Triệu Hoán Thần Binh

Chương 228: Chẳng lẽ có người?

Giá trị duy nhất của ngọn núi nhỏ bây giờ chính là trạm dịch, có thể trở về nghỉ ngơi bất cứ lúc nào. Vu Nhai suy nghĩ một chút, sử dụng một ít cây khô, tạo thành một lán gỗ phía dưới bộ xương thú cực lớn. Nghỉ ngơi đã. Sau khi dưỡng thương hai ngày, hắn mới hài lòng tiến sâu vào phía trong.

Địa bàn của Ám Dạ Ma Lang, Vu Nhai trực tiếp lướt qua. Cũng không lâu lắm hắn đã đến địa bàn của ma thú ngũ giai. Hắn vẫn lựa chọn con đường lần trước, tiêu diệt tạp chủng ngũ giai.

Lúc này ở đó đã có lĩnh chủ mới. Lình như lực lượng còn yếu hơn so với tạp chủng lần trước. Vu Nhai không do dự tiêu diệt nó. Lấy thực lực Linh Binh Sư lục đoạn của hắn hiện nay, muốn đối phó với ma thú ngũ giai sơ đoạn bình thường quả thực không tính là quá khó khăn.

Đương nhiên, hắn từ cảnh giới Hoàng Binh Sư cũng đã nhìn ra được, ma thú ngũ giai này tương tự như Hoàng Binh Sư. Sự chênh lệch rất lớn. Lấy thực lực của hắn bây giờ, sử dụng cạm bẫy và ám sát, đối phó với ma thú ngũ giai trung đoạn đã không tệ. Nếu đối phó với ngũ giai cao đoạn, khả năng thực sự rất ít. A, có lẽ còn có cơ hội. Chính là sử dụng ma pháp trận. Xem ra phải thu thập thật nhiều ma tinh.

Vu Nhai không nóng lòng thâm nhập, mà đi xung quanh bắt đầu điên cuồng săn giết ma thú. Với thực lực của hắn hiện tại có thể giết chết ma thú cao cấp hơn. Như vậy ma pháp trận bố trí ra cũng sẽ mạnh hơn. Đồng thời, hắn cũng bắt đầu rèn luyện kỹ năng và vũ kỹ của mình. Bao gồm hai bộ ám ảnh chặn giết trước sau của U Hoang, phong kỹ của Phong Doanh, kích kỹ của Thất Tinh Thần Kích, đương nhiên còn có búa kỹ của búa phản nghịch.

Khoảng thời gian trước thăng cấp quá nhanh. Hắn ngoại trừ cùng Nguyệt Lâm Sa chiến đấu ra, chính là đánh mấy trận chiến sinh tử sau khi đi ra ngoài. Rất nhiều đạo lý hắn vẫn không thể thông hiểu. Vừa lúc hắn mượn cơ hội này bổ sung tất cả.

Nếu như bây giờ có thể thuần thục tất cả các kỹ năng hiện đang nắm giữ, thậm chí dung hợp sáng chế ra chiến kỹ của riêng mình, chỉ sợ không cần sử dụng tới Thần Binh, muốn giết chết Hoàng Binh Sư cũng không phải là mộng tưởng. Đừng quên, tất cả kỹ năng trên người Vu Nhai đều mạnh mẽ tới mức đáng sợ, cũng không kém hơn so với bất kỳ gia tộc lớn nào. Ngay cả Vũ Qua cũng có thể vượt cấp, như vậy dòng chính gia tộc lớn sẽ mạnh mẽ tới mức độ nào?

- Phong Doanh, bây giờ chúng ta có thể bố trí ra bao nhiêu ma pháp trận?


Vu Nhai hỏi.

- Phong Doanh tính toán một chút, tổng cộng có tám viên ma tinh ngũ giai sơ đoạn, năm mươi ba viên tứ giai cao đoạn...

Tiểu tham tiền Phong Doanh lại bắt đầu tính toán tài sản cho Vu Nhai. Đã tròn một tháng trôi qua, Vu Nhai gần như mỗi ngày đều chém giết, mỗi ngày cũng bị thương. Thậm chí đi dạo ngay cả trong lãnh đại của ma thú ngũ giai. Dãy núi sương mù còn lớn hơn so với sự tưởng tượng, không có gì không thể giết nữa.

- Giết một con ma thú ngũ giai sơ đoạn nữa, có thể gom đủ ma pháp trận giết ba ma tinh ngũ giai sơ đoạn. Chỉ có điều ma tinh ma thú yếu vẫn có hơi ít. Chủ nhân, ngài còn phải giết thêm một vài ma thú tam, tứ giai nữa!

Phong Doanh nói.

Vu Nhai gật đầu. Quả thực, quá yếu cũng không muốn giết, kết quả thật sự không đủ.

- Chúng ta đi tìm ma thú quần cư.



- A, nơi này thật quỷ dị. Tại sao ta không cảm nhận được lĩnh chủ?

Vu Nhai đi tới một nơi hắn phán đoán là có ma thú ngũ giai sơ đoạn. Kết quả hắn tìm nửa ngày vẫn không tìm được lĩnh chủ. Dường như có người đã từng tới đây:

- Chẳng lẽ là có người?

- Chủ nhân, lấy tình huống trước mắt phán đoán, tỉ lệ có người đến đây rất cao. Ở đây dường như đã bị dọn dẹp.

- Chúng ta rời khỏi nơi này. Có thể không gặp thì không thấy. Người có thể tới đây đều là cao thủ.

Vu Nhai gật đầu trầm giọng nói.

Nói xong, Vu Nhai liền đi một hướng khác. Cuối cùng hắn chém chết một con ma thú ngũ giai sơ đoạn, gọm đủ ma tinh cần thiết để bày bố ba ma pháp trận. Sau đó hắn lại thử thăm dò phương hướng, tiến về phía trước. Nơi đó có ma thú ngũ giai cao đoạn.



Tốc độ chậm. Đây là điều Vu Nhai lựa chọn!

Phán đoán khoảng cách, lựa chọn quyết định phương hướng, bày ma pháp trận, sau đó... Xông vào!

- Gào...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trong dãy núi sương mù truyền đến tiếng ma thú giận dữ, rống lên rung trời. Hắc Yểm Cự Tượng cực lớn điên cuồng đuổi theo. Măt đất chấn động dữ dội. Con bò sát nhỏ đáng chết kia cũng dám tổn thương mình. Thật không thể tha thứ được.

Hắc Yểm Cự Tượng lấy hình thể tương đối lớn chạy nhanh ra khỏi lãnh địa. Chỉ có điều tốc độ thôi còn chưa đủ. Con bò sát nhỏ phía trước thật sự quá linh hoạt.

Trong giây lát, nó dừng lại, hình như cảm giác được có điều gì nguy hiểm.

Đúng vào lúc này, con bò sát nhỏ kia quay người lại, trong tay cầm thứ gì đó rất dài, không ngờ ném qua. Thứ đó đâm thật sâu vào trong máu thịt. Đây là thứ vừa tổn thương nó lúc trước. Đáng chết, tuy rằng không có vào nơi yếu hại, nhưng đau muốn chết.



Lực lượng chấn động. Loài bò sát nhỏ bị chấn động văng ra ngoài, lăn trên mặt đất mấy vòng, còn nôn ra mấy búng máu. Nhưng loài bò sát nhỏ này mạng cứng thật giống như loại côn trùng màu nâu có vỏ cứng, đứng dậy lại chạy ra ngoài. Nó đuổi theo. Nhất định phải đánh hắn thành cặn bã.

Hắc Yểm Cự Tượng điên cuồng gầm lên giận dữ. Nó không chịu nổi sự khiêu khích này. Cuối cùng nó rơi vào ma pháp trận đã chuẩn bị sẵn từ lâu.

- Ma pháp trận, phong tỏa!

- Gào...

Lại có tiếng rống lên. Chỉ có điều lần này là tiếng rống thảm thiết.

Vu Nhai thở hắt ra một hơi, lau vết máu bên miệng. Hắn còn chưa kịp vui mừng, tim hắn lại lập tức đập mạnh. Bởi vì U Hoang đột nhiên thức tỉnh, nhắc nhở hắn nói:

- Da Hắc Yểm Cự Tượng quá dầy, thịt quá nhiều, ma pháp trận không giết chết nó được.

- Cái gì? Vậy phải làm sao bây giờ?

Triệu Hoán Thần Binh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh Truyện Triệu Hoán Thần Binh Story Chương 228: Chẳng lẽ có người?
10.0/10 từ 29 lượt.
loading...