Triền Miên Sau Ly Hôn
Chương 51: Trước giờ em không bao giờ bỏ qua chuyện anh hùng cứu mỹ nhân cả
Sau lần ồn ào không vui đó, nửa tháng liền Lương Hạnh không gặp lại Triệu Mịch Thanh, cũng không có bất kỳ liên lạc nào.
Chỉ có điều, mỗi ngày ở phòng làm việc, cô đều sẽ vô thức nhìn về tòa nhà đối diện, nhưng rèm cửa vẫn được kéo lên, chắc là anh đã quay về Tấn Thành từ lâu.
Trước giờ anh luôn phân rõ việc công và việc tư, cô bật cười với suy nghĩ của mình, sau đó nhanh chóng quên mất.
Buổi trưa, sau cả buổi cắm mặt vào máy tính, Lương Hạnh ăn cơm xong liền đến phòng tập thể dục của công ty, chậm rãi tập trên máy chạy bộ.
Gần đây bận rộn, cô suýt thì quên mất mình là một phụ nữ có thai. Đứa bé trong bụng lúc này mới là mối quan tâm lớn nhất, cô nhất định phải chăm sóc thật tốt.
"Giám đốc Lương, chị đang làm gì vậy?" Đồng nghiệp vào phòng tập thể dục thấy cô bước đi chậm chạp trên máy chạy bộ thì thấy rất lạ.
Lương Hạnh mỉm cười: "Ăn cơm xong không đi dạo được sao?"
"Được! Chị đi dạo trên một cái máy chạy bộ ở công ty lớn như vậy, chị Hạnh, em phục chị!" Có người giơ ngón tay cái ra với cô, nhưng trông giống đang trêu chọc cô hơn.
Lương Hạnh không quan tâm, đeo tai nghe xong lại chậm rãi bước đi.
Mười phút sau, chiếc máy từ từ dừng lại. Cô dừng lại, dựa vào máy chạy bộ khẽ thở dốc.
"Này, chị Hạnh!"
Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo rõ ràng.
Lương Hạnh sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi tuấn tú sạch sẽ, cô lập tức mỉm cười, tháo tai nghe ra, nhận lây cốc nước trong tay cậu ta: "Cảm ơn!"
Mục Điệp, thực tập sinh mới tới bộ phận của cô nửa tháng trước, nhỏ hơn cô ba tuổi, rất năng động và hoạt bát, cô rất thích.
"Dạo này làm việc thế nào? Có gì khó khăn không"
Mục Điệp chạy chậm trên chiếc máy chạy bộ bên cạnh cô, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Em thì có thể gặp khó khăn gì chứ? Khó khăn lớn nhất chắc là... quá rảnh rỗi."
"..."
Lương Hạnh khựng lại một giây, dạo này cô bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, cậu ta lại rảnh rỗi, chẳng lẽ không sợ cấp trên là cô nổi giận sao?
Mục Điệp như thể nhìn ra phiền muộn của cô, cười híp mắt nói: "Công việc của em làm khá nhanh, chị Hạnh, nếu chị bận quá thì em có thể qua giúp, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Lương Hạnh nhướng mày, tựa người trên máy chạy bộ nghỉ ngơi, nhìn cậu ta, nói đùa: "Sao tôi lại có cảm giác sắp không giữ được công việc nhỉ? Cậu chắc chắn mình đến không phải là muốn cướp vị trí của tôi đấy chứ?"
"Không dám không dám, em không xuất sắc như chị Hạnh, dù một năm nữa em có thể lên được vị trí của chị thì chị chắc chắn vẫn sẽ là cấp trên của em." Cậu ta vẫn cười, tỏa ra hơi thở của tuổi trẻ.
"Một năm?" Khóe miệng Lương Hạnh giật giật: "Thằng nhóc thối, chị đây phải cố gắng ngày đêm ba năm mới lên được vị trí này đấy."
Mục Điệp cười ngây ngô.
Hai mắt Mục Điệp sáng lên: "Muốn em đỡ rượu cho chị sao?"
"..."
Lương Hạnh nhìn cậu ta với vẻ kì lạ: "Cậu hứng thú với việc đỡ rượu cho tôi lắm sao? Chẳng lẽ cậu là một con sâu rượu?"
Mục Điệp cười: "Trước giờ em không bao giờ bỏ qua chuyện anh hùng cứu mỹ nhân cả, huống hồ là đỡ rượu cho cấp trên. Chị Hạnh, cuối năm kiểm tra đánh giá, chị nhất định phải nhớ tới công lao của em đấy nhé!"
"..."
Lương Hạnh trợn mắt không nói lên lời, cô nhìn cậu ta mấy giây, chế nhạo nói: "Mới làm việc nửa tháng, cậu đã hiểu rõ cách làm việc rồi, nhóc con, sau này chắc chắn cậu sẽ còn làm tốt hơn chị."
Mục Điệp giả bộ vô tội, sờ đầu: "Vậy ạ? Vậy em phải dựa vào lời chúc tốt lành của chị, sau này nhất định sẽ không quên chị đã bồi dưỡng."
Lương Hạnh bị cậu ta chọc cười.
Buổi chiều, khách sạn Kim Hoa.
Lương Hạnh ăn mặc chỉnh tề, áo khoác đen có vẻ hơi rộng, hoàn toàn che khuất cái bụng, tóc buộc sau đầu, đi giày đế thấp, tay cầm chiếc túi nhỏ xuất hiện cùng Mục Điệp.
Cậu nhóc mặc âu phục, có thêm vẻ trầm ổn, nhưng vừa mở miệng đã phá hỏng hoàn toàn khí chất đó.
Lương Hạnh nhìn vóc dáng cao 1m8 của cậu ta, tuy muốn giả bộ nghiêm túc nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười: "Lát nữa nói chuyện ít thôi, đi theo sau tôi là được, tôi cũng chưa gặp vị khách này bao giờ, nghe tổng giám đốc Quý nói là rất có địa vị."
Hôm nay, từ giọng điệu của tổng giám đốc Quý có thể đoán được, nếu không phải vì anh ta ra nước ngoài công tác thì nhất định sẽ đích thân đón tiếp.
"À à..." Cậu ta sững sờ gật đầu, kéo lại cái nơ trên cổ áo.
Lương Hạnh lại không nhịn được bật cười, đưa tay chỉnh giúp cậu ta: "Không cần nghiêm túc vậy đâu, đừng khẩn trương. Tôi cứ tưởng rằng cậu không sợ trời không sợ đất chứ."
Mục Điệp mất tự nhiên sờ mũi, cười xấu hổ: "Em, em... thì là em sợ làm mất mặt chị thôi?"
"Không đến nỗi mất mặt, chỉ sợ người ta coi thường chúng ta, nếu thế thì có nhiệt tình nữa cũng vô dụng." Cô nhún vai.
Tổng giám đốc Quý không ở đây, để một giám đốc bộ phận như cô đón tiếp, nếu thân phận của đối phương thật sự quá cao thì sẽ rất lúng túng.
Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào, Lương Hạnh ấn lên tầng ba.
Tìm được phòng ở tầng ba, Lương Hạnh cẩn thận gõ cửa.
Mấy giây sau, cửa được mở ra, hai người đi vào.
Phòng rất lớn, rất nhiều người, đến lúc này Lương Hạnh mới biết, đây không phải một cuộc hẹn, mà là một bữa tiệc rượu.
"Chị Hạnh!" Mục Điệp cúi đầu trao đổi ánh mắt với cô.
Lương Hạnh xua tay, bảo cậu ta bình tĩnh, sau đó bày ra dáng vẻ tươi cười, đi vào trong đám người.
Trên đường, cô hỏi một nhân viên phục vụ: "Tổng giám đốc Thượng đâu?"
"Ở bên kia ạ."
Lương Hạnh nhìn theo hướng cậu ta chỉ, gật đầu: "Cảm ơn!"
Sau đó, cô đi về phía trước mấy bước, nhìn thấy người được vây ở giữa thì đi vào chào hỏi: "Tổng giám đốc Thượng, chào anh, tôi là Lương Hạnh, quản lý của khoa học kĩ thuật Doanh Tín."
Ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vô cũng khiếp sợ.
Cứ tưởng rằng tổng giám đốc Thượng là một ông chú mập mạp tai to mặt lớn, không ngờ lại là một người đẹp trai, khí chất không thua gì Triệu Mịch Thanh?
Thời nay, trai đẹp không nộp lên cho nhà nước thì cũng hiến cho điện ảnh, không ngờ vẫn còn những người miệt mài làm ăn thế này, quả nhiên ứng với câu nói, rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt kiếm sống nhưng lại thích dựa vào tài năng.
Người đàn ông nghe thấy tiếng nói thì chuyển sự chú ý sang người cô, quan sát từ trên xuống dưới một giây rồi cười nhạt vươn tay: "Chào cô, Thượng Điền."
Lương Hạnh sửng sốt, lúc nãy mải chú ý đến khuôn mặt người ta nên quên chủ động bắt tay, cô lập tức hoàn hồn, ngượng ngùng bắt tay: "Chào anh."
Thượng Điền nhìn cô sâu sa, mím môi cười nhẹ: "Không cần câu nệ vậy đâu, hôm nay mời mọi người đến đây không phải để nói chuyện làm ăn, thoải mái một chút là được."
Triền Miên Sau Ly Hôn
Chỉ có điều, mỗi ngày ở phòng làm việc, cô đều sẽ vô thức nhìn về tòa nhà đối diện, nhưng rèm cửa vẫn được kéo lên, chắc là anh đã quay về Tấn Thành từ lâu.
Trước giờ anh luôn phân rõ việc công và việc tư, cô bật cười với suy nghĩ của mình, sau đó nhanh chóng quên mất.
Buổi trưa, sau cả buổi cắm mặt vào máy tính, Lương Hạnh ăn cơm xong liền đến phòng tập thể dục của công ty, chậm rãi tập trên máy chạy bộ.
Gần đây bận rộn, cô suýt thì quên mất mình là một phụ nữ có thai. Đứa bé trong bụng lúc này mới là mối quan tâm lớn nhất, cô nhất định phải chăm sóc thật tốt.
"Giám đốc Lương, chị đang làm gì vậy?" Đồng nghiệp vào phòng tập thể dục thấy cô bước đi chậm chạp trên máy chạy bộ thì thấy rất lạ.
Lương Hạnh mỉm cười: "Ăn cơm xong không đi dạo được sao?"
"Được! Chị đi dạo trên một cái máy chạy bộ ở công ty lớn như vậy, chị Hạnh, em phục chị!" Có người giơ ngón tay cái ra với cô, nhưng trông giống đang trêu chọc cô hơn.
Lương Hạnh không quan tâm, đeo tai nghe xong lại chậm rãi bước đi.
Mười phút sau, chiếc máy từ từ dừng lại. Cô dừng lại, dựa vào máy chạy bộ khẽ thở dốc.
"Này, chị Hạnh!"
Phía sau bỗng truyền đến một giọng nói trong trẻo rõ ràng.
Lương Hạnh sửng sốt, quay đầu lại liền nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi tuấn tú sạch sẽ, cô lập tức mỉm cười, tháo tai nghe ra, nhận lây cốc nước trong tay cậu ta: "Cảm ơn!"
Mục Điệp, thực tập sinh mới tới bộ phận của cô nửa tháng trước, nhỏ hơn cô ba tuổi, rất năng động và hoạt bát, cô rất thích.
"Dạo này làm việc thế nào? Có gì khó khăn không"
Mục Điệp chạy chậm trên chiếc máy chạy bộ bên cạnh cô, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng: "Em thì có thể gặp khó khăn gì chứ? Khó khăn lớn nhất chắc là... quá rảnh rỗi."
"..."
Lương Hạnh khựng lại một giây, dạo này cô bận đến mức không có thời gian nghỉ ngơi, cậu ta lại rảnh rỗi, chẳng lẽ không sợ cấp trên là cô nổi giận sao?
Mục Điệp như thể nhìn ra phiền muộn của cô, cười híp mắt nói: "Công việc của em làm khá nhanh, chị Hạnh, nếu chị bận quá thì em có thể qua giúp, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Lương Hạnh nhướng mày, tựa người trên máy chạy bộ nghỉ ngơi, nhìn cậu ta, nói đùa: "Sao tôi lại có cảm giác sắp không giữ được công việc nhỉ? Cậu chắc chắn mình đến không phải là muốn cướp vị trí của tôi đấy chứ?"
"Không dám không dám, em không xuất sắc như chị Hạnh, dù một năm nữa em có thể lên được vị trí của chị thì chị chắc chắn vẫn sẽ là cấp trên của em." Cậu ta vẫn cười, tỏa ra hơi thở của tuổi trẻ.
"Một năm?" Khóe miệng Lương Hạnh giật giật: "Thằng nhóc thối, chị đây phải cố gắng ngày đêm ba năm mới lên được vị trí này đấy."
Mục Điệp cười ngây ngô.
Hai mắt Mục Điệp sáng lên: "Muốn em đỡ rượu cho chị sao?"
"..."
Lương Hạnh nhìn cậu ta với vẻ kì lạ: "Cậu hứng thú với việc đỡ rượu cho tôi lắm sao? Chẳng lẽ cậu là một con sâu rượu?"
Mục Điệp cười: "Trước giờ em không bao giờ bỏ qua chuyện anh hùng cứu mỹ nhân cả, huống hồ là đỡ rượu cho cấp trên. Chị Hạnh, cuối năm kiểm tra đánh giá, chị nhất định phải nhớ tới công lao của em đấy nhé!"
"..."
Lương Hạnh trợn mắt không nói lên lời, cô nhìn cậu ta mấy giây, chế nhạo nói: "Mới làm việc nửa tháng, cậu đã hiểu rõ cách làm việc rồi, nhóc con, sau này chắc chắn cậu sẽ còn làm tốt hơn chị."
Mục Điệp giả bộ vô tội, sờ đầu: "Vậy ạ? Vậy em phải dựa vào lời chúc tốt lành của chị, sau này nhất định sẽ không quên chị đã bồi dưỡng."
Lương Hạnh bị cậu ta chọc cười.
Buổi chiều, khách sạn Kim Hoa.
Lương Hạnh ăn mặc chỉnh tề, áo khoác đen có vẻ hơi rộng, hoàn toàn che khuất cái bụng, tóc buộc sau đầu, đi giày đế thấp, tay cầm chiếc túi nhỏ xuất hiện cùng Mục Điệp.
Cậu nhóc mặc âu phục, có thêm vẻ trầm ổn, nhưng vừa mở miệng đã phá hỏng hoàn toàn khí chất đó.
Lương Hạnh nhìn vóc dáng cao 1m8 của cậu ta, tuy muốn giả bộ nghiêm túc nhưng vẫn không nhịn được mỉm cười: "Lát nữa nói chuyện ít thôi, đi theo sau tôi là được, tôi cũng chưa gặp vị khách này bao giờ, nghe tổng giám đốc Quý nói là rất có địa vị."
Hôm nay, từ giọng điệu của tổng giám đốc Quý có thể đoán được, nếu không phải vì anh ta ra nước ngoài công tác thì nhất định sẽ đích thân đón tiếp.
"À à..." Cậu ta sững sờ gật đầu, kéo lại cái nơ trên cổ áo.
Lương Hạnh lại không nhịn được bật cười, đưa tay chỉnh giúp cậu ta: "Không cần nghiêm túc vậy đâu, đừng khẩn trương. Tôi cứ tưởng rằng cậu không sợ trời không sợ đất chứ."
Mục Điệp mất tự nhiên sờ mũi, cười xấu hổ: "Em, em... thì là em sợ làm mất mặt chị thôi?"
"Không đến nỗi mất mặt, chỉ sợ người ta coi thường chúng ta, nếu thế thì có nhiệt tình nữa cũng vô dụng." Cô nhún vai.
Tổng giám đốc Quý không ở đây, để một giám đốc bộ phận như cô đón tiếp, nếu thân phận của đối phương thật sự quá cao thì sẽ rất lúng túng.
Cửa thang máy mở ra, hai người bước vào, Lương Hạnh ấn lên tầng ba.
Tìm được phòng ở tầng ba, Lương Hạnh cẩn thận gõ cửa.
Mấy giây sau, cửa được mở ra, hai người đi vào.
Phòng rất lớn, rất nhiều người, đến lúc này Lương Hạnh mới biết, đây không phải một cuộc hẹn, mà là một bữa tiệc rượu.
"Chị Hạnh!" Mục Điệp cúi đầu trao đổi ánh mắt với cô.
Lương Hạnh xua tay, bảo cậu ta bình tĩnh, sau đó bày ra dáng vẻ tươi cười, đi vào trong đám người.
Trên đường, cô hỏi một nhân viên phục vụ: "Tổng giám đốc Thượng đâu?"
"Ở bên kia ạ."
Lương Hạnh nhìn theo hướng cậu ta chỉ, gật đầu: "Cảm ơn!"
Sau đó, cô đi về phía trước mấy bước, nhìn thấy người được vây ở giữa thì đi vào chào hỏi: "Tổng giám đốc Thượng, chào anh, tôi là Lương Hạnh, quản lý của khoa học kĩ thuật Doanh Tín."
Ngoài mặt thì bình tĩnh, nhưng trong lòng thì vô cũng khiếp sợ.
Cứ tưởng rằng tổng giám đốc Thượng là một ông chú mập mạp tai to mặt lớn, không ngờ lại là một người đẹp trai, khí chất không thua gì Triệu Mịch Thanh?
Thời nay, trai đẹp không nộp lên cho nhà nước thì cũng hiến cho điện ảnh, không ngờ vẫn còn những người miệt mài làm ăn thế này, quả nhiên ứng với câu nói, rõ ràng có thể dựa vào khuôn mặt kiếm sống nhưng lại thích dựa vào tài năng.
Người đàn ông nghe thấy tiếng nói thì chuyển sự chú ý sang người cô, quan sát từ trên xuống dưới một giây rồi cười nhạt vươn tay: "Chào cô, Thượng Điền."
Lương Hạnh sửng sốt, lúc nãy mải chú ý đến khuôn mặt người ta nên quên chủ động bắt tay, cô lập tức hoàn hồn, ngượng ngùng bắt tay: "Chào anh."
Thượng Điền nhìn cô sâu sa, mím môi cười nhẹ: "Không cần câu nệ vậy đâu, hôm nay mời mọi người đến đây không phải để nói chuyện làm ăn, thoải mái một chút là được."
Triền Miên Sau Ly Hôn
Đánh giá:
Truyện Triền Miên Sau Ly Hôn
Story
Chương 51: Trước giờ em không bao giờ bỏ qua chuyện anh hùng cứu mỹ nhân cả
10.0/10 từ 47 lượt.