Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Chương 171
Bóng đêm ma mị.
Khi Lôi Dận lết một thân mệt mỏi về đến tòa thành thì Mạch Khê đã chờ sẵn từ rất lâu liền nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Lôi Dận phân phó người làm rồi đau lòng nhìn Mạch Khê, cũng thuận thế ôm chặt lấy cô. "Hôm nay dọa đến em rồi phải không?"
Có trời mới biết lũ phóng viên hôm nay y như một cơn dịch bệnh, chẳng những vây quanh Lôi thị chật như nêm cối, mà còn có thể thần thông quảng đại biết được hắn ngồi xe nào, phải rất lâu mới thoát ra khỏi đám phóng viên này để trở lại tòa thành.
Mạch Khê nghe vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu, ngẩng mặt nhìn hắn rõ ràng thấy vẻ ủ rũ thoáng hiện lên trong đáy mắt hắn, "Dận, em không sợ, em chỉ lo lắng cho anh thôi..."
Cô cũng rất vất vả mới có thể thoát khỏi đám phóng viên. Lúc trở lại tòa thành, cô lại xem được bản tin kinh tế có liên quan đến những tin tức bất lợi cho Lôi thị, thậm chí cổ phiếu mấy ngày trước còn đang tăng thì nay lại đang có nguy cơ tụt giá. Hôm nay, đến nửa đêm hắn mới về nhà, chắc chắn là phải xử lý chuyện của công ty.
"Anh không sao. Trước đây Lôi thị còn từng phải trải qua sóng gió còn lớn hơn bây giờ, yên tâm đi." Lôi Dận nhẹ nhàng mỉm cười rồi hôn lên trán cô, "Nhưng mà em đó, về sau không cho phép thức đêm nữa, phải nghỉ ngơi sớm một chút."
Mạch Khê nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn, như một đứa nhỏ bất lực nhỏ giọng nói, "Anh không về em không ngủ được..."
Một câu nói này khiến cõi lòng Lôi Dận cũng phải tan nát, lại càng giống một nỗi đau ấm áp. Hắn không nhịn được bèn ôm cô càng chặt hơn, "Thực xin lỗi, Khê nhi, về sau anh sẽ về sớm hơn."
"Không cần đâu..." Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, "Em không muốn anh vì em mà chậm trễ công việc quan trọng, em thích chờ anh."
"Đứa ngốc này!" Lôi Dận cảm thấy thật không đành lòng, nâng khuôn mặt cô lên, thâm tình nhìn cô, "Trong lòng anh, em chính là việc quan trọng."
"Dận..." Hốc mắt Mạch Khê phiếm hồng. Hắn cứ thâm tình như vậy, cứ bảo vệ cho cô như vậy, còn cô thì dường như chẳng thể làm gì cả.
"Em nhớ là em chưa từng làm gì cho anh cả. Dận, anh có hiểu được tâm tư đó của em không? Em không muốn nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy, không muốn anh vì chuyện công ty mà ưu sầu. Nhưng mà, tin tức lan truyền quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến em trở tay không kịp..."
"Khê nhi, yên tâm đi, tất cả mọi chuyện đã qua rồi." Lôi Dận ôm chặt lấy cô, nói nhỏ bên tai cô, "Em không phải làm gì cả, chỉ cần yêu anh là được rồi."
Trong lòng Mạch Khê nổi lên nỗi chua xót, chóp mũi cũng ê ẩm. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lôi Dận, "Dận, chẳng lẽ chúng ta yêu nhau, thật sự không được sao? Vì sao nhiều người phản đối như vậy? Vì sao cha nuôi và con gái nuôi không thể yêu nhau? Chúng ta đâu có phải cha con có quan hệ huyết thống. Em rất sợ, thật sự rất sợ. Em cảm thấy chuyện này càng ngày càng phiền toái...."
Lôi Dận nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô, trong ánh mắt hắn cũng mang theo vẻ kiên định, cũng có đau lòng..."Khê nhi, anh cam đoan với em, không ai có thể tách chúng ta ra, tuyệt đối không thể!"
Sóng mắt Mạch Khê dao động, ngay cả cõi lòng cô cũng bị lời này của hắn làm cho rung động sâu sắc!
Mặt trời cứ theo thường lệ mọc lên, hẳn là hy vọng một ngày, tối thiểu cũng có nơi thấy được ánh sáng, cũng là để an ủi người bên cạnh mình.
Cánh cổng lớn của tòa thành từ từ mở ra, đoàn xe xa hoa từ trong lần lượt đi ra. Xe còn chưa tăng ga đã thấy một đám phóng viên như ruồi bọ bâu đến khiến toàn bộ vệ sĩ có mặt cũng phải bất ngờ.
Đoàn xe lọt trong đám phóng viên như thể rơi vào một đầm lầy, không thể tiến cũng không thể lui. Người trong xe chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm phóng viên kéo đến càng đông, cuối cùng gần như là bao phủ cả mấy chiếc xe.
Trong xe, Mạch Khê bị doạ không ít, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào đám phóng viên nhung nhúc quanh xe, ngay cả ngón tay cũng phát run.
Ngồi ở một ghế khác, sắc mặt Lôi Dận cũng xanh mét, ánh mắt lo lắng nhìn lũ phóng viên không ngừng xô lấn về phía trước.
"Lôi tiên sinh, làm sao bây giờ? Đột nhiên xuất hiện nhiều phóng viên như vậy, xe không đi được." Tài xế cũng bị đám phóng viên này làm cho hoảng sợ, cũng không biết là bọn người này từ đâu chui ra nữa.
Sắc mặt Lôi Dận nhìn thế nào cũng không thấy vẻ dễ chịu. Hắn bấm điện thoại, lạnh lùng nói...
"Phí Dạ, đám phóng viên này là như thế nào đây?"
"Lôi tiên sinh, sáng sớm hôm nay Lôi thị khởi động can dự truyền thông, chỉ khiến cho truyền thông bất mãn. Họ cho rằng Lôi thị làm như vậy là một tay che trời." Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói Phí Dạ. Không khó để tưởng tượng được, xe của hắn và xe của các vệ sĩ khác cũng bị lọt vào vòng vây của phóng viên, không nhích được nửa bước.
Theo bản năng, Mạch Khê quay đầu lại nhìn qua cửa kính xe ở phía sau. Tất cả đều là phóng viên, từ đầu đến cuối, không thể nhìn thấy xe vệ sĩ đâu. Cô còn nhớ rõ, vừa rồi lúc ra khỏi cổng thì khoảng cách xe này với xe vệ sĩ không quá xa mà. Còn bây giờ thì nó đã bị đám phóng viên này vây đến nỗi không thấy bóng dáng đâu. Thật đáng sợ!
Lôi Dận nghe thấy vậy, vẻ mặt không vui, hét lên...
"Tôi hỏi là, vì sao phóng viên tìm được địa chỉ của Bạc Tuyết bảo?"
"Chuyện này..." Trong thời gian ngắn Phí Dạ cũng không trả lời được.
"Lập tức phái vệ sĩ đến đây, tất cả những ai đang trong xe cũng xuống mà vệ sĩ trong tòa thành có bao nhiêu cũng ra hết đây cho tôi!" Lôi Dận nổi giận, giọng nói cực độ lạnh lẽo.
"Dạ!" Phí Dạ lập tức nhận lệnh.
Mạch Khê vô cùng kinh hãi, cô thật sự sợ đám phóng viên này sẽ mất lý trí mà phá xe...
Lôi Dận đưa tay kéo bàn tay lạnh lẽo của cô ủ vào lòng bàn tay. Vẻ tức giận vừa rồi hóa thành hư ảo khi hắn đối mặt với cô, giọng nói cũng dịu dàng...
"Khê nhi, không phải sợ, không có việc gì cả."
Mạch Khê cố kìm nén mà gật đầu, nhưng trong lòng lại nổi lên dự cảm bất an...
Các phóng viên tìm được Bạc Tuyết bảo điều này chứng minh họ đã quyết tâm đào ra mọi chuyện riêng tư của cô với Lôi Dận, thậm chí chỗ ở cũng không buông tha...
Cách đó không xa, đám phóng viên ồn áo huyên náo, ánh đèn máy ảnh không ngừng lóe lên, chụp cả bốn phía chiếc xe. Thấy trong xe không có động tĩnh gì, họ bắt đầu dùng sức gõ cửa kính xe, sau đó dí sát vào cửa kính mà chụp.
Mạch Khê gần như nằm cuộn tròn trong lòng Lôi Dận. Cảnh tượng này chẳng khác gì một bộ phim kinh dị, mà bên ngoài xe chính là một đám ma quỷ đang chờ ăn tươi nuốt sống người ta...
Mà Lôi Dận, sắc mặt hắn hiển nhiên trở nên ngày càng khó coi. Nhất là khi thấy đám phóng viên càng ngày đến càng nhiều thì bàn tay to đột nhiên nắm chặt lại!
Một đám vệ sĩ rốt cục cũng dẹp được đám người kia. Phí Dạ đi đầu, những vệ sĩ khác cố gắng ngăn phóng viên ở hai bên. Nhưng lũ phóng viên kia y như ngựa đứt cương, thậm chí có thể xô vệ sĩ ra để tiếp tục tiến về trước.
Con đường phía trước lại không thể đi được, không tưởng tượng cũng biết ở đó có rất nhiều phóng viên. Phí Dạ cố gắng đẩy đám người đang tiếp cận xe Lôi Dận, đám vệ sĩ phía sau cũng chỉ hận không thể rút súng ra mở đường.
"Lôi tiên sinh, xe không thể đi về phía trước được, làm sao bây giờ?" Phí Dạ nói trong điện thoại di dộng.
"Tản đám phóng viên ra hai bên, tôi với Mạch Khê sẽ lập tức đổi xe!" Lôi Dận chỉ có thể quyết định như vậy.
Gần như phải điều động đến bốn năm mươi vệ sĩ mới có thể tạm ngăn đám phóng viên ào lên. Tuy rằng có thể hạn chế được hành động của họ nhưng vẫn không thể khống chế họ chụp ảnh.
Phí Dạ tiến lên mở cửa xe.
Đôi chân thon dài được vây trong chiếc quần âu thẳng thớm xuất hiện, tiếp theo đó là cả thân hình cao lớn, Lôi Dận xuống xe, rồi hắn duỗi tay hướng vào trong xe.
Sắc mặt Mạch Khê tái hẳn đi, cô để mặc cho Lôi Dận ôm chặt mình vào lòng, ánh mắt vẫn cẩn thận nhìn đám phóng viên hai bên.
Hai người vừa xuống xe, bọn phóng viên lại bắt đầu điên cuồng. Thậm chí còn có phóng viên giơ cao máy ảnh lên. Trong một khắc này chỉ có thể nghe thấy tiếng nháy máy ảnh.
"Lôi tiên sinh, ngài cùng tiểu thư Mạch Khê từ tòa thành đi ra, như vậy có phải nghĩa là hai người đang sống chung?"
"Hiện tại có lời đồn tiểu thư Mạch Khê chính là con gái nuôi của ngài. Lôi tiên sinh, với chuyện này ngài có muốn nói gì không?"
"Lôi tiên sinh, Mạch Khê là con gái nuôi của ngài mà hai người hiện giờ lại đang là quan hệ yêu đương, đây không phải gọi là loạn luân sao?"
Lôi Dận không nói một lời, chỉ ôm lấy Mạch Khê. Phí Dạ đi phía trước mở đường, khó khăn lắm mới đến được xe đã đổi.
Mạch Khê theo bản năng nhìn về phía Lôi Dận. Lúc này cô mới hiểu được vì sao sáng nay tất cả phóng viên đều tập trung đông đúc ở đây. Thì ra hắn đã khởi động can dự truyền thông, có thể thấy chuyện này đối với giới truyền thông là một đả kích rất lớn.
Đang nghĩ ngợi tới đó, sự chú ý của các phóng viên lại chuyển sang Mạch Khê...
"Mạch Khê, xin cô đáp lại một chút về quan hệ của cô với Lôi Dận. Nghe đồn, tám tuổi cô đã được nhận nuôi đến tòa thành này, có phải vậy không?"
"Mạch Khê, Lôi tiên sinh, rốt cục là hai người từ khi nào bắt đầu nảy sinh tình yêu? Cái chết của Bạc Cơ có phải vì chuyện hai người yêu nhau hay không?"
"Mạch Khê, nghe nói mẹ cô cũng đã từng yêu say đắm Lôi Dận. Hiện giờ cô với Lôi Dận lại ngang nhiên yêu nhau, như vậy có phải là cô không quan tâm đến thời gian mẹ mình với cha nuôi yêu nhau đúng không?"
Mạch Khê nắm chặt tay, đầu móng tay gần như cắm chặt vào lòng bàn tay. Cô đã chẳng còn cảm giác đau đớn bởi những câu hỏi của đám phóng viên còn khiến cô đau đớn hơn.
Dường như Lôi Dận có thể nhận thấy sự căng thẳng của cô, bàn tay to nắm lấy bả vai cô, vỗ nhè nhẹ, dùng sự ổn trọng nhất an ủi cô, ý bảo cô yên tâm.
Mạch Khê hiểu được ý của hắn, hít một hơi thật sâu. Có trời mới biết cô rất muốn lớn tiếng mắng bọn phóng viên này. Chuyện cô yêu đương có liên quan gì đến họ chứ? Việc gì phải công bố với công chúng chứ? Cô thích yêu ai là chuyện của cô, bọn người này dựa vào cái gì mà hỏi này hỏi nọ chứ? Thậm chí cả chuyện của mẹ cô cũng chọc ra.
Có điều, vì Lôi Dận, cô vẫn nên nhịn. Nếu gây bão với phóng viên, chỉ càng làm mọi người nghĩ mình chột dạ.
Ngay khi sắp đến gần xe, có một tay phóng viên đột nhiên lớn tiếng hỏi…
"Mạch Khê, cô vẫn đang ở lại Bạc Tuyết bảo, như vậy có phải là ‘gần quan được ban lộc’ không? Có lời đồn, hoài nghi khuynh hướng tình dục của Lôi tiên sinh có vấn đề!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ đám phóng viên có mặt đều cười ha hả. Họ chẳng sợ hãi, dù sao cũng có nhiều người như vậy.
Tim Mạch Khê ‘thình thịch’ một tiếng. Cô mẫn cảm phát hiện ra sống lưng Lôi Dận rõ ràng cứng ngắc lại thì đau lòng vô cùng, thật sự không thể nhịn được nữa. Đột nhiên cô dừng bước, xoay người về phía sau…
"Các người nói đủ chưa? Bới chuyện riêng tư của người khác ra vui lắm sao? Các người là phóng viên, sao có thể nói hươu nói vượn như vậy chứ?"
Một tràng của Mạch Khê khiến đám phóng viên xôn xao bàn tán, cục diện đột nhiên không khống chế được. Trời sinh tính đơn thuần, Mạch Khê sao có thể biết được đây là kế sách bọn phóng viên hay dùng. Chỉ cần đương sự lên tiếng, chuyện kế tiếp sẽ rất thuận lợi.
Có điều…
Một phóng viên nghĩ như vậy thì những phóng viên khác cũng sẽ nghĩ như vậy. Tất cả mọi người đều nghĩ đến một mục tiêu là lấy được tư liệu trực tiếp nhất.
Thật vất vả mới cầm cự được qua hồi loạn không thể khống chế được thì lại có tay phóng viên cầm đầu đám người vọt qua vòng vệ sĩ lao đến trước mặt Mạch Khê. Tốc độ cực nhanh khiến đám vệ sĩ, thậm chí cả Phí Dạ và Lôi Dận đều không kịp phản ứng. Một đám phóng viên như nước lũ vây chặt lấy Mạch Khê.
"Mạch Khê, xin cô nói về cách nhìn nhận của cô."
"Mạch Khê, hai người có kết hôn không?"
"Mạch Khê…"
"Mạch Khê…"
Tất cả các phóng viên đều như phát điên, thậm chí còn liều lĩnh bắt đầu chụp cận mặt, có người còn đưa tay tóm lấy Mạch Khê. Nhân vật trong vụ tai tiếng tình ái lại ở cùng một nơi, đây đúng là tin nóng hổi mà.
Cánh tay Mạch Khê cảm giác thấy sự đau đớn, cô nhíu chặt mày, lớn tiếng kêu lên, "Buông tay ra! Các người buông tay ra."
Cô tựa như một phiến lá vô lực, chỉ có thể để cho mưa rền gió dữ táp qua táp lại.
Các phóng viên đâu bận tâm nhiều như vậy. Nếu nhân vật đã xuất hiện, không bắt lấy tin tức ngay thì mới là kẻ điên.
Mấy chiếc máy ảnh giơ lên cao thậm chí còn làm cho cánh tay mềm mại của Mạch Khê bị thương. Cảm giác đau đớn này khiến cô liên tục kêu to.
Tất cả vệ sĩ đều được điều động, đáng tiếc người ở đây quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể tiến lên giải vây.
Một tiếng rống thảm thiết với tiếng thét phẫn nộ vang lên ít nhiều làm dịu đi sự điên cuồng của bọn phóng viên. Còn chưa chờ các phóng viên có phản ứng lại, đã thấy vang lên liên tiếp những tiếng kêu thảm. Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn của Lôi Dận phá tan đám người, toàn thân hắn toát lên khí chất cao ngạo cùng vẻ mặt như lang sói hoang dã, ngay cả ánh mắt cũng lóe ra nét u ám, phẫn nộ!
Ánh mắt này…chỉ có thể là ở loài sói khi đang cực kỳ phẫn nộ! Giờ khắc này, xuất hiện người đàn ông như vậy khiến tất cả phóng viên đều sợ tới mức hồn bay phách tán.
Bọn họ luôn nghe nói rằng, Lôi Dận là người lạnh lùng, khó gần, một màn ngày hôm nay đúng là khiến họ được lĩnh giáo!
"Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Lôi Dận phẩy bàn tay của gã phóng viên đang tóm lấy cánh tay Mạch Khê. Hơn mười người phía sau gã ta cũng chao đảo theo. Mỗi người bọn họ đều trúng một quyền, ngã sõng xoài trên mặt đất, không ngừng kêu rên, cả máy ảnh cũng bị rơi vỡ.
Tên phóng viên này như là nhìn thấy ma quỷ, tận mắt nhìn thấy mình như bị sói hoang tóm lấy, ngay sau đó như thể bao tải mà lăn thụp xuống đất. Mấy tên phóng viên phía sau cũng không phải ngoại lệ, ngã nhoài hết ra.
“Dận…” Mạch Khê sợ tới mức giật mình sửng sốt. Cô chưa từng nhìn thấy bộ dáng Lôi Dận nổi điên như thế, lại chưa từng thấy cảnh tưởng hỗn loạn như vậy. Bộ dáng hắn y như một con sói ăn thịt người, toàn thân đều toát ra vẻ lạnh băng, ‘khát máu’.
Lôi Dận quay đầu nhìn thoáng qua cánh tay đang bị thương của Mạch Khê. Khuôn mặt anh tuấn biến sắc, trong lúc nhất thời hắn hoàn toàn mất kiểm soát. Bàn tay to lớn tóm lấy một tên phóng viên vẫn còn đang chụp ảnh. Lực từ bàn tay hắn siết mạnh khiến cả những phóng viên khác nhìn cũng phải khiếp sợ.
"Các ngươi thích chụp ảnh phải không? Được, ta cho các ngươi chụp đủ thì thôi!” Lôi Dận giáng mạnh một quyền vào mặt tên phóng viên. Chỉ một quyền thôi cũng đã khiến tên kia suýt chết, khóe miệng tóe máu.
Tên phóng viên đau đớn, kêu rên thảm thiết. Nhưng Lôi Dận như phát điên rồi, cứ nhằm vào tên đó mà đấm, đá, mỗi lần giáng đòn đều vô cùng mạnh.
Những phóng viên khác đã sớm quẳng sự quan tâm để chụp ảnh đi. Bộ dáng khát máu của Lôi Dận khiến họ sợ tới hồn siêu phách tán, liên tục lùi về phía sau.
"Là máy ảnh của ngươi đập vào cô ấy?” Lôi Dận bước nhanh đến, bàn tay to túm lấy một gã phóng viên khác, một cái hẩy tay tiếp theo cũng đủ khiến gã ngã sấp xuống đất trong sự kinh hãi của những người khác.
Đột nhiên hắn rút súng ra…
"Ngươi đã thích chụp ảnh như vậy, được lắm, ta khiến cho ngươi cả đời này không cầm nổi máy ảnh!” Nói xóng, mọi người con chưa có phản ứng kịp…đã thấy “Đoàng!” một tiếng súng!
Viên đạn không lệch một ly xuyên thẳng qua cổ tay tên phóng viên. Cùng với tiếng thét thảm thiết của gã, mùi máu tươi cũng quanh quẩn trong không khí, y như luồng khí lạnh lẽo, ma quỷ từ Lôi Dận…
"Á, tai nạn chết người..."
"Trời ạ..."
"Lôi Dận nổ súng!..."
Các phóng viên như đang nhìn thấy ma. Nhìn cảnh tượng đổ máu như thế này, ai ai cũng sợ tới nhũn chân, nặng nhọc chạy lui về sau. Bọn họ đều là phóng viên nhưng chưa từng trải qua trường hợp như vậy, ngay cả máy ảnh cũng quẳng hết.
Mạch Khê mở to hai mắt, như không thể tin mà nhìn về Lôi Dận cách đó không xa...
Bóng lưng hắn trong cảnh tượng đổ máu kia càng thêm lạnh băng. Bóng lưng cao ngạo toát lên vẻ tàn khốc của ma quỷ. Cô không nhìn thấy ánh mắt hắn lúc này nhưng cũng không khó để tưởng tượng ra. Sự kinh hãi của đám phóng viên này đủ để nói cho cô biết tất cả.
Rốt cục Phí dạ cũng vọt tới phía trước, đè lại súng trong tay Lôi Dận... "Lôi tiên sinh, ngài làm như vậy sẽ khiến cho người trên toàn thế giới này biết." Hắn nói nhỏ, sắc mặt lo lắng, lại lập tức nhìn về phía cánh tay đang không ngừng chảy máu của tên phóng viên rồi quát lớn, "Ngươi còn chưa đi?"
Tên đó cũng chẳng còn quan tâm đến máy ảnh, chật vật bỏ chạy, mặc cho cánh tay vẫn đang ứa máu.
Những phóng viên khác cũng không dám ở lại. Bọn họ chỉ muốn lấy được ít tin lá cải mà thôi, nhưng tin tức hôm nay đã đủ gây chấn động giới truyền thông, không chạy còn ở lại đến khi nào nữa.
"Lôi tiên sinh..." Vẻ mặt Phí Dạ thực lo lắng, hắn nhìn lũ phóng viên chạy trối chết, muốn nói lại thôi.
Lôi Dận không quan tâm đến Phí Dạ, trực tiếp ôm lấy bả vai Mạch Khê, thật cẩn thận nhìn miệng vết thương trên tay cô, đôi mày nhíu chặt lại...
"Về tòa thành trước đã."
Tâm tư Mạch Khê như người mộng du, đại não dừng lại ở cảnh tượng vừa rồi, về tòa thành như thế nào cũng không biết...
Mạch Khê lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn đang tập trung dùng dung dịch oxy già rửa vết thương cho cô, vẻ mặt nhìn qua bình tĩnh, ổn trọng, cùng với người đàn ông ma quỷ ban nãy như là hai người vậy.
Các đốt ngón tay hắn còn có chút hồng hồng, là do vừa nãy đánh người. Ngẫm lại vừa rồi tên phóng viên hẳn là bị hắn đánh đến gần chết. Gần như chẳng có chuyện gì là không thể, người đàn ông này thật nguy hiểm. Nhưng hắn giận dữ chỉ là vì cô?
Thấy cô không hề chớp mắt nhìn, đáy mắt Lôi Dận nổi lên vẻ lo lắng, "Anh làm đau em sao?"
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, mãi sau mới khẽ thở dài, "Dận, hành vi hôm nay của anh sẽ nhanh chóng bị đưa tin."
"Không sao." Lôi Dận ‘vân đạm phong khinh’ nói, dồn hết sự chú ý vào miệng vết thương của cô.
Mạch Khê cũng cố trấn định theo lời hắn, lại thêm một câu, "Họ sẽ đưa tin anh nổ súng làm bị thương phóng viên nữa."
Lôi Dận ngẩng đầu, nhìn cô rồi nhẹ nhàng cười, "Không sao." Ngữ khí hắn vẫn thản nhiên, hoàn toàn tương phản với vẻ tàn bạo khi nãy.
"Dận..." Mạch Khê thật sự không nhịn nổi, chẳng để ý đến vết thương liền giơ tay ôm lấy khuôn mặt cương nghị của hắn, ánh mắt nghiêm túc cùng với vẻ lo lắng...
"Em không muốn như vậy, không muốn anh vì em mà tranh cãi này nọ, không muốn anh vì em mà phải vất vả."
"Vậy còn em?" Lôi Dận kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, thật cẩn thận để không chạm vào vết thương của cô, thâm tình nói nhỏ, "Không phải là em cũng vì anh mà đắc tội với phóng viên sao? Vừa rồi là ai đã rống ầm lên với phóng viên?"
"Dận, điều này sao giống nhau được. Bọn họ nói oan cho anh..." Mạch Khê lo lắng lên tiếng.
Lôi Dận nâng tay, ngón tay thon dài che trên bờ môi cô. Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, hắn ôm lấy thân thể cô rồi khẽ thở dài, "Biết không, chưa bao giờ, chưa có ai quan tâm đến anh như vậy. Khê nhi, anh nói rồi, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản anh yêu em, cho nên cứ giao tất cả cho anh, không cần lo lắng, được không?"
Nỗi bất an trong lòng Mạch Khê cùng với câu nói này của hắn dần dịu đi, trầm tĩnh hơn nhiều. Đúng vậy, cô phải tin tưởng người đàn ông này, không phải sao?
Nép trong lòng hắn, cô nhẹ nhàng gật đầu, để hắn tùy ý ôm mình càng chặt hơn...
Những tin tức bất lợi thật đúng như một cơn đại hồng thủy ập đến, đợt này rồi lại đến đợt khác. Tất cả đều chỉ nhằm vào Lôi thị! Lần này xem ra là đợt công kích trực tiếp nhất.
Lôi thị vốn đã phong tỏa các thông tin của truyền thông cùng các cơ quan ngôn luận, tiến hành việc can dự truyền thông quyết liệt. Ngay sau đó, phóng viên lại phát hiện Lôi Dận và Mạch Khê cùng đi cùng về. Tìm được căn cứ chính xác rằng hai người đang sống chung. Rồi lại đến tin tức về việc ẩu đả với phóng viên ngay trước Bạc Tuyết bảo, thậm chí cả chuyện nổ súng làm bị thương phóng viên...
Thực hiển nhiên, loại hành vi hung hăng này của Lôi Dận khiến cho giới truyền thông cực kỳ bất an. Bọn họ dùng thủ đoạn này để giữ an toàn cho bản thân, cũng chính là không ngừng công kích, tiếp tục công kích!
Lôi thị một lần nữa rơi vào nguy cơ nghiêm trọng. Nếu nói ban đầu chỉ là nguy cơ về xã hội thì nay đã chuyển thành mối nguy cơ về sự tín nhiệm! Trong nhận thức của họ, ‘hỉ nộ’ của Lôi Dận chẳng phải loại tầm thường, tính cách này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành ý hợp tác.
Mà Mạch Khê cũng rơi vào vô vàn những lời đồn nhảm nhí. Đối với chuyện Lôi Dận ra tay đánh người, có người cho rằng đây là hành động anh hùng, là giận dữ vì hồng nhan. Rất nhiều người nói hành vi của Lôi Dận tràn ngập khí phách, mười phần anh tuấn. Cũng có người lại cho rằng đây là ‘anh hùng không qua được ải mỹ nhân’. Vì một cô gái mà thành địch với truyền thông, thậm chí không để ý đến cơ nghiệp đã vất vả dốc sức gây dựng, điều này thực sự không phải là hành động khôn ngoan.
Tóm lại, trong lúc nhất thời, lời đồn nhảm nào cũng có. Vì thế Mạch Khê không lên mạng, cũng không đọc báo, thậm chí cả TV cũng ít xem. Hằng ngày, ngoài luyện hát cũng vẫn là luyện hát. Đối với những lời đồn bất lợi từ bên ngoài, cô cố gắng không để bị ảnh hưởng.
Cô còn có thể trấn tĩnh lại nhưng công ty thì không thể nào bình tĩnh, lý trí được. Nhất là phải đối mặt với vụ tai tiếng cực lớn như thế này. Vừa sau giờ cơm trưa, ban quản trị cũng những thành viên quan trọng đều đến phòng họp. Không chỉ thế, Jon còn đặc biệt gọi Mạch Khê đến tham gia hội nghị. Khi có người nhắc đến giải thưởng âm nhạc sắp tới, vẻ mặt ai cũng đăm chiêu. Mạch Khê thì vẫn ra vẻ bình tĩnh ngồi yên. Cô chỉ có thể làm vậy, nếu không cô sẽ không thể chịu nổi mà chạy thẳng ra khỏi phòng họp.
Mọi người vừa ổn định được chỗ ngồi, trợ lý công ty liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng họp, sắc mặt cũng có vẻ khẩn trương, "Lôi tiên sinh đến đây, hình như là tự mình tham gia hội nghị."
Mọi người kinh hãi, không hề chần chừ, tất cả đều đứng dậy đi ra cửa nghênh đón. Lôi Dận liền đẩy cửa đi vào, ánh mắt lạnh băng gần như thổi quét cả phòng hội nghị...
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Khi Lôi Dận lết một thân mệt mỏi về đến tòa thành thì Mạch Khê đã chờ sẵn từ rất lâu liền nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy hắn.
Lôi Dận phân phó người làm rồi đau lòng nhìn Mạch Khê, cũng thuận thế ôm chặt lấy cô. "Hôm nay dọa đến em rồi phải không?"
Có trời mới biết lũ phóng viên hôm nay y như một cơn dịch bệnh, chẳng những vây quanh Lôi thị chật như nêm cối, mà còn có thể thần thông quảng đại biết được hắn ngồi xe nào, phải rất lâu mới thoát ra khỏi đám phóng viên này để trở lại tòa thành.
Mạch Khê nghe vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu, ngẩng mặt nhìn hắn rõ ràng thấy vẻ ủ rũ thoáng hiện lên trong đáy mắt hắn, "Dận, em không sợ, em chỉ lo lắng cho anh thôi..."
Cô cũng rất vất vả mới có thể thoát khỏi đám phóng viên. Lúc trở lại tòa thành, cô lại xem được bản tin kinh tế có liên quan đến những tin tức bất lợi cho Lôi thị, thậm chí cổ phiếu mấy ngày trước còn đang tăng thì nay lại đang có nguy cơ tụt giá. Hôm nay, đến nửa đêm hắn mới về nhà, chắc chắn là phải xử lý chuyện của công ty.
"Anh không sao. Trước đây Lôi thị còn từng phải trải qua sóng gió còn lớn hơn bây giờ, yên tâm đi." Lôi Dận nhẹ nhàng mỉm cười rồi hôn lên trán cô, "Nhưng mà em đó, về sau không cho phép thức đêm nữa, phải nghỉ ngơi sớm một chút."
Mạch Khê nhẹ nhàng tựa đầu vào ngực hắn, như một đứa nhỏ bất lực nhỏ giọng nói, "Anh không về em không ngủ được..."
Một câu nói này khiến cõi lòng Lôi Dận cũng phải tan nát, lại càng giống một nỗi đau ấm áp. Hắn không nhịn được bèn ôm cô càng chặt hơn, "Thực xin lỗi, Khê nhi, về sau anh sẽ về sớm hơn."
"Không cần đâu..." Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, "Em không muốn anh vì em mà chậm trễ công việc quan trọng, em thích chờ anh."
"Đứa ngốc này!" Lôi Dận cảm thấy thật không đành lòng, nâng khuôn mặt cô lên, thâm tình nhìn cô, "Trong lòng anh, em chính là việc quan trọng."
"Dận..." Hốc mắt Mạch Khê phiếm hồng. Hắn cứ thâm tình như vậy, cứ bảo vệ cho cô như vậy, còn cô thì dường như chẳng thể làm gì cả.
"Em nhớ là em chưa từng làm gì cho anh cả. Dận, anh có hiểu được tâm tư đó của em không? Em không muốn nhìn thấy anh mệt mỏi như vậy, không muốn anh vì chuyện công ty mà ưu sầu. Nhưng mà, tin tức lan truyền quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến em trở tay không kịp..."
"Khê nhi, yên tâm đi, tất cả mọi chuyện đã qua rồi." Lôi Dận ôm chặt lấy cô, nói nhỏ bên tai cô, "Em không phải làm gì cả, chỉ cần yêu anh là được rồi."
Trong lòng Mạch Khê nổi lên nỗi chua xót, chóp mũi cũng ê ẩm. Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lôi Dận, "Dận, chẳng lẽ chúng ta yêu nhau, thật sự không được sao? Vì sao nhiều người phản đối như vậy? Vì sao cha nuôi và con gái nuôi không thể yêu nhau? Chúng ta đâu có phải cha con có quan hệ huyết thống. Em rất sợ, thật sự rất sợ. Em cảm thấy chuyện này càng ngày càng phiền toái...."
Lôi Dận nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô, trong ánh mắt hắn cũng mang theo vẻ kiên định, cũng có đau lòng..."Khê nhi, anh cam đoan với em, không ai có thể tách chúng ta ra, tuyệt đối không thể!"
Sóng mắt Mạch Khê dao động, ngay cả cõi lòng cô cũng bị lời này của hắn làm cho rung động sâu sắc!
Mặt trời cứ theo thường lệ mọc lên, hẳn là hy vọng một ngày, tối thiểu cũng có nơi thấy được ánh sáng, cũng là để an ủi người bên cạnh mình.
Cánh cổng lớn của tòa thành từ từ mở ra, đoàn xe xa hoa từ trong lần lượt đi ra. Xe còn chưa tăng ga đã thấy một đám phóng viên như ruồi bọ bâu đến khiến toàn bộ vệ sĩ có mặt cũng phải bất ngờ.
Đoàn xe lọt trong đám phóng viên như thể rơi vào một đầm lầy, không thể tiến cũng không thể lui. Người trong xe chỉ có thể trơ mắt nhìn nhóm phóng viên kéo đến càng đông, cuối cùng gần như là bao phủ cả mấy chiếc xe.
Trong xe, Mạch Khê bị doạ không ít, sắc mặt tái nhợt nhìn chằm chằm vào đám phóng viên nhung nhúc quanh xe, ngay cả ngón tay cũng phát run.
Ngồi ở một ghế khác, sắc mặt Lôi Dận cũng xanh mét, ánh mắt lo lắng nhìn lũ phóng viên không ngừng xô lấn về phía trước.
"Lôi tiên sinh, làm sao bây giờ? Đột nhiên xuất hiện nhiều phóng viên như vậy, xe không đi được." Tài xế cũng bị đám phóng viên này làm cho hoảng sợ, cũng không biết là bọn người này từ đâu chui ra nữa.
Sắc mặt Lôi Dận nhìn thế nào cũng không thấy vẻ dễ chịu. Hắn bấm điện thoại, lạnh lùng nói...
"Phí Dạ, đám phóng viên này là như thế nào đây?"
"Lôi tiên sinh, sáng sớm hôm nay Lôi thị khởi động can dự truyền thông, chỉ khiến cho truyền thông bất mãn. Họ cho rằng Lôi thị làm như vậy là một tay che trời." Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói Phí Dạ. Không khó để tưởng tượng được, xe của hắn và xe của các vệ sĩ khác cũng bị lọt vào vòng vây của phóng viên, không nhích được nửa bước.
Theo bản năng, Mạch Khê quay đầu lại nhìn qua cửa kính xe ở phía sau. Tất cả đều là phóng viên, từ đầu đến cuối, không thể nhìn thấy xe vệ sĩ đâu. Cô còn nhớ rõ, vừa rồi lúc ra khỏi cổng thì khoảng cách xe này với xe vệ sĩ không quá xa mà. Còn bây giờ thì nó đã bị đám phóng viên này vây đến nỗi không thấy bóng dáng đâu. Thật đáng sợ!
Lôi Dận nghe thấy vậy, vẻ mặt không vui, hét lên...
"Tôi hỏi là, vì sao phóng viên tìm được địa chỉ của Bạc Tuyết bảo?"
"Chuyện này..." Trong thời gian ngắn Phí Dạ cũng không trả lời được.
"Lập tức phái vệ sĩ đến đây, tất cả những ai đang trong xe cũng xuống mà vệ sĩ trong tòa thành có bao nhiêu cũng ra hết đây cho tôi!" Lôi Dận nổi giận, giọng nói cực độ lạnh lẽo.
"Dạ!" Phí Dạ lập tức nhận lệnh.
Mạch Khê vô cùng kinh hãi, cô thật sự sợ đám phóng viên này sẽ mất lý trí mà phá xe...
Lôi Dận đưa tay kéo bàn tay lạnh lẽo của cô ủ vào lòng bàn tay. Vẻ tức giận vừa rồi hóa thành hư ảo khi hắn đối mặt với cô, giọng nói cũng dịu dàng...
"Khê nhi, không phải sợ, không có việc gì cả."
Mạch Khê cố kìm nén mà gật đầu, nhưng trong lòng lại nổi lên dự cảm bất an...
Các phóng viên tìm được Bạc Tuyết bảo điều này chứng minh họ đã quyết tâm đào ra mọi chuyện riêng tư của cô với Lôi Dận, thậm chí chỗ ở cũng không buông tha...
Cách đó không xa, đám phóng viên ồn áo huyên náo, ánh đèn máy ảnh không ngừng lóe lên, chụp cả bốn phía chiếc xe. Thấy trong xe không có động tĩnh gì, họ bắt đầu dùng sức gõ cửa kính xe, sau đó dí sát vào cửa kính mà chụp.
Mạch Khê gần như nằm cuộn tròn trong lòng Lôi Dận. Cảnh tượng này chẳng khác gì một bộ phim kinh dị, mà bên ngoài xe chính là một đám ma quỷ đang chờ ăn tươi nuốt sống người ta...
Mà Lôi Dận, sắc mặt hắn hiển nhiên trở nên ngày càng khó coi. Nhất là khi thấy đám phóng viên càng ngày đến càng nhiều thì bàn tay to đột nhiên nắm chặt lại!
Một đám vệ sĩ rốt cục cũng dẹp được đám người kia. Phí Dạ đi đầu, những vệ sĩ khác cố gắng ngăn phóng viên ở hai bên. Nhưng lũ phóng viên kia y như ngựa đứt cương, thậm chí có thể xô vệ sĩ ra để tiếp tục tiến về trước.
Con đường phía trước lại không thể đi được, không tưởng tượng cũng biết ở đó có rất nhiều phóng viên. Phí Dạ cố gắng đẩy đám người đang tiếp cận xe Lôi Dận, đám vệ sĩ phía sau cũng chỉ hận không thể rút súng ra mở đường.
"Lôi tiên sinh, xe không thể đi về phía trước được, làm sao bây giờ?" Phí Dạ nói trong điện thoại di dộng.
"Tản đám phóng viên ra hai bên, tôi với Mạch Khê sẽ lập tức đổi xe!" Lôi Dận chỉ có thể quyết định như vậy.
Gần như phải điều động đến bốn năm mươi vệ sĩ mới có thể tạm ngăn đám phóng viên ào lên. Tuy rằng có thể hạn chế được hành động của họ nhưng vẫn không thể khống chế họ chụp ảnh.
Phí Dạ tiến lên mở cửa xe.
Đôi chân thon dài được vây trong chiếc quần âu thẳng thớm xuất hiện, tiếp theo đó là cả thân hình cao lớn, Lôi Dận xuống xe, rồi hắn duỗi tay hướng vào trong xe.
Sắc mặt Mạch Khê tái hẳn đi, cô để mặc cho Lôi Dận ôm chặt mình vào lòng, ánh mắt vẫn cẩn thận nhìn đám phóng viên hai bên.
Hai người vừa xuống xe, bọn phóng viên lại bắt đầu điên cuồng. Thậm chí còn có phóng viên giơ cao máy ảnh lên. Trong một khắc này chỉ có thể nghe thấy tiếng nháy máy ảnh.
"Lôi tiên sinh, ngài cùng tiểu thư Mạch Khê từ tòa thành đi ra, như vậy có phải nghĩa là hai người đang sống chung?"
"Hiện tại có lời đồn tiểu thư Mạch Khê chính là con gái nuôi của ngài. Lôi tiên sinh, với chuyện này ngài có muốn nói gì không?"
"Lôi tiên sinh, Mạch Khê là con gái nuôi của ngài mà hai người hiện giờ lại đang là quan hệ yêu đương, đây không phải gọi là loạn luân sao?"
Lôi Dận không nói một lời, chỉ ôm lấy Mạch Khê. Phí Dạ đi phía trước mở đường, khó khăn lắm mới đến được xe đã đổi.
Mạch Khê theo bản năng nhìn về phía Lôi Dận. Lúc này cô mới hiểu được vì sao sáng nay tất cả phóng viên đều tập trung đông đúc ở đây. Thì ra hắn đã khởi động can dự truyền thông, có thể thấy chuyện này đối với giới truyền thông là một đả kích rất lớn.
Đang nghĩ ngợi tới đó, sự chú ý của các phóng viên lại chuyển sang Mạch Khê...
"Mạch Khê, xin cô đáp lại một chút về quan hệ của cô với Lôi Dận. Nghe đồn, tám tuổi cô đã được nhận nuôi đến tòa thành này, có phải vậy không?"
"Mạch Khê, Lôi tiên sinh, rốt cục là hai người từ khi nào bắt đầu nảy sinh tình yêu? Cái chết của Bạc Cơ có phải vì chuyện hai người yêu nhau hay không?"
"Mạch Khê, nghe nói mẹ cô cũng đã từng yêu say đắm Lôi Dận. Hiện giờ cô với Lôi Dận lại ngang nhiên yêu nhau, như vậy có phải là cô không quan tâm đến thời gian mẹ mình với cha nuôi yêu nhau đúng không?"
Mạch Khê nắm chặt tay, đầu móng tay gần như cắm chặt vào lòng bàn tay. Cô đã chẳng còn cảm giác đau đớn bởi những câu hỏi của đám phóng viên còn khiến cô đau đớn hơn.
Dường như Lôi Dận có thể nhận thấy sự căng thẳng của cô, bàn tay to nắm lấy bả vai cô, vỗ nhè nhẹ, dùng sự ổn trọng nhất an ủi cô, ý bảo cô yên tâm.
Mạch Khê hiểu được ý của hắn, hít một hơi thật sâu. Có trời mới biết cô rất muốn lớn tiếng mắng bọn phóng viên này. Chuyện cô yêu đương có liên quan gì đến họ chứ? Việc gì phải công bố với công chúng chứ? Cô thích yêu ai là chuyện của cô, bọn người này dựa vào cái gì mà hỏi này hỏi nọ chứ? Thậm chí cả chuyện của mẹ cô cũng chọc ra.
Có điều, vì Lôi Dận, cô vẫn nên nhịn. Nếu gây bão với phóng viên, chỉ càng làm mọi người nghĩ mình chột dạ.
Ngay khi sắp đến gần xe, có một tay phóng viên đột nhiên lớn tiếng hỏi…
"Mạch Khê, cô vẫn đang ở lại Bạc Tuyết bảo, như vậy có phải là ‘gần quan được ban lộc’ không? Có lời đồn, hoài nghi khuynh hướng tình dục của Lôi tiên sinh có vấn đề!"
Lời này vừa nói ra, toàn bộ đám phóng viên có mặt đều cười ha hả. Họ chẳng sợ hãi, dù sao cũng có nhiều người như vậy.
Tim Mạch Khê ‘thình thịch’ một tiếng. Cô mẫn cảm phát hiện ra sống lưng Lôi Dận rõ ràng cứng ngắc lại thì đau lòng vô cùng, thật sự không thể nhịn được nữa. Đột nhiên cô dừng bước, xoay người về phía sau…
"Các người nói đủ chưa? Bới chuyện riêng tư của người khác ra vui lắm sao? Các người là phóng viên, sao có thể nói hươu nói vượn như vậy chứ?"
Một tràng của Mạch Khê khiến đám phóng viên xôn xao bàn tán, cục diện đột nhiên không khống chế được. Trời sinh tính đơn thuần, Mạch Khê sao có thể biết được đây là kế sách bọn phóng viên hay dùng. Chỉ cần đương sự lên tiếng, chuyện kế tiếp sẽ rất thuận lợi.
Có điều…
Một phóng viên nghĩ như vậy thì những phóng viên khác cũng sẽ nghĩ như vậy. Tất cả mọi người đều nghĩ đến một mục tiêu là lấy được tư liệu trực tiếp nhất.
Thật vất vả mới cầm cự được qua hồi loạn không thể khống chế được thì lại có tay phóng viên cầm đầu đám người vọt qua vòng vệ sĩ lao đến trước mặt Mạch Khê. Tốc độ cực nhanh khiến đám vệ sĩ, thậm chí cả Phí Dạ và Lôi Dận đều không kịp phản ứng. Một đám phóng viên như nước lũ vây chặt lấy Mạch Khê.
"Mạch Khê, xin cô nói về cách nhìn nhận của cô."
"Mạch Khê, hai người có kết hôn không?"
"Mạch Khê…"
"Mạch Khê…"
Tất cả các phóng viên đều như phát điên, thậm chí còn liều lĩnh bắt đầu chụp cận mặt, có người còn đưa tay tóm lấy Mạch Khê. Nhân vật trong vụ tai tiếng tình ái lại ở cùng một nơi, đây đúng là tin nóng hổi mà.
Cánh tay Mạch Khê cảm giác thấy sự đau đớn, cô nhíu chặt mày, lớn tiếng kêu lên, "Buông tay ra! Các người buông tay ra."
Cô tựa như một phiến lá vô lực, chỉ có thể để cho mưa rền gió dữ táp qua táp lại.
Các phóng viên đâu bận tâm nhiều như vậy. Nếu nhân vật đã xuất hiện, không bắt lấy tin tức ngay thì mới là kẻ điên.
Mấy chiếc máy ảnh giơ lên cao thậm chí còn làm cho cánh tay mềm mại của Mạch Khê bị thương. Cảm giác đau đớn này khiến cô liên tục kêu to.
Tất cả vệ sĩ đều được điều động, đáng tiếc người ở đây quá nhiều, trong lúc nhất thời không thể tiến lên giải vây.
Một tiếng rống thảm thiết với tiếng thét phẫn nộ vang lên ít nhiều làm dịu đi sự điên cuồng của bọn phóng viên. Còn chưa chờ các phóng viên có phản ứng lại, đã thấy vang lên liên tiếp những tiếng kêu thảm. Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn của Lôi Dận phá tan đám người, toàn thân hắn toát lên khí chất cao ngạo cùng vẻ mặt như lang sói hoang dã, ngay cả ánh mắt cũng lóe ra nét u ám, phẫn nộ!
Ánh mắt này…chỉ có thể là ở loài sói khi đang cực kỳ phẫn nộ! Giờ khắc này, xuất hiện người đàn ông như vậy khiến tất cả phóng viên đều sợ tới mức hồn bay phách tán.
Bọn họ luôn nghe nói rằng, Lôi Dận là người lạnh lùng, khó gần, một màn ngày hôm nay đúng là khiến họ được lĩnh giáo!
"Buông bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!” Lôi Dận phẩy bàn tay của gã phóng viên đang tóm lấy cánh tay Mạch Khê. Hơn mười người phía sau gã ta cũng chao đảo theo. Mỗi người bọn họ đều trúng một quyền, ngã sõng xoài trên mặt đất, không ngừng kêu rên, cả máy ảnh cũng bị rơi vỡ.
Tên phóng viên này như là nhìn thấy ma quỷ, tận mắt nhìn thấy mình như bị sói hoang tóm lấy, ngay sau đó như thể bao tải mà lăn thụp xuống đất. Mấy tên phóng viên phía sau cũng không phải ngoại lệ, ngã nhoài hết ra.
“Dận…” Mạch Khê sợ tới mức giật mình sửng sốt. Cô chưa từng nhìn thấy bộ dáng Lôi Dận nổi điên như thế, lại chưa từng thấy cảnh tưởng hỗn loạn như vậy. Bộ dáng hắn y như một con sói ăn thịt người, toàn thân đều toát ra vẻ lạnh băng, ‘khát máu’.
Lôi Dận quay đầu nhìn thoáng qua cánh tay đang bị thương của Mạch Khê. Khuôn mặt anh tuấn biến sắc, trong lúc nhất thời hắn hoàn toàn mất kiểm soát. Bàn tay to lớn tóm lấy một tên phóng viên vẫn còn đang chụp ảnh. Lực từ bàn tay hắn siết mạnh khiến cả những phóng viên khác nhìn cũng phải khiếp sợ.
"Các ngươi thích chụp ảnh phải không? Được, ta cho các ngươi chụp đủ thì thôi!” Lôi Dận giáng mạnh một quyền vào mặt tên phóng viên. Chỉ một quyền thôi cũng đã khiến tên kia suýt chết, khóe miệng tóe máu.
Tên phóng viên đau đớn, kêu rên thảm thiết. Nhưng Lôi Dận như phát điên rồi, cứ nhằm vào tên đó mà đấm, đá, mỗi lần giáng đòn đều vô cùng mạnh.
Những phóng viên khác đã sớm quẳng sự quan tâm để chụp ảnh đi. Bộ dáng khát máu của Lôi Dận khiến họ sợ tới hồn siêu phách tán, liên tục lùi về phía sau.
"Là máy ảnh của ngươi đập vào cô ấy?” Lôi Dận bước nhanh đến, bàn tay to túm lấy một gã phóng viên khác, một cái hẩy tay tiếp theo cũng đủ khiến gã ngã sấp xuống đất trong sự kinh hãi của những người khác.
Đột nhiên hắn rút súng ra…
"Ngươi đã thích chụp ảnh như vậy, được lắm, ta khiến cho ngươi cả đời này không cầm nổi máy ảnh!” Nói xóng, mọi người con chưa có phản ứng kịp…đã thấy “Đoàng!” một tiếng súng!
Viên đạn không lệch một ly xuyên thẳng qua cổ tay tên phóng viên. Cùng với tiếng thét thảm thiết của gã, mùi máu tươi cũng quanh quẩn trong không khí, y như luồng khí lạnh lẽo, ma quỷ từ Lôi Dận…
"Á, tai nạn chết người..."
"Trời ạ..."
"Lôi Dận nổ súng!..."
Các phóng viên như đang nhìn thấy ma. Nhìn cảnh tượng đổ máu như thế này, ai ai cũng sợ tới nhũn chân, nặng nhọc chạy lui về sau. Bọn họ đều là phóng viên nhưng chưa từng trải qua trường hợp như vậy, ngay cả máy ảnh cũng quẳng hết.
Mạch Khê mở to hai mắt, như không thể tin mà nhìn về Lôi Dận cách đó không xa...
Bóng lưng hắn trong cảnh tượng đổ máu kia càng thêm lạnh băng. Bóng lưng cao ngạo toát lên vẻ tàn khốc của ma quỷ. Cô không nhìn thấy ánh mắt hắn lúc này nhưng cũng không khó để tưởng tượng ra. Sự kinh hãi của đám phóng viên này đủ để nói cho cô biết tất cả.
Rốt cục Phí dạ cũng vọt tới phía trước, đè lại súng trong tay Lôi Dận... "Lôi tiên sinh, ngài làm như vậy sẽ khiến cho người trên toàn thế giới này biết." Hắn nói nhỏ, sắc mặt lo lắng, lại lập tức nhìn về phía cánh tay đang không ngừng chảy máu của tên phóng viên rồi quát lớn, "Ngươi còn chưa đi?"
Tên đó cũng chẳng còn quan tâm đến máy ảnh, chật vật bỏ chạy, mặc cho cánh tay vẫn đang ứa máu.
Những phóng viên khác cũng không dám ở lại. Bọn họ chỉ muốn lấy được ít tin lá cải mà thôi, nhưng tin tức hôm nay đã đủ gây chấn động giới truyền thông, không chạy còn ở lại đến khi nào nữa.
"Lôi tiên sinh..." Vẻ mặt Phí Dạ thực lo lắng, hắn nhìn lũ phóng viên chạy trối chết, muốn nói lại thôi.
Lôi Dận không quan tâm đến Phí Dạ, trực tiếp ôm lấy bả vai Mạch Khê, thật cẩn thận nhìn miệng vết thương trên tay cô, đôi mày nhíu chặt lại...
"Về tòa thành trước đã."
Tâm tư Mạch Khê như người mộng du, đại não dừng lại ở cảnh tượng vừa rồi, về tòa thành như thế nào cũng không biết...
Mạch Khê lẳng lặng nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn đang tập trung dùng dung dịch oxy già rửa vết thương cho cô, vẻ mặt nhìn qua bình tĩnh, ổn trọng, cùng với người đàn ông ma quỷ ban nãy như là hai người vậy.
Các đốt ngón tay hắn còn có chút hồng hồng, là do vừa nãy đánh người. Ngẫm lại vừa rồi tên phóng viên hẳn là bị hắn đánh đến gần chết. Gần như chẳng có chuyện gì là không thể, người đàn ông này thật nguy hiểm. Nhưng hắn giận dữ chỉ là vì cô?
Thấy cô không hề chớp mắt nhìn, đáy mắt Lôi Dận nổi lên vẻ lo lắng, "Anh làm đau em sao?"
Mạch Khê nhẹ nhàng lắc đầu, mãi sau mới khẽ thở dài, "Dận, hành vi hôm nay của anh sẽ nhanh chóng bị đưa tin."
"Không sao." Lôi Dận ‘vân đạm phong khinh’ nói, dồn hết sự chú ý vào miệng vết thương của cô.
Mạch Khê cũng cố trấn định theo lời hắn, lại thêm một câu, "Họ sẽ đưa tin anh nổ súng làm bị thương phóng viên nữa."
Lôi Dận ngẩng đầu, nhìn cô rồi nhẹ nhàng cười, "Không sao." Ngữ khí hắn vẫn thản nhiên, hoàn toàn tương phản với vẻ tàn bạo khi nãy.
"Dận..." Mạch Khê thật sự không nhịn nổi, chẳng để ý đến vết thương liền giơ tay ôm lấy khuôn mặt cương nghị của hắn, ánh mắt nghiêm túc cùng với vẻ lo lắng...
"Em không muốn như vậy, không muốn anh vì em mà tranh cãi này nọ, không muốn anh vì em mà phải vất vả."
"Vậy còn em?" Lôi Dận kéo bàn tay nhỏ bé của cô xuống, thật cẩn thận để không chạm vào vết thương của cô, thâm tình nói nhỏ, "Không phải là em cũng vì anh mà đắc tội với phóng viên sao? Vừa rồi là ai đã rống ầm lên với phóng viên?"
"Dận, điều này sao giống nhau được. Bọn họ nói oan cho anh..." Mạch Khê lo lắng lên tiếng.
Lôi Dận nâng tay, ngón tay thon dài che trên bờ môi cô. Thấy vẻ mặt lo lắng của cô, hắn ôm lấy thân thể cô rồi khẽ thở dài, "Biết không, chưa bao giờ, chưa có ai quan tâm đến anh như vậy. Khê nhi, anh nói rồi, bất cứ chuyện gì cũng không thể ngăn cản anh yêu em, cho nên cứ giao tất cả cho anh, không cần lo lắng, được không?"
Nỗi bất an trong lòng Mạch Khê cùng với câu nói này của hắn dần dịu đi, trầm tĩnh hơn nhiều. Đúng vậy, cô phải tin tưởng người đàn ông này, không phải sao?
Nép trong lòng hắn, cô nhẹ nhàng gật đầu, để hắn tùy ý ôm mình càng chặt hơn...
Những tin tức bất lợi thật đúng như một cơn đại hồng thủy ập đến, đợt này rồi lại đến đợt khác. Tất cả đều chỉ nhằm vào Lôi thị! Lần này xem ra là đợt công kích trực tiếp nhất.
Lôi thị vốn đã phong tỏa các thông tin của truyền thông cùng các cơ quan ngôn luận, tiến hành việc can dự truyền thông quyết liệt. Ngay sau đó, phóng viên lại phát hiện Lôi Dận và Mạch Khê cùng đi cùng về. Tìm được căn cứ chính xác rằng hai người đang sống chung. Rồi lại đến tin tức về việc ẩu đả với phóng viên ngay trước Bạc Tuyết bảo, thậm chí cả chuyện nổ súng làm bị thương phóng viên...
Thực hiển nhiên, loại hành vi hung hăng này của Lôi Dận khiến cho giới truyền thông cực kỳ bất an. Bọn họ dùng thủ đoạn này để giữ an toàn cho bản thân, cũng chính là không ngừng công kích, tiếp tục công kích!
Lôi thị một lần nữa rơi vào nguy cơ nghiêm trọng. Nếu nói ban đầu chỉ là nguy cơ về xã hội thì nay đã chuyển thành mối nguy cơ về sự tín nhiệm! Trong nhận thức của họ, ‘hỉ nộ’ của Lôi Dận chẳng phải loại tầm thường, tính cách này sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thành ý hợp tác.
Mà Mạch Khê cũng rơi vào vô vàn những lời đồn nhảm nhí. Đối với chuyện Lôi Dận ra tay đánh người, có người cho rằng đây là hành động anh hùng, là giận dữ vì hồng nhan. Rất nhiều người nói hành vi của Lôi Dận tràn ngập khí phách, mười phần anh tuấn. Cũng có người lại cho rằng đây là ‘anh hùng không qua được ải mỹ nhân’. Vì một cô gái mà thành địch với truyền thông, thậm chí không để ý đến cơ nghiệp đã vất vả dốc sức gây dựng, điều này thực sự không phải là hành động khôn ngoan.
Tóm lại, trong lúc nhất thời, lời đồn nhảm nào cũng có. Vì thế Mạch Khê không lên mạng, cũng không đọc báo, thậm chí cả TV cũng ít xem. Hằng ngày, ngoài luyện hát cũng vẫn là luyện hát. Đối với những lời đồn bất lợi từ bên ngoài, cô cố gắng không để bị ảnh hưởng.
Cô còn có thể trấn tĩnh lại nhưng công ty thì không thể nào bình tĩnh, lý trí được. Nhất là phải đối mặt với vụ tai tiếng cực lớn như thế này. Vừa sau giờ cơm trưa, ban quản trị cũng những thành viên quan trọng đều đến phòng họp. Không chỉ thế, Jon còn đặc biệt gọi Mạch Khê đến tham gia hội nghị. Khi có người nhắc đến giải thưởng âm nhạc sắp tới, vẻ mặt ai cũng đăm chiêu. Mạch Khê thì vẫn ra vẻ bình tĩnh ngồi yên. Cô chỉ có thể làm vậy, nếu không cô sẽ không thể chịu nổi mà chạy thẳng ra khỏi phòng họp.
Mọi người vừa ổn định được chỗ ngồi, trợ lý công ty liền vội vội vàng vàng chạy vào phòng họp, sắc mặt cũng có vẻ khẩn trương, "Lôi tiên sinh đến đây, hình như là tự mình tham gia hội nghị."
Mọi người kinh hãi, không hề chần chừ, tất cả đều đứng dậy đi ra cửa nghênh đón. Lôi Dận liền đẩy cửa đi vào, ánh mắt lạnh băng gần như thổi quét cả phòng hội nghị...
Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Đánh giá:
Truyện Trò chơi nguy hiểm: Tổng tài tội ác tày trời
Story
Chương 171
10.0/10 từ 34 lượt.