Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1270: Phương trận yếu nhất
Một hàng người bước ra trước bia lữ hành, dù già hay trẻ thực lực không đến thánh binh sư. Quan
trọng nhất là năm người đứng đầu, có Huyền Binh đế quốc, Ma Pháp đế
quốc, người sư tử của thú nhân tộc. Bọn họ đại biểu cho năm thủ lĩnh
công hội lữ giả, người đứng chính giữa là hội trưởng quý này.
Lan Liệt Phu hội trưởng công hội lữ giả đứng hàng giữ bắt đầu diễn thuyết:
- Chào mọi người, ta tên Lan Liệt Phu, là hội trưởng công hội lữ giả. Hoan nghênh các thiên tài Thần Huyền đại lục tin tưởng công hội lữ giả ta đến thế giới lữ giả này. Ta không nói nhiều, mục tiêu của công hội lữ giả rất rõ ràng, đó là bồi dưỡng nhiều cường giả hơn để tiêu diệt Cổ Duệ chi dân xem nhân loại bình thường chúng ta là heo chó.
Mọi người im lặng lắng nghe, có một số khinh thường vị hội trưởng thực lực không quá mạnh.
Như mượn kiếm huynh đã nói, hội trưởng Lữ Giả bắt đầu kể nội dung lúc trước gã nói cho đám Vu Nhai, Độc Cô Cửu Tà nghe.
- Tiếp theo ta sẽ kể giai đoạn công hội lữ giả hình thành, lịch sử trưởng thành . . .
Cảm xúc mọi người hơi dao động, đặc biệt khi nghe cảnh cáo tức là cường giả thần giai ở đây giết người sẽ bị hủy diệt, cả đám hút ngụm khí lạnh. Nhiều người không tin lời hội trưởng Lữ Giả.
Một đám lão nhân bước ra từ sau bia đá, khí thế làm mọi người tim đập chân run. Dù là tử tôn đại gia tộc không mấy ai gặp qua cường giả thần giai.
Đám người trước mắt cho bọn họ áp lực rất kinh khủng.
Tuyệt đối là thần giai, mười mấy người ra cùng lúc. Hoàng gia, Độc Cô gia đều khó có thực lực như vậy, bây giờ còn ai dám coi thường công hội lữ giả? Cả đám im thin thít, hít thở dồn dập.
Vu Nhai không nóng nảy, hắn liếc qua mười mấy lão nhân thần giai sau đó tìm kiếm Vu Tiểu Dạ trong mấy ngàn thiên tài. Vu Nhai nhíu mày liếc hướng Dương Như Tiêm, nàng cũng ngoái đầu lại tỏ vẻ nóng nảy. Vu Nhai lắc đầu ý bảo không biết.
Dương Tiên Nặc cũng nhìn Vu Nhai, nhưng gã bận bắt chuyện với người khác, không lâu sau sẽ hình thành một đội riêng. Dương Tiên Nặc thị uy nhướng mày với Vu Nhai, thấy hắn phớt lờ thì gã nổi gân xanh.
- Chẳng lẽ bỏ lỡ?
Vu Nhai nhíu chặt mày. Vu Nhai không biết rằng trong mười mấy lão nhân thần giai có một vị là Băng bà bà, người đã mang ma pháp đi. Dương Như Tiêm phát hiện Băng bà bà nhưng nàng không biết về hội viên trung tâm.
Dương Như Tiêm định bụng chờ kết thúc hội nghị sẽ đi hỏi Băng bà bà.
Hội trưởng Lữ Giả tiếp tục diễn thuyết:
- Thử thách tiếp theo có rất nhiều nguy hiểm, sâu trong thế giới lữ giả có nhiều chỗ chưa biết. Cường giả thần giai đều khó thăm dò rõ ràng các nơi đó, khi vào bên trong sẽ bị áp chế thực lực rớt xuống thánh binh sư sơ đoạn.
Hội trưởng Lữ Giả ngừng lại. Đám thiên tài bên dưới hút ngụm khí lạnh. Trong mắt các thiên tài trẻ này thần giai là đỉnh thế giới vậy mà bị áp chế?
Hội trưởng Lữ Giả nói xong công hội lữ giả hình thành, lịch sử như thế nào bắt đầu chuyển sang quy tắc chuyến hành động lữ hành giả lần này.
- Thử thách là các ngươi vào sâu trong thế giới lữ giả, càng vào sâu càng tốt vì các ngươi sẽ thu hoạch được nhiều hơn, ta tạm không tiết lộ.
Rất đơn giản, đi vào sâu trong thế giới lữ giả rồi gặp đủ loại thử thách này nọ. Hội trưởng Lữ Giả không nói cụ thể nhưng chắc chắn không đơn giản.
Vàng xâm nhập vào sâu càng được nhiều thứ hơn, lý do tại sao thì hội trưởng Lữ Giả tạm giữ kín không tiết lộ.
Hội trưởng Lữ Giả tiếp tục giải thích rằng:
- Tất nhiên ích lợi không phải vô hạn, đặc biệt là vòng ngoài nên phải có thứ tự trươc sau.
Mọi người thở dồn dập, sắp đánh nhau sao? Nhiều người nghĩ đến đây rất là hưng phấn, nhưng lời hội trưởng Lữ Giả nói làm cả đám thất vọng, vài người biểu tình cực kỳ khó xem.
- Thứ tự trước sau không chọn bằng chiến đấu, bây giờ ai thắng ai có thể ý nghĩa gì. Tính tiềm lực cao thấp, công hội lữ giả chúng ta sẽ đánh giá tiêu chuẩn tiềm lực của mọi người dựa theo ngọc bài lữ hành mang theo.
- Xin các ngươi hãy lấy ngọc bài lữ hành ra, chúng ta có chuyên môn giám định. Các vị đừng vội phản đối, có lẽ ngọc bài lữ hành không phải tiêu chuẩn có quyền uy nhất nhưng it ra đó là tiêu chuẩn của công hội lữ giả chúng ta. Nếu các ngươi không phục thì bây giờ hãy rời khỏi đi, có thể bước vào truyền tống trận ngay.
Nghe nói là ngọc bài lữ hành có người khó chịu, vài người chỉ đi lữ hành một đoạn ngắn. Hội trưởng Lữ Giả nói xong toàn trường yên tĩnh, không ai hành động. Nếu đã đến đương nhiên sẽ không đi, không ai dám làm bậy. Mười mấy cao thủ thần giai không phải ăn chay, nếu không có bọn họ trấn thì không gian đã hỗn loạn từ lâu.
Có người phản đối:
- Hội trưởng, chúng ta lữ hành thời gian quá ngắn thì tính thế nào?
Hội trưởng Lữ Giả lạnh lùng cười:
- Lữ hành ngắn? Chứng minh các ngươi 15 ích lợi của lữ hành. Nếu các ngươi lĩnh ngộ được ích lợi thì còn cảm giác lữ hành không có ý nghĩa gì sao? Khoảng cách lữ hành làm sao ngắn được?
Vu Nhai thầm hiểu, khoảng cách lữ hành là vì có người không để mắt đến kểu lữ hành này, đa số thì không cảm nhận được ích lợi từ lữ hành. Như Vu Nhai, vì hắn biết lợi lộc của lữ hành nên mới lĩnh thêm khối ngọc bài thứ hai. Nếu người đó không cảm nhận được ích lợi sẽ rảnh rỗi quay về đi lần nữa sao?
Riêng điều này đã nói lên vấn đề thiên phú, một vài người không hiểu địa diễn chứng minh có thiên phú yếu.
Hội trưởng Lữ Giả trả lời mấy vấn đề hời hợt, nói tiếp:
- Được rồi, xin hãy lấy ngọc bài của các ngươi ra, bia lữ hành sẽ cho phán đoán chính xác nhất.
Không ai có ý kiến nữa, lấy ra ngọc bài lữ hành của mình. Có nhiều người ngần ngừ, trong ngọc bài chứa cảm ngộ của bọn họ, cuối cùng vẫn giao ra.
Vu Nhai tùy tay né ngọc bài lữ hành ra.
bia lữ hành chấn động, ánh sáng xanh biếc cùng tiếng ầm ầm lan tràn trên quảng trường.
Mỗi một ngọc bài tỏa ra ánh sáng, có tối có sáng. Chính giữa ánh sáng hiện ra một tấm bản đồ, trên bản đồ có một lằn chỉ chạy dọc theo quỹ tích lữ hành của mỗi người. Các thủ lĩnh công hội lữ giả nhìn chằm chằm ngọc bài của mỗi người, đặc biệt các trưởng lão thần giai qua đó thoải mái đoán ra tiềm lực của một người.
Chợt vang tiếng kêu:
- Ủa?
Có trưởng lão lên tiếng:
- Vị tiểu huynh đệ kia, đúng, là ngươi. Tại sao ngọc bài của ngươi không tỏa sáng? Chẳng lẽ ngươi không hề lữ hành?
Vô số cặp mắt nhìn theo trưởng lão đó hướng tới Vu Nhai.
Vu Nhai cũng khó hiểu. Ngọc bài lữ hành của mọi người đều sáng tại sao hắn thì không? Vu Nhai thử mấy lần đầu không được, khi bị mọi người nhìn chằm chằm hắn chợt nhớ đến điều gì.
Vu Nhai phản ứng lại nói:
- Xin lỗi, hình như ta lấy sai.
Vu Nhai vội ném ngọc bài lữ hành vào không gian giới chỉ, lấy khối khác ra, đó là khối ngọc bài thứ nhất.
Triệu Hoán Thần Binh
Lan Liệt Phu hội trưởng công hội lữ giả đứng hàng giữ bắt đầu diễn thuyết:
- Chào mọi người, ta tên Lan Liệt Phu, là hội trưởng công hội lữ giả. Hoan nghênh các thiên tài Thần Huyền đại lục tin tưởng công hội lữ giả ta đến thế giới lữ giả này. Ta không nói nhiều, mục tiêu của công hội lữ giả rất rõ ràng, đó là bồi dưỡng nhiều cường giả hơn để tiêu diệt Cổ Duệ chi dân xem nhân loại bình thường chúng ta là heo chó.
Mọi người im lặng lắng nghe, có một số khinh thường vị hội trưởng thực lực không quá mạnh.
Như mượn kiếm huynh đã nói, hội trưởng Lữ Giả bắt đầu kể nội dung lúc trước gã nói cho đám Vu Nhai, Độc Cô Cửu Tà nghe.
- Tiếp theo ta sẽ kể giai đoạn công hội lữ giả hình thành, lịch sử trưởng thành . . .
Cảm xúc mọi người hơi dao động, đặc biệt khi nghe cảnh cáo tức là cường giả thần giai ở đây giết người sẽ bị hủy diệt, cả đám hút ngụm khí lạnh. Nhiều người không tin lời hội trưởng Lữ Giả.
Một đám lão nhân bước ra từ sau bia đá, khí thế làm mọi người tim đập chân run. Dù là tử tôn đại gia tộc không mấy ai gặp qua cường giả thần giai.
Đám người trước mắt cho bọn họ áp lực rất kinh khủng.
Tuyệt đối là thần giai, mười mấy người ra cùng lúc. Hoàng gia, Độc Cô gia đều khó có thực lực như vậy, bây giờ còn ai dám coi thường công hội lữ giả? Cả đám im thin thít, hít thở dồn dập.
Vu Nhai không nóng nảy, hắn liếc qua mười mấy lão nhân thần giai sau đó tìm kiếm Vu Tiểu Dạ trong mấy ngàn thiên tài. Vu Nhai nhíu mày liếc hướng Dương Như Tiêm, nàng cũng ngoái đầu lại tỏ vẻ nóng nảy. Vu Nhai lắc đầu ý bảo không biết.
Dương Tiên Nặc cũng nhìn Vu Nhai, nhưng gã bận bắt chuyện với người khác, không lâu sau sẽ hình thành một đội riêng. Dương Tiên Nặc thị uy nhướng mày với Vu Nhai, thấy hắn phớt lờ thì gã nổi gân xanh.
- Chẳng lẽ bỏ lỡ?
Vu Nhai nhíu chặt mày. Vu Nhai không biết rằng trong mười mấy lão nhân thần giai có một vị là Băng bà bà, người đã mang ma pháp đi. Dương Như Tiêm phát hiện Băng bà bà nhưng nàng không biết về hội viên trung tâm.
Dương Như Tiêm định bụng chờ kết thúc hội nghị sẽ đi hỏi Băng bà bà.
Hội trưởng Lữ Giả tiếp tục diễn thuyết:
- Thử thách tiếp theo có rất nhiều nguy hiểm, sâu trong thế giới lữ giả có nhiều chỗ chưa biết. Cường giả thần giai đều khó thăm dò rõ ràng các nơi đó, khi vào bên trong sẽ bị áp chế thực lực rớt xuống thánh binh sư sơ đoạn.
Hội trưởng Lữ Giả ngừng lại. Đám thiên tài bên dưới hút ngụm khí lạnh. Trong mắt các thiên tài trẻ này thần giai là đỉnh thế giới vậy mà bị áp chế?
Hội trưởng Lữ Giả nói xong công hội lữ giả hình thành, lịch sử như thế nào bắt đầu chuyển sang quy tắc chuyến hành động lữ hành giả lần này.
- Thử thách là các ngươi vào sâu trong thế giới lữ giả, càng vào sâu càng tốt vì các ngươi sẽ thu hoạch được nhiều hơn, ta tạm không tiết lộ.
Rất đơn giản, đi vào sâu trong thế giới lữ giả rồi gặp đủ loại thử thách này nọ. Hội trưởng Lữ Giả không nói cụ thể nhưng chắc chắn không đơn giản.
Vàng xâm nhập vào sâu càng được nhiều thứ hơn, lý do tại sao thì hội trưởng Lữ Giả tạm giữ kín không tiết lộ.
Hội trưởng Lữ Giả tiếp tục giải thích rằng:
- Tất nhiên ích lợi không phải vô hạn, đặc biệt là vòng ngoài nên phải có thứ tự trươc sau.
Mọi người thở dồn dập, sắp đánh nhau sao? Nhiều người nghĩ đến đây rất là hưng phấn, nhưng lời hội trưởng Lữ Giả nói làm cả đám thất vọng, vài người biểu tình cực kỳ khó xem.
- Thứ tự trước sau không chọn bằng chiến đấu, bây giờ ai thắng ai có thể ý nghĩa gì. Tính tiềm lực cao thấp, công hội lữ giả chúng ta sẽ đánh giá tiêu chuẩn tiềm lực của mọi người dựa theo ngọc bài lữ hành mang theo.
- Xin các ngươi hãy lấy ngọc bài lữ hành ra, chúng ta có chuyên môn giám định. Các vị đừng vội phản đối, có lẽ ngọc bài lữ hành không phải tiêu chuẩn có quyền uy nhất nhưng it ra đó là tiêu chuẩn của công hội lữ giả chúng ta. Nếu các ngươi không phục thì bây giờ hãy rời khỏi đi, có thể bước vào truyền tống trận ngay.
Nghe nói là ngọc bài lữ hành có người khó chịu, vài người chỉ đi lữ hành một đoạn ngắn. Hội trưởng Lữ Giả nói xong toàn trường yên tĩnh, không ai hành động. Nếu đã đến đương nhiên sẽ không đi, không ai dám làm bậy. Mười mấy cao thủ thần giai không phải ăn chay, nếu không có bọn họ trấn thì không gian đã hỗn loạn từ lâu.
Có người phản đối:
- Hội trưởng, chúng ta lữ hành thời gian quá ngắn thì tính thế nào?
Hội trưởng Lữ Giả lạnh lùng cười:
- Lữ hành ngắn? Chứng minh các ngươi 15 ích lợi của lữ hành. Nếu các ngươi lĩnh ngộ được ích lợi thì còn cảm giác lữ hành không có ý nghĩa gì sao? Khoảng cách lữ hành làm sao ngắn được?
Vu Nhai thầm hiểu, khoảng cách lữ hành là vì có người không để mắt đến kểu lữ hành này, đa số thì không cảm nhận được ích lợi từ lữ hành. Như Vu Nhai, vì hắn biết lợi lộc của lữ hành nên mới lĩnh thêm khối ngọc bài thứ hai. Nếu người đó không cảm nhận được ích lợi sẽ rảnh rỗi quay về đi lần nữa sao?
Riêng điều này đã nói lên vấn đề thiên phú, một vài người không hiểu địa diễn chứng minh có thiên phú yếu.
Hội trưởng Lữ Giả trả lời mấy vấn đề hời hợt, nói tiếp:
- Được rồi, xin hãy lấy ngọc bài của các ngươi ra, bia lữ hành sẽ cho phán đoán chính xác nhất.
Không ai có ý kiến nữa, lấy ra ngọc bài lữ hành của mình. Có nhiều người ngần ngừ, trong ngọc bài chứa cảm ngộ của bọn họ, cuối cùng vẫn giao ra.
Vu Nhai tùy tay né ngọc bài lữ hành ra.
bia lữ hành chấn động, ánh sáng xanh biếc cùng tiếng ầm ầm lan tràn trên quảng trường.
Mỗi một ngọc bài tỏa ra ánh sáng, có tối có sáng. Chính giữa ánh sáng hiện ra một tấm bản đồ, trên bản đồ có một lằn chỉ chạy dọc theo quỹ tích lữ hành của mỗi người. Các thủ lĩnh công hội lữ giả nhìn chằm chằm ngọc bài của mỗi người, đặc biệt các trưởng lão thần giai qua đó thoải mái đoán ra tiềm lực của một người.
Chợt vang tiếng kêu:
- Ủa?
Có trưởng lão lên tiếng:
- Vị tiểu huynh đệ kia, đúng, là ngươi. Tại sao ngọc bài của ngươi không tỏa sáng? Chẳng lẽ ngươi không hề lữ hành?
Vô số cặp mắt nhìn theo trưởng lão đó hướng tới Vu Nhai.
Vu Nhai cũng khó hiểu. Ngọc bài lữ hành của mọi người đều sáng tại sao hắn thì không? Vu Nhai thử mấy lần đầu không được, khi bị mọi người nhìn chằm chằm hắn chợt nhớ đến điều gì.
Vu Nhai phản ứng lại nói:
- Xin lỗi, hình như ta lấy sai.
Vu Nhai vội ném ngọc bài lữ hành vào không gian giới chỉ, lấy khối khác ra, đó là khối ngọc bài thứ nhất.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 1270: Phương trận yếu nhất
10.0/10 từ 29 lượt.