Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1635: Chỉ có một con đường chết
Có vài người chính là như
vậy. Hắn rất nhanh sẽ quên mất ân huệ ngươi dành cho hắn, chỉ biết nhớ
uy hiếp của ngươi đối với hắn thế nào. Bọn họ bình thường sẽ cao cao tại thượng. Cảm thấy người khác giúp đỡ bọn họ đó là bổn phận. Cạnh tranh
gì đó với bọn họ đều rất đáng chết.
- Băng Tuyết Ma Vương quả nhiên khủng khiếp. Đáng tiếc, cuối cùng không ngờ để loại nữ nhân điên như Nguyệt Ninh Á trốn thoát.
Cuối cùng, mọi người lại nghe được giọng nói quen thuộc của Ngụy Linh. Hắn vẫn bình thản lại tràn ngập tự tin như vậy. Xem ra thật sự hoàn toàn không có việc gì. Thậm chí không thấy hắn ca thán tiếng nào. Nhưng đóm sáng lúc trước kinh khủng như vậy, hắn rốt cuộc làm sao sống được. Toàn thân hắn đều bị đốm sáng bao vây. Tiểu thú là ma thú không gian cấp Thần Tướng cũng bị làm cho thành lõa thể. Hắn chỉ là Chuẩn Thần cấp lại có thể không bị tổn thương chút nào?
Lại nhìn hắn chậm rãi bay xuống, nhìn mọi người đang ngơ ngác nói:
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Hiện tại không thể ngây người ra như vậy. Không chừng Băng Tuyết Ma Vương cảm giác được chúng ta không bị hắn giết chết, lại quay trở về.
Lúc này mọi người mới vội vàng ý thức được nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhanh chóng hành động. Ban đầu là cứu chữa cho những ma pháp sư bị chấn động hôn mê. Trong lúc bọn họ cứu chữa, Lan Quân Hi vẫn không nhịn được đi tới cứu chữa những người bị thương bên cạnh Vu Nhai, nhân đó hỏi:
- Ngụy… tiên sinh Ngụy Linh, tiên sinh ở trong đốm sáng kia, làm thế nào mà lại không bị thương chút nào? Nếu như ta không nhìn nhầm, đó là lực lượng vượt qua cả Thần Tướng.
Nghe nàng nói như thế, mọi người đều dừng động tác lại, theo bản năng nhìn sang. Tất cả mọi người đều rất tò mò.
- A, cái này vẫn phải cảm ơn Luyện Khinh Vũ huynh đệ. Trước khi đốm sáng kia đập phải ta, ta đã phát động châm trận kia, sau đó trốn vào đó. Nhờ vậy khi đi ra mới không bị thương chút nào.
Vu Nhai cười nhìn về phía Luyện Khinh Vũ vừa tỉnh táo lại nói.
Tất cả mọi người sửng sốt. Người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế và những người bị phát điên mới khôi phục nghe cũng không biết rõ. Nhưng người của Thanh Môn và các Huyền Binh Giả lại hiểu rõ. Da mặt bọn họ không nhịn được co rút lại. Lại bị hắn sử dụng cái vừa mới học, hơn nữa lần đầu tiên dùng để chiến đấu cũng bảo vệ hắn thoát khỏi cục diện chắc chắn phải chết. Người này mạng thật sự quá lớn đi.
Còn nữa, châm trận kia ngay cả lực lượng Thần Vương cũng có thể không để ý tới. Thật sự không biết là tồn tại thế nào trên mảnh đại lục này nữa.
- Nếu như không có châm trận của ta, sợ rằng Ngụy đại ca cũng có thể bảo toàn tính mạng đi?
Tuy rằng trước đó, Luyện Khinh Vũ bị chấn động choáng váng, nhưng vẫn thông qua những người khác, hiểu được tình huống vừa rồi. Hắn đặc biệt khiêm tốn nói. Bởi vì trước đó khi giao lưu cùng Ngụy Linh, hắn biết, gia hỏa Ngụy Linh này thực sự sâu không lường được. Bây giờ hắn nói chuyện vẫn bình tĩnh như vậy, căn bản không có cảm giác sợ hãi.
Trong mắt mọi người lóe lên tinh quang. Đúng vậy, bộ dạng của hắn dường như hoàn toàn không để ý.
Vu Nhai không trả lời, mà nhún vai tiếp tục cứu chữa những người bị thương. Nhưng hành động này đã chứng minh lời Luyện Khinh Vũ nói.
Hắn đương nhiên có thể bảo toàn tính mạng. Chỉ cần hắn trốn vào trong Huyền Binh Điển, dĩ nhiên là còn sống. Về phần nếu như hắn trốn vào trong Thần Binh khác, trừ phi là mấy thanh Thần Binh mạnh nhất ra, nếu không, giống như Cung Thần Nghệ Hỏa, chỉ sợ sẽ bị đốm sáng kia biến thành một đống sắt vụn.
Trong lúc cứu chữa cho mọi người, Vu Nhai lại dùng mắt ra hiệu cho Thủy Tinh an tâm, biểu thị không cần lo lắng cho ta. Đương nhiên, rất nhiều người thấy được ánh mắt này của hắn. Không có cách nào, ai bảo hắn bây giờ là tiêu điểm chú ý của mọi người?
Kết quả người hiền lành tất nhiên thật lòng chúc phúc. Có vài người có suy nghĩ đối với Vưu Y Nhi, trong lòng lại đang thầm mắng: Đáng chết, trước đó ngươi giống như trư ca, hiện tại lại giả vờ ngây thơ sao? Nhìn bộ dạng tươi cười, an tâm lại tràn ngập thân thiện bây giờ. Đây là biểu hiện mà một người trước đó chảy nước miếng sẽ có sao? Đáng thương cho Vưu Y Nhi, chắc hẳn thật sự bị heo đẩy đi rồi.
Hiện tại bất kỳ ai cũng không dám đi tranh với hắn. Ai kêu thực lực của hắn kinh khủng như vậy. Bọn họ chỉ có thể thầm mắng ở trong lòng, ông trời thật bất công.
Thời gian lại qua nửa giờ, mọi người cũng không lưu lại lâu, mà lập tức bắt đầu phá trận. Có Tiểu Hắc ở đây, chuyện phá trận đã không còn khó khăn nữa. Dưới tình huống không có bị đuổi giết, Tiểu Hắc cũng có thể ung dung chuẩn bị...
Cứ như vậy, chỉ qua nửa ngày, bọn họ đã lao ra khỏi ma pháp trận tự nhiên đoạt mệnh này, tiện thể còn cứu được không ít người. Thời điểm bọn họ xuất hiện ở bên ngoài ma pháp trận, ma pháp trận cũng sớm đã dừng mở rộng ra. Có lẽ nó đã không có lực lượng để có thể tiếp tục mở rộng nữa. Có lẽ bởi vì số lượng máu tươi Băng Tuyết Ma Vương muốn đã đủ rồi.
Băng Tuyết Ma Vương thật sự cho rằng Vu Nhai và Tiểu Hắc hẳn đã chết, không thể nghi ngờ, cũng không chạy qua xác nhận. Có thể hắn không phải kiêu căng, mà thật sự có chuyện gì đó, khiến hắn không thể phân tâm. Dù sao hiện tại hắn đang tiến hành một âm mưu lớn.
- Đi ra. Không ngờ bọn họ đã đi ra. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Còn quên mang theo thứ gì không?
- Đó không phải là Lan Quân Hi và Vưu Y Nhi sao? Bọn họ vô cùng cường đại, tại sao hiện tại đã muốn đi ra?
- Đúng vậy, thật kỳ quái. Bọn họ không cần ma kiếm trong Ma Uyên nữa sao?
Bên ngoài ma pháp trận tự nhiên vẫn còn không ít người. Bọn họ gần như đều vừa chạy tới, đang chuẩn bị nhảy vào trong ma pháp trận tìm kiếm Ma Uyên và ma kiếm. Hiện tại gần như tất cả mọi người đều biết đại hội săn bắn Phiêu Phong Thành lần này đều nhằm vào Ma Uyên. Mặc dù biết Ma Uyên là mục tiêu cảu rất nhiều thế lực lớn, nhưng hầu như mọi người vẫn muốn tới thử thời vận.
- Tất cả không nên đi vào. Đi vào chỉ có một con đường chết.
Bởi vì Hai đại nữ thần khiến áp lực xung quanh rất lớn. Người bên ngoài trận cũng không dám tới gần. Đúng vào lúc này, một vị ma pháp sư mới gia nhập đội ngũ Thanh Môn lại rất có danh vọng kêu lên.
Đúng vậy. Không chờ đám người Lan Quân Hi mở miệng, hắn đã mở miệng trước nói.
- Một con đường chết? Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả mọi người nhìn qua hỏi.
- Bên trong chính là một đại sát trận. Ma pháp trận tự nhiên này có thể dụ dỗ khiến người ta phát điên tàn sát lẫn nhau. Chỉ cần đi vào, muốn đi ra cũng khó khăn. Chúng ta cũng vừa cửu tử nhất sinh mới lao ra được. Nếu không phải nhờ có Lan Quân gia và Mạc Luân Tạp Đế...
Tên này ma pháp sư bởi vì mới gia nhập vào đội ngũ Thanh Môn, tuy rằng không biết lối vào Ma Uyên có phải thật sự ở bên trong hay không, nhưng hắn lại biết rõ ràng âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương, bởi vậy nước miếng tung bay, nói ra...
Triệu Hoán Thần Binh
- Băng Tuyết Ma Vương quả nhiên khủng khiếp. Đáng tiếc, cuối cùng không ngờ để loại nữ nhân điên như Nguyệt Ninh Á trốn thoát.
Cuối cùng, mọi người lại nghe được giọng nói quen thuộc của Ngụy Linh. Hắn vẫn bình thản lại tràn ngập tự tin như vậy. Xem ra thật sự hoàn toàn không có việc gì. Thậm chí không thấy hắn ca thán tiếng nào. Nhưng đóm sáng lúc trước kinh khủng như vậy, hắn rốt cuộc làm sao sống được. Toàn thân hắn đều bị đốm sáng bao vây. Tiểu thú là ma thú không gian cấp Thần Tướng cũng bị làm cho thành lõa thể. Hắn chỉ là Chuẩn Thần cấp lại có thể không bị tổn thương chút nào?
Lại nhìn hắn chậm rãi bay xuống, nhìn mọi người đang ngơ ngác nói:
- Các ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Hiện tại không thể ngây người ra như vậy. Không chừng Băng Tuyết Ma Vương cảm giác được chúng ta không bị hắn giết chết, lại quay trở về.
Lúc này mọi người mới vội vàng ý thức được nguy hiểm vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhanh chóng hành động. Ban đầu là cứu chữa cho những ma pháp sư bị chấn động hôn mê. Trong lúc bọn họ cứu chữa, Lan Quân Hi vẫn không nhịn được đi tới cứu chữa những người bị thương bên cạnh Vu Nhai, nhân đó hỏi:
- Ngụy… tiên sinh Ngụy Linh, tiên sinh ở trong đốm sáng kia, làm thế nào mà lại không bị thương chút nào? Nếu như ta không nhìn nhầm, đó là lực lượng vượt qua cả Thần Tướng.
Nghe nàng nói như thế, mọi người đều dừng động tác lại, theo bản năng nhìn sang. Tất cả mọi người đều rất tò mò.
- A, cái này vẫn phải cảm ơn Luyện Khinh Vũ huynh đệ. Trước khi đốm sáng kia đập phải ta, ta đã phát động châm trận kia, sau đó trốn vào đó. Nhờ vậy khi đi ra mới không bị thương chút nào.
Vu Nhai cười nhìn về phía Luyện Khinh Vũ vừa tỉnh táo lại nói.
Tất cả mọi người sửng sốt. Người gia tộc Mạc Luân Tạp Đế và những người bị phát điên mới khôi phục nghe cũng không biết rõ. Nhưng người của Thanh Môn và các Huyền Binh Giả lại hiểu rõ. Da mặt bọn họ không nhịn được co rút lại. Lại bị hắn sử dụng cái vừa mới học, hơn nữa lần đầu tiên dùng để chiến đấu cũng bảo vệ hắn thoát khỏi cục diện chắc chắn phải chết. Người này mạng thật sự quá lớn đi.
Còn nữa, châm trận kia ngay cả lực lượng Thần Vương cũng có thể không để ý tới. Thật sự không biết là tồn tại thế nào trên mảnh đại lục này nữa.
- Nếu như không có châm trận của ta, sợ rằng Ngụy đại ca cũng có thể bảo toàn tính mạng đi?
Tuy rằng trước đó, Luyện Khinh Vũ bị chấn động choáng váng, nhưng vẫn thông qua những người khác, hiểu được tình huống vừa rồi. Hắn đặc biệt khiêm tốn nói. Bởi vì trước đó khi giao lưu cùng Ngụy Linh, hắn biết, gia hỏa Ngụy Linh này thực sự sâu không lường được. Bây giờ hắn nói chuyện vẫn bình tĩnh như vậy, căn bản không có cảm giác sợ hãi.
Trong mắt mọi người lóe lên tinh quang. Đúng vậy, bộ dạng của hắn dường như hoàn toàn không để ý.
Vu Nhai không trả lời, mà nhún vai tiếp tục cứu chữa những người bị thương. Nhưng hành động này đã chứng minh lời Luyện Khinh Vũ nói.
Hắn đương nhiên có thể bảo toàn tính mạng. Chỉ cần hắn trốn vào trong Huyền Binh Điển, dĩ nhiên là còn sống. Về phần nếu như hắn trốn vào trong Thần Binh khác, trừ phi là mấy thanh Thần Binh mạnh nhất ra, nếu không, giống như Cung Thần Nghệ Hỏa, chỉ sợ sẽ bị đốm sáng kia biến thành một đống sắt vụn.
Trong lúc cứu chữa cho mọi người, Vu Nhai lại dùng mắt ra hiệu cho Thủy Tinh an tâm, biểu thị không cần lo lắng cho ta. Đương nhiên, rất nhiều người thấy được ánh mắt này của hắn. Không có cách nào, ai bảo hắn bây giờ là tiêu điểm chú ý của mọi người?
Kết quả người hiền lành tất nhiên thật lòng chúc phúc. Có vài người có suy nghĩ đối với Vưu Y Nhi, trong lòng lại đang thầm mắng: Đáng chết, trước đó ngươi giống như trư ca, hiện tại lại giả vờ ngây thơ sao? Nhìn bộ dạng tươi cười, an tâm lại tràn ngập thân thiện bây giờ. Đây là biểu hiện mà một người trước đó chảy nước miếng sẽ có sao? Đáng thương cho Vưu Y Nhi, chắc hẳn thật sự bị heo đẩy đi rồi.
Hiện tại bất kỳ ai cũng không dám đi tranh với hắn. Ai kêu thực lực của hắn kinh khủng như vậy. Bọn họ chỉ có thể thầm mắng ở trong lòng, ông trời thật bất công.
Thời gian lại qua nửa giờ, mọi người cũng không lưu lại lâu, mà lập tức bắt đầu phá trận. Có Tiểu Hắc ở đây, chuyện phá trận đã không còn khó khăn nữa. Dưới tình huống không có bị đuổi giết, Tiểu Hắc cũng có thể ung dung chuẩn bị...
Cứ như vậy, chỉ qua nửa ngày, bọn họ đã lao ra khỏi ma pháp trận tự nhiên đoạt mệnh này, tiện thể còn cứu được không ít người. Thời điểm bọn họ xuất hiện ở bên ngoài ma pháp trận, ma pháp trận cũng sớm đã dừng mở rộng ra. Có lẽ nó đã không có lực lượng để có thể tiếp tục mở rộng nữa. Có lẽ bởi vì số lượng máu tươi Băng Tuyết Ma Vương muốn đã đủ rồi.
Băng Tuyết Ma Vương thật sự cho rằng Vu Nhai và Tiểu Hắc hẳn đã chết, không thể nghi ngờ, cũng không chạy qua xác nhận. Có thể hắn không phải kiêu căng, mà thật sự có chuyện gì đó, khiến hắn không thể phân tâm. Dù sao hiện tại hắn đang tiến hành một âm mưu lớn.
- Đi ra. Không ngờ bọn họ đã đi ra. Đã xảy ra chuyện gì vậy? Còn quên mang theo thứ gì không?
- Đó không phải là Lan Quân Hi và Vưu Y Nhi sao? Bọn họ vô cùng cường đại, tại sao hiện tại đã muốn đi ra?
- Đúng vậy, thật kỳ quái. Bọn họ không cần ma kiếm trong Ma Uyên nữa sao?
Bên ngoài ma pháp trận tự nhiên vẫn còn không ít người. Bọn họ gần như đều vừa chạy tới, đang chuẩn bị nhảy vào trong ma pháp trận tìm kiếm Ma Uyên và ma kiếm. Hiện tại gần như tất cả mọi người đều biết đại hội săn bắn Phiêu Phong Thành lần này đều nhằm vào Ma Uyên. Mặc dù biết Ma Uyên là mục tiêu cảu rất nhiều thế lực lớn, nhưng hầu như mọi người vẫn muốn tới thử thời vận.
- Tất cả không nên đi vào. Đi vào chỉ có một con đường chết.
Bởi vì Hai đại nữ thần khiến áp lực xung quanh rất lớn. Người bên ngoài trận cũng không dám tới gần. Đúng vào lúc này, một vị ma pháp sư mới gia nhập đội ngũ Thanh Môn lại rất có danh vọng kêu lên.
Đúng vậy. Không chờ đám người Lan Quân Hi mở miệng, hắn đã mở miệng trước nói.
- Một con đường chết? Chuyện gì xảy ra vậy?
Tất cả mọi người nhìn qua hỏi.
- Bên trong chính là một đại sát trận. Ma pháp trận tự nhiên này có thể dụ dỗ khiến người ta phát điên tàn sát lẫn nhau. Chỉ cần đi vào, muốn đi ra cũng khó khăn. Chúng ta cũng vừa cửu tử nhất sinh mới lao ra được. Nếu không phải nhờ có Lan Quân gia và Mạc Luân Tạp Đế...
Tên này ma pháp sư bởi vì mới gia nhập vào đội ngũ Thanh Môn, tuy rằng không biết lối vào Ma Uyên có phải thật sự ở bên trong hay không, nhưng hắn lại biết rõ ràng âm mưu của Băng Tuyết Ma Vương, bởi vậy nước miếng tung bay, nói ra...
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 1635: Chỉ có một con đường chết
10.0/10 từ 29 lượt.