Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1206: Chúng ta là người của Độc Cô Cửu Dương
Thanh niên kiếm pháp cường đại nói:
- Nói nhảm nhiều làm gì? Giết hết, sau khi giết xong quay về giao nhiệm vụ.
Đám thanh niên này giết Dị Ma tộc không phải vì rảnh rỗi sinh nông nỗi mà do có người ra lệnh.
Mấy người sau lưng thanh niên giỏi kiếm pháp cười gian, cả đám lao ra.
- Ha ha ha ha ha ha!
Vù vù vù vù vù!
Lúc này có cơn gió thổi qua, rất nhẹ nhưng làm mấy thanh niên dừng bước, như bị lực lượng gì đánh bật ra. Các thanh niên làm động tác kỳ lạ trong không trung rồi đập mạnh xuống đất.
Thanh niên giỏi kiếm pháp biểu tình cuồng vọng đông lại, tức giận quát:
- Là ai?
Vù vù vù vù vù!
Cơn gió lại thoảng qua, một bóng người xuất hiện trước mặt thanh niên kiếm pháp cường đại. Sự xuất hiện cực kỳ lạ lùng, lặng lẽ như cơn gió, khi gió thổi qua hắn đã xuất hiện.
Các Dị Ma tộc tuyệt vọng dấy lên một tia hy vọng, là đến giúp bọn họ sao?
Thanh niên kiếm pháp cường đại thấy người đột nhiên xuất hiện lòng hơi lo âu, nhưng nghĩ mình là kim bào kiếm đạo thành thánh thì tự tin lại nổi lên.
- Ngươi là ai? Dám đến chỗ Độc Cô gia càn rỡ?
Khi Vu Nhai chạy tới thì Dị Ma tộc đã bị đồ sát một phần ba.
Vu Nhai nhìn tình huống trước mắt, hắn mất bình tĩnh. Dù có là dị tộc đi nữa có cần đồ sát vậy không? Thù hận sâu đến mấy cũng nên ngừng tay, hơn nữa Dị Ma tộc nay không còn là kẻ thù của Vu Nhai mà là tộc nhân của Ma Liêm binh linh.
Ánh mắt Vu Nhai bắn hướng mấy thanh niên, kinh ngạc hỏi:
- Kim bào?
- Đúng vậy! Ngươi sợ sao? Diệp Vũ Phong ta là kim bào Độc Cô gia!
- Họ Diệp?
Vu Nhai càng thấy lạ, hắn chú ý đến kiếm bào và kim bào trên người thanh niên giỏi kiếm pháp này có lẫn chút màu sắc, không phải kim bào thuần túy, khác với cái Độc Cô gia cho Vu Nhai.
Diệp Vũ Phong ngạo nghễ nói:
- Thì ra là kẻ lang thang không biết gì. Bây giờ công hội võ học không chỉ người Độc Cô gia được kim bào, tất cả gia tộc khách khanh đều có được, miễn là kiếm đạo thành thánh dưới hai mươi sáu tuổi.
Đây là điểm làm Diệp Vũ Phong đắc ý nhất, bao nhiêu người Độc Cô gia không làm được nhưng gã thì có thể, gã không kiêu ngạo sao được?
Vu Nhai sửng sốt:
- Thì ra là vậy.
Vu Nhai trừ có hứng thú với nội tình Độc Cô gia hơn ra không để bụng việc này, hắn tò mò kiếm đạo thành thánh của Diệp Vũ Phong.
Vu Nhai hờ hững hỏi:
- Nếu là kiếm đạo thành thánh tại sao ngươi không tu luyện trong Độc Cô gia mà chạy đến đây giết những dị tộc này? Ngươi có thù với bọn họ sao?
Diệp Vũ Phong sửng sốt, gã cứ nghĩ người này sẽ hốt hoảng kinh hoàng, dập đầu lạy, sao hắn phản ứng bình tĩnh như thế?
Mặc kệ nó, trong địa bàn Độc Cô gia sợ gì khi làm thịt người đến từ nơi khác?
Diệp Vũ Phong cười khẩy nói:
- Chúng ta muốn giết cứ giết, dù sao bọn họ là dị tộc, có diệt tộc cũng sợ gì? Còn ngươi, thái độ đó là sao? Dám có thái độ đó với kim bào Độc Cô gia? Bây giờ ngươi lập tức dập đầu trước chúng ta, kêu vài tiếng gia gia rồi cút xéo đi, đừng quên đây là đâu!
Vu Nhai mặc kệ Diệp Vũ Phong uy hiếp, lạnh nhạt nói:
- Dị Ma tộc do ta che chở, ngươi tùy tiện giết thì không tốt lắm.
- Ngươi che chở?
Diệp Vũ Phong ngạc nhiên, cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi che chở? Ngươi che chở những Dị Ma tộc này trong địa bàn Độc Cô gia? Ngươi là cái thứ gì? Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
- Thật không ngờ Độc Cô gia thu loại người như vậy, dù kiếm đạo thành thánh cũng phải xem nhân phẩm. Bị Cổ Duệ chi dân dồn ép đến đường cùng sao? Thôi kệ, giết là xong.
Tuy Vu Nhai không quá tức giận, hắn không có tình cảm gì với Dị Ma tộc, lúc trước hắn còn đánh nhau bị họ truy sát nhưng mấy thanh niên này khiến người ta ghét, bọn họ còn giết nhiều Dị Ma nhân.
Vu Nhai phải nghĩ đến cảm nhận của Ma Liêm binh linh, khiến kim bào Diệp Vũ Phong đền mạng cũng không có gì.
- Ngươi . . . Ngươi là kim bào Độc Cô gia?
Diệp Vũ Phong chóng mặt, mới rồi gã cực kỳ kiêu căng nhưng khi thấy Vu Nhai cầm một thứ màu vàng thì hết chảnh. Kim bào thuần túy, không lẫn màu sắc như của Diệp Vũ Phong. Trong lòng Diệp Vũ Phong rất kính sợ Độc Cô gia, trong phút chốc gã không biết làm sao. Thuộc hạ Diệp Vũ Phong định cười nhạo nhưng giờ thì biểu tình kinh khủng ngừng lại.
Bọn họ chợt nhớ người Độc Cô gia thích một người một kiếm đi du lịch, người xứ khác? Hắn mới quay về không biết chuyện xảy ra trong Độc Cô gia là bình thường. Một số người Độc Cô gia là kiếm si, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Vu Nhai lạnh lùng hỏi:
- Xem như đi, muốn ta giết ngươi hay tự sát?
- Cái kia . . . Kim bào công tử, chúng . . . Chúng ta là người của Cửu Dương công tử, tức là Độc Cô Cửu Dương, cho nên . . .
- Độc Cô Cửu Dương? Hắn bị phế rồi mà các ngươi còn đi theo?
Vu Nhai không mấy quan tâm nhưng nghe đến Độc Cô Cửu Dương thì chú ý hơn. Mạng Độc Cô Cửu Dương lớn thật, lần trước bị Vu Nhai cướp đi trọng bảo chẳng lẽ lại tìm được thứ gì có thể phục hồi cơ thể?
Diệp Vũ Phong tin chắc người này là kim bào, chẳng qua đã lâu không về nhà, không biết Độc Cô Cửu Dương đã khỏe.
Vu Nhai nói:
- Công tử có điều không biết, Cửu Dương thiếu gia đã phục hồi, thực lực tiến bộ nhiều, bây giờ đã là thánh binh sư. Cửu Diệp công tử còn thua Cửu Dương thiếu gia một chút, là đứng đầu thế hệ trẻ Độc Cô gia.
Diệp Vũ Phong không phóng đại, gã báo cáo sự thật. Diệp Vũ Phong nói những lời này là để kim bào lâu chưa về Độc Cô gia biết Độc Cô Cửu Dương không tàn phế, đó là người ngươi không trêu vào được. Nhìn xem, kim bào đó đã im lặng.
Vu Nhai hỏi:
- Độc Cô Cửu Dương phục hồi như thế nào?
- Chúng ta cũng không biết, phụ mẫu của Cửu Dương thiếu gia thông thiên triệt địa, muốn phục hồi cũng dễ dàng.
Diệp Vũ Phong cười hỏi:
- Kim bào công tử xem chuyện trước mắt có nên . . .
- Chuyện trước mắt? Ngươi đang nói đến Dị Ma tộc? Ha ha, nếu các ngươi là người của Độc Cô Cửu Dương thì . . . Ta càng không nương tay!
Vu Nhai bỗng không còn hờ hững, thanh âm trở nên càn rỡ.
- Cái gì?
- Cái gì?
Hai câu cái gì cùng vang lên, một đến từ Diệp Vũ Phong, gã vô cùng kinh ngạc.
Câu khác đến từ Dị Ma tộc vương, vốn gã nổi lên hy vọng nhưng thấy hai người đối thoại lôi kéo quan hệ thì hy vọng tan vỡ. Trong lòng Dị Ma tộc vương vô cùng buồn bã, chợt nghe lời Vu Nhai nói gã còn tưởng đã nghe lầm.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Chờ giết các ngươi rồi ta sẽ giết Độc Cô Cửu Dương!
Phong Doanh kiếm nhẹ vung lên, vài phong nhẫn xuất hiện lặn lẽ bùng nổ trong cơ thể Diệp Vũ Phong.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
- A, Diệp công tử, cứu . . .
Triệu Hoán Thần Binh
- Nói nhảm nhiều làm gì? Giết hết, sau khi giết xong quay về giao nhiệm vụ.
Đám thanh niên này giết Dị Ma tộc không phải vì rảnh rỗi sinh nông nỗi mà do có người ra lệnh.
Mấy người sau lưng thanh niên giỏi kiếm pháp cười gian, cả đám lao ra.
- Ha ha ha ha ha ha!
Vù vù vù vù vù!
Lúc này có cơn gió thổi qua, rất nhẹ nhưng làm mấy thanh niên dừng bước, như bị lực lượng gì đánh bật ra. Các thanh niên làm động tác kỳ lạ trong không trung rồi đập mạnh xuống đất.
Thanh niên giỏi kiếm pháp biểu tình cuồng vọng đông lại, tức giận quát:
- Là ai?
Vù vù vù vù vù!
Cơn gió lại thoảng qua, một bóng người xuất hiện trước mặt thanh niên kiếm pháp cường đại. Sự xuất hiện cực kỳ lạ lùng, lặng lẽ như cơn gió, khi gió thổi qua hắn đã xuất hiện.
Các Dị Ma tộc tuyệt vọng dấy lên một tia hy vọng, là đến giúp bọn họ sao?
Thanh niên kiếm pháp cường đại thấy người đột nhiên xuất hiện lòng hơi lo âu, nhưng nghĩ mình là kim bào kiếm đạo thành thánh thì tự tin lại nổi lên.
- Ngươi là ai? Dám đến chỗ Độc Cô gia càn rỡ?
Khi Vu Nhai chạy tới thì Dị Ma tộc đã bị đồ sát một phần ba.
Vu Nhai nhìn tình huống trước mắt, hắn mất bình tĩnh. Dù có là dị tộc đi nữa có cần đồ sát vậy không? Thù hận sâu đến mấy cũng nên ngừng tay, hơn nữa Dị Ma tộc nay không còn là kẻ thù của Vu Nhai mà là tộc nhân của Ma Liêm binh linh.
Ánh mắt Vu Nhai bắn hướng mấy thanh niên, kinh ngạc hỏi:
- Kim bào?
- Đúng vậy! Ngươi sợ sao? Diệp Vũ Phong ta là kim bào Độc Cô gia!
- Họ Diệp?
Vu Nhai càng thấy lạ, hắn chú ý đến kiếm bào và kim bào trên người thanh niên giỏi kiếm pháp này có lẫn chút màu sắc, không phải kim bào thuần túy, khác với cái Độc Cô gia cho Vu Nhai.
Diệp Vũ Phong ngạo nghễ nói:
- Thì ra là kẻ lang thang không biết gì. Bây giờ công hội võ học không chỉ người Độc Cô gia được kim bào, tất cả gia tộc khách khanh đều có được, miễn là kiếm đạo thành thánh dưới hai mươi sáu tuổi.
Đây là điểm làm Diệp Vũ Phong đắc ý nhất, bao nhiêu người Độc Cô gia không làm được nhưng gã thì có thể, gã không kiêu ngạo sao được?
Vu Nhai sửng sốt:
- Thì ra là vậy.
Vu Nhai trừ có hứng thú với nội tình Độc Cô gia hơn ra không để bụng việc này, hắn tò mò kiếm đạo thành thánh của Diệp Vũ Phong.
Vu Nhai hờ hững hỏi:
- Nếu là kiếm đạo thành thánh tại sao ngươi không tu luyện trong Độc Cô gia mà chạy đến đây giết những dị tộc này? Ngươi có thù với bọn họ sao?
Diệp Vũ Phong sửng sốt, gã cứ nghĩ người này sẽ hốt hoảng kinh hoàng, dập đầu lạy, sao hắn phản ứng bình tĩnh như thế?
Mặc kệ nó, trong địa bàn Độc Cô gia sợ gì khi làm thịt người đến từ nơi khác?
Diệp Vũ Phong cười khẩy nói:
- Chúng ta muốn giết cứ giết, dù sao bọn họ là dị tộc, có diệt tộc cũng sợ gì? Còn ngươi, thái độ đó là sao? Dám có thái độ đó với kim bào Độc Cô gia? Bây giờ ngươi lập tức dập đầu trước chúng ta, kêu vài tiếng gia gia rồi cút xéo đi, đừng quên đây là đâu!
Vu Nhai mặc kệ Diệp Vũ Phong uy hiếp, lạnh nhạt nói:
- Dị Ma tộc do ta che chở, ngươi tùy tiện giết thì không tốt lắm.
- Ngươi che chở?
Diệp Vũ Phong ngạc nhiên, cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi che chở? Ngươi che chở những Dị Ma tộc này trong địa bàn Độc Cô gia? Ngươi là cái thứ gì? Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . . Ngươi . . .
- Thật không ngờ Độc Cô gia thu loại người như vậy, dù kiếm đạo thành thánh cũng phải xem nhân phẩm. Bị Cổ Duệ chi dân dồn ép đến đường cùng sao? Thôi kệ, giết là xong.
Tuy Vu Nhai không quá tức giận, hắn không có tình cảm gì với Dị Ma tộc, lúc trước hắn còn đánh nhau bị họ truy sát nhưng mấy thanh niên này khiến người ta ghét, bọn họ còn giết nhiều Dị Ma nhân.
Vu Nhai phải nghĩ đến cảm nhận của Ma Liêm binh linh, khiến kim bào Diệp Vũ Phong đền mạng cũng không có gì.
- Ngươi . . . Ngươi là kim bào Độc Cô gia?
Diệp Vũ Phong chóng mặt, mới rồi gã cực kỳ kiêu căng nhưng khi thấy Vu Nhai cầm một thứ màu vàng thì hết chảnh. Kim bào thuần túy, không lẫn màu sắc như của Diệp Vũ Phong. Trong lòng Diệp Vũ Phong rất kính sợ Độc Cô gia, trong phút chốc gã không biết làm sao. Thuộc hạ Diệp Vũ Phong định cười nhạo nhưng giờ thì biểu tình kinh khủng ngừng lại.
Bọn họ chợt nhớ người Độc Cô gia thích một người một kiếm đi du lịch, người xứ khác? Hắn mới quay về không biết chuyện xảy ra trong Độc Cô gia là bình thường. Một số người Độc Cô gia là kiếm si, không để ý đến chuyện bên ngoài.
Vu Nhai lạnh lùng hỏi:
- Xem như đi, muốn ta giết ngươi hay tự sát?
- Cái kia . . . Kim bào công tử, chúng . . . Chúng ta là người của Cửu Dương công tử, tức là Độc Cô Cửu Dương, cho nên . . .
- Độc Cô Cửu Dương? Hắn bị phế rồi mà các ngươi còn đi theo?
Vu Nhai không mấy quan tâm nhưng nghe đến Độc Cô Cửu Dương thì chú ý hơn. Mạng Độc Cô Cửu Dương lớn thật, lần trước bị Vu Nhai cướp đi trọng bảo chẳng lẽ lại tìm được thứ gì có thể phục hồi cơ thể?
Diệp Vũ Phong tin chắc người này là kim bào, chẳng qua đã lâu không về nhà, không biết Độc Cô Cửu Dương đã khỏe.
Vu Nhai nói:
- Công tử có điều không biết, Cửu Dương thiếu gia đã phục hồi, thực lực tiến bộ nhiều, bây giờ đã là thánh binh sư. Cửu Diệp công tử còn thua Cửu Dương thiếu gia một chút, là đứng đầu thế hệ trẻ Độc Cô gia.
Diệp Vũ Phong không phóng đại, gã báo cáo sự thật. Diệp Vũ Phong nói những lời này là để kim bào lâu chưa về Độc Cô gia biết Độc Cô Cửu Dương không tàn phế, đó là người ngươi không trêu vào được. Nhìn xem, kim bào đó đã im lặng.
Vu Nhai hỏi:
- Độc Cô Cửu Dương phục hồi như thế nào?
- Chúng ta cũng không biết, phụ mẫu của Cửu Dương thiếu gia thông thiên triệt địa, muốn phục hồi cũng dễ dàng.
Diệp Vũ Phong cười hỏi:
- Kim bào công tử xem chuyện trước mắt có nên . . .
- Chuyện trước mắt? Ngươi đang nói đến Dị Ma tộc? Ha ha, nếu các ngươi là người của Độc Cô Cửu Dương thì . . . Ta càng không nương tay!
Vu Nhai bỗng không còn hờ hững, thanh âm trở nên càn rỡ.
- Cái gì?
- Cái gì?
Hai câu cái gì cùng vang lên, một đến từ Diệp Vũ Phong, gã vô cùng kinh ngạc.
Câu khác đến từ Dị Ma tộc vương, vốn gã nổi lên hy vọng nhưng thấy hai người đối thoại lôi kéo quan hệ thì hy vọng tan vỡ. Trong lòng Dị Ma tộc vương vô cùng buồn bã, chợt nghe lời Vu Nhai nói gã còn tưởng đã nghe lầm.
Vu Nhai lạnh lùng nói:
- Chờ giết các ngươi rồi ta sẽ giết Độc Cô Cửu Dương!
Phong Doanh kiếm nhẹ vung lên, vài phong nhẫn xuất hiện lặn lẽ bùng nổ trong cơ thể Diệp Vũ Phong.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
- A, Diệp công tử, cứu . . .
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 1206: Chúng ta là người của Độc Cô Cửu Dương
10.0/10 từ 29 lượt.