Triền Miên Sau Ly Hôn

Chương 102: Tôi nói anh cút đi

Trong lòng Lương Hạnh không khỏi dâng lên cảm giác nhục nhã, sự chật vật và lúng túng không thể che giấu được ở trước mặt anh.

“Ai muốn đi theo anh đến ủy ban nhân dân? Hiện tại tái hôn và anh bao nuôi tôi có gì khác nhau sao? Đổi thành một phương thức chừa lại một chút tôn nghiêm cho tôi hay là muốn sau này tôi không dám ngẩng đầu lên ở trước mặt anh?”

“Lương Hạnh!” Triệu Mịch Thanh thấy tính tình bướng bỉnh của cô thì hết cách, giữa lông mày lộ ra sự lo lắng.

Vì sao cô luôn hiểu tấm lòng của anh thành ý xấu chứ?

Anh không đáng tin tưởng như vậy?

Anh bỗng nhiên dùng lực kéo cả người cô ôm chặt vào lòng, cắn răng trầm thấp nói: “Em có thể không tái hôn, cũng có thể không nhận sự giúp đỡ của tôi, nhưng em không được phá bỏ hai đứa nhỏ.”

Trên người đột nhiên ấm áp làm cho Lương Hạnh ngẩn ra một chút, nhưng cô vẫn không nói chuyện.

Cô do dự, lần này cô thật sự do dự.

Lúc trước cô đã quyết tâm muốn sinh con, sẽ nuôi dưỡng bọn trẻ thật tốt, nhưng hiện thực đã đánh bại cô một cách thê thảm.

Cô có thể tự chăm sóc hai đứa nhỏ, lại không thể không quan tâm ba mẹ.

Còn có ranh giới cuối cùng không thể đụng vào đó là anh.


Triệu Mịch Thanh cúi đầu nhìn người phụ nữ không biểu cảm, con ngươi không có tiêu cự, trong lòng anh hơi đau nhói, khuôn mặt tuấn tú tới gần, gần như muốn dán lên trán cô, trong môi mỏng truyền đến giọng nói khàn khàn, còn có một tia cầu xin: “Lương Hạnh.”

Anh biết nếu cô đã quyết định thì rất khó thay đổi, nếu cô khuông muốn đứa nhỏ này, anh cũng không giữ lại được.

Lương Hạnh đột nhiên mở to mắt, có chút bất ngờ nhìn anh.

Người đàn ông này đã hạ thấp phong thái của mình, tuy rằng chỉ là trong giọng nói nhưng vẫn làm cho cô chấn động.

Anh... Đang cầu xin cô?

Trong lòng đầy phức tạp và cảm giác khó chịu.

Cô cũng không nỡ phá bỏ hai đứa bé chưa ra đời này, nhưng vì sao anh không nghĩ cho cô chứ? Anh đưa ra những sự lựa chọn đó, cô có thể chấp nhận sao?

Con đường tái hôn không thể đi được, ở bên cạnh cô thì thân phận của anh rất xấu hổ, những sự giúp đỡ đó trở thành bố thí, cô rất khó khăn cũng không có mặt mũi nhận lấy.

Cô có chút đau lòng cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc trong đáy mắt, lẩm bẩm nói: “Triệu Mịch Thanh, anh về đi, hiện tại trong lòng tôi rất loạn, anh cho tôi thời gian suy nghĩ một chút được không?”

Triệu Mịch Thanh ôm chặt cô, lực mạnh đến mức muốn cắt đứt cô, môi mỏng ấm áp cọ bên tai cô, giọng khàn khàn đến mức thấp nhất, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn: “Lương Hạnh, đứa nhỏ này cũng có phần của tôi, em không thể quyết định thay tôi được.”

Anh không muốn sau này cô phải hối hận, càng không muốn mình hối hận, hơn nữa đứa nhỏ này là sự ràng buộc, nếu không còn thì giữa hai người bọn họ không còn quan hệ gì nữa.



Triệu Mịch Thanh cau mày, cho dù cô giãy giụa thế nào cũng không buông tay, ngón tay nắm lấy cằm cô, sau đó hôn mạnh xuống.

Nụ hôn mang theo lửa giận, thô bạo không hề dịu dàng, dường như muốn khắc cô vào xương tủy.

Tay chân Lương Hạnh bị giam cầm nên không làm được gì, lắc đầu từ chối, khó chịu nhíu mày.

“Ưm...”

Lương Hạnh dùng sức giãy giụa, ngón tay nắm chặt thành quyền, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, trên cổ tay mềm mại hiện lên gân xanh, dường như một giây sau sẽ đứt ra.

Cuối cùng cô cũng thoát khỏi sự giam cầm, cô không hề nghĩ ngợi giơ tay tát mạnh vào mặt anh.

“Chát!”

Tiếng bạt tai rõ ràng vang lên khắp phòng.

Cả người Lương Hạnh tức giận đến phát run, trên trán toát ra mồ hôi, đôi môi sưng đỏ run rẩy, hô hấp dồn dập, bàn tay trên không trung vẫn còn tê dại, cô cứ ngơ ngác trừng mắt nhìn anh.

Cô tát Triệu Mịch Thanh một cái cũng làm cho anh lập tức tỉnh táo lại, khôi phục lý trí, nhưng trên mặt tuấn tú lộ vẻ cứng đờ, anh dừng mấy giây mới trầm giọng nói: “Xin lỗi.”

“Cút!”


Lương Hạnh không nghe thấy, hai tay ôm lấy mình, cô vừa dùng hết sức lực nên giọng nói nhẹ như lông hồng.

Trong lòng người đàn ông hoảng hốt: “Lương Hạnh...”

“Tôi nói anh cút đi!”

Sắc mặt người đàn ông trắng bệch, ánh mắt phức tạp nhìn cô, môi mỏng mím chặt, anh dừng mấy giây nhưng vẫn đứng lên, không nói một lời rời đi.

Lúc cánh cửa đóng lại, Lương Hạnh cụp mắt xuống, nước mắt rơi xuống quần áo, nhanh chóng thấm qua quần áo, lộ sự đau đớn lại tuyệt vọng.

...

Trong lúc chờ các tài liệu phóng thích được phê duyệt, Lương Hạnh đi theo mẹ Lương ở lại bệnh viện hai ngày.

Trong lúc đó Triệu Mịch Thanh đã tới hai lần nhưng Lương Hạnh từ chối ở ngoài cửa, mẹ Lương không biết buổi tối hôm đó đã xảy ra chuyện gì, tuy rằng bà khó hiểu nhưng cũng không hỏi nhiều.

Hướng Hoành Thừa cũng tới mấy lần, nhưng bởi vì thân phận nên quản ngục ngăn ở bên ngoài, Lương Hạnh cũng từ chối ý tốt của anh.

Đến ngày thứ ba, một người khác lại tới, Lương Hạnh không nghĩ tới là Châu La La.

Hai người ngồi trên ghế hành lang trò chuyện.

“Sao cậu biết chuyện ba tớ vào bệnh viện?” Cô không hề nói cho bất cứ ai.

Châu La La lập tức giận dỗi nói: “Chuyện ba cậu đã lên thời sự, cậu còn nói nữa, nếu không phải tớ nhìn thấy trên thời sự thì có phải cậu định giấu giếm tớ đúng không?”

“Trên thời sự?” Sắc mặt Lương Hạnh thay đổi.

Mấy ngày nay cô vẫn luôn ở bệnh viện không đi đâu, cũng không có tâm trạng lướt điện thoại, vì thế không xem tin tức.

“Ừm, nhưng nếu đã lên tin tức, vậy thì chuyện phóng thích cũng nhanh chóng được phê duyệt. Cậu không cần lo lắng.” Châu La La an ủi nói, sau đó lấy một tấm thẻ trong bóp tiền ra đặt vào lòng bàn tay cô: “Trong đây có sáu trăm triệu, vừa có của tớ cũng có mượn bạn bè, tớ biết cậu đang kẹt tiền, có thể chống đỡ được một thời gian. Tớ không quan tâm những người khác, nhưng cậu không được khách sáo với tớ.”

“Sáu trăm triệu?” Lương Hạnh có chút khiếp sợ, vội vàng từ chối: “Không được, quá nhiều tiền rồi, đóng tiền phẫu thuật xong thì tớ còn một chút, không cần dùng nhiều như vậy, cậu lấy lại một nửa đi.”

“Ôi, được rồi, nhiều tiền cái gì, cậu cứ giữ lại dùng, hiện tại cậu có nhiều chỗ cần dùng tiền, còn có...” Cô ấy do dự một chút, sắc mặt cứng lại, nghiêm túc nhìn cô: “Tớ không hy vọng bởi vì tình hình hiện tại khó khăn mà cậu phá bỏ hai đứa nhỏ này, trong cuộc sống đầy khó khăn, không có gì là không vượt qua được, nhưng nếu bọn chúng mất đi thì không thể lấy được lại... Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, tớ không muốn sau này cậu phải hối hận.”

Châu La La nói, nhẹ nhàng đặt tay ở bụng cô.

Lương Hạnh cúi đầu nhìn xuống, im lặng không nói, cắn môi, đáy mắt chứa sự giãy giụa và đau khổ.

“La La...”

Châu La La nhíu mày, thấy cô như vậy thì trong lòng không khỏi đau nhói, đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ giọng an ủi: “Tớ biết, tớ cũng hiểu, cậu yêu đứa nhỏ cũng yêu anh ấy, nhưng lại không có cách nào khác... Không sao, còn có tớ, cậu không muốn thiếu nợ bọn họ, nhưng đừng khách sáo với tớ.”

Cậu yêu đứa nhỏ cũng yêu anh ấy... Mấy chữ đó làm cho hốc mắt Lương Hạnh nóng lên, dường như rốt cuộc cô cũng gặp được một người có thể hiểu suy nghĩ của mình, hiểu mọi thứ của mình.

Triền Miên Sau Ly Hôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Triền Miên Sau Ly Hôn Truyện Triền Miên Sau Ly Hôn Story Chương 102: Tôi nói anh cút đi
10.0/10 từ 47 lượt.
loading...