Trò Chơi Sớm Chiều
Chương 81: Tình thâm
Ở bên ngoài biệt thự trên lưng chừng núi, ánh mặt trời sáng lạn, thời tiết cuối thu thoáng đãng, Hứa Tông đang ngồi uống trà chiều cùng với mợ chủ nhà họ Tạ ở sân vườn, nụ cười trên mặt rạng rỡ.
Nói thật, bà ấy không ngờ Úc Thừa lại hẹn hò với Tạ Phương Dục, bây giờ nghĩ lại, đứa con này của bà ấy tuy có chính kiến nhưng cũng hiểu rất rõ chuyện mà bản thân mình nên làm.
Mấy ngày trước hai người đã tuyên bố chuyện này trong bữa tiệc gia đình, tuy rằng không có tổ chức lễ hỏi chính thức, nhưng tin tức về hai gia đình Phan - Tạ đính hôn vẫn truyền ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều tới xôn xao chúc mừng.
Úc Thừa đi dạo cùng với Tạ Phương Dục ở khu Chiếm Sá Chuỗi, cô chủ chọn này chọn kia mặc thử rất nhiều bộ quần áo, nhưng lại không thấy vừa lòng cái nào.
Úc Thừa ngồi bắt chéo chân ở một bên trên ghế sô pha, tùy tiện lật xem vài trang tạp chí để giết thời gian. Ánh mắt của anh rất trầm tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh. Tạ Phương Dục thỉnh thoảng quay sang nhìn anh một cái, hầu như người đàn ông này chưa hề thay đổi tư thế lần nào.
Yêu cầu của Tạ Phương Dục rất hà khắc, lúc thì ngại váy quá dài, lúc thì chê cổ tay áo bị chật làm cho người bán hàng đứng ở một bên sợ hãi vô cùng, hận không thể hỏi xem cô ta có muốn đặt làm một bộ thiết kế riêng cao cấp hay không.
Tạ Phương Dục lại thay một bộ váy len dệt kim nữ tính, đang đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, cô ta không tự quyết định được bèn quay sang hỏi Úc Thừa: "Anh cảm thấy thế nào?"
Úc Thừa nâng mắt lên, nhìn thoáng qua rồi đánh giá: "Rất đẹp."
Không còn có lời nào qua loa hơn lời nhận xét này nữa, Tạ Phương Dục liếc anh một cái, không thèm quan tâm tới anh nữa, cô ta chọn ra vài món bản thân cảm thấy đẹp rồi trả tiền.
Úc Thừa yêu cầu hợp tác, sẽ dành cho cô ta thứ tốt là quyền đồng khai thác hai khu thương mại cỡ lớn, nhà họ Tạ vẫn luôn mong muốn có trong tay khu đất ấy. Tạ Phương Dục là đứa con gái duy nhất trong nhà nhưng lại không có thực quyền. Chỉ diễn một vở kịch nhỏ lại nhận được mấy trăm triệu đúng là một giao dịch có lời. Có số tiền mà Úc Thừa cho cô ta, cho dù cuối cùng chuyện kết hôn bị thất bại cũng có thể chứng minh cho trong nhà biết được giá trị của cô ta.
Nhưng điều mà Tạ Phương Dục để ý là nguyên nhân khiến Úc Thừa thay đổi chủ ý.
Gần đây cô ta cũng có nghe một vài tin đồn, nói rằng Úc Thừa vì một người phụ nữ mà đã xảy ra lục đục với ông cụ Phan.
Tạ Phương Dục cảm thấy chuyện này lại hoàn toàn không giống như chuyện mà anh sẽ làm ra.
Cô ta mua một hơi năm sáu bộ, đều trả bằng thẻ của Úc Thừa. Lúc rời đi người đàn ông đã đặt tạp chí sang một bên, rũ mắt xuống nhìn di động, cặp kính trên chiếc mũi cao thẳng phản xạ ánh sáng.
"Xong rồi à?" Anh đứng lên: "Đi thôi."
Tạ Phương Dục gọi anh lại: "Chờ một chút."
Úc Thừa xoay người lại: "Sao thế?"
"Có lẽ bọn họ cũng đã chụp được ảnh đủ nhiều rồi." Tạ Phương Dục nhìn chăm chú vào anh: "Cuối cùng chúng ta lại tùy tiện đi chọn một chiếc nhẫn, sau đó anh không cần đi cùng tôi nữa."
"Được." Úc Thừa rũ mắt xuống, nói: "Có điều tiền mua nhẫn sợ là tôi không thể trả giúp cô, cô có thể trả bằng số tiền làm dự án."
Anh ta nói là số tiền mấy trăm triệu kia.
"Tại sao?" Tạ Phương Dục hỏi: "Không phải đều giống nhau hay sao?"
Số tiền nào cũng đều là "thù lao" anh trả cho cô ta.
"Không giống." Úc Thừa mỉm cười: "Tiền dự án đã tới nhà họ Tạ rồi, đó là tiền của bản thân cô. Cô có quyền tự do sử dụng."
Tạ Phương Dục dường như đã hiểu ra điều gì, không nói thêm.
Cô ta chưa bao giờ đối xử tệ với bản thân mình, cho dù không phải đính hôn thật, cô ta cũng phải chọn một chiếc nhẫn kim cương đặt làm riêng thật xinh đẹp.
Khi Tạ Phương Dục chọn nhẫn thì Úc Thừa cũng ở bên cạnh nhìn, anh cẩn thận xem kỹ và đánh giá mỗi một kiểu dáng, có loại đơn giản trang nhã, có loại phức tạp và xinh đẹp. Nhân viên quầy hàng tiến lên hỏi anh cảm thấy hứng thú với chiếc nhẫn nào, Úc Thừa lắc đầu, không nhìn nữa.
Sau khi ở trong tiệm đợi một hồi, thấy đã đủ thời gian, Tạ Phương Dục cũng không còn tâm trạng đi dạo tiếp tục nữa nên bảo Úc Thừa chở cô ta về nhà.
Màn đêm dần dần buông xuống, hai người ngồi ở trên xe, không khí cực kỳ yên lặng.
Khi xe dừng trước đèn đỏ, Tạ Phương Dục hít sâu một hơi rồi đột nhiên mở miệng hỏi: "Có thể nói với tôi một chút về cô ấy không?"
Lông mi của Úc Thừa khẽ run rẩy, hỏi cô ta: "Cái gì?"
Tạ Phương Dục nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, nói thẳng: "Là người trong lòng anh đó."
Không khí trong xe đột nhiên yên lặng, một lát sau, Úc Thừa mới hạ tầm mắt xuống, mở miệng: "Khi cô ấy cười rộ lên rất đẹp, ngây thơ hồn nhiên, tinh tế, lương thiện. Có đôi khi cô ấy lại giống một đứa trẻ, rất đáng yêu, sợ tối, còn thích làm nũng với tôi."
Cho tới bây giờ Tạ Phương Dục chưa hề thấy được biểu cảm này trên mặt của Úc Thừa, ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng, lại còn có chút không nói nên lời.
"Vì vậy tôi mới không thể mua nhẫn cho cô, cô ấy sẽ giận."
Cô ta từng nghĩ đến Úc Thừa là loại người giống như lãng tử vĩnh viễn không biết kiềm chế, bây giờ cô ta mới phát hiện không phải là như vậy, anh không thích cô ta là bởi vì trong lòng anh đã có người khác.
Cô ta không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa bởi vì cô ta biết trong suy nghĩ mình rất hâm mộ. Thật ra không chỉ là vì Úc Thừa mà còn vì tình cảm chung thủy của anh. Tình cảm như vậy là điều mà từ trước đến giờ cô ta chưa từng gặp được.
"Úc Thừa." Tạ Phương Dục hỏi: "Anh rất thích cô ấy đúng không?"
"Ừ." Anh lên tiếng trả lời.
Cô ta lẩm bẩm: "Tâm trạng đó sẽ ra sao?"
Khi đặc biệt thích một người, sẽ có tâm trạng như thế nào, đó là điều Tạ Phương Dục thực sự muốn biết.
"Thấy cô ấy cười tôi sẽ vui vẻ, cô ấy khóc tôi sẽ đau lòng. Cho dù không ở bên cạnh cô ấy chỉ có một ngày tôi cũng lo lắng sẽ có người bắt nạt cô ấy."
Trước kia, trên bàn của Hoài Hâm có một quyển lịch, mỗi ngày đều đếm là ngày tháng nào. Bây giờ cô lại không để nó trên bàn nữa bởi vì không có kỳ hạn cụ thể, mỗi lúc xé một tờ cô cảm thấy cũng không có gì khác với ngày hôm qua cả.
Hoài Diệu Khánh vẫn còn ở trong bệnh viện, Úc Thừa đã sắp xếp cho ông ở trong phòng bệnh cao cấp dài hạn. Khi Hoài Hâm đến thăm, ông đã hỏi tại sao mấy ngày gần đây Úc Thừa không đến, Hoài Hâm giả vờ như không có việc gì chỉ mỉm cười nói người ta là ông chủ, rất bận rộn, khi nào rảnh rỗi sẽ đến thăm ông.
Hoài Diệu Khánh à ừ vài tiếng rồi vội vàng đáp rằng công việc quan trọng. Ông còn cố ý dặn dò cô chuyện chữa bệnh đừng làm phiền Úc Thừa lo lắng trước sau nữa.
Hoài Hâm cũng nói đùa với ông, cười tủm tỉm bảo ông yên tâm, cô cũng không nỡ.
Hoài Diệu Khánh phùng mang trợn má, hừ, sao lại có đứa con gái có cùi chỏ chỉa ra ngoài như cô vậy chứ.
Cuối tuần là sinh nhật của một người bạn, mời Hoài Hâm đến dự tiệc, địa điểm tổ chức là ở một câu lạc bộ cao cấp tại khu thương mại nào đó ở trong nước. Lúc đầu Hoài Hâm còn định từ chối nhưng người bạn cứ lên tiếng mời mãi nên cô đành phải đồng ý.
Hoài Hâm ngồi ở trong góc giữa đám đông náo nhiệt, im lặng nghe hát, trước kia cô thích nhất là đến những nơi náo nhiệt như vậy, hiện giờ lại cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ngày xưa Hoài Hâm còn cảm thấy một ngày trôi qua thật nhanh, trước kia lên lớp học ngồi ngẩn người một hồi sẽ cảm thấy ngày trôi nhanh từ sáng đến chiều. Hiện tại mới phát hiện thật ra chỉ là tưởng tượng, một ngày thật sự rất dài, mỗi một giây trôi qua đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Hoài Hâm cố gắng không suy nghĩ nữa, cũng thầm may mắn vì bản thân mình không có hiểu biết về phạm vi đó. Chỉ cần Phó Đình Hựu không nói chuyện với cô, Hoài Hâm sẽ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng có lẽ là có một vài chuyện lại không thể tránh khỏi.
Ngày đó Hoài Hâm đang đi dạo phố, tình cờ gặp được một người đàn ông tiến đến ở phía đối diện, đối phương ngậm thuốc lá, dáng vẻ có chút quen mắt, người đó nhìn chằm chằm vào cô một lát sau đó trầm giọng hỏi: "Lisa?"
Hoài Hâm giật mình, cuối cùng cô cũng nhớ ra gã là ai.
Diệp Hồng - cậu ba của tập đoàn Long Hanh, lúc ở Ma Cao gã có đưa danh thiếp cho cô.
Hoài Hâm khách sáo gọi gã là tổng giám đốc Diệp, Diệp Hồng cũng không để cô đi. Gã híp mắt lại, phả toàn bộ khói thuốc vào mặt cô, hỏi: "Tôi nghe nói nhà họ Phan đính hôn cùng với nhà họ Tạ, có đúng không?"
Cô tránh né lâu như vậy, cuối cùng vẫn nghe được tin tức Úc Thừa đính hôn từ trong miệng người khác.
Ban đầu Diệp Hồng còn không xác định, nhưng sau khi thấy vẻ mặt của Hoài Hâm thì gã ngay lập tức hiểu rõ, điên cuồng cười đắc ý: "Con khốn như cô, rốt cuộc cũng bị đàn ông bỏ rơi rồi sao?"
Gã chìa ra một tấm ảnh chụp trong điện thoại di động đến trước mặt cô.
Trên màn hình là hình ảnh một nam một nữ ở trong một cửa hàng trang sức nào đó, Hoài Hâm không thấy rõ tư thế của hai người nhưng lại cảm thấy có khoảng cách. Đúng lúc đó mùi khói thuốc nồng nặc làm cho Hoài Hâm buồn nôn, phải liên tục lui về phía sau.
Diệp Hồng lại từng bước ép sát: "Trước kia không phải mày rất được hay sao? Dám bảo thằng đàn ông của mày ra mặt cho hả giận, lại còn ngồi vào bàn đánh bài."
Gã ở sòng bạc cúi đầu vâng dạ đều do con đàn bà này ban tặng, món nợ này Diệp Hồng vẫn luôn canh cánh trong lòng, hiện tại cô không có chỗ dựa, để xem cô còn có thể cầu ai tới bảo vệ. Huống hồ gã vẫn luôn muốn nếm thử mùi vị người phụ nữ mà Úc Thừa đùa giỡn ra sao.
Sức lực giữa nam và nữ thật sự quá chênh lệch, Hoài Hâm còn muốn chạy nhưng lại bị gã dùng sức túm cổ tay lại, cô không chú ý nên bị một cái hố nhỏ trên mặt đất làm vướng chân.
Diệp Hồng cười lạnh vài tiếng, sáp lại càng gần, lúc gã định ra tay thì bên cạnh đột nhiên ập vào một cú đấm đánh vào xương cằm của gã.
Diệp Hồng bị đau, ngã thẳng xuống đất.
Hoài Hâm trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Vài người mặc áo đen được huấn luyện kỹ càng đứng che ở trước người Diệp Hồng, gã chỉ có một người đánh không lại nhiều người, trên người lại bị đánh trúng vài cái nên đành mắng một tiếng rồi nghiêng ngả lảo đảo, hoảng hốt rồi khỏi đây.
Hoài Hâm đứng ở tại chỗ, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, vẫn còn đang hoảng sợ chưa hoàn hồn.
Người xuất hiện là do Úc Thừa phái tới Bắc Kinh để bảo vệ cô.
Cô chưa bao giờ biết được sự tồn tại của những người này, há miệng ngập ngừng thật lâu mới hỏi: "Anh ấy… bảo mọi người đến đây lúc nào?"
"Thưa cô Hoài, là cuối tháng sáu."
Tháng sáu, là thời gian Úc Thừa bắt đầu quay về Hồng Kông, khi đó anh ấy đã nghĩ tới hôm nay.
Người đó cái gì cũng đều làm được, điều này Hoài Hâm cũng biết.
Nhưng anh vẫn luôn như vậy, không chịu nói cái gì.
Bảo vệ cô trong yên lặng, chống chọi tất cả mọi chuyện trong yên lặng, cô biết anh đã bị ép đến nỗi không thở nổi giữa những cơn lốc xoáy, nhưng đến khi gặp cô thì chỉ còn lại sự dịu dàng.
Chỉ có sự dịu dàng.
Lúc ấy là mùa hè, nhưng bây giờ mùa đông cũng đã sắp đến. Trái tim của Hoài Hâm đập loạn nhịp, cô thầm nghĩ đã trôi qua lâu như vậy rồi sao.
Khung chat của Úc Thừa trên danh sách We Chat trong di động không có động tĩnh gì. Hoài Hâm không có chuyển anh vào vòng bạn bè, cô sợ sẽ nhìn thấy cái gì không nên thấy.
Nhưng Hoài Hâm lại nghĩ nếu Úc Thừa thật sự cần công bố tin tức nào đó, chắc anh cũng sẽ nhớ rõ loại trừ cô ra.
Anh là một người cẩn thận và săn sóc đến vậy, nhớ rõ tất cả sở thích của cô, luôn kiên nhẫn dỗ cho cô ngủ, khi vừa thức dậy lại làm một bữa sáng thật phong phú cho cô, ngay cả khi anh hút thuốc ở ban công lúc đêm lạnh cũng phải đứng ở bên ngoài một lát mới đi vào.
Cô nghĩ đến những điều này thì nở nụ cười, Hoài Hâm sờ soạng, trên mặt đột nhiên có chất lỏng nóng ấm.
Trước kia cô cảm thấy có lẽ bọn họ chỉ tận hưởng niềm vui trước mắt thôi, không nói lời yêu, không hứa hẹn, chỉ cố gắng hưởng thụ thời gian hiện tại. Nhưng giờ đây cô mới bừng tỉnh phát hiện thật ra bởi vì cô sợ hãi, sợ rằng bản thân mình không thể cùng anh đi đến tương lai, sợ rằng phải chia xa.
Sau khi rời khỏi Úc Thừa, Hoài Hâm vẫn rất cứng cỏi, chưa từng khóc lần nào. Nhưng bây giờ nước mắt lại giống như bị đứt dây, làm cách nào cũng không dừng được.
Cô có thể dỗ dành bố, có thể miễn cưỡng vui cười cùng với bạn bè, nhưng lại không lừa được lòng mình.
Hoài Hâm mất hồn mất vía đi về nhà, mở đèn, căn nhà trống rỗng không có ai. Nhưng đến sáu giờ tối, cô lại buồn ngủ. Hoài Hâm tắm rửa sạch sẽ, ngã đầu đắp chăn rồi ngủ ngay lập tức. Sau đó rất nhanh cô lại nằm mơ.
Hoài Hâm mơ thấy mình xuất hiện trong lễ đính hôn của Úc Thừa, cô dâu là chính cô.
Cô ăn mặc thật xinh đẹp, chiếc váy làm bằng voan mỏng màu trắng, kiểu dáng cúp ngực và siết chặt eo mà cô thích nhất, cũng là chiếc váy mà anh đi chọn cùng cô.
Bọn họ cùng nhau tay cầm tay đi lên thảm đỏ trải dài, khách mời đứng ở hai bên, những ngón tay thon dài và xinh đẹp đang nắm chặt tay cô, ấm áp và có lực.
Ở trên sân khấu, cô nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, Úc Thừa nâng mặt cô lên, ánh mắt chứa đầy sự trân trọng và tràn đầy tình yêu. Cô rướn cổ, nhắm mắt hôn môi với anh.
Không biết qua bao lâu, dường như bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hoài Hâm giật mình tỉnh giấc nhưng tim đập vẫn còn rất nhanh.
Đầu của cô rất đau, huyệt thái dương đau âm ỉ giống như say rượu. Hoài Hâm đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Người đến là dì phụ trách dọn dẹp vệ sinh của tòa nhà, Hoài Hâm rũ mắt khẽ cười, thật là, cô đang nghĩ gì vậy chứ.
Dì dọn dẹp vệ sinh cũng cười tủm tỉm đưa cho cô một thứ: "Cô gái, đây là đồ của nhà cô đúng không, tôi thấy đặt ở trong chốt chữa cháy vài ngày rồi đấy, bị bụi bậm hết này." Là một túi hồ sơ chuyển phát nhanh EMS, độ lớn nhỏ tầm một trang A4, trên mặt đúng là viết địa chỉ của nhà cô. Hoài Hâm không rõ là gì cho nên nhận lấy, trở lại trong phòng mới mở ra xem dưới ngọn đèn.
Sau khi mở ra mới thấy bên trong là một bức thư, kiểu dáng còn có chút quen thuộc.
Hoài Hâm giật mình, đột nhiên cô nghĩ tới đây là viên nang thời gian khi cô và Úc Thừa viết lúc hai người ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Kiểu dáng của phong thư rất thanh lịch, trên mặt là chữ viết lưu loát bằng tiếng Anh của anh.
Đây là lá thư mà khi đó Úc Thừa muốn gửi cho cô.
Tay của Hoài Hâm có chút khẽ run rẩy, không tự chủ được mà siết chặt phong thư làm nó cũng bị nhăn lại.
Cô tốn công sức rất nhiều mới lấy được lá thư được xếp chặt chẽ để không làm hư đồ vật bao ở bên ngoài.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, trái tim của Hoài Hâm lại đập nhanh, cố gắng ổn định lại hơi thở.
Hít sâu một hơi lấy tinh thần mở lá thư ra, ánh mắt dừng lại trên mặt giấy.
Trí nhớ lại ùa về đêm mùa hè tĩnh lặng ấy. Thì ra ở bên kia Úc Thừa viết lâu như vậy nhưng chỉ vẻn vẹn viết ba chữ. Mỗi một nét bút thể hiện rõ nét chữ cứng cáp.
…Anh yêu em.
Trò Chơi Sớm Chiều
Nói thật, bà ấy không ngờ Úc Thừa lại hẹn hò với Tạ Phương Dục, bây giờ nghĩ lại, đứa con này của bà ấy tuy có chính kiến nhưng cũng hiểu rất rõ chuyện mà bản thân mình nên làm.
Mấy ngày trước hai người đã tuyên bố chuyện này trong bữa tiệc gia đình, tuy rằng không có tổ chức lễ hỏi chính thức, nhưng tin tức về hai gia đình Phan - Tạ đính hôn vẫn truyền ra ngoài, trong khoảng thời gian ngắn mọi người đều tới xôn xao chúc mừng.
Úc Thừa đi dạo cùng với Tạ Phương Dục ở khu Chiếm Sá Chuỗi, cô chủ chọn này chọn kia mặc thử rất nhiều bộ quần áo, nhưng lại không thấy vừa lòng cái nào.
Úc Thừa ngồi bắt chéo chân ở một bên trên ghế sô pha, tùy tiện lật xem vài trang tạp chí để giết thời gian. Ánh mắt của anh rất trầm tĩnh, vẻ mặt bình tĩnh. Tạ Phương Dục thỉnh thoảng quay sang nhìn anh một cái, hầu như người đàn ông này chưa hề thay đổi tư thế lần nào.
Yêu cầu của Tạ Phương Dục rất hà khắc, lúc thì ngại váy quá dài, lúc thì chê cổ tay áo bị chật làm cho người bán hàng đứng ở một bên sợ hãi vô cùng, hận không thể hỏi xem cô ta có muốn đặt làm một bộ thiết kế riêng cao cấp hay không.
Tạ Phương Dục lại thay một bộ váy len dệt kim nữ tính, đang đứng trước gương nhìn trái nhìn phải, cô ta không tự quyết định được bèn quay sang hỏi Úc Thừa: "Anh cảm thấy thế nào?"
Úc Thừa nâng mắt lên, nhìn thoáng qua rồi đánh giá: "Rất đẹp."
Không còn có lời nào qua loa hơn lời nhận xét này nữa, Tạ Phương Dục liếc anh một cái, không thèm quan tâm tới anh nữa, cô ta chọn ra vài món bản thân cảm thấy đẹp rồi trả tiền.
Úc Thừa yêu cầu hợp tác, sẽ dành cho cô ta thứ tốt là quyền đồng khai thác hai khu thương mại cỡ lớn, nhà họ Tạ vẫn luôn mong muốn có trong tay khu đất ấy. Tạ Phương Dục là đứa con gái duy nhất trong nhà nhưng lại không có thực quyền. Chỉ diễn một vở kịch nhỏ lại nhận được mấy trăm triệu đúng là một giao dịch có lời. Có số tiền mà Úc Thừa cho cô ta, cho dù cuối cùng chuyện kết hôn bị thất bại cũng có thể chứng minh cho trong nhà biết được giá trị của cô ta.
Nhưng điều mà Tạ Phương Dục để ý là nguyên nhân khiến Úc Thừa thay đổi chủ ý.
Gần đây cô ta cũng có nghe một vài tin đồn, nói rằng Úc Thừa vì một người phụ nữ mà đã xảy ra lục đục với ông cụ Phan.
Tạ Phương Dục cảm thấy chuyện này lại hoàn toàn không giống như chuyện mà anh sẽ làm ra.
Cô ta mua một hơi năm sáu bộ, đều trả bằng thẻ của Úc Thừa. Lúc rời đi người đàn ông đã đặt tạp chí sang một bên, rũ mắt xuống nhìn di động, cặp kính trên chiếc mũi cao thẳng phản xạ ánh sáng.
"Xong rồi à?" Anh đứng lên: "Đi thôi."
Tạ Phương Dục gọi anh lại: "Chờ một chút."
Úc Thừa xoay người lại: "Sao thế?"
"Có lẽ bọn họ cũng đã chụp được ảnh đủ nhiều rồi." Tạ Phương Dục nhìn chăm chú vào anh: "Cuối cùng chúng ta lại tùy tiện đi chọn một chiếc nhẫn, sau đó anh không cần đi cùng tôi nữa."
"Được." Úc Thừa rũ mắt xuống, nói: "Có điều tiền mua nhẫn sợ là tôi không thể trả giúp cô, cô có thể trả bằng số tiền làm dự án."
Anh ta nói là số tiền mấy trăm triệu kia.
"Tại sao?" Tạ Phương Dục hỏi: "Không phải đều giống nhau hay sao?"
Số tiền nào cũng đều là "thù lao" anh trả cho cô ta.
"Không giống." Úc Thừa mỉm cười: "Tiền dự án đã tới nhà họ Tạ rồi, đó là tiền của bản thân cô. Cô có quyền tự do sử dụng."
Tạ Phương Dục dường như đã hiểu ra điều gì, không nói thêm.
Cô ta chưa bao giờ đối xử tệ với bản thân mình, cho dù không phải đính hôn thật, cô ta cũng phải chọn một chiếc nhẫn kim cương đặt làm riêng thật xinh đẹp.
Khi Tạ Phương Dục chọn nhẫn thì Úc Thừa cũng ở bên cạnh nhìn, anh cẩn thận xem kỹ và đánh giá mỗi một kiểu dáng, có loại đơn giản trang nhã, có loại phức tạp và xinh đẹp. Nhân viên quầy hàng tiến lên hỏi anh cảm thấy hứng thú với chiếc nhẫn nào, Úc Thừa lắc đầu, không nhìn nữa.
Sau khi ở trong tiệm đợi một hồi, thấy đã đủ thời gian, Tạ Phương Dục cũng không còn tâm trạng đi dạo tiếp tục nữa nên bảo Úc Thừa chở cô ta về nhà.
Màn đêm dần dần buông xuống, hai người ngồi ở trên xe, không khí cực kỳ yên lặng.
Khi xe dừng trước đèn đỏ, Tạ Phương Dục hít sâu một hơi rồi đột nhiên mở miệng hỏi: "Có thể nói với tôi một chút về cô ấy không?"
Lông mi của Úc Thừa khẽ run rẩy, hỏi cô ta: "Cái gì?"
Tạ Phương Dục nghiêng đầu nhìn anh chăm chú, nói thẳng: "Là người trong lòng anh đó."
Không khí trong xe đột nhiên yên lặng, một lát sau, Úc Thừa mới hạ tầm mắt xuống, mở miệng: "Khi cô ấy cười rộ lên rất đẹp, ngây thơ hồn nhiên, tinh tế, lương thiện. Có đôi khi cô ấy lại giống một đứa trẻ, rất đáng yêu, sợ tối, còn thích làm nũng với tôi."
Cho tới bây giờ Tạ Phương Dục chưa hề thấy được biểu cảm này trên mặt của Úc Thừa, ánh mắt của anh cực kỳ dịu dàng, lại còn có chút không nói nên lời.
"Vì vậy tôi mới không thể mua nhẫn cho cô, cô ấy sẽ giận."
Cô ta từng nghĩ đến Úc Thừa là loại người giống như lãng tử vĩnh viễn không biết kiềm chế, bây giờ cô ta mới phát hiện không phải là như vậy, anh không thích cô ta là bởi vì trong lòng anh đã có người khác.
Cô ta không muốn suy nghĩ nhiều hơn nữa bởi vì cô ta biết trong suy nghĩ mình rất hâm mộ. Thật ra không chỉ là vì Úc Thừa mà còn vì tình cảm chung thủy của anh. Tình cảm như vậy là điều mà từ trước đến giờ cô ta chưa từng gặp được.
"Úc Thừa." Tạ Phương Dục hỏi: "Anh rất thích cô ấy đúng không?"
"Ừ." Anh lên tiếng trả lời.
Cô ta lẩm bẩm: "Tâm trạng đó sẽ ra sao?"
Khi đặc biệt thích một người, sẽ có tâm trạng như thế nào, đó là điều Tạ Phương Dục thực sự muốn biết.
"Thấy cô ấy cười tôi sẽ vui vẻ, cô ấy khóc tôi sẽ đau lòng. Cho dù không ở bên cạnh cô ấy chỉ có một ngày tôi cũng lo lắng sẽ có người bắt nạt cô ấy."
Trước kia, trên bàn của Hoài Hâm có một quyển lịch, mỗi ngày đều đếm là ngày tháng nào. Bây giờ cô lại không để nó trên bàn nữa bởi vì không có kỳ hạn cụ thể, mỗi lúc xé một tờ cô cảm thấy cũng không có gì khác với ngày hôm qua cả.
Hoài Diệu Khánh vẫn còn ở trong bệnh viện, Úc Thừa đã sắp xếp cho ông ở trong phòng bệnh cao cấp dài hạn. Khi Hoài Hâm đến thăm, ông đã hỏi tại sao mấy ngày gần đây Úc Thừa không đến, Hoài Hâm giả vờ như không có việc gì chỉ mỉm cười nói người ta là ông chủ, rất bận rộn, khi nào rảnh rỗi sẽ đến thăm ông.
Hoài Diệu Khánh à ừ vài tiếng rồi vội vàng đáp rằng công việc quan trọng. Ông còn cố ý dặn dò cô chuyện chữa bệnh đừng làm phiền Úc Thừa lo lắng trước sau nữa.
Hoài Hâm cũng nói đùa với ông, cười tủm tỉm bảo ông yên tâm, cô cũng không nỡ.
Hoài Diệu Khánh phùng mang trợn má, hừ, sao lại có đứa con gái có cùi chỏ chỉa ra ngoài như cô vậy chứ.
Cuối tuần là sinh nhật của một người bạn, mời Hoài Hâm đến dự tiệc, địa điểm tổ chức là ở một câu lạc bộ cao cấp tại khu thương mại nào đó ở trong nước. Lúc đầu Hoài Hâm còn định từ chối nhưng người bạn cứ lên tiếng mời mãi nên cô đành phải đồng ý.
Hoài Hâm ngồi ở trong góc giữa đám đông náo nhiệt, im lặng nghe hát, trước kia cô thích nhất là đến những nơi náo nhiệt như vậy, hiện giờ lại cảm thấy có chút mệt mỏi.
Ngày xưa Hoài Hâm còn cảm thấy một ngày trôi qua thật nhanh, trước kia lên lớp học ngồi ngẩn người một hồi sẽ cảm thấy ngày trôi nhanh từ sáng đến chiều. Hiện tại mới phát hiện thật ra chỉ là tưởng tượng, một ngày thật sự rất dài, mỗi một giây trôi qua đều có thể cảm nhận rõ ràng.
Hoài Hâm cố gắng không suy nghĩ nữa, cũng thầm may mắn vì bản thân mình không có hiểu biết về phạm vi đó. Chỉ cần Phó Đình Hựu không nói chuyện với cô, Hoài Hâm sẽ có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng có lẽ là có một vài chuyện lại không thể tránh khỏi.
Ngày đó Hoài Hâm đang đi dạo phố, tình cờ gặp được một người đàn ông tiến đến ở phía đối diện, đối phương ngậm thuốc lá, dáng vẻ có chút quen mắt, người đó nhìn chằm chằm vào cô một lát sau đó trầm giọng hỏi: "Lisa?"
Hoài Hâm giật mình, cuối cùng cô cũng nhớ ra gã là ai.
Diệp Hồng - cậu ba của tập đoàn Long Hanh, lúc ở Ma Cao gã có đưa danh thiếp cho cô.
Hoài Hâm khách sáo gọi gã là tổng giám đốc Diệp, Diệp Hồng cũng không để cô đi. Gã híp mắt lại, phả toàn bộ khói thuốc vào mặt cô, hỏi: "Tôi nghe nói nhà họ Phan đính hôn cùng với nhà họ Tạ, có đúng không?"
Cô tránh né lâu như vậy, cuối cùng vẫn nghe được tin tức Úc Thừa đính hôn từ trong miệng người khác.
Ban đầu Diệp Hồng còn không xác định, nhưng sau khi thấy vẻ mặt của Hoài Hâm thì gã ngay lập tức hiểu rõ, điên cuồng cười đắc ý: "Con khốn như cô, rốt cuộc cũng bị đàn ông bỏ rơi rồi sao?"
Gã chìa ra một tấm ảnh chụp trong điện thoại di động đến trước mặt cô.
Trên màn hình là hình ảnh một nam một nữ ở trong một cửa hàng trang sức nào đó, Hoài Hâm không thấy rõ tư thế của hai người nhưng lại cảm thấy có khoảng cách. Đúng lúc đó mùi khói thuốc nồng nặc làm cho Hoài Hâm buồn nôn, phải liên tục lui về phía sau.
Diệp Hồng lại từng bước ép sát: "Trước kia không phải mày rất được hay sao? Dám bảo thằng đàn ông của mày ra mặt cho hả giận, lại còn ngồi vào bàn đánh bài."
Gã ở sòng bạc cúi đầu vâng dạ đều do con đàn bà này ban tặng, món nợ này Diệp Hồng vẫn luôn canh cánh trong lòng, hiện tại cô không có chỗ dựa, để xem cô còn có thể cầu ai tới bảo vệ. Huống hồ gã vẫn luôn muốn nếm thử mùi vị người phụ nữ mà Úc Thừa đùa giỡn ra sao.
Sức lực giữa nam và nữ thật sự quá chênh lệch, Hoài Hâm còn muốn chạy nhưng lại bị gã dùng sức túm cổ tay lại, cô không chú ý nên bị một cái hố nhỏ trên mặt đất làm vướng chân.
Diệp Hồng cười lạnh vài tiếng, sáp lại càng gần, lúc gã định ra tay thì bên cạnh đột nhiên ập vào một cú đấm đánh vào xương cằm của gã.
Diệp Hồng bị đau, ngã thẳng xuống đất.
Hoài Hâm trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Vài người mặc áo đen được huấn luyện kỹ càng đứng che ở trước người Diệp Hồng, gã chỉ có một người đánh không lại nhiều người, trên người lại bị đánh trúng vài cái nên đành mắng một tiếng rồi nghiêng ngả lảo đảo, hoảng hốt rồi khỏi đây.
Hoài Hâm đứng ở tại chỗ, đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, vẫn còn đang hoảng sợ chưa hoàn hồn.
Người xuất hiện là do Úc Thừa phái tới Bắc Kinh để bảo vệ cô.
Cô chưa bao giờ biết được sự tồn tại của những người này, há miệng ngập ngừng thật lâu mới hỏi: "Anh ấy… bảo mọi người đến đây lúc nào?"
"Thưa cô Hoài, là cuối tháng sáu."
Tháng sáu, là thời gian Úc Thừa bắt đầu quay về Hồng Kông, khi đó anh ấy đã nghĩ tới hôm nay.
Người đó cái gì cũng đều làm được, điều này Hoài Hâm cũng biết.
Nhưng anh vẫn luôn như vậy, không chịu nói cái gì.
Bảo vệ cô trong yên lặng, chống chọi tất cả mọi chuyện trong yên lặng, cô biết anh đã bị ép đến nỗi không thở nổi giữa những cơn lốc xoáy, nhưng đến khi gặp cô thì chỉ còn lại sự dịu dàng.
Chỉ có sự dịu dàng.
Lúc ấy là mùa hè, nhưng bây giờ mùa đông cũng đã sắp đến. Trái tim của Hoài Hâm đập loạn nhịp, cô thầm nghĩ đã trôi qua lâu như vậy rồi sao.
Khung chat của Úc Thừa trên danh sách We Chat trong di động không có động tĩnh gì. Hoài Hâm không có chuyển anh vào vòng bạn bè, cô sợ sẽ nhìn thấy cái gì không nên thấy.
Nhưng Hoài Hâm lại nghĩ nếu Úc Thừa thật sự cần công bố tin tức nào đó, chắc anh cũng sẽ nhớ rõ loại trừ cô ra.
Anh là một người cẩn thận và săn sóc đến vậy, nhớ rõ tất cả sở thích của cô, luôn kiên nhẫn dỗ cho cô ngủ, khi vừa thức dậy lại làm một bữa sáng thật phong phú cho cô, ngay cả khi anh hút thuốc ở ban công lúc đêm lạnh cũng phải đứng ở bên ngoài một lát mới đi vào.
Cô nghĩ đến những điều này thì nở nụ cười, Hoài Hâm sờ soạng, trên mặt đột nhiên có chất lỏng nóng ấm.
Trước kia cô cảm thấy có lẽ bọn họ chỉ tận hưởng niềm vui trước mắt thôi, không nói lời yêu, không hứa hẹn, chỉ cố gắng hưởng thụ thời gian hiện tại. Nhưng giờ đây cô mới bừng tỉnh phát hiện thật ra bởi vì cô sợ hãi, sợ rằng bản thân mình không thể cùng anh đi đến tương lai, sợ rằng phải chia xa.
Sau khi rời khỏi Úc Thừa, Hoài Hâm vẫn rất cứng cỏi, chưa từng khóc lần nào. Nhưng bây giờ nước mắt lại giống như bị đứt dây, làm cách nào cũng không dừng được.
Cô có thể dỗ dành bố, có thể miễn cưỡng vui cười cùng với bạn bè, nhưng lại không lừa được lòng mình.
Hoài Hâm mất hồn mất vía đi về nhà, mở đèn, căn nhà trống rỗng không có ai. Nhưng đến sáu giờ tối, cô lại buồn ngủ. Hoài Hâm tắm rửa sạch sẽ, ngã đầu đắp chăn rồi ngủ ngay lập tức. Sau đó rất nhanh cô lại nằm mơ.
Hoài Hâm mơ thấy mình xuất hiện trong lễ đính hôn của Úc Thừa, cô dâu là chính cô.
Cô ăn mặc thật xinh đẹp, chiếc váy làm bằng voan mỏng màu trắng, kiểu dáng cúp ngực và siết chặt eo mà cô thích nhất, cũng là chiếc váy mà anh đi chọn cùng cô.
Bọn họ cùng nhau tay cầm tay đi lên thảm đỏ trải dài, khách mời đứng ở hai bên, những ngón tay thon dài và xinh đẹp đang nắm chặt tay cô, ấm áp và có lực.
Ở trên sân khấu, cô nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của mọi người, Úc Thừa nâng mặt cô lên, ánh mắt chứa đầy sự trân trọng và tràn đầy tình yêu. Cô rướn cổ, nhắm mắt hôn môi với anh.
Không biết qua bao lâu, dường như bên ngoài có tiếng gõ cửa. Hoài Hâm giật mình tỉnh giấc nhưng tim đập vẫn còn rất nhanh.
Đầu của cô rất đau, huyệt thái dương đau âm ỉ giống như say rượu. Hoài Hâm đứng dậy đi ra ngoài mở cửa.
Người đến là dì phụ trách dọn dẹp vệ sinh của tòa nhà, Hoài Hâm rũ mắt khẽ cười, thật là, cô đang nghĩ gì vậy chứ.
Dì dọn dẹp vệ sinh cũng cười tủm tỉm đưa cho cô một thứ: "Cô gái, đây là đồ của nhà cô đúng không, tôi thấy đặt ở trong chốt chữa cháy vài ngày rồi đấy, bị bụi bậm hết này." Là một túi hồ sơ chuyển phát nhanh EMS, độ lớn nhỏ tầm một trang A4, trên mặt đúng là viết địa chỉ của nhà cô. Hoài Hâm không rõ là gì cho nên nhận lấy, trở lại trong phòng mới mở ra xem dưới ngọn đèn.
Sau khi mở ra mới thấy bên trong là một bức thư, kiểu dáng còn có chút quen thuộc.
Hoài Hâm giật mình, đột nhiên cô nghĩ tới đây là viên nang thời gian khi cô và Úc Thừa viết lúc hai người ở Thổ Nhĩ Kỳ.
Kiểu dáng của phong thư rất thanh lịch, trên mặt là chữ viết lưu loát bằng tiếng Anh của anh.
Đây là lá thư mà khi đó Úc Thừa muốn gửi cho cô.
Tay của Hoài Hâm có chút khẽ run rẩy, không tự chủ được mà siết chặt phong thư làm nó cũng bị nhăn lại.
Cô tốn công sức rất nhiều mới lấy được lá thư được xếp chặt chẽ để không làm hư đồ vật bao ở bên ngoài.
Lòng bàn tay đổ mồ hôi, trái tim của Hoài Hâm lại đập nhanh, cố gắng ổn định lại hơi thở.
Hít sâu một hơi lấy tinh thần mở lá thư ra, ánh mắt dừng lại trên mặt giấy.
Trí nhớ lại ùa về đêm mùa hè tĩnh lặng ấy. Thì ra ở bên kia Úc Thừa viết lâu như vậy nhưng chỉ vẻn vẹn viết ba chữ. Mỗi một nét bút thể hiện rõ nét chữ cứng cáp.
…Anh yêu em.
Trò Chơi Sớm Chiều
Đánh giá:
Truyện Trò Chơi Sớm Chiều
Story
Chương 81: Tình thâm
9.9/10 từ 22 lượt.