Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1254: Trở về Kiếm Thần đài (hạ)
- Vu Nhai đại ca ca!
Tiểu Loan không kịp được lao vào ngực Vu Nhai. Tiểu Dịch không còn muốn làm anh đẹp trai lạnh lùng, vẫn chỉ là đứa con nít, cũng nhào hướng Vu Nhai.
Vu Nhai một tay ôm một đứa trẻ, Tiểu Loan, Tiểu Dịch khóc sướt mướt. Mấy tháng trước là chuỗi ngày hắc ám bị Độc Cô Cửu Dương chèn ép, mấy tháng qua lo âu, bị khinh bỉ đều trêu đi theo nước mắt.
Vu Nhai giật mình nhưng rất nhanh hiểu được, hai đứa trẻ cần có chỗ dựa.
- Có Vu Nhai đại ca ca ở đây, không sao, mọi chuyện đều ổn.
Vu Nhai không giỏi an ủi người, hắn vỗ lưng Tiểu Loan, Tiểu Dịch khuyên nhủ. Vu Nhai cảm giác có người ở bên cạnh nhìn, ngẩng đầu lên, sửng sờ. Thiếu nữ mắt ngấn lệ, giọt nước mắt đẹp như phù dung lại như bồ công anh tím bay trong gió, trời xanh biếc Kiếm Thần đài bạch ngọc không nhiễm hạt bụi trần, giọt lệ kia như sương sớm điểm xuyết trên cánh hoa. Ánh nắng phản chiếu giọt nước đẹp hút hồn, làm người ta muốn che chở.
Trong trí nhớ của Vu Nhai đây là một thiếu nữ cương cường, kiên cường, mặt mũi rất đẹp khiến hắn ở dưới Thiên Tội Uyên không đến nỗi buồn chán, có một mỹ nữ để ngắm. Đó là tất cả ấn tượng của Vu Nhai.
Tên nàng là gì? Vu Nhai không nhớ ra, quá nhiều người Độc Cô gia hàng chữ cửu.
Vu Nhai thân thiện gật đầu với nàng, hắn cảm thấy giọt nước mắt của Độc Cô Cửu Lan là vì bị hắn cùng hai đứa trẻ cảm động. Thiếu nữ đọc sách thường sẽ khóc. Ngoài ra thiếu nữ có chút cảm xúc, dù sao lúc trước bị Độc Cô Cửu Dương đè ép gắt gao, áp lực vô cùng. Vu Nhai nhớ đến Độc Cô Cửu Vận giải thích giùm nàng trước khi chết.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Khi đó hình như Độc Cô Cửu Vận có nhắc tên của nàng, sao nghĩ mãi mà không ra? Ta thật tệ khi quên mất tên mỹ nữ, là dê xồm mà như vậy là rất tệ.
Vu Nhai quyết định không lộ ra biểu tình xấu xa với thiếu nữ, hắn cố nhẫn nhịn. Cô nương này chịu áp lực từ Độc Cô Cửu Dương, chắc trong lòng còn bị ám ảnh.
Vu Nhai gật đầu, cố gắng điều chỉnh trạng thái, nhớ lại tâm tình đi du lịch. Vu Nhai cười dịu dàng với thiếu nữ, hắn tựa như nam nhân dịu dàng mà trưởng thành. Vì trải qua nhiều chuyện nên Vu Nhai giả bộ rất thật.
Vu Nhai nhẹ nhàng hỏi:
- Vất vả cho nàng, mọi người Thiên Tội Uyên có khỏe không?
- Ừm! Sau khi Độc Cô Cửu Dương chết thì mọi chuyện rất tốt.
Độc Cô Cửu Lan bị ánh mắt sáng srua của Vu Nhai nhìn chằm chằm làm mặt ửng hồng, phối hợp lệ chưa lau khô, tươi ngon mọng nước. Vu Nhai ngây người nhìn, suýt lộ ra bộ mặt Trư Bát Giới.
- Thế thì ta yên tâm, đều tại ta làm hại các ngươi chịu nhiều cực khổ.
Vu Nhai hơi áy náy với người Thiên Tội Uyên. Độc Cô Cửu Dương vốn nhằm vào hắn, chỉ vì Thiên Tội Uyên dính dáng chút ít đến Vu Nhai nên gã mới ra tay với người trong thôn. Đến bây giờ Vu Nhai vẫn không hiểu, hắn và thôn Thiên Tội Uyên chỉ là bèo nước gặp nhau. Chia tay Tiểu Loan, Tiểu Dịch một thời gian dài nhưng hai đứa trẻ có quan hệ rất tốt với Vu Nhai.
Vu Nhai không biết Độc Cô Cửu Dương rất bực bội vì Độc Cô Cửu Lan thích hắn, nguyên nhân vì nàng đẹp, gã thì là đồ điên. Mấy lần Độc Cô Cửu Dương thua Vu Nhai, dù vết thương đã lành nhưng tính cách gã vặn vẹo.
Độc Cô Cửu Lan lắc đầu, nói:
- Không . . . Không liên quan đến ngươi . . .
Độc Cô Cửu Lan muốn nói gì thêm nhưng không biết nên nói sao. Độc Cô Cửu Lan rất muốn giống như Tiểu Loan, Tiểu Dịch lao vào ngực Vu Nhai khóc rống, nhưng nàng không làm được. Nếu Độc Cô Chiến Đồng có mặt tại đây sẽ khích lệ Độc Cô Cửu Lan thực hiện.
Vu Nhai không muốn tiếp tục đề tài gợi lại ký ức đau khổ cho thiếu nữ, hắn cười dịu dàng, trưởng thành, sáng sủa nói:
- Đi, bây giờ người thôn Thiên Tội Uyên sống ở đây? Mấy tháng nay sinh hoạt như thế nào? Còn đám người thôn trưởng, hãy mang ta đi.
Tiểu Loan, Tiểu Dịch ngừng khóc, Vu Nhai một tay nắm một đứa đi xuống Kiếm Thần đài.
Độc Cô Cửu Lan đi theo bên cạnh Vu Nhai, ngây ngốc nhìn hắn bình thản an ủi hai đứa trẻ.
Khi đám người Vu Nhai xuống Kiếm Thần đài thì mấy thanh niên từ xa đi tới, là đám tử tôn Độc Cô gia cá cược với Tiểu Dịch rằng Vu Nhai có đi ra kiếm thần bí địa được không. Bọn họ không chú ý đến Vu Nhai, hoặc có thấy nhưng quên khuôn mặt hắn như thế nào, cứ nghĩ là người Thiên Tội Uyên.
Một người cao giọng cười phá lên:
- Tiểu quỷ, sao hôm nay không đứng trên Kiếm Thần đài chờ Vu Nhai kia? Mau vậy đã xuống, bỏ cuộc sao?
Mấy ngày trước lời Độc Cô Cửu Thiên nói khiến đám tử tôn Độc Cô gia rất khó chịu, nhưng theo thời gian trôi qua không thấy Vu Nhai đi ra, bọn họ càng lúc càng giác không thích hợp, cho rằng Độc Cô Cửu Thiên an ủi nhóm Tiểu Loan, Tiểu Dịch, Độc Cô Cửu Lan.
- Nói này, các ngươi hãy bỏ cuộc đi, họ Vu gì đó đã chết từ khuya. Độc Cô Cửu Thiên chỉ an ủi các ngươi, vậy mà tin là thật. Có chuyện gì các ngươi hãy tìm gia chủ kiểm chứng thì chúng ta sẽ lại tin tưởng các ngươi một lần.
- Ha ha ha ha ha ha! Bọn họ có thể cầu kiến gia chủ sao?
- Nếu người thôn Thiên Tội Uyên gì đó có một người kiếm đạo thành thánh thì có lẽ sẽ có cơ hội gặp gia chủ.
Mấy người đó nói mát, trong bụng rất khó chịu. Lúc trước tiền cược là nếu thua bọn họ sẽ bái Vu Nhai làm sư phụ, thắng thì không được gì, bị đứa trẻ Tiểu Dịch quay như dế. Bây giờ bọn họ muốn trả thù trở lại, hơn nữa bị Độc Cô Cửu Lan hấp dẫn. Nếu không phải sợ Độc Cô Cửu Thiên quan tâm Thiên Tội Uyên thì bọn họ rất muốn theo đuổi Độc Cô Cửu Lan, dù không cua được nhưng ngắm mỹ nữ cũng tốt. Đám tử tôn Độc Cô gia đều ôm tâm tình này.
Vu Nhai chớp mắt nhìn Tiểu Loan, Tiểu Dịch hỏi:
- Mấy người này là thứ gì?
Không đợi Tiểu Loan, Tiểu Dịch trả lời, đám tử tôn Độc Cô gia nét mặt sa sầm.
Đám người khó chịu nói:
- Tiểu tử Thiên Tội Uyên, ngươi nói cái gì? Đừng tưởng rằng có Độc Cô Cửu Thiên che chở thì chúng ta không dám đụng vào ngươi!
Vu Nhai lắc đầu, nói:
- Thôi khỏi trả lời, đừng vì mấy con chó nhỏ làm hỏng tâm tình, chúng ta đi.
Khỏi nói Vu Nhai cũng đoán ra. Thiên Tội Uyên mới đi ra khoảng một năm, kẻ yếu thường bị ăn hiếp.
- Hưm, kẻ yếu?
Vu Nhai chợt nghĩ đến một điuè, tim đập nhanh. Một suy nghĩ hiện ra trong đầu Vu Nhai, đó là làm sao khiến Thiên Tội Uyên trở thành cường giả. Vu Nhai không vội thốt thành lời, chờ tìm hiểu tình huống rõ hơn rồi tính tiếp.
Vu Nhai mặc kệ mấy tên châm biếm, mang theo Tiểu Loan, Tiểu Dịch, Độc Cô Cửu Lan lướt qua bọn họ.
Mấy người gầm lên:
- Chó nhỏ? Khốn kiếp, ngươi đứng lại đó cho ta!
Vu Nhai phớt lờ bọn họ. Có lẽ vì mấy tháng qua đám tử tôn Độc Cô gia này luôn bị người xem là ngu ngốc, thiếu nữ bọn họ thích cười nhạo nên cơn tức bốc cháy hừng hực. Mấy người phát ra kiếm ý cường đại, trong đó kiếm ý của một người gần thành thánh. Đám tử tôn Độc Cô gia này từng vào kiếm thần bí địa, một vài người tuy chưa thành thánh nhưng có tiến bộ.
Triệu Hoán Thần Binh
Tiểu Loan không kịp được lao vào ngực Vu Nhai. Tiểu Dịch không còn muốn làm anh đẹp trai lạnh lùng, vẫn chỉ là đứa con nít, cũng nhào hướng Vu Nhai.
Vu Nhai một tay ôm một đứa trẻ, Tiểu Loan, Tiểu Dịch khóc sướt mướt. Mấy tháng trước là chuỗi ngày hắc ám bị Độc Cô Cửu Dương chèn ép, mấy tháng qua lo âu, bị khinh bỉ đều trêu đi theo nước mắt.
Vu Nhai giật mình nhưng rất nhanh hiểu được, hai đứa trẻ cần có chỗ dựa.
- Có Vu Nhai đại ca ca ở đây, không sao, mọi chuyện đều ổn.
Vu Nhai không giỏi an ủi người, hắn vỗ lưng Tiểu Loan, Tiểu Dịch khuyên nhủ. Vu Nhai cảm giác có người ở bên cạnh nhìn, ngẩng đầu lên, sửng sờ. Thiếu nữ mắt ngấn lệ, giọt nước mắt đẹp như phù dung lại như bồ công anh tím bay trong gió, trời xanh biếc Kiếm Thần đài bạch ngọc không nhiễm hạt bụi trần, giọt lệ kia như sương sớm điểm xuyết trên cánh hoa. Ánh nắng phản chiếu giọt nước đẹp hút hồn, làm người ta muốn che chở.
Trong trí nhớ của Vu Nhai đây là một thiếu nữ cương cường, kiên cường, mặt mũi rất đẹp khiến hắn ở dưới Thiên Tội Uyên không đến nỗi buồn chán, có một mỹ nữ để ngắm. Đó là tất cả ấn tượng của Vu Nhai.
Tên nàng là gì? Vu Nhai không nhớ ra, quá nhiều người Độc Cô gia hàng chữ cửu.
Vu Nhai thân thiện gật đầu với nàng, hắn cảm thấy giọt nước mắt của Độc Cô Cửu Lan là vì bị hắn cùng hai đứa trẻ cảm động. Thiếu nữ đọc sách thường sẽ khóc. Ngoài ra thiếu nữ có chút cảm xúc, dù sao lúc trước bị Độc Cô Cửu Dương đè ép gắt gao, áp lực vô cùng. Vu Nhai nhớ đến Độc Cô Cửu Vận giải thích giùm nàng trước khi chết.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Khi đó hình như Độc Cô Cửu Vận có nhắc tên của nàng, sao nghĩ mãi mà không ra? Ta thật tệ khi quên mất tên mỹ nữ, là dê xồm mà như vậy là rất tệ.
Vu Nhai quyết định không lộ ra biểu tình xấu xa với thiếu nữ, hắn cố nhẫn nhịn. Cô nương này chịu áp lực từ Độc Cô Cửu Dương, chắc trong lòng còn bị ám ảnh.
Vu Nhai gật đầu, cố gắng điều chỉnh trạng thái, nhớ lại tâm tình đi du lịch. Vu Nhai cười dịu dàng với thiếu nữ, hắn tựa như nam nhân dịu dàng mà trưởng thành. Vì trải qua nhiều chuyện nên Vu Nhai giả bộ rất thật.
Vu Nhai nhẹ nhàng hỏi:
- Vất vả cho nàng, mọi người Thiên Tội Uyên có khỏe không?
- Ừm! Sau khi Độc Cô Cửu Dương chết thì mọi chuyện rất tốt.
Độc Cô Cửu Lan bị ánh mắt sáng srua của Vu Nhai nhìn chằm chằm làm mặt ửng hồng, phối hợp lệ chưa lau khô, tươi ngon mọng nước. Vu Nhai ngây người nhìn, suýt lộ ra bộ mặt Trư Bát Giới.
- Thế thì ta yên tâm, đều tại ta làm hại các ngươi chịu nhiều cực khổ.
Vu Nhai hơi áy náy với người Thiên Tội Uyên. Độc Cô Cửu Dương vốn nhằm vào hắn, chỉ vì Thiên Tội Uyên dính dáng chút ít đến Vu Nhai nên gã mới ra tay với người trong thôn. Đến bây giờ Vu Nhai vẫn không hiểu, hắn và thôn Thiên Tội Uyên chỉ là bèo nước gặp nhau. Chia tay Tiểu Loan, Tiểu Dịch một thời gian dài nhưng hai đứa trẻ có quan hệ rất tốt với Vu Nhai.
Vu Nhai không biết Độc Cô Cửu Dương rất bực bội vì Độc Cô Cửu Lan thích hắn, nguyên nhân vì nàng đẹp, gã thì là đồ điên. Mấy lần Độc Cô Cửu Dương thua Vu Nhai, dù vết thương đã lành nhưng tính cách gã vặn vẹo.
Độc Cô Cửu Lan lắc đầu, nói:
- Không . . . Không liên quan đến ngươi . . .
Độc Cô Cửu Lan muốn nói gì thêm nhưng không biết nên nói sao. Độc Cô Cửu Lan rất muốn giống như Tiểu Loan, Tiểu Dịch lao vào ngực Vu Nhai khóc rống, nhưng nàng không làm được. Nếu Độc Cô Chiến Đồng có mặt tại đây sẽ khích lệ Độc Cô Cửu Lan thực hiện.
Vu Nhai không muốn tiếp tục đề tài gợi lại ký ức đau khổ cho thiếu nữ, hắn cười dịu dàng, trưởng thành, sáng sủa nói:
- Đi, bây giờ người thôn Thiên Tội Uyên sống ở đây? Mấy tháng nay sinh hoạt như thế nào? Còn đám người thôn trưởng, hãy mang ta đi.
Tiểu Loan, Tiểu Dịch ngừng khóc, Vu Nhai một tay nắm một đứa đi xuống Kiếm Thần đài.
Độc Cô Cửu Lan đi theo bên cạnh Vu Nhai, ngây ngốc nhìn hắn bình thản an ủi hai đứa trẻ.
Khi đám người Vu Nhai xuống Kiếm Thần đài thì mấy thanh niên từ xa đi tới, là đám tử tôn Độc Cô gia cá cược với Tiểu Dịch rằng Vu Nhai có đi ra kiếm thần bí địa được không. Bọn họ không chú ý đến Vu Nhai, hoặc có thấy nhưng quên khuôn mặt hắn như thế nào, cứ nghĩ là người Thiên Tội Uyên.
Một người cao giọng cười phá lên:
- Tiểu quỷ, sao hôm nay không đứng trên Kiếm Thần đài chờ Vu Nhai kia? Mau vậy đã xuống, bỏ cuộc sao?
Mấy ngày trước lời Độc Cô Cửu Thiên nói khiến đám tử tôn Độc Cô gia rất khó chịu, nhưng theo thời gian trôi qua không thấy Vu Nhai đi ra, bọn họ càng lúc càng giác không thích hợp, cho rằng Độc Cô Cửu Thiên an ủi nhóm Tiểu Loan, Tiểu Dịch, Độc Cô Cửu Lan.
- Nói này, các ngươi hãy bỏ cuộc đi, họ Vu gì đó đã chết từ khuya. Độc Cô Cửu Thiên chỉ an ủi các ngươi, vậy mà tin là thật. Có chuyện gì các ngươi hãy tìm gia chủ kiểm chứng thì chúng ta sẽ lại tin tưởng các ngươi một lần.
- Ha ha ha ha ha ha! Bọn họ có thể cầu kiến gia chủ sao?
- Nếu người thôn Thiên Tội Uyên gì đó có một người kiếm đạo thành thánh thì có lẽ sẽ có cơ hội gặp gia chủ.
Mấy người đó nói mát, trong bụng rất khó chịu. Lúc trước tiền cược là nếu thua bọn họ sẽ bái Vu Nhai làm sư phụ, thắng thì không được gì, bị đứa trẻ Tiểu Dịch quay như dế. Bây giờ bọn họ muốn trả thù trở lại, hơn nữa bị Độc Cô Cửu Lan hấp dẫn. Nếu không phải sợ Độc Cô Cửu Thiên quan tâm Thiên Tội Uyên thì bọn họ rất muốn theo đuổi Độc Cô Cửu Lan, dù không cua được nhưng ngắm mỹ nữ cũng tốt. Đám tử tôn Độc Cô gia đều ôm tâm tình này.
Vu Nhai chớp mắt nhìn Tiểu Loan, Tiểu Dịch hỏi:
- Mấy người này là thứ gì?
Không đợi Tiểu Loan, Tiểu Dịch trả lời, đám tử tôn Độc Cô gia nét mặt sa sầm.
Đám người khó chịu nói:
- Tiểu tử Thiên Tội Uyên, ngươi nói cái gì? Đừng tưởng rằng có Độc Cô Cửu Thiên che chở thì chúng ta không dám đụng vào ngươi!
Vu Nhai lắc đầu, nói:
- Thôi khỏi trả lời, đừng vì mấy con chó nhỏ làm hỏng tâm tình, chúng ta đi.
Khỏi nói Vu Nhai cũng đoán ra. Thiên Tội Uyên mới đi ra khoảng một năm, kẻ yếu thường bị ăn hiếp.
- Hưm, kẻ yếu?
Vu Nhai chợt nghĩ đến một điuè, tim đập nhanh. Một suy nghĩ hiện ra trong đầu Vu Nhai, đó là làm sao khiến Thiên Tội Uyên trở thành cường giả. Vu Nhai không vội thốt thành lời, chờ tìm hiểu tình huống rõ hơn rồi tính tiếp.
Vu Nhai mặc kệ mấy tên châm biếm, mang theo Tiểu Loan, Tiểu Dịch, Độc Cô Cửu Lan lướt qua bọn họ.
Mấy người gầm lên:
- Chó nhỏ? Khốn kiếp, ngươi đứng lại đó cho ta!
Vu Nhai phớt lờ bọn họ. Có lẽ vì mấy tháng qua đám tử tôn Độc Cô gia này luôn bị người xem là ngu ngốc, thiếu nữ bọn họ thích cười nhạo nên cơn tức bốc cháy hừng hực. Mấy người phát ra kiếm ý cường đại, trong đó kiếm ý của một người gần thành thánh. Đám tử tôn Độc Cô gia này từng vào kiếm thần bí địa, một vài người tuy chưa thành thánh nhưng có tiến bộ.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 1254: Trở về Kiếm Thần đài (hạ)
10.0/10 từ 29 lượt.