Triệu Hoán Thần Binh
Chương 1011: Bắc Đẩu cô nhi viện (hạ)
- Vu Nhai . . .
Nghe hai chữ Vu Nhai cơ mặt nam nhân cầm trường kích co giật chất chứa thù hận, sau đó gã nghĩ ra điều gì, cười phá lên.
- Vu Nhai quay về thì sao? Chỉ là một kẻ sắp chết. Dọn ra ngay.
- Sắp chết gì?
Đám nhỏ định cãi lại nhưng bị nữ nhân trung niên đứng đằng trước ngắt lời:
- Đừng nói nữa, chúng ta dọn ra là được. Mọi người yên tâm, khi nào còn Dạ a di thì nhất định sẽ bảo vệ các ngươi. Các ngươi không có phụ mẫu sao? Không, Dạ a di chính là phụ mẫu của các ngươi, tất cả ca ca tỷ tỷ, thúc thúc a di trong cô nhi viện là phụ mẫu của các ngươi.
- Dạ a di . . .
Nữ nhân trung niên nói:
- Chúng ta dọn đi ngay, cho xin chút thời gian được không? Còn rất nhiều . . .
- Thời gian của chúng ta rất quý giá, cho đám phế vật các ngươi thời gian? Buồn cười, tất cả ra ngoài ngay bây giờ!
Nam nhân cầm trường kích không cho mọi người trong Bắc Đẩu cô nhi viện thời gian dọn đồ, tức là sẽ không cho họ lấy tiền bạc gì bên trong.
- Chúng ta . . . Được rồi, bây giờ chúng ta đi.
Nữ nhân trung niên biết chuyện xảy ra gần đây, có cưỡng cầu nữa cũng vô ích.
Tuy nữ nhân trung niên cũng là huyền binh giả nhưng thực lực chỉ là loại thường, năm xưa tình cờ kết bạn với mẫu thân của Tiểu Mỹ. Nữ nhân trung niên không ứng đối được chuyện trước mắt, dù thực lực của nàng mạnh hơn chút thì sao? Bắc Đẩu kỵ vệ đội không chỉ có mấy người này. Nữ nhân trung niên cắn răng cố nén nước mắt đồng ý, người còn sống thì tốt rồi.
- Đi, theo ta đi.
Nam nhân cầm trường kích không khác gì ăn cướp nhưng bọn họ có cách gì?
Cứ nghĩ nhẫn nhịn thì chuyện sẽ qua, nhưng khi nữ nhân trung niên đưa người đi gã chợt kêu ngừng.
- Chờ đã.
Ánh mắt nam nhân cầm trường kích đắc ý, âm hiểm quét đám trẻ, chỉ vào mấy đứa nhóc:
- Mấy đứa nhóc này ở lại, mới rồi bọn chúng nói hai chữ Vu Nhai, ta nghi ngờ chúng là đồng bọn của Vu Nhai, cần mang về điều tra.
Bóng tối buông xuống vào ngày hôm nay, Bắc Đẩu cô nhi viện cứ tưởng có thể tìm được chút ánh sáng nhưng khi nam nhân cầm trường kích dứt lời thì Dạ Tình bị đánh tan, mọi người tan vỡ.
- Ngươi dám?
Nữ nhân trung niên ngây người sau đó mặt tái xanh suýt lấy huyền binh bản mệnh ra.
Nam nhân cầm trường kích nhún vai, cười gian nói:
- Tại sao ta không dám? Bây giờ có ai vênh váo bằng ta? Được rồi, ta công nhận mấy nhãi ranh này không dính chút gì đến Vu Nhai, nhưng ta muốn bắt chúng đi. Ha ha, nữ lớn lên bán vào kỹ viện, nam thì bán làm nô lệ, có giá trị lợi dụng hơn là ở đây.
- Ngươi nói ngươi là phụ mẫu của chúng đúng không? Ngươi nói sẽ bảo vệ bọn chúng đúng không? Vậy bảo vệ đi, ngươi bảo vệ cho ta xem!
Tâm lý nam nhân cầm trường kích vặn vẹo, khó chịu vì lời nói cảm động của nữ nhân trung niên.
Mọi người, bao gồm nữ nhân trung niên mặt trắng bệch. Bọn họ chấp nhận bị đuổi đi, nhưng nam nhân cầm trường kích muốn bắt con nít, đó là đứa con của tất cả mọi người, như núm ruột để ra.
Những đứa trẻ bị nam nhân cầm trường kích chọn mờ mịt nhìn nữ nhân trung niên, choáng váng.
Nam nhân cầm trường kích cười gian đứng đó nói:
- Ta không muốn mang đi hết đứa trẻ của các ngươi, mấy đứa này là được. Ngươi muốn chống cự cũng không sao, vậy thì ngươi sẽ hại chết tất cả đứa nhỏ. Ngươi muốn nhìn bọn trẻ tiêu đời hay từ bỏ mấy đứa mang đi nhiều đứa trẻ khác?
Nam nhân cầm trường kích híp mắt, quá sung sướng. Nếu nam nhân cầm trường kích đòi mang tất cả bọn trẻ thì người Bắc Đẩu cô nhi viện sẽ liều mạng chống lại, nhưng nếu chỉ vài đứa thì sao? Bọn họ không cam lòng nhưng đành chịu cảm giác đau thương xé tim đó, cố gắng chịu đựng, thật là hình ảnh tuyệt đẹp.
- Lão nữ nhân lòng cảm đồng tình lan tràn, thời gian rất quý giá. Nếu không mang đám trẻ khác đi, còn lừng chừng thì ta sẽ giữ lại thêm mấy đứa.
- Đồ ác ma!
Mọi người cùng rơi lệ, những người hiểu chuyện đau xé lòng nhưng bọn họ không thể chống đối, phải trơ mắt nhìn đứa trẻ từng cùng chia xẻ đắng cay bị mang đi, tương lia thành kỹ nữ hoặc nô lệ.
Nam nhân cầm trường kích gằn từng chữ:
- Vẫn - Không - Cút - Đi - Sao?
- Tiểu Hoạch, ta có lỗi với các ngươi, ta nhất định sẽ . . .
Nữ nhân trung niên biết chuyện bất khả kháng. Như nam nhân cầm trường kích đã nói, phải lựa chọn, nữ nhân trung niên không còn sự lựa chọn nào khác. Vì mấy trăm đứa trẻ, nữ nhân trung niên chỉ có thể từ bỏ mấy đứa, lòng nàng nhỏ máu.
Bốp! Bốp! Bốp!
Có tiếng vỗ tay đánh gãy lời nữ nhân trung niên.
- Đặc sắc, rất đặc sắc.
Mọi người đưa mắt nhìn qua, dù bây giờ bọn họ có cảm xúc gì thì sau đó chuyển sang khó hiểu.
Sao đột nhiên có người nguyên thủy chui ra? Một người nguyên thủy khoác da thú, râu tóc rối xù. Người nguyên thủy vỗ tai liên tục, mặt treo nụ cười ông chú xấu xa.
Nam nhân cầm trường kích ngây người sau đó nét mặt sa sầm nói:
- Ngươi là ai?
Người nguyên thủy nghiêng đầu nói:
- Ta sao? Đương nhiên là diễn viên chính. Ài, lỡ chậm chân vài bước, không ngờ ngươi muốn giành bát cơm của ta, còn diễn màn kịch đặc sắc như vậy, đặc sắc đến mức ta rất muốn giết ngươi.
Khi người nguyên thủy nói hai chữ giết người làm tim nam nhân cầm trường kích đập nhanh nhưng gã cố nén.
- Điên điên khùng khùng, người đầu, kéo tên điên này ra ngoài cho ta, dám chống cự thì giết tại chỗ!
Bắc Đẩu kỵ vệ đội đứng sau lưng nam nhân cầm trường kích đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Hai người lao ra.
Người nguyên thủy không quan tâm hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội xông lên, quay đầu nói với nữ nhân trung niên:
- Dạ a di, chắc người chính là Dạ a di? Chút nữa hình ảnh hơi máu me, tạo thành bóng ma tâm hồn bọn trẻ. Đứa trẻ nào quá nhỏ đừng cho chúng thấy.
Vu Nhai không để ý nữ nhân trung niên, những người khác có phản ứng gì, bởi vì hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội đã lao tới trước mặt hắn. Vì thời gian gấp gáp nên cảnh tượng máu me vẫn diễn ra trước mặt con nít.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Người nguyên thủy búng tay một cái, hai luồng sáng xanh thổi quét biến thành hình kiếm. Như một pha quay chậm, kiếm gió đâm thủng cổ họng hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội. Gió xanh xuyên qua yết hầu biến thành gió đỏ. Gió không ngừng bay tới trước mặt nam nhân cầm trường kích, nhẹ rơi rụng. Gió không còn, chỉ còn lại chất lỏng đỏ nhỏ giọt trước mặt nam nhân cầm trường kích, Bắc Đẩu kỵ vệ đội đứng sau lưng gã. Hoa văn đỏ bất quy tắc nằm dưới đất.
Hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội lặng lẽ ngã xuống, không phát ra chút tiếng động.
Vù vù vù vù vù!
Gió nhẹ tohỏi, sân Bắc Đẩu cô nhi viện tĩnh lặng. Mọi người trợn to mắt, có người bản năng bịt miệng. Đặc biệt là người cô nhi viện mặt còn ngấn lệ.
Bọn họ trợn to mắt, giọt lệ rơi lả chã, mấy trmă người cùng khóc thật là lạ.
Triệu Hoán Thần Binh
Nghe hai chữ Vu Nhai cơ mặt nam nhân cầm trường kích co giật chất chứa thù hận, sau đó gã nghĩ ra điều gì, cười phá lên.
- Vu Nhai quay về thì sao? Chỉ là một kẻ sắp chết. Dọn ra ngay.
- Sắp chết gì?
Đám nhỏ định cãi lại nhưng bị nữ nhân trung niên đứng đằng trước ngắt lời:
- Đừng nói nữa, chúng ta dọn ra là được. Mọi người yên tâm, khi nào còn Dạ a di thì nhất định sẽ bảo vệ các ngươi. Các ngươi không có phụ mẫu sao? Không, Dạ a di chính là phụ mẫu của các ngươi, tất cả ca ca tỷ tỷ, thúc thúc a di trong cô nhi viện là phụ mẫu của các ngươi.
- Dạ a di . . .
Nữ nhân trung niên nói:
- Chúng ta dọn đi ngay, cho xin chút thời gian được không? Còn rất nhiều . . .
- Thời gian của chúng ta rất quý giá, cho đám phế vật các ngươi thời gian? Buồn cười, tất cả ra ngoài ngay bây giờ!
Nam nhân cầm trường kích không cho mọi người trong Bắc Đẩu cô nhi viện thời gian dọn đồ, tức là sẽ không cho họ lấy tiền bạc gì bên trong.
- Chúng ta . . . Được rồi, bây giờ chúng ta đi.
Nữ nhân trung niên biết chuyện xảy ra gần đây, có cưỡng cầu nữa cũng vô ích.
Tuy nữ nhân trung niên cũng là huyền binh giả nhưng thực lực chỉ là loại thường, năm xưa tình cờ kết bạn với mẫu thân của Tiểu Mỹ. Nữ nhân trung niên không ứng đối được chuyện trước mắt, dù thực lực của nàng mạnh hơn chút thì sao? Bắc Đẩu kỵ vệ đội không chỉ có mấy người này. Nữ nhân trung niên cắn răng cố nén nước mắt đồng ý, người còn sống thì tốt rồi.
- Đi, theo ta đi.
Nam nhân cầm trường kích không khác gì ăn cướp nhưng bọn họ có cách gì?
Cứ nghĩ nhẫn nhịn thì chuyện sẽ qua, nhưng khi nữ nhân trung niên đưa người đi gã chợt kêu ngừng.
- Chờ đã.
Ánh mắt nam nhân cầm trường kích đắc ý, âm hiểm quét đám trẻ, chỉ vào mấy đứa nhóc:
- Mấy đứa nhóc này ở lại, mới rồi bọn chúng nói hai chữ Vu Nhai, ta nghi ngờ chúng là đồng bọn của Vu Nhai, cần mang về điều tra.
Bóng tối buông xuống vào ngày hôm nay, Bắc Đẩu cô nhi viện cứ tưởng có thể tìm được chút ánh sáng nhưng khi nam nhân cầm trường kích dứt lời thì Dạ Tình bị đánh tan, mọi người tan vỡ.
- Ngươi dám?
Nữ nhân trung niên ngây người sau đó mặt tái xanh suýt lấy huyền binh bản mệnh ra.
Nam nhân cầm trường kích nhún vai, cười gian nói:
- Tại sao ta không dám? Bây giờ có ai vênh váo bằng ta? Được rồi, ta công nhận mấy nhãi ranh này không dính chút gì đến Vu Nhai, nhưng ta muốn bắt chúng đi. Ha ha, nữ lớn lên bán vào kỹ viện, nam thì bán làm nô lệ, có giá trị lợi dụng hơn là ở đây.
- Ngươi nói ngươi là phụ mẫu của chúng đúng không? Ngươi nói sẽ bảo vệ bọn chúng đúng không? Vậy bảo vệ đi, ngươi bảo vệ cho ta xem!
Tâm lý nam nhân cầm trường kích vặn vẹo, khó chịu vì lời nói cảm động của nữ nhân trung niên.
Mọi người, bao gồm nữ nhân trung niên mặt trắng bệch. Bọn họ chấp nhận bị đuổi đi, nhưng nam nhân cầm trường kích muốn bắt con nít, đó là đứa con của tất cả mọi người, như núm ruột để ra.
Những đứa trẻ bị nam nhân cầm trường kích chọn mờ mịt nhìn nữ nhân trung niên, choáng váng.
Nam nhân cầm trường kích cười gian đứng đó nói:
- Ta không muốn mang đi hết đứa trẻ của các ngươi, mấy đứa này là được. Ngươi muốn chống cự cũng không sao, vậy thì ngươi sẽ hại chết tất cả đứa nhỏ. Ngươi muốn nhìn bọn trẻ tiêu đời hay từ bỏ mấy đứa mang đi nhiều đứa trẻ khác?
Nam nhân cầm trường kích híp mắt, quá sung sướng. Nếu nam nhân cầm trường kích đòi mang tất cả bọn trẻ thì người Bắc Đẩu cô nhi viện sẽ liều mạng chống lại, nhưng nếu chỉ vài đứa thì sao? Bọn họ không cam lòng nhưng đành chịu cảm giác đau thương xé tim đó, cố gắng chịu đựng, thật là hình ảnh tuyệt đẹp.
- Lão nữ nhân lòng cảm đồng tình lan tràn, thời gian rất quý giá. Nếu không mang đám trẻ khác đi, còn lừng chừng thì ta sẽ giữ lại thêm mấy đứa.
- Đồ ác ma!
Mọi người cùng rơi lệ, những người hiểu chuyện đau xé lòng nhưng bọn họ không thể chống đối, phải trơ mắt nhìn đứa trẻ từng cùng chia xẻ đắng cay bị mang đi, tương lia thành kỹ nữ hoặc nô lệ.
Nam nhân cầm trường kích gằn từng chữ:
- Vẫn - Không - Cút - Đi - Sao?
- Tiểu Hoạch, ta có lỗi với các ngươi, ta nhất định sẽ . . .
Nữ nhân trung niên biết chuyện bất khả kháng. Như nam nhân cầm trường kích đã nói, phải lựa chọn, nữ nhân trung niên không còn sự lựa chọn nào khác. Vì mấy trăm đứa trẻ, nữ nhân trung niên chỉ có thể từ bỏ mấy đứa, lòng nàng nhỏ máu.
Bốp! Bốp! Bốp!
Có tiếng vỗ tay đánh gãy lời nữ nhân trung niên.
- Đặc sắc, rất đặc sắc.
Mọi người đưa mắt nhìn qua, dù bây giờ bọn họ có cảm xúc gì thì sau đó chuyển sang khó hiểu.
Sao đột nhiên có người nguyên thủy chui ra? Một người nguyên thủy khoác da thú, râu tóc rối xù. Người nguyên thủy vỗ tai liên tục, mặt treo nụ cười ông chú xấu xa.
Nam nhân cầm trường kích ngây người sau đó nét mặt sa sầm nói:
- Ngươi là ai?
Người nguyên thủy nghiêng đầu nói:
- Ta sao? Đương nhiên là diễn viên chính. Ài, lỡ chậm chân vài bước, không ngờ ngươi muốn giành bát cơm của ta, còn diễn màn kịch đặc sắc như vậy, đặc sắc đến mức ta rất muốn giết ngươi.
Khi người nguyên thủy nói hai chữ giết người làm tim nam nhân cầm trường kích đập nhanh nhưng gã cố nén.
- Điên điên khùng khùng, người đầu, kéo tên điên này ra ngoài cho ta, dám chống cự thì giết tại chỗ!
Bắc Đẩu kỵ vệ đội đứng sau lưng nam nhân cầm trường kích đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
Hai người lao ra.
Người nguyên thủy không quan tâm hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội xông lên, quay đầu nói với nữ nhân trung niên:
- Dạ a di, chắc người chính là Dạ a di? Chút nữa hình ảnh hơi máu me, tạo thành bóng ma tâm hồn bọn trẻ. Đứa trẻ nào quá nhỏ đừng cho chúng thấy.
Vu Nhai không để ý nữ nhân trung niên, những người khác có phản ứng gì, bởi vì hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội đã lao tới trước mặt hắn. Vì thời gian gấp gáp nên cảnh tượng máu me vẫn diễn ra trước mặt con nít.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Người nguyên thủy búng tay một cái, hai luồng sáng xanh thổi quét biến thành hình kiếm. Như một pha quay chậm, kiếm gió đâm thủng cổ họng hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội. Gió xanh xuyên qua yết hầu biến thành gió đỏ. Gió không ngừng bay tới trước mặt nam nhân cầm trường kích, nhẹ rơi rụng. Gió không còn, chỉ còn lại chất lỏng đỏ nhỏ giọt trước mặt nam nhân cầm trường kích, Bắc Đẩu kỵ vệ đội đứng sau lưng gã. Hoa văn đỏ bất quy tắc nằm dưới đất.
Hai Bắc Đẩu kỵ vệ đội lặng lẽ ngã xuống, không phát ra chút tiếng động.
Vù vù vù vù vù!
Gió nhẹ tohỏi, sân Bắc Đẩu cô nhi viện tĩnh lặng. Mọi người trợn to mắt, có người bản năng bịt miệng. Đặc biệt là người cô nhi viện mặt còn ngấn lệ.
Bọn họ trợn to mắt, giọt lệ rơi lả chã, mấy trmă người cùng khóc thật là lạ.
Triệu Hoán Thần Binh
Đánh giá:
Truyện Triệu Hoán Thần Binh
Story
Chương 1011: Bắc Đẩu cô nhi viện (hạ)
10.0/10 từ 29 lượt.