Triệu Hoán Thần Binh

Chương 944: Cái gọi là tranh vẽ trên tường

Có thể nói ba nữ nhân phối hợp rất khó làm gì được họ. Trong di tích ma pháp viễn cổ cấm giết nhau, Dạ Tình, Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương càng an toàn hơn, cho nên khi mọi người người lạc nhau không quá lo lắng.

Có người cố ý không đi cùng người khác, dù sao di tích quá lớn, muốn chạm mặt rất khó khăn.

Hình Uyển cười khẽ:

- Đằng trước là đồ cổ cục gạch ta vừa nói, không biết có hiệu quả với Vu Nhai kia của các ngươi không?

Ngữ điệu trêu chọc, Hình Uyển nhấn mạnh hai chữ các ngươi.

Trong di tích ma pháp viễn cổ có một báu vật rất khó lấy, đó là tuyệt kỹ, công pháp, cách vận dụng nguyên tố. Thứ này vô hình, có lẽ giúp ích nhiều cho vài người, thường được vẽ trên tường. Mấy hôm trước có người học được tuyệt kỹ siêu cường đại, cũng có vài tranh vẽ trên tường không xem hiểu được có lẽ là thứ gì đó mạnh mẽ mà thất truyền.

Khi mọi người thấy tranh vẽ trên tường có thể tháo thì tháo, nếu không tháo được thì ghi chép lại. Trời biết có một ngày có thể nghiên cứu ra thứ giống phù văn không? Lúc hai nước giao chiến chẳng phải là có thể chiếm ưu thế?

Lý do Hình Uyển dẫn cảm ngộ, Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương đến là vì . . .

Khi Hình Uyển dò đường nhìn thấy mấy bức tranh vẽ trên tường người khổng lồ cầm gục gạch. Thứ có tác dụng với Vu Nhai đương nhiên ba nữ nhân sẽ không bỏ qua. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không nghi ngờ Hình Uyển, dù sao nàng là người của Thất hoàng tử, không cần hại ba nàng. Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ không biết rằng Hình Uyển là con cờ được Nhị hoàng tử sắp xếp bên cạnh Thất hoàng tử.

Dù Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ biết thì không tin Nhị hoàng tử sẽ hy sinh một quân cờ để đối phó bọn họ.


Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ đánh giá thấp Hoàng Phủ Cung thù hận, lòng hẹp hòi của gã. Hoàng Phủ Cung là thế tử Mông thân vương, người thừa kế đệ nhất thân vương Huyền Binh đế quốc, gã muốn một con cờ của Nhị hoàng tử không khó khăn gì.

Nghiêm Sương trợn trắng mắt nói:

- Gì mà Vu Nhai của các ngươi? Không liên quan đến ta.

Hình Uyển cười khúc khích:

- Hì hì, cái này khó nói. Ta nghe Nghiêm Sương nói phụ thân của ngươi định gả ngươi cho Vu Nhai.

- Tiểu Mỹ!

Nghiêm Sương nhéo mặt mập của Tiểu Mỹ, nàng không quá tức giận vì Tiểu Mỹ nhiều chuyện, chẳng qua muốn tìm cơ hội nhéo mặt. Khuôn mặt trắng trẻo của Tiểu Mỹ hằn hai dấu đỏ, nàng tủi thân mím môi nhưng đã quen. Bốn nữ nhân cười đùa đi tới trước đại sảnh Hình Uyển nói.

Khi Hình Uyển chỉ vào đại sảnh, định mang ba nữ nhân đi vào, Dạ Tình nổi lòng cảnh giác.

- Chờ chút, có điều không đúng.

Dạ Tình cảm giác xung quanh có tầng hơi thở kỳ lạ, dường như là hơi thở phù văn.


Dạ Tình không nghĩ nhiều, hắn cảm thấy là cạm bẫy phù văn có sẵn trong di tích ma pháp viễn cổ.

Kỳ ngộ và nguy hiểm cùng tồn tại, mấy ngày nay mọi người cảm nhận sâu sắc điều đó trong di tích ma pháp viễn cổ.

Hình Uyển thầm cau mày, khuôn mặt vẫn nở nụ cười tự tin:

- Không thích hợp gì? Mới rồi ta đã dò được.

Dạ Tình vẫn cẩn thận chú ý:

- Không, ta cảm giác được bên trong . . . A?

Qua chuyện Tiểu Mỹ lần trước khiến Dạ Tình căng thẳng thần kinh, không nắm chắc tuyệt đối thì nàng sẽ không mạo hiểm. Tức là dù không có Vu Nhai thì Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ sẽ không xảy ra chuyện gì. Dạ Tình cảm giác được không thích hợp nhưng nàng mới nói một lửa thì ngừng.

- Có chuyện gì?

Giọng Dạ Tình run run:

- Không có gì, chắc là ta quá lo.


Ngữ điệu rất nhỏ nên Tiểu Mỹ, Nghiêm Sương, Hình Uyển không nghe thấy. Bốn phía tối đen, ba thiên tài không thấy mắt Dạ Tình lóe tia vui sướng sau đó ẩn giấu thật sâu.

Nghe Dạ Tình nói, mắt Hình Uyển lóe tia sáng có ý cười, thành công.

Bốn nữ nhân nói cười đi vào căn phòng nghe nói có tranh vẽ cục gạch.

Khi Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Hình Uyển đi tới thì một bóng đen tựa u linh chậm rãi xuất hiện, giáp toàn thân đỏ thâm,x mặt nạ đỏ. Bóng đen chậm rãi tháo mặt nạ xuống, đó là khuôn mặt Vu Nhai.

Hình tượng A Kích không còn, bây giờ là Vu Nhai mặc sáo trang Đế Long tộc toàn thân.

Mới rồi Dạ Tình vui vẻ, thay đổi ý định là bởi vì nàng cảm giác được Vu Nhai tồn tại, không, là hắn cố sy để nàng nhận ra. Hai người từng có quan hệ thân thiết nhất, song tu với nhau, Dạ Tình không chỉ một lần thấy Vu Nhai đánh ra long văn Đế Long tộc, hắn chỉ cần khắc vài long văn dưới đất là nàng cảm nhận được hơi thở kia ngay. Dạ Tình từng nghe Vu Nhai nói hiện giờ trên Thần Huyền đại lục chỉ một mình hắn học được long văn.

Khi Dạ Tình định phản đối vào đại sảnh thì Vu Nhai đột nhiên phát ra hơi thở long văn, nàng thông minh trí tuệ tất nhiên hiểu ngay, vội sửa miệng. Có Vu Nhai ở đây thì Dạ Tình còn lo cái gì?

Dạ Tình đã xem nam nhân nàng trao trọn cuộc đời là người không gì không làm được.

Đám đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá gặp nguy hiểm lớn như thế, kết cuộc chết chắc nhưng Vu Nhai có thể giải mở, còn có cái gì hắn không làm được?

Tên khốn chết tiệt mất tích, không cho nàng chút gợi ý làm người ta lo lắng. Trách thì trách nhưng Dạ Tình hiểu gây ra nguy hiểm lớn như vậy, Vu Nhai mất tích là tốt nhất. Dạ Tình vẫn cảm giác A Kích là Vu Nhai, tuy hắn lấy hai thanh thánh binh ra nhưng nàng không quên con quái long buộc nàng 'hiến thân' cho Vu Nhai. Dạ Tình rõ ràng thực lực phù văn của Vu Nhai tiến bộ nhiều cỡ nào, cộng với con dê kia từng ở chung tám tháng với công chúa Nguyệt Lâm Sa.


Dạ Tình nhớ Vu Nhai từng nói muốn cứu đám người Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ, Độc Cô Cửu Tà, Lý thân Bá thì phải cứu quang minh chính đại, không để lại tai họa ngầm.

Tuy không nắm chắc trăm phần trăm nhưng Dạ Tình tin chín mươi phần trăm Vu Nhai là A Kích. Bây giờ Dạ Tình nắm chắc bao nhiêu phần trăm đã không còn quan trọng, tên khốn này háo sắc thì háo sắc nhưng chuyện gì xảy ra trên người hắn cũng không lạ.

- Hình Uyển tỷ tỷ nói bức tranh cục gạch đó nằm ở đâu?

- Bức tranh ở . . . Ha ha ha ha ha ha! Đương nhiên là ta lừa các ngươi, làm gì có tranh nào. Cục gạch? Đừng đùa, huyền binh bản mệnh buồn cười như vậy sao có thể xuất hiện trong di tích cổ loại này? Không ngờ các ngươi tin thật, buồn cười chết.

Chính giữa đại sảnh, Hình Uyển bỗng thay đổi thái độ hoàn toàn, nàng cười phá lên.

Nghiêm Sương biến sắc mặt nói:

- Hình Uyển, ngươi có ý gì?

Nghiêm Sương chợt nghĩ đến biểu hiện vừa rồi của Dạ Tình.

Hình Uyển điên cuồng nói:

- Có ý gì? Tất nhiên ta không rảnh lừa các ngươi chết, có người muốn ta dụ các ngươi đến đây, nếu không thì các ngươi nghĩ ta sẽ ở chung với đám bình dân đê tiện các ngươi sao? Thiên tài đến từ Bắc Đẩu? Trước kia ta chưa từng nghe Bắc Đẩu hành tỉnh nằm ở đâu, nó rác rưởi đến cỡ nào?

Hình Uyển vừa nói vừa nhanh chóng rời xa Dạ Tình, Nghiêm Sương, Tiểu Mỹ.

Triệu Hoán Thần Binh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh Truyện Triệu Hoán Thần Binh Story Chương 944: Cái gọi là tranh vẽ trên tường
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...