Triệu Hoán Thần Binh
Chương 120: Nhiệm vụ bí mật
- Xung quanh đây có nơi nào hắc ám?
- Dãy núi sương mù!
Khắc Lạp Ngạo nói xong, đôi mắt của hai vị người lùn gầy tong teo liền tỏa ra ánh sáng, giống như mãnh thú ở trong bóng tối nhìn thấy con mồi. Xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm nhất định phải tìm được vị tiền bối mà Vu Nhai đã nhắc tới!
- Không được, tuyệt đối không được. Cả tiểu đội gần như đều là người của tổ Kỳ Binh. Dựa vào cái gì ngươi đòi làm đội trưởng tạm thời của chúng ta. Ta tuyệt không đồng ý!
Thủy Tinh trừng mắt nhìn Dạ Tình, thái độ đặc biệt kiên quyết, âm thanh kéo rất cao, thay đổi tác phong bình thường.
- Vì sao không được? Ta tự tin, trong tất cả mọi người thực lực của ta là mạnh nhất. Vậy hẳn phải để ta đảm đương!
Dạ Tình cũng không có ý nhượng bộ.
- Nhưng các đội viên không phục ngươi!
Thủy Tinh trả lời. Dạ Tình làm đội trưởng vậy sao được? Dù sao cũng không biết mình vì nguyên nhân gì, chỉ là không muốn để cho nàng ta làm. Ai làm cũng được. Cho dù là tên đại ngốc Răng Lớn này muốn làm, nàng cũng có thể đồng ý. Chỉ không thể để cho nàng ta làm.
- Chỉ cần có thực lực phục chúng. Ta biết ngươi muốn làm, nhưng thực lực của ngươi không bằng ta, kinh nghiệm cũng không bằng ta. Đến lúc đó sao có thể để người mù chỉ huy được?
Dạ Tình muốn làm đội trưởng, không phải không có lý do, cũng không phải là nhằm chống đối Thủy Tinh, mà vì nàng có nhiệm vụ quan trọng. Đến lúc đó nàng có thể chỉ định phương hướng, tránh khỏi bị trói chân trói tay. Đương nhiên, cũng có khả năng một phần nhỏ trong đó là do cùng là mỹ nữ nên có sự ghen ghét lẫn nhau.
- Dù sao cũng không thể để cho ngươi làm. Ngươi là người bên ngoài đến. Chuyện này không thể thương lượng được!
- Được rồi, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?
- Các ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Thủy Tinh quay đầu lại nhìn về phía mọi người xung quanh. Tất cả mọi người đều đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Nàng không nhịn được đảo mắt, đột nhiên nhìn về phía Lữ Nham:
- Nếu không chúng ta đều đừng làm nữa, để Lữ Nham làm!
- Ta chỉ đánh nhau, sẽ không chỉ huy!
Lữ Nham chậm rãi nói, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía trước, hình như đang đếm xem ở trên đó có mấy kẽ nứt vậy.
Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, hai nàng chưa từng hòa bình. Thời điểm ý kiến không nhất trí, ban đầu còn có người đi ra hỗ trợ đề xuất một vài ý kiến. Nhưng bình thường đều kết thúc trong bi kịch. Tính cách mê võ nghệ của Lữ Nham cũng nhạt không rõ.
Tiểu Mỹ nắm tóc, trợn trừng mắt, hết nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút. Nàng không biết vì sao Dạ Tình tỷ và tỷ tỷ đeo mặt nạ này lại tranh cãi hăng say như thế. Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên, nói:
- A, tên lường gạt đã trở về. Chúng ta có thể xuất phát.
Tên lường gạt?
Đột nhiên trong đầu hai nàng đều lóe lên suy nghĩ tương tự. Bọn họ đều nhìn sang, trong mắt truyền ra khí tức quỷ dị như ẩn như hiện. Cuối cùng lần đầu tiên bọn họ đã đạt được sự nhất trí.
- Các ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy? Ta từ chối bất kỳ hình thức bạo lực nào. Đương nhiên, nếu như hai người các ngươi muốn đối với ta như nữ tính cùng nam tính... Ừ loại bạo lực này lại khác, không cần phải bàn nữa. Đến đây đi, ta bất chấp mọi giá đón tiếp!
- Đi tìm chết đi!
...
Xuất phát. Đội trưởng tạm thời do giáo úy Vu Nhai lãnh đạo đội ngũ chín người xuất phát.
Ra khỏi cứ điểm Động Minh, đi tới thành nhỏ gần cứ điểm Động Minh, mọi người tìm được nghiệp đoàn kỵ vật. Bọn họ ngồi trên một con vật cưỡi ma thú Thiên Doanh Hạc cực lớn, bay về phía trấn nhỏ Lạc Uyên ngoài Lạc Uyên Hoang Nguyên tỉnh Chùy Lĩnh.
Trong lúc đó Vu Nhai lại gửi lá thư về nhà, đồng thời thông qua Dạ Tình, hắn đã tìm hiểu được cố chủ đứng sau đám sát thủ kia xuất phát từ đâu.
Vu gia, không ngờ lại là Vu gia. Không, nói chính xác đã không phải là Vu gia nữa. Đó là chi thứ hai của Vu gia, Nhị gia chủ, người đã bị gia chủ Vu gia trục xuất, người muốn làm gia chủ tới phát điên, nhị cữu của hắn!
- Chi thứ hai của Vu gia, ngươi xác định chứ?
Vu Nhai khẽ nhíu mày. Không phải hắn không tin, mà là khó có thể tin được. Hắn quay lại nhìn Dạ Tình đang đứng đối diện hắn, nói:
- Theo lý thuyết, chi thứ hai của Vu gia không có năng lực lớn như vậy. Có thể im lặng đưa sát thủ vào bên trong tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu, lại càng không thể điều tra ta rõ ràng như vậy. Cho dù là gia chủ Vu gia cũng không làm được. Những sát thủ kia ngay cả kỹ năng chiến đấu bình thường của ta cũng hiểu được!
- Còn chưa đủ rõ ràng sao?
Dạ Tình khẽ liếc mắt nhìn hắn. Nếu như đủ rõ ràng, nhiều sát thủ như vậy cũng sẽ không bị gia hỏa thần thần bí bí trước mắt này giết không còn một mống:
- Đương nhiên không chỉ là chi thứ hai của Vu gia. Nếu như ta không đoán sai, Vu gia chỉ là bị đẩy ra làm lá chắn liên lạc với sát thủ mà thôi. Phía sau còn có thể là người nào, ngươi hẳn phải hiểu rõ hơn ta mới phải chứ?
- Đội kỵ vệ Bắc Đấu sao?
- Ta có thể điều tra được chi thứ hai của Vu gia. Người đứng phía sau liên lạc với bọn họ có thể là kỵ vệ Bắc Đấu. Đương nhiên, khả năng cũng không phải rất lớn. Tuy rằng kỵ vệ Bắc Đấu lo lắng về bộ binh phòng, nhưng bọn họ muốn đối phó với ngươi, không cần mời sát thủ phiền phức như vậy. Có lẽ là hành vi của người trong kỵ vệ Bắc Đấu.
Dạ Tình phân tích nói, đối với những hành vi quanh co này, Vu Nhai thật sự không quá hiểu rõ.
- Muốn rõ ràng, đến lúc đó bắt được người chi thứ hai của Vu gia sẽ biết.
Vu Nhai cũng không quá lưu ý về vấn đề này, nói.
- Được rồi, những đối tượng ta hoài nghi, có người nào có vấn đề không?
- Đương nhiên là có. Chỉ có điều bọn họ vẫn không có năng lực động tới ngươi mà thôi. Về phần người của Độc Cô gia, không có dấu hiệu.
- Không có năng lực đụng đến ta? Vậy người nhà của ta...
- Về điểm ấy ngươi có thể yên tâm. Lần này ngươi đi với ta ra ngoài, chấp hành nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Nếu như ta còn không thể bảo đảm được sự an toàn cho người nhà của ngươi, dựa vào cái gì lại kéo theo ngươi?
Dạ Tình chống tay lên thắt lưng mềm mại giống như rắn nước vậy. Vu Nhai nhìn thấy, hóc môn nam tính của hắn lền bạo phát.
- Được rồi, nhiệm vụ lần này của chúng ta là...
- Không thể nói, tạm thời giữ bí mật!
Dạ Tình nói chậm rãi đi tới một góc khuất trong nghiệp đoàn vật cưỡi.
Nàng đương nhiên phải giữ bí mật. Nói trắng ra là nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng Vu Nhai. Nhiệm vụ của Dạ Tình lần này vô cùng quan trọng, không được phép có sơ suất nào. Nàng không thể đánh cược được. Nàng dừng lại một lát lại nói:
- Người thuê sát thủ khẳng định còn có động tác. Chỉ có điều những sát thủ kia tạm thời vẫn không tìm hiểu rõ được tình trạng của ngươi, tạm thời không sẽ động thủ. Nhưng chỉ cần vừa xác định được, bọn họ sẽ xử lý nhanh gọn, quyết đoán. Đương nhiên, trong khi làm nhiệm vụ ngươi không cần lo lắng. Bọn họ không dám làm loạn đâu!
Triệu Hoán Thần Binh
- Dãy núi sương mù!
Khắc Lạp Ngạo nói xong, đôi mắt của hai vị người lùn gầy tong teo liền tỏa ra ánh sáng, giống như mãnh thú ở trong bóng tối nhìn thấy con mồi. Xem ra bọn họ đã hạ quyết tâm nhất định phải tìm được vị tiền bối mà Vu Nhai đã nhắc tới!
- Không được, tuyệt đối không được. Cả tiểu đội gần như đều là người của tổ Kỳ Binh. Dựa vào cái gì ngươi đòi làm đội trưởng tạm thời của chúng ta. Ta tuyệt không đồng ý!
Thủy Tinh trừng mắt nhìn Dạ Tình, thái độ đặc biệt kiên quyết, âm thanh kéo rất cao, thay đổi tác phong bình thường.
- Vì sao không được? Ta tự tin, trong tất cả mọi người thực lực của ta là mạnh nhất. Vậy hẳn phải để ta đảm đương!
Dạ Tình cũng không có ý nhượng bộ.
- Nhưng các đội viên không phục ngươi!
Thủy Tinh trả lời. Dạ Tình làm đội trưởng vậy sao được? Dù sao cũng không biết mình vì nguyên nhân gì, chỉ là không muốn để cho nàng ta làm. Ai làm cũng được. Cho dù là tên đại ngốc Răng Lớn này muốn làm, nàng cũng có thể đồng ý. Chỉ không thể để cho nàng ta làm.
- Chỉ cần có thực lực phục chúng. Ta biết ngươi muốn làm, nhưng thực lực của ngươi không bằng ta, kinh nghiệm cũng không bằng ta. Đến lúc đó sao có thể để người mù chỉ huy được?
Dạ Tình muốn làm đội trưởng, không phải không có lý do, cũng không phải là nhằm chống đối Thủy Tinh, mà vì nàng có nhiệm vụ quan trọng. Đến lúc đó nàng có thể chỉ định phương hướng, tránh khỏi bị trói chân trói tay. Đương nhiên, cũng có khả năng một phần nhỏ trong đó là do cùng là mỹ nữ nên có sự ghen ghét lẫn nhau.
- Dù sao cũng không thể để cho ngươi làm. Ngươi là người bên ngoài đến. Chuyện này không thể thương lượng được!
- Được rồi, vậy ngươi nói phải làm sao bây giờ?
- Các ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Thủy Tinh quay đầu lại nhìn về phía mọi người xung quanh. Tất cả mọi người đều đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tim. Nàng không nhịn được đảo mắt, đột nhiên nhìn về phía Lữ Nham:
- Nếu không chúng ta đều đừng làm nữa, để Lữ Nham làm!
- Ta chỉ đánh nhau, sẽ không chỉ huy!
Lữ Nham chậm rãi nói, sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía trước, hình như đang đếm xem ở trên đó có mấy kẽ nứt vậy.
Từ lúc mới bắt đầu đến bây giờ, hai nàng chưa từng hòa bình. Thời điểm ý kiến không nhất trí, ban đầu còn có người đi ra hỗ trợ đề xuất một vài ý kiến. Nhưng bình thường đều kết thúc trong bi kịch. Tính cách mê võ nghệ của Lữ Nham cũng nhạt không rõ.
Tiểu Mỹ nắm tóc, trợn trừng mắt, hết nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút. Nàng không biết vì sao Dạ Tình tỷ và tỷ tỷ đeo mặt nạ này lại tranh cãi hăng say như thế. Đột nhiên, ánh mắt nàng sáng lên, nói:
- A, tên lường gạt đã trở về. Chúng ta có thể xuất phát.
Tên lường gạt?
Đột nhiên trong đầu hai nàng đều lóe lên suy nghĩ tương tự. Bọn họ đều nhìn sang, trong mắt truyền ra khí tức quỷ dị như ẩn như hiện. Cuối cùng lần đầu tiên bọn họ đã đạt được sự nhất trí.
- Các ngươi làm gì mà nhìn ta như vậy? Ta từ chối bất kỳ hình thức bạo lực nào. Đương nhiên, nếu như hai người các ngươi muốn đối với ta như nữ tính cùng nam tính... Ừ loại bạo lực này lại khác, không cần phải bàn nữa. Đến đây đi, ta bất chấp mọi giá đón tiếp!
- Đi tìm chết đi!
...
Xuất phát. Đội trưởng tạm thời do giáo úy Vu Nhai lãnh đạo đội ngũ chín người xuất phát.
Ra khỏi cứ điểm Động Minh, đi tới thành nhỏ gần cứ điểm Động Minh, mọi người tìm được nghiệp đoàn kỵ vật. Bọn họ ngồi trên một con vật cưỡi ma thú Thiên Doanh Hạc cực lớn, bay về phía trấn nhỏ Lạc Uyên ngoài Lạc Uyên Hoang Nguyên tỉnh Chùy Lĩnh.
Trong lúc đó Vu Nhai lại gửi lá thư về nhà, đồng thời thông qua Dạ Tình, hắn đã tìm hiểu được cố chủ đứng sau đám sát thủ kia xuất phát từ đâu.
Vu gia, không ngờ lại là Vu gia. Không, nói chính xác đã không phải là Vu gia nữa. Đó là chi thứ hai của Vu gia, Nhị gia chủ, người đã bị gia chủ Vu gia trục xuất, người muốn làm gia chủ tới phát điên, nhị cữu của hắn!
- Chi thứ hai của Vu gia, ngươi xác định chứ?
Vu Nhai khẽ nhíu mày. Không phải hắn không tin, mà là khó có thể tin được. Hắn quay lại nhìn Dạ Tình đang đứng đối diện hắn, nói:
- Theo lý thuyết, chi thứ hai của Vu gia không có năng lực lớn như vậy. Có thể im lặng đưa sát thủ vào bên trong tiểu đoàn tinh binh Bắc Đấu, lại càng không thể điều tra ta rõ ràng như vậy. Cho dù là gia chủ Vu gia cũng không làm được. Những sát thủ kia ngay cả kỹ năng chiến đấu bình thường của ta cũng hiểu được!
- Còn chưa đủ rõ ràng sao?
Dạ Tình khẽ liếc mắt nhìn hắn. Nếu như đủ rõ ràng, nhiều sát thủ như vậy cũng sẽ không bị gia hỏa thần thần bí bí trước mắt này giết không còn một mống:
- Đương nhiên không chỉ là chi thứ hai của Vu gia. Nếu như ta không đoán sai, Vu gia chỉ là bị đẩy ra làm lá chắn liên lạc với sát thủ mà thôi. Phía sau còn có thể là người nào, ngươi hẳn phải hiểu rõ hơn ta mới phải chứ?
- Đội kỵ vệ Bắc Đấu sao?
- Ta có thể điều tra được chi thứ hai của Vu gia. Người đứng phía sau liên lạc với bọn họ có thể là kỵ vệ Bắc Đấu. Đương nhiên, khả năng cũng không phải rất lớn. Tuy rằng kỵ vệ Bắc Đấu lo lắng về bộ binh phòng, nhưng bọn họ muốn đối phó với ngươi, không cần mời sát thủ phiền phức như vậy. Có lẽ là hành vi của người trong kỵ vệ Bắc Đấu.
Dạ Tình phân tích nói, đối với những hành vi quanh co này, Vu Nhai thật sự không quá hiểu rõ.
- Muốn rõ ràng, đến lúc đó bắt được người chi thứ hai của Vu gia sẽ biết.
Vu Nhai cũng không quá lưu ý về vấn đề này, nói.
- Được rồi, những đối tượng ta hoài nghi, có người nào có vấn đề không?
- Đương nhiên là có. Chỉ có điều bọn họ vẫn không có năng lực động tới ngươi mà thôi. Về phần người của Độc Cô gia, không có dấu hiệu.
- Không có năng lực đụng đến ta? Vậy người nhà của ta...
- Về điểm ấy ngươi có thể yên tâm. Lần này ngươi đi với ta ra ngoài, chấp hành nhiệm vụ vô cùng quan trọng. Nếu như ta còn không thể bảo đảm được sự an toàn cho người nhà của ngươi, dựa vào cái gì lại kéo theo ngươi?
Dạ Tình chống tay lên thắt lưng mềm mại giống như rắn nước vậy. Vu Nhai nhìn thấy, hóc môn nam tính của hắn lền bạo phát.
- Được rồi, nhiệm vụ lần này của chúng ta là...
- Không thể nói, tạm thời giữ bí mật!
Dạ Tình nói chậm rãi đi tới một góc khuất trong nghiệp đoàn vật cưỡi.
Nàng đương nhiên phải giữ bí mật. Nói trắng ra là nàng vẫn không hoàn toàn tin tưởng Vu Nhai. Nhiệm vụ của Dạ Tình lần này vô cùng quan trọng, không được phép có sơ suất nào. Nàng không thể đánh cược được. Nàng dừng lại một lát lại nói:
- Người thuê sát thủ khẳng định còn có động tác. Chỉ có điều những sát thủ kia tạm thời vẫn không tìm hiểu rõ được tình trạng của ngươi, tạm thời không sẽ động thủ. Nhưng chỉ cần vừa xác định được, bọn họ sẽ xử lý nhanh gọn, quyết đoán. Đương nhiên, trong khi làm nhiệm vụ ngươi không cần lo lắng. Bọn họ không dám làm loạn đâu!
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 120: Nhiệm vụ bí mật
10.0/10 từ 29 lượt.