Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 181
Một cảm giác tựa như con sóng biển dâng lên trong cơ thể cô. Mạch Khê nhẹ nhàng cười, nghịch ngợm khẽ cắn ngón tay hắn, tùy ý để hắn dấy lên khát vọng mãnh liệt trong mình. Sau đó, đôi môi anh đào theo ngón tay hắn dần dần đi xuống, cho đến khi gặp phải biểu tượng nam tính của hắn...
Ngay sau đó...
Lúc sự mềm mại cùng sự cứng rắn dung hợp làm một, Lôi Dận thỏa mãn thở sâu một hơi. Bàn tay to dừng trên đầu cô, thâm tình mà vuốt ve, cổ vũ cô...
...
Trong đại hội cổ đông, tất cả cổ đông đều nhất trí để Lôi lão gia một lần nữa trở thành chủ tịch Lôi thị, lần thứ hai tiếp quản công ty. Đối với sự việc này, Lôi Dận không hề có hành vi phản kháng nào, chỉ gọi luật sự đại diện cho Lôi thị là Kỳ Ưng Diêm mang văn kiện đến. Lúc Lôi lão gia vung bút ký tên lên giấy tờ chuyển giao, thì cũng chính là thời điểm Lôi Dận chính thức bị cách chức.
Lôi lão gia ngồi ở vị trí chủ tịch, dù tuổi đã già nhưng hôm nay nhìn ông có vẻ rất phấn chấn. Còn Lôi Dận ngồi ở vị trí cổ đông, vẻ mặt không chút thay đổi, như thể hắn đã sớm chấp nhận cục diện này rồi, chỉ ngồi yên đó không nói tiếng nào.
"Cảm ơn các cổ đông đã tín nhiệm tôi. Mọi người cũng biết, trong khoảng thời gian này, Lôi thị đang gặp phải rất nhiều vấn đề. Tuy rằng nhiều năm tôi không can dự đến hoạt động của công ty nhưng tình hình thực tế của Lôi thị tôi đều nắm rõ. Chỉ vì sự cố chấp của Lôi Dận, con trai tôi, nên mới mang đến nhiều tổn thất như vậy. Tôi sẽ cố gắng xoay chuyển tình thế trong thời gian ngắn. Hy vọng các cổ đông sẽ ủng hộ nhiều hơn." Lôi lão gia nói một cách rành mạch, rõ ràng, hai tròng mắt cũng bởi vẻ quyết tâm mà ánh mắt vô cùng cương nghị.
Vì Kỳ Ưng Diêm là luật sư đại diện cho Lôi thị nên gã có quyền tham gia đại hội cổ đông của Lôi thị. Lúc này, gã đang ngồi đối diện Lôi Dận, dù bận tối mắt nhưng vẫn thong dong nhìn hắn, nhìn vẻ hững hờ trước sau của hắn, đến phút cuối cùng mà khuôn mặt vẫn không có chút thay đổi. Con người này đúng là có thể giữ vững sự bình thản!
Lời nói của Lôi lão gia khiến tất cả cổ đông trầm trồ khen ngợi. Xem ra để họ có được sự nhất trí thì chỉ cần thời gian ngắn ngủi mà thôi. Lôi Dận nhếch môi lên, đáy mắt lại lạnh như băng.
"Tốt, tốt, nếu như các anh em ủng hộ tôi như vậy thì tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Tất cả mọi người đều biết rõ tình hình trước mắt của Lôi thị, nếu Lôi thị đã có tiếng trên thương trường là tập đoàn lớn thì đương nhiên là thành phần cổ đông có thể thay đổi hoặc tăng thêm. Bây giờ tôi giới thiệu với mọi người một vị cổ đông mới gia nhập vào ban giám đốc của Lôi thị..."
Lôi lão gia vừa nói với mọi người xong thì cửa phòng họp bị đẩy ra, thư ký chủ tịch đưa một gã vào. Lão dương dương tự đắc nhìn mọi người trong phòng họp, lúc tầm mắt dừng trên người Lôi Dận thì vẻ tươi cười càng đậm thêm...
"Lôi tiên sinh, duyên kỳ ngộ trên thương trường thật sự là không thể ngờ được. Lần này, chúng ta có được coi là cuộc tương phùng may mắn như ‘nước từ núi chảy xuống’ không? Đi một vòng, không ngờ tôi lại là cổ đông của Lôi thị."
Lôi Dận dựa mình vào ghế, cười lạnh mà nhìn lão già kia đi đến vị trí cổ đông, lại như ngao ngán mà lắc đầu, "Ngài James, tôi cũng thật sự không ngờ tới chuyện ông sẽ gia nhập Lôi thị, đúng là khiến tôi được mở rộng tầm mắt."
James cười ha hả...
"Tất cả mọi người đều là người làm ăn cả thôi, có tiền thì cùng nhau kiếm, tôi cũng chỉ vì miếng cơm nuôi miệng mà thôi."
Lôi Dận nhìn theo lão, gằn từng tiếng: "Chỉ sợ miếng bánh ngọt Lôi thị này quá lớn, sẽ khiến ông chết nghẹn!"
Gì chứ?...
James bị Lôi Dận khích đểu vậy thì lập tức biến sắc. Lão chưa kịp nói gì thì Lôi lão gia đã lên tiếng...
"Dận nhi, ngài James gia nhập ban quản trị của Lôi thị là do ta cho phép, chớ có vô lễ." Ông thấp giọng quát, rồi lập tức đưa mắt về hướng các cổ đông đang nhìn nhau...
"Các vị bằng hữu, tôi biết mọi người có ít nhiều nghi hoặc. Ngài James đây đúng là có tham gia đấu thầu đất, hơn nữa lại là đối thủ cạnh tranh về mặt bất động sản với chúng ta. Trước mắt, ngài James có giữ cổ phần của Lôi thị, nên đương nhiên sẽ được vào ban quản trị. Có điều, ngài James cũng đã có ý, ông ấy tiến vào Lôi thị lúc này không màng đến chuyện bất động sản, sẽ đem hết tinh lực dồn vào hạng mục cạnh tranh lần này của Lôi thị, sẽ cùng tiến hành công việc với mọi người."
Các cổ đông nghe thấy thế thì liền xì xầm bàn tán....
"Lôi lão gia, không phải ngài đã hứa với chúng tôi là không tham gia hạng mục đó sao?"
"Đúng vậy, lúc trước ngài đã hứa, nói rằng lập trường của chúng ta giống nhau."
"Lôi lão gia, lúc trước Lôi tiên sinh khăng khăng muốn tiến hành hạng mục đó, chúng tôi mới đến xin ngài ‘xuống núi’. Đến cuối cùng thì ngài và Lôi tiên sinh lại cùng một quan điểm..."
Trong lúc nhất thời, phòng hội nghị ồn ào hẳn lên, mỗi cổ đông có một vẻ mặt khác nhau.
Lôi Dận tỉnh bơ nhìn Lôi lão gia, còn Kỳ Ưng Diêm thì lại ung dung nhìn Lôi Dận.
"Các vị, các vị..." Lôi lão gia giơ tay lên, trầm giọng nói: "Yên tâm, chớ nóng vội."
Các cổ đông dừng lại sự tranh luận trong bất mãn, nhìn về phía Lôi lão gia.
"Các vị, sao tôi không rõ tâm ý mọi người chứ. Lúc trước, nếu như tôi đã hứa với mọi người, nhất định sẽ thực hiện được." Lôi lão gia nói những lời thấm thía, "Có điều, cả thế giới này đều biết hạng mục này lớn đến cỡ nào. Lôi thị là tập đoàn đứng đầu về bất động sản, nếu không tích cực tranh thủ cơ hội, sẽ mất đi địa vị của mình. Đương nhiên, tôi cũng lo lắng đến cục diện hiện giờ của Lôi thị, vì thế chủ trương chỉ tiến hành hạng mục số hai. Cũng từ đó mà tài chính của Lôi thị có thể lưu chuyển bình thường, cũng sẽ không mất đi cơ hội thu được lợi nhuận. Tôi nói như vậy, không biết mọi người có hiểu không?"
"Lôi lão gia, hạng mục thứ hai có kém hạng mục thứ nhất là bao đâu. Đối với chúng tôi mà nói, chẳng có gì khác nhau cả." Một vị cổ đông không vui nói.
"Đương nhiên có khác nhau, hơn nữa còn khác rất nhiều." Lôi lão gia khẳng định chắc nịch, "Hạng mục thứ nhất chủ yếu là ngâm tiền. Chúng tôi đã nghiên cứu, lô đất ở hạng mục thứ nhất có rất ít tiềm năng thực tế, cho dù cạnh tranh thành công thì cũng không thể khai thác lập tức được. Nhưng hạng mục thứ hai thì không như vậy. Lô đất ở hạng mục thứ hai được đảm bảo hơn, quan trọng là chất lượng và vị trí đều khiến người khác vừa lòng. Nói cách khác, nếu chúng ta lấy được hạng mục thứ hai, cho dù có bán lại thì vẫn lãi đến 50%. Đến lúc đó, cái lợi như thế nào thì hẳn là các vị cổ đông đều rõ."
Các cổ đông vừa nghe xong thì lại sôi nổi bàn luận. Dần dần, dường như họ cảm thấy Lôi lão gia nói rất có lý.
Một lúc lâu sau, một vị cổ đông lên tiếng...
"Lôi lão gia, chúng tôi có thể đồng ý đi cạnh tranh hạng mục thứ hai, nhưng đảm bảo tài chính lại là một vấn đề. Trước mắt, Hoắc thị đã không thể ra mặt đảm bảo tài chính cho Lôi thị nữa rồi."
Lôi lão gia nghe thấy thế thì gật đầu, lại nhìn về phía Lôi Dận vẫn đang im hơi lặng tiếng...
"Bên Hoắc thị nói thế nào?"
Lôi Dận vẫn thờ ơ, châm một điếu xì gà, động tác không hề nóng vội. Một lúc sau hắn mới trả lời vấn đề của Lôi lão gia...
"Không trông cậy được."
Bốn chữ này hoàn toàn phá tan hy vọng của các cổ đông.
Lôi lão gia chau mày. Hiển nhiên là thái độ này của Lôi Dận khiến ông bất mãn, đập mạnh xuống bàn, "Tuy bây giờ anh không phải chủ tịch Lôi thị nhưng vẫn là một phần tử của Lôi gia, sao có thể tỏ thái độ như vậy?"
Lôi Dận rút điếu xì gà ra khỏi miệng, nhẹ nhàng cười, "Lời nói của cha thật khiến tôi kinh ngạc. Nếu cha cho rằng thái độ của tôi không tốt, vậy tôi muốn hỏi, tôi nên có thái độ gì?"
Lôi lão gia cố nén lửa giận, "Chủ Hoắc thị bây giờ là Hoắc Thiên Kình, cậu ta với anh luôn có quan hệ rất tốt, chẳng thà bảo ngân hàng của cậu ta ra mặt làm ngân hàng đảm bảo cho Lôi thị."
Lôi Dận như thể nghe được một câu chuyện nực cười, "Cha à, không phải ông già quá hóa hồ đồ đấy chứ? Ngay cả cổ đông cũng biết Hoắc thị rất khó có thể đảm bảo tài chính cho Lôi thị, đừng nói là cha không biết đấy? Hoắc thị luôn là đối thủ cạnh tranh số một của Lôi thị. Người ta cũng kinh doanh, cũng phải nhìn hiệu quả và lợi ích. Hiện tại cha bảo hủy bỏ hạng mục cạnh tranh thứ nhất, tổn thất đương nhiên không phải là Lôi thị, mà là Hoắc thị. Hơn nữa, hiện giờ chủ tịch Lôi thị lại thay đổi, cha đáng kính à, ông cho rằng Hoắc thị còn dám dễ dàng ra mặt đảm bảo sao?"
Sắc mặt Lôi lão gia rất khó coi, nhăn nhó lại. Ông hít sâu một hơi rồi lại nhìn về phía các cổ đông...
"Các vị, nếu muốn lấy được hạng mục thứ hai, chỉ có thể dựa vào chính Lôi thị, dựa vào mọi người!"
"Lôi lão gia, ngài cứ tiến hành đi, chỉ cần có thể đảm bảo lợi ích cho cổ đông chúng tôi là được rồi." James bày ra bộ dạng uể oải, lão lên tiếng.
Lôi lão gia gật đầu, "Tất cả mọi người đều biết, tuy rằng Lôi thị là ‘phú khả địch quốc’ nhưng mỗi một phần lợi nhuận đều có tác dụng của nó, nhất là lần này cổ phiếu lại đang rớt giá, Lôi thị phải bổ sung tài chính rất nhiều. Lần cạnh tranh này, tôi đã tính chọn hình thức ứng tài chính, nếu ngân hàng không chịu ra mặt đảm bảo, chúng ta sẽ mượn tài khoản để cạnh tranh. Đương nhiên, tôi chân thành hy vọng các cổ đông có thể ứng trước một phần tài chính, coi như đầu tư cũng được, coi như giúp Lôi thị vượt qua giai đoạn khó khăn cũng được. Tóm lại, chỉ cần chúng ta lấy được hạng mục cạnh tranh thứ hai, tôi cam đoan hầu bao của các vị còn nhiều hơn gấp trăm lần hiện tại."
"Lôi lão gia, để cho cổ đông chúng tôi bỏ tiền ra cạnh tranh, việc này không hợp với quy tắc cho lắm?"
"Đúng vậy..."
"Tôi biết lần này có chút gượng ép, nhưng trước khác nay khác. Lúc Lôi thị đang hoạt động bình thường, thử hỏi xem có vị cổ đông nào bị bạc đãi không? Hạng mục thứ hai này được tiến hành, đối với chúng ta cũng là dễ như trở bàn tay. Chỉ xem các vị có dám ngồi trên cùng ngựa với lão già tôi không thôi. Tôi dám đảm bảo với mọi người lợi nhuận thu được sẽ rất lớn!"
"Việc này..."
"Lôi lão gia, James tôi là người thô thiển, cũng chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền. Ông đã có thể đảm bảo sẽ lấy được hạng mục, lại có lợi nhuận, như vậy tôi sẽ là người đầu tiên bỏ tiền túi ra trợ giúp Lôi thị cạnh tranh!" James là người hưởng ứng đầu tiên.
Các cổ đông khác thấy vậy thì cũng xôn xao đồng ý bỏ tiền túi.
Lôi lão gia đứng dậy, ánh mắt đầy kiên định nhìn mọi người...
"Cảm tạ mọi người có thể cùng Lôi thị vượt qua khó khăn! Tôi cam đoan với mọi người, chỉ cần mọi người còn ở Lôi thị một ngày, thì sẽ có được của cải không thể tưởng tượng nổi, tôi nói thì sẽ làm được!"
Các cổ đông cũng dâng trào nhiệt huyết, gật đầu lia lịa...
Sau khi cuộc họp cổ đông tan, tại đại sảnh của Lôi thị...
"Lôi, thật đúng là không ngờ cậu lại bình tĩnh như thế, rất ôn hòa nhã nhặn mà giao quyền." Kỳ Ưng Diêm đưa cánh tay khoác lên vai Lôi Dận, cười cười, "Mình nghĩ ít nhất thì mùi thuốc súng từ phía cậu cũng rất nặng cơ đấy."
"Cho dù như thế, cậu cũng không cần phải nhìn chằm chằm mình suốt cả hội nghị." Lôi Dận thản nhiên nói.
"Cậu thật đúng là có vấn đề, biết mình nhìn chằm chằm cậu mà vẫn còn tỏ vẻ tự nhiên như thế. Mình bảo này, chọn người như cậu làm bạn thì thà chọn làm kẻ thù còn hơn, ít ra sẽ không bị chết mà vẫn không rõ nguyên nhân." Kỳ Ưng Diêm nửa đùa nửa thật nói.
Lôi Dận chỉ cười cười, không nói gì.
"Lôi, việc Thiên Kình làm lần này, có phải có chút quá đáng không?" Kỳ Ưng Diêm có phần lo lắng.
Lôi Dận vỗ vỗ vai gã, "Còn phải xem là đối với ai, không phải sao?"
Kỳ Ưng Diêm nhíu mày...
"Mình phát hiện ra cậu cũng quá độc, đó là cha cậu!"
Lôi Dận cười lạnh một tiếng, không tiếp lời gã, ngược lại chỉ thản nhiên nói, "Việc cậu phải lo hiện tại không phải cái này, giữ gìn hợp đồng vừa rồi cho cẩn thận mới là việc quan trọng."
"Đại hội ký tên của các cổ đông cho hạng mục sắp tới, cậu sẽ tham gia chứ? Cậu cũng là cổ đông, cũng ít nhiều phải bỏ ra ít tiền. Tuy rằng cậu không phải chủ tịch Lôi thị nhưng cũng là một phần tử của Lôi gia." Kỳ Ưng Diêm cười nói.
Đáy mắt Lôi Dận nổi lên ý cười sâu không thể lường được...
"Tham gia! Mình đương nhiên là phải tham gia rồi! Đại hội hôm đó, mình sẽ khiến cho tất cả mọi người khó có thể quên được…"
Kỳ Ưng Diêm thấy đáy mắt hắn tản ra hàn ý, bất giác lạnh run…
…
"Ha ha, sảng khoái, thật sự là sảng khoái…" Vừa vào đến biệt thự, tiếng cười khả ố của James đã vang lên, ngay sau đó là tiếng cười khanh khách của phụ nữ.
Hôm nay Fanny được nghỉ, đang cùng mẹ xem TV ở phòng khách. Nghe thấy người hầu báo là James về thì lập tức đứng dậy đón, không ngờ lại chứng kiến cảnh lão đang ôm một mỹ nữ tóc hồng.
Hai người không hề kiêng dè gì mà thân mật. Fanny nhìn mỹ nữ tóc hồng này có điểm quen quen, suy nghĩ ‘nửa ngày’ mới nhớ mang máng hình như là thiên kim tiểu thư nhà ai đó.
"Cha nuôi, cô gái này là..." Trong lòng Fanny nổi lên sự bất an, lại đưa mắt nhìn mẹ, sau đó mới cẩn thận hỏi.
"À, Fanny, sao hôm nay con về sớm như vậy?" James thờ ơ nói, ôm mỹ nữ tóc hồng lên thẳng tầng trên.
"Cha nuôi..." Fanny kinh hãi.
"Ai da, có chuyện gì thì tẹo nữa nói sau!" James có vẻ mất kiên nhẫn, nhanh chóng ôm mỹ nhân lên tầng, vọt thẳng vào phòng ngủ.
Chỉ trong chốc lát, trên tầng truyền xuống tiếng cười, rồi lại thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở gấp đục ngầu của đàn ông. Thanh âm hỗn tạp cứ quanh quẩn trên tầng...Không khó để tượng tượng được, hai người kia còn không thèm đóng cửa phòng ngủ!
Sắc mặt Fanny và mẹ cô ta giống hệt nhau, trắng bệch ra. Bọn người hầu biết tình hình bất ổn, liền lấy cớ đi làm việc khác...
Từng giây từng phút trôi qua, ‘bản nhạc hỗn tạp’ trên tầng cũng đã dừng lại. James mặc độc một cái quần, mồm ngậm xì gà đi ra. Thấy vẻ mặt tái nhợt của Fanny và mẹ cô ta thì mất vui mà nhíu mày...
"Hai người các ngươi còn muốn ở lại đây bao lâu nữa? Còn không mau đi đi! Quản gia..." Lão quát lên, "Đem đồ đạc của hai đứa này gom lại, hôm nay cả hai đều phải rời khỏi biệt thự."
Dường như ngay cả vẻ mặt kinh ngạc quản gia cũng không có, chỉ gật gật đầu rồi lập tức sai người hầu vào phòng thu dọn đồ đạc.
"Cha nuôi, cha...cha làm gì vây?" Fanny kinh hãi, lập tức lên tầng, đứng cạnh lão, thật cẩn thận ôm lấy cánh tay lão, "Cha đừng dọa con gái mà, nhiều ngày cha không về, con và mẹ đều nhớ cha lắm đó."
Cô ta cố gắng dùng sắc đẹp để quyến rũ, vốn tưởng sẽ còn có tác dụng, không ngờ lại bị James đẩy ra, phiền chán nhíu mày, "Bộ dạng của mày đã không còn tác dụng nữa rồi, mẹ mày càng không thể. Hiện tại tao đã chán thân thể của cả hai, nhanh chóng ra khỏi đây. Biệt thự này tao đã tặng cho bảo bối của tao rồi."
Đang nói, mỹ nữ tóc hồng bước ra từ phòng ngủ. Cô ả vừa tắm xong, chỉ mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, dựa vào người James, yêu mị nhìn Fanny...
"Sao cô lại không thức thời vậy, còn không nhanh chóng thu dọn hành lý đi? Chỉ bằng cô mà muốn giữ được James á, còn cả mẹ cô nữa, nhiều tuổi như vậy rồi, hầu hạ chắc cũng chỉ nằm bất động thôi nha."
"Mày...nói lại lần nữa cho tao, con này..." Fanny tức muốn hộc máu, định tiến lên giật tóc ả đào kia.
James tóm lấy tóc Fanny, đẩy cô ta sang một bên, hùng hổ nói: "Còn làm náo loạn nữa, tao sẽ không cho mẹ con mày được một cắc! Nể tình mày đã giúp tao được không ít việc, tao tạm tha cho mày lần này, nhanh chóng cút ra cho tao! Tao đây đã chơi chán mẹ con mày rồi!"
"Ông...ông là đồ cầm thú!" Fanny sắp phát điên lên. Cô ta không ngờ trải qua bao khổ sở, kết quả lại bị một lão già quẳng bỏ!
Mẹ Fanny thấy thế thì lập tức chạy lên, che chở cho con gái, thấp giọng nói: "Quên đi, quên đi, Fanny chúng ta đi thôi."
"Con kỹ nữ thối thây, tốt nhất là nghe lời mẹ mày đi. Dù sao bao nhiêu năm qua, tao cũng cho mày đủ rồi." James hừ lạnh, còn không thèm liếc nhìn Fanny một cái, "Đừng cho là tao không biết chúng mày nghĩ gì. Hai mẹ con mày muốn moi tiền của tao sao? Bao nhiêu năm, cái gì tốt tao cũng đã cho không thiếu, nhất là mày, Fanny, tao cũng rất cưng nựng mày, nhưng đừng tưởng tao không biết mày ở trên giường tưởng tượng tao thành ai. Bây giờ Lôi Dận đã bị kéo xuống ngựa rồi, mày đi tìm nó đi. Bây giờ nó chỉ là thằng nhãi con vô tích sự, tao không tin mày còn có thể nhớ nó mãi không quên!"
"James, thằng khốn nạn này, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!" Fanny thật sự nổi giận. Lần đầu tiên trong đời cô ta bị vũ nhục như vậy. Lúc hầu hạ lão già này, cô ta vẫn có ý thức mà giữ sự kiêu ngạo của bản thân, đến cuối cùng lại bị một lão già ghê tởm cho một cước đá bay.
"Baa..." Một phát tát giòn tan giáng thẳng xuống mặt Fanny. James hừ lạnh một tiếng, "Người đâu, đưa hai con đàn bà này đuổi ra cho ta, từ nay về sau không cho phép bước vào biệt thự nửa bước!"
Bọn người hầu tiến lên...
"James, thằng khốn nạn này..." Giọng hét khàn đặc của Fanny càng ngày càng xa.
"Thật sự là ồn ào chết đi được." Mỹ nữ tóc hồng giận dỗi nhíu mày lại.
"Bảo bối, không sao nữa rồi, chúng ta vào phòng thôi." James ôm chầm lấy cô ả.
"Đáng ghét, anh thật hư hỏng nha..."
...
Đêm tối tăm...
"Lôi tiên sinh, hành động của tổ chức X-Ảnh ngày càng càn rỡ, vì sao chúng ta không thể phản kích?" Một vị nghi trượng đứng phía sau Lôi Dận, nhìn người đàn ông cao lớn trước cửa sổ, sắc mặt nghiêm trọng.
"Tình huống bên kia thế nào?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Chúng ta liên tục thất thế, đã phải nhường lại mấy địa bàn rồi." Nghi trượng lập tức trả lời.
"Thái độ của các anh em trong bang thế nào?"
"Chuyện này..."
"Cứ nói thật!"
Nghi trượng cung kính cúi người, "Lôi tiên sinh, sau chuyện nghi trượng tạo phản lần trước, anh em trong bang đều rất chán chường. Họ không thể lý giải nổi hành vi của Lôi tiên sinh, cho rằng Lôi tiên sinh...sợ đối phương."
Tấm cửa sổ thủy tinh phản chiếu nụ cười thâm sâu không lường được của Lôi Dận...
"Lôi tiên sinh?"
"Truyền mệnh lệnh của tôi, các nghi trượng tiếp tục nhường địa bàn."
"Hả? Lôi tiên sinh, chúng ta không thể lại nhường được nữa..."
Lôi Dận xoay người, đôi mắt lạnh băng...
"Cứ theo mệnh lệnh đi!"
"Nhưng mà...chúng ta phải nhường đến khi nào?"
Lôi Dận cười lạnh, "Khi chúng tiếp cận được đến vị trí căn cứ chế tạo vũ khí của ta!"
"Hả? Đó là ‘trái tim’ của chúng ta..."
"Cứ làm theo tôi nói!"
"Vâng... Lôi tiên sinh."
...
"Tiên sinh, tổ chức Ảnh gần đây không có dấu hiệu đánh trả."
"Tình hình hiện tại thế nào?"
"Bọn chúng liên tục thất thế. Tối qua người của chúng ta nghe ngóng được, nghi trượng của đối phương hình như bắt đầu hành động."
"Phương hướng thế nào?"
"Hướng Tây nam."
"Tiếp tục truy kích, không cho đối phương có nửa cơ hội cầm cự, chúng ta phải tiếp cận được căn cứ chế tạo vũ khí của chúng!"
"Vâng, tiên sinh!"
Liên tục vài ngày yên ổn, yên ổn đến nỗi khiến người khác bất an.
Mặt trời mỗi ngày đều lên cao, có điều chính là do lòng người bất ổn.
Hôm nay, Lôi Dận cùng Mạch Khê đến bệnh viện khám thai như định kỳ. Đối với đứa bé này, gần như hắn dùng cả hai mươi tư giờ để chăm sóc. Mạch Khê thường cười hắn, nói trêu rằng hắn mắc phải chứng u buồn tiền sản.
Lúc Mạch Khê uể oải ngồi ở ghế sau thì di động của Lôi Dận đổ chuông. Hắn hôn nhẹ lên má cô rồi xuống xe nghe điện thoại. Ánh nắng chói lọi hắt lên khuôn mặt cương nghị của hắn...
"Lôi tiên sinh, đã đến thời gian chúng ta làm đại lễ." Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói trầm thấp, đậm vẻ kiên định, mạnh mẽ.
"Làm tốt lắm." Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, cúp điện thoại, lại nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Mạch Khê đang ngồi trong xe.
"Dận, không sao chứ?"
Lôi Dận lên xe, ôm cô vào lòng, dịu dàng cười, "Không có việc gì, anh đang gặp vận may, vận may đến không dứt."
Mạch Khê nhìn hắn, tuy rằng không biết hắn đang nói gì nhưng vẫn dựa vào ngực hắn cười. Chỉ cần là điều hắn nói, cô sẽ tin!
_________________
Đại hội ký tên cho các cổ đông trong hạng mục cạnh tranh được cử hành đúng thời hạn. Trên tầng cao nhất của Lôi thị, các cổ đông đều tích cực tham dự. Hôm nay, bọn họ không những mang thân phận cổ đông, mà còn là một thành viên tham gia hạng mục cạnh tranh sắp tới. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có chút tiền đóng góp.
Tại đại sảnh rộng thênh thang đã chật kín người, đương nhiên không chỉ đơn giản là cổ đông. Bộ phận quan hệ xã hội của Lôi thị đã nhận lệnh mời rất nhiều người trong giới truyền thông cùng thương giới đến. Chỉ riêng phóng viên đã chiếm phần đông. Có thể thấy, sự kiện lần này đối với phóng viên có bao nhiêu quan trọng.
Thời gian ký tên sắp đến, lại chẳng thấy bóng dáng Lôi Dận đâu. Lôi lão gia thấy không còn nhiều thời gian nên cùng thư ký lên bục phát biểu. Bên dưới, các phóng viên thi nhau giơ máy ảnh lên chụp lấy chụp để cảnh tượng này.
Ngay lúc Lôi lão gia vừa có lời chào với mọi người xong, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, một giọng nói lạnh băng vang lên...
"Thưa cha kính mến, tôi cũng được coi là cổ đông của Lôi thị, người chưa đến đủ mà đã tuyên bố bắt đầu, hình như không phù hợp với quy củ cho lắm nhỉ?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa. Lôi lão gia cũng thuận thế nhìn lại, ngay sau đó, ánh mắt đờ ra, sắc mặt tối sầm lại...
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Ngay sau đó...
Lúc sự mềm mại cùng sự cứng rắn dung hợp làm một, Lôi Dận thỏa mãn thở sâu một hơi. Bàn tay to dừng trên đầu cô, thâm tình mà vuốt ve, cổ vũ cô...
...
Trong đại hội cổ đông, tất cả cổ đông đều nhất trí để Lôi lão gia một lần nữa trở thành chủ tịch Lôi thị, lần thứ hai tiếp quản công ty. Đối với sự việc này, Lôi Dận không hề có hành vi phản kháng nào, chỉ gọi luật sự đại diện cho Lôi thị là Kỳ Ưng Diêm mang văn kiện đến. Lúc Lôi lão gia vung bút ký tên lên giấy tờ chuyển giao, thì cũng chính là thời điểm Lôi Dận chính thức bị cách chức.
Lôi lão gia ngồi ở vị trí chủ tịch, dù tuổi đã già nhưng hôm nay nhìn ông có vẻ rất phấn chấn. Còn Lôi Dận ngồi ở vị trí cổ đông, vẻ mặt không chút thay đổi, như thể hắn đã sớm chấp nhận cục diện này rồi, chỉ ngồi yên đó không nói tiếng nào.
"Cảm ơn các cổ đông đã tín nhiệm tôi. Mọi người cũng biết, trong khoảng thời gian này, Lôi thị đang gặp phải rất nhiều vấn đề. Tuy rằng nhiều năm tôi không can dự đến hoạt động của công ty nhưng tình hình thực tế của Lôi thị tôi đều nắm rõ. Chỉ vì sự cố chấp của Lôi Dận, con trai tôi, nên mới mang đến nhiều tổn thất như vậy. Tôi sẽ cố gắng xoay chuyển tình thế trong thời gian ngắn. Hy vọng các cổ đông sẽ ủng hộ nhiều hơn." Lôi lão gia nói một cách rành mạch, rõ ràng, hai tròng mắt cũng bởi vẻ quyết tâm mà ánh mắt vô cùng cương nghị.
Vì Kỳ Ưng Diêm là luật sư đại diện cho Lôi thị nên gã có quyền tham gia đại hội cổ đông của Lôi thị. Lúc này, gã đang ngồi đối diện Lôi Dận, dù bận tối mắt nhưng vẫn thong dong nhìn hắn, nhìn vẻ hững hờ trước sau của hắn, đến phút cuối cùng mà khuôn mặt vẫn không có chút thay đổi. Con người này đúng là có thể giữ vững sự bình thản!
Lời nói của Lôi lão gia khiến tất cả cổ đông trầm trồ khen ngợi. Xem ra để họ có được sự nhất trí thì chỉ cần thời gian ngắn ngủi mà thôi. Lôi Dận nhếch môi lên, đáy mắt lại lạnh như băng.
"Tốt, tốt, nếu như các anh em ủng hộ tôi như vậy thì tôi nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của mọi người. Tất cả mọi người đều biết rõ tình hình trước mắt của Lôi thị, nếu Lôi thị đã có tiếng trên thương trường là tập đoàn lớn thì đương nhiên là thành phần cổ đông có thể thay đổi hoặc tăng thêm. Bây giờ tôi giới thiệu với mọi người một vị cổ đông mới gia nhập vào ban giám đốc của Lôi thị..."
Lôi lão gia vừa nói với mọi người xong thì cửa phòng họp bị đẩy ra, thư ký chủ tịch đưa một gã vào. Lão dương dương tự đắc nhìn mọi người trong phòng họp, lúc tầm mắt dừng trên người Lôi Dận thì vẻ tươi cười càng đậm thêm...
"Lôi tiên sinh, duyên kỳ ngộ trên thương trường thật sự là không thể ngờ được. Lần này, chúng ta có được coi là cuộc tương phùng may mắn như ‘nước từ núi chảy xuống’ không? Đi một vòng, không ngờ tôi lại là cổ đông của Lôi thị."
Lôi Dận dựa mình vào ghế, cười lạnh mà nhìn lão già kia đi đến vị trí cổ đông, lại như ngao ngán mà lắc đầu, "Ngài James, tôi cũng thật sự không ngờ tới chuyện ông sẽ gia nhập Lôi thị, đúng là khiến tôi được mở rộng tầm mắt."
James cười ha hả...
"Tất cả mọi người đều là người làm ăn cả thôi, có tiền thì cùng nhau kiếm, tôi cũng chỉ vì miếng cơm nuôi miệng mà thôi."
Lôi Dận nhìn theo lão, gằn từng tiếng: "Chỉ sợ miếng bánh ngọt Lôi thị này quá lớn, sẽ khiến ông chết nghẹn!"
Gì chứ?...
James bị Lôi Dận khích đểu vậy thì lập tức biến sắc. Lão chưa kịp nói gì thì Lôi lão gia đã lên tiếng...
"Dận nhi, ngài James gia nhập ban quản trị của Lôi thị là do ta cho phép, chớ có vô lễ." Ông thấp giọng quát, rồi lập tức đưa mắt về hướng các cổ đông đang nhìn nhau...
"Các vị bằng hữu, tôi biết mọi người có ít nhiều nghi hoặc. Ngài James đây đúng là có tham gia đấu thầu đất, hơn nữa lại là đối thủ cạnh tranh về mặt bất động sản với chúng ta. Trước mắt, ngài James có giữ cổ phần của Lôi thị, nên đương nhiên sẽ được vào ban quản trị. Có điều, ngài James cũng đã có ý, ông ấy tiến vào Lôi thị lúc này không màng đến chuyện bất động sản, sẽ đem hết tinh lực dồn vào hạng mục cạnh tranh lần này của Lôi thị, sẽ cùng tiến hành công việc với mọi người."
Các cổ đông nghe thấy thế thì liền xì xầm bàn tán....
"Lôi lão gia, không phải ngài đã hứa với chúng tôi là không tham gia hạng mục đó sao?"
"Đúng vậy, lúc trước ngài đã hứa, nói rằng lập trường của chúng ta giống nhau."
"Lôi lão gia, lúc trước Lôi tiên sinh khăng khăng muốn tiến hành hạng mục đó, chúng tôi mới đến xin ngài ‘xuống núi’. Đến cuối cùng thì ngài và Lôi tiên sinh lại cùng một quan điểm..."
Trong lúc nhất thời, phòng hội nghị ồn ào hẳn lên, mỗi cổ đông có một vẻ mặt khác nhau.
Lôi Dận tỉnh bơ nhìn Lôi lão gia, còn Kỳ Ưng Diêm thì lại ung dung nhìn Lôi Dận.
"Các vị, các vị..." Lôi lão gia giơ tay lên, trầm giọng nói: "Yên tâm, chớ nóng vội."
Các cổ đông dừng lại sự tranh luận trong bất mãn, nhìn về phía Lôi lão gia.
"Các vị, sao tôi không rõ tâm ý mọi người chứ. Lúc trước, nếu như tôi đã hứa với mọi người, nhất định sẽ thực hiện được." Lôi lão gia nói những lời thấm thía, "Có điều, cả thế giới này đều biết hạng mục này lớn đến cỡ nào. Lôi thị là tập đoàn đứng đầu về bất động sản, nếu không tích cực tranh thủ cơ hội, sẽ mất đi địa vị của mình. Đương nhiên, tôi cũng lo lắng đến cục diện hiện giờ của Lôi thị, vì thế chủ trương chỉ tiến hành hạng mục số hai. Cũng từ đó mà tài chính của Lôi thị có thể lưu chuyển bình thường, cũng sẽ không mất đi cơ hội thu được lợi nhuận. Tôi nói như vậy, không biết mọi người có hiểu không?"
"Lôi lão gia, hạng mục thứ hai có kém hạng mục thứ nhất là bao đâu. Đối với chúng tôi mà nói, chẳng có gì khác nhau cả." Một vị cổ đông không vui nói.
"Đương nhiên có khác nhau, hơn nữa còn khác rất nhiều." Lôi lão gia khẳng định chắc nịch, "Hạng mục thứ nhất chủ yếu là ngâm tiền. Chúng tôi đã nghiên cứu, lô đất ở hạng mục thứ nhất có rất ít tiềm năng thực tế, cho dù cạnh tranh thành công thì cũng không thể khai thác lập tức được. Nhưng hạng mục thứ hai thì không như vậy. Lô đất ở hạng mục thứ hai được đảm bảo hơn, quan trọng là chất lượng và vị trí đều khiến người khác vừa lòng. Nói cách khác, nếu chúng ta lấy được hạng mục thứ hai, cho dù có bán lại thì vẫn lãi đến 50%. Đến lúc đó, cái lợi như thế nào thì hẳn là các vị cổ đông đều rõ."
Các cổ đông vừa nghe xong thì lại sôi nổi bàn luận. Dần dần, dường như họ cảm thấy Lôi lão gia nói rất có lý.
Một lúc lâu sau, một vị cổ đông lên tiếng...
"Lôi lão gia, chúng tôi có thể đồng ý đi cạnh tranh hạng mục thứ hai, nhưng đảm bảo tài chính lại là một vấn đề. Trước mắt, Hoắc thị đã không thể ra mặt đảm bảo tài chính cho Lôi thị nữa rồi."
Lôi lão gia nghe thấy thế thì gật đầu, lại nhìn về phía Lôi Dận vẫn đang im hơi lặng tiếng...
"Bên Hoắc thị nói thế nào?"
Lôi Dận vẫn thờ ơ, châm một điếu xì gà, động tác không hề nóng vội. Một lúc sau hắn mới trả lời vấn đề của Lôi lão gia...
"Không trông cậy được."
Bốn chữ này hoàn toàn phá tan hy vọng của các cổ đông.
Lôi lão gia chau mày. Hiển nhiên là thái độ này của Lôi Dận khiến ông bất mãn, đập mạnh xuống bàn, "Tuy bây giờ anh không phải chủ tịch Lôi thị nhưng vẫn là một phần tử của Lôi gia, sao có thể tỏ thái độ như vậy?"
Lôi Dận rút điếu xì gà ra khỏi miệng, nhẹ nhàng cười, "Lời nói của cha thật khiến tôi kinh ngạc. Nếu cha cho rằng thái độ của tôi không tốt, vậy tôi muốn hỏi, tôi nên có thái độ gì?"
Lôi lão gia cố nén lửa giận, "Chủ Hoắc thị bây giờ là Hoắc Thiên Kình, cậu ta với anh luôn có quan hệ rất tốt, chẳng thà bảo ngân hàng của cậu ta ra mặt làm ngân hàng đảm bảo cho Lôi thị."
Lôi Dận như thể nghe được một câu chuyện nực cười, "Cha à, không phải ông già quá hóa hồ đồ đấy chứ? Ngay cả cổ đông cũng biết Hoắc thị rất khó có thể đảm bảo tài chính cho Lôi thị, đừng nói là cha không biết đấy? Hoắc thị luôn là đối thủ cạnh tranh số một của Lôi thị. Người ta cũng kinh doanh, cũng phải nhìn hiệu quả và lợi ích. Hiện tại cha bảo hủy bỏ hạng mục cạnh tranh thứ nhất, tổn thất đương nhiên không phải là Lôi thị, mà là Hoắc thị. Hơn nữa, hiện giờ chủ tịch Lôi thị lại thay đổi, cha đáng kính à, ông cho rằng Hoắc thị còn dám dễ dàng ra mặt đảm bảo sao?"
Sắc mặt Lôi lão gia rất khó coi, nhăn nhó lại. Ông hít sâu một hơi rồi lại nhìn về phía các cổ đông...
"Các vị, nếu muốn lấy được hạng mục thứ hai, chỉ có thể dựa vào chính Lôi thị, dựa vào mọi người!"
"Lôi lão gia, ngài cứ tiến hành đi, chỉ cần có thể đảm bảo lợi ích cho cổ đông chúng tôi là được rồi." James bày ra bộ dạng uể oải, lão lên tiếng.
Lôi lão gia gật đầu, "Tất cả mọi người đều biết, tuy rằng Lôi thị là ‘phú khả địch quốc’ nhưng mỗi một phần lợi nhuận đều có tác dụng của nó, nhất là lần này cổ phiếu lại đang rớt giá, Lôi thị phải bổ sung tài chính rất nhiều. Lần cạnh tranh này, tôi đã tính chọn hình thức ứng tài chính, nếu ngân hàng không chịu ra mặt đảm bảo, chúng ta sẽ mượn tài khoản để cạnh tranh. Đương nhiên, tôi chân thành hy vọng các cổ đông có thể ứng trước một phần tài chính, coi như đầu tư cũng được, coi như giúp Lôi thị vượt qua giai đoạn khó khăn cũng được. Tóm lại, chỉ cần chúng ta lấy được hạng mục cạnh tranh thứ hai, tôi cam đoan hầu bao của các vị còn nhiều hơn gấp trăm lần hiện tại."
"Lôi lão gia, để cho cổ đông chúng tôi bỏ tiền ra cạnh tranh, việc này không hợp với quy tắc cho lắm?"
"Đúng vậy..."
"Tôi biết lần này có chút gượng ép, nhưng trước khác nay khác. Lúc Lôi thị đang hoạt động bình thường, thử hỏi xem có vị cổ đông nào bị bạc đãi không? Hạng mục thứ hai này được tiến hành, đối với chúng ta cũng là dễ như trở bàn tay. Chỉ xem các vị có dám ngồi trên cùng ngựa với lão già tôi không thôi. Tôi dám đảm bảo với mọi người lợi nhuận thu được sẽ rất lớn!"
"Việc này..."
"Lôi lão gia, James tôi là người thô thiển, cũng chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền. Ông đã có thể đảm bảo sẽ lấy được hạng mục, lại có lợi nhuận, như vậy tôi sẽ là người đầu tiên bỏ tiền túi ra trợ giúp Lôi thị cạnh tranh!" James là người hưởng ứng đầu tiên.
Các cổ đông khác thấy vậy thì cũng xôn xao đồng ý bỏ tiền túi.
Lôi lão gia đứng dậy, ánh mắt đầy kiên định nhìn mọi người...
"Cảm tạ mọi người có thể cùng Lôi thị vượt qua khó khăn! Tôi cam đoan với mọi người, chỉ cần mọi người còn ở Lôi thị một ngày, thì sẽ có được của cải không thể tưởng tượng nổi, tôi nói thì sẽ làm được!"
Các cổ đông cũng dâng trào nhiệt huyết, gật đầu lia lịa...
Sau khi cuộc họp cổ đông tan, tại đại sảnh của Lôi thị...
"Lôi, thật đúng là không ngờ cậu lại bình tĩnh như thế, rất ôn hòa nhã nhặn mà giao quyền." Kỳ Ưng Diêm đưa cánh tay khoác lên vai Lôi Dận, cười cười, "Mình nghĩ ít nhất thì mùi thuốc súng từ phía cậu cũng rất nặng cơ đấy."
"Cho dù như thế, cậu cũng không cần phải nhìn chằm chằm mình suốt cả hội nghị." Lôi Dận thản nhiên nói.
"Cậu thật đúng là có vấn đề, biết mình nhìn chằm chằm cậu mà vẫn còn tỏ vẻ tự nhiên như thế. Mình bảo này, chọn người như cậu làm bạn thì thà chọn làm kẻ thù còn hơn, ít ra sẽ không bị chết mà vẫn không rõ nguyên nhân." Kỳ Ưng Diêm nửa đùa nửa thật nói.
Lôi Dận chỉ cười cười, không nói gì.
"Lôi, việc Thiên Kình làm lần này, có phải có chút quá đáng không?" Kỳ Ưng Diêm có phần lo lắng.
Lôi Dận vỗ vỗ vai gã, "Còn phải xem là đối với ai, không phải sao?"
Kỳ Ưng Diêm nhíu mày...
"Mình phát hiện ra cậu cũng quá độc, đó là cha cậu!"
Lôi Dận cười lạnh một tiếng, không tiếp lời gã, ngược lại chỉ thản nhiên nói, "Việc cậu phải lo hiện tại không phải cái này, giữ gìn hợp đồng vừa rồi cho cẩn thận mới là việc quan trọng."
"Đại hội ký tên của các cổ đông cho hạng mục sắp tới, cậu sẽ tham gia chứ? Cậu cũng là cổ đông, cũng ít nhiều phải bỏ ra ít tiền. Tuy rằng cậu không phải chủ tịch Lôi thị nhưng cũng là một phần tử của Lôi gia." Kỳ Ưng Diêm cười nói.
Đáy mắt Lôi Dận nổi lên ý cười sâu không thể lường được...
"Tham gia! Mình đương nhiên là phải tham gia rồi! Đại hội hôm đó, mình sẽ khiến cho tất cả mọi người khó có thể quên được…"
Kỳ Ưng Diêm thấy đáy mắt hắn tản ra hàn ý, bất giác lạnh run…
…
"Ha ha, sảng khoái, thật sự là sảng khoái…" Vừa vào đến biệt thự, tiếng cười khả ố của James đã vang lên, ngay sau đó là tiếng cười khanh khách của phụ nữ.
Hôm nay Fanny được nghỉ, đang cùng mẹ xem TV ở phòng khách. Nghe thấy người hầu báo là James về thì lập tức đứng dậy đón, không ngờ lại chứng kiến cảnh lão đang ôm một mỹ nữ tóc hồng.
Hai người không hề kiêng dè gì mà thân mật. Fanny nhìn mỹ nữ tóc hồng này có điểm quen quen, suy nghĩ ‘nửa ngày’ mới nhớ mang máng hình như là thiên kim tiểu thư nhà ai đó.
"Cha nuôi, cô gái này là..." Trong lòng Fanny nổi lên sự bất an, lại đưa mắt nhìn mẹ, sau đó mới cẩn thận hỏi.
"À, Fanny, sao hôm nay con về sớm như vậy?" James thờ ơ nói, ôm mỹ nữ tóc hồng lên thẳng tầng trên.
"Cha nuôi..." Fanny kinh hãi.
"Ai da, có chuyện gì thì tẹo nữa nói sau!" James có vẻ mất kiên nhẫn, nhanh chóng ôm mỹ nhân lên tầng, vọt thẳng vào phòng ngủ.
Chỉ trong chốc lát, trên tầng truyền xuống tiếng cười, rồi lại thấy tiếng rên rỉ của phụ nữ và tiếng thở gấp đục ngầu của đàn ông. Thanh âm hỗn tạp cứ quanh quẩn trên tầng...Không khó để tượng tượng được, hai người kia còn không thèm đóng cửa phòng ngủ!
Sắc mặt Fanny và mẹ cô ta giống hệt nhau, trắng bệch ra. Bọn người hầu biết tình hình bất ổn, liền lấy cớ đi làm việc khác...
Từng giây từng phút trôi qua, ‘bản nhạc hỗn tạp’ trên tầng cũng đã dừng lại. James mặc độc một cái quần, mồm ngậm xì gà đi ra. Thấy vẻ mặt tái nhợt của Fanny và mẹ cô ta thì mất vui mà nhíu mày...
"Hai người các ngươi còn muốn ở lại đây bao lâu nữa? Còn không mau đi đi! Quản gia..." Lão quát lên, "Đem đồ đạc của hai đứa này gom lại, hôm nay cả hai đều phải rời khỏi biệt thự."
Dường như ngay cả vẻ mặt kinh ngạc quản gia cũng không có, chỉ gật gật đầu rồi lập tức sai người hầu vào phòng thu dọn đồ đạc.
"Cha nuôi, cha...cha làm gì vây?" Fanny kinh hãi, lập tức lên tầng, đứng cạnh lão, thật cẩn thận ôm lấy cánh tay lão, "Cha đừng dọa con gái mà, nhiều ngày cha không về, con và mẹ đều nhớ cha lắm đó."
Cô ta cố gắng dùng sắc đẹp để quyến rũ, vốn tưởng sẽ còn có tác dụng, không ngờ lại bị James đẩy ra, phiền chán nhíu mày, "Bộ dạng của mày đã không còn tác dụng nữa rồi, mẹ mày càng không thể. Hiện tại tao đã chán thân thể của cả hai, nhanh chóng ra khỏi đây. Biệt thự này tao đã tặng cho bảo bối của tao rồi."
Đang nói, mỹ nữ tóc hồng bước ra từ phòng ngủ. Cô ả vừa tắm xong, chỉ mặc áo choàng tắm rộng thùng thình, dựa vào người James, yêu mị nhìn Fanny...
"Sao cô lại không thức thời vậy, còn không nhanh chóng thu dọn hành lý đi? Chỉ bằng cô mà muốn giữ được James á, còn cả mẹ cô nữa, nhiều tuổi như vậy rồi, hầu hạ chắc cũng chỉ nằm bất động thôi nha."
"Mày...nói lại lần nữa cho tao, con này..." Fanny tức muốn hộc máu, định tiến lên giật tóc ả đào kia.
James tóm lấy tóc Fanny, đẩy cô ta sang một bên, hùng hổ nói: "Còn làm náo loạn nữa, tao sẽ không cho mẹ con mày được một cắc! Nể tình mày đã giúp tao được không ít việc, tao tạm tha cho mày lần này, nhanh chóng cút ra cho tao! Tao đây đã chơi chán mẹ con mày rồi!"
"Ông...ông là đồ cầm thú!" Fanny sắp phát điên lên. Cô ta không ngờ trải qua bao khổ sở, kết quả lại bị một lão già quẳng bỏ!
Mẹ Fanny thấy thế thì lập tức chạy lên, che chở cho con gái, thấp giọng nói: "Quên đi, quên đi, Fanny chúng ta đi thôi."
"Con kỹ nữ thối thây, tốt nhất là nghe lời mẹ mày đi. Dù sao bao nhiêu năm qua, tao cũng cho mày đủ rồi." James hừ lạnh, còn không thèm liếc nhìn Fanny một cái, "Đừng cho là tao không biết chúng mày nghĩ gì. Hai mẹ con mày muốn moi tiền của tao sao? Bao nhiêu năm, cái gì tốt tao cũng đã cho không thiếu, nhất là mày, Fanny, tao cũng rất cưng nựng mày, nhưng đừng tưởng tao không biết mày ở trên giường tưởng tượng tao thành ai. Bây giờ Lôi Dận đã bị kéo xuống ngựa rồi, mày đi tìm nó đi. Bây giờ nó chỉ là thằng nhãi con vô tích sự, tao không tin mày còn có thể nhớ nó mãi không quên!"
"James, thằng khốn nạn này, tao nguyền rủa mày không được chết tử tế!" Fanny thật sự nổi giận. Lần đầu tiên trong đời cô ta bị vũ nhục như vậy. Lúc hầu hạ lão già này, cô ta vẫn có ý thức mà giữ sự kiêu ngạo của bản thân, đến cuối cùng lại bị một lão già ghê tởm cho một cước đá bay.
"Baa..." Một phát tát giòn tan giáng thẳng xuống mặt Fanny. James hừ lạnh một tiếng, "Người đâu, đưa hai con đàn bà này đuổi ra cho ta, từ nay về sau không cho phép bước vào biệt thự nửa bước!"
Bọn người hầu tiến lên...
"James, thằng khốn nạn này..." Giọng hét khàn đặc của Fanny càng ngày càng xa.
"Thật sự là ồn ào chết đi được." Mỹ nữ tóc hồng giận dỗi nhíu mày lại.
"Bảo bối, không sao nữa rồi, chúng ta vào phòng thôi." James ôm chầm lấy cô ả.
"Đáng ghét, anh thật hư hỏng nha..."
...
Đêm tối tăm...
"Lôi tiên sinh, hành động của tổ chức X-Ảnh ngày càng càn rỡ, vì sao chúng ta không thể phản kích?" Một vị nghi trượng đứng phía sau Lôi Dận, nhìn người đàn ông cao lớn trước cửa sổ, sắc mặt nghiêm trọng.
"Tình huống bên kia thế nào?" Giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Chúng ta liên tục thất thế, đã phải nhường lại mấy địa bàn rồi." Nghi trượng lập tức trả lời.
"Thái độ của các anh em trong bang thế nào?"
"Chuyện này..."
"Cứ nói thật!"
Nghi trượng cung kính cúi người, "Lôi tiên sinh, sau chuyện nghi trượng tạo phản lần trước, anh em trong bang đều rất chán chường. Họ không thể lý giải nổi hành vi của Lôi tiên sinh, cho rằng Lôi tiên sinh...sợ đối phương."
Tấm cửa sổ thủy tinh phản chiếu nụ cười thâm sâu không lường được của Lôi Dận...
"Lôi tiên sinh?"
"Truyền mệnh lệnh của tôi, các nghi trượng tiếp tục nhường địa bàn."
"Hả? Lôi tiên sinh, chúng ta không thể lại nhường được nữa..."
Lôi Dận xoay người, đôi mắt lạnh băng...
"Cứ theo mệnh lệnh đi!"
"Nhưng mà...chúng ta phải nhường đến khi nào?"
Lôi Dận cười lạnh, "Khi chúng tiếp cận được đến vị trí căn cứ chế tạo vũ khí của ta!"
"Hả? Đó là ‘trái tim’ của chúng ta..."
"Cứ làm theo tôi nói!"
"Vâng... Lôi tiên sinh."
...
"Tiên sinh, tổ chức Ảnh gần đây không có dấu hiệu đánh trả."
"Tình hình hiện tại thế nào?"
"Bọn chúng liên tục thất thế. Tối qua người của chúng ta nghe ngóng được, nghi trượng của đối phương hình như bắt đầu hành động."
"Phương hướng thế nào?"
"Hướng Tây nam."
"Tiếp tục truy kích, không cho đối phương có nửa cơ hội cầm cự, chúng ta phải tiếp cận được căn cứ chế tạo vũ khí của chúng!"
"Vâng, tiên sinh!"
Liên tục vài ngày yên ổn, yên ổn đến nỗi khiến người khác bất an.
Mặt trời mỗi ngày đều lên cao, có điều chính là do lòng người bất ổn.
Hôm nay, Lôi Dận cùng Mạch Khê đến bệnh viện khám thai như định kỳ. Đối với đứa bé này, gần như hắn dùng cả hai mươi tư giờ để chăm sóc. Mạch Khê thường cười hắn, nói trêu rằng hắn mắc phải chứng u buồn tiền sản.
Lúc Mạch Khê uể oải ngồi ở ghế sau thì di động của Lôi Dận đổ chuông. Hắn hôn nhẹ lên má cô rồi xuống xe nghe điện thoại. Ánh nắng chói lọi hắt lên khuôn mặt cương nghị của hắn...
"Lôi tiên sinh, đã đến thời gian chúng ta làm đại lễ." Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng nói trầm thấp, đậm vẻ kiên định, mạnh mẽ.
"Làm tốt lắm." Lôi Dận vừa lòng nhếch môi, cúp điện thoại, lại nhìn thấy đôi mắt lo lắng của Mạch Khê đang ngồi trong xe.
"Dận, không sao chứ?"
Lôi Dận lên xe, ôm cô vào lòng, dịu dàng cười, "Không có việc gì, anh đang gặp vận may, vận may đến không dứt."
Mạch Khê nhìn hắn, tuy rằng không biết hắn đang nói gì nhưng vẫn dựa vào ngực hắn cười. Chỉ cần là điều hắn nói, cô sẽ tin!
_________________
Đại hội ký tên cho các cổ đông trong hạng mục cạnh tranh được cử hành đúng thời hạn. Trên tầng cao nhất của Lôi thị, các cổ đông đều tích cực tham dự. Hôm nay, bọn họ không những mang thân phận cổ đông, mà còn là một thành viên tham gia hạng mục cạnh tranh sắp tới. Đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải có chút tiền đóng góp.
Tại đại sảnh rộng thênh thang đã chật kín người, đương nhiên không chỉ đơn giản là cổ đông. Bộ phận quan hệ xã hội của Lôi thị đã nhận lệnh mời rất nhiều người trong giới truyền thông cùng thương giới đến. Chỉ riêng phóng viên đã chiếm phần đông. Có thể thấy, sự kiện lần này đối với phóng viên có bao nhiêu quan trọng.
Thời gian ký tên sắp đến, lại chẳng thấy bóng dáng Lôi Dận đâu. Lôi lão gia thấy không còn nhiều thời gian nên cùng thư ký lên bục phát biểu. Bên dưới, các phóng viên thi nhau giơ máy ảnh lên chụp lấy chụp để cảnh tượng này.
Ngay lúc Lôi lão gia vừa có lời chào với mọi người xong, cửa phòng hội nghị bị đẩy ra, một giọng nói lạnh băng vang lên...
"Thưa cha kính mến, tôi cũng được coi là cổ đông của Lôi thị, người chưa đến đủ mà đã tuyên bố bắt đầu, hình như không phù hợp với quy củ cho lắm nhỉ?"
Tất cả mọi người đều nhìn về phía cửa. Lôi lão gia cũng thuận thế nhìn lại, ngay sau đó, ánh mắt đờ ra, sắc mặt tối sầm lại...
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Đánh giá:
Truyện Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Story
Chương 181
10.0/10 từ 34 lượt.