Trò Chơi Chết Chóc

Chương 142

329@-
Dịch: Hạnh / Ảnh: Jas

Lúc này cũng đã có một thai nhi bò đến trước mặt họ rồi.

Dư Tô đang dựa lưng vào tường, phía trước là người phụ nữ trung niên, vì vậy con quỷ nhỏ cũng bò lên người bà ta trước tiên.

Người phụ nữ nọ run lẩy bẩy. Vì đang đứng kề sát bà ta nên Dư Tô ngay tức khắc cảm nhận được cơn run rẩy của người này.

Đây chắc chắn không phải là biểu hiện mà một người chơi nên có!

Dư Tô hiểu ngay tình hình hiện tại, cô nhấn con dao sâu thêm, lạnh lùng nói: "Kể hết mọi chuyện cho tôi, nếu không tôi sẽ giết cả hai ngay lập tức!"

Cơ thể người phụ nữ trung niên run lập cập. Thấy thai nhi đã bò đến bụng mình, bà ta bật khóc: "Đúng vậy, bọn tôi là NPC! Bọn tôi là NPC! Tôi xin cô đấy, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết mà..."

Anh chàng đầu đinh đứng cạnh liên tục dẫm lên đám quỷ con đang bò sát lại gần. Nghe người phụ nữ trung niên nói vậy, động tác của anh ta thoáng khựng lại, thét: "Chị Trương! Sao chị lại nói cho cô ta biết?!"

Dư Tô lạnh lùng liếc anh ta. Anh chàng nọ ngậm miệng ngay tức khắc.

"Các người là bác sĩ của phòng khám này?" Dư Tô hỏi, "Đám nhóc quỷ này đến báo thù các người. Các người bám theo tôi vì tôi là người chơi, tôi có đạo cụ, hay là... còn có luật chơi nào khác tôi không biết?"

Đương nhiên hai kẻ này sẽ không nói thật, nhưng Dư Tô có thể tìm được đáp án thông qua vẻ mặt của họ.

Cô không do dự thêm nữa, cầm dao cắm thẳng vào họng người phụ nữ nọ.

Người phụ nữ ú ớ một tiếng kinh ngạc, hai mắt trợn trừng, người mềm nhũn. Sau khi Dư Tô buông tay thì bà ta cũng ngã sụp xuống đất.

Đám thai nhi bò trên người anh chàng đầu đinh tụt xuống ngay tức khắc, con quỷ đang bám ống quần Dư Tô cũng bò xuống đất. Đám quỷ nhỏ cùng chen chúc lao về phía cái xác của người phụ nữ nọ.

Âm thanh gặm cắn và nhóp nhép nhai nuốt hòa vào với nhau, đám thai nhi còn phát ra những tiếng thở dài đầy thỏa mãn.

Dư Tô quay đầu, nhìn anh chàng đầu đinh đang thở hổn hển.

Người này vốn còn đang thở hồng hộc, thấy Dư Tô quay sang nhìn, nhịp thở gấp của anh ta ngưng lại ngay, sợ hãi lùi theo mép tường mấy bước.

Môi anh ta run rẩy, giọng cũng run run: "Cô, cô đừng lại đây..."

Dư Tô không nhúc nhích, chỉ nhíu mày nhìn anh ta, chưa biết mình nên làm gì mới phải.

Ba người này đúng là NPC như cô đã đoán, vậy họ chắc hẳn chính là mục tiêu báo thù của đám thai nhi rồi. Chỉ cần giúp đám hồn ma kia giết họ là nhiệm vụ này sẽ kết thúc.

Nhưng... sao lại đơn giản tới nhường này?

Chẳng lẽ tiêu đề "Một màn chơi đơn giản" là thật sao?

Đám thai nhi sẽ còn bận nhấm nháp cái xác của người phụ nữ trung niên thêm chút nữa. Dư Tô tóm lấy cổ áo anh chàng đầu đinh, trầm mặt: "Dễ quá nhỉ, giết nốt anh thôi là nhiệm vụ này sẽ kết thúc."

Cơ thể anh chàng nọ càng run thêm, anh ta lắc đầu lia lịa, bắt đầu nói năng lộn xộn: "Không, cô không thể... không thể giết tôi, nếu không tôi... nếu không cô cũng sẽ chết! Luật chơi của nhiệm vụ này là sống sót, cách duy nhất có thể giúp cô sống được là bảo vệ NPC, không để NPC bị lũ ma quỷ giết hết!"

Dư Tô tặc lưỡi, cầm dao kề sát mắt anh ta, chầm chậm lên tiếng: "Đương nhiên anh sẽ nói vậy để được tôi tha mạng. Nếu đây là sự thật thì từ lúc vừa gặp nhau các người đã kể tôi nghe rồi chứ chẳng đợi tới giờ. Giờ nói cho tôi nghe chân tướng thì tôi sẽ cho anh ra đi thanh thản, còn không... Để xem anh có muốn thử cảm giác bị lũ quỷ này cắn từng miếng từng miếng thịt một cho đến chết không?"

Gương mặt anh chàng đầu đinh méo xẹo chực khóc, anh ta cắn môi, không dám nói chữ nào.

Dư Tô nghiêng mình, để anh ta nhìn cho rõ thi thể đang bị gặm cắn của người phụ nữ trung niên.

Cô chầm chậm cất tiếng: "Sắp ăn xong rồi đấy, tiếp theo là tới lượt anh."

Anh chàng đầu đinh nọ run rẩy, hoảng loạn nói: "Tôi nói, tôi nói! Chúng tôi... là NPPC(*). Cô là người chơi tham gia nhiệm vụ số mười bốn, phải chứ? Ba chúng tôi không giống cô, bọn tôi là những người chơi đã chết trong các nhiệm vụ trước đó rồi! Ai ngờ chết rồi lại biến thành NPC trong trò chơi!"

(*) Non-player-party character: Một dạng NPC, không phải người chơi nhưng tham gia cùng một đội, đồng hành với người chơi.

"Thật ra tất cả các NPC trong trò chơi này đều là các người chơi đã chết, chỉ là phần lớn thời gian các NPC đều không làm chủ được nhận thức, chúng tôi như những số liệu đã được lập trình trong game online, chỉ có thể hành động theo những thiết lập có sẵn. Chỉ có lần này... phải, chỉ lần này, ba người chúng tôi mới nhớ ra được chuyện trước kia.

Đây là yếu tố làm tăng độ khó cho nhiệm vụ của cô, khiến cô tưởng rằng chúng tôi là người chơi, rồi không nghĩ ra được cách hoàn thành nhiệm vụ sau khi đám ma quỷ tìm tới..."

Anh chàng đầu đinh trần thuật với tốc độ nhanh nhất có thể, như chuẩn bị bật khóc tới nơi: "Dù gì thì trước đây chúng ta cũng đều là người chơi giống nhau, cô, cô tha cho tôi được không?"


"Tôi tha cho anh để tôi chết sao?" Dư Tô nhướn mày, dí con dao vào má anh ta: "Nói tiếp đi!"

Nhìn xác của người phụ nữ trung niên bị lũ thai nhi vây kín lấy tới độ không thấy nổi da thịt, anh chàng đầu đinh nuốt nước bọt, run giọng: "Trong màn chơi chúng tôi là NPC của phòng khám. Phòng khám này chuyên phẫu thuật phá thai bất hợp pháp cho bệnh nhân, thường thì cha mẹ sẽ không nhận xác thai nhi nên chúng tôi... mang chúng đi bán."

"Bán?" Dư Tô cau mày.

Anh chàng gật đầu như điên: "Đúng, đúng vậy. Có một số người mua về ăn, một số phơi thành xác khô, bán cho người ta nuôi làm quỷ..."

Dư Tô biết chuyện nuôi quỷ con, cũng biết có người quan niệm cuống rốn là vật đại bổ, thường tìm cách mua cuống rốn về ăn... nhưng chưa từng nghe tới chuyện ăn xác thai nhi.

Bảo sao lại có nhiều thai nhi quay về trả thù như vậy, bảo sao chúng lại ăn sạch từng miếng thịt trên mình hai thi thể nọ!

Cả người anh chàng đầu đinh run lẩy bẩy, mắt ứa lệ: "Chúng tôi đi theo cô là vì Ứng dụng nói nếu cô chết trước chúng tôi, nó sẽ cho chúng tôi cơ hội hồi sinh. Giờ tôi cũng chẳng cần hồi sinh nữa, cô cứ giết tôi luôn đi!"

Dư Tô mỉm cười: "Mấy lời hứa hẹn hồi sinh vớ vẩn như vậy mà các người cũng tin được sao? Chỉ e thân xác của mấy người ngoài hiện thực đã bị thiêu cháy thành tro từ bao giờ rồi, các người định hồi sinh kiểu gì? Hơn nữa tôi là người thực hiện màn chơi thứ mười bốn, các người thật sự nghĩ tôi sẽ chết trước ba NPC mình đầy sơ hở như các người sao?"

Anh chàng đầu đinh ngẩn ra, vẻ sợ hãi kinh hoàng của anh ta bị quét sạch đi theo lời Dư Tô. Anh ta cúi đầu, ủ dột: "Vậy nên chúng tôi mới chết từ những nhiệm vụ trước đó, còn cô thì sống tới giờ."

Dư Tô hỏi: "Còn một vấn đề nữa, anh còn biết gì về nhiệm vụ số mười bốn không?"

Anh ta cười khổ: "Cô chuẩn bị giết tôi rồi thì tôi còn nói cho cô làm gì?" Anh ta thoáng ngừng lại rồi nói tiếp: "Tôi chỉ có thể nói cho cô biết màn chơi này mới chỉ vừa bắt đầu thôi."

Dư Tô cũng đã đoán được chuyện này.

Dù rằng màn chơi này có tên [Một màn chơi đơn giản] nhưng chắc chắc nhiệm vụ không thể dễ dàng như tiêu đề.

Cô gật đầu, nói với anh ta: "Cảm ơn."

"Không có gì, cô ra tay đi." Anh chàng đầu đinh nhắm mắt lại, nói: "Không biết về sau tôi có còn cơ hội khôi phục trí nhớ không... Nếu được thì cô có thể giúp tôi tới phòng xx khu chung cư Bạch Hạc thành phố G, xem bố mẹ tôi có khỏe không được chứ?”

Dư Tô chợt thấy con dao trong tay mình nằng nặng.

Cô thoáng sững ra rồi gật đầu, đáp: "Tôi nhớ rồi, nếu có thể sống sót tôi sẽ giúp anh."

"Được, cảm ơn cô."

Dư Tô cắm dao vào cổ họng anh ta.

Máu tươi phun ra, anh chàng nọ ngã xuống đất, tiếng thông báo Hoàn thành nhiệm vụ vang lên trong đầu Dư Tô.

Sau đó, khung cảnh trước mặt Dư Tô chợt biến đổi. Dư Tô chớp mắt, thấy Phong Đình đang ngồi trước mặt mình với vẻ đầy lo âu.

Vậy là... xong rồi?

"Thế nào rồi?" Phong Đình khẽ nắm lấy vai cô, nôn nóng hỏi.

Dư Tô còn chưa kịp nghĩ kỹ, chỉ khẽ lắc đầu: "Em không biết."

Dư Tô bắt đầu hồi tưởng lại từ đầu tới cuối màn chơi, cho đến phút cuối khi nghe thấy âm thanh thông báo hoàn thành nhiệm vụ.

Nhưng... Dư Tô không hề có cảm giác sợ hãi tuyệt vọng như của mọi người, hơn nữa cô cũng chẳng hề ngất xỉu.

Anh chàng đầu đinh nói, màn chơi mới chỉ vừa bắt đầu.

Những người chơi hoàn thành nhiệm vụ chỉ để lại hai chữ "Là giả".

Vậy thì cảnh tượng trước mắt cô là giả sao? Cô vẫn còn đang trong màn chơi, Phong Đình mà cô đang thấy là giả, thông báo hoàn thành nhiệm vụ cô nghe được cũng là giả.

Phong Đình thoáng nhíu mày, hỏi: "Sao lại không biết? Em không thất bại phải không? Chắc chắn em sẽ không thất bại!"

Dư Tô không biết giờ mình nên làm sao, nếu giờ cô còn đang trong trò chơi thì những người, những cảnh tượng trước mắt đều là giả. Vậy cô phải làm gì mới có thể trở lại hiện thực?

Phong Đình ôm lấy cô, ôm thật chặt. Giọng anh vang lên chất đầy nỗi lo, anh hỏi: "Sao em không nói gì? Xảy ra chuyện gì sao?"



Dư Tô nhíu mày, vươn tay khẽ vỗ lưng anh. Cô cất tiếng: "Anh đừng lo, em hoàn thành màn chơi rồi, nhiệm vụ thành công."

Hai cánh tay đang ôm lấy cô của Phong Đình thoáng buông lỏng, anh cúi đầu nhìn cô, hỏi với vẻ nghi ngờ: "Vậy sao em không ngất xỉu?"

Dư Tô lắc đầu: "Em cũng không biết, nhưng em cũng không phát điên, đòi nhảy lầu tự sát."

Phong Đình thoáng suy nghĩ rồi nói: "Có lẽ không phải tất cả mọi người đều phải ngất xỉu, dù sao thành công là tốt rồi. Nào, em thử mở điện thoại ra xem xem."

Dư Tô mở ứng dụng Trò chơi chết chóc trong điện thoại, cô nhìn thấy thông báo hoàn thành màn chơi thứ mười bốn, ngoài ra còn có vài món đạo cụ và cả thông báo về nhiệm vụ số mười lăm.

Đồng hồ đếm ngược ngoài banner trên cùng ứng dụng còn ba trăm chín mươi chín ngày, hai mươi ba giờ năm mươi tám phút.

Tất cả... hoàn toàn không khác gì hiện thực.

Thấy màn hình điện thoại của Dư Tô xong, cuối cùng Phong Đình cũng có thể yên tâm.

Anh bật cười, cầm lấy tay Dư Tô, chạm vào chiếc nhẫn tuyệt đẹp trên ngón tay cô rồi nghiêm túc hỏi: "Giờ nhẫn thì em đeo rồi, trò chơi cũng đã kết thúc rồi, em có đồng ý cưới anh không?"

Dư Tô nhìn cặp mắt sâu lắng chân thành của anh, sự nghi ngờ trong lòng càng thêm sâu nặng.

Người trước mặt này đây và Phong Đình mà cô đã quen thuộc giống hệt nhau, từ giọng điệu cho đến biểu cảm đều giống y đúc.

Dưới ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của Phong Đình, cuối cùng Dư Tô cũng đáp lời: "Anh cầu hôn mà không quỳ xuống sao?"

Phong Đình ngẩn ra mất một giây rồi bật cười. Anh không nói gì mà quỳ thẳng xuống trước mặt cô, nắm lấy tay phải cô, rồi chân thành hỏi: "Tiểu Ngư, em có đồng ý cưới anh không?"

Dư Tô dùng cánh tay trái buông thõng cấu thật mạnh lên đùi mình, nhưng cơn đau dưới chân cũng không thể giúp cô phân biệt nổi rốt cuộc đây là thật hay giả.

Hiện giờ cô đang bị giam trong trạng thái mơ màng mù mờ.

Cô có thể đoán được nhiệm vụ sẽ không kết thúc ở phòng khám, nhưng lại không ngờ sau khi rời khỏi phòng khám bệnh bị ma ám nọ mình lại được đưa tới đây.

Mọi thứ ở nơi đây đều giống hệt như trước khi Dư Tô tiến vào thế giới trò chơi, thậm chí đến vẻ mặt Phong Đình nhìn Dư Tô khi cô mới quay về cũng hệt như lúc cô vừa rời đi.

Rốt cuộc đây là thật hay giả?

Dư Tô không hề hay biết hai chữ "Là giả" mà mọi người nói sau khi rời khỏi màn chơi có phải là chỉ tình cảnh lúc này không?

Hay là về sau sẽ có một ảo ảnh gì đó xảy ra, câu "Là giả" là để chỉ những sự việc này?

Dư Tô thấy mình sắp tự khiến bản thân điên đầu tới ngất xỉu rồi.

Sự im lặng kéo dài của Dư Tô khiến Phong Đình đang quỳ một chân dưới đất nhìn cô cũng phải sốt ruột.

Anh nắm lấy tay cô, hỏi: "Sao vậy? Em không đồng ý ư? Anh xin lỗi, anh nóng vội quá à?"

Dư Tô cúi xuống nhìn anh, khẽ gật đầu: "Em đồng ý."

Dư Tô không biết đâu là thật đâu là giả, cô chỉ có thể vừa đi từng nước vừa tính.

Nét cười trên gương mặt Phong Đình đậm thêm, anh vui mừng đứng dậy ôm chặt Dư Tô vào lòng, rồi cúi đầu hôn lên trán cô.

Dư Tô sững sờ, lòng cô không hề có chút rung động nào, cô không dám chắc người này là thật.

Nhưng tất cả mọi thứ đều quá giống thật.

Phong Đình đưa cô xuống nhà, dắt cô tới phố ẩm thực nổi tiếng nhất vùng, ăn không biết bao nhiêu món ngon.

Bọn họ dừng lại trước một cửa hàng nhỏ, mua hai tấm bùa bình an lớn màu đỏ.

Bà cụ bán bùa đã rụng hết hàm răng, bà cười híp mắt nói với hai người: "Cậu trai và cô bé hợp đôi quá, kết hôn rồi à?"

Phong Đình cười, trả tiền cho bà cụ: "Bọn cháu đính hôn rồi, cô ấy là hôn thê của cháu."



Chiều hôm ấy, hai người mua vài món đặc sản và đồ lưu niệm thủ công rồi lên xe tới thành phố cách đó gần nhất.

Hai người ở lại một đêm, hôm sau sẽ lên máy bay trở về nhà ngay lập tức.

Đến tận đêm, ngủ trên chiếc giường mềm mại dễ chịu của khách sạn rồi mà Dư Tô vẫn cảm thấy tất cả thật thiếu chân thực.

Cô không tin màn chơi đã kết thúc, khả năng cao nơi cô đang ở là giả, nhưng có đoán được là giả thì cũng biết làm sao? Cô không hề có manh mối về cách hoàn thành nhiệm vụ.

Có lẽ... sớm muộn gì cũng sẽ có gợi ý?

Sáng sớm hôm sau, hai người đã xách vali, lên đường tới sân bay chuẩn bị về nhà.

Địa điểm du lịch hai người chọn không quá xa, họ đi máy bay hơn hai tiếng là đã về tới nơi.

Sau khi máy bay cất cánh, Dư Tô cả đêm không ngủ cũng đã hơi gà gật, không biết thiếp đi từ bao giờ mà khi tỉnh lại cô phát hiện mình đang dựa đầu vào vai Phong Đình.

Trên người Dư Tô có đắp một chiếc chăn mỏng, tay Phong Đình vòng ra sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng khoác lên vai cô, khiến lúc Dư Tô tỉnh lại vẫn cảm thấy dễ chịu.

Dư Tô dụi mắt, ngẩng đầu dậy.

Phong Đình quay đầu cười với cô: "Tỉnh rồi à? Phải một lúc nữa mới tới nơi, em có thể ngủ thêm lát nữa."

Dư Tô lắc đầu, ngồi thẳng dậy. Lúc nay Phong Đình mới rút tay về, động tác cứng ngắc như đã duy trì tư thế này rất lâu rồi nên đâm tê tay.

Ở vào tình huống bất phân thật giả này Dư Tô chỉ có thể nhịn một chút thôi rồi cũng phải hỏi: "Tay anh tê rồi phải không?"

Nghe vậy, Phong Đình bèn chìa tay ra: "Đúng vậy, tê lắm, em phải xoa cho anh mới hết."

Dư Tô bật cười.

"Lúc nãy em nói mơ đấy." Phong Đình nói: "Em cứ nói, là giả, là giả."

Dư Tô ngẩn ra, hỏi: "Chỉ có vậy thôi sao?"

Phong Đình bất lực, cười nói: "Không nói gì mới là tốt nhất, nhiệm vụ đã kết thúc rồi, em đừng nhớ lại nữa, vài hôm thôi là cảm giác sợ hãi tuyệt vọng này sẽ tự phai nhạt đi."

Dư Tô thầm nghĩ làm sao cô có thể không nhớ lại được, thậm chí cô còn không biết thế giới này là thật hay giả.

Máy bay hạ cánh, hai người rời khỏi sân bay, bước ra đường lớn đợi taxi.

Phong Đình đặt hai chiếc vali xuống đất, nói với Dư Tô: "Em đứng đây đón xe đi, để anh mua nước."

Gần đó có một siêu thị mini, Dư Tô đưa mắt nhìn rồi gật đầu.

Phong Đình mỉm cười, bóp mặt cô rồi bước về hướng siêu thị.

Dư Tô đưa mắt nhìn bóng lưng anh, chầm chậm vươn tay chạm lên gò má mình. Nơi vừa bị anh bóp vẫn lưu lại chút cảm giác ấm áp, cảm giác chân thực này không hề có vẻ gì là giả dối.

Cô nhìn Phong Đình bước vào cổng siêu thị, có một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đen đi cách anh mấy bước chân cũng đang theo vào.

Vài giây sau, tiếng súng vọng ra từ siêu thị.

Tim Dư Tô thắt lại, đầu óc cô chợt tràn ngập dự cảm chẳng lành.

Cô vứt vali lại theo bản năng, chạy thẳng vào siêu thị.

Cùng lúc ấy, hàng tràng gào thét vọng ra.

Có người hoảng loạn bỏ chạy khỏi siêu thị, miệng thét lớn: "Giết người! Giết người!"

Dư Tô suýt va phải người đang bỏ chạy này. Cô đẩy người này ra rồi lao thẳng vào cửa.

Sau đó... cô nhìn thấy tên đàn ông đội mũ lưỡi trai đang đứng cười sằng sặc bên quầy thu ngân.



Bộ quần áo quá đỗi quen thuộc. Chỉ liếc mắt thôi Dư Tô cũng thấy đầu đau như búa bổ, mắt cô hoa lên.

Đó là Phong Đình, anh nằm giữa vũng máu, không nhúc nhích, không động đậy.

Chân Dư Tô mềm nhũn, cô phải vịn lấy kệ hàng mới có thể lê được bước. Khi đến gần anh, cô thấy rõ giữa trán Phong Đình có một lỗ đạn sâu hoắm.

Máu tươi cứ thế trào ra.

Mắt Phong Đình vẫn còn đang mở, vẻ mặt xem chừng như đang kinh ngạc. Trên vũng máu cạnh thân mình anh là hai chai nước, trong đó có một chai là vị Dư Tô thích nhất.

Cô nghe bên ngoài có tiếng còi báo động, đương nhiên ở nơi trọng yếu như sân bay thì cảnh sát sẽ có mặt rất nhanh rồi.

Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không hề có ý định chạy trốn, hắn ta đặt khẩu súng lên quầy thu ngân rồi bước lại dẫm lên xác Phong Đình.

Ngay giờ phút ấy, Dư Tô đã bỏ qua nỗi ngờ vực về thế giới thực thực giả giả này.

Cô vô thức lao lên, giáng nắm đấm lên gò má tên đàn ông nọ, ngăn không cho hắn ta dẫm lên xác Phong Đình.

Tên đàn ông nọ không ngờ sẽ có người ra tay với hắn, cú đấm hạ ngay thẳng mặt, hắn bèn quay đầu mò mẫm chiếc súng trên quầy, nhưng Dư Tô nhanh tay hơn, cô nhắm thẳng họng súng vào đầu hắn, bóp cò.

"Đoàng" một tiếng, thân mình tên đàn ông nọ run lên, ngã thẳng ra sau.

Tiếng còi xe dừng lại trước cửa, chỉ vài giây sau, một toán cảnh sát ập vào.

Cảnh sát điều tra ra thân thế tên sát nhân nọ rất nhanh, hắn ta là tội phạm đào tẩu. Bốn năm trước, khi hắn phạm tội, Phong Đình chính là người điều tra, đưa hắn vào tù, khiến hắn phải chịu án chung thân.

Sau đó hắn đã vượt ngục.

Về phần tại sao hắn lại xuất hiện ở đây thì cũng chẳng cần điều tra thêm nữa. Đương nhiên mục đích của hắn chính là báo thù Phong Đình.

Dư Tô đứng bên chiếc giường đặt xác Phong Đình, tay cô vẫn còn giữ chai nước anh mua cho mình trước khi chết. Cô nhìn gương mặt anh không chớp mắt. Anh chàng cảnh sát đứng cạnh kể cho cô nghe về lai lịch tên tội phạm, nhưng cô không hề quan tâm.

Cô chỉ biết, Phong Đình đã chết rồi.

Dù rằng cô có tự nhắc mình bao nhiêu lần rằng tất cả đều là giả, nhưng lòng cô vẫn đau đớn, đau đớn tới mức hít thở cũng thật khó khăn.

Không biết đứng đó được bao lâu thì có một tràng tiếng bước chân vang lên.

Dư Tô thoáng quay đầu, thấy Vương Đại Long xông vào cửa.

Chạy tới cách giường chừng hai mét, động tác của Vương Đại Long chậm lại, anh ta trân trân nhìn thi thể trên giường, rồi run rẩy bước từng bước lại gần.

Anh ta nhìn cái xác của Phong Đình hồi lâu rồi đột nhiên vươn tay lay thi thể, thét: "Sếp, anh đùa kiểu gì vậy, mau đứng dậy cho tôi! Anh đứng dậy đi nhanh lên! Đùa kiểu này chẳng vui chút nào cả!"

Nói xong, thân thể Vương Đại Long mềm nhũn, anh ta dựa vào giường, ngồi xổm xuống, trán tựa vào mép giường, từng tiếng nước nghẹn ngào trầm thấp vang lên.

Dư Tô đứng cạnh định nói gì đó, nhưng không thốt nổi thành lời.

Tất cả đều là giả, cô không phải buồn, Phong Đình còn đang ở ngoài thế giới thật chờ cô, anh không thể chết đột ngột như vậy được, đây chắc chắn, chắc chắn là giả!

Bạch Thiên, Đường Cổ, Hồng Hóa, Hồ Miêu và những người khác đều tới rồi.

Bọn họ đứng chật kín gian phòng, người thì bật khóc, người thì đứng nhìn với vẻ mặt nặng nề.

Đường Cổ bước tới gần Dư Tô, hạ giọng: "Để bọn tôi đưa cô về."

Dư Tô chớp mắt, đột nhiên cô muốn khóc.

Cô quay đầu nhìn Đường Cổ, hỏi: "Anh luôn rất thông minh, tôi muốn biết nếu tất cả mọi chuyện tôi đang trải qua là giả thì tôi phải làm gì để có thể thoát khỏi ảo ảnh này?"

Đường Cổ ngẩn ra, anh ta cúi đầu liếc gương mặt nhợt nhạt của Phong Đình, rồi lại nhìn Dư Tô với vẻ lo lắn, trầm giọng: "Chuyện cũng đã rồi, cô không tránh né được đâu, cô... đừng quá đau buồn."

Dư Tô cười khổ, Đường Cổ của thế giới trò chơi thật sự không thể đưa cho cô bất cứ gợi ý nào. Thậm chí anh ta còn cho rằng cô không chịu nổi kích thích nên bắt đầu nói năng điên rồ.

Vậy rốt cuộc cô phải làm sao mới có thể rời khỏi cái nơi quỷ quái này?!
Trò Chơi Chết Chóc
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Trò Chơi Chết Chóc Truyện Trò Chơi Chết Chóc Story Chương 142
9.8/10 từ 39 lượt.
loading...