Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1466: Không chết
Đan Đạo Hùng chậm rãi đứng lên trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
Râu mép giật giật, Đan Đạo Hùng nói:
- Không biết ta cộng với mấy chục con rối này có thể phòng thủ đến khi lão già Hắc kia chết không?
Hắc Nguyệt đại quản sự muốn đứt dây thần kinh, tâm tình lên xuống phập phồng mãi:
- Sao có thể bị giải được? Tại sao?
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Hỏi tại sao? Ngươi nói thuật định hắc chú của ngươi nghiên cứu từ thuộc tính Lưu Tinh Đồng đúng không? Ngươi cảm thấy tại sao chúng ta tỉnh lại được?
Đan Đạo Hùng nhúc nhích, cục diện nghiêng hướng Vu Nhai.
Hắc Nguyệt đại quản sự kinh ngạc hỏi:
- Ý ngươi là...?
Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn người mặc giáp toàn thân đứng đối diện Đan Đạo Hùng, lão có cảm giác bị lừa. Hắc Nguyệt đại quản sự suy nghĩ nát óc thế nhưng kết quả là nữ nhân sở hữu Lưu Tinh Đồng có mặt tại chỗ.
Chết tiệt, nàng mặc giáp toàn thân làm gì? Xinh đẹp như vậy rảnh rỗi mặc giáp che kín mít làm chi? Khốn kiếp, xui quá!
Vu Nhai nhún vai nói móc:
- Thật tiếc nuối, đúng là hên xui. Các ngươi tự gọi là thần nhưng không được trời ưu ái, giết!
Trong khi Hắc Nguyệt đại quản sự cực kỳ buồn rầu thì Vu Nhai hét to chữ giết, kiếm trận khởi động. Không khí Tinh Linh sâm lâm lại trở nên nặng nề, các thanh kiếm tỏa ánh sáng nhiều màu. Bóng sáng mông lung, đẹp không sao tả xiết, nhưng ai rảnh ngắm cảnh đẹp? Hắc Nguyệt đại quản sự sẽ chết sao?
Người bách tộc nhìn chằm chằm vào kiếm trận trên bầu trời, cầu mong kiếm trận không yếu.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Không có khúc nhạc dạo, ngay khi Vu Nhai khởi động thì kiếm trận xoay chuyển, một thanh kiếm rời khỏi vị trí cũ vọt hướng Hắc Nguyệt đại quản sự đứng chính giữa. Sau đó là một chuỗi kiếm quang như gió táp mưa sa, kiếm trận vận chuyển như cối xay thịt, từng kiếm quang cắt hướng Hắc Nguyệt đại quản sự. Kiếm quang cắt xong nhưng chưa dứt, kiếm bay về vị trí cũ rồi tiếp tục bắn ra, vô cùng vô tận.
Hắc Nguyệt đại quản sự không ngờ Vu Nhai nói giết thì giết thật, cực kỳ dứt khoát.
Hắc Nguyệt đại quản sự gào rú:
- A a a...! Tiểu tử, muốn chết! Phá phá phá . . . A a a!
Hắc Nguyệt đại quản sự không chịu nổi gầm lên:
- Các ngươi còn đứng ngây ra làm gì? Mau hợp sức phá trận, ta chết thì các ngươi cũng không sống được!
Hắc Nguyệt đại quản sự quát ra lệnh với các cao thủ Cổ Duệ chi dân.
Cao thủ Cổ Duệ chi dân bị kiếm trận siêu khủng bố hù hết hồn, mãi khi Hắc Nguyệt đại quản sự hét vào mặt mới tỉnh ra.
- Làm sao đây?
Câu làm sao đây nghĩa là cao thủ Cổ Duệ chi dân giết người Bắc Đẩu hành tỉnh? Hay giúp phá kiếm trận?
Một trong hai nam nhân trung niên lúc trước ám sát Vu Nhai mở miệng nói:
- Binh chia làm hai đường, một đường giúp Hắc Nguyệt đại quản sự, một đường hợp sức giải quyết cái tên cầm gậy, tìm cơ hội dùng người Bắc Đẩu uy hiếp Vu Nhai kia!
- Tốt!
Nhận được mệnh lệnh, cao thủ Cổ Duệ chi dân hành động, binh chia làm hai đường giết ra ngoài.
Vu Nhai sớm suy nghĩ tình huống này, thanh âm từ trên trời giáng xuống:
- Bá phụ hãy che cho người Bắc Đẩu không bị tổn thương, bọn họ không thể phá kiếm trận của ta!
Vu Nhai vẫn cực kỳ tự tin, hắn tin vào kiếm trận. Đây là kiếm trận Độc Cô Diệt Ninh dạy cho Vu Nhai, hắn từng nếm thử uy lực của nó. Khi đó Vu Nhai là đỉnh thiên binh sư, bây giờ hắn đã là thánh binh sư bát đoạn. Vu Nhai không rõ sức mạnh của mình sâu cạn nhưng chắc chắn là siêu mạnh.
Vu Nhai có lượng huyền khí hùng hậu thế mà nuốt đan dược như cắn hạt dưa. Kiếm trận có một khuyết điểm là tiêu hao rất lớn. Kiếm trận do hai trăm người điều khiển nhưng bây giờ chỉ có một mình Vu Nhai thành lập.
Mắt Đan Đạo Hùng lóe tia sáng, gã quyết định tin tưởng Vu Nhai. Đan Đạo Hùng mang theo mấy chục con rối phòng thủ trước đám người Bắc Đẩu hành tỉnh bị đóng đinh. Cây gậy lúc to lúc biến nhỏ, quét, đập, vỗ . . . Phòng thủ chặt chẽ không cho cao thủ Cổ Duệ chi dân tiến tới một bước. Nếu Đan Đạo Hùng không làm được chút chuyện nhỏ này sẽ bị người cười rụng răng, bị Vu Nhai cười chết, khi đó gã còn gì mặt mũi cha vợ?
- A a a . . .!
Uy lực kiếm trận hoàn toàn khởi động, đặc biệt có hàng trăm cao thủ Cổ Duệ chi dân thí nghiệm. Từng đợt kiếm quang như mưa rào rơi xuống bắn hướng cao thủ Cổ Duệ chi dân xông pha. Bởi vì số người Cổ Duệ chi dân quá đông, thực lực rất mạnh nên một thanh kiếm không đủ. Nhưng đừng quên Vu Nhai có chín thanh thần kiếm, khi thần kiếm bay ra thì ai dám tranh phong?
Tiếng la hét liên tiếp, có xác chết đẫm máu rớt xuống, là xác chết, không phải thân thể.
Kiếm trận đối phó với người bên dưới nên Hắc Nguyệt đại quản sự giảm bớt áp lực rất nhiều, lão có thể lên tiếng:
- Các ngươi đừng đối kháng kiếm trận, giết tiểu tử họ Vu chủ trận là được!
Cao thủ Cổ Duệ chi dân trông thấy xác chiến hữu rơi lộp độp như mít rụng thế là điên lên, quay đầu giết hướng Vu Nhai.
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Người chủ trận đương nhiên có thể vào trong trận, có bản lĩnh thì vào trong trận giết ta đi.
Vu Nhai chui vào kiếm trận. Đám cao thủ Cổ Duệ chi dân trợn tròn mắt rồi kéo nhau vào kiếm trận, tình hình giống như lúc trước, bọn họ phải phá kiếm trận rồi tính tiếp.
Vu Nhai vừa vào trận đã nói vọng ra:
- Đại quản sự, trong tay ta có thanh kiếm cuối cùng cũng là kiếm mạnh nhất, Thôn Thiên Phệ Thần Thức!
Vu Nhai muốn dùng Thôn Thiên kiếm giết chết Hắc Nguyệt đại quản sự. Lúc này Thôn Thiên kiếm dạy cho Vu Nhai Thôn Thiên kiếm thức mới nhát, là thôn phệ kiếm thức thật sự. Thôn Thiên Phệ Thần Thức tung ra, Hắc Nguyệt đại quản sự lại rú lên.
Trong kiếm trận là sân nhà của Vu Nhai, Hắc Nguyệt đại quản sự thành cá nằm trên thớt.
Nhưng lão già bất tử này có các thủ đoạn kỳ dị, muốn giết Hắc Nguyệt đại quản sự rất khó khăn, nhưng khó đến mấy vẫn phải làm. Thôn Phệ kiếm kỹ chưa kịp nuốt hết Hắc Nguyệt đại quản sự thì lão lợi dụng lực lượng chưa bị cắn nuốt trốn thoát, cơ thể phục hồi lại ngay, Vu Nhai chỉ nuốt được chút lực lượng. Hắc Nguyệt đại quản sự đúng là khó giết.
Ví dụ nuốt nửa người Hắc Nguyệt đại quản sự nhưng còn một nửa khác trốn thoát sau đó lành lại.
Nếu thật sự nuốt được nửa cơ thể thì thôi, nhưng nửa bị nuốt đó không có bao nhiêu năng lượng của Hắc Nguyệt đại quản sự, bị nửa còn lại hút đi hết. Tức là nửa cơ thể bị nuốt rỗng tuếch.
Triệu Hoán Thần Binh
Râu mép giật giật, Đan Đạo Hùng nói:
- Không biết ta cộng với mấy chục con rối này có thể phòng thủ đến khi lão già Hắc kia chết không?
Hắc Nguyệt đại quản sự muốn đứt dây thần kinh, tâm tình lên xuống phập phồng mãi:
- Sao có thể bị giải được? Tại sao?
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Hỏi tại sao? Ngươi nói thuật định hắc chú của ngươi nghiên cứu từ thuộc tính Lưu Tinh Đồng đúng không? Ngươi cảm thấy tại sao chúng ta tỉnh lại được?
Đan Đạo Hùng nhúc nhích, cục diện nghiêng hướng Vu Nhai.
Hắc Nguyệt đại quản sự kinh ngạc hỏi:
- Ý ngươi là...?
Hắc Nguyệt đại quản sự nhìn người mặc giáp toàn thân đứng đối diện Đan Đạo Hùng, lão có cảm giác bị lừa. Hắc Nguyệt đại quản sự suy nghĩ nát óc thế nhưng kết quả là nữ nhân sở hữu Lưu Tinh Đồng có mặt tại chỗ.
Chết tiệt, nàng mặc giáp toàn thân làm gì? Xinh đẹp như vậy rảnh rỗi mặc giáp che kín mít làm chi? Khốn kiếp, xui quá!
Vu Nhai nhún vai nói móc:
- Thật tiếc nuối, đúng là hên xui. Các ngươi tự gọi là thần nhưng không được trời ưu ái, giết!
Trong khi Hắc Nguyệt đại quản sự cực kỳ buồn rầu thì Vu Nhai hét to chữ giết, kiếm trận khởi động. Không khí Tinh Linh sâm lâm lại trở nên nặng nề, các thanh kiếm tỏa ánh sáng nhiều màu. Bóng sáng mông lung, đẹp không sao tả xiết, nhưng ai rảnh ngắm cảnh đẹp? Hắc Nguyệt đại quản sự sẽ chết sao?
Người bách tộc nhìn chằm chằm vào kiếm trận trên bầu trời, cầu mong kiếm trận không yếu.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Không có khúc nhạc dạo, ngay khi Vu Nhai khởi động thì kiếm trận xoay chuyển, một thanh kiếm rời khỏi vị trí cũ vọt hướng Hắc Nguyệt đại quản sự đứng chính giữa. Sau đó là một chuỗi kiếm quang như gió táp mưa sa, kiếm trận vận chuyển như cối xay thịt, từng kiếm quang cắt hướng Hắc Nguyệt đại quản sự. Kiếm quang cắt xong nhưng chưa dứt, kiếm bay về vị trí cũ rồi tiếp tục bắn ra, vô cùng vô tận.
Hắc Nguyệt đại quản sự không ngờ Vu Nhai nói giết thì giết thật, cực kỳ dứt khoát.
Hắc Nguyệt đại quản sự gào rú:
- A a a...! Tiểu tử, muốn chết! Phá phá phá . . . A a a!
Hắc Nguyệt đại quản sự không chịu nổi gầm lên:
- Các ngươi còn đứng ngây ra làm gì? Mau hợp sức phá trận, ta chết thì các ngươi cũng không sống được!
Hắc Nguyệt đại quản sự quát ra lệnh với các cao thủ Cổ Duệ chi dân.
Cao thủ Cổ Duệ chi dân bị kiếm trận siêu khủng bố hù hết hồn, mãi khi Hắc Nguyệt đại quản sự hét vào mặt mới tỉnh ra.
- Làm sao đây?
Câu làm sao đây nghĩa là cao thủ Cổ Duệ chi dân giết người Bắc Đẩu hành tỉnh? Hay giúp phá kiếm trận?
Một trong hai nam nhân trung niên lúc trước ám sát Vu Nhai mở miệng nói:
- Binh chia làm hai đường, một đường giúp Hắc Nguyệt đại quản sự, một đường hợp sức giải quyết cái tên cầm gậy, tìm cơ hội dùng người Bắc Đẩu uy hiếp Vu Nhai kia!
- Tốt!
Nhận được mệnh lệnh, cao thủ Cổ Duệ chi dân hành động, binh chia làm hai đường giết ra ngoài.
Vu Nhai sớm suy nghĩ tình huống này, thanh âm từ trên trời giáng xuống:
- Bá phụ hãy che cho người Bắc Đẩu không bị tổn thương, bọn họ không thể phá kiếm trận của ta!
Vu Nhai vẫn cực kỳ tự tin, hắn tin vào kiếm trận. Đây là kiếm trận Độc Cô Diệt Ninh dạy cho Vu Nhai, hắn từng nếm thử uy lực của nó. Khi đó Vu Nhai là đỉnh thiên binh sư, bây giờ hắn đã là thánh binh sư bát đoạn. Vu Nhai không rõ sức mạnh của mình sâu cạn nhưng chắc chắn là siêu mạnh.
Vu Nhai có lượng huyền khí hùng hậu thế mà nuốt đan dược như cắn hạt dưa. Kiếm trận có một khuyết điểm là tiêu hao rất lớn. Kiếm trận do hai trăm người điều khiển nhưng bây giờ chỉ có một mình Vu Nhai thành lập.
Mắt Đan Đạo Hùng lóe tia sáng, gã quyết định tin tưởng Vu Nhai. Đan Đạo Hùng mang theo mấy chục con rối phòng thủ trước đám người Bắc Đẩu hành tỉnh bị đóng đinh. Cây gậy lúc to lúc biến nhỏ, quét, đập, vỗ . . . Phòng thủ chặt chẽ không cho cao thủ Cổ Duệ chi dân tiến tới một bước. Nếu Đan Đạo Hùng không làm được chút chuyện nhỏ này sẽ bị người cười rụng răng, bị Vu Nhai cười chết, khi đó gã còn gì mặt mũi cha vợ?
- A a a . . .!
Uy lực kiếm trận hoàn toàn khởi động, đặc biệt có hàng trăm cao thủ Cổ Duệ chi dân thí nghiệm. Từng đợt kiếm quang như mưa rào rơi xuống bắn hướng cao thủ Cổ Duệ chi dân xông pha. Bởi vì số người Cổ Duệ chi dân quá đông, thực lực rất mạnh nên một thanh kiếm không đủ. Nhưng đừng quên Vu Nhai có chín thanh thần kiếm, khi thần kiếm bay ra thì ai dám tranh phong?
Tiếng la hét liên tiếp, có xác chết đẫm máu rớt xuống, là xác chết, không phải thân thể.
Kiếm trận đối phó với người bên dưới nên Hắc Nguyệt đại quản sự giảm bớt áp lực rất nhiều, lão có thể lên tiếng:
- Các ngươi đừng đối kháng kiếm trận, giết tiểu tử họ Vu chủ trận là được!
Cao thủ Cổ Duệ chi dân trông thấy xác chiến hữu rơi lộp độp như mít rụng thế là điên lên, quay đầu giết hướng Vu Nhai.
Vu Nhai mỉm cười nói:
- Người chủ trận đương nhiên có thể vào trong trận, có bản lĩnh thì vào trong trận giết ta đi.
Vu Nhai chui vào kiếm trận. Đám cao thủ Cổ Duệ chi dân trợn tròn mắt rồi kéo nhau vào kiếm trận, tình hình giống như lúc trước, bọn họ phải phá kiếm trận rồi tính tiếp.
Vu Nhai vừa vào trận đã nói vọng ra:
- Đại quản sự, trong tay ta có thanh kiếm cuối cùng cũng là kiếm mạnh nhất, Thôn Thiên Phệ Thần Thức!
Vu Nhai muốn dùng Thôn Thiên kiếm giết chết Hắc Nguyệt đại quản sự. Lúc này Thôn Thiên kiếm dạy cho Vu Nhai Thôn Thiên kiếm thức mới nhát, là thôn phệ kiếm thức thật sự. Thôn Thiên Phệ Thần Thức tung ra, Hắc Nguyệt đại quản sự lại rú lên.
Trong kiếm trận là sân nhà của Vu Nhai, Hắc Nguyệt đại quản sự thành cá nằm trên thớt.
Nhưng lão già bất tử này có các thủ đoạn kỳ dị, muốn giết Hắc Nguyệt đại quản sự rất khó khăn, nhưng khó đến mấy vẫn phải làm. Thôn Phệ kiếm kỹ chưa kịp nuốt hết Hắc Nguyệt đại quản sự thì lão lợi dụng lực lượng chưa bị cắn nuốt trốn thoát, cơ thể phục hồi lại ngay, Vu Nhai chỉ nuốt được chút lực lượng. Hắc Nguyệt đại quản sự đúng là khó giết.
Ví dụ nuốt nửa người Hắc Nguyệt đại quản sự nhưng còn một nửa khác trốn thoát sau đó lành lại.
Nếu thật sự nuốt được nửa cơ thể thì thôi, nhưng nửa bị nuốt đó không có bao nhiêu năng lượng của Hắc Nguyệt đại quản sự, bị nửa còn lại hút đi hết. Tức là nửa cơ thể bị nuốt rỗng tuếch.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 1466: Không chết
10.0/10 từ 29 lượt.