Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
Chương 22
135@-Ngày thứ ba, lúc Thẩm Tiêu đến bên quầy thịt nướng, bên quầy thịt có thêm một sạp hàng mới, bán rượu, cũng là ly rượu thêm viên đá, hình thức giống với Thẩm Tiêu.
Khi nói đến việc kiếm tiền, không bao giờ thiếu người bắt chước làm theo, sẽ có người tranh giành buôn bán, đây cũng nằm trong dự đoán của Thẩm Tiêu.
So với nước đường, rượu được những người đàn ông ăn thịt yêu thích hơn. Hơn nữa, nhiệt độ trên sa mạc vào ban đêm thấp hơn, uống rượu cũng dễ chịu hơn, vì vậy công việc kinh doanh nước đường của Thẩm Tiêu đêm nay bị giảm sút rất nhiều.
Cho đến khi quầy thịt nướng dọn quầy thì nước đường của Thẩm Tiêu vẫn còn nửa thùng.
Cô xách nước đường về nhà trọ, tiểu nhị thấy thế tiếc nuối nói: “Còn nhiều như vậy à? Tiếc thật đấy.”
“Không sao, đều là chuyện nằm trong dự đoán.” Nước đường không uống hết, Thẩm Tiêu thấy trong quán trọ có người ăn cơm, cô dứt khoát tặng cho thực khách đang ăn trong quán trọ. Đương nhiên, cô cũng đặc biệt giữ lại một ít cho tiểu nhị bọn họ.
Bà chủ cũng ở phòng lớn quán trọ, bà ta cũng bưng chén nước, vừa uống vừa hỏi Thẩm Tiêu: “Bây giờ con đường buôn bán của cô đứt rồi, tiếp theo dự định như thế nào?”
Thẩm Tiêu cố ý nặng nề thở dài một hơi: “Nước đường vốn dĩ là kế tạm thời, muốn kiếm tiền dựa vào cái này thì độ khó rất nhiều. Lúc trước bà chủ nói giá của đường đắt đỏ, tôi nghĩ đi nghĩ lại nhiều đêm, không biết ở đây có bán kẹo mạch nha được không.”
“Kẹo mạch nha?” Cái này bà chủ có nghe các thương nhân nói đến, nhưng bà ta chưa ăn bao giờ: “Xem ra cũng là đường?”
“Đúng vậy.”
Bà chủ có chút động lòng: “Cái này cần những thứ gì, nói không chừng tôi có thể giúp được cô.”
Thẩm Tiêu biết cái giúp này của bà ta cũng không phải là giúp không công, nhưng mà làm ăn có thể kiếm được tiền, chỉ dựa vào mình cô thì nhất định không làm được: “Hay là tôi viết danh sách cho bà?”
Thấy Thẩm Tiêu sẵn sàng cho mình nhúng tay vào, bà chủ nở một nụ cười vui mừng: “Thế thì tốt, tôi còn lo mình nhớ không nổi nữa đấy.”
Hai người quyết định như vậy, tối hôm đó Thẩm Tiêu viết danh sách, đích thân mang đến cho bà chủ……
Nguyên liệu chủ yếu cần thiết để làm ra kẹo mạch nha là gạo nếp và hạt lúa mì. Hai thứ này rất phổ biến ở vùng Trung Nguyên. Có thể bây giờ sẽ không nhìn thấy dấu vết ở đây, nhưng một mình Thẩm Tiêu thì gần như là khó có thể tìm ra, vì vậy lúc này, cô “hợp tác” với bà chủ là điều tất nhiên.
Sau khi đưa danh sách cho bà chủ, hai ba ngày sau, không biết từ đâu bà chủ cũng mới tìm được vài cân gạo nếp và lúa mì.
“Dùng cái này có thể làm ra đường?” Bà chủ nghĩ hoài vẫn không ra, trong mắt bà ta, dùng gạo với mì làm ra đường, cũng khó tin cây táo tàu ở bên ngoài mọc ra dưa hấu.
Thẩm Tiêu thấy chất lượng của gạo nếp với lúa mì ở trong giỏ đều rất tốt, cô cười nói: “Chỉ dựa vào hai thứ này không thì đương nhiên là không được, tôi còn cần một căn phòng thoáng mát vào ban ngày và ấm áp vào ban đêm.”
Sự nảy mầm của hạt lúa mì và quá trình lên men của hạt đều cần một nhiệt độ thích hợp, nhiệt độ ở sa mạc nóng khủng khiếp vào ban ngày và lạnh khủng khiếp vào ban đêm, đương nhiên là không thể.
Bà chủ chần chừ một lát rồi nói: “Cũng không phải là không có căn phòng như thế.” Trong những năm đầu, các thương nhân từ Trung Nguyên sống trong quán trọ của họ, nói rằng ở Trung Nguyên có một thứ gọi là giường sưởi, rất thoải mái khi ngủ trên đó khi trời lạnh. Sau đó, bà ta đã trả tiền cho một người Trung Nguyên biết những điều này để làm cho bà ta một cái giường sưởi. Kể từ đó, bà ta không bao giờ bị lạnh vào ban đêm nữa: “Tôi dẫn cô đi xem thử, xem thử được không.”
Sau đó, Thẩm Tiêu đi theo bà chủ vào phòng của bà ta. Phòng của bà ta ở tầng dưới, không gian không rộng lắm, có giường sưởi và lỗ thông gió, về mặt duy trì nhiệt độ thì đây quả thực là nơi thích hợp nhất để làm kẹo mạch nha ở ốc đảo này.
“Ở đây điều kiện gì cũng có, cũng nên để bà chủ phát tài.” Thẩm Tiêu cố ý nói.
Lời này khiến bà chủ ngây người, bà ta nói thăm dò: “Cô Thẩm nói gì vậy chứ, việc buôn bán kẹo mạch nha này là của cô, tôi chỉ là tiểu phu nhân không hiểu gì cả, muốn đi theo mở mang tầm mắt mà thôi.”
“Tôi biết bà chủ hào phóng.” Thẩm Tiêu tiếp lời: “Nhưng mà làm sao tôi có thể ăn hời của bà chủ được. Không giấu gì bà chủ, sớm muộn gì tôi cũng phải đi, bây giờ cũng chỉ là nghĩ mọi cách kiếm tiền tiêu. Kẹo mạch nha này cũng không phải công thức bảo mật gì, dạy cho bà chủ hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
“Như thế này ngại lắm.” Bà chủ vui mừng trong lòng, không kìm được xoa xoa tay, chủ động nói: “Cô không ăn hời của tôi, tôi cũng không thể để cô chịu thiệt được. Hay là như thế này, cuộc làm ăn này, tôi bỏ địa bàn với tiền ra, còn cô sẽ bỏ tay nghề ra, lần này kiếm được bao nhiêu tiền thì chúng ta chia với nhau, cô thấy thế nào?”
Điều mà Thẩm Tiêu đợi chính là câu nói này.
Cô muốn rời khỏi đây, chỉ cần 100 tích phân, tương đương với ba, bốn nghìn đồng tiền. Là một thứ đồ hiếm ở đây, kẹo mạch nha vẫn có tiềm lực để kiếm được số tiền này. Đúng, cô cần tiền, nhưng thứ cô cần hơn đó là đối tượng hợp tác không tham lam. Bà chủ có thể chủ động nhượng lợi, mặc dù không thể chứng minh bà ta là người tốt, nhưng ít nhất cũng là một người thông minh. Hợp tác với người thông minh, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều trong vấn đề xử lý công việc.
“Chuyện này…… Thế thì cảm ơn bà chủ.” Thẩm Tiêu không từ chối.
Hai người bàn bạc xong, việc tiếp theo tiến hành vô cùng thuận lợi. Bà chủ chủ động nhường không gian cho Thẩm Tiêu ngâm lúa mì, ông chủ quán trọ, người có cảm giác tồn tại cực kì thấp, nhường phòng lại cho hai người phụ nữ này mân mê.
Những động tĩnh này đương nhiên sẽ không né được tiểu nhị, khi cậu ta biết Thẩm Tiêu muốn làm kẹo mạch nha, đôi mắt cậu ta lại trở nên long lanh có hồn như lúc trước cô làm nước đường vậy: “Cái gì chị cũng biết sao?”
Thẩm Tiêu cười khanh khách: “Đây chỉ là tay nghề rất bình thường, có thể gặp ở khắp nơi ở Trung Nguyên.” Cô nói lời này là cũng để cho bà chủ ở bên cạnh nghe, đây không phải là bí quyết tuyệt mật gì.
“Người Trung Nguyên lợi hại thật.” Tiểu nhị cảm thán.
Nhìn ánh mắt hướng về phía trước của cậu ta, Thẩm Tiêu nhớ đủ chuyện trước kia, bất giác nói: “Hình như cậu rất thích đồ của Trung Nguyên?”
Tiểu nhị không nói gì, bà chủ thì lại giải đáp thắc mắc cho Thẩm Tiêu: “Cậu ta ấy, luôn muốn đến Trung Nguyên để mở mang đầu óc, bây giờ dốc hết sức để kiếm tiền, chính là muốn tương lai đi theo đoàn thương nhân một chuyến.”
Nhớ đến sự phục vụ chu đáo của tiểu nhị, Thẩm Tiêu bất giác xoa xoa đầu cậu ta: “Đời này, quả thực phải đến Trung Nguyên một chuyến.”
“Nghe nói bên đó có rất nhiều cây, còn có rất nhiều nước, và có rất nhiều ngôi nhà xinh đẹp. À đúng rồi, những vị khách đến từ Trung Nguyên nói còn có thể nhìn thấy biển, biển có hình dáng như thế nào em cũng không nghĩ ra được, thật sự hi vọng có thể tận mắt xem thử.” Vừa nhắc đến cái này, cả người tiểu nhị như trở nên hoạt bát vô cùng, bà chủ nhìn mà cũng có chút ngưỡng mộ, bà ta thở dài một hơi và nói: “Người trẻ đúng là tốt thật.”
Cả đời này của bà ta, chỉ sợ không ra nổi mảnh đất này.
“Trung Nguyên đất rộng của nhiều, đi rồi thì sẽ nhìn thấy.” Thẩm Tiêu cười híp mắt nói.
Có được sự khích lệ của Thẩm Tiêu, tiểu nhị trở nên thân mật với cô hơn nhiều: “Vâng, em nhất định sẽ đi.”
Lúc này ở bên ngoài có khách đến, tiểu nhị vội vàng hô lên và chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của đứa trẻ, bà chủ lại thở dài và kể những ẩn tình có liên quan đến cậu ta – tiểu nhị là con của một thương nhân đến từ Trung Nguyên và Hồ Cơ. Khi cậu ta vẫn chưa ra đời, thương nhân đó đã rời khỏi sa mạc, còn Hồ Cơ thì sau khi sinh cậu ta thì bỏ rơi đứa trẻ ở lối vào quán trọ, rời đi cùng gia tộc của mình.
“Những đứa trẻ như thế này rất nhiều, nhưng có thể sống sót được thì không mấy người. Kể từ khi biết cha mình là người Trung Nguyên thì cậu ta nảy sinh ý chí hướng về Trung Nguyên một cách mãnh liệt. Nhưng đối với tôi mà nói, tôi không hi vọng cậu ta đi tìm cha của mình.” Bà chủ nói.
Thẩm Tiêu hiểu ý của bà chủ, đối với người Hán mà nói, nếu không cùng tộc loại với ta, lòng dạ của họ ắt sẽ khác đi. Cho dù tiểu nhị tìm được cha thì chưa chắc có thể thuận lợi nhận tổ quy tông, nói không chừng còn chịu phải không ít tủi nhục.
“Cái này đợi cậu ấy lớn thêm chút nữa rồi tính.” Thẩm Tiêu nói. Tiểu nhị vẫn còn là một đứa trẻ đấy, đợi cậu ta trưởng thành rồi, chắc sẽ có chủ ý của riêng mình.
“Chỉ có thể như vậy rồi.”
Hai người nói, rồi lại chuyển chủ đề sang kẹo mạch nha.
Sẽ mất ba hoặc bốn ngày để cây lúa mì nảy mầm nếu nhiệt độ thích hợp và mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Vào đêm đầu tiên, sau khi Thẩm Tiêu đặt lúa mì đã ngâm nước qua đêm trên khăn bông ẩm, việc tiếp theo là kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phòng có giường sưởi, nhiệt độ được duy trì, nhưng lượng nước mất đi cũng rất nhanh, hai người chỉ có thể thức khuya thay phiên nhau thêm nước, duy trì độ ẩm ướt của hạt. May mà sự vất vả này đều được báo đáp, ngày thứ hai những hạt lúa mì này đã bắt đầu căng phồng, nếu luôn duy trì như vậy thì việc nảy mầm không phải là vấn đề lớn.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, các ngọn chồi màu trắng lần lượt xuất hiện. Ngay sau khi vỏ bị phá vỡ, tốc độ phát triển sau đó tăng lên rất nhanh. Vào ngày thứ năm, những hạt mạch nha này đã dài bằng một ngón tay.
“Được rồi.” Thẩm Tiêu lấy mạch nha có màu trắng vàng tươi từ vải bông ra, giã nát thành bột rồi để sang một bên. Một bên khác, bà chủ đã hấp gạo nếp, vo tròn một chút rồi để nguội, khi hết nóng nhưng vẫn còn ấm, Thẩm Tiêu đổ nước vo mạch nha và gạo nếp vào cùng, khuấy đều rồi để nó sang một bên để lên men.
Khi quá trình lên men hoàn thành, cũng đã đến chiều tối, Thẩm Tiêu đã lọc nước mạch nha gạo nếp bằng vải bông và bắt đầu đun sôi. Khi lửa lớn đun sôi nước đường rồi chuyển sang lửa nhỏ, nước đường vốn dĩ có màu trắng sữa, bây giờ đã chuyển dần sang màu vàng, đồng thời có mùi thơm ngào ngạt tỏa ra xung quanh bếp, sau đó lan tỏa ra bên ngoài.
“Đây là sao?” Vị khách có chiếc mũi nhạy cảm ở sảnh quán trọ ngửi thấy mùi thơm thì không khỏi động đậy cái mũi, hít hà trong không khí: “Thơm quá, ngọt quá, ngoài sau bếp đang nấu món gì ngon sao?”
Anh ta nói như vậy, những vị khách khác cũng xôn xao ngửi lấy ngửi để: “Là mùi hương của đường, bà chủ lật đổ hũ mật ong rồi hay là sao đây.”
Chủ quán trọ cũng ngửi thấy mùi hương này, ông ta không ngờ người phụ nữ tộc Hán đó lại có thể biến ra đường được, ông ta vừa xoa dịu thực khách vừa đi về phía phòng bếp sau nhà. Lúc ông ta vừa bước vào phòng bếp thì nhìn thấy trong nồi có một dải kẹo dài màu mật ong, điều này khiến tim ông ta đập loạn nhịp, bước chân càng thêm thận trọng: “Thành công rồi?”
Bà chủ đã ngậm một miếng nhỏ trong miệng, nở một nụ cười duyên dáng, sau đó trực tiếp ngắt một miếng nhỏ xuống và nhét vào miệng ông ta: “Ông nếm thử là biết ngay thôi.”
Ông chủ quán trọ đột nhiên bị nhét kẹo vào miệng, chỉ cảm giác thứ đồ trong miệng này dính răng khiếp, còn có chút khó nhai, nhưng vị ngọt tràn ngập là có thật.
Ông ta nhìn Thẩm Tiêu, hệt như đang nhìn núi vàng: “Đầu óc của người Trung Nguyên đúng là lợi hại, cái này không khác mấy với sửa dở thành hay.”
Ông ta biết rõ giá trị của đường, thậm chí ông ta còn có thể khẳng định, dựa vào thứ đồ này, ông ta muốn tạo ra thêm phần sản nghiệp cũng không hề khó chút nào.
“Được rồi được rồi.” Bà chủ thấy bên ngoài phòng bếp có người đến, vội vàng đẩy chồng mình ra: “Ông đuổi những người đó đi đi, hai bọn tôi phải dọn dẹp một lát.”
Trong miệng còn nhai kẹo, ông chủ quán trọ vội vàng đi ra. Thẩm Tiêu thấy vậy, vung cánh tay nhức mỏi, thức mấy đêm trời, thành quả cũng xem như là xứng đáng.
Bà chủ thấy cô mệt rồi, bảo cô mau về ngủ: “Cô không quen làm lụng vất vả như tôi, cô cũng đi ngủ đi. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì có lẽ bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ bận hơn nữa.”
Thẩm Tiêu biết bà chủ nói vậy là bà ta đã tìm được con đường tiêu thụ rồi, cô cũng không khách khí nữa, nói: “Vậy được, ở đây giao cho bà chủ, tôi đi ngủ trước đây.”
“Đi đi, đi đi.”
Thẩm Tiêu ra khỏi phòng bếp, thấy ông chủ quán trọ vẫn còn đang giải thích với những thực khách khác là đang làm bánh, nhưng làm cho nhà ăn, không định bán. Cô nghe vậy thì cười cười, vẫy tay với tiểu nhị ở một bên đang rất tò mò. Tiểu nhị vừa đi tới thì cô lấy miếng kẹo ra nhét nhanh vào miệng cậu ta, sau đó làm dấu tay im lặng với cậu ta, rồi xoay người đi lên lầu ngủ.
Cẩn thận nhấm nháp vị ngọt trong miệng, tiểu nhị cảm thấy ấm áp trong lòng, dường như cậu ta càng thêm yêu thích Trung Nguyên hơn rồi……
Thẩm Tiêu ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại là sáng ngày hôm sau. Bên ngoài mặt trời nắng nóng, cô vừa xuống lầu, bà chủ lập tức bưng thức ăn mà bà ta đặc biệt chuẩn bị cho cô ra và nói: “Mã đại ca rất hài lòng với kẹo mạch nha ngày hôm qua, ông ta tỏ ý bảo chúng ta làm nhiều thêm chút.”
“Mã đại ca?”
“Đúng, chính là người quản vùng ốc đảo này. Việc kinh doanh kẹo mạch nha này, không thông qua tay ông ta, e là không ra được.” Bà chủ nói.
Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
Khi nói đến việc kiếm tiền, không bao giờ thiếu người bắt chước làm theo, sẽ có người tranh giành buôn bán, đây cũng nằm trong dự đoán của Thẩm Tiêu.
So với nước đường, rượu được những người đàn ông ăn thịt yêu thích hơn. Hơn nữa, nhiệt độ trên sa mạc vào ban đêm thấp hơn, uống rượu cũng dễ chịu hơn, vì vậy công việc kinh doanh nước đường của Thẩm Tiêu đêm nay bị giảm sút rất nhiều.
Cho đến khi quầy thịt nướng dọn quầy thì nước đường của Thẩm Tiêu vẫn còn nửa thùng.
Cô xách nước đường về nhà trọ, tiểu nhị thấy thế tiếc nuối nói: “Còn nhiều như vậy à? Tiếc thật đấy.”
“Không sao, đều là chuyện nằm trong dự đoán.” Nước đường không uống hết, Thẩm Tiêu thấy trong quán trọ có người ăn cơm, cô dứt khoát tặng cho thực khách đang ăn trong quán trọ. Đương nhiên, cô cũng đặc biệt giữ lại một ít cho tiểu nhị bọn họ.
Bà chủ cũng ở phòng lớn quán trọ, bà ta cũng bưng chén nước, vừa uống vừa hỏi Thẩm Tiêu: “Bây giờ con đường buôn bán của cô đứt rồi, tiếp theo dự định như thế nào?”
Thẩm Tiêu cố ý nặng nề thở dài một hơi: “Nước đường vốn dĩ là kế tạm thời, muốn kiếm tiền dựa vào cái này thì độ khó rất nhiều. Lúc trước bà chủ nói giá của đường đắt đỏ, tôi nghĩ đi nghĩ lại nhiều đêm, không biết ở đây có bán kẹo mạch nha được không.”
“Kẹo mạch nha?” Cái này bà chủ có nghe các thương nhân nói đến, nhưng bà ta chưa ăn bao giờ: “Xem ra cũng là đường?”
“Đúng vậy.”
Bà chủ có chút động lòng: “Cái này cần những thứ gì, nói không chừng tôi có thể giúp được cô.”
Thẩm Tiêu biết cái giúp này của bà ta cũng không phải là giúp không công, nhưng mà làm ăn có thể kiếm được tiền, chỉ dựa vào mình cô thì nhất định không làm được: “Hay là tôi viết danh sách cho bà?”
Thấy Thẩm Tiêu sẵn sàng cho mình nhúng tay vào, bà chủ nở một nụ cười vui mừng: “Thế thì tốt, tôi còn lo mình nhớ không nổi nữa đấy.”
Hai người quyết định như vậy, tối hôm đó Thẩm Tiêu viết danh sách, đích thân mang đến cho bà chủ……
Nguyên liệu chủ yếu cần thiết để làm ra kẹo mạch nha là gạo nếp và hạt lúa mì. Hai thứ này rất phổ biến ở vùng Trung Nguyên. Có thể bây giờ sẽ không nhìn thấy dấu vết ở đây, nhưng một mình Thẩm Tiêu thì gần như là khó có thể tìm ra, vì vậy lúc này, cô “hợp tác” với bà chủ là điều tất nhiên.
Sau khi đưa danh sách cho bà chủ, hai ba ngày sau, không biết từ đâu bà chủ cũng mới tìm được vài cân gạo nếp và lúa mì.
“Dùng cái này có thể làm ra đường?” Bà chủ nghĩ hoài vẫn không ra, trong mắt bà ta, dùng gạo với mì làm ra đường, cũng khó tin cây táo tàu ở bên ngoài mọc ra dưa hấu.
Thẩm Tiêu thấy chất lượng của gạo nếp với lúa mì ở trong giỏ đều rất tốt, cô cười nói: “Chỉ dựa vào hai thứ này không thì đương nhiên là không được, tôi còn cần một căn phòng thoáng mát vào ban ngày và ấm áp vào ban đêm.”
Sự nảy mầm của hạt lúa mì và quá trình lên men của hạt đều cần một nhiệt độ thích hợp, nhiệt độ ở sa mạc nóng khủng khiếp vào ban ngày và lạnh khủng khiếp vào ban đêm, đương nhiên là không thể.
Bà chủ chần chừ một lát rồi nói: “Cũng không phải là không có căn phòng như thế.” Trong những năm đầu, các thương nhân từ Trung Nguyên sống trong quán trọ của họ, nói rằng ở Trung Nguyên có một thứ gọi là giường sưởi, rất thoải mái khi ngủ trên đó khi trời lạnh. Sau đó, bà ta đã trả tiền cho một người Trung Nguyên biết những điều này để làm cho bà ta một cái giường sưởi. Kể từ đó, bà ta không bao giờ bị lạnh vào ban đêm nữa: “Tôi dẫn cô đi xem thử, xem thử được không.”
Sau đó, Thẩm Tiêu đi theo bà chủ vào phòng của bà ta. Phòng của bà ta ở tầng dưới, không gian không rộng lắm, có giường sưởi và lỗ thông gió, về mặt duy trì nhiệt độ thì đây quả thực là nơi thích hợp nhất để làm kẹo mạch nha ở ốc đảo này.
“Ở đây điều kiện gì cũng có, cũng nên để bà chủ phát tài.” Thẩm Tiêu cố ý nói.
Lời này khiến bà chủ ngây người, bà ta nói thăm dò: “Cô Thẩm nói gì vậy chứ, việc buôn bán kẹo mạch nha này là của cô, tôi chỉ là tiểu phu nhân không hiểu gì cả, muốn đi theo mở mang tầm mắt mà thôi.”
“Tôi biết bà chủ hào phóng.” Thẩm Tiêu tiếp lời: “Nhưng mà làm sao tôi có thể ăn hời của bà chủ được. Không giấu gì bà chủ, sớm muộn gì tôi cũng phải đi, bây giờ cũng chỉ là nghĩ mọi cách kiếm tiền tiêu. Kẹo mạch nha này cũng không phải công thức bảo mật gì, dạy cho bà chủ hoàn toàn không có vấn đề gì cả.”
“Như thế này ngại lắm.” Bà chủ vui mừng trong lòng, không kìm được xoa xoa tay, chủ động nói: “Cô không ăn hời của tôi, tôi cũng không thể để cô chịu thiệt được. Hay là như thế này, cuộc làm ăn này, tôi bỏ địa bàn với tiền ra, còn cô sẽ bỏ tay nghề ra, lần này kiếm được bao nhiêu tiền thì chúng ta chia với nhau, cô thấy thế nào?”
Điều mà Thẩm Tiêu đợi chính là câu nói này.
Cô muốn rời khỏi đây, chỉ cần 100 tích phân, tương đương với ba, bốn nghìn đồng tiền. Là một thứ đồ hiếm ở đây, kẹo mạch nha vẫn có tiềm lực để kiếm được số tiền này. Đúng, cô cần tiền, nhưng thứ cô cần hơn đó là đối tượng hợp tác không tham lam. Bà chủ có thể chủ động nhượng lợi, mặc dù không thể chứng minh bà ta là người tốt, nhưng ít nhất cũng là một người thông minh. Hợp tác với người thông minh, sẽ dễ dàng hơn rất nhiều trong vấn đề xử lý công việc.
“Chuyện này…… Thế thì cảm ơn bà chủ.” Thẩm Tiêu không từ chối.
Hai người bàn bạc xong, việc tiếp theo tiến hành vô cùng thuận lợi. Bà chủ chủ động nhường không gian cho Thẩm Tiêu ngâm lúa mì, ông chủ quán trọ, người có cảm giác tồn tại cực kì thấp, nhường phòng lại cho hai người phụ nữ này mân mê.
Những động tĩnh này đương nhiên sẽ không né được tiểu nhị, khi cậu ta biết Thẩm Tiêu muốn làm kẹo mạch nha, đôi mắt cậu ta lại trở nên long lanh có hồn như lúc trước cô làm nước đường vậy: “Cái gì chị cũng biết sao?”
Thẩm Tiêu cười khanh khách: “Đây chỉ là tay nghề rất bình thường, có thể gặp ở khắp nơi ở Trung Nguyên.” Cô nói lời này là cũng để cho bà chủ ở bên cạnh nghe, đây không phải là bí quyết tuyệt mật gì.
“Người Trung Nguyên lợi hại thật.” Tiểu nhị cảm thán.
Nhìn ánh mắt hướng về phía trước của cậu ta, Thẩm Tiêu nhớ đủ chuyện trước kia, bất giác nói: “Hình như cậu rất thích đồ của Trung Nguyên?”
Tiểu nhị không nói gì, bà chủ thì lại giải đáp thắc mắc cho Thẩm Tiêu: “Cậu ta ấy, luôn muốn đến Trung Nguyên để mở mang đầu óc, bây giờ dốc hết sức để kiếm tiền, chính là muốn tương lai đi theo đoàn thương nhân một chuyến.”
Nhớ đến sự phục vụ chu đáo của tiểu nhị, Thẩm Tiêu bất giác xoa xoa đầu cậu ta: “Đời này, quả thực phải đến Trung Nguyên một chuyến.”
“Nghe nói bên đó có rất nhiều cây, còn có rất nhiều nước, và có rất nhiều ngôi nhà xinh đẹp. À đúng rồi, những vị khách đến từ Trung Nguyên nói còn có thể nhìn thấy biển, biển có hình dáng như thế nào em cũng không nghĩ ra được, thật sự hi vọng có thể tận mắt xem thử.” Vừa nhắc đến cái này, cả người tiểu nhị như trở nên hoạt bát vô cùng, bà chủ nhìn mà cũng có chút ngưỡng mộ, bà ta thở dài một hơi và nói: “Người trẻ đúng là tốt thật.”
Cả đời này của bà ta, chỉ sợ không ra nổi mảnh đất này.
“Trung Nguyên đất rộng của nhiều, đi rồi thì sẽ nhìn thấy.” Thẩm Tiêu cười híp mắt nói.
Có được sự khích lệ của Thẩm Tiêu, tiểu nhị trở nên thân mật với cô hơn nhiều: “Vâng, em nhất định sẽ đi.”
Lúc này ở bên ngoài có khách đến, tiểu nhị vội vàng hô lên và chạy ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng của đứa trẻ, bà chủ lại thở dài và kể những ẩn tình có liên quan đến cậu ta – tiểu nhị là con của một thương nhân đến từ Trung Nguyên và Hồ Cơ. Khi cậu ta vẫn chưa ra đời, thương nhân đó đã rời khỏi sa mạc, còn Hồ Cơ thì sau khi sinh cậu ta thì bỏ rơi đứa trẻ ở lối vào quán trọ, rời đi cùng gia tộc của mình.
“Những đứa trẻ như thế này rất nhiều, nhưng có thể sống sót được thì không mấy người. Kể từ khi biết cha mình là người Trung Nguyên thì cậu ta nảy sinh ý chí hướng về Trung Nguyên một cách mãnh liệt. Nhưng đối với tôi mà nói, tôi không hi vọng cậu ta đi tìm cha của mình.” Bà chủ nói.
Thẩm Tiêu hiểu ý của bà chủ, đối với người Hán mà nói, nếu không cùng tộc loại với ta, lòng dạ của họ ắt sẽ khác đi. Cho dù tiểu nhị tìm được cha thì chưa chắc có thể thuận lợi nhận tổ quy tông, nói không chừng còn chịu phải không ít tủi nhục.
“Cái này đợi cậu ấy lớn thêm chút nữa rồi tính.” Thẩm Tiêu nói. Tiểu nhị vẫn còn là một đứa trẻ đấy, đợi cậu ta trưởng thành rồi, chắc sẽ có chủ ý của riêng mình.
“Chỉ có thể như vậy rồi.”
Hai người nói, rồi lại chuyển chủ đề sang kẹo mạch nha.
Sẽ mất ba hoặc bốn ngày để cây lúa mì nảy mầm nếu nhiệt độ thích hợp và mọi thứ diễn ra tốt đẹp. Vào đêm đầu tiên, sau khi Thẩm Tiêu đặt lúa mì đã ngâm nước qua đêm trên khăn bông ẩm, việc tiếp theo là kiên nhẫn chờ đợi.
Trong phòng có giường sưởi, nhiệt độ được duy trì, nhưng lượng nước mất đi cũng rất nhanh, hai người chỉ có thể thức khuya thay phiên nhau thêm nước, duy trì độ ẩm ướt của hạt. May mà sự vất vả này đều được báo đáp, ngày thứ hai những hạt lúa mì này đã bắt đầu căng phồng, nếu luôn duy trì như vậy thì việc nảy mầm không phải là vấn đề lớn.
Đến sáng sớm ngày thứ ba, các ngọn chồi màu trắng lần lượt xuất hiện. Ngay sau khi vỏ bị phá vỡ, tốc độ phát triển sau đó tăng lên rất nhanh. Vào ngày thứ năm, những hạt mạch nha này đã dài bằng một ngón tay.
“Được rồi.” Thẩm Tiêu lấy mạch nha có màu trắng vàng tươi từ vải bông ra, giã nát thành bột rồi để sang một bên. Một bên khác, bà chủ đã hấp gạo nếp, vo tròn một chút rồi để nguội, khi hết nóng nhưng vẫn còn ấm, Thẩm Tiêu đổ nước vo mạch nha và gạo nếp vào cùng, khuấy đều rồi để nó sang một bên để lên men.
Khi quá trình lên men hoàn thành, cũng đã đến chiều tối, Thẩm Tiêu đã lọc nước mạch nha gạo nếp bằng vải bông và bắt đầu đun sôi. Khi lửa lớn đun sôi nước đường rồi chuyển sang lửa nhỏ, nước đường vốn dĩ có màu trắng sữa, bây giờ đã chuyển dần sang màu vàng, đồng thời có mùi thơm ngào ngạt tỏa ra xung quanh bếp, sau đó lan tỏa ra bên ngoài.
“Đây là sao?” Vị khách có chiếc mũi nhạy cảm ở sảnh quán trọ ngửi thấy mùi thơm thì không khỏi động đậy cái mũi, hít hà trong không khí: “Thơm quá, ngọt quá, ngoài sau bếp đang nấu món gì ngon sao?”
Anh ta nói như vậy, những vị khách khác cũng xôn xao ngửi lấy ngửi để: “Là mùi hương của đường, bà chủ lật đổ hũ mật ong rồi hay là sao đây.”
Chủ quán trọ cũng ngửi thấy mùi hương này, ông ta không ngờ người phụ nữ tộc Hán đó lại có thể biến ra đường được, ông ta vừa xoa dịu thực khách vừa đi về phía phòng bếp sau nhà. Lúc ông ta vừa bước vào phòng bếp thì nhìn thấy trong nồi có một dải kẹo dài màu mật ong, điều này khiến tim ông ta đập loạn nhịp, bước chân càng thêm thận trọng: “Thành công rồi?”
Bà chủ đã ngậm một miếng nhỏ trong miệng, nở một nụ cười duyên dáng, sau đó trực tiếp ngắt một miếng nhỏ xuống và nhét vào miệng ông ta: “Ông nếm thử là biết ngay thôi.”
Ông chủ quán trọ đột nhiên bị nhét kẹo vào miệng, chỉ cảm giác thứ đồ trong miệng này dính răng khiếp, còn có chút khó nhai, nhưng vị ngọt tràn ngập là có thật.
Ông ta nhìn Thẩm Tiêu, hệt như đang nhìn núi vàng: “Đầu óc của người Trung Nguyên đúng là lợi hại, cái này không khác mấy với sửa dở thành hay.”
Ông ta biết rõ giá trị của đường, thậm chí ông ta còn có thể khẳng định, dựa vào thứ đồ này, ông ta muốn tạo ra thêm phần sản nghiệp cũng không hề khó chút nào.
“Được rồi được rồi.” Bà chủ thấy bên ngoài phòng bếp có người đến, vội vàng đẩy chồng mình ra: “Ông đuổi những người đó đi đi, hai bọn tôi phải dọn dẹp một lát.”
Trong miệng còn nhai kẹo, ông chủ quán trọ vội vàng đi ra. Thẩm Tiêu thấy vậy, vung cánh tay nhức mỏi, thức mấy đêm trời, thành quả cũng xem như là xứng đáng.
Bà chủ thấy cô mệt rồi, bảo cô mau về ngủ: “Cô không quen làm lụng vất vả như tôi, cô cũng đi ngủ đi. Nếu mọi chuyện thuận lợi thì có lẽ bắt đầu từ ngày mai chúng ta sẽ bận hơn nữa.”
Thẩm Tiêu biết bà chủ nói vậy là bà ta đã tìm được con đường tiêu thụ rồi, cô cũng không khách khí nữa, nói: “Vậy được, ở đây giao cho bà chủ, tôi đi ngủ trước đây.”
“Đi đi, đi đi.”
Thẩm Tiêu ra khỏi phòng bếp, thấy ông chủ quán trọ vẫn còn đang giải thích với những thực khách khác là đang làm bánh, nhưng làm cho nhà ăn, không định bán. Cô nghe vậy thì cười cười, vẫy tay với tiểu nhị ở một bên đang rất tò mò. Tiểu nhị vừa đi tới thì cô lấy miếng kẹo ra nhét nhanh vào miệng cậu ta, sau đó làm dấu tay im lặng với cậu ta, rồi xoay người đi lên lầu ngủ.
Cẩn thận nhấm nháp vị ngọt trong miệng, tiểu nhị cảm thấy ấm áp trong lòng, dường như cậu ta càng thêm yêu thích Trung Nguyên hơn rồi……
Thẩm Tiêu ngủ rất lâu, lúc tỉnh lại là sáng ngày hôm sau. Bên ngoài mặt trời nắng nóng, cô vừa xuống lầu, bà chủ lập tức bưng thức ăn mà bà ta đặc biệt chuẩn bị cho cô ra và nói: “Mã đại ca rất hài lòng với kẹo mạch nha ngày hôm qua, ông ta tỏ ý bảo chúng ta làm nhiều thêm chút.”
“Mã đại ca?”
“Đúng, chính là người quản vùng ốc đảo này. Việc kinh doanh kẹo mạch nha này, không thông qua tay ông ta, e là không ra được.” Bà chủ nói.
Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
Đánh giá:
Truyện Trò Chơi Sinh Tồn Đói Khát
Story
Chương 22
10.0/10 từ 32 lượt.