Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 94
Mạch Khê đột nhiên thảng thốt. Cô rên lên một tiếng, chợt cảm thấy bản thân mình đã rơi vào một vòng ôm to lớn nóng ấm. Mùi nước hoa nhẹ trong chốc lát bao phủ lấy cô.
Theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt cô là một gương mặt cương nghị, nam tính và đẹp đẽ. Mái tóc đen bóng, dưới ánh sáng mặt trời càng thêm nồng đậm hơn. Đôi mắt màu lục lạnh lẽo như vực sâu, như ẩn tàng bên trong những bi thương, chứa đựng những ký ức đã trải qua vạn năm, chỉ cần vừa nhìn thấy, đã khiến cho tim người khác phải đập mạnh.
Không nên như thế này...
Đôi mắt này hẳn nên lạnh lùng, là đầy sát khí khắc nghiệt. Nhưng là, giờ khắc này lại tràn ngập vui sướng!
Là người đàn ông cô không có cách nào giãy thoát, cho dù ở trong mộng, cô cũng không thể rời xa người đàn ông đó…
“Khê nhi, tỉnh là tốt rồi.”
Lôi Dận thấy ánh mắt cô rốt cuộc đã nhìn bản thân mình, xác nhận cô sẽ không giống tối hôm qua lại hôn mê một nữa. Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự dịu dàng.
Mạch Khê ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lôi Dận. Giọng nói dịu dàng này, giống hệt như giọng nói xuôi vào tai mình khi trong cơn hôn mê. Cúi đầu nói bên tai thân thiết như thế, là hắn sao?
Đối diện với ánh mắt hắn trong chớp nhoáng, cô không khỏi cười khổ. Nhất định là bản thân lầm rồi! Khát máu thành cuồng như người đàn ông này, cả giết người cũng không chớp mắt, hận không thể để cô lập tức chết mất, làm sao có thể dịu dàng được?Nghĩ đến đó, cô giãy giụa khỏi mớ suy nghĩ, muốn ngồi dậy...
“Ôi..."
Mạch Khê chỉ cảm thấy thân thể mình một chút sức lực cũng không có, nhất là ở phía chân. Cô lập tức lại ngã xuống đệm giường mềm mại.
Ánh mắt Lôi Dận cả kinh, cánh tay rắn chắc đầy sức mạnh của hắn vững vàng ôm lấy Mạch Khê.
“Ông… tránh ra…”
Mạch Khê rất muốn đẩy hắn ra, nhưng bởi vì thân thể mất hết sức lực chỉ có thể tùy ý để hắn ôm mình, hơi thở của cô cũng cực kỳ mong manh.
“Em cứ chán ghét tôi như vậy sao?”
Đôi mắt màu lục của Lôi Dận khép hờ lại, thân thể cao lớn tới gần hơn, hắn nâng cái cằm nhỏ của cô lên.
Thấy khuôn mặt cô lộ ra biểu tình bài xích như thường ngày, trong lòng hắn ngược lại nhẹ nhõm một chút. Hoàn hảo, không nghiêm trọng như trong tưởng tưởng, hoặc cứ thế mà đột nhiên mất đi trí nhớ. Chẳng qua, vừa lúc nãy trong cơn mê cô lại gọi “anh Thiên Luật”. Đáng chết, chẳng lẽ trong lòng cô ấy, chỉ có mỗi “anh Thiên Luật” hay sao?
Tuy rằng hắn biết rõ, Thiên Luật cùng Mạch Khê chẳng có gì cả, nhưng mà cứ tự nhiên nghe trong miệng cô gọi tên một người đàn ông khác, khiến hắn không thoải mái cực kỳ.
Mạch Khê bị ép phải nâng tầm mắt lên, nhưng khi khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia đột nhiên áp sát lại, trong lòng cô như đảo lộn tất cả. Cô ép bản thân mình tránh đi đôi mắt hắn.
“Chân của em bị gãy xương, còn khoảng một tháng nữa mới có thể khôi phục. Muốn làm cái gì thì cho tôi biết, không được cứng đầu.” Lôi Dận tốt bụng nhắc nhở, hoàn toàn rất nhẫn nại.
Mạch Khê lúc này mới rõ ràng tình trạng của bản thân. Một chân bị treo cao, trên đó còn bó thạch cao nữa. Cánh tay cũng bị vây trong băng gạc thật dày. Cô cố hết sức nâng tay, động đến đâu cũng chỉ toàn thấy băng gạc…
“A…” Cô kinh ngạc kêu lên một chút, ánh mắt trở nên hỗn độn, “Tôi bị làm sao?”
Cô cố gắng nhớ lại, đầu lại truyền đến từng trận đau đớn. Ngay sau đó, cái đầu nhỏ của cô được người đàn ông kia nhẹ nhàng ôm lại...
“Không sao cả, hết thảy đã qua rồi.”
Giọng nói của hắn thấp mà dịu dàng đến kỳ lạ, như đang trấn an một con vật nhỏ vừa trải qua một cơn chấn động lớn, “Em bị tai nạn, đã hôn mê vài ngày rồi, rốt cuộc bây giờ cũng tỉnh lại, không sao.”
Mạch Khê ngây ngốc hồi tưởng lại hết thảy, trong hô hấp đầy hương thơm của riêng hắn…
Thì ra là tai nạn xe cộ…
Cô đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại, những sự kiện trước khi hôn mê như một thước phim chiếu trong đầu cô, hết thảy như ‘cưỡi ngựa xem hoa’...
Tiệm kẹo kia như truyện cổ tích trong giấc mơ…
Còn có tượng kẹo hình hoạt họa của hai người bọn họ…
Ngay sau đó…
Là Bạc Cơ, đúng vậy, là cô ấy!
Cô nhớ rõ, Bạc Cơ xuất hiện tại con phố đối diện, sau đó cô muốn đuổi theo, muốn bước tới hỏi tất cả những điều liên quan tới mẹ cùng cô ấy, sau đó lại nghe đến một tiếng phanh xe vô cùng chói tai. Đau đớn đi qua, tất cả cũng không thấy, không biết…
Không ngờ, cái loại tình tiết ngàn năm vẫn gặp trên phim truyền hình thế này lại có thể xảy ra với cô!
“Đầu tôi… có thể bị ngốc không?”
Dù sao Mạch Khê chỉ mới mười tám tuổi, cho dù trải qua rất nhiều chuyện cũng chỉ là một cô nhóc. Cô sờ sờ đầu. Trời ạ, nhiều băng gạc như vậy, đầu bị bể thành cái kiểu gì nữa đây…
Cô sợ hãi…
Những lời này khiến Lôi Dận có chút bất ngờ, dường như lời nói trẻ con cùng lo lắng không cần thiết của cô đã làm hắn giật mình sửng sốt. Ý cười nhàn nhạt tràn đến đáy mắt, hắn cúi đầu xuống, trên cái đầu quấn kín băng gạc của cô hôn một cái, rồi an ủi: “Yên tâm đi, làm sao có thể ngốc được chứ?”
Thật sự là một cô gái nhỏ đáng yêu!
“Nhưng mà… đầu tôi có nhiều băng gạc như vậy nha.” Dường như Mạch Khê sắp bị dọa phát khóc.
Được rồi, cô thừa nhận là lá gan của mình có đôi khi rất nhỏ. Nhất là từ hôm nay, nghĩ đến bản thân mình giống như bao cát bị xe đâm mạnh như vậy, tâm cô sẽ đau, rất đau, rất đau, tuy rằng lúc ấy cô thực sự đã mất đi tri giác…
“Không sao cả…”
Lôi Dận thấy tâm tư của cô đều đặt hết ở trên đầu, hơn nữa, bộ dáng cô gái nhỏ ngây thơ đang sợ hãi như thế này khiến trong lòng hắn nổi lên sự thoải mái chưa bao giờ có. Hắn vội vàng vỗ nhẹ cô như đang dỗ dành con gái, nói nhỏ:
“Đúng là đầu em có thương tích, nhưng không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ chỉ sợ em động đến miệng vết thương thôi, chân mới chính là nơi nghiêm trọng nhất..."
“Tôi sẽ thành tật nguyền, đúng không?” Mạch Khê còn chưa chờ Lôi Dận nói xong, liền hoảng hốt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là sự kinh hãi.
“Không có…”
Tâm Lôi Dận đã nhanh được sự ngây thơ của cô hòa tan, lại có một loại cảm giác “Cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan”, chỉ có thể dùng những nụ hôn nhẹ nhàng cùng vuốt ve để làm cô bớt kinh hoàng…
“Tôi còn chưa nói xong, không nên khẩn trương như vậy. Chân em đúng là nghiêm trọng nhất, nhưng qua trị liệu tốt sẽ khôi phục. Em chỉ cần ngoan ngoãn là có thể.”
Mạch Khê rốt cuộc có chút thả lỏng, nhưng đột nhiên, dường như nhớ tới việc gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nghẹn đỏ, nhìn về phía Lôi Dận, lại không thể nói nên lời.
Bộ dáng này của cô khiến trong lòng Lôi Dận có chút nhột nhạt, như là có một cọng lông chim nhẹ nhàng quét ở bên trong lòng hắn vậy. Tuy rằng chỉ trong chớp mắt như vậy lại khiến hắn khó có thể giữ mình được. Cô gái nhỏ này, hoàn toàn là một tiểu yêu tinh…
Hắn nhìn cô, bên môi gợi lên một ý cười không dễ phát hiện. Hắn không hề chớp mắt mà nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô. Dường như hắn đã xem thấu tâm tư cô nhóc này, nhưng cũng không nóng lòng vạch trần.
“Cái đó… Cái đó của tôi…”
Mạch Khê bị hắn nhìn chằm chằm đến toàn thân mất tự nhiên, không thể không hỏi được, chỉ có thể đến bên miệng một nửa lời nói.
Lôi Dận vô cùng có hứng mà nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn thiên biến vạn hóa của cô, thấy cô nàng này cứ ì ì xèo xèo nửa ngày ngượng ngùng không nói nổi. Hắn cố gắng nhịn cười, bàn tay lớn khẽ vuốt khuôn mặt nho nhỏ kia, chuẩn xác mà trả lời đúng vào vấn đề đang khiến cô lo lắng.
“Yêm tâm đi, khuôn mặt nhỏ này của em vẫn rất hoàn mỹ, thật sự, dung mạo không hề bị hủy!”
“Hả? À…”
Mạch Khê không đoán được hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư mình, trong nhất thời xấu hổ không chịu nổi, vội vàng cúi gằm mặt xuống.
Thật xấu hổ chết được…
Thời gian, như đọng lại trong nháy mắt…
Sự dịu dàng của Lôi Dận khiến cô bất ngờ, lúc trước, cô thậm chí còn có thể nhớ rõ bộ dạng lạnh lẽo quá mức của hắn.
Thật lâu sau đó…
Vẻ mặt Mạch Khê đã xảy ra biến hóa. Bàn tay bé nhỏ theo bản năng đặt trên bụng, ngón tay mảnh khảnh như thể có cảm giác, dường như đang run nhè nhẹ. Kỳ thực, điều cô quan tâm nhất sau khi tỉnh lại, không phải là đầu mình, không phải là chân mình, lại càng không phải là dung mạo, mà là... đứa trẻ trong bụng.
Cô không dám hỏi, không không biết làm thế nào để hỏi.
Cô đang sợ hãi, giờ khắc này, cô rất sợ hãi, thật sự sợ khi mất đi đứa trẻ trong bụng mình…
Tuy rằng, đứa trẻ này là một tình huống cô không hề chuẩn bị, tuy rằng cô rất không muốn thừa nhận sự thật này… Nhưng, nó là cốt nhục của cô, lớn lên trong cơ thể của cô, cô làm sao có thể không quan tâm được?
Lôi Dận hoàn toàn cảm nhận được tâm tư kín đáo của cô, nhất là khi nhìn thấy bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào bụng, còn có sự run rẩy rất nhỏ, tâm hắn đột nhiên đau xót, lại có một sự xúc động không hiểu được…
Cô ấy, thực sự đã thừa nhận đứa trẻ này?
Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, con ngươi màu lục thâm trầm cũng đã nổi lên sự đau đớn rất sâu của một người đàn ông, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt trên sống mũi hoàn mỹ của cô, nói nhỏ...
“Khê nhi… đứa trẻ đúng là không còn…”
Mạch Khê đột nhiên thở gấp. Đôi mắt đẹp trong nháy mắt tràn đầy đau đớn, phủ một tầng hơi nước. Đôi môi cô run rẩy. Cõi lòng cô dường như chỉ trong chốc lát đã bị xé toạc ra.
Cô không nói gì cả, nhưng ánh mắt đau đớn lại bán đứng toàn bộ tâm tư cô!
Giờ khắc này, cô chưa từng thống hận bản thân đến như vậy! Đứa trẻ dù sao cũng là vô tội, làm sao có thể vì cô mà mất đi cơ hội được chào đón cuộc sống này?
Tuy rằng cô luôn luôn hoài nghi quan hệ giữa mình và Lôi Dận, nhưng cô vẫn rất biết rõ, bản thân mình còn một chút may mắn, nhất là khi nhìn thấy Lôi Dận kiên định như vậy. Cô không muốn mất đi đứa trẻ này, tâm đã có chút buông lỏng, là chờ đợi, cũng là dao động sự phán đoán của bản thân.
Nhưng...
Ngay trong lúc lòng cô đã bắt đầu dần chuẩn bị cho việc làm mẹ thì đứa trẻ này đã mất trong tai nạn xe ngoài ý muốn…Mạch Khê cắn chặt môi, trong mắt rõ ràng là đau xót, nhưng vẫn nuốt ngược trở về dòng nước mắt sắp trào ra. Cô không cần người đàn ông này nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình. Không cần…
“Khê nhi..."
Lôi Dận làm sao có thể không nhìn thấu tâm tư đơn thuần của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, trong giọng nói nhỏ của hắn còn mang theo tình cảm chưa bao giờ có...
“Bây giờ quan trọng nhất là điều dưỡng cho tốt thân thể của em. Con, về sau còn có thể có.”
Hắn nói ra một câu, nhưng ngay cả bản thân cũng không phát hiện trong đó rõ ràng mang theo một sự hứa hẹn!
Nhưng mà, những lời này Mạch Khê vừa nghe tới lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa. Cô nhìn hắn, ánh mắt đau thương dần dần có chút biến hóa, giọng nói cũng chuyển lạnh...
“Ông còn muốn như thế nào? Đứa trẻ này không phải là ý trời, tôi tuyệt đối sẽ không để ông chạm vào tôi nữa!”
Có trời biết, cô một chút cũng không muốn nói những lời như vậy, nhưng mà, ngữ khí của hắn quá nhiều bá đạo, sự chiếm hữu tuyệt đối đó khiến người khác không thoải mái! Hắn làm sao có thể ích kỷ như vậy?
“Em nói cái gì?”
Vẻ mặt vốn nhu hòa của Lôi Dận đột nhiên biến đổi, trong đôi mắt bùng lên ngọn lửa giận như muốn đốt cháy cô không còn sót lại thứ gì.
“Đứa trẻ này căn bản là sẽ không đến được với cuộc sống này, ông cũng không xứng có được nó!” Đôi mắt như nước của Mạch Khê lạnh đến thấu xương.
“Khê nhi, tôi tha thứ cho lời nói lỡ của em hôm nay, nhưng sẽ không có lần sau!” Lôi Dận nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.
Mạch Khê nghe như vậy, hít mạnh không khí, trong nhất thời dường như không thở được, “Ông muốn thế nào…”
Lôi Dận liếc mắt một cái, nhìn vào đôi mắt nâu trong như nước của cô, lại hơi mềm lòng. Tay hắn thuận thế duỗi ra, trong nháy mắt, nét dịu dàng đã thay thế sự thâm trầm vốn có.
“Khê nhi, không cần hơn nữa…” Hắn cúi đầu, giọng nói dừng bên tai cô. Hắn cúi đầu nói nhỏ như vậy, hơi thở nam tính cứ đảo qua vai cô.
Tim Mạch Khê đột nhiên đập nhanh hơn, da thịt nhạy cảm bị kích thích. Cô muốn thật nhanh tránh xa hơi thở nam tính của người đàn ông này, bởi vì hơi thở đó, đôi khi lại khiến nội tâm bản thân cô cảm thấy như lạc vào cõi mê muội.
Nhưng lập tức, đôi môi đỏ mọng của cô đã bị đôi môi mỏng đầy lửa nóng của người đàn ông kia áp chặt vào.
“Ưm..." Mạch Khê không thể tin được liền mở lớn hai mắt, khuôn mặt hoa phấn cũng đột nhiên biến sắc.
Đôi mắt màu lục của Lôi Dận khép hờ, thân mình cao lớn cường tráng giữ cô thật chặt trong lòng, cẩn thận tránh đi vết thương của cô, lại không cho cô cách đào thoát nào. Hắn phong tình nhấm nháp sự dịu dàng cùng thơm ngọt kia, trong hơi thở truyền tới từng đợt hương thoang thoảng để lòng dạ hắn chợt mênh mông. Hắn phát hiện bản thân ngày càng không thể tách rời khỏi mùi hương thanh nhã này được nữa.
Đây là một nụ hôn kịch liệt mà bức thiết…
Đôi môi cả hai tiếp xúc với nhau, đầu lưỡi của người đàn ông khẩn cấp xâm nhập, quấn chặt lấy cái lưỡi thơm tho của cô gái, gắt gao quấn quýt, không muốn có một chút chia lìa. Cô vốn còn muốn kháng cự, nhưng trong lúc dây dưa như vậy lại cảm nhận được một sự thống khổ thật sâu khó có thể hiểu được, còn có sự chờ đợi rất lâu mà gần như trở nên điên cuồng. Nỗi nhớ mong này, khiến trong lòng cô đột nhiên đau xót.
Bàn tay to lớn đặt sau lưng cô có sức mạnh như thế, thân thể hai người không có một khe hở nào, phảng phất thấy như thể hắn hận không thể để cô nhập vào trong người mình.
“Ưm..."
Nụ hôn cùng cái ôm của Lôi Dận khiến cô dường như không thở được, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể để thoát ra âm thanh kháng nghị nho nhỏ.
Thấy cô không được khỏe, người đàn ông kia mới lưu luyến rời đi, rồi hắn lại nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô bằng đôi mắt nóng rẫy. Toàn thân cô hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chăm chằm vào gương mặt anh tuấn quen thuộc này. Vì sao khi nhìn hắn, ngực cô sẽ có nỗi đau rất riêng như bị lăng trì?
“Khê nhi…” Lôi Dận gọi nhẹ, từng chữ đều khiến cho người ta vì đau đớn mà run rẩy.
Ngón tay thon dài cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Hắn đã từng trong bóng đêm nhấm nháp cô gái đầy tuyệt vọng này, vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Hắn cúi đầu xuống, gương mặt anh tuấn thả những nụ hôn nhỏ trên cần cổ trắng của cô, khiến cho cô phải run rẩy…
“Không được… Chúng ta không thể như vậy…”
Hắn làm sao có thể không kiêng nể gì như vậy? Đôi môi vẫn chu du trên cần cổ nhạy cảm, hướng đến vành tai, dịu dàng liếm nhẹ, khiến cô chỉ có thể vừa cự tuyệt, vừa thở gấp.
“Vì sao không thể như vậy? Em không thể rời khỏi tôi, em là của tôi…” Lôi Dận nhẹ nhàng bên tai cô khẳng định.
Giọng nói bên tai rõ ràng tràn ngập mệnh lệnh, lại mang theo nỗi đau đớn bên trong. Mạch Khê không khỏi chấn động, giọng nói dứt khoát kia chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng cô. Tự đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, nồng nhiệt khiến cô không có cách nào kháng cự.
Bàn tay nhỏ bé buông xuống. Cô buông tha, không chống cự nữa. Cứ coi như… chỉ là trong mộng đi.
Lôi Dận thở gấp, mùi hương thoang thoảng của người con gái mềm mại trong lòng khiến thân thể hắn lập tức căng cứng. Hơi thở hắn gấp gáp trầm đục, bàn tay to lớn thuần thục càng đòi thêm sự dịu dàng cùng trắng mịn kia của cô. Rõ ràng biết giờ khắc này thân thể cô không cho phép, nhưng sao vẫn hấp dẫn hắn đến thế!
Trong một thoáng, cơ thể duyên dáng của Mạch Khê hơi lộ ra, kích thích ham muốn chiếm hữu của Lôi Dận.
“Á..."
Đau đớn trên người khiến Mạch Khê không nhịn được mà kêu lớn một tiếng. Cô nhíu mày vì hành động bá đạo của hắn động đến vết thương trên người cô.
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt cô là một gương mặt cương nghị, nam tính và đẹp đẽ. Mái tóc đen bóng, dưới ánh sáng mặt trời càng thêm nồng đậm hơn. Đôi mắt màu lục lạnh lẽo như vực sâu, như ẩn tàng bên trong những bi thương, chứa đựng những ký ức đã trải qua vạn năm, chỉ cần vừa nhìn thấy, đã khiến cho tim người khác phải đập mạnh.
Không nên như thế này...
Đôi mắt này hẳn nên lạnh lùng, là đầy sát khí khắc nghiệt. Nhưng là, giờ khắc này lại tràn ngập vui sướng!
Là người đàn ông cô không có cách nào giãy thoát, cho dù ở trong mộng, cô cũng không thể rời xa người đàn ông đó…
“Khê nhi, tỉnh là tốt rồi.”
Lôi Dận thấy ánh mắt cô rốt cuộc đã nhìn bản thân mình, xác nhận cô sẽ không giống tối hôm qua lại hôn mê một nữa. Giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo sự dịu dàng.
Mạch Khê ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lôi Dận. Giọng nói dịu dàng này, giống hệt như giọng nói xuôi vào tai mình khi trong cơn hôn mê. Cúi đầu nói bên tai thân thiết như thế, là hắn sao?
Đối diện với ánh mắt hắn trong chớp nhoáng, cô không khỏi cười khổ. Nhất định là bản thân lầm rồi! Khát máu thành cuồng như người đàn ông này, cả giết người cũng không chớp mắt, hận không thể để cô lập tức chết mất, làm sao có thể dịu dàng được?Nghĩ đến đó, cô giãy giụa khỏi mớ suy nghĩ, muốn ngồi dậy...
“Ôi..."
Mạch Khê chỉ cảm thấy thân thể mình một chút sức lực cũng không có, nhất là ở phía chân. Cô lập tức lại ngã xuống đệm giường mềm mại.
Ánh mắt Lôi Dận cả kinh, cánh tay rắn chắc đầy sức mạnh của hắn vững vàng ôm lấy Mạch Khê.
“Ông… tránh ra…”
Mạch Khê rất muốn đẩy hắn ra, nhưng bởi vì thân thể mất hết sức lực chỉ có thể tùy ý để hắn ôm mình, hơi thở của cô cũng cực kỳ mong manh.
“Em cứ chán ghét tôi như vậy sao?”
Đôi mắt màu lục của Lôi Dận khép hờ lại, thân thể cao lớn tới gần hơn, hắn nâng cái cằm nhỏ của cô lên.
Thấy khuôn mặt cô lộ ra biểu tình bài xích như thường ngày, trong lòng hắn ngược lại nhẹ nhõm một chút. Hoàn hảo, không nghiêm trọng như trong tưởng tưởng, hoặc cứ thế mà đột nhiên mất đi trí nhớ. Chẳng qua, vừa lúc nãy trong cơn mê cô lại gọi “anh Thiên Luật”. Đáng chết, chẳng lẽ trong lòng cô ấy, chỉ có mỗi “anh Thiên Luật” hay sao?
Tuy rằng hắn biết rõ, Thiên Luật cùng Mạch Khê chẳng có gì cả, nhưng mà cứ tự nhiên nghe trong miệng cô gọi tên một người đàn ông khác, khiến hắn không thoải mái cực kỳ.
Mạch Khê bị ép phải nâng tầm mắt lên, nhưng khi khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia đột nhiên áp sát lại, trong lòng cô như đảo lộn tất cả. Cô ép bản thân mình tránh đi đôi mắt hắn.
“Chân của em bị gãy xương, còn khoảng một tháng nữa mới có thể khôi phục. Muốn làm cái gì thì cho tôi biết, không được cứng đầu.” Lôi Dận tốt bụng nhắc nhở, hoàn toàn rất nhẫn nại.
Mạch Khê lúc này mới rõ ràng tình trạng của bản thân. Một chân bị treo cao, trên đó còn bó thạch cao nữa. Cánh tay cũng bị vây trong băng gạc thật dày. Cô cố hết sức nâng tay, động đến đâu cũng chỉ toàn thấy băng gạc…
“A…” Cô kinh ngạc kêu lên một chút, ánh mắt trở nên hỗn độn, “Tôi bị làm sao?”
Cô cố gắng nhớ lại, đầu lại truyền đến từng trận đau đớn. Ngay sau đó, cái đầu nhỏ của cô được người đàn ông kia nhẹ nhàng ôm lại...
“Không sao cả, hết thảy đã qua rồi.”
Giọng nói của hắn thấp mà dịu dàng đến kỳ lạ, như đang trấn an một con vật nhỏ vừa trải qua một cơn chấn động lớn, “Em bị tai nạn, đã hôn mê vài ngày rồi, rốt cuộc bây giờ cũng tỉnh lại, không sao.”
Mạch Khê ngây ngốc hồi tưởng lại hết thảy, trong hô hấp đầy hương thơm của riêng hắn…
Thì ra là tai nạn xe cộ…
Cô đột nhiên nhắm chặt hai mắt lại, những sự kiện trước khi hôn mê như một thước phim chiếu trong đầu cô, hết thảy như ‘cưỡi ngựa xem hoa’...
Tiệm kẹo kia như truyện cổ tích trong giấc mơ…
Còn có tượng kẹo hình hoạt họa của hai người bọn họ…
Ngay sau đó…
Là Bạc Cơ, đúng vậy, là cô ấy!
Cô nhớ rõ, Bạc Cơ xuất hiện tại con phố đối diện, sau đó cô muốn đuổi theo, muốn bước tới hỏi tất cả những điều liên quan tới mẹ cùng cô ấy, sau đó lại nghe đến một tiếng phanh xe vô cùng chói tai. Đau đớn đi qua, tất cả cũng không thấy, không biết…
Không ngờ, cái loại tình tiết ngàn năm vẫn gặp trên phim truyền hình thế này lại có thể xảy ra với cô!
“Đầu tôi… có thể bị ngốc không?”
Dù sao Mạch Khê chỉ mới mười tám tuổi, cho dù trải qua rất nhiều chuyện cũng chỉ là một cô nhóc. Cô sờ sờ đầu. Trời ạ, nhiều băng gạc như vậy, đầu bị bể thành cái kiểu gì nữa đây…
Cô sợ hãi…
Những lời này khiến Lôi Dận có chút bất ngờ, dường như lời nói trẻ con cùng lo lắng không cần thiết của cô đã làm hắn giật mình sửng sốt. Ý cười nhàn nhạt tràn đến đáy mắt, hắn cúi đầu xuống, trên cái đầu quấn kín băng gạc của cô hôn một cái, rồi an ủi: “Yên tâm đi, làm sao có thể ngốc được chứ?”
Thật sự là một cô gái nhỏ đáng yêu!
“Nhưng mà… đầu tôi có nhiều băng gạc như vậy nha.” Dường như Mạch Khê sắp bị dọa phát khóc.
Được rồi, cô thừa nhận là lá gan của mình có đôi khi rất nhỏ. Nhất là từ hôm nay, nghĩ đến bản thân mình giống như bao cát bị xe đâm mạnh như vậy, tâm cô sẽ đau, rất đau, rất đau, tuy rằng lúc ấy cô thực sự đã mất đi tri giác…
“Không sao cả…”
Lôi Dận thấy tâm tư của cô đều đặt hết ở trên đầu, hơn nữa, bộ dáng cô gái nhỏ ngây thơ đang sợ hãi như thế này khiến trong lòng hắn nổi lên sự thoải mái chưa bao giờ có. Hắn vội vàng vỗ nhẹ cô như đang dỗ dành con gái, nói nhỏ:
“Đúng là đầu em có thương tích, nhưng không nghiêm trọng lắm. Bác sĩ chỉ sợ em động đến miệng vết thương thôi, chân mới chính là nơi nghiêm trọng nhất..."
“Tôi sẽ thành tật nguyền, đúng không?” Mạch Khê còn chưa chờ Lôi Dận nói xong, liền hoảng hốt nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là sự kinh hãi.
“Không có…”
Tâm Lôi Dận đã nhanh được sự ngây thơ của cô hòa tan, lại có một loại cảm giác “Cầm trong tay sợ nát, ngậm trong miệng sợ tan”, chỉ có thể dùng những nụ hôn nhẹ nhàng cùng vuốt ve để làm cô bớt kinh hoàng…
“Tôi còn chưa nói xong, không nên khẩn trương như vậy. Chân em đúng là nghiêm trọng nhất, nhưng qua trị liệu tốt sẽ khôi phục. Em chỉ cần ngoan ngoãn là có thể.”
Mạch Khê rốt cuộc có chút thả lỏng, nhưng đột nhiên, dường như nhớ tới việc gì đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đột nhiên nghẹn đỏ, nhìn về phía Lôi Dận, lại không thể nói nên lời.
Bộ dáng này của cô khiến trong lòng Lôi Dận có chút nhột nhạt, như là có một cọng lông chim nhẹ nhàng quét ở bên trong lòng hắn vậy. Tuy rằng chỉ trong chớp mắt như vậy lại khiến hắn khó có thể giữ mình được. Cô gái nhỏ này, hoàn toàn là một tiểu yêu tinh…
Hắn nhìn cô, bên môi gợi lên một ý cười không dễ phát hiện. Hắn không hề chớp mắt mà nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô. Dường như hắn đã xem thấu tâm tư cô nhóc này, nhưng cũng không nóng lòng vạch trần.
“Cái đó… Cái đó của tôi…”
Mạch Khê bị hắn nhìn chằm chằm đến toàn thân mất tự nhiên, không thể không hỏi được, chỉ có thể đến bên miệng một nửa lời nói.
Lôi Dận vô cùng có hứng mà nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn thiên biến vạn hóa của cô, thấy cô nàng này cứ ì ì xèo xèo nửa ngày ngượng ngùng không nói nổi. Hắn cố gắng nhịn cười, bàn tay lớn khẽ vuốt khuôn mặt nho nhỏ kia, chuẩn xác mà trả lời đúng vào vấn đề đang khiến cô lo lắng.
“Yêm tâm đi, khuôn mặt nhỏ này của em vẫn rất hoàn mỹ, thật sự, dung mạo không hề bị hủy!”
“Hả? À…”
Mạch Khê không đoán được hắn chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư mình, trong nhất thời xấu hổ không chịu nổi, vội vàng cúi gằm mặt xuống.
Thật xấu hổ chết được…
Thời gian, như đọng lại trong nháy mắt…
Sự dịu dàng của Lôi Dận khiến cô bất ngờ, lúc trước, cô thậm chí còn có thể nhớ rõ bộ dạng lạnh lẽo quá mức của hắn.
Thật lâu sau đó…
Vẻ mặt Mạch Khê đã xảy ra biến hóa. Bàn tay bé nhỏ theo bản năng đặt trên bụng, ngón tay mảnh khảnh như thể có cảm giác, dường như đang run nhè nhẹ. Kỳ thực, điều cô quan tâm nhất sau khi tỉnh lại, không phải là đầu mình, không phải là chân mình, lại càng không phải là dung mạo, mà là... đứa trẻ trong bụng.
Cô không dám hỏi, không không biết làm thế nào để hỏi.
Cô đang sợ hãi, giờ khắc này, cô rất sợ hãi, thật sự sợ khi mất đi đứa trẻ trong bụng mình…
Tuy rằng, đứa trẻ này là một tình huống cô không hề chuẩn bị, tuy rằng cô rất không muốn thừa nhận sự thật này… Nhưng, nó là cốt nhục của cô, lớn lên trong cơ thể của cô, cô làm sao có thể không quan tâm được?
Lôi Dận hoàn toàn cảm nhận được tâm tư kín đáo của cô, nhất là khi nhìn thấy bàn tay cô nhẹ nhàng chạm vào bụng, còn có sự run rẩy rất nhỏ, tâm hắn đột nhiên đau xót, lại có một sự xúc động không hiểu được…
Cô ấy, thực sự đã thừa nhận đứa trẻ này?
Hắn nhẹ nhàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, con ngươi màu lục thâm trầm cũng đã nổi lên sự đau đớn rất sâu của một người đàn ông, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt trên sống mũi hoàn mỹ của cô, nói nhỏ...
“Khê nhi… đứa trẻ đúng là không còn…”
Mạch Khê đột nhiên thở gấp. Đôi mắt đẹp trong nháy mắt tràn đầy đau đớn, phủ một tầng hơi nước. Đôi môi cô run rẩy. Cõi lòng cô dường như chỉ trong chốc lát đã bị xé toạc ra.
Cô không nói gì cả, nhưng ánh mắt đau đớn lại bán đứng toàn bộ tâm tư cô!
Giờ khắc này, cô chưa từng thống hận bản thân đến như vậy! Đứa trẻ dù sao cũng là vô tội, làm sao có thể vì cô mà mất đi cơ hội được chào đón cuộc sống này?
Tuy rằng cô luôn luôn hoài nghi quan hệ giữa mình và Lôi Dận, nhưng cô vẫn rất biết rõ, bản thân mình còn một chút may mắn, nhất là khi nhìn thấy Lôi Dận kiên định như vậy. Cô không muốn mất đi đứa trẻ này, tâm đã có chút buông lỏng, là chờ đợi, cũng là dao động sự phán đoán của bản thân.
Nhưng...
Ngay trong lúc lòng cô đã bắt đầu dần chuẩn bị cho việc làm mẹ thì đứa trẻ này đã mất trong tai nạn xe ngoài ý muốn…Mạch Khê cắn chặt môi, trong mắt rõ ràng là đau xót, nhưng vẫn nuốt ngược trở về dòng nước mắt sắp trào ra. Cô không cần người đàn ông này nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình. Không cần…
“Khê nhi..."
Lôi Dận làm sao có thể không nhìn thấu tâm tư đơn thuần của cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xoay mặt cô lại, trong giọng nói nhỏ của hắn còn mang theo tình cảm chưa bao giờ có...
“Bây giờ quan trọng nhất là điều dưỡng cho tốt thân thể của em. Con, về sau còn có thể có.”
Hắn nói ra một câu, nhưng ngay cả bản thân cũng không phát hiện trong đó rõ ràng mang theo một sự hứa hẹn!
Nhưng mà, những lời này Mạch Khê vừa nghe tới lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa. Cô nhìn hắn, ánh mắt đau thương dần dần có chút biến hóa, giọng nói cũng chuyển lạnh...
“Ông còn muốn như thế nào? Đứa trẻ này không phải là ý trời, tôi tuyệt đối sẽ không để ông chạm vào tôi nữa!”
Có trời biết, cô một chút cũng không muốn nói những lời như vậy, nhưng mà, ngữ khí của hắn quá nhiều bá đạo, sự chiếm hữu tuyệt đối đó khiến người khác không thoải mái! Hắn làm sao có thể ích kỷ như vậy?
“Em nói cái gì?”
Vẻ mặt vốn nhu hòa của Lôi Dận đột nhiên biến đổi, trong đôi mắt bùng lên ngọn lửa giận như muốn đốt cháy cô không còn sót lại thứ gì.
“Đứa trẻ này căn bản là sẽ không đến được với cuộc sống này, ông cũng không xứng có được nó!” Đôi mắt như nước của Mạch Khê lạnh đến thấu xương.
“Khê nhi, tôi tha thứ cho lời nói lỡ của em hôm nay, nhưng sẽ không có lần sau!” Lôi Dận nắm chặt nắm tay, nghiến răng nghiến lợi nhìn cô.
Mạch Khê nghe như vậy, hít mạnh không khí, trong nhất thời dường như không thở được, “Ông muốn thế nào…”
Lôi Dận liếc mắt một cái, nhìn vào đôi mắt nâu trong như nước của cô, lại hơi mềm lòng. Tay hắn thuận thế duỗi ra, trong nháy mắt, nét dịu dàng đã thay thế sự thâm trầm vốn có.
“Khê nhi, không cần hơn nữa…” Hắn cúi đầu, giọng nói dừng bên tai cô. Hắn cúi đầu nói nhỏ như vậy, hơi thở nam tính cứ đảo qua vai cô.
Tim Mạch Khê đột nhiên đập nhanh hơn, da thịt nhạy cảm bị kích thích. Cô muốn thật nhanh tránh xa hơi thở nam tính của người đàn ông này, bởi vì hơi thở đó, đôi khi lại khiến nội tâm bản thân cô cảm thấy như lạc vào cõi mê muội.
Nhưng lập tức, đôi môi đỏ mọng của cô đã bị đôi môi mỏng đầy lửa nóng của người đàn ông kia áp chặt vào.
“Ưm..." Mạch Khê không thể tin được liền mở lớn hai mắt, khuôn mặt hoa phấn cũng đột nhiên biến sắc.
Đôi mắt màu lục của Lôi Dận khép hờ, thân mình cao lớn cường tráng giữ cô thật chặt trong lòng, cẩn thận tránh đi vết thương của cô, lại không cho cô cách đào thoát nào. Hắn phong tình nhấm nháp sự dịu dàng cùng thơm ngọt kia, trong hơi thở truyền tới từng đợt hương thoang thoảng để lòng dạ hắn chợt mênh mông. Hắn phát hiện bản thân ngày càng không thể tách rời khỏi mùi hương thanh nhã này được nữa.
Đây là một nụ hôn kịch liệt mà bức thiết…
Đôi môi cả hai tiếp xúc với nhau, đầu lưỡi của người đàn ông khẩn cấp xâm nhập, quấn chặt lấy cái lưỡi thơm tho của cô gái, gắt gao quấn quýt, không muốn có một chút chia lìa. Cô vốn còn muốn kháng cự, nhưng trong lúc dây dưa như vậy lại cảm nhận được một sự thống khổ thật sâu khó có thể hiểu được, còn có sự chờ đợi rất lâu mà gần như trở nên điên cuồng. Nỗi nhớ mong này, khiến trong lòng cô đột nhiên đau xót.
Bàn tay to lớn đặt sau lưng cô có sức mạnh như thế, thân thể hai người không có một khe hở nào, phảng phất thấy như thể hắn hận không thể để cô nhập vào trong người mình.
“Ưm..."
Nụ hôn cùng cái ôm của Lôi Dận khiến cô dường như không thở được, trong đầu trống rỗng, chỉ có thể để thoát ra âm thanh kháng nghị nho nhỏ.
Thấy cô không được khỏe, người đàn ông kia mới lưu luyến rời đi, rồi hắn lại nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô bằng đôi mắt nóng rẫy. Toàn thân cô hoàn toàn mất hết sức lực, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn chăm chằm vào gương mặt anh tuấn quen thuộc này. Vì sao khi nhìn hắn, ngực cô sẽ có nỗi đau rất riêng như bị lăng trì?
“Khê nhi…” Lôi Dận gọi nhẹ, từng chữ đều khiến cho người ta vì đau đớn mà run rẩy.
Ngón tay thon dài cẩn thận vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn kia. Hắn đã từng trong bóng đêm nhấm nháp cô gái đầy tuyệt vọng này, vẫn như cũ khiến người ta cảm thấy thương tiếc.
Hắn cúi đầu xuống, gương mặt anh tuấn thả những nụ hôn nhỏ trên cần cổ trắng của cô, khiến cho cô phải run rẩy…
“Không được… Chúng ta không thể như vậy…”
Hắn làm sao có thể không kiêng nể gì như vậy? Đôi môi vẫn chu du trên cần cổ nhạy cảm, hướng đến vành tai, dịu dàng liếm nhẹ, khiến cô chỉ có thể vừa cự tuyệt, vừa thở gấp.
“Vì sao không thể như vậy? Em không thể rời khỏi tôi, em là của tôi…” Lôi Dận nhẹ nhàng bên tai cô khẳng định.
Giọng nói bên tai rõ ràng tràn ngập mệnh lệnh, lại mang theo nỗi đau đớn bên trong. Mạch Khê không khỏi chấn động, giọng nói dứt khoát kia chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng cô. Tự đáy lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, nồng nhiệt khiến cô không có cách nào kháng cự.
Bàn tay nhỏ bé buông xuống. Cô buông tha, không chống cự nữa. Cứ coi như… chỉ là trong mộng đi.
Lôi Dận thở gấp, mùi hương thoang thoảng của người con gái mềm mại trong lòng khiến thân thể hắn lập tức căng cứng. Hơi thở hắn gấp gáp trầm đục, bàn tay to lớn thuần thục càng đòi thêm sự dịu dàng cùng trắng mịn kia của cô. Rõ ràng biết giờ khắc này thân thể cô không cho phép, nhưng sao vẫn hấp dẫn hắn đến thế!
Trong một thoáng, cơ thể duyên dáng của Mạch Khê hơi lộ ra, kích thích ham muốn chiếm hữu của Lôi Dận.
“Á..."
Đau đớn trên người khiến Mạch Khê không nhịn được mà kêu lớn một tiếng. Cô nhíu mày vì hành động bá đạo của hắn động đến vết thương trên người cô.
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Đánh giá:
Truyện Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Story
Chương 94
10.0/10 từ 34 lượt.