Triệu Hoán Thần Binh
Chương 626: Gặp ma pháp sư liền trốn
Lỗ đại gia nói câu đầu là cố ý khiêm tốn.
- Ngươi có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không? Là Hoàng Phủ Cung thế tử từng được thánh binh sư Nhiếp Nam Phi khen là thiên tài võ học.
Lỗ đại gia không thật sự tức giận, gã chỉ muốn mượn cơ hội làm thân với Hoàng Phủ Cung, vài người diễn tò hề càng phụ trợ thế tử thiên tài, cường đại hơn.
Tiễn Linh phản ứng lại, hét lên:
- Các ngươi đi mau!
Tiễn Linh nạt bốn người Vu Nhai:
- Ta biết các ngươi muốn bênh ta nhưng các ngươi không giải được Miên Hoa quyền, các ngươi cũng không thể đắc tội thế tử, đi đi!
Lữ Nham, Cự Xỉ, Huyết Lệnh, Vu Nhai chớp mắt. Vu Nhai phản ứng nhanh, vừa gặp mặt Tiễn Linh đã nói câu đó tất nhiên có cái lý của nàng. Sợ hắn đắc tội với thế tử hay vì lý do gì khác?
Vu Nhai lắc đầu, định quay người đi.
- Chờ chút!
Hoàng Phủ Cung mở miệng nói:
- Nếu đã đến thì hãy cho mọi người một lời giải thích đi.
- Đúng vậy! Mới rồi còn sỉ nhục nhom Lỗ đại gia, bây giờ định đi? Các ngươi nghĩ mình là ai?
- Các ngươi biết dùng Miên Hoa quyền đúng không? Đánh ra cho xem đi!
- Theo ta thấy bọn họ chỉ là một đám hề muốn nịnh bợ Tiễn Linh tiểu thư . . .
Hội viên công hội võ học kêu gào đến cuối cùng ngừng bặt. Vì Miên Hoa quyền bị gọi là rác chậm rãi diễn biến trước mặt bọn họ. Không, là nhanh trong chậm, chậm trong nhanh, cảm giác rất hư vô. Không khí xung quanh bị cuốn theo quyền pháp, chỉ mấy đấm đã khiến toàn trường yên lặng.
- A, ngươi làm gì?
Bởi vì yên lặng nên thanh âm càng to rõ hơn. Vu Nhai không định dạy đại cực quyền cho bọn họ, đương nhiên Thái Cực dung hợp tinh túy âm dương kiếp trước, nội tình văn hóa thâm căn cố đế của Hoa Hạ không phải ai cũng học được. Dù có Vu Nhai chỉ điểm dến bây giờ Cự Xỉ, Lữ Nham chỉ học được da lông.
Hoặc là không muốn cho người học lén, hoặc vì muốn chứng minh Miên Hoa quyền càng lợi hại hơn, Vu Nhai trưc tiếp kéo một người có thực lực hoàng binh sư cao đoạn xuống, người này mới rồi la lớn tiếng nhất. Vu Nhai dùng Thái Cực đánh người.
Không gian vẫn yên lặng, không, có tiếng bùm bùm liên tục va chạm mặt đất.
- Ui!
Nam nhân trung niên hoàng binh sư cao đoạn nằm lì dưới đất, miệng mũi trào mắt, mắt trắng dã, mặt xanh như tàu lá chui. Nam nhân trung niên thê thảm như vậy không chỉ vì bị đánh, còn vì bực tức.
Lúc này Lỗ đại gia không rảnh giật mình, mới rồi quyền pháp của Vu Nhai khắc trong óc gã. Lỗ đại gia vội vàng đến bên cạnh một giây thiên đường, một giây địa ngục hoàng binh sư cao đoạn, huyền binh rót vào cơ thể gã. Lỗ đại gia hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn Vu Nhai chằm chằm.
Mấy chuyên gia võ học khó hiểu, nhưng Lỗ đại gia giật mình như vậy chắc chắn là có điều lạ. Bọn họ chạy tới kiểm tra người bị thương, sau đó biểu tình giống y như Lỗ đại gia.
Vu Nhai nhún vai:
- Đây là tinh túy của Miên Hoa quyền, dựa vào cái gì kêu ta nói cho các ngươi biết?
Vu Nhai mặc kệ mấy người đó, nhìn hướng Tiễn Linh. Lúc này Tiễn Linh sắp khóc, khuôn mặt lạnh lùng không còn nữa, đôi mắt ai không án bi thương.
Vu Nhai không hiểu ra sao, hỏi:
- Tiễn Linh, có phải ta lại gây họa?
Tiễn Linh nhỏ giọng nói:
- Không chỉ gây họa mà còn bị nguy hiểm mạng sống, mau đi đi.
Vu Nhai ngẩn người, lúc này hắn không đi nữa, chắc chắn chuyện liên quan đến Thủy Tinh, làm sao hắn đi được?
Vu Nhai thản nhiên nói:
- Tiễn Linh chiến hữu, mới xa cách bao lâu mà nàng đã không còn hiểu biết ta? Nguy hiểm mạng sống? Có lần nào ta không gặp nguy hiểm? Lần nào kẻ thù nguy hiểm không là đối thủ của ta . . . Rồi, ta đi, đi là được.
Vu Nhai hết cách đành bỏ chạy, nhưng thế tử Mông thân vương bị phá rối làm sao chịu cho hắn đi?
- Vị huynh đệ này xin chờ một chút, không biết . . .
Hoàng Phủ Cung chưa nói hết câu Lữ Nham, Cự Xỉ, Huyết Lệnh, Vu Nhai đã biến mất trong đám người, tốc độ nhanh làm người ta líu lưỡi. Từ đầu đến đuôi Hoàng Phủ Cung thành phông nền. Bốn người đi ra diễn luyện Miên Hoa quyền một lần, nhục nhã đám chuyên gia võ học, nói chuyện với Tiễn Linh xong chạy mất. Bọn họ phớt lờ câu hỏi của Hoàng Phủ Cung, không thèm nhìn nhân vật chính ngày hôm nay.
Hoàng Phủ Cung cố nén cơn tức, không để lộ gì trên nét mặt, giữ hình tượng. Nhưng cơ mặt thế tử Mông thân vương co giật.
- Thế tử . . .
- Mặc kệ hắn, chỉ cần ở trong đế đô thì hắn không trốn thoát lòng bàn tay của ta. Người phát minh Miên Hoa quyền dường như có quan hệ không đơn giản với Tiễn Linh như mặt ngoài, chẳng lẽ là . . .
Hoàng Phủ Cung nuốt ngược cục tức, chậm rãi phân tích. Cuối cùng Hoàng Phủ Cung nhớ ra đó là ai, khóe môi cong lên, mắt lóe tia hung tợn. Hoàng Phủ Cung hung dữ liếc hướng Tiễn Linh, muốn thấy nàng nhìn gã sẽ có phản ứng gì, tìm khoái cảm thay thế cảm giác buồn bực vừa rồi.
Nhưng Hoàng Phủ Cung quay đầu lại không thấy bóng dáng Tiễn Linh đâu.
Mặt Hoàng Phủ Cung từ đỏ biến thành đen, rất nhanh gã điều chỉn thâm ình, thầm nghĩ:
- Tiễn Linh cố đuổi họ Vu đi chắc vì sợ hắn bị ta xử lý? Ha ha ha ha ha ha!
Một thuộc hạ của Hoàng Phủ Cung chạy tới báo cáo tình huống người bị Miên Hoa quyền đánh xỉu:
Hoàng Phủ Cung hoang mang:
- Là sao?
Thuộc hạ trả lời:
- Tức là vết thương trên người hắn toàn do huyền binh bản thân tạo ra, có lực phản chấn kỳ lạ. Mỗi khi người này phát ra huyền binh sẽ bị Miên Hoa quyền chấn trở lại thân thể.
Hoàng Phủ Cung nghe đến đây quên hết chuyện Vu Nhai và Tiễn Linh. Thế tử Mông thân vương là thiên tài võ học, gã chưa từng nghe có quyền pháp như vậy. Cuối cùng Hoàng Phủ Cung đã hiểu tại sao mới rồi mấy chuyên gia võ học giậtm ình như thế.
Hoàng Phủ Cung nhỏ giọng nói:
- Vu Nhai? Thật sự muốn giẫm kẻ ti tiện tự cho là thiên tài như ngươi dưới chân mình.
Hoàng Phủ Cung không chỉ bị vẽ mặt trước mắt bao người, Vu Nhai còn cưỡi trên đầu gã với thân phân thiên tài hơn thế tử Mông thân vương. Mới rồi Tiễn Linh đuổi Vu Nhai đi gấp làm Hoàng Phủ Cung khá đắc ý, nhưng gã không biết rằng đó là gã tự mình đa tình.
Công hội võ học vẫn yên lặng, các hội viên không biết nên làm phản như thế nào, tâm tình cực kỳ phức tạp. Người vừa rồi chắc là kẻ phát minh ra Miên Hoa quyền? Rõ ràng tát một cái quá mạng vào mặt mọi người dù thân phận cao hay thấp. Nhưng tại sao Miên Hoa quyền có uy lực như vậy? Đám người chờ đợi mấy chuyên gia võ học giải thích, hy vọng được nghe giải đáp.
Hiện tại mọi người không mấy tin tưởng vào các chuyên gia võ học nữa.
Mọi người rất buồn bực, bốn người đến rồi đi vội vã, làm cả đám nổi hứng thú sau đó biến mất, thật tình . . .
Người thường hay huyền binh giả có mặt tại đây đều là người cuồng nhiệt võ học.
Triệu Hoán Thần Binh
- Ngươi có biết người đứng trước mặt ngươi là ai không? Là Hoàng Phủ Cung thế tử từng được thánh binh sư Nhiếp Nam Phi khen là thiên tài võ học.
Lỗ đại gia không thật sự tức giận, gã chỉ muốn mượn cơ hội làm thân với Hoàng Phủ Cung, vài người diễn tò hề càng phụ trợ thế tử thiên tài, cường đại hơn.
Tiễn Linh phản ứng lại, hét lên:
- Các ngươi đi mau!
Tiễn Linh nạt bốn người Vu Nhai:
- Ta biết các ngươi muốn bênh ta nhưng các ngươi không giải được Miên Hoa quyền, các ngươi cũng không thể đắc tội thế tử, đi đi!
Lữ Nham, Cự Xỉ, Huyết Lệnh, Vu Nhai chớp mắt. Vu Nhai phản ứng nhanh, vừa gặp mặt Tiễn Linh đã nói câu đó tất nhiên có cái lý của nàng. Sợ hắn đắc tội với thế tử hay vì lý do gì khác?
Vu Nhai lắc đầu, định quay người đi.
- Chờ chút!
Hoàng Phủ Cung mở miệng nói:
- Nếu đã đến thì hãy cho mọi người một lời giải thích đi.
- Đúng vậy! Mới rồi còn sỉ nhục nhom Lỗ đại gia, bây giờ định đi? Các ngươi nghĩ mình là ai?
- Các ngươi biết dùng Miên Hoa quyền đúng không? Đánh ra cho xem đi!
- Theo ta thấy bọn họ chỉ là một đám hề muốn nịnh bợ Tiễn Linh tiểu thư . . .
Hội viên công hội võ học kêu gào đến cuối cùng ngừng bặt. Vì Miên Hoa quyền bị gọi là rác chậm rãi diễn biến trước mặt bọn họ. Không, là nhanh trong chậm, chậm trong nhanh, cảm giác rất hư vô. Không khí xung quanh bị cuốn theo quyền pháp, chỉ mấy đấm đã khiến toàn trường yên lặng.
- A, ngươi làm gì?
Bởi vì yên lặng nên thanh âm càng to rõ hơn. Vu Nhai không định dạy đại cực quyền cho bọn họ, đương nhiên Thái Cực dung hợp tinh túy âm dương kiếp trước, nội tình văn hóa thâm căn cố đế của Hoa Hạ không phải ai cũng học được. Dù có Vu Nhai chỉ điểm dến bây giờ Cự Xỉ, Lữ Nham chỉ học được da lông.
Hoặc là không muốn cho người học lén, hoặc vì muốn chứng minh Miên Hoa quyền càng lợi hại hơn, Vu Nhai trưc tiếp kéo một người có thực lực hoàng binh sư cao đoạn xuống, người này mới rồi la lớn tiếng nhất. Vu Nhai dùng Thái Cực đánh người.
Không gian vẫn yên lặng, không, có tiếng bùm bùm liên tục va chạm mặt đất.
- Ui!
Nam nhân trung niên hoàng binh sư cao đoạn nằm lì dưới đất, miệng mũi trào mắt, mắt trắng dã, mặt xanh như tàu lá chui. Nam nhân trung niên thê thảm như vậy không chỉ vì bị đánh, còn vì bực tức.
Lúc này Lỗ đại gia không rảnh giật mình, mới rồi quyền pháp của Vu Nhai khắc trong óc gã. Lỗ đại gia vội vàng đến bên cạnh một giây thiên đường, một giây địa ngục hoàng binh sư cao đoạn, huyền binh rót vào cơ thể gã. Lỗ đại gia hoảng hốt ngẩng đầu lên, nhìn Vu Nhai chằm chằm.
Mấy chuyên gia võ học khó hiểu, nhưng Lỗ đại gia giật mình như vậy chắc chắn là có điều lạ. Bọn họ chạy tới kiểm tra người bị thương, sau đó biểu tình giống y như Lỗ đại gia.
Vu Nhai nhún vai:
- Đây là tinh túy của Miên Hoa quyền, dựa vào cái gì kêu ta nói cho các ngươi biết?
Vu Nhai mặc kệ mấy người đó, nhìn hướng Tiễn Linh. Lúc này Tiễn Linh sắp khóc, khuôn mặt lạnh lùng không còn nữa, đôi mắt ai không án bi thương.
Vu Nhai không hiểu ra sao, hỏi:
- Tiễn Linh, có phải ta lại gây họa?
Tiễn Linh nhỏ giọng nói:
- Không chỉ gây họa mà còn bị nguy hiểm mạng sống, mau đi đi.
Vu Nhai ngẩn người, lúc này hắn không đi nữa, chắc chắn chuyện liên quan đến Thủy Tinh, làm sao hắn đi được?
Vu Nhai thản nhiên nói:
- Tiễn Linh chiến hữu, mới xa cách bao lâu mà nàng đã không còn hiểu biết ta? Nguy hiểm mạng sống? Có lần nào ta không gặp nguy hiểm? Lần nào kẻ thù nguy hiểm không là đối thủ của ta . . . Rồi, ta đi, đi là được.
Vu Nhai hết cách đành bỏ chạy, nhưng thế tử Mông thân vương bị phá rối làm sao chịu cho hắn đi?
- Vị huynh đệ này xin chờ một chút, không biết . . .
Hoàng Phủ Cung chưa nói hết câu Lữ Nham, Cự Xỉ, Huyết Lệnh, Vu Nhai đã biến mất trong đám người, tốc độ nhanh làm người ta líu lưỡi. Từ đầu đến đuôi Hoàng Phủ Cung thành phông nền. Bốn người đi ra diễn luyện Miên Hoa quyền một lần, nhục nhã đám chuyên gia võ học, nói chuyện với Tiễn Linh xong chạy mất. Bọn họ phớt lờ câu hỏi của Hoàng Phủ Cung, không thèm nhìn nhân vật chính ngày hôm nay.
Hoàng Phủ Cung cố nén cơn tức, không để lộ gì trên nét mặt, giữ hình tượng. Nhưng cơ mặt thế tử Mông thân vương co giật.
- Thế tử . . .
- Mặc kệ hắn, chỉ cần ở trong đế đô thì hắn không trốn thoát lòng bàn tay của ta. Người phát minh Miên Hoa quyền dường như có quan hệ không đơn giản với Tiễn Linh như mặt ngoài, chẳng lẽ là . . .
Hoàng Phủ Cung nuốt ngược cục tức, chậm rãi phân tích. Cuối cùng Hoàng Phủ Cung nhớ ra đó là ai, khóe môi cong lên, mắt lóe tia hung tợn. Hoàng Phủ Cung hung dữ liếc hướng Tiễn Linh, muốn thấy nàng nhìn gã sẽ có phản ứng gì, tìm khoái cảm thay thế cảm giác buồn bực vừa rồi.
Nhưng Hoàng Phủ Cung quay đầu lại không thấy bóng dáng Tiễn Linh đâu.
Mặt Hoàng Phủ Cung từ đỏ biến thành đen, rất nhanh gã điều chỉn thâm ình, thầm nghĩ:
- Tiễn Linh cố đuổi họ Vu đi chắc vì sợ hắn bị ta xử lý? Ha ha ha ha ha ha!
Một thuộc hạ của Hoàng Phủ Cung chạy tới báo cáo tình huống người bị Miên Hoa quyền đánh xỉu:
Hoàng Phủ Cung hoang mang:
- Là sao?
Thuộc hạ trả lời:
- Tức là vết thương trên người hắn toàn do huyền binh bản thân tạo ra, có lực phản chấn kỳ lạ. Mỗi khi người này phát ra huyền binh sẽ bị Miên Hoa quyền chấn trở lại thân thể.
Hoàng Phủ Cung nghe đến đây quên hết chuyện Vu Nhai và Tiễn Linh. Thế tử Mông thân vương là thiên tài võ học, gã chưa từng nghe có quyền pháp như vậy. Cuối cùng Hoàng Phủ Cung đã hiểu tại sao mới rồi mấy chuyên gia võ học giậtm ình như thế.
Hoàng Phủ Cung nhỏ giọng nói:
- Vu Nhai? Thật sự muốn giẫm kẻ ti tiện tự cho là thiên tài như ngươi dưới chân mình.
Hoàng Phủ Cung không chỉ bị vẽ mặt trước mắt bao người, Vu Nhai còn cưỡi trên đầu gã với thân phân thiên tài hơn thế tử Mông thân vương. Mới rồi Tiễn Linh đuổi Vu Nhai đi gấp làm Hoàng Phủ Cung khá đắc ý, nhưng gã không biết rằng đó là gã tự mình đa tình.
Công hội võ học vẫn yên lặng, các hội viên không biết nên làm phản như thế nào, tâm tình cực kỳ phức tạp. Người vừa rồi chắc là kẻ phát minh ra Miên Hoa quyền? Rõ ràng tát một cái quá mạng vào mặt mọi người dù thân phận cao hay thấp. Nhưng tại sao Miên Hoa quyền có uy lực như vậy? Đám người chờ đợi mấy chuyên gia võ học giải thích, hy vọng được nghe giải đáp.
Hiện tại mọi người không mấy tin tưởng vào các chuyên gia võ học nữa.
Mọi người rất buồn bực, bốn người đến rồi đi vội vã, làm cả đám nổi hứng thú sau đó biến mất, thật tình . . .
Người thường hay huyền binh giả có mặt tại đây đều là người cuồng nhiệt võ học.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 626: Gặp ma pháp sư liền trốn
10.0/10 từ 29 lượt.