Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời

Chương 57

Ngón tay Mạch Khê run lên, chạm tới tách trà, khiến cô khẽ rên lên một tiếng ; may mắn nước trà nóng không chạm đến tay cô...

"Cháu, cháu không rõ ý tứ của người..." Cô ngập ngừng nói. Cái cảm giác bị người ta liếc mắt một cái đã nhìn thấu một lần nữa lan tràn, khiến cô thực sự không một chút thoải mái.

"Không, con hiểu."

Lôi lão gia nhẹ nhàng cười, "Cô gái, không cần khẩn trương. Ta hiểu tính cách của con mình, nó muốn như thế nào, ta thực rất rõ ràng."

"Ông muốn nói điều gì?" Tâm tư Mạch Khê đã có chút lộn xộn, vô lực hỏi.

Lôi lão gia thở dài một hơi, "Đừng hiểu lầm, kỳ thực hôm nay ta gọi con đến chính là muốn nhìn con một lần. Hôm nay nhìn được, mới phát hiện, vẻ ngoài của con chẳng những rất giống mẹ con, mà ngay cả tính cách cũng đều rất giống..."

"Mẹ cháu?"

Mạch Khê chấn động, giọng nói cũng cao hơn một chút. Ngay sau đó, ánh mắt đều trở nên cực kỳ kích động, "Ông đã gặp mẹ của cháu rồi? Bà là ai? Mẹ của cháu là ai?"

Lôi lão gia nhìn cô, đối với cảm xúc kích động của Mạch Khê hoàn toàn đối lập, nhẹ giọng nói câu, "Mẹ con là..... Bạc Tuyết!"

Một câu nói ra như một tia sét đánh ngang qua bầu trời...

Mạch Khê đột ngột đứng dậy, đôi mắt đẹp mở lớn, hô hấp của cô cũng trở nên dồn dập. Trong đầu, hàng loạt tiếng nói chèn át lên nhau, lại như bay đến từ bốn phương tám hướng nghiền nát cô, cho đến khi ra thành từng mảnh nhỏ….

“Trong Bạc Tuyết Bảo chỉ gieo trồng một loài hoa, chính là Ngọc Sơn Bạc Tuyết…Tất cả đều do Lôi tiên sinh tự tay trồng.”

“Nghe nói cha nuôi của em đã tự tay giết chết người phụ nữ ông ta yêu nhất cùng mẹ của mình!”

“Từng có một vị tiểu thư cũng muốn rời Bạc Tuyết Bảo, kết quả…”

“Đã chết sao?”

“Mất tích.”

“Người phụ nữ ấy tên gì?”

“Bạc Tuyết…”

“Tuyết…đừng khóc, hãy để anh yêu em…”

“Mười năm cách biệt muôn trùng – Dù không cố nhớ nhưng lòng chẳng quên.”

“Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng - Liễu trùng yên thâm - Bạc Tuyết phi lai vãng - Vũ hậu khinh hàn do vị phóng - Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng.”

“Tôi chỉ nhớ rõ đó là một người phụ nữ rất đẹp. Cô ấy nói đến khi con mình chào đời bài hát này sẽ hoàn thành. Nhưng sau đó lại qua đời vì khó sinh.”

Mạch Khê bịt chặt hai tai lại theo bản năng, hàng lông mi dài run run, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn bao giờ hết, dường như mỗi một lần hít thở đều như bị dao cắt, xuyên qua yết hầu. Và rồi, một phát xuyên thẳng đến trái tim.

Hơi lạnh dần dần tràn khắp cơ thể, ngay cả cánh môi mình bây giờ, Mạch Khê cũng cảm thấy buốt giá…chết lặng…

Lôi lão gia thấy thế, đôi mắt ôn hòa trầm lặng ánh lên một chút suy xét, thân thiết hỏi, “Mạch Khê, con đối với chuyện của mẹ ruột mình...không có chút xúc động nào hay sao?”

Trong giọng nói phảng phất sự quan tâm hơn là dò xét.

Cảm giác đau đớn vẫn tiếp tục giày vò thân thể, Mạch Khê buông hai tay, trong mắt toàn là vẻ khó hiểu, khiếp sợ cùng với chân tay luống cuống. Cô lắc đầu, lập tức hỏi: “Lôi lão tiên sinh, mẹ của con thực sự là Bạc Tuyết ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Chuyện khiến cô khiếp sợ, vẫn còn nhiều lắm!

Mẹ của cô là Bạc Tuyết? Vậy Bạc Tuyết này rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào? Dựa theo lời kể của bác Hàn Á, cô ấy đã từng sống tại Bạc Tuyết Bảo, sau này vì muốn rời khỏi mà mất tích? Ảnh chụp ở ngăn kéo trong thư phòng của cha nuôi hẳn là người phụ nữ này? Nói như vậy, trong lòng cha nuôi luôn khắc sâu hình ảnh một người, chính là Bạc Tuyết…


Nếu Bạc Tuyết thực sự là mẹ của cô, như vậy....cha nuôi cô rất yêu mẹ của cô?

Mọi thứ, tại sao lại có thể như vậy?

Còn Bạc Cơ? Người phụ nữ trong tấm ảnh chụp và Bạc Cơ có dung mạo rất giống nhau, cô ấy có quan hệ gì với Bạc Tuyết?

“Cô bé…”

Ánh mắt Lôi lão gia lóe lên một tia thương hại, kéo cô ngồi xuống, hít sâu một chút. Trong mắt đã lẫn chút tiều tụy. Ông lão nhìn về phía cô, nói: “Ngày Dận nhi đem con về nuôi, ta chỉ biết chuyện này sớm muộn gì con cũng sẽ biết được. Mẹ của con chính là Bạc Tuyết, một người phụ nữ rất đẹp.”

Lồng ngực Mạch Khê dường như bị vật gì đó đập mạnh. Giọng nói ông lão vẫn trầm ổn như nước, nhưng lại khiến cô kinh hãi không thôi.

“Làm sao có thể…Tại sao có thể như vậy? Người ấy, bây giờ ở nơi đâu?

Giọng nói của cô có chút run rẩy. Hàng loạt suy nghĩ trong trí não đang quấn vào nhau, cô lại không biết nên hỏi như thế nào. Tất cả chỉ có thể tóm gọn trong một chữ... Loạn!

Sắc mặt Lôi lão gia có chút chần chừ, ngưng trọng nói tiếp, “Cô ấy…đã qua đời.”

“Đã qua đời?” Tim Mạch Khê dường như ngừng lại trong giây lát, “Người ấy…mất như thế nào?

Vì sao đã mất? Thực sự đã không còn trên cõi đời này nữa? Nhưng bác Hàn Á rõ ràng đã nói là mất tích, làm sao có thể…

Lôi lão gia nghe vậy, buông chén trà xuống, gương mặt hằn lên những nét trầm trọng, ngay cả sự ôn hòa trên khuôn mặt chợt phủ bởi một chút áy náy. Dường như không còn sức lực nào, ông lão nói, “Mẹ của con, kỳ thực là... ta hại chết.”

“Ông….” Mạch Khê không thể đoán được phải nghe một câu trả lời như vậy, cả kinh nhìn về phía ông lão. Trong nhất thời không thể nói được điều gì…

Lôi lão gia nhìn cô, “Kỳ thực mục đích ta gặp con hôm nay chính là nhìn con một chút, rồi tự nói tiếng ‘xin lỗi’. Hai chữ này ta không thể nói nên lời với Dận nhi. Con người chính là như vậy, chỉ khi tất cả mọi thứ đã trôi qua, mới có thể nhận ra sai lầm của bản thân.”

Trong lòng Mạch Khê quặn lên từng cơn đau đớn.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cô chưa từng gặp mẹ lần nào, thậm chí ngay cả một chút ấn tượng nào đó cũng không hề có. Mẹ Viện trưởng ở cô nhi viện nói, ngay lúc cô vừa mới sinh ra đã bị người ta vứt ngay cửa cô nhi viện. Lúc còn nhỏ cô được một gia đình có tiền nhận nuôi. Gia đình ấy chỉ có một mẹ nuôi, người đàn ông chủ nhân của căn nhà đã sớm qua đời. Mẹ nuôi đối với cô rất tốt, thậm chí dạy cô học chữ. Đáng tiếc hạnh phúc không kéo dài, mẹ nuôi đã qua đời vì có vài chuyện xảy ra ngoài ý muốn. Cô lại bị đưa trở về cô nhi viện, rất nhanh, cô bị một gia đình cầm thú khác nhận nuôi. Ngay lúc nước sôi lửa bỏng, tám tuổi năm ấy, cô rốt cuộc được đưa vào Bạc Tuyết Bảo, được Lôi gia nuôi dưỡng. Hôm nay cô mới biết... cô đang sống ở một nơi mà mẹ của cô đã từng ở…

Có những lúc, cô cũng đã tưởng tượng mình có một người mẹ giống như những đứa trẻ khác. Trải qua nhiều năm như vậy thỉnh thoảng cô vẫn nghĩ về vấn đề này.

Mẹ là ai? Cha là ai? Họ là những người như thế nào? Vì sao không chút thương tiếc mà vứt bỏ cô?

Có điều, mỗi khi cô nghĩ đến thì lại dâng lên một nỗi khát khao có cha có mẹ.

Đến cuối cùng cô rốt cục cũng thấy hận. Hận họ thật tàn nhẫn, hận họ vô tình. Nhưng đè nén không được, dù họ vô tình nhưng cô vẫn muốn biết họ.

Lôi lão gia thở dài….

Khuôn mặt già nua trong nháy mắt hiện lên vẻ ủ dột, nụ cười trên mặt cũng ẩn đi…

"Tất cả là do ta quá nặng tư tưởng môn đăng hộ đối theo truyền thống…" Mọi chuyện có vẻ như sẽ được hé lộ từ đây, tựa như mọi bí mật đang từ từ được mở ra từ một chiếc hòm phủ đầy bụi…

Trong lòng Mạch Khê đang dần dâng lên con sóng dữ dội……

Câu Lôi lão gia vừa nói, đã đạp đổ mọi nỗ lực để bình tĩnh của cô.

“Bạc Tuyết, chính là mẹ của con, cũng là người phụ nữ Dận nhi yêu sâu đậm!”

Những lời này gây cho cô sự khiếp sợ không kém khi biết mẹ ruột mình là Bạc Tuyết. Quả nhiên như cô phán đoán...cha nuôi cô yêu mẹ ruột cô…


Cô không thể chấp nhận!

Một chút cũng không thể chấp nhận sự thật này, thậm chí, cô không muốn nghe bất cứ lời nào nữa.

Mẹ ruột cô, cùng với cha nuôi đã từng yêu nhau.

Không những thế lại còn phát sinh quan hệ, thậm chí là loại quan hệ chênh lệch đến mười tuổi như vậy.

“Năm đó, Dận nhi mới mười lăm tuổi!” Lôi lão gia nghiêm nghị nói, “Một thiếu niên mười lăm tuổi yêu một người phụ nữ hai mươi lăm tuổi, đây là điều mà gia tộc không thể nào chấp nhận được.”

Mạch Khê bàng hoàng!

Thì ra…

Mắt Lôi lão gia hơi hơi nhắm lại, rồi mở ra.

“Dận nhi từ nhỏ tính tính kỳ lạ, bởi vì một nguyên nhân đặc biệt, năm Dận nhi mười lăm tuổi mới trở lại Lôi gia.” Trong giọng nói của ông lão có chút âm u, “Ban đầu, ta cũng không biết nó yêu một người phụ nữ hơn nó tận mười tuổi, sau này, khi nó cùng mẹ con bắt đầu quan hệ thân mật hơn, ta mới phát hiện được. Nó là người thừa kế tương lai của Lôi gia, làm cha của nó, ta không thể nhìn con mình và mẹ con cùng với nhau, vì thế ta nhiều lần cản trở, thậm chí đưa một chi phiếu lớn yêu cầu mẹ con rời khỏi Dận nhi. Rốt cuộc Dận nhi cũng biết được chuyện này, nó giận giữ dùng súng chĩa vào thái dương ta, rồi mang mẹ con đi…”

Nói tới đây, Lôi lão gia cười khổ lắc đầu, sự chua xót cố hữu của một ông lão thể hiện vô cùng.

“Sau này thế nào?” Mạch Khê hữu khí vô lực hỏi.

Cô nghĩ mình sẽ thống hận ông lão trước mắt này, nhưng phải làm thế nào để hận đây? Năm ấy, ông cũng chỉ lấy tình cảm của một người cha ngăn cản chuyện này. Từ xưa đến giờ, môn đăng hộ đối là chuyện bình thường, huống chi, mẹ lại lớn hơn cha nuôi đến mười tuổi. Gia tộc nhà họ Lôi hào môn như vậy, làm cách nào chấp nhận được người con dâu này?

Nhưng… cô muốn biết... mẹ cô đã mất như thế nào?

Lôi lão gia lắc đầu, “Năm đó thái độ của ta rất kiên quyết, ra lệnh cưỡng ép Dận nhi phải rời khỏi mẹ con, hơn nữa ta rất rõ ràng rằng Lôi gia sẽ không nhận người con dâu như vậy, nếu Dận nhi khư khư cố chấp, thì vĩnh viễn không được bước vào cửa nhà họ Lôi nữa. Nhưng ta thực sự không nghĩ đến chuyện, Dận nhi lại mang mẹ con rời đi, từ đó không trở về. Sau này ta nghe nói mẹ con mang thai, rồi qua đời đột ngột…”

"Không... Bà ấy làm sao có thể đột nhiên chết được? Rốt cục bà ấy chết như thế nào?" Mạch Khê kích động hỏi.

“Về chuyện mẹ con mất ta thực sự không biết nhiều. Điều ta áy náy là, nếu năm đó ta không cố chấp, Dận nhi cùng mẹ con cũng sẽ ở lại Lôi gia, và bây giờ cũng hòa thuận vui vẻ.”

Ngữ khí Lôi lão gia cũng có chút kích động, “Hơn mười tuổi thì sao chứ? Người ta già đi cũng chỉ muốn một nhà đoàn tụ, nhưng hiện tại thì sao? Dận nhi cho tới ngày hôm nay, cũng không tha thứ cho người cha này…”

Lòng Mạch Khê trống rỗng, như thể bị người ta dùng dao sắc khắc lên…

Cô không biết bản thân mình làm sao nữa. Khi nghe được hết thảy chuyện liên quan đến mẹ, cô rất đau lòng; nghe được chuyện tình cảm của mẹ và cha nuôi, cô cũng đau lòng nhưng càng đau lòng hơn, khi cô biết cha nuôi yêu sâu đậm mẹ đến như vậy…

Ngón tay cô đang run rẩy, không khí đè nén khiến cô cảm thấy không thở được. Cô nghĩ nên rời đi lập tức, cứ xem như cái gì cũng chưa từng nghe thấy, nhưng mà, sự thật chính là sự thật, chân tướng chính là chân tướng, bất kể như thế nào đi chăng nữa, cô thực sự đã đứng trên con đường đi tới sự thật, không thể trốn tránh được.

Cô có một dự cảm đáng sợ, hẳn là…

Còn không chờ bầu không khí bên trong hoàn toàn yên tĩnh xuống, ngoài thư phòng liền truyền tới những tiếng bước chân ồn ào, vội vã nóng nảy, như thể có rất nhiều người.

Dường như, ngay sau đó, cửa phòng bị một sức mạnh thô bạo đẩy ra, khí lạnh đột ngột bao trùm.

Mạch Khê sửng sốt, quay đầu nhìn lại…

Quả nhiên, là cha nuôi!

Hắn vẫn lạnh ngắt như trước, chẳng qua tròng mắt gần như đã kết thành băng. Phía sau là Phí Dạ đang tái mặt, và còn một số vệ sĩ bảo vệ tòa nhà này.

Trong lòng Mạch Khê đột nhiên trào lên một cảm giác khác thường, mỏng manh, cô không thể ngăn cản được…Còn không chờ cô có phản ứng, Lôi Dận sải bước đến trước mặt cô, siết chặt bàn tay nhỏ bé, một lời cũng chưa nói xoay người hướng ra ngoài rời đi.

“Dận nhi!” Giọng nói thâm trầm của Lôi lão gia vang lên từ phía sau, như mang theo một chút đau lòng.

Thân mình cao lớn của Lôi Dận dừng lại, một lúc lâu sau, hắn quay đầu nhìn chằm chằm Lôi lão gia, khuôn mặt lạnh như băng rõ ràng không chút thân thiện, lại không nói một câu nào.

Lôi lão gia thở dài một tiếng, thân mình đứng lên lộ rõ nét già cỗi…

“Dận nhi, con lâu mới trở về nhà một lần, chỉ ăn một bữa cơm cũng khó như vậy sao?

Cảm xúc lạnh ngắt vốn có không phải vì những lời này mà dịu xuống, ngược lại, Lôi Dận gằn từng tiếng, “Mười năm trước, tôi đã nói qua, Mạch Khê là người của tôi, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy!”

Lôi lão gia nhẹ nhàng lắc đầu, “Con hiểu lầm rồi, Dận nhi, cha chỉ muốn nhìn đứa nhỏ của Bạc Tuyết một chút thôi, được không?”

Lôi Dận đột nhiên xoay người, đôi mắt xanh nhìn cha mình chằm chằm, như một thanh kiếm sắc bén, lưỡi kiếm thậm chí giết chóc tàn nhẫn mà không cần thấy máu. Mạch Khê bên người hắn rõ ràng cảm nhận được hơi thở lạnh băng đầy nguy hiểm…

Lôi lão gia tựa hồ đã quen với ánh mắt này của hắn, bất đắc dĩ nói tiếp, “Nhiều năm như vậy con rốt cuộc vẫn không từ bỏ được phải không? Cha thực sự muốn biết phải làm thế nào con mới không giữ mãi oán hận trong người nữa. Không sai, năm đó cha đúng là muốn chia rẽ con cùng Bạc Tuyết, nhưng con cũng chớ quên, mẹ của con cũng chết trong tay con, chẳng lẽ như vậy còn không đủ để xóa tan hận thù của con ư?”

Mạch Khê rồi đột nhiên run lên, theo bản năng ngẩng đầu kinh hãi nhìn Lôi Dận. Là thật, hắn thật sự giết hắn mẫu thân! Làm sao có thể...

Lôi Dận bên cạnh nghe những lời này xong, sắc mặt không có nửa điểm biến hóa, chỉ là, ý lạnh trong mắt ngày càng sâu, tựa như chỉ cần rời vào trong đó vạn kiếp bất phục, hắn cười lạnh...

“Cha yêu quý, ông phải nói rõ ràng một chút, bà ta, chính là người đàn bà đã thông đồng với ông!”

Thân mình Lôi lão gia run nhè nhẹ, “Con làm sao có thể xưng hô như thế đối với bà ấy? Dù sao cũng là mẹ kế của con!”

“Không sai, là mẹ kế!”

Giọng Lôi Dận giống như nước trong hồ lạnh, gương mặt như được phủ một màn sương lạnh, “Bà ta là ông khẩn trương cưới vào cửa sau khi mẹ ruột tôi mất, chính là người hầu của mẹ tôi, thế nào lại chạy lên giường của ông rồi?”

“Dận nhi, con... làm càn!”

“Tôi đã sớm quen làm càn!”

Lôi Dận lạnh như băng nhìn ông lão, gằn từng tiếng cảnh cáo, “Đừng có tiếp tục quấy rầy Mạch Khê, bằng không cho dù ông là cha tôi, tôi cũng sẽ không khách khí!”

Nói xong câu đó, hắn dắt Mạch Khê bước ra khỏi thư phòng.

Lôi lão gia tức giận đến thân mình run lên, thả mạnh người xuống sô pha.

Bên ngoài thư phòng, vệ sĩ của tòa biệt thư vội vàng ngăn Lôi Dận lại…

“Thiếu gia, lão gia thực sự rất nhớ ngài."

Bị ngăn lại, mi tâm Lôi Dận hơi nhíu, Phí Dạ bên người hắn lập tức tiến lên, lạnh giọng quát, “Cút ngay!”

Đám vệ sĩ đều giật mình, ào ào lui xuống, đương nhiên là không dám cùng với người như Lôi Dận giao thủ, huống chi đối phương là Phí Dạ tiếng tăm lừng lẫy, lại do một tay Lôi Dận dạy dỗ. Nếu thực sự phải động thủ, thì nhóm vệ sĩ này cũng không phải là đối thủ của hắn.

Ba người rời khỏi tòa biệt thự, bóng đêm ngày càng đen đặc…

—————————

Trong tòa thành, sương lạnh dần dần tản đi.

Gương mặt Lôi Dận lạnh ngắt, vừa túm vừa lôi Mạch Khê về đến tòa thành, gây nên một màn kinh động. Những người làm, quản gia Hàn Á trong tòa thành vội vàng tiến lên, vừa muốn nói điều gì lại bị Lôi Dận cắt ngang, “Không có sự cho phép của tôi, ai cũng không được phép lên lầu!”

“Vâng, Lôi tiên sinh…” Hàn Á lo lắng nhìn thoáng qua khuôn mặt tái nhợt của Mạch Khê.

Cô không nói một lời nào, chỉ trừng trừng nhìn Lôi Dận, không hề chớp mắt.

“Rầm..."

Lôi Dận dường như chỉ dùng chân đá phăng cửa phòng, quẳng Mạch Khê vào bên trong, xoay người đóng cửa lại, rồi hai mắt nhìn cô chăm chăm, như một con sói bị chọc giận.


Mạch Khê hồ như không vì sợ hãi mà e ngại, đôi mắt đẹp như cũ nhìn thẳng hắn, một nỗi bi phẫn đau thương khuất lấp chống đỡ lấy tinh thần của cô.

Lôi Dận đột nhiên bước tới, hai bàn tay lớn như hai gọng kiềm siết chặt vai cô, hương thơm quen thuộc một lần nữa bao phủ lấy, mang theo một áp lực nguy hiểm khiến người ta phải kinh sợ.

“Tôi nói rồi, ngoan ngoãn chờ Phí Dạ đến đón em, vì sao lại đi cùng người lạ? Vì sao muốn đến nhà cũ của Lôi gia? Em là người của tôi, chỉ có thể nghe lời tôi!”

Cảm giác đau đớn trên đầu vai ngày một tăng, Mạch Khê cố nén đau, nhìn về phía Lôi Dận, đáy mắt dần tỏa ra một làn sương mù, giống như hoa lê đầu xuân[1], đẹp đến mức khiến người ta đau lòng. Cô dừng mắt nhìn hắn, giọng nói vẫn lạnh băng như trước…

“Lúc trước ông mang mẹ từ nhà của họ Lôi về đến đây cũng nói như vậy sao?”

Ánh mắt Lôi Dận chấn động, đột nhiên nhíu lại, bàn tay lớn đang siết hai vai cô theo bản năng buông lỏng ra.

“Em nói cái gì?”

Mạch Khê nhìn hắn, thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi dường như đã không thấy rõ hình dáng của hắn nữa, lại đột nhiên đẩy hắn ra, không nói hai lời chạy ra khỏi phòng, lên lầu…

Lồng ngực Lôi Dận đột nhiên có một sự đau đớn nào đó dần lan ra, bàn tay lớn của hắn run nhè nhè, đặt lên ngực rất lâu. Ánh mắt Mạch Khê khi nãy khiến hắn không thể hít thở dược. Lần đầu tiên muốn ôm siết cô thật chặt đến khảm vào tâm can, nhưng lại bất lực.

Chẳng bao lâu sau, tiếng bước chân dồn dập của Mạch Khê một lần nữa vang lên hướng đến căn phòng. Cô nhìn Lôi Dận, theo bàn tay nhỏ bé, “cạch” một tiếng trên bàn trà.

Lôi Dận theo âm thanh nhìn lại. Là ảnh chụp! Cô vừa mới vào thư phòng của hắn, đem tấm ảnh chụp này ra.

Mạch Khê nhìn hắn, sự ẩm ướt trong mắt đã từ từ lan ra, âm giọng lại cực kỳ kích động.

“Người phụ nữ trong ảnh chụp, rốt cuộc là ai?”

Đôi mắt Lôi Dận dần dần lạnh xuống, nhìn Mạch Khê, không nói gì.

“Không nói?”

Mạch Khê cười lạnh, đáy mắt dâng trào sự tuyệt vọng, “Được, tôi đây thay ông nói. Bà ấy, chính là Bạc Tuyết, người phụ nữ ông yêu thương nhất, cũng là mẹ ruột của tôi, đúng chứ?”

Lông mày Lôi Dận nhíu lại.

“Tại sao ông không nói gì? Ông không dám thừa nhận, chính là bởi vì tất cả đều là sự thật sao?”

Mạch Khê bước tới, lần đầu tiên dùng ngữ khí như vậy để truy hỏi hắn. Ngửa đầu, đáy mắt như tràn đầy đau lòng, tĩnh mịch như hoa tuyết rơi xuống.

“Ông trả lời cho tôi, mẹ mất như thế nào? Rốt cuộc là như thế nào? Hay là...mẹ thật sự là do ông tự tay giết chết?”

Lôi Dận đột nhiên nhìn thẳng cô, đáy mắt hoàn toàn chứa đựng uy lực khiến người ta hoảng sợ.

Mạch Khê không chút nào sợ hãi, thấy hắn không có chút ý tứ giải thích thì bi thương từ đáy lòng ngày càng mãnh liệt, như đã rơi vào một đáy vực sâu nhất, khiến cô không trông mong một tia hy vọng nào nữa.

“Mẹ là người phụ nữ ông yêu sâu đậm nhất, khi ông biết được mẹ bị Lôi lão tiên sinh kia mang đi, ông trở lại Lôi gia, dùng súng chĩa vào đầu cha ông, đưa mẹ đi mất!”

Giọng Mạch Khê có chút run rẩy, ánh mắt nhìn hắn đầy phức tạp xen lẫn bi thương thống hận, thậm chí…tuyệt vọng. Trong lòng nặng nề bất an bởi sự trầm mặc kéo dài của hắn…

“Ông giữ mẹ bên người. Mẹ yêu ông, nhưng không có cách nào chấp nhận được sự thật lớn hơn ông mười tuổi, hơn nữa lời của Lôi lão tiên sinh đã khiến mẹ hình thành ý muốn rời khỏi ông, nhưng bất luận thế nào, ông cũng không từ bỏ mẹ, bởi ông yêu mẹ tôi, cho dù chết cũng muốn mẹ bên cạnh ông. Loại yêu này biến thành một gánh nặng, cho đến khi mẹ mang thai con ông, cuối cùng vì khó sinh mà mất, kỳ thực...à ông tự tay hại chết mẹ, là mẹ muốn chấm dứt tình yêu không rõ ràng này, mà ông lại ép buộc cưỡng chế mẹ, đúng không?

[1]: Dương: Tớ đoán ở đây chị Âm Tầm muốn dựa vào câu “lê hoa đái vũ” để diễn tả.

Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.

* Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, sự tích về chiếc hộp Pandora kì bí đã để lại cho nhân gian những điều thú vị và hấp dẫn. Theo truyền thuyết, đó là một chiếc hộp mà các vị thần trên đỉnh núi Olympus đã tặng cho nàng Pandora - người phụ nữ đầu tiên đến thế giới loài người. Nàng Pandora đã được các vị thần dặn kĩ rằng không được mở chiếc hộp đó ra. Nhưng với sự tò mò cua mình, Pandora đã mở chiếc hộp ra và tất cả những gì trong chiếc hộp kì bí đó đã khiến cho tất cả những điều bất hạnh tràn ngập khắp thế gian: thiên tai, bệnh tật, chiến tranh… và chiếc hộp chỉ còn sót lại một chút “ hy vọng” mang tên Pandora cho loài người để có thể tiếp tục sống.

Chiếc hộp Pandora tượng trưng cho những bí mật không thể để lộ ra.

Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời Truyện Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời Story Chương 57
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...