Trò Chơi Sớm Chiều
Chương 99: Thụy Sĩ
Lúc trước Úc Thừa và Hoài Hâm đã bàn xong, hôn lễ do anh toàn quyền lo liệu. Nhưng có rất nhiều phương hướng lựa chọn, vẫn phải căn cứ vào sở thích của cô.
Bọn họ đều không thích quá ồn ào, vì thế sau khi thương lượng, họ sẽ tổ chức một hôn lễ nhỏ ở một địa phương xinh đẹp trước, chỉ mời mấy người bạn bè thân thiết, sau đó lại mở tiệc tối ở Hồng Kông và mời nhân vật nổi tiếng bốn phương đến tham dự.
Nói là hôn lễ nhưng thật ra lại là một cơ hội tốt để biến thành nghỉ phép đi du lịch. Úc Thừa đề nghị đi Bắc Âu, Hoài Hâm cũng rất mong chờ, cô xem trên mạng cả buổi, cảm thấy Thụy Sĩ không tồi nên quyết định chọn Zermatt, một thị trấn xinh đẹp được bao quanh bởi các đỉnh núi Alps làm điểm đến.
Đây là một nơi nghỉ dưỡng rất nhỏ, nhưng phong cảnh lại vô cùng xinh đẹp, còn được du khách gọi là “Thiên đường nhân gian”. Khi sông băng chưa tan, nhìn ra xa sẽ thấy tất cả toàn là tuyết trắng tinh khiết như đang gột rửa tâm hồn.
Cuối năm qua đi công việc của tập đoàn vô cùng bận rộn, Úc Thừa lại bận đến mức chân không chạm đất. Hoài Hâm cũng bắt đầu học kỳ nghiên cứu sinh mới, vì thế dự định tổ chức hôn lễ vào dịp Tết năm sau, vừa vặn cũng có đầy đủ thời gian để chuẩn bị.
Học kỳ này hai người vẫn ở nơi đất khách nhưng mỗi tuần Úc Thừa đều bay tới Bắc Kinh thăm cô. Hoài Hâm có lúc đau lòng vì anh quá cực nhọc, cũng sẽ đi Hồng Kông ở cùng anh một thời gian.
Luôn đi tới đi lui như vậy, ý nghĩ sinh động trước đó lại hiện ra trong đầu. Một lần Úc Thừa lại tới thăm cô, sau khi trải qua buổi tối nhiệt tình, Hoài Hâm nằm trong lòng người đàn ông, mặt kề bên cổ anh, đột nhiên hỏi: “Có muốn em qua đó cùng anh không?”
Úc Thừa cụp mắt, vừa nắm tay cô trong lòng bàn tay, vừa nhẹ nhàng hôn tóc mai cô, nói với giọng điệu trầm thấp: “Bé yêu, anh không muốn làm lỡ việc học của em.”
“Không, ý em là sau này.” Hoài Hâm hơi nhổm dậy, nhìn thẳng vào mắt anh: “Chờ sau khi tốt nghiệp, em muốn đến tập đoàn làm việc, ở ngay bên cạnh anh.”
Hoài Hâm không có ý tưởng quá mãnh liệt đối với kế hoạch nghề nghiệp của mình, tài chính vốn là lĩnh vực cô thích, dù là làm môi giới đầu tư, đầu tư tư nhân, hay là hoạt động thị trường ở xí nghiệp thực thể thì đều có thể chạm tới điểm hứng thú của cô.
Nếu so sánh thì một gia nghiệp lớn như Phan thị có thể rèn luyện năng lực của cô, phát huy giá trị ở trình độ lớn nhất, chỉ là những người khác không có cơ hội tốt như vậy mà thôi. Huống chi có Úc Thừa ủng hộ, con đường này cũng có thể vững vàng bước đi, càng có lợi cho sự phát triển của cô.
Úc Thừa nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hơi sâu, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
Anh có thể cho cô bất cứ chức vị gì, nhưng vấn đề mấu chốt không phải cái này.
“Anh à, em không muốn xa anh nữa.”
Hoài Hâm nằm sấp xuống, dán gò má vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập bên trong, nghiêm túc nói: “Em muốn ở bên cạnh anh, lúc muốn gặp mặt thì gặp mặt, không cần mệt mỏi vì khoảng cách nữa.”
Lúc ở chung với anh, cô thật sự có rất nhiều cảm giác mà lần đầu tiên cảm nhận được, tình yêu ngọt ngào ấm áp nóng bỏng mãnh liệt, cũng bao gồm cả vất vả và nỗi nhớ nhung khi yêu xa, Mỗi một buổi tối đều muốn được anh dịu dàng ôm trong lòng ngủ, đáng tiếc có đôi khi bên gối chỉ là trống rỗng.
Ánh mắt Úc Thừa tối đen, anh vẫn không nói lời nào, tay đè gáy cô lại, dùng sức ôm cô vào lòng.
“Như vậy em sẽ rất vất vả.” Giọng nói của anh trở nên trầm khàn.
Có thể ở bên cạnh cô, sao anh lại không muốn chứ? Chỉ là Hồng Kông là nơi thường trú của anh, làm như vậy là cô nhường bước cho anh. Nếu Hoài Diệu Khánh và Triệu Viện Thanh vẫn ở Bắc Kinh, vậy thì cơ hội Hoài Hâm ở bên bố mẹ sẽ ít đi rất nhiều.
Hoài Hâm mím môi, giơ cánh tay ôm lấy cổ anh.
“Sức khỏe của bố không tốt, em sẽ đến thăm ông ấy nhiều hơn, đốc thúc ông ấy kiểm tra lại đúng giờ, hoặc là đưa bọn họ cùng đến Hồng Kông với chúng ta, chỉ cần người một nhà ở chung một chỗ, sẽ luôn có biện pháp giải quyết.”
Úc Thừa cụp mắt muốn nói cái gì đó, nhưng cô lại ngắt lời anh, ánh mắt trong veo như nước, thậm chí trong nét mặt có một tia lạc quan: “Hai người ở bên nhau, vốn cũng không phải là chuyện dễ dàng mà. Luôn luôn có khó khăn, cũng sẽ có vất vả, nhưng em chỉ nghĩ là khi em ở bên anh thì sẽ không sợ những vất vả này nữa.”
Trong bầu không khí vương vấn từng hơi thở, giống như tiếng than thở ấm áp. Hoài Hâm vươn bàn tay mềm mại dán lên ngực anh, ánh mắt xinh đẹp ẩn chứa màu nước, gợn sóng lăn tăn, giống như ánh trăng chiếu rọi mặt biển.
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống như bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, hơi thở lướt qua trong chớp mắt, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô, sức lực vô cùng dịu dàng.
“Tiểu Hâm.”
Anh chỉ khàn khàn thốt ra hai chữ, rồi không nói nữa.
Nhưng Hoài Hâm hiểu ý anh.
Tên.
Mỗi lần gọi đều là một lời tỏ tình không rõ ràng.
Muốn nói với cô rằng anh rất yêu cô, trân trọng cô và vui mừng vì cô luôn được vui vẻ trong từng khoảnh khắc.
-
Chương trình học giữa học kỳ được sắp xếp kín mít, liên tiếp hai học kỳ, Cuối cùng Hoài Hâm nhìn sao nhìn trăng rồi cũng đến được Giáng Sinh.
Lúc này họ đã bắt đầu sắp xếp ngày cưới, Úc Thừa bận rộn suốt một năm, chính là để giành ra hai mươi ngày không dễ dàng này làm hôn lễ, cùng cô hưởng tuần trăng mật.
Khách mời tổng cộng chỉ có hai mươi mấy người, đều là bạn bè thân quen của hai bên.
Hoài Diệu Khánh và Triệu Viện Thanh đã chuẩn bị hành lý từ sáng, Triệu Triệt càng vui mừng khôn xiết, trốn học ra nước ngoài. Mặc dù Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông đi lại bất tiện, nhưng dù sao cũng là đại sự cả đời chỉ có một lần, thời khắc đáng giá kỷ niệm như thế này, Úc Thừa vẫn rất hy vọng bọn họ có thể ở bên cạnh. Anh đã thuê hộ lý tốt nhất, cẩn thận chăm sóc sức khỏe cho hai ông bà.
Phía nhà họ Phan do Phan Tuyển dẫn Phan Diệu ra mặt, trong giới Hồng Kông còn mời Phó Đình Hựu, Chu Cần và Tề Gia Huy. Phía Hoài Hâm là mấy người bạn đại học của cô, bao gồm ba người bạn cùng phòng hoạt bát.
Nói thật đây thật sự là một tổ hợp hiếm thấy, lúc Khương Khả Khiết nghe nói danh sách khách mời cũng thấy sốc. Là một người làm công ở ngân hàng đầu tư, cô ấy thường xuyên có thể nhìn thấy đủ loại CEO và chủ tịch, nhưng danh tiếng như nhà họ Phó, họ Tạ thì vẫn ở đẳng cấp khác xa cô ấy.
Đây chính là kim tự tháp đỉnh cao nhất, khiến mọi người phải ngước nhìn, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn mà thèm thôi.
Hơn nữa đây còn không phải là buổi ăn chung tập thể, hay bữa tiệc đông đến mức không thể nhớ tên. Bữa tiệc chỉ có ít người tham gia, muốn trao đổi cái gì cũng đều rất thuận tiện.
Còn nhớ rõ có một bài văn có câu là “Mai này giàu sang, chớ quên nhau”, mọi người lúc còn đang đi học đều thích dùng những câu như vậy để trêu đùa nhau. Hiện tại Khương Khả Khiết thật sự có cảm giác đắc đạo, gà chó lên trời, kích động đến mức lời nói cũng không lưu loát: “Con à, con thật sự rất có tiền đồ đấy! Mẹ yêu con!”
Nhưng giây phút chấn động nhất vẫn là sau khi Chử Thi Nhiên và hai người kia nhìn thấy Úc Thừa.
Trước đêm hôn lễ Hoài Hâm đã nói khái quát về bối cảnh của anh cho họ nghe, hào môn thế gia Hồng Kông, cho nên họ cũng khá có ấn tượng, đó là điều kiện đặc biệt tốt, rất giàu, có điều không khớp với cuộc phỏng vấn lần trước tại diễn đàn hội nghị thượng đỉnh kinh tế vừa qua.
Cho đến khi Hoài Hâm dẫn ba người họ đi giới thiệu với Úc Thừa, người đàn ông tuấn tú lịch lãm mỉm cười dịu dàng, thong dong lịch thiệp, hào hoa phong nhã mà chào hỏi bọn họ, bọn họ mới kịp phản ứng.
Chử Thi Nhiên ở bên cạnh mắng thầm một tiếng, phải cố gắng kìm chế lắm mới khống chế được bản thân mình.
Ai còn nhớ lúc trước Hoài Hâm đã nói gì trong nhóm chat?
Cô ấy nói Úc Thừa là bạn trai của cô ấy, sắp kết hôn rồi.
Còn mình đáp như thế nào nhỉ???
Nhớ lại mấy lời tuyên bố lung tung trong nhóm lúc trước, Chử Thi Nhiên nhắm tịt mắt lại, chỉ muốn tự chôn mình ngay tại chỗ mà thôi.
Mẹ nó, ai mà ngờ đây không phải bốc phét mà là thật chứ?!
Ai mà ngờ được chứ!
Chử Thi Nhiên cảm giác mình quay về thì có thể lên Zhihu biết một truyện ngắn “Bạn tôi là người chiến thắng trong cuộc đời.”
“Aaaaaaa!” Ba người hoàn toàn phát cuồng đến mức điên rồ, phải thật lâu sau mới bình tĩnh lại được, tất cả đều vây quanh Hoài Hâm bảo cô mau kể lại câu chuyện tình yêu động lòng người của mình.
Đêm trước Giáng Sinh, Zermatt cực kỳ xinh đẹp, giống như xứ sở thần tiên vậy. Tuyết trắng tinh khiết phủ kín trên núi Matterhorn. Gần đó là thị trấn nằm trong lòng dãy Alps, ánh đèn vàng rực chiếu lên từ ngã tư đường, nhìn từ trên xuống hệt như từng đàn đom đóm.
Chỉ có mấy nghìn dân cư, nhưng dân cư trong thị trấn đã bắt đầu nô nức chuẩn bị cho ngày lễ Giáng Sinh, gần như ở cửa mỗi căn nhà đều có cây thông được trang trí sặc sỡ muôn màu, màu xanh đỏ đan xen trông cực kỳ bắt mắt.
Chỗ ở của họ tọa lạc ở bên cạnh nhà thờ kiểu Gothic xinh đẹp, nơi sẽ cử hành hôn lễ theo kế hoạch kia, cuối con đường lớn là dòng suối nhỏ chảy róc rách màu xanh nhạt như băng đăng.
Từ trong nhà nhìn ra có thể thấy đỉnh Matterhorn sừng sững, khi màn đêm bao trùm, có thêm ánh trăng tô điểm sẽ mang theo nét đẹp cực kỳ tĩnh lặng.
Trong nhà có một suối nước nóng nhỏ, mỗi hộ một cái nên khá riêng tư, tầm nhìn cũng vô cùng rộng lớn.
Người lớn đã đi nghỉ ngơi, đám thanh niên thì tụ tập lại chơi bời.
Đây là nhóm người thân quen nhất, chơi với nhau không cần mang theo một lớp mặt nạ. Cả đám cùng uống rượu, nói chuyện trời đất, mùa đông ấm áp như thế ngồi trên sô pha mềm mại, bên cạnh là lò sưởi ấm áp, vừa ung dung lại thoải mái.
Úc Thừa và Hoài Hâm ngồi ở giữa, cánh đàn ông nói về các chủ đề như đầu tư, chính trị, buôn bán và tác phẩm nghệ thuật các thứ, cánh phụ nữ thì lại buôn dưa lê.
Hoài Hâm kể được một nửa thì thôi, không kể tiếp nữa, năm sáu người tụ tập với nhau thảo luận hăng say, sợ chính chủ nghe thấy nên cố gắng nhỏ tiếng hỏi.
Gì mà ai rung động trước, ai chủ động mở miệng trước, ai theo đuổi ai trước, cầu hôn kiểu gì, chuyện để lại ấn tượng sâu sắc nhất, hỏi mãi không biết chán. Sau khi hỏi xong, mọi người đều hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt cứ như hóng chiến hạm cập bến vậy.
“Câu hỏi cuối cùng!”
Khương Khả Khiết hỏi: “Cậu thích điểm nào ở anh ấy?”
“Cái này hả?” Hoài Hâm mỉm cười, rũ mắt nhìn xuống, bàn tay của Úc Thừa đang đặt trên đầu gối cô, người thì nghiêng về bên kia, nói chuyện với mấy người Phó Đình Hựu. Thế là cô kéo bàn tay thon dài của anh lên chơi đùa: “Các cậu muốn nghe phiên bản ngắn gọn hay là phiên bản đầy đủ đây?”
“Đương nhiên là phiên bản đầy đủ rồi!”
Hoài Hâm ồ một tiếng, chớp mắt mấy cái: “Vậy thì phải kể đến sáng mai mất.”
Ôi cái mùi tình yêu này nồng quá đi mất, mấy người Chử Thi Nhiên hâm mộ ghen tị trừng mắt, lắc lắc tay cô: “Cậu mau nói đi mà!!”
“Được rồi được rồi, để tớ kể!” Hoài Hâm mím môi, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Ừm... Tớ thích sự dịu dàng, chín chắn, luôn chu đáo và quan tâm tớ. Bọn tớ có rất nhiều suy nghĩ giống nhau, anh ấy cũng rất hiểu tớ, cũng biết cách tạo ra sự lãng mạn và bất ngờ. Khi ở bên cạnh anh ấy, mỗi giây mỗi phút tớ đều vô cùng vui vẻ.”
“Tớ thường cảm thán tại sao bản thân lại may mắn như thế, gặp được anh ấy giữa biển người mênh mông, dù gặp nhiều chông gai nhưng vẫn bên nhau đi tới hiện tại, nhưng hiển nhiên, đối với tớ, anh ấy là độc nhất vô nhị, là người tuyệt vời nhất trên thế giới này.”
Ban đầu còn hóng hớt hỏi thăm, đến sau này mọi người chỉ thấy hâm mộ mà thôi.
“Ôi, ngọt ê hết cả răng!!!”
“Không chịu nổi mất!!!”
Mấy tiếng reo hò bên này cũng thu hút sự chú ý của Úc Thừa, anh nhìn sang Hoài Hâm, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh vô cùng quyến rũ.
Cô không biết anh có nghe được những lời mình vừa nói hay không, nhưng Úc Thừa không nói gì hết, chỉ im lặng nhìn cô, sau đó nghiêng người qua hôn lên má cô một cái trước mặt mọi người.
Đúng là ngược đãi bọn FA, không chừa cho người ta đường sống, đám người Chử Thi Nhiên đều há hốc mồm, sau đó lại là một tràng tiếng trêu đùa khác còn vang hơn.
Đám Phó Đình Hựu lắc đầu cười, cụng ly một cái, rượu trong ly lấp lánh trong ánh lửa.
Tiếng cười đùa trêu chọc ầm ĩ vang lên khắp không gian ấm áp này. Cảnh tuyết rơi bên ngoài rất đẹp, bọn họ vui chơi tới nửa đêm mới quay về phòng.
Không biết có phải du lịch khiến tâm trạng của người ta tốt hơn hay không, hôm nay Hoài Hâm rất phấn khởi, vất vả lắm mới có thời gian ở riêng với Úc Thừa, nên cô muốn rủ anh đi ngâm nước nóng.
Bể tắm của bọn họ là nơi tuyệt nhất để ngắm cảnh núi tuyết, Úc Thừa hai tay chống bên người Hoài Hâm, ôm cô ở giữa vách bể tắm và lồng ngực của mình.
Trên trời có ánh sao lấp lánh, hô hấp của anh ở ngay bên tai, anh khàn giọng gọi một tiếng: “Bé yêu.”
“Hửm?” Trán Hoài Hâm rịn mồ hôi, ngón tay đan xen vào bàn tay anh, thân mật không có kẽ hở.
Lúc này cô cảm giác được Úc Thừa hôn lên vành tai của cô, hơi nước mờ ảo bốc lên xung quanh, Hoài Hâm lại cảm nhận được việc thân mật với người mình yêu là chuyện tuyệt vời tới mức nào.
Quên đi cả thời gian và không gian, chỉ biết về anh mà thôi. Trong đầu và trong lòng cũng chỉ có mình anh, không thể chứa nổi bất kỳ thứ gì nữa,
Nửa đêm, lúc Hoài Hâm mơ màng thiếp đi, nghe thấy Úc Thừa thở dài một tiếng bên tai cô: “Em cũng là độc nhất vô nhị, tốt nhất trên đời này.”
Trò Chơi Sớm Chiều
Bọn họ đều không thích quá ồn ào, vì thế sau khi thương lượng, họ sẽ tổ chức một hôn lễ nhỏ ở một địa phương xinh đẹp trước, chỉ mời mấy người bạn bè thân thiết, sau đó lại mở tiệc tối ở Hồng Kông và mời nhân vật nổi tiếng bốn phương đến tham dự.
Nói là hôn lễ nhưng thật ra lại là một cơ hội tốt để biến thành nghỉ phép đi du lịch. Úc Thừa đề nghị đi Bắc Âu, Hoài Hâm cũng rất mong chờ, cô xem trên mạng cả buổi, cảm thấy Thụy Sĩ không tồi nên quyết định chọn Zermatt, một thị trấn xinh đẹp được bao quanh bởi các đỉnh núi Alps làm điểm đến.
Đây là một nơi nghỉ dưỡng rất nhỏ, nhưng phong cảnh lại vô cùng xinh đẹp, còn được du khách gọi là “Thiên đường nhân gian”. Khi sông băng chưa tan, nhìn ra xa sẽ thấy tất cả toàn là tuyết trắng tinh khiết như đang gột rửa tâm hồn.
Cuối năm qua đi công việc của tập đoàn vô cùng bận rộn, Úc Thừa lại bận đến mức chân không chạm đất. Hoài Hâm cũng bắt đầu học kỳ nghiên cứu sinh mới, vì thế dự định tổ chức hôn lễ vào dịp Tết năm sau, vừa vặn cũng có đầy đủ thời gian để chuẩn bị.
Học kỳ này hai người vẫn ở nơi đất khách nhưng mỗi tuần Úc Thừa đều bay tới Bắc Kinh thăm cô. Hoài Hâm có lúc đau lòng vì anh quá cực nhọc, cũng sẽ đi Hồng Kông ở cùng anh một thời gian.
Luôn đi tới đi lui như vậy, ý nghĩ sinh động trước đó lại hiện ra trong đầu. Một lần Úc Thừa lại tới thăm cô, sau khi trải qua buổi tối nhiệt tình, Hoài Hâm nằm trong lòng người đàn ông, mặt kề bên cổ anh, đột nhiên hỏi: “Có muốn em qua đó cùng anh không?”
Úc Thừa cụp mắt, vừa nắm tay cô trong lòng bàn tay, vừa nhẹ nhàng hôn tóc mai cô, nói với giọng điệu trầm thấp: “Bé yêu, anh không muốn làm lỡ việc học của em.”
“Không, ý em là sau này.” Hoài Hâm hơi nhổm dậy, nhìn thẳng vào mắt anh: “Chờ sau khi tốt nghiệp, em muốn đến tập đoàn làm việc, ở ngay bên cạnh anh.”
Hoài Hâm không có ý tưởng quá mãnh liệt đối với kế hoạch nghề nghiệp của mình, tài chính vốn là lĩnh vực cô thích, dù là làm môi giới đầu tư, đầu tư tư nhân, hay là hoạt động thị trường ở xí nghiệp thực thể thì đều có thể chạm tới điểm hứng thú của cô.
Nếu so sánh thì một gia nghiệp lớn như Phan thị có thể rèn luyện năng lực của cô, phát huy giá trị ở trình độ lớn nhất, chỉ là những người khác không có cơ hội tốt như vậy mà thôi. Huống chi có Úc Thừa ủng hộ, con đường này cũng có thể vững vàng bước đi, càng có lợi cho sự phát triển của cô.
Úc Thừa nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt hơi sâu, trong khoảng thời gian ngắn không nói gì.
Anh có thể cho cô bất cứ chức vị gì, nhưng vấn đề mấu chốt không phải cái này.
“Anh à, em không muốn xa anh nữa.”
Hoài Hâm nằm sấp xuống, dán gò má vào ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập bên trong, nghiêm túc nói: “Em muốn ở bên cạnh anh, lúc muốn gặp mặt thì gặp mặt, không cần mệt mỏi vì khoảng cách nữa.”
Lúc ở chung với anh, cô thật sự có rất nhiều cảm giác mà lần đầu tiên cảm nhận được, tình yêu ngọt ngào ấm áp nóng bỏng mãnh liệt, cũng bao gồm cả vất vả và nỗi nhớ nhung khi yêu xa, Mỗi một buổi tối đều muốn được anh dịu dàng ôm trong lòng ngủ, đáng tiếc có đôi khi bên gối chỉ là trống rỗng.
Ánh mắt Úc Thừa tối đen, anh vẫn không nói lời nào, tay đè gáy cô lại, dùng sức ôm cô vào lòng.
“Như vậy em sẽ rất vất vả.” Giọng nói của anh trở nên trầm khàn.
Có thể ở bên cạnh cô, sao anh lại không muốn chứ? Chỉ là Hồng Kông là nơi thường trú của anh, làm như vậy là cô nhường bước cho anh. Nếu Hoài Diệu Khánh và Triệu Viện Thanh vẫn ở Bắc Kinh, vậy thì cơ hội Hoài Hâm ở bên bố mẹ sẽ ít đi rất nhiều.
Hoài Hâm mím môi, giơ cánh tay ôm lấy cổ anh.
“Sức khỏe của bố không tốt, em sẽ đến thăm ông ấy nhiều hơn, đốc thúc ông ấy kiểm tra lại đúng giờ, hoặc là đưa bọn họ cùng đến Hồng Kông với chúng ta, chỉ cần người một nhà ở chung một chỗ, sẽ luôn có biện pháp giải quyết.”
Úc Thừa cụp mắt muốn nói cái gì đó, nhưng cô lại ngắt lời anh, ánh mắt trong veo như nước, thậm chí trong nét mặt có một tia lạc quan: “Hai người ở bên nhau, vốn cũng không phải là chuyện dễ dàng mà. Luôn luôn có khó khăn, cũng sẽ có vất vả, nhưng em chỉ nghĩ là khi em ở bên anh thì sẽ không sợ những vất vả này nữa.”
Trong bầu không khí vương vấn từng hơi thở, giống như tiếng than thở ấm áp. Hoài Hâm vươn bàn tay mềm mại dán lên ngực anh, ánh mắt xinh đẹp ẩn chứa màu nước, gợn sóng lăn tăn, giống như ánh trăng chiếu rọi mặt biển.
Ánh mắt người đàn ông trầm xuống như bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, hơi thở lướt qua trong chớp mắt, anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi cô, sức lực vô cùng dịu dàng.
“Tiểu Hâm.”
Anh chỉ khàn khàn thốt ra hai chữ, rồi không nói nữa.
Nhưng Hoài Hâm hiểu ý anh.
Tên.
Mỗi lần gọi đều là một lời tỏ tình không rõ ràng.
Muốn nói với cô rằng anh rất yêu cô, trân trọng cô và vui mừng vì cô luôn được vui vẻ trong từng khoảnh khắc.
-
Chương trình học giữa học kỳ được sắp xếp kín mít, liên tiếp hai học kỳ, Cuối cùng Hoài Hâm nhìn sao nhìn trăng rồi cũng đến được Giáng Sinh.
Lúc này họ đã bắt đầu sắp xếp ngày cưới, Úc Thừa bận rộn suốt một năm, chính là để giành ra hai mươi ngày không dễ dàng này làm hôn lễ, cùng cô hưởng tuần trăng mật.
Khách mời tổng cộng chỉ có hai mươi mấy người, đều là bạn bè thân quen của hai bên.
Hoài Diệu Khánh và Triệu Viện Thanh đã chuẩn bị hành lý từ sáng, Triệu Triệt càng vui mừng khôn xiết, trốn học ra nước ngoài. Mặc dù Hầu Tố Hinh và Úc Vệ Đông đi lại bất tiện, nhưng dù sao cũng là đại sự cả đời chỉ có một lần, thời khắc đáng giá kỷ niệm như thế này, Úc Thừa vẫn rất hy vọng bọn họ có thể ở bên cạnh. Anh đã thuê hộ lý tốt nhất, cẩn thận chăm sóc sức khỏe cho hai ông bà.
Phía nhà họ Phan do Phan Tuyển dẫn Phan Diệu ra mặt, trong giới Hồng Kông còn mời Phó Đình Hựu, Chu Cần và Tề Gia Huy. Phía Hoài Hâm là mấy người bạn đại học của cô, bao gồm ba người bạn cùng phòng hoạt bát.
Nói thật đây thật sự là một tổ hợp hiếm thấy, lúc Khương Khả Khiết nghe nói danh sách khách mời cũng thấy sốc. Là một người làm công ở ngân hàng đầu tư, cô ấy thường xuyên có thể nhìn thấy đủ loại CEO và chủ tịch, nhưng danh tiếng như nhà họ Phó, họ Tạ thì vẫn ở đẳng cấp khác xa cô ấy.
Đây chính là kim tự tháp đỉnh cao nhất, khiến mọi người phải ngước nhìn, nhưng vẫn chỉ có thể nhìn mà thèm thôi.
Hơn nữa đây còn không phải là buổi ăn chung tập thể, hay bữa tiệc đông đến mức không thể nhớ tên. Bữa tiệc chỉ có ít người tham gia, muốn trao đổi cái gì cũng đều rất thuận tiện.
Còn nhớ rõ có một bài văn có câu là “Mai này giàu sang, chớ quên nhau”, mọi người lúc còn đang đi học đều thích dùng những câu như vậy để trêu đùa nhau. Hiện tại Khương Khả Khiết thật sự có cảm giác đắc đạo, gà chó lên trời, kích động đến mức lời nói cũng không lưu loát: “Con à, con thật sự rất có tiền đồ đấy! Mẹ yêu con!”
Nhưng giây phút chấn động nhất vẫn là sau khi Chử Thi Nhiên và hai người kia nhìn thấy Úc Thừa.
Trước đêm hôn lễ Hoài Hâm đã nói khái quát về bối cảnh của anh cho họ nghe, hào môn thế gia Hồng Kông, cho nên họ cũng khá có ấn tượng, đó là điều kiện đặc biệt tốt, rất giàu, có điều không khớp với cuộc phỏng vấn lần trước tại diễn đàn hội nghị thượng đỉnh kinh tế vừa qua.
Cho đến khi Hoài Hâm dẫn ba người họ đi giới thiệu với Úc Thừa, người đàn ông tuấn tú lịch lãm mỉm cười dịu dàng, thong dong lịch thiệp, hào hoa phong nhã mà chào hỏi bọn họ, bọn họ mới kịp phản ứng.
Chử Thi Nhiên ở bên cạnh mắng thầm một tiếng, phải cố gắng kìm chế lắm mới khống chế được bản thân mình.
Ai còn nhớ lúc trước Hoài Hâm đã nói gì trong nhóm chat?
Cô ấy nói Úc Thừa là bạn trai của cô ấy, sắp kết hôn rồi.
Còn mình đáp như thế nào nhỉ???
Nhớ lại mấy lời tuyên bố lung tung trong nhóm lúc trước, Chử Thi Nhiên nhắm tịt mắt lại, chỉ muốn tự chôn mình ngay tại chỗ mà thôi.
Mẹ nó, ai mà ngờ đây không phải bốc phét mà là thật chứ?!
Ai mà ngờ được chứ!
Chử Thi Nhiên cảm giác mình quay về thì có thể lên Zhihu biết một truyện ngắn “Bạn tôi là người chiến thắng trong cuộc đời.”
“Aaaaaaa!” Ba người hoàn toàn phát cuồng đến mức điên rồ, phải thật lâu sau mới bình tĩnh lại được, tất cả đều vây quanh Hoài Hâm bảo cô mau kể lại câu chuyện tình yêu động lòng người của mình.
Đêm trước Giáng Sinh, Zermatt cực kỳ xinh đẹp, giống như xứ sở thần tiên vậy. Tuyết trắng tinh khiết phủ kín trên núi Matterhorn. Gần đó là thị trấn nằm trong lòng dãy Alps, ánh đèn vàng rực chiếu lên từ ngã tư đường, nhìn từ trên xuống hệt như từng đàn đom đóm.
Chỉ có mấy nghìn dân cư, nhưng dân cư trong thị trấn đã bắt đầu nô nức chuẩn bị cho ngày lễ Giáng Sinh, gần như ở cửa mỗi căn nhà đều có cây thông được trang trí sặc sỡ muôn màu, màu xanh đỏ đan xen trông cực kỳ bắt mắt.
Chỗ ở của họ tọa lạc ở bên cạnh nhà thờ kiểu Gothic xinh đẹp, nơi sẽ cử hành hôn lễ theo kế hoạch kia, cuối con đường lớn là dòng suối nhỏ chảy róc rách màu xanh nhạt như băng đăng.
Từ trong nhà nhìn ra có thể thấy đỉnh Matterhorn sừng sững, khi màn đêm bao trùm, có thêm ánh trăng tô điểm sẽ mang theo nét đẹp cực kỳ tĩnh lặng.
Trong nhà có một suối nước nóng nhỏ, mỗi hộ một cái nên khá riêng tư, tầm nhìn cũng vô cùng rộng lớn.
Người lớn đã đi nghỉ ngơi, đám thanh niên thì tụ tập lại chơi bời.
Đây là nhóm người thân quen nhất, chơi với nhau không cần mang theo một lớp mặt nạ. Cả đám cùng uống rượu, nói chuyện trời đất, mùa đông ấm áp như thế ngồi trên sô pha mềm mại, bên cạnh là lò sưởi ấm áp, vừa ung dung lại thoải mái.
Úc Thừa và Hoài Hâm ngồi ở giữa, cánh đàn ông nói về các chủ đề như đầu tư, chính trị, buôn bán và tác phẩm nghệ thuật các thứ, cánh phụ nữ thì lại buôn dưa lê.
Hoài Hâm kể được một nửa thì thôi, không kể tiếp nữa, năm sáu người tụ tập với nhau thảo luận hăng say, sợ chính chủ nghe thấy nên cố gắng nhỏ tiếng hỏi.
Gì mà ai rung động trước, ai chủ động mở miệng trước, ai theo đuổi ai trước, cầu hôn kiểu gì, chuyện để lại ấn tượng sâu sắc nhất, hỏi mãi không biết chán. Sau khi hỏi xong, mọi người đều hai mắt tỏa sáng, vẻ mặt cứ như hóng chiến hạm cập bến vậy.
“Câu hỏi cuối cùng!”
Khương Khả Khiết hỏi: “Cậu thích điểm nào ở anh ấy?”
“Cái này hả?” Hoài Hâm mỉm cười, rũ mắt nhìn xuống, bàn tay của Úc Thừa đang đặt trên đầu gối cô, người thì nghiêng về bên kia, nói chuyện với mấy người Phó Đình Hựu. Thế là cô kéo bàn tay thon dài của anh lên chơi đùa: “Các cậu muốn nghe phiên bản ngắn gọn hay là phiên bản đầy đủ đây?”
“Đương nhiên là phiên bản đầy đủ rồi!”
Hoài Hâm ồ một tiếng, chớp mắt mấy cái: “Vậy thì phải kể đến sáng mai mất.”
Ôi cái mùi tình yêu này nồng quá đi mất, mấy người Chử Thi Nhiên hâm mộ ghen tị trừng mắt, lắc lắc tay cô: “Cậu mau nói đi mà!!”
“Được rồi được rồi, để tớ kể!” Hoài Hâm mím môi, nở một nụ cười ngọt ngào.
“Ừm... Tớ thích sự dịu dàng, chín chắn, luôn chu đáo và quan tâm tớ. Bọn tớ có rất nhiều suy nghĩ giống nhau, anh ấy cũng rất hiểu tớ, cũng biết cách tạo ra sự lãng mạn và bất ngờ. Khi ở bên cạnh anh ấy, mỗi giây mỗi phút tớ đều vô cùng vui vẻ.”
“Tớ thường cảm thán tại sao bản thân lại may mắn như thế, gặp được anh ấy giữa biển người mênh mông, dù gặp nhiều chông gai nhưng vẫn bên nhau đi tới hiện tại, nhưng hiển nhiên, đối với tớ, anh ấy là độc nhất vô nhị, là người tuyệt vời nhất trên thế giới này.”
Ban đầu còn hóng hớt hỏi thăm, đến sau này mọi người chỉ thấy hâm mộ mà thôi.
“Ôi, ngọt ê hết cả răng!!!”
“Không chịu nổi mất!!!”
Mấy tiếng reo hò bên này cũng thu hút sự chú ý của Úc Thừa, anh nhìn sang Hoài Hâm, mặt cô đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh vô cùng quyến rũ.
Cô không biết anh có nghe được những lời mình vừa nói hay không, nhưng Úc Thừa không nói gì hết, chỉ im lặng nhìn cô, sau đó nghiêng người qua hôn lên má cô một cái trước mặt mọi người.
Đúng là ngược đãi bọn FA, không chừa cho người ta đường sống, đám người Chử Thi Nhiên đều há hốc mồm, sau đó lại là một tràng tiếng trêu đùa khác còn vang hơn.
Đám Phó Đình Hựu lắc đầu cười, cụng ly một cái, rượu trong ly lấp lánh trong ánh lửa.
Tiếng cười đùa trêu chọc ầm ĩ vang lên khắp không gian ấm áp này. Cảnh tuyết rơi bên ngoài rất đẹp, bọn họ vui chơi tới nửa đêm mới quay về phòng.
Không biết có phải du lịch khiến tâm trạng của người ta tốt hơn hay không, hôm nay Hoài Hâm rất phấn khởi, vất vả lắm mới có thời gian ở riêng với Úc Thừa, nên cô muốn rủ anh đi ngâm nước nóng.
Bể tắm của bọn họ là nơi tuyệt nhất để ngắm cảnh núi tuyết, Úc Thừa hai tay chống bên người Hoài Hâm, ôm cô ở giữa vách bể tắm và lồng ngực của mình.
Trên trời có ánh sao lấp lánh, hô hấp của anh ở ngay bên tai, anh khàn giọng gọi một tiếng: “Bé yêu.”
“Hửm?” Trán Hoài Hâm rịn mồ hôi, ngón tay đan xen vào bàn tay anh, thân mật không có kẽ hở.
Lúc này cô cảm giác được Úc Thừa hôn lên vành tai của cô, hơi nước mờ ảo bốc lên xung quanh, Hoài Hâm lại cảm nhận được việc thân mật với người mình yêu là chuyện tuyệt vời tới mức nào.
Quên đi cả thời gian và không gian, chỉ biết về anh mà thôi. Trong đầu và trong lòng cũng chỉ có mình anh, không thể chứa nổi bất kỳ thứ gì nữa,
Nửa đêm, lúc Hoài Hâm mơ màng thiếp đi, nghe thấy Úc Thừa thở dài một tiếng bên tai cô: “Em cũng là độc nhất vô nhị, tốt nhất trên đời này.”
Trò Chơi Sớm Chiều
Đánh giá:
Truyện Trò Chơi Sớm Chiều
Story
Chương 99: Thụy Sĩ
9.9/10 từ 22 lượt.