Triệu Hoán Thần Binh
Chương 174: Có thể nhân đạo một chút hay không?
- A, đừng thể hiện biểu tình như vậy. Nếu như nàng không muốn sinh, chí ít giúp ta kết thúc cuộc sống xử nam cũng được mà! Chỉ có điều ta vẫn cảm thấy sinh vài đứa trẻ vẫn tốt hơn. Dù sao chỉ có hai người chúng ta, sống ở chỗ này mấy chục năm như vậy thật sự quá nhàm chán...
- Ngươi đi chết đi!
Nguyệt Lâm Sa cuối cùng không nhịn được bạo phát, liều lĩnh ra tay. Lúc trước nàng mở miệng nói nam nô, đóng miệng nói nam nô. Hiện tại bởi vì Vu Nhai nói mấy câu này mà xấu hổ và giận dữ. Rất rõ ràng, công chúa đại nhân thật ra nội tâm cũng không có hung hãn như vậy.
- Ta nhổ vào!
Vu Nhai kêu lên một tiếng, cả người bay vào.
Hình như mình kích tướng hơi quá sao?
Người thừa kế phải có sức sống huyết mạch của người lùn phản nghịch, như đã nói trên. Tấm bia đá thứ nhất đến tấm bia đá thứ hai đối với nhân loại là an toàn, nhưng đối với người lùn chính là từng bước đều có sát khí. Sau tấm bia đá thứ hai, đối với kẻ không phải là huyết mạch của hắn sẽ thế nào? Vu Nhai không biết, cho nên hắn đã nghĩ tới chuyện sử dụng phép khích tướng vô sỉ này để công chúa đại nhân đi vào trước thử đường...
- Chết... người không phải là huyết mạch của ta, chết!
Ngay khi hắn tiến qua tấm bia đá thứ hai hơn mười thước, bên tai dường như truyền đến giọng nói âm trầm, giống như đã thôi động ma chú tử vong. Nguy hiểm hoàn toàn bao phủ toàn thân hắn...
- Chẳng lẽ phải chết sao? Ta thật sự vẫn là xử nam. Nguyệt Lâm Sa chắc hẳn cũng sẽ không gian thi thể chứ?
Vu Nhai ngơ ngác thầm nghĩ.
Oong...
Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó đang di chuyển. Hắn cúi đầu nhìn xuống, lập tức lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng Thôn Thiên Kiếm đã có động tĩnh...
Keng keng keng...
Trong giây lát, vô số cơ quan ẩn dưới tàng cây hoa mỹ lệ vô danh kia liền phóng ra, tạo thành một màn hợp tấu khe khẽ, thanh thúy đầy kinh hãi. Một đạo quang ảnh mang theo tiếng xé gió làm nhạc đệm. Nếu như chỉ có như vậy hẳn là rất tuyệt, chí ít nếu nhắm mắt lại mà nói...
Đáng tiếc cho dù là nhắm mắt lại, cũng không cảm thấy tuyệt. Bởi vì trong những âm thanh này còn có tiếng rít ghê rợn, lại thêm giọng nam đầy âm u. Ngoại trừ nổi da gà ra, hoàn toàn không có chút cảm nhận hay ho nào.
Âm thanh lúc gần lúc xa, sau đó chậm rãi biến mất ở trước mặt Nguyệt Lâm Sa. Nàng đang vô cùng tức giận, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cũng tạm thời quên mất.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Nguyệt Lâm Sa thì thào tự nói. Vừa rồi, trong nháy mắt khi Thôn Thiên Kiếm xuất hiện nàng cũng không nhìn thấy. Ở trong mắt nàng chỉ là tiểu binh thủ thành bị nàng sử dụng ma pháp đánh vào, sau đó bất chợt nguy hiểm xuất hiện. Ngay thời điểm tên tiểu binh này sắp bị xé thành mảnh nhỏ, không biết hắn bị cái gì đụng phải, sau đó các loại nguy hiểm biến mất.
- Thật là, một đại nam nhân lại kêu gào thảm thiết như vậy!
Nàng nhỏ giọng thầm thì một câu, sau đó khẽ bước về phía trước.
Nguyệt Lâm Sa thận trọng đi tới. Đúng vào lúc này, mọi cơ quan đều ẩn đi trong nháy mắt. Nàng khiếp sợ nhảy qua. Nàng không quan tâm đây là nơi nào, người bố trí tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
- Không, không phải chỉ có một cao thủ bố trí. Trong không trung còn có ma pháp trận!
Nguyệt Lâm Sa khẽ nhíu mày.
Nói chung, chủ nhân nơi này chuẩn bị một nơi như thế khẳng định hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực. Khi còn sống người này tuyệt đối không phải là hạng người vô danh.
Nguyệt Lâm Sa tiếp tục đi về phía trước. Nàng đã đi qua tấm bia đá thứ hai khoảng mười thước...
Trong giây lát, thân ảnh lóe lên, Nguyệt Lâm Sa biến mất. Cơ quan lại mở ra, từng chiêu đều rất trí mạng. Trong đầu nàng lại xuất hiện một giọng nói giống như đã xuất hiện ở trong đầu Vu Nhai lúc trước:
- Không phải là người thừa kế huyết mạch của ta, chắc chắn phải chết...
- Hô, hô...
Nếu không Nguyệt Lâm Sa chuẩn bị tâm lý, phát động ma pháp không gian bất kỳ lúc nào, nàng hẳn đã chết. Nàng chết cũng không sợ, đáng sợ nhất chính là tên hỗn đản tiểu binh nào đó còn chưa có chết. Nếu chẳng may hắn thật sự là một tên biến thái, muốn gian... để kết thúc cuộc đời xử nam của hắn... vậy nàng phải làm sao bây giờ?
- Tiểu binh đáng chết. Người thừa kế huyết mạch? Lẽ nào nơi này là do người Độc Cô gia bố trí sao?
Nguyệt Lâm Sa khẽ nhíu mày. Ngẫm lại khả năng này rất lớn. Độc Cô gia chính là một truyền thuyết. Gia tộc Độc Cô tuy rằng rất lớn, nhưng rất nhiều cao thủ Độc Cô gia đều chỉ một thân một mình, dùng trường kiếm tung hoành thiên hạ, lưu lại không ít truyền thuyết.
A, cũng lưu lại không thiếu dã loại. Nói ví dụ như Vu Nhai. Chỉ có điều rất nhiều người đều được thu về. Nếu không phải Vu Nhai không thể dung hợp kiếm Huyền Binh, cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài.
Nàng khẽ nhíu mày. Nếu quả thật là như thế, vậy Độc Cô gia thực sự tổn thất lớn rồi. Vu Nhai dung hợp không được kiếm Huyền Binh, nhưng có thể dung hợp với Thất Tinh Thần Kích. Mặc dù là đệ nhất gia tộc kiếm, cũng sẽ có cường giả Huyền Binh khác tồn tại.
- Có lẽ tiểu binh này vì chuyện Thất Tinh Thần Kích nên trở về Độc Cô gia, hơn nữa nhận được phần thưởng ở nơi đây.
Nguyệt Lâm Sa lặng lẽ nghĩ. Nàng lại không biết, ở trên đời này, nàng đã hiểu rõ lá bà tẩy lớn nhất của Vu Nhai.
Vu Nhai cũng không biết chuyện của hắn lại bị đẩy lên trên người của Độc Cô gia.
Dọc đường đi, hắn chỉ có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung. Nếu không phải tốc độ Thôn Thiên Kiếm đủ nhanh, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần. Dù vậy, y phục của hắn vẫn rách nát, các loại vết trầy da, đứt da thật sự nhiều đếm không xuể.
- Ta nói này Thôn Thiên Kiếm lão huynh, lão huynh có thể nhân đạo một chút hay không?
Nửa đường Vu Nhai trách một tiếng. Giống như mọi lần, Thôn Thiên Kiếm hoàn toàn không có ý định đáp lại hắn, vẫn làm theo ý mình. Nhưng dường như đã nhìn thấy sự khó chịu của Vu Nhai, cảm giác có chút tồi tệ hơn.
Cuối cùng không biết đi qua bao xa, đi hết bao lâu, Vu Nhai đột nhiên cảm giác càng lúc càng nóng. Cây cối xung quanh càng lúc càng thưa thớt. Đất đai trở nên khô nứt. Đương nhiên dọc đường đi vẫn có nguy hiểm. Trong đó hình như còn có mấy tấm bia đá, không biết viết cái gì. Từng bia đá chỉ chợt lóe lên. Hắn nhìn không đủ rõ ràng. Chỉ là trong lúc mơ hồ hình như đòi khảo nghiệm gì đó đối với người kế thừa huyết mạch của hắn.
Tất cả đều bị Thôn Thiên Kiếm cho quên lãng. Mãi đến khi đi tới trước một cái hố lớn, hắn mới dừng lại được. Thôn Thiên Kiếm lại trước sau như một biến mất ở bên trong Huyền Binh Điển, lưu lại một mình Vu Nhai ngơ ngác đứng ở trước cái hố lớn thứ ba.
- Phong Doanh, ta có phải vẫn không có sự lựa chọn hay không?
- Đúng vậy chủ nhân. Thôn Thiên Kiếm lão đại đưa chủ nhân tới nơi này, bên trong khẳng định có Thần Binh có thể nhập vào Huyền Binh Điển!
Phong Doanh gật đầu một cái nói. Xem ra lại có kẻ sắp tranh giành tình cảm chủ nhân với mình.
Tiểu Phong Doanh lại rất thông minh.
Triệu Hoán Thần Binh
- Ngươi đi chết đi!
Nguyệt Lâm Sa cuối cùng không nhịn được bạo phát, liều lĩnh ra tay. Lúc trước nàng mở miệng nói nam nô, đóng miệng nói nam nô. Hiện tại bởi vì Vu Nhai nói mấy câu này mà xấu hổ và giận dữ. Rất rõ ràng, công chúa đại nhân thật ra nội tâm cũng không có hung hãn như vậy.
- Ta nhổ vào!
Vu Nhai kêu lên một tiếng, cả người bay vào.
Hình như mình kích tướng hơi quá sao?
Người thừa kế phải có sức sống huyết mạch của người lùn phản nghịch, như đã nói trên. Tấm bia đá thứ nhất đến tấm bia đá thứ hai đối với nhân loại là an toàn, nhưng đối với người lùn chính là từng bước đều có sát khí. Sau tấm bia đá thứ hai, đối với kẻ không phải là huyết mạch của hắn sẽ thế nào? Vu Nhai không biết, cho nên hắn đã nghĩ tới chuyện sử dụng phép khích tướng vô sỉ này để công chúa đại nhân đi vào trước thử đường...
- Chết... người không phải là huyết mạch của ta, chết!
Ngay khi hắn tiến qua tấm bia đá thứ hai hơn mười thước, bên tai dường như truyền đến giọng nói âm trầm, giống như đã thôi động ma chú tử vong. Nguy hiểm hoàn toàn bao phủ toàn thân hắn...
- Chẳng lẽ phải chết sao? Ta thật sự vẫn là xử nam. Nguyệt Lâm Sa chắc hẳn cũng sẽ không gian thi thể chứ?
Vu Nhai ngơ ngác thầm nghĩ.
Oong...
Đúng lúc này, Vu Nhai đột nhiên cảm giác được trong cơ thể có thứ gì đó đang di chuyển. Hắn cúi đầu nhìn xuống, lập tức lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng Thôn Thiên Kiếm đã có động tĩnh...
Keng keng keng...
Trong giây lát, vô số cơ quan ẩn dưới tàng cây hoa mỹ lệ vô danh kia liền phóng ra, tạo thành một màn hợp tấu khe khẽ, thanh thúy đầy kinh hãi. Một đạo quang ảnh mang theo tiếng xé gió làm nhạc đệm. Nếu như chỉ có như vậy hẳn là rất tuyệt, chí ít nếu nhắm mắt lại mà nói...
Đáng tiếc cho dù là nhắm mắt lại, cũng không cảm thấy tuyệt. Bởi vì trong những âm thanh này còn có tiếng rít ghê rợn, lại thêm giọng nam đầy âm u. Ngoại trừ nổi da gà ra, hoàn toàn không có chút cảm nhận hay ho nào.
Âm thanh lúc gần lúc xa, sau đó chậm rãi biến mất ở trước mặt Nguyệt Lâm Sa. Nàng đang vô cùng tức giận, chứng kiến cảnh tượng trước mắt, cũng tạm thời quên mất.
- Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
Nguyệt Lâm Sa thì thào tự nói. Vừa rồi, trong nháy mắt khi Thôn Thiên Kiếm xuất hiện nàng cũng không nhìn thấy. Ở trong mắt nàng chỉ là tiểu binh thủ thành bị nàng sử dụng ma pháp đánh vào, sau đó bất chợt nguy hiểm xuất hiện. Ngay thời điểm tên tiểu binh này sắp bị xé thành mảnh nhỏ, không biết hắn bị cái gì đụng phải, sau đó các loại nguy hiểm biến mất.
- Thật là, một đại nam nhân lại kêu gào thảm thiết như vậy!
Nàng nhỏ giọng thầm thì một câu, sau đó khẽ bước về phía trước.
Nguyệt Lâm Sa thận trọng đi tới. Đúng vào lúc này, mọi cơ quan đều ẩn đi trong nháy mắt. Nàng khiếp sợ nhảy qua. Nàng không quan tâm đây là nơi nào, người bố trí tuyệt đối là cao thủ trong cao thủ.
- Không, không phải chỉ có một cao thủ bố trí. Trong không trung còn có ma pháp trận!
Nguyệt Lâm Sa khẽ nhíu mày.
Nói chung, chủ nhân nơi này chuẩn bị một nơi như thế khẳng định hao phí rất nhiều nhân lực và vật lực. Khi còn sống người này tuyệt đối không phải là hạng người vô danh.
Nguyệt Lâm Sa tiếp tục đi về phía trước. Nàng đã đi qua tấm bia đá thứ hai khoảng mười thước...
Trong giây lát, thân ảnh lóe lên, Nguyệt Lâm Sa biến mất. Cơ quan lại mở ra, từng chiêu đều rất trí mạng. Trong đầu nàng lại xuất hiện một giọng nói giống như đã xuất hiện ở trong đầu Vu Nhai lúc trước:
- Không phải là người thừa kế huyết mạch của ta, chắc chắn phải chết...
- Hô, hô...
Nếu không Nguyệt Lâm Sa chuẩn bị tâm lý, phát động ma pháp không gian bất kỳ lúc nào, nàng hẳn đã chết. Nàng chết cũng không sợ, đáng sợ nhất chính là tên hỗn đản tiểu binh nào đó còn chưa có chết. Nếu chẳng may hắn thật sự là một tên biến thái, muốn gian... để kết thúc cuộc đời xử nam của hắn... vậy nàng phải làm sao bây giờ?
- Tiểu binh đáng chết. Người thừa kế huyết mạch? Lẽ nào nơi này là do người Độc Cô gia bố trí sao?
Nguyệt Lâm Sa khẽ nhíu mày. Ngẫm lại khả năng này rất lớn. Độc Cô gia chính là một truyền thuyết. Gia tộc Độc Cô tuy rằng rất lớn, nhưng rất nhiều cao thủ Độc Cô gia đều chỉ một thân một mình, dùng trường kiếm tung hoành thiên hạ, lưu lại không ít truyền thuyết.
A, cũng lưu lại không thiếu dã loại. Nói ví dụ như Vu Nhai. Chỉ có điều rất nhiều người đều được thu về. Nếu không phải Vu Nhai không thể dung hợp kiếm Huyền Binh, cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài.
Nàng khẽ nhíu mày. Nếu quả thật là như thế, vậy Độc Cô gia thực sự tổn thất lớn rồi. Vu Nhai dung hợp không được kiếm Huyền Binh, nhưng có thể dung hợp với Thất Tinh Thần Kích. Mặc dù là đệ nhất gia tộc kiếm, cũng sẽ có cường giả Huyền Binh khác tồn tại.
- Có lẽ tiểu binh này vì chuyện Thất Tinh Thần Kích nên trở về Độc Cô gia, hơn nữa nhận được phần thưởng ở nơi đây.
Nguyệt Lâm Sa lặng lẽ nghĩ. Nàng lại không biết, ở trên đời này, nàng đã hiểu rõ lá bà tẩy lớn nhất của Vu Nhai.
Vu Nhai cũng không biết chuyện của hắn lại bị đẩy lên trên người của Độc Cô gia.
Dọc đường đi, hắn chỉ có thể dùng từ kinh tâm động phách để hình dung. Nếu không phải tốc độ Thôn Thiên Kiếm đủ nhanh, hắn đã chết không biết bao nhiêu lần. Dù vậy, y phục của hắn vẫn rách nát, các loại vết trầy da, đứt da thật sự nhiều đếm không xuể.
- Ta nói này Thôn Thiên Kiếm lão huynh, lão huynh có thể nhân đạo một chút hay không?
Nửa đường Vu Nhai trách một tiếng. Giống như mọi lần, Thôn Thiên Kiếm hoàn toàn không có ý định đáp lại hắn, vẫn làm theo ý mình. Nhưng dường như đã nhìn thấy sự khó chịu của Vu Nhai, cảm giác có chút tồi tệ hơn.
Cuối cùng không biết đi qua bao xa, đi hết bao lâu, Vu Nhai đột nhiên cảm giác càng lúc càng nóng. Cây cối xung quanh càng lúc càng thưa thớt. Đất đai trở nên khô nứt. Đương nhiên dọc đường đi vẫn có nguy hiểm. Trong đó hình như còn có mấy tấm bia đá, không biết viết cái gì. Từng bia đá chỉ chợt lóe lên. Hắn nhìn không đủ rõ ràng. Chỉ là trong lúc mơ hồ hình như đòi khảo nghiệm gì đó đối với người kế thừa huyết mạch của hắn.
Tất cả đều bị Thôn Thiên Kiếm cho quên lãng. Mãi đến khi đi tới trước một cái hố lớn, hắn mới dừng lại được. Thôn Thiên Kiếm lại trước sau như một biến mất ở bên trong Huyền Binh Điển, lưu lại một mình Vu Nhai ngơ ngác đứng ở trước cái hố lớn thứ ba.
- Phong Doanh, ta có phải vẫn không có sự lựa chọn hay không?
- Đúng vậy chủ nhân. Thôn Thiên Kiếm lão đại đưa chủ nhân tới nơi này, bên trong khẳng định có Thần Binh có thể nhập vào Huyền Binh Điển!
Phong Doanh gật đầu một cái nói. Xem ra lại có kẻ sắp tranh giành tình cảm chủ nhân với mình.
Tiểu Phong Doanh lại rất thông minh.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 174: Có thể nhân đạo một chút hay không?
10.0/10 từ 29 lượt.