kia!”
Cô nhíu mày: “Bán sao?”
Lưu Lâm gật đầu: “Ừm, đây là nơi đầu tiên, tôi nghe nói nếu ngoan ngoãn và biết điều được họ nhìn trúng, ta sẽ bị di chuyển đến một đất nước khác, nói cách khác đây là một tổ chức buôn người theo dây chuyền”
“Chúng ta ở đảo này chủ yếu là phục vụ mấy tên cặn bã ngoài kia, nhưng chúng sẽ không động vào chúng ta vì phía trên chúng không cho phép, nếu chúng ta hết giá trị thì sẽ mặc chúng giày vò”
“Đợt lấy người mới vừa qua, có lẽ phải tới 3 tháng nữa chúng ta mới có thể rời khỏi đảo này, những cũng không biết là sẽ đi đâu”
Diệp Sở Noãn càng nghe tâm trạng càng trùng xuống: “Có cơ hội…”
Cô chưa nói hết câu Lưu Lâm đã xen ngang: “Cô muốn tìm cơ hội trốn thoát sao? Không có đâu”
Lưu Lâm chỉ tay về phía đứa bé: “Nhìn đi, con bé có sức sống rất mãnh liệt, lúc nào cũng tìm cách trốn thoát dù còn rất bé, kết quả thì sao? Không còn lành lặn nữa. Ở đây bọn chúng không coi chúng ta là người đâu, đừng cố gắng vô ích”
Diệp Sở Noãn nhìn bộ dạng thảm không còn gì thảm hơn của bé đáy lòng run nhẹ, sực nhớ ra gì đó cô vội lấy chiếc quần bò của mình lục lọi khắp nơi sau đó từ cạp quần lôi ra được một chiếc cúc nhỏ nắm chặt nó trong tay, rồi ném chiếc quần qua một bên, hành động của cô rất nhanh không ai chú ý đến chiếc cúc nhỏ nằm trong bàn tay cô.
Vì cô chưa biết bọn họ là ai, không thể đoán được họ có chung thuyền với mình không, chiếc cúc trong tay cô là thứ định vị duy nhất Lãnh Nguỵ Thần đưa mà cô còn giữ bên mình, loại định vị này chỉ có tín hiệu tới 100km, nhưng hòn đảo này còn chưa biết vị trí ở đâu, tìm kiếm còn khó hơn trên trời. Nắm chặt chiếc cúc chỉ mong có kì tích xảy ra.
Không thể cứ cầm mãi nên cô quyết định nhét nó vào trong áo ngực, bộ váy này tuy mỏng nhưng rất rộng, khá thoải mái khi di chuyển.
Sau một hồi ngồi suy nghĩ cô cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, nơi này cách rất xa đất liền cô chỉ biết có như vậy, mọi thứ lâm vào đường cùng. Nguỵ Thần…không biết anh đã biết cô mất tích hay chưa.
Bên phía Lãnh Nguỵ Thần đã tìm kiếm rất nhiều ngày nhưng một chút thông tin cũng không hề có. Mấy ngày liền anh không thể chợp mắt nổi, chừng nào chưa tìm được cô lòng anh cứ như hàng vạn con kiến đang đục khoét.
Tín hiệu ở điện thoại nhấp nháy lần cuối là ở sân bay thành phố ở Singapore, anh dồn mọi thế lực để tìm kiếm cô, nhưng không nhận lại được gì.
Lôi Mã cầm máy tính đi vào: “Ông chủ! Tất cả các chuyến bay đều không có vấn đề, chỉ có 3 con tàu chở khách ra khơi đều mất tích, tôi đã cho người đi điều tra nhưng chưa có tung tích”
Lãnh Nguỵ Thần dựa lưng vào ghế không nói gì, ngoài biển sao? Quả là tác phong của hắn.
Deth bên cạnh trầm ngâm: “Vậy là vị trí của vợ cậu sẽ bị thay đổi liên tục, nếu…”
Deth chưa nói hết câu đã bị anh chặn lại: “Hắn không có lá gan đấy”
Deth biết hẳn là Lãnh Nguỵ Thần cũng hiểu những gì mình định nói.
Đột nhiên anh đứng dậy: “Chuẩn bị tàu”
Lôi Mã hơi dừng lại: “Chúng ta đi…?”
Anh đáp: “Đảo Curut”
Lôi Mã lập tức hiểu sau đó rời đi chuẩn bị tàu. Deth ngồi thẫn thờ trên ghế, nếu người phụ nữ của tên điên này thật sự sẽ giống vợ của hắn năm đó thì tên này sẽ điên tới độ nào đây?
Hắn còn nhớ rõ giáng vẻ như điên như dại của vợ hắn lúc được tìm thấy tại trại tâm thần bỏ hoang ở ngoại thành, bộ dạng mà cả đời hắn cũng không thể quên cũng không thể tha thứ cho bản thân mình vì đã không thể bảo vệ vợ mình.
Lãnh Nguỵ Thần đã ra khơi đi tới đảo Curut, còn Bạc Thừa vì an nguy của Elly nên đã đưa cô nàng trở về Ý, Bạch Tương Vũ hắn trở về rồi. Lục Nhất Nam cùng Âu Thường Hi cũng dốc sức đi thăm dò tung tích của Diệp Sở Noãn.
Dường như thế giới của họ đều bị đảo trộn lên.
Trò Chơi Tình Ái
Đánh giá:
Truyện Trò Chơi Tình Ái
Story
Chương 83: Buôn người theo dây truyền
6.0/10 từ 1 lượt.