Triệu Hoán Thần Binh
Chương 222: Cưỡng gian
Vì lý do gì khiến lão viện trưởng bênh vực tiểu tử họ Vu như vậy. Chẳng lẽ là vì Nghiêm Lôi sao?
Thành chủ đa nghi có chút giật mình.
- Tiểu Bạch, ngươi nói tiếp!
Lão viện trưởng không để ý, trực tiếp đi về phía Lãnh thành chủ. Tiểu đoàn trưởng
tiểu đoàn Tinh Binh mang một cái ghế tới cho lão viện trưởng ngồi xuống. Đồng thời, lão viện trưởng lại vẫy vẫy tay, bảo Vu Tiểu Dạ qua đứng ở bên cạnh hắn.
- Không biết thành chủ có thể để ta hỏi các chứng nhân mấy câu được không?
Mượn kiếm huynh nhìn về phía thành chủ hỏi.
- Xin cứ tự nhiên!
Thành chủ ngồi xuống, sau đó dường như không quan tâm tới chuyện này, cùng lão viện trưởng nói chuyện phiếm.
Mượn kiếm huynh gật đầu, sau đó nhìn về phía nhân chứng ở cửa hàng bạc Bình Minh, hỏi:
- Xin hỏi Văn tiên sinh chiều hôm qua ở đâu, thật sự làm việc ở cửa hàng bạc sao?
- Đương nhiên. Chiều hôm qua ta làm việc ở ngay trong cửa hàng bạc, cũng tận mắt thấy nữ nhân này cùng Nhị lão gia của Vu gia đã chết đi vào cửa hàng bạc lấy tiền. Ở đây còn có mức ngân phiếu của hắn!
Nhân chứng ở cửa hàng bạc lấy ra định mức ngân phiếu nói. Phía trên còn có chữ khí của Vu nhị gia.
Mượn kiếm huynh không nhiều lời, chỉ liếc mắt nhìn qua định mức ngân phiếu, sau đó quay đầu nhìn về phía mấy vị nhân chứng khác, hỏi bọn họ nhìn thấy Vu Thiên Tuyết và Vu nhị gia vào giờ nào, địa điểm nào. Mấy người này đêm qua đã luyện cả một buổi tối, tất nhiên nói có lý có tình.
Mượn kiếm huynh cũng không sốt ruột. Chờ sau khi bọn họ nói xong, hắn vẫn gật đầu. Dương lão sư nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sốt ruột hận không thể xông lên đánh hắn vài cái.
Cuối cùng, Mượn kiếm huynh cầm thanh kiếm trang trí không biết được hắn mua từ lúc nào, cực kỳ ưu nhã nhìn về phía nhân chứng của cửa hàng bạc:
- Dựa theo thời gian bọn họ nói để suy đoán, thời điểm phu nhân Vu Thiên Tuyết và Vu nhị gia tiến vào cửa hàng bạc chắc là khoảng hai giờ chiều. Nhưng ta rất hiếu kỳ, vì sao thời gian ghi trên định mức ngân phiếu lại là ba giờ =hai khắc?
- Cái này... Có lẽ bọn họ còn đi đâu đó nữa.
- Nhưng vị nhân chứng này lại nói hắn nhìn hai người bọn họ tiến vào cửa hàng bạc.
Mượn kiếm huynh cười nói.
- Đúng rồi, đúng rồi. Ta nhớ bọn họ trở ra, đến chỗ quán trà dành cho quý khách ở trong cửa hàng bạc ngồi một lúc mới đến lấy tiền. Cũng không biết bọn họ nói chuyện gì, trong lúc đó đã phát sinh tranh cãi!
Nhân chứng ở cửa hàng bạc toát mồ hôi lạnh nói.
- Phải không? Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?
Mượn kiếm huynh nói.
- Vâng, đúng vậy!
- Nhưng sao ta lại nghe người ta nói, lúc hai giờ ngươi còn ở phòng nghỉ ngơi tại cửa hàng bạc ngủ trưa?
Mượn kiếm huynh mỉm cười, bộ dạng nắm chắc tất cả. Nếu như không phải lão viện trưởng ở đây, hiện tại chỉ sợ hắn đã bị người của Lạc gia và Hoàng Vu Phu đè xuống. Nhưng lão viện trưởng ngồi ở chỗ kia, không người nào dám làm khó dễ, chỉ có thể nghe hắn nói xong, tâm tư cũng theo đó càng lúc càng nặng nề.
- Này, này, ai nói. Ta không có thói quen ngủ trưa.
Nhân chứng cửa hàng bạc khẩn trương nói.
- Thành chủ đại nhân, ta cũng muốn mời mấy nhân chứng đến, không biết có
được không?
Mượn kiếm huynh không để ý tới hắn, mà khom lưng nhìn thành chủ, vừa chỉ vào nhân chứng của Lạc gia nói:
- Hơn nữa ta muốn hỏi mấy vị này trước được không?
Nếu như Lãnh Thu Dương muốn thiên vị Vu Nhai, tất nhiên sẽ không nhiều lời. Hắn trực tiếp chấp thuận, gọi mấy nhân chứng của Lạc gia tới, lại cho mời nhân chứng của Mượn kiếm huynh tới.
Sau khi vài người này đi vào, đều tỏ ra rất sợ hãi. Rõ rang bọn họ không biết vì sao mình lại bị dẫn đến đây, còn gặp được thành chủ đại nhân trong truyền thuyết.
Mượn kiếm huynh không nói nhảm nữa, trực tiếp hỏi một người nói:
- Tuyết phu nhân, nếu như ta nhớ không nhầm, nàng chắc là quản lý của hàng bạc Thiên Minh ở đường Thiên Xu tại Bắc Đấu Thành. Không biết ngày hôm qua vào lúc hai giờ, nàng đang làm gì?
- Hai giờ ngày hôm qua sao?
Tuyết phu nhân có phần sững sờ. Đột nhiên trên mặt giống như được bôi phẩm đỏ.
Mụ nội nó, chuyện gì xảy ra? Vào hai giờ ngày hôm qua ta ở trong phòng với tiểu tử họ Văn kia. Lẽ nào cửa hàng này có năng lực lớn như vậy, biết được mà bẩm báo tới thành chủ sao?
- Cái này, cái này...
- Cứ việc nói. Thành chủ ở đây, nếu như nàng bị người uy hiếp, thành chủ sẽ làm chủ cho nàng.
Mượn kiếm huynh nói.
Lãnh Thu Dương khẽ nhíu mày. Lão tử làm chủ cái rắm. Nếu như những bình dân kia, mỗi người đều muốn ta làm chủ, vậy còn làm thành chủ cái rắm. Về nhà tu luyện còn tốt hơn.
- Đúng vậy, lão phu sẽ làm chủ cho nàng.
Lãnh Thu Dương cười khan vài tiếng. Cảm giác nhận được sự kính ngưỡng của dân chúng, hắn vẫn rất thích.
Dù sao cũng là người quản lý một cửa hàng bạc, đã từng gặp qua vài nhân vật lớn. Tâm niệm nàng vội chuyển. Nàng chợt quỳ xuống, lớn tiếng khóc:
- Thành chủ, đều là do họ Văn này ép ta. Mong thành chủ làm chủ cho ta!
Một khuôn mặt đầy nước mắt, Tuyết tiểu thư nói ra chuyện nàng bị uy hiếp như thế nào, bị Cưỡng Gian thế nào. Nghe nàng nói, thực sự là người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ.
Nhưng nàng lại bị Cưỡng Gian suốt một buổi chiều. Như vậy chính là, cho dù là ba giờ hai khắc, lúc này nhân chứng cửa hàng bạc cũng không có khả năng gặp Vu Thiên Tuyết và Vu nhị gia.
Sắc mặt Lạc gia chủ đặc biệt tái nhợt. Tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu ngược lại còn may. Dù sao hắn cũng không mấy hứng thú đối với chuyện của Vu Nhai, chỉ đứng ra vì đám Lạc gia mà thôi.
- Nàng thối lắm. Rõ ràng là nàng câu dẫn ta, nói bảo đảm chờ nàng thăng chứ làm quản lý cửa hàng bạc Thiên Minh tại Bắc Đấu Thành, sẽ cho ta cơ hội làm người quản lý ở chi nhánh. Nếu không với chút tư sắc của nàng, có trời mới đi cưỡng gian nàng!
Họ Văn kia không biết thế nào lại vọt ra.
- Lão nương là một nữ nhân tuân thủ đúng nữ tắc, sao có thể câu dẫn ngươi. Đều là do ngươi uy hiếp ta.
Tuyết phu nhân đứng lên mắng to.
Trong đại điện phủ thành chủ bất tri bất giác biến thành cái chợ. Hai người chửi đổng thì thôi, còn thiếu chút nữa lao vào đánh nhau. Có thể đây là lần đầu tiên ở bên trong phủ thành chủ của đế quốc Huyền Binh phát sinh chuyện quần chúng đánh nhau như vậy.
Trên mặt Lãnh Thu Dương lộ vẻ giận dữ, vung tay lên. Hai người trực tiếp bay ra ngoài.
Sau đó Mượn kiếm huynh lại đưa ra mấy vấn đề hỏi mấy nhân chứng do hắn mời tới. Thời gian làm chứng của các nhân chứng bên Lạc gia hoàn toàn không khớp.
Cuối cùng lại có một lão anh hùng đi tới. Đó là hàng xóm của Vu Thiên Tuyết. Người này nói:
- Trong khoảng thời gian này vị Vu nhị gia kia thường xuyên đến nhà Vu phu nhân. Lúc đó tuy rằng ta phát hiện Vu phu phân có phần khác thường, nhưng cũng không nghĩ là có chuyện gì. Không ngờ được lại là ca ca hãm hại muội muội!
Tuy rằng địa vị lão anh hùng không cao, lại đại biểu cho một tập thể, đại biểu cho hàng ngàn hàng vạn lão binh đã chiến đấu cho đế quốc Huyền Binh.
Triệu Hoán Thần Binh
Thành chủ đa nghi có chút giật mình.
- Tiểu Bạch, ngươi nói tiếp!
Lão viện trưởng không để ý, trực tiếp đi về phía Lãnh thành chủ. Tiểu đoàn trưởng
tiểu đoàn Tinh Binh mang một cái ghế tới cho lão viện trưởng ngồi xuống. Đồng thời, lão viện trưởng lại vẫy vẫy tay, bảo Vu Tiểu Dạ qua đứng ở bên cạnh hắn.
- Không biết thành chủ có thể để ta hỏi các chứng nhân mấy câu được không?
Mượn kiếm huynh nhìn về phía thành chủ hỏi.
- Xin cứ tự nhiên!
Thành chủ ngồi xuống, sau đó dường như không quan tâm tới chuyện này, cùng lão viện trưởng nói chuyện phiếm.
Mượn kiếm huynh gật đầu, sau đó nhìn về phía nhân chứng ở cửa hàng bạc Bình Minh, hỏi:
- Xin hỏi Văn tiên sinh chiều hôm qua ở đâu, thật sự làm việc ở cửa hàng bạc sao?
- Đương nhiên. Chiều hôm qua ta làm việc ở ngay trong cửa hàng bạc, cũng tận mắt thấy nữ nhân này cùng Nhị lão gia của Vu gia đã chết đi vào cửa hàng bạc lấy tiền. Ở đây còn có mức ngân phiếu của hắn!
Nhân chứng ở cửa hàng bạc lấy ra định mức ngân phiếu nói. Phía trên còn có chữ khí của Vu nhị gia.
Mượn kiếm huynh không nhiều lời, chỉ liếc mắt nhìn qua định mức ngân phiếu, sau đó quay đầu nhìn về phía mấy vị nhân chứng khác, hỏi bọn họ nhìn thấy Vu Thiên Tuyết và Vu nhị gia vào giờ nào, địa điểm nào. Mấy người này đêm qua đã luyện cả một buổi tối, tất nhiên nói có lý có tình.
Mượn kiếm huynh cũng không sốt ruột. Chờ sau khi bọn họ nói xong, hắn vẫn gật đầu. Dương lão sư nhìn thấy cảnh tượng như vậy, sốt ruột hận không thể xông lên đánh hắn vài cái.
Cuối cùng, Mượn kiếm huynh cầm thanh kiếm trang trí không biết được hắn mua từ lúc nào, cực kỳ ưu nhã nhìn về phía nhân chứng của cửa hàng bạc:
- Dựa theo thời gian bọn họ nói để suy đoán, thời điểm phu nhân Vu Thiên Tuyết và Vu nhị gia tiến vào cửa hàng bạc chắc là khoảng hai giờ chiều. Nhưng ta rất hiếu kỳ, vì sao thời gian ghi trên định mức ngân phiếu lại là ba giờ =hai khắc?
- Cái này... Có lẽ bọn họ còn đi đâu đó nữa.
- Nhưng vị nhân chứng này lại nói hắn nhìn hai người bọn họ tiến vào cửa hàng bạc.
Mượn kiếm huynh cười nói.
- Đúng rồi, đúng rồi. Ta nhớ bọn họ trở ra, đến chỗ quán trà dành cho quý khách ở trong cửa hàng bạc ngồi một lúc mới đến lấy tiền. Cũng không biết bọn họ nói chuyện gì, trong lúc đó đã phát sinh tranh cãi!
Nhân chứng ở cửa hàng bạc toát mồ hôi lạnh nói.
- Phải không? Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?
Mượn kiếm huynh nói.
- Vâng, đúng vậy!
- Nhưng sao ta lại nghe người ta nói, lúc hai giờ ngươi còn ở phòng nghỉ ngơi tại cửa hàng bạc ngủ trưa?
Mượn kiếm huynh mỉm cười, bộ dạng nắm chắc tất cả. Nếu như không phải lão viện trưởng ở đây, hiện tại chỉ sợ hắn đã bị người của Lạc gia và Hoàng Vu Phu đè xuống. Nhưng lão viện trưởng ngồi ở chỗ kia, không người nào dám làm khó dễ, chỉ có thể nghe hắn nói xong, tâm tư cũng theo đó càng lúc càng nặng nề.
- Này, này, ai nói. Ta không có thói quen ngủ trưa.
Nhân chứng cửa hàng bạc khẩn trương nói.
- Thành chủ đại nhân, ta cũng muốn mời mấy nhân chứng đến, không biết có
được không?
Mượn kiếm huynh không để ý tới hắn, mà khom lưng nhìn thành chủ, vừa chỉ vào nhân chứng của Lạc gia nói:
- Hơn nữa ta muốn hỏi mấy vị này trước được không?
Nếu như Lãnh Thu Dương muốn thiên vị Vu Nhai, tất nhiên sẽ không nhiều lời. Hắn trực tiếp chấp thuận, gọi mấy nhân chứng của Lạc gia tới, lại cho mời nhân chứng của Mượn kiếm huynh tới.
Sau khi vài người này đi vào, đều tỏ ra rất sợ hãi. Rõ rang bọn họ không biết vì sao mình lại bị dẫn đến đây, còn gặp được thành chủ đại nhân trong truyền thuyết.
Mượn kiếm huynh không nói nhảm nữa, trực tiếp hỏi một người nói:
- Tuyết phu nhân, nếu như ta nhớ không nhầm, nàng chắc là quản lý của hàng bạc Thiên Minh ở đường Thiên Xu tại Bắc Đấu Thành. Không biết ngày hôm qua vào lúc hai giờ, nàng đang làm gì?
- Hai giờ ngày hôm qua sao?
Tuyết phu nhân có phần sững sờ. Đột nhiên trên mặt giống như được bôi phẩm đỏ.
Mụ nội nó, chuyện gì xảy ra? Vào hai giờ ngày hôm qua ta ở trong phòng với tiểu tử họ Văn kia. Lẽ nào cửa hàng này có năng lực lớn như vậy, biết được mà bẩm báo tới thành chủ sao?
- Cái này, cái này...
- Cứ việc nói. Thành chủ ở đây, nếu như nàng bị người uy hiếp, thành chủ sẽ làm chủ cho nàng.
Mượn kiếm huynh nói.
Lãnh Thu Dương khẽ nhíu mày. Lão tử làm chủ cái rắm. Nếu như những bình dân kia, mỗi người đều muốn ta làm chủ, vậy còn làm thành chủ cái rắm. Về nhà tu luyện còn tốt hơn.
- Đúng vậy, lão phu sẽ làm chủ cho nàng.
Lãnh Thu Dương cười khan vài tiếng. Cảm giác nhận được sự kính ngưỡng của dân chúng, hắn vẫn rất thích.
Dù sao cũng là người quản lý một cửa hàng bạc, đã từng gặp qua vài nhân vật lớn. Tâm niệm nàng vội chuyển. Nàng chợt quỳ xuống, lớn tiếng khóc:
- Thành chủ, đều là do họ Văn này ép ta. Mong thành chủ làm chủ cho ta!
Một khuôn mặt đầy nước mắt, Tuyết tiểu thư nói ra chuyện nàng bị uy hiếp như thế nào, bị Cưỡng Gian thế nào. Nghe nàng nói, thực sự là người thấy thương tâm, người nghe rơi lệ.
Nhưng nàng lại bị Cưỡng Gian suốt một buổi chiều. Như vậy chính là, cho dù là ba giờ hai khắc, lúc này nhân chứng cửa hàng bạc cũng không có khả năng gặp Vu Thiên Tuyết và Vu nhị gia.
Sắc mặt Lạc gia chủ đặc biệt tái nhợt. Tổng chỉ huy kỵ vệ Bắc Đấu ngược lại còn may. Dù sao hắn cũng không mấy hứng thú đối với chuyện của Vu Nhai, chỉ đứng ra vì đám Lạc gia mà thôi.
- Nàng thối lắm. Rõ ràng là nàng câu dẫn ta, nói bảo đảm chờ nàng thăng chứ làm quản lý cửa hàng bạc Thiên Minh tại Bắc Đấu Thành, sẽ cho ta cơ hội làm người quản lý ở chi nhánh. Nếu không với chút tư sắc của nàng, có trời mới đi cưỡng gian nàng!
Họ Văn kia không biết thế nào lại vọt ra.
- Lão nương là một nữ nhân tuân thủ đúng nữ tắc, sao có thể câu dẫn ngươi. Đều là do ngươi uy hiếp ta.
Tuyết phu nhân đứng lên mắng to.
Trong đại điện phủ thành chủ bất tri bất giác biến thành cái chợ. Hai người chửi đổng thì thôi, còn thiếu chút nữa lao vào đánh nhau. Có thể đây là lần đầu tiên ở bên trong phủ thành chủ của đế quốc Huyền Binh phát sinh chuyện quần chúng đánh nhau như vậy.
Trên mặt Lãnh Thu Dương lộ vẻ giận dữ, vung tay lên. Hai người trực tiếp bay ra ngoài.
Sau đó Mượn kiếm huynh lại đưa ra mấy vấn đề hỏi mấy nhân chứng do hắn mời tới. Thời gian làm chứng của các nhân chứng bên Lạc gia hoàn toàn không khớp.
Cuối cùng lại có một lão anh hùng đi tới. Đó là hàng xóm của Vu Thiên Tuyết. Người này nói:
- Trong khoảng thời gian này vị Vu nhị gia kia thường xuyên đến nhà Vu phu nhân. Lúc đó tuy rằng ta phát hiện Vu phu phân có phần khác thường, nhưng cũng không nghĩ là có chuyện gì. Không ngờ được lại là ca ca hãm hại muội muội!
Tuy rằng địa vị lão anh hùng không cao, lại đại biểu cho một tập thể, đại biểu cho hàng ngàn hàng vạn lão binh đã chiến đấu cho đế quốc Huyền Binh.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 222: Cưỡng gian
10.0/10 từ 29 lượt.