Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1049: Tiền cược của Vu Nhai (hạ)
Như Mông thân vương suy nghĩ, Đông Phương Thần Thông biểu hiện rất bình tĩnh nói:
- Ngũ hệ huyền binh giả, hơn nữa làm được cân bằng thế này rất hiếm thấy, rất thiên tài, không uổng là huyết mạch của Độc Cô gia.
Không phải Đông Phương Thần Thông không giật mình Vu Nhai nghịch thiên, chỉ vì lão phát hiện ra từ lâu. Nhưng Đông Phương Thần Thông thấy lạ là lúc trước trong ma pháp thời gian trông thấy bảy cây thương thì sao?
Cảm giác rõ ràng bảy cây thương là huyền binh bản mệnh của Vu Nhai.
Đông Phương Thần Thông thầm nghĩ:
- Bảy cây thương đều là huyền binh bản mệnh, có lẽ mình suy nghĩ nhiều, chắc là trọng bảo gì đó. Hoặc là mình tu luyện ma pháp thời gian chưa đủ trình độ, không thể tái hiện tình huống lúc đó thật chính xác.
Nghĩ vậy nhưng Đông Phương Thần Thông vẫn cảm thấy Vu Nhai khá bí ẩn, có lẽ là trực giác.
Mông thân vương hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Có lẽ ngươi không phản quốc nhưng ngươi có thể nhờ đồng bạn hợp tác của mình, Nguyệt Lâm Sa Ma Pháp đế quốc chế tạo những chứng cứ đạo cụ ma pháp ghi chép này.
Đệ nhất thân vương nhắc nhở Đông Phương Thần Thông lập trường của lão:
- Thủ doạn ma pháp khác nhau, Huyền Binh đế quốc chúng ta không rành vè ma pháp, đối phương còn là công chúa chắc có thể chế tạo ra đạo cụ ma pháp mà ma pháp sư lợi hại nhất Huyền Binh đế quốc chúng ta không nhìn thấu được.
Đông Phương Thần Thông cười nói:
- Chính xác, cho nên đạo cụ ma pháp ghi chép của ngươi không thể làm bằng chứng. Lúc trước ngươi nói còn chứng cứ khác dúng không? Hãy lấy ra đi, nếu chứng cứ khác là chính xác thì đạo cụ ma pháp ghi chép có thể làm chứng cứ phụ trợ.
Ngũ hệ huyền binh giả vẫn không nặng ký đến mức làm Huyền Binh Đại Đế đụng vào Mông thân vương.
Vu Nhai nhìn xung quanh, nhún vai nói:
- Chứng cứ ta nói chắc chắn là có, nhưng chưa đưa đến, tính thời gian thì cũng gần tới rồi. Không biết Đông Phương đại nhân chờ chút được không?
Tính thời gian thì Tạp Đức thiếu gia đã trên đường đi Bắc Đẩu hành tỉnh, tin tưởng khi công hội lữ giả biết tin Mông thân vương vây công Dao Quang thành sẽ tăng tốc độ.
- Không sao, ta đến giải sầu, tin tưởng ngươi không dám qua lao lừa ta hay thậm chí là Huyền Binh Đại Đế. Hừ, nếu là kéo dài thời gian chờ ai đến thì . . . Ha ha, dù Độc Cô gia chủ che chở ngươi một lúc nhưng Huyền Binh Đại Đế có cách khiến ngươi chết. Đừng quên mảnh đất này thuộc về ai, đừng nghi ngờ lực lượng của hoàng thất.
Đông Phương Thần Thông nói câu đầu còn nhẹ nhàng, tới câu sau thì tuyên truyền tôn nghiêm hoàng quyền. Cũng đúng, đối diện người Độc Cô gia nên tuyên truyền tôn nghiêm hoàng quyền thật nhiều. Gia tộc này là một đám gai, gai góc rất oai phong.
Vu Nhai không quan tâm Đông Phương Thần Thông uy hiếp:
Trong tình huống này Vu Nhai còn sợ bị uy hiếp gì nữa?
Đông Phương Thần Thông liếc Mông thân vương, nói:
- Đương nhiên, trước đó không ai có thể đụng vào ngươi.
Vu Nhai đàng hoàng nói:
- Đa tạ Đông Phương đại nhân. Vậy ta thả các tướng sĩ Bắc Đẩu lúc trước bị bắt ra, ài, tất cả đều là huynh đệ Bắc Đẩu của ta.
Vu Nhai nhìn hướng lão già Mê Thành, nói:
- Mê Thành tiền bối giải trận giúp ta được không? Vậy thì các huynh đệ sẽ ra nhanh hơn, người Dao Quang thành chịu liên lụy có thể lại thấy ánh mặt trời.
- A! Được!
Lão già Mê Thành không xen lời được trong khi Vu Nhai và Đông Phương Thần Thông nói chuyện, nghe hắn hỏi chuyện thì lão không kịp phản ứng. Rất nhanh lão già Mê Thành trợn to mắt, kích động đi theo Vu Nhai chạy vào Dao Quang thành.
Đông Phương Thần Thông nhíu mày nhìn Vu Nhai chăm chăm. Trong điều tra thì thủ đoạn của tiểu tử này quái dị, các loại suy nghĩ không có đầu cuối trở nên sắc bén trong tay hắn. Không thể phủ nhận Vu Nhai là nhân tài hiếm có, nên Huyền Binh Đại Đế cho Vu Nhai một cơ hội lật đổ Mông thân vương. Một cơ hội đã là ban ơn rất lớn.
- Không biết hắn muốn bày ra trò gì!
Đông Phương Thần Thông không e ngại gì, lão tin dù lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải hợp sức cũng đừng mơ mang Vu Nhai đi được. Câu trên Đông Phương Thần Thông không nói thầm trong bụng mà thốt thành tiếng, mắt không rời khỏi nội Dao Quang thành.
- Cha nó, tiểu tử nhà ngươi . . . Cái . . . Này . . . Là . . . Đây là phù văn gì? Tại sao ta chưa từng gặp? Không đúng không đúng, ta đã thấy. Bà nội nó, đây là phù văn của Đế Long tộc, là phù văn trên sáo trang Đế Long tộc. Chẳng lẽ tiểu tử nhà ngươi luôn bày mấy thứ này trong thành?
Phù văn trận trong nội thành chưa mở được phân nửa thì lão già Mê Thành đã rú lên.
- Có đúng không? Tiểu tử, những cái này có phải là phù văn Đế Long tộc không? Có đúng không? Đúng không?
Đừng trách lão già Mê Thành kích động như vậy, lão nghiên cứu phù văn Đế Long tộc hơn nửa đời ngươi nhưng không hiểu chút gì. Giờ đột nhiên thấy thứ lão ước mơ tha thiết, lão già Mê Thành không kích động mới là lạ.
Vu Nhai từ chối trả lời:
- A! Giải phù văn trận trước đi, đến lúc đó lão có thể nhìn rõ ràng. Giờ chúng ta mau cho các huynh đệ Bắc Đẩu lại thấy ánh mặt trời, cứ kéo dài thế này sợ là bọn họ sẽ nổi điên.
Lão già Mê Thành định làm động tác gì.
Giọng Vu Nhai phát ra từ trong Dao Quang thành:
- Đừng xúc động, ta là người duy nhất biết phù văn Đế Long tộc trong Thần Huyền đại lục, nếu lão không cẩn thận làm ta xỉu, ta mất trí nhớ thêm lần nữa thì sao?
Vu Nhai dứt lời, ngoài Dao Quang thành nín thở.
Các binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh còn đang cảm động vì Vu Nhai cho rằng bọn họ là huynh đệ Bắc Đẩu hành tỉnh, sau đó cảm giác có mấy hơi thở cường đại. Đặc biệt là Đông Phương đại nhân, mạnh đáng sợ. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh muốn bàn tán cũng không có sức nói chuyện.
Đương nhiên Mông thân vương cũng rất đáng sợ. Trưởng lão Độc Cô gia thì cười gian.
Đông Phương Thần Thông cười phá lên:
- Phù văn Đế Long tộc, người duy nhất hiểu biết trong Thần Huyền đại lục, ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Đông Phương Thần Thông quay sang nói với Mông thân vương:
- Mông thân vương điện hạ nên chuẩn bị tâm lý.
Mắt Mông thân vương bắn ra tia sáng lạnh lẽo, gã run run, sau đó hừ lạnh một tiếng:
- Phù văn Đế Long tộc có là gì? Chưa từng nghe nói qua, có lẽ chỉ là vỏ rỗng. Đông Phương đại nhân nhớ pahsn đoán thật rõ ràng.
Đông Phương Thần Thông cười cười, chờ đợi Vu Nhai tiếp. Linh giác của Đông Phương Thần Thông không bình tĩnh như vừa rồi, lão duỗi linh giác ra ngoài phủ lên nội thành. Đông Phương Thần Thông nhướng mày, biểu tình giật mình. Lúc trước Đông Phương Thần Thông chỉ biết Vu Nhai dùng cách gì đó khiến mấy vạn người vào nội thành sau đó bặt tin, lão và nhiều người cho rằng hắn dùng khí độc. Mới rồi Đông Phương Thần Thông không để bụng nên không điều tra kỹ, bây giờ thì . . .
Triệu Hoán Thần Binh
- Ngũ hệ huyền binh giả, hơn nữa làm được cân bằng thế này rất hiếm thấy, rất thiên tài, không uổng là huyết mạch của Độc Cô gia.
Không phải Đông Phương Thần Thông không giật mình Vu Nhai nghịch thiên, chỉ vì lão phát hiện ra từ lâu. Nhưng Đông Phương Thần Thông thấy lạ là lúc trước trong ma pháp thời gian trông thấy bảy cây thương thì sao?
Cảm giác rõ ràng bảy cây thương là huyền binh bản mệnh của Vu Nhai.
Đông Phương Thần Thông thầm nghĩ:
- Bảy cây thương đều là huyền binh bản mệnh, có lẽ mình suy nghĩ nhiều, chắc là trọng bảo gì đó. Hoặc là mình tu luyện ma pháp thời gian chưa đủ trình độ, không thể tái hiện tình huống lúc đó thật chính xác.
Nghĩ vậy nhưng Đông Phương Thần Thông vẫn cảm thấy Vu Nhai khá bí ẩn, có lẽ là trực giác.
Mông thân vương hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Có lẽ ngươi không phản quốc nhưng ngươi có thể nhờ đồng bạn hợp tác của mình, Nguyệt Lâm Sa Ma Pháp đế quốc chế tạo những chứng cứ đạo cụ ma pháp ghi chép này.
Đệ nhất thân vương nhắc nhở Đông Phương Thần Thông lập trường của lão:
- Thủ doạn ma pháp khác nhau, Huyền Binh đế quốc chúng ta không rành vè ma pháp, đối phương còn là công chúa chắc có thể chế tạo ra đạo cụ ma pháp mà ma pháp sư lợi hại nhất Huyền Binh đế quốc chúng ta không nhìn thấu được.
Đông Phương Thần Thông cười nói:
- Chính xác, cho nên đạo cụ ma pháp ghi chép của ngươi không thể làm bằng chứng. Lúc trước ngươi nói còn chứng cứ khác dúng không? Hãy lấy ra đi, nếu chứng cứ khác là chính xác thì đạo cụ ma pháp ghi chép có thể làm chứng cứ phụ trợ.
Ngũ hệ huyền binh giả vẫn không nặng ký đến mức làm Huyền Binh Đại Đế đụng vào Mông thân vương.
Vu Nhai nhìn xung quanh, nhún vai nói:
- Chứng cứ ta nói chắc chắn là có, nhưng chưa đưa đến, tính thời gian thì cũng gần tới rồi. Không biết Đông Phương đại nhân chờ chút được không?
Tính thời gian thì Tạp Đức thiếu gia đã trên đường đi Bắc Đẩu hành tỉnh, tin tưởng khi công hội lữ giả biết tin Mông thân vương vây công Dao Quang thành sẽ tăng tốc độ.
- Không sao, ta đến giải sầu, tin tưởng ngươi không dám qua lao lừa ta hay thậm chí là Huyền Binh Đại Đế. Hừ, nếu là kéo dài thời gian chờ ai đến thì . . . Ha ha, dù Độc Cô gia chủ che chở ngươi một lúc nhưng Huyền Binh Đại Đế có cách khiến ngươi chết. Đừng quên mảnh đất này thuộc về ai, đừng nghi ngờ lực lượng của hoàng thất.
Đông Phương Thần Thông nói câu đầu còn nhẹ nhàng, tới câu sau thì tuyên truyền tôn nghiêm hoàng quyền. Cũng đúng, đối diện người Độc Cô gia nên tuyên truyền tôn nghiêm hoàng quyền thật nhiều. Gia tộc này là một đám gai, gai góc rất oai phong.
Vu Nhai không quan tâm Đông Phương Thần Thông uy hiếp:
Trong tình huống này Vu Nhai còn sợ bị uy hiếp gì nữa?
Đông Phương Thần Thông liếc Mông thân vương, nói:
- Đương nhiên, trước đó không ai có thể đụng vào ngươi.
Vu Nhai đàng hoàng nói:
- Đa tạ Đông Phương đại nhân. Vậy ta thả các tướng sĩ Bắc Đẩu lúc trước bị bắt ra, ài, tất cả đều là huynh đệ Bắc Đẩu của ta.
Vu Nhai nhìn hướng lão già Mê Thành, nói:
- Mê Thành tiền bối giải trận giúp ta được không? Vậy thì các huynh đệ sẽ ra nhanh hơn, người Dao Quang thành chịu liên lụy có thể lại thấy ánh mặt trời.
- A! Được!
Lão già Mê Thành không xen lời được trong khi Vu Nhai và Đông Phương Thần Thông nói chuyện, nghe hắn hỏi chuyện thì lão không kịp phản ứng. Rất nhanh lão già Mê Thành trợn to mắt, kích động đi theo Vu Nhai chạy vào Dao Quang thành.
Đông Phương Thần Thông nhíu mày nhìn Vu Nhai chăm chăm. Trong điều tra thì thủ đoạn của tiểu tử này quái dị, các loại suy nghĩ không có đầu cuối trở nên sắc bén trong tay hắn. Không thể phủ nhận Vu Nhai là nhân tài hiếm có, nên Huyền Binh Đại Đế cho Vu Nhai một cơ hội lật đổ Mông thân vương. Một cơ hội đã là ban ơn rất lớn.
- Không biết hắn muốn bày ra trò gì!
Đông Phương Thần Thông không e ngại gì, lão tin dù lão già Mê Thành, Độc Cô Thanh Hải hợp sức cũng đừng mơ mang Vu Nhai đi được. Câu trên Đông Phương Thần Thông không nói thầm trong bụng mà thốt thành tiếng, mắt không rời khỏi nội Dao Quang thành.
- Cha nó, tiểu tử nhà ngươi . . . Cái . . . Này . . . Là . . . Đây là phù văn gì? Tại sao ta chưa từng gặp? Không đúng không đúng, ta đã thấy. Bà nội nó, đây là phù văn của Đế Long tộc, là phù văn trên sáo trang Đế Long tộc. Chẳng lẽ tiểu tử nhà ngươi luôn bày mấy thứ này trong thành?
Phù văn trận trong nội thành chưa mở được phân nửa thì lão già Mê Thành đã rú lên.
- Có đúng không? Tiểu tử, những cái này có phải là phù văn Đế Long tộc không? Có đúng không? Đúng không?
Đừng trách lão già Mê Thành kích động như vậy, lão nghiên cứu phù văn Đế Long tộc hơn nửa đời ngươi nhưng không hiểu chút gì. Giờ đột nhiên thấy thứ lão ước mơ tha thiết, lão già Mê Thành không kích động mới là lạ.
Vu Nhai từ chối trả lời:
- A! Giải phù văn trận trước đi, đến lúc đó lão có thể nhìn rõ ràng. Giờ chúng ta mau cho các huynh đệ Bắc Đẩu lại thấy ánh mặt trời, cứ kéo dài thế này sợ là bọn họ sẽ nổi điên.
Lão già Mê Thành định làm động tác gì.
Giọng Vu Nhai phát ra từ trong Dao Quang thành:
- Đừng xúc động, ta là người duy nhất biết phù văn Đế Long tộc trong Thần Huyền đại lục, nếu lão không cẩn thận làm ta xỉu, ta mất trí nhớ thêm lần nữa thì sao?
Vu Nhai dứt lời, ngoài Dao Quang thành nín thở.
Các binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh còn đang cảm động vì Vu Nhai cho rằng bọn họ là huynh đệ Bắc Đẩu hành tỉnh, sau đó cảm giác có mấy hơi thở cường đại. Đặc biệt là Đông Phương đại nhân, mạnh đáng sợ. Binh sĩ Bắc Đẩu hành tỉnh muốn bàn tán cũng không có sức nói chuyện.
Đương nhiên Mông thân vương cũng rất đáng sợ. Trưởng lão Độc Cô gia thì cười gian.
Đông Phương Thần Thông cười phá lên:
- Phù văn Đế Long tộc, người duy nhất hiểu biết trong Thần Huyền đại lục, ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!
Đông Phương Thần Thông quay sang nói với Mông thân vương:
- Mông thân vương điện hạ nên chuẩn bị tâm lý.
Mắt Mông thân vương bắn ra tia sáng lạnh lẽo, gã run run, sau đó hừ lạnh một tiếng:
- Phù văn Đế Long tộc có là gì? Chưa từng nghe nói qua, có lẽ chỉ là vỏ rỗng. Đông Phương đại nhân nhớ pahsn đoán thật rõ ràng.
Đông Phương Thần Thông cười cười, chờ đợi Vu Nhai tiếp. Linh giác của Đông Phương Thần Thông không bình tĩnh như vừa rồi, lão duỗi linh giác ra ngoài phủ lên nội thành. Đông Phương Thần Thông nhướng mày, biểu tình giật mình. Lúc trước Đông Phương Thần Thông chỉ biết Vu Nhai dùng cách gì đó khiến mấy vạn người vào nội thành sau đó bặt tin, lão và nhiều người cho rằng hắn dùng khí độc. Mới rồi Đông Phương Thần Thông không để bụng nên không điều tra kỹ, bây giờ thì . . .
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 1049: Tiền cược của Vu Nhai (hạ)
10.0/10 từ 29 lượt.