Triệu Hoán Thần Binh

Chương 866: Máu của Vua Đế Long tộc

- Vị đại nhân này, chúng ta . . .

Người trong doanh địa thở hồng hộc chạy tới nơi, ngoan ngoãn đứng sau lưng Dạ Tình nghe chỉ thị, đây là số phạn của kẻ yếu.

Dạ Tình lạnh nhạt nói:

- Các ngươi cũng thử xem.

Dạ Tình trở về bộ dạng tham lang thần nữ kiêu ngạo. Mọi người không biết trong lòng Dạ Tình phập phồng lo sợ, lúc đi đến di tích Đế Long tộc nàng không ôm nhiều hy vọng, sao có thể dễ dàng gặp U Hoang được? Kết quả Dạ Tình thật sự gặp U Hoang, tuy rằng chậm một bước nhưng còn gì không thỏa mãn? Ít nhất U Hoang đi vào sẽ có lúc đi ra.

Dạ Tình thầm na ủi mình như vậy, nhìn đám người đi vhướng cung điện, kết quả không cần nói cũng biết.

Không ai có thể chạm được cánh cửa. Trời đã sáng, bóng sáng và ảo giác trên mặt đất biến mất, lại trở về hình dạng mấy chục hố to. Mọi người như ở trong mộng, không biết chuyện vừa xảy ra là thật hay giả.

Thanh âm lạnh lùng đánh thức suy nghĩ của mọi người:

- Quay về doanh địa đi. Nhớ kỹ, ai dám để lộ tiếng gió thì ta giết không tha!

Vậy là bọn họ không nằm mơ. Lúc này cả đám trông thấy khuôn mặt nữ nhân kia, ngây người, đẹp quá. Nhưng sao trong mắt nàng chất chứa buồn bã, ưu sầu?

- A!


Bọn họ nhìn một lúc sau mới hiểu ý của Dạ Tình, mặt trắng bệch.

Dạ Tình lạnh lùng nói:

- Yên tâm, chỉ cần có lợi thì không thiếu các ngươi, nhưng nếu lộ tiếng gió . . . Hừ!

Tuy Dạ Tình không biết U Hoang có để ý người khác thấy hắn vào không, có sợ bị lộ tin không nhưng nàng rất chú ý. Di tích Đế Long tộc, trời biết sẽ hấp dẫn siêu cao thủ nào đến. Có lẽ U Hoang không quan tâm nhưng hắn đánh nhau với siêu cao thủ thì sẽ phớt lờ nàng. Dạ Tình quyết tâm để U Hoang nhìn thấy nàng đầu tiên khi hắn đi ra.

- Tuân lệnh! Đại nhân xinh đẹp, chúng ta tuyệt đối không để lộ chút gì.

Nếu không có Dạ Tình thì vài ngày sau bọn họ sẽ thông báo cho cao thủ lại đây để chia chút đỉnh, nhưng bây giờ có nữ nhân xinh đẹp này ở đây. Chỉ cần Dạ Tình muốn là nàng có thể giết sạch bọn họ, dù bọn họ có ý gì cũng không có can đảm làm.

Cứ thế bao gồm Dạ Tình, mọi người chờ đợi cung điện hoang tàn lại xuất hiện.

Vu Nhai không biết Dạ Tình đột nhiên đến, càng không biết nhờ nàng giúp hắn tránh vài nguy hiểm chưa biết. Vu Nhai từng bước một đi trong cung điện hoang tàn, bốn phía là đá vụn, ngói vỡ. Hình đế long điêu khắc sống động vì năm tháng mà xám bụi. Dù nơi này ẩn giấu trong trận pháp nhưng thật ra trừ cánh cửa cung điện còn vài chỗ có thể đi vào. Cung điện đã bị đánh thủng mấy cái lỗ lớn, chắc vài cao thủ từ bên ngoài đánh thủng vài cái hố to gây ra.

Cổ Đế Long Linh hét to:

- Chết tiệt, dị tộc khốn kiếp. Quả nhiên là vậy, thấy không? Những mảnh vụn này là sáo trang Đế Long tộc, những mảng tro bụi này là sách của Đế Long tộc. Tất cả đều bị hủy diệt, muốn giết cả nhà hắn quá!!!


Giọng Cổ Đế Long Linh thê lương, nó vươn ra long thể cảm nhận nơi nó từng sinh hoạt ở thời đại viễn cổ.

Cổ Đế Long Linh tiếp tục bảo:

- Cung điện nơi này chỉ là một góc ám điện, có nhiều chỗ hoàn toàn bị hủy diệt.

Vu Nhai nhìn bốn phía, lòng thầm tiếc nuối. Thì ra không chỉ đá vụn, gạch vỡ mà còn rất nhiều mảnh nhỏ, tro bụi xám bay lên theo bước chân Vu Nhai. Đặc biệt là những quyển sách, lòng Vu Nhai chảy máu.

- Cánh cửa kia là thủ đoạn cuối cùng của vua Đế Long tộc như ngươi nói?

cung điện hoang tàn chỉ là một góc ám điện, rất nhanh Vu Nhai đã đi hết một vòng. Vu Nhai thấy ở góc phòng là nơi duy nhất hoàn chỉnh trong cung điện, phù văn lơ lửng bên trên biểu thị nó bất phàm.

Cổ Đế Long Linh gật đầu, nói:

- Đúng vậy, chính là chỗ đó. Mở ra đi.

Tim Vu Nhai đập nhanh, tay thò vào long văn nhảy múa, không hề bị cản trở gì. Tất cả vật cản đã bị phá giải khi Vu Nhai sử dụng Đế Long kiếm kỹ lúc ở bên ngoài. Két một tiếng, cánh cửa từ từ mở ra.

Không có mùi gì, sạch sẽ kinh người.

- Đó là . . .


Trong phòng thật sự không có thứ gì, trống trơn khiến Vu Nhai vô cùng ngạc nhiên. Khi Vu Nhai nhìn kỹ thì thấy tận cùng gian phòng lơ lửng một giọt máu mắt thường khó thấy, xung quanh vẫn là long văn đan xen.

Cổ Đế Long Linh vọt lên, linh thể vặn vẹo hét to:

- Đây là máu của vua ta, thì ra vua ta để lại một giọt máu quan trọng cuối cùng!

Cổ Đế Long Linh nhìn giọt máu trân trân, nếu nó có nước mắt thì đã khóc ròng.

Bốp!

Một luồng sáng bắn ra từ long văn, bóng hình người bỗng nhiên xuất hiện. Đó là Vua Đế Long tộc lúc chưa bị nhất kiếm kinh thiên đánh vụn Vu Nhai từng thấy, tức là chiến sĩ giáp vàng tay cầm Cổ Đế Long kiếm.

Chiến sĩ giáp vàng Vua Đế Long tộc cứng ngắc nói:

- Hỡi tộc nhân của ta, khi ta xuất hiện trước mặt ngươi nghĩa là ta đã chết, Đế Long tộc gần đến bờ diệt tộc, ám điện bên ngoài đã hủy diệt, tri thức, lực lượng Đế Long tộc đều tan biến.

Vua Đế Long tộc chỉ là huyễn ảnh, còn lại di ngôn.

- Ta không cam lòng, ta không cam lòng! Khi ta để lại huyễn ảnh này chưa từng nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Ta giết chết người tiên tri tộc ta sẽ thua, nhưng nó để lại bóng ma trong lòng ta. Nay ta để lại một giọt tinh huyết ẩn chứa toàn bộ tri thức Đế Long tộc, cuối cùng ngươi cũng đến.


Giọng Vua Đế Long tộc càng trầm giọng nói:

- Hỡi tộc nhân của ta, hãy nuốt tinh huyết của ta vào, sở hữu tri thức, lực lượng của Đế Long tộc ta. Ta không để lại thứ gì cho ngươi, vì ta không biết ngươi có cường đại không, để lại nhiều thứ sẽ chỉ làm ngươi chết nhanh hơn. Một giọt tinh huyết, khi ngươi lĩnh ngộ được hết thì những thứ thuộc về Đế Long tộc sẽ tái hiện, ha ha ha ha ha ha!

Tim Vu Nhai đập nhanh theo lời Vua Đế Long tộc nói. Thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đây chính là thứ Vu Nhai muốn nhất. Giờ cho Vu Nhai mấy bộ kim giáp Đế Long tộc cũng không hấp dẫn bằng tinh huyết này.

- Tiểu tử, hãy nuốt đi, nó là thứ ngươi muốn.

Vua Đế Long tộc huyễn ảnh biến mất, Cổ Đế Long Linh đẩy tinh huyết đến trước mặt Vu Nhai.

Vu Nhai cảm nhận năng lượng cường đại bên trong tinh huyết, nhưng hắn hơi nghi ngờ là nhân loại có thể sử dụng tinh huyết của Đế Long tộc sao?

Vu Nhai không bị hấp dẫn mất đi bản tâm, hắn ngước đầu nhìn Cổ Đế Long Linh.

Vu Nhai nghe các binh linh trong cơ thể rống to:

- Chủ nhân, cẩn thận!

Vu Nhai thông qua Huyền Binh Điển cảm giác Cổ Đế Long Linh có hành động lạ lùng, lòng nổi lên cảnh giác. Vu Nhai không hoàn toàn tin tưởng Cổ Đế Long Linh nên mới nghi ngờ tinh huyết Đế Long tộc. Tuy nhiên Vu Nhai quá tự tin, vì tin Thôn Thiên Kiếm trấn áp, hắn không sợ Cổ Đế Long Linh ngáng chân. Dù bên trong long văn có nguy hiểm thì sao? Vu Nhai bị hủy diệt thì Cổ Đế Long Linh cũng không tốt lành gì, càng không được ích lợi.

Vẫn câu nói cũ, Vu Nhai có Huyền Binh Điển, có Thôn Thiên Kiếm sẽ dễ dàng bị tiêu diệt sao?

Triệu Hoán Thần Binh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh Truyện Triệu Hoán Thần Binh Story Chương 866: Máu của Vua Đế Long tộc
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...