Triệu Hoán Thần Binh
Chương 237: Muốn đảo khách thành chủ sao?
Giọng nói Vu Nhai trở thành khàn khàn trầm thấp cực độ. Thôn Thiên Kiếm vẫn không có động tĩnh, dường nh vẫn có cảm giác đang cười nhạo.
Vù vù...
- Được được được lắm, rất tốt. Huyền Binh Điển ra!
Huyền Binh Điển màu đen bay ra, sau đó được mở ra, xuất hiện một trang trắng. Vu Nhai cố gắng kìm chế tính tình bạo ngược đang muốn phát ra, muốn ép tiểu đao xuống. Đáng tiếc dù hắn làm gì cũng không thể ép xuống. Ngay cả liên thủ ấn cũng không đánh ra được.
Tuyệt vọng sao?
Không...
- A...
Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên cười. Tiếng cười rất quỷ dị. Đột nhiên, tất cả áp chế đều bị hắn hủy bỏ. Tướng khí, huyền khí tất cả tiêu tan. Dường như hắn buông thả thể xác và tinh thần để tiểu đao tiến đến, nói:
- Tiểu đao à tiểu đao, chúng ta làm giao dịch có được không?
Oong!
Tiểu đao dường như có khả năng nghe được lời của hắn, oong một tiếng. Không ngờ thoáng cái nó đã trở nên an tĩnh. Phù văn màu đen cũng chậm lại. Ma Nhận này rõ ràng hiếu thắng hơn so với Thất Tinh Thần Kích rất nhiều. Ngay cả Binh Linh Thất Tinh Thần Kích cũng có thể nghe hiểu, hơn nữa khiếp sợ tiểu đao này.
Vu Nhai cười quỷ dị. Kết hợp với phù văn màu đen, lúc này Vu Nhai thật sự còn đáng sợ hơn so với chủ nhân U Hoang.
- Nhìn thấy không? Thanh kiếm này, chỉ cần ngươi đuổi thanh kiếm này từ bên trong Huyền Binh Điển ra ngoài, ta sẽ theo ngươi nhập ma. Huyền Binh Điển này cũng thuộc về ngươi. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là không thể tổn thương nữ hài phía dưới!
Vu Nhai thâm trầm nói.
- Chủ nhân!
- A...
Xích Thố bị dọa sợ!
- Ai!
U Hoang khẽ thở dài, không nhiều lời. Hắn rất hiểu tâm tình Vu Nhai, đổi thành chủ nhân trước của hắn cũng sẽ làm ra chuyện tương tự như Vu Nhai, thậm chí làm còn quá đáng, còn bạo ngược hơn.
- Tiểu tử Vu Nhai, ngươi điên rồi sao? Đây chính là ma binh, là Thí Thần Ma Nhận trong truyền thuyết!
- Ta cần gì quan tâm hắn là vật gì. Hiện tại ta chính là đang cùng ác ma giao dịch!
Vu Nhai nói:
- Ma Nhận, thế nào?
Oong!
Thí Thần Ma Nhận trong nháy mắt thu hồi tất cả phù văn, đâm về phía Thôn Thiên Kiếm trong Huyền Binh Điển. Hiển nhiên, nó đã tiếp nhận giao dịch này. Hiển nhiên nó rất hài lòng về Vu Nhai, càng thỏa mãn hơn đối Huyền Binh Điển vốn của Vu Nhai này.
Đương nhiên, có lẽ cũng cảm giác được Vu Nhai cũng không phải dễ dàng khống chế như vậy, có lẽ cảm giác được uy hiếp đáng sợ của Thôn Thiên Kiếm.
Thôn Thiên Kiếm cuối cùng không thể tiếp tục trầm mặc cười nhạo được nữa. Phù văn ngân sắc bay ra. Phù văn màu trắng bạc cùng màu đen giao nhau. Cùng lúc đó, không ngờ Huyền Binh Điển cũng tràn ra từng đạo phù văn, lại không ngăn cản hai thanh Thần Binh siêu cấp chiến đấu, mà bảo vệ thân mình, đồng thời cũng che chở cho Binh Linh và Huyền Binh của hắn, thậm chí còn che chở cho Vu Nhai!
Trong lòng Vu Nhai thoáng động, nhìn chằm chằm vào Huyền Binh Điển. Vừa rồi hắn quả thực lo lắng Huyền Binh Điển sẽ bởi vì hai thanh Thần Binh siêu cấp chiến đấu mà bị hủy diệt. Nhưng không nghĩ tới sẽ ung dung như vậy. Cho tới nay Vu Nhai đều có một tư tưởng sai lầm, cho rằng Huyền Binh Điển chỉ giống như một lọ, chỉ cần động vào sẽ bị bể nát. Hắn vẫn cho rằng Thôn Thiên Kiếm mới là trung tâm của Huyền Binh Điển.
Hiện tại hắn mới phát hiện mình đã nhầm, hơn nữa nhầm rất lớn. Thôn Thiên Kiếm chỉ là một kẻ ở trong Huyền Binh Điển mà thôi. Huyền Binh Điển mới là chủ nhân. Không không, mình mới là chủ nhân. Chỉ bởi vì lực lượng không đủ không cách nào mở ra được càng nhiều nội dung hơn mà thôi!
Thời điểm Huyền Binh Điển thức tỉnh, Thôn Thiên Kiếm đã tồn tại. Hơn nữa Thôn Thiên Kiếm chủ động hơn, khiến Vu Nhai nảy sinh ảo giác cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- A...
Ma Nhận đột nhiên cắt ra một khe nứt không gian, cứng rắn đâm vào bên trong Huyền Binh Điển, trực tiếp đi vào.
Trong lòng Vu Nhai thầm cả kinh, ý thức mượn lực lượng đột nhiên bạo phát của Huyền Binh Điển này đi vào thăm dò. Trước mắt là một mảnh thế giới hỗn độn. Ở trung tâm thế giới hỗn độn, một kiếm một đao đang không ngừng chém giết. Phù văn đấu với phù văn. Chỉ có điều dần dần, cảm giác Ma Nhận rơi xuống thế hạ phong.
Phù văn màu đen càng ít càng ít, phù văn ngân sắc càng lúc càng nhiều, không ngờ trong chớp mắt đã bị áp chế.
- Ma Nhận, ta tới trợ giúp ngươi!
Vu Nhai dùng ý thức truyền vào âm thanh vào trong thế giới hỗn độn.
Cùng lúc đó đánh thủ ấn. Dường như Huyền Binh Điển đột nhiên bạo phát, trong đầu hắn xuất hiện thêm mấy ấn quyết. Hắn cũng không biết cụ thể nên dùng như thế nào, chỉ biết là có thể dùng để tăng cường lực lượng Thần Binh, giống như gia tăng ma pháp vậy!
Chớp mắt, Thí Thần Ma Nhận giống như ăn phải thuốc co dược lực cường đại, điên cuồng xung phong liều chết.
Vu Nhai cảm giác được rõ ràng đây là thế giới thuộc về hắn. Có thể so sánh với Thôn Thiên Kiếm cùng Thí Thần Ma Nhận mà nói, hắn yếu nhỏ đến mức đáng thương. Nhưng ở trong thế giới Huyền Binh Điển, hắn mới là chủ nhân, hắn mới có quyền quyết định.
Đương nhiên, lực lượng của hắn hiện nay cũng không có cái gì là quân lệnh như núi, chỉ có thể thông qua loại phương pháp khác giúp đỡ một thanh Thần Binh trong đó.
Thí Thần Ma Nhận càng đánh càng thuận, được sự giúp đỡ của Vu Nhai sử dụng ra các loại kỹ năng.
Thôn Thiên Kiếm bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể liều mạng. Nó tuyệt đối không thể thật sự bị đánh ra khỏi Huyền Binh Điển. Vu Nhai ngẫm lại cũng thấy bi kịch. mình là chủ nhân lại muốn đuổi ác khách cũng không được.
- Ông...
Cuối cùng, Thí Thần Ma Nhận chiếm thượng phong. Thôn Thiên Kiếm thật sự cảm giác được không ổn. Thân kiếm chấn động, dường như gọi cái gì đó. Đúng lúc này, Thất Tinh Thần Kích và búa phản nghịch đều vọt vào. Đương nhiên, còn có hai Kiếm Linh Phong Doanh và U Hoang!
- Các ngươi muốn làm gì? Đừng quên ai mới là chủ nhân?
Sau khi Vu Nhai nhìn hai thanh Thần Binh lao tới, lại muốn đối đầu với Thí Thần Ma Nhận, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Hắn biết chắc chắn là do Thôn Thiên Kiếm triệu hoán bọn họ tiến vào. Thần sắc hắn lạnh như băng nói, trong lòng thầm cười nhạt.
Xem ra Thôn Thiên Kiếm thật sự không phải là thứ tốt lành gì. Muốn đảo khách thành chủ sao? Có lẽ nó thật sự không để mình vào mắt.
U Hoang thật ra không xông lên, mà lui trở về bên cạnh Vu Nhai. Khắc Liệt Luân Tư rất do dự, không biết nên làm thế nào mới tốt. Thí Thần Ma Nhận quá khủng bố, đây chính là thứ có thể tàn sát thần trong truyền thuyết, cũng được xưng là binh khí không rõ ràng.
Cũng không biết trên đời có phải có ma giới thật hay không. Có người nói nó chính là từ nơi đó đi ra.
Đại lục Thần Huyền nhìn dường như rất yên tĩnh, nhưng trong đó có rất nhiều nơ thần bí. Cho dù là Khắc Liệt Luân Tư hắn, đã từng là thế hệ cường giả cũng không hiểu nhiều lắm. Có thể không phải là Ma giới, mà là vũ khí của cường giả thượng cổ nào đó nhập ma.
Xích Thố đối chủ nhân Vu Nhai vẫn luôn rất bất mãn, nhưng cũng không dám lộn xộn. Nó cũng cảm giác được lợi ích của Huyền Binh Điển.
Triệu Hoán Thần Binh
Vù vù...
- Được được được lắm, rất tốt. Huyền Binh Điển ra!
Huyền Binh Điển màu đen bay ra, sau đó được mở ra, xuất hiện một trang trắng. Vu Nhai cố gắng kìm chế tính tình bạo ngược đang muốn phát ra, muốn ép tiểu đao xuống. Đáng tiếc dù hắn làm gì cũng không thể ép xuống. Ngay cả liên thủ ấn cũng không đánh ra được.
Tuyệt vọng sao?
Không...
- A...
Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên cười. Tiếng cười rất quỷ dị. Đột nhiên, tất cả áp chế đều bị hắn hủy bỏ. Tướng khí, huyền khí tất cả tiêu tan. Dường như hắn buông thả thể xác và tinh thần để tiểu đao tiến đến, nói:
- Tiểu đao à tiểu đao, chúng ta làm giao dịch có được không?
Oong!
Tiểu đao dường như có khả năng nghe được lời của hắn, oong một tiếng. Không ngờ thoáng cái nó đã trở nên an tĩnh. Phù văn màu đen cũng chậm lại. Ma Nhận này rõ ràng hiếu thắng hơn so với Thất Tinh Thần Kích rất nhiều. Ngay cả Binh Linh Thất Tinh Thần Kích cũng có thể nghe hiểu, hơn nữa khiếp sợ tiểu đao này.
Vu Nhai cười quỷ dị. Kết hợp với phù văn màu đen, lúc này Vu Nhai thật sự còn đáng sợ hơn so với chủ nhân U Hoang.
- Nhìn thấy không? Thanh kiếm này, chỉ cần ngươi đuổi thanh kiếm này từ bên trong Huyền Binh Điển ra ngoài, ta sẽ theo ngươi nhập ma. Huyền Binh Điển này cũng thuộc về ngươi. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là không thể tổn thương nữ hài phía dưới!
Vu Nhai thâm trầm nói.
- Chủ nhân!
- A...
Xích Thố bị dọa sợ!
- Ai!
U Hoang khẽ thở dài, không nhiều lời. Hắn rất hiểu tâm tình Vu Nhai, đổi thành chủ nhân trước của hắn cũng sẽ làm ra chuyện tương tự như Vu Nhai, thậm chí làm còn quá đáng, còn bạo ngược hơn.
- Tiểu tử Vu Nhai, ngươi điên rồi sao? Đây chính là ma binh, là Thí Thần Ma Nhận trong truyền thuyết!
- Ta cần gì quan tâm hắn là vật gì. Hiện tại ta chính là đang cùng ác ma giao dịch!
Vu Nhai nói:
- Ma Nhận, thế nào?
Oong!
Thí Thần Ma Nhận trong nháy mắt thu hồi tất cả phù văn, đâm về phía Thôn Thiên Kiếm trong Huyền Binh Điển. Hiển nhiên, nó đã tiếp nhận giao dịch này. Hiển nhiên nó rất hài lòng về Vu Nhai, càng thỏa mãn hơn đối Huyền Binh Điển vốn của Vu Nhai này.
Đương nhiên, có lẽ cũng cảm giác được Vu Nhai cũng không phải dễ dàng khống chế như vậy, có lẽ cảm giác được uy hiếp đáng sợ của Thôn Thiên Kiếm.
Thôn Thiên Kiếm cuối cùng không thể tiếp tục trầm mặc cười nhạo được nữa. Phù văn ngân sắc bay ra. Phù văn màu trắng bạc cùng màu đen giao nhau. Cùng lúc đó, không ngờ Huyền Binh Điển cũng tràn ra từng đạo phù văn, lại không ngăn cản hai thanh Thần Binh siêu cấp chiến đấu, mà bảo vệ thân mình, đồng thời cũng che chở cho Binh Linh và Huyền Binh của hắn, thậm chí còn che chở cho Vu Nhai!
Trong lòng Vu Nhai thoáng động, nhìn chằm chằm vào Huyền Binh Điển. Vừa rồi hắn quả thực lo lắng Huyền Binh Điển sẽ bởi vì hai thanh Thần Binh siêu cấp chiến đấu mà bị hủy diệt. Nhưng không nghĩ tới sẽ ung dung như vậy. Cho tới nay Vu Nhai đều có một tư tưởng sai lầm, cho rằng Huyền Binh Điển chỉ giống như một lọ, chỉ cần động vào sẽ bị bể nát. Hắn vẫn cho rằng Thôn Thiên Kiếm mới là trung tâm của Huyền Binh Điển.
Hiện tại hắn mới phát hiện mình đã nhầm, hơn nữa nhầm rất lớn. Thôn Thiên Kiếm chỉ là một kẻ ở trong Huyền Binh Điển mà thôi. Huyền Binh Điển mới là chủ nhân. Không không, mình mới là chủ nhân. Chỉ bởi vì lực lượng không đủ không cách nào mở ra được càng nhiều nội dung hơn mà thôi!
Thời điểm Huyền Binh Điển thức tỉnh, Thôn Thiên Kiếm đã tồn tại. Hơn nữa Thôn Thiên Kiếm chủ động hơn, khiến Vu Nhai nảy sinh ảo giác cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
- A...
Ma Nhận đột nhiên cắt ra một khe nứt không gian, cứng rắn đâm vào bên trong Huyền Binh Điển, trực tiếp đi vào.
Trong lòng Vu Nhai thầm cả kinh, ý thức mượn lực lượng đột nhiên bạo phát của Huyền Binh Điển này đi vào thăm dò. Trước mắt là một mảnh thế giới hỗn độn. Ở trung tâm thế giới hỗn độn, một kiếm một đao đang không ngừng chém giết. Phù văn đấu với phù văn. Chỉ có điều dần dần, cảm giác Ma Nhận rơi xuống thế hạ phong.
Phù văn màu đen càng ít càng ít, phù văn ngân sắc càng lúc càng nhiều, không ngờ trong chớp mắt đã bị áp chế.
- Ma Nhận, ta tới trợ giúp ngươi!
Vu Nhai dùng ý thức truyền vào âm thanh vào trong thế giới hỗn độn.
Cùng lúc đó đánh thủ ấn. Dường như Huyền Binh Điển đột nhiên bạo phát, trong đầu hắn xuất hiện thêm mấy ấn quyết. Hắn cũng không biết cụ thể nên dùng như thế nào, chỉ biết là có thể dùng để tăng cường lực lượng Thần Binh, giống như gia tăng ma pháp vậy!
Chớp mắt, Thí Thần Ma Nhận giống như ăn phải thuốc co dược lực cường đại, điên cuồng xung phong liều chết.
Vu Nhai cảm giác được rõ ràng đây là thế giới thuộc về hắn. Có thể so sánh với Thôn Thiên Kiếm cùng Thí Thần Ma Nhận mà nói, hắn yếu nhỏ đến mức đáng thương. Nhưng ở trong thế giới Huyền Binh Điển, hắn mới là chủ nhân, hắn mới có quyền quyết định.
Đương nhiên, lực lượng của hắn hiện nay cũng không có cái gì là quân lệnh như núi, chỉ có thể thông qua loại phương pháp khác giúp đỡ một thanh Thần Binh trong đó.
Thí Thần Ma Nhận càng đánh càng thuận, được sự giúp đỡ của Vu Nhai sử dụng ra các loại kỹ năng.
Thôn Thiên Kiếm bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể liều mạng. Nó tuyệt đối không thể thật sự bị đánh ra khỏi Huyền Binh Điển. Vu Nhai ngẫm lại cũng thấy bi kịch. mình là chủ nhân lại muốn đuổi ác khách cũng không được.
- Ông...
Cuối cùng, Thí Thần Ma Nhận chiếm thượng phong. Thôn Thiên Kiếm thật sự cảm giác được không ổn. Thân kiếm chấn động, dường như gọi cái gì đó. Đúng lúc này, Thất Tinh Thần Kích và búa phản nghịch đều vọt vào. Đương nhiên, còn có hai Kiếm Linh Phong Doanh và U Hoang!
- Các ngươi muốn làm gì? Đừng quên ai mới là chủ nhân?
Sau khi Vu Nhai nhìn hai thanh Thần Binh lao tới, lại muốn đối đầu với Thí Thần Ma Nhận, sắc mặt trở nên lạnh lùng. Hắn biết chắc chắn là do Thôn Thiên Kiếm triệu hoán bọn họ tiến vào. Thần sắc hắn lạnh như băng nói, trong lòng thầm cười nhạt.
Xem ra Thôn Thiên Kiếm thật sự không phải là thứ tốt lành gì. Muốn đảo khách thành chủ sao? Có lẽ nó thật sự không để mình vào mắt.
U Hoang thật ra không xông lên, mà lui trở về bên cạnh Vu Nhai. Khắc Liệt Luân Tư rất do dự, không biết nên làm thế nào mới tốt. Thí Thần Ma Nhận quá khủng bố, đây chính là thứ có thể tàn sát thần trong truyền thuyết, cũng được xưng là binh khí không rõ ràng.
Cũng không biết trên đời có phải có ma giới thật hay không. Có người nói nó chính là từ nơi đó đi ra.
Đại lục Thần Huyền nhìn dường như rất yên tĩnh, nhưng trong đó có rất nhiều nơ thần bí. Cho dù là Khắc Liệt Luân Tư hắn, đã từng là thế hệ cường giả cũng không hiểu nhiều lắm. Có thể không phải là Ma giới, mà là vũ khí của cường giả thượng cổ nào đó nhập ma.
Xích Thố đối chủ nhân Vu Nhai vẫn luôn rất bất mãn, nhưng cũng không dám lộn xộn. Nó cũng cảm giác được lợi ích của Huyền Binh Điển.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 237: Muốn đảo khách thành chủ sao?
10.0/10 từ 29 lượt.