Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1265: Như Tiêm cô cô
Dương Tiên Nặc quyết định hỏi tên tiểu tử này, sau đó bắt người nhà hắn ra uy hiếp buộc hắn làm việc cho gã, khom lưng uốn gối trước mặt gã, đây mới là sự trả thù tuyệt vời.
Vu Nhai nhún vai trả lời:
- Ngại quá, ta tên Vu Nhai, vô danh tiểu tốt.
- Vu Nhai!
Dương Tiên Nặc vơ vét trong Kiếm vực hành tỉnh có Vu gia gì, đáng tiếc gã không nghĩ ra, chỉ cảm thấy cái tên khá quen tai. Dương Tiên Nặc không chú ý tới bên cạnh gã có người biến sắc mặt, lặng lẽ cách xa gã.
Lão nhân quát to:
- Đừng nói chuyện, truyền tống trận đã mở ra!
Dương Tiên Nặc chưa kịp suy nghĩ lai lịch của Vu Nhai thì truyền tống trận bỗng sáng lên.
Bóng sáng biến ảo, khi mọi người mở mắt ra thì hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi. Một quảng trường lớn đập vào mắt bọn họ, kèm theo vô số ánh mắt sắc bén.
Đám người chưa kịp phản ứng thì cảm nhận từng khí thế cường đại không gì sánh được đè ép.
Không chỉ là ánh mắt, trong ánh mắt ẩn chứa áp lực đáng sợ ập vào mặt. Người có thực lực yếu chút mặt trắng bệch, đứng im như tượng không đi nổi. Những người này kiên trì không lùi một bước, có người cứng ngắc nhìn xung quanh muốn biết là ai đang áp chế bọn họ. Không nhìn còn đỡ, trông thấy hình ảnh làm bọn họ giật nảy mình.
Lác đác vài người hoặc đứng hoặc ngồi, không phải ít người mà vì quảng trường quá lớn.
Có người đơn độc tìm góc ngồi, có tụm năm tụm ba. Mọi người đều rất trẻ tuổi, siêu cường đại. Khiến đám người Vu Nhai nạc nhiên là trong đó có gần một nửa người mặc ma pháp bào, tức là ma pháp sư. Có một ít dị tộc mặt mũi kỳ lạ đến từ bách tộc loạn địa.
Chớp mắt mọi người có một suy nghĩ đó là công hội lữ giả đúng như tin đồn phu khắp Thần Huyền đại lục.
- A! Hình như không chỉ những người trẻ tuổi này.
Mọi người nhìn hướng vòng ngoài, chỗ đó có rất nhiều người trông bình thường, có già có trẻ. Bởi vì bọn họ quá bình thường nên lúc trước bị các loại thanh niên cường đại che giấu, lúc này mới được chú ý.
Có người thầm đặt câu hỏi:
- Những người này là ai?
Rất nhanh đám người hiểu ra. Bọn họ là người đầu tư công hội lữ giả, tức là giống như mượn kiếm huynh chọn một người rồi đầu tư đủ loại, hướng dẫn các thiên tài đến quảng trường này, cũng có thể là người dẫn đường thành thị. Bọn họ là trung tâm công hội lữ giả, tinh anh tình báo nhưng thực lực không đồng đều.
Dương Tiên Nặc khẽ hừ:
- Hừ!
Dương Tiên Nặc bình tĩnh bước ra truyền tống trận, thật ra gã không bình tĩnh, cố nén cơ thể khó chịu đi ra ngoài. Dù sao Dương Tiên Nặc bước ra được, chỉ cần đi ra là sẽ không bị người khinh thường. Dương Tiên Nặc là người đi dầu trong hai mươi mấy người . . . Hình như gã không phải người đầu tiên.
Dương Tiên Nặc liếc mắt qua, người bước ra trước gã là Vu Nhai. Mới rồi vì Dương Tiên Nặc đối diện áp lực nên không chú ý thấy, gã bốc cháy lửa giận.
Dương Tiên Nặc thầm nghĩ:
- Chết tiệt, chết tiệt! Không phải người đi ra đầu tiên thì không được chú ý.
Đang lúc Dương Tiên Nặc cố nén không lộ ra biểu tình khó chịu thì Vu Nhai lên tiếng:
- A! Sắc mặt của Dương huynh rất kém, phải chăng muốn là người đầu tiên đi ra? Hay để tan hường ngươi?
Mặt Dương Tiên Nặc đen như lọ nồi, nói cái kiểu gì?
Dương Tiên Nặc muốn lên tiếng nhưng không dám, vì áp lực xung quanh khiến gã mở miệng nói chuyện sẽ mất tự nhiên. Nghĩ đến đây Dương Tiên Nặc hoảng hốt, Vu Nhai có thể thoải mái nói chuyện không hề khó chịu.
- Ủa?
Xung quanh vang tiếng kêu khẽ, rất ngạc nhiên khi thấy Vu Nhai nhẹ nhàng ứng đối.
Có lẽ vì tiếng kêu khẽ khiến sức chú ý xung quanh không tập trung, áp lực tan biến. Quảng trường tĩnh lặng trở nên náo nhiệt, các thiên tài không phải ai đều kiêu căng, bọn họ xì xầm trò chuyện.
Đám thiên tài không để bụng, vì cao thủ nhiều như mây có mặt, Vu Nhai biểu hiện rất bình thường.
Dương Tiên Nặc thở phào, có thể đáp lời:
- Vu huynh nói đùa, vấn đề trước sau không cần tranh chấp.
Dương Tiên Nặc giả dối nói trong lòng thì rất hận.
Dương Tiên Nặc thầm nghĩ:
- Thực lực của Vu Nhai này mạnh hơn mình. Hừ, công hội lữ giả đúng như Dương Như Tiêm đã nói, cao thủ và thiên tài nhiều như mây. Tại đây vầng sáng gia tộc sẽ bị giảm đến thấp nhất.
- Nhưng vậy thì sao? Khi Dương Như Tiêm kéo mình nhập hội có nêu ví dụ vài thiên tài bình dân. Tuy nhiên đa số thiên tài bình dân cuối cùng vẫn sẽ đầu vào đại gia tộc.
- Có lẽ thực lực của bọn họ mạnh hơn mình nhưng gia tộc có thể thu mua hoặc tiêu diệt họ.
- Nghe nói hoạt động lần này của công hội lữ giả là đào móc tiềm lực, chưa biết lộc về tay ai.
- Mặc kệ thế nào họ Vu chỉ là thiên tài dân gian bình thường, ở chỗ thiên tài nhiều như mây này sẽ giống như mình không chút bắt mắt. Không, mình có Dương gia Kiếm Vực làm hậu thuẫn, có không bắt mắt vẫn mạnh hơn hắn!
Đang lúc Dương Tiên Nặc tìm đủ cớ biện giải cho mình thì một giọng nữ vang lên.
- Tiên Nặc, cuối cùng ngươi đã đến.
Một nữ nhân trưởng thành, trí tuệ bước ra khỏi đám đông đi hướng Dương Tiên Nặc.
Dương Tiên Nặc mỉm cười chào:
- Như Tiêm cô cô!
Dương Tiên Nặc định tiến lên nghênh đón nhưng lạ lùng là Dương Như Tiêm bỗng dừng lại, sứngờ nhìn sau lưng gã.
Dương Tiên Nặc ngoái đầu nhìn theo ánh mắt Dương Như Tiêm trông thấy Vu Nhai. Chẳng lẽ Như Tiêm cô cô quen biết Vu Nhai này?
Dương Như Tiêm ngây người một lúc sau đó biểu tình nghiêm túc chào:
- Vu Nhai, ngươi cũng đến?
- A? Người là . . .
Vu Nhai cảm thấy nữ nhân này hơi quen mắt nhưng trong phút chốc không nhận ra, khi nàng gọi tên hắn mới nhớ.
Vu Nhai vỗ đầu nói:
- Thì ra là Dương lão sư, đã lâu không gặp.
Nữ nhân này là Dương lão sư của Bắc Đẩu học viện, lúc trước là Dương Như Tiêm đưa Vu Tiểu Dạ đến Dương gia.
- Đúng vậy! Đã lâu không gặp, các ngươi dều trưởng thành, thực lực vượt qua ta. Ngươi suýt chút không nhớ ra lão sư ta đây, thật tình . . .
Dương Như Tiêm bất mãn làm bộ tức giận nói:
- A! Không ngờ ngươi đi chung với Tiên Nặc, các ngươi là bằng hữu sao?
Dương Như Tiêm không bất ngờ khi thấy Vu Nhai, chỉ ngạc nhiên là hắn và Dương Tiên Nặc đi chung.
Lúc Dương Như Tiêm làm lão sư trong Bắc Đẩu học viện nàng không có quan hệ gì với công hội lữ giả, nhưng mượn kiếm huynh lôi kéo quan hệ. Dương Như Tiêm trở thành người dẫn đường giống như mượn kiếm huynh, người nàng đầu tư đương nhiên chọn trong Dương gia. Dương Như Tiêm không thể chọn Vu Tiểu Dạ đành tìm Dương Tiên Nặc, người có tính cách, các mặt tốt nhất trong Dương gia.
Xem bộ dạng của Dương Như Tiêm có vẻ không rành về bộ mặt giả dối của Dương Tiên Nặc.
- Chỉ trùng hợp. Tiểu Dạ đâu? Nghe nói nàng đi theo cao thủ tiền bối gì đó, không biết bây giờ đang ở đâu?
Vu Nhai được Vu gia chủ cho biết Vu Tiểu Dạ đi theo cao nhân tiền bối không biết tên, không rõ cụ thể thế nào. Vu Nhai gặp lại Dương Như Tiêm tất nhiên muốn hỏi rõ, vì Vu gia chủ gửi thư cũng không được Vu Tiểu Dạ hồi âm.
Triệu Hoán Thần Binh
Vu Nhai nhún vai trả lời:
- Ngại quá, ta tên Vu Nhai, vô danh tiểu tốt.
- Vu Nhai!
Dương Tiên Nặc vơ vét trong Kiếm vực hành tỉnh có Vu gia gì, đáng tiếc gã không nghĩ ra, chỉ cảm thấy cái tên khá quen tai. Dương Tiên Nặc không chú ý tới bên cạnh gã có người biến sắc mặt, lặng lẽ cách xa gã.
Lão nhân quát to:
- Đừng nói chuyện, truyền tống trận đã mở ra!
Dương Tiên Nặc chưa kịp suy nghĩ lai lịch của Vu Nhai thì truyền tống trận bỗng sáng lên.
Bóng sáng biến ảo, khi mọi người mở mắt ra thì hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi. Một quảng trường lớn đập vào mắt bọn họ, kèm theo vô số ánh mắt sắc bén.
Đám người chưa kịp phản ứng thì cảm nhận từng khí thế cường đại không gì sánh được đè ép.
Không chỉ là ánh mắt, trong ánh mắt ẩn chứa áp lực đáng sợ ập vào mặt. Người có thực lực yếu chút mặt trắng bệch, đứng im như tượng không đi nổi. Những người này kiên trì không lùi một bước, có người cứng ngắc nhìn xung quanh muốn biết là ai đang áp chế bọn họ. Không nhìn còn đỡ, trông thấy hình ảnh làm bọn họ giật nảy mình.
Lác đác vài người hoặc đứng hoặc ngồi, không phải ít người mà vì quảng trường quá lớn.
Có người đơn độc tìm góc ngồi, có tụm năm tụm ba. Mọi người đều rất trẻ tuổi, siêu cường đại. Khiến đám người Vu Nhai nạc nhiên là trong đó có gần một nửa người mặc ma pháp bào, tức là ma pháp sư. Có một ít dị tộc mặt mũi kỳ lạ đến từ bách tộc loạn địa.
Chớp mắt mọi người có một suy nghĩ đó là công hội lữ giả đúng như tin đồn phu khắp Thần Huyền đại lục.
- A! Hình như không chỉ những người trẻ tuổi này.
Mọi người nhìn hướng vòng ngoài, chỗ đó có rất nhiều người trông bình thường, có già có trẻ. Bởi vì bọn họ quá bình thường nên lúc trước bị các loại thanh niên cường đại che giấu, lúc này mới được chú ý.
Có người thầm đặt câu hỏi:
- Những người này là ai?
Rất nhanh đám người hiểu ra. Bọn họ là người đầu tư công hội lữ giả, tức là giống như mượn kiếm huynh chọn một người rồi đầu tư đủ loại, hướng dẫn các thiên tài đến quảng trường này, cũng có thể là người dẫn đường thành thị. Bọn họ là trung tâm công hội lữ giả, tinh anh tình báo nhưng thực lực không đồng đều.
Dương Tiên Nặc khẽ hừ:
- Hừ!
Dương Tiên Nặc bình tĩnh bước ra truyền tống trận, thật ra gã không bình tĩnh, cố nén cơ thể khó chịu đi ra ngoài. Dù sao Dương Tiên Nặc bước ra được, chỉ cần đi ra là sẽ không bị người khinh thường. Dương Tiên Nặc là người đi dầu trong hai mươi mấy người . . . Hình như gã không phải người đầu tiên.
Dương Tiên Nặc liếc mắt qua, người bước ra trước gã là Vu Nhai. Mới rồi vì Dương Tiên Nặc đối diện áp lực nên không chú ý thấy, gã bốc cháy lửa giận.
Dương Tiên Nặc thầm nghĩ:
- Chết tiệt, chết tiệt! Không phải người đi ra đầu tiên thì không được chú ý.
Đang lúc Dương Tiên Nặc cố nén không lộ ra biểu tình khó chịu thì Vu Nhai lên tiếng:
- A! Sắc mặt của Dương huynh rất kém, phải chăng muốn là người đầu tiên đi ra? Hay để tan hường ngươi?
Mặt Dương Tiên Nặc đen như lọ nồi, nói cái kiểu gì?
Dương Tiên Nặc muốn lên tiếng nhưng không dám, vì áp lực xung quanh khiến gã mở miệng nói chuyện sẽ mất tự nhiên. Nghĩ đến đây Dương Tiên Nặc hoảng hốt, Vu Nhai có thể thoải mái nói chuyện không hề khó chịu.
- Ủa?
Xung quanh vang tiếng kêu khẽ, rất ngạc nhiên khi thấy Vu Nhai nhẹ nhàng ứng đối.
Có lẽ vì tiếng kêu khẽ khiến sức chú ý xung quanh không tập trung, áp lực tan biến. Quảng trường tĩnh lặng trở nên náo nhiệt, các thiên tài không phải ai đều kiêu căng, bọn họ xì xầm trò chuyện.
Đám thiên tài không để bụng, vì cao thủ nhiều như mây có mặt, Vu Nhai biểu hiện rất bình thường.
Dương Tiên Nặc thở phào, có thể đáp lời:
- Vu huynh nói đùa, vấn đề trước sau không cần tranh chấp.
Dương Tiên Nặc giả dối nói trong lòng thì rất hận.
Dương Tiên Nặc thầm nghĩ:
- Thực lực của Vu Nhai này mạnh hơn mình. Hừ, công hội lữ giả đúng như Dương Như Tiêm đã nói, cao thủ và thiên tài nhiều như mây. Tại đây vầng sáng gia tộc sẽ bị giảm đến thấp nhất.
- Nhưng vậy thì sao? Khi Dương Như Tiêm kéo mình nhập hội có nêu ví dụ vài thiên tài bình dân. Tuy nhiên đa số thiên tài bình dân cuối cùng vẫn sẽ đầu vào đại gia tộc.
- Có lẽ thực lực của bọn họ mạnh hơn mình nhưng gia tộc có thể thu mua hoặc tiêu diệt họ.
- Nghe nói hoạt động lần này của công hội lữ giả là đào móc tiềm lực, chưa biết lộc về tay ai.
- Mặc kệ thế nào họ Vu chỉ là thiên tài dân gian bình thường, ở chỗ thiên tài nhiều như mây này sẽ giống như mình không chút bắt mắt. Không, mình có Dương gia Kiếm Vực làm hậu thuẫn, có không bắt mắt vẫn mạnh hơn hắn!
Đang lúc Dương Tiên Nặc tìm đủ cớ biện giải cho mình thì một giọng nữ vang lên.
- Tiên Nặc, cuối cùng ngươi đã đến.
Một nữ nhân trưởng thành, trí tuệ bước ra khỏi đám đông đi hướng Dương Tiên Nặc.
Dương Tiên Nặc mỉm cười chào:
- Như Tiêm cô cô!
Dương Tiên Nặc định tiến lên nghênh đón nhưng lạ lùng là Dương Như Tiêm bỗng dừng lại, sứngờ nhìn sau lưng gã.
Dương Tiên Nặc ngoái đầu nhìn theo ánh mắt Dương Như Tiêm trông thấy Vu Nhai. Chẳng lẽ Như Tiêm cô cô quen biết Vu Nhai này?
Dương Như Tiêm ngây người một lúc sau đó biểu tình nghiêm túc chào:
- Vu Nhai, ngươi cũng đến?
- A? Người là . . .
Vu Nhai cảm thấy nữ nhân này hơi quen mắt nhưng trong phút chốc không nhận ra, khi nàng gọi tên hắn mới nhớ.
Vu Nhai vỗ đầu nói:
- Thì ra là Dương lão sư, đã lâu không gặp.
Nữ nhân này là Dương lão sư của Bắc Đẩu học viện, lúc trước là Dương Như Tiêm đưa Vu Tiểu Dạ đến Dương gia.
- Đúng vậy! Đã lâu không gặp, các ngươi dều trưởng thành, thực lực vượt qua ta. Ngươi suýt chút không nhớ ra lão sư ta đây, thật tình . . .
Dương Như Tiêm bất mãn làm bộ tức giận nói:
- A! Không ngờ ngươi đi chung với Tiên Nặc, các ngươi là bằng hữu sao?
Dương Như Tiêm không bất ngờ khi thấy Vu Nhai, chỉ ngạc nhiên là hắn và Dương Tiên Nặc đi chung.
Lúc Dương Như Tiêm làm lão sư trong Bắc Đẩu học viện nàng không có quan hệ gì với công hội lữ giả, nhưng mượn kiếm huynh lôi kéo quan hệ. Dương Như Tiêm trở thành người dẫn đường giống như mượn kiếm huynh, người nàng đầu tư đương nhiên chọn trong Dương gia. Dương Như Tiêm không thể chọn Vu Tiểu Dạ đành tìm Dương Tiên Nặc, người có tính cách, các mặt tốt nhất trong Dương gia.
Xem bộ dạng của Dương Như Tiêm có vẻ không rành về bộ mặt giả dối của Dương Tiên Nặc.
- Chỉ trùng hợp. Tiểu Dạ đâu? Nghe nói nàng đi theo cao thủ tiền bối gì đó, không biết bây giờ đang ở đâu?
Vu Nhai được Vu gia chủ cho biết Vu Tiểu Dạ đi theo cao nhân tiền bối không biết tên, không rõ cụ thể thế nào. Vu Nhai gặp lại Dương Như Tiêm tất nhiên muốn hỏi rõ, vì Vu gia chủ gửi thư cũng không được Vu Tiểu Dạ hồi âm.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 1265: Như Tiêm cô cô
10.0/10 từ 29 lượt.