Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Chương 81
77@-Triệu Tinh nhắn tiếp cho tôi một câu: “Cậu có thể tin những lời này.”
Tôi sờ sờ avatar của hắn, thật sự cảm thấy được an ủi, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ: Triệu Tinh hiểu tôi cũng như cách tôi hiểu hắn. Chúng tôi đều biết những lời nào nên coi là nghiêm túc, những lời nào không nên coi là nghiêm túc.
Tôi tìm một quán cà phê gần đó, dùng Ipad viết luận văn. Uống hết một cốc cà phê, nhân viên phục vụ lại mang tới một cốc cà phê mới. Nhưng ngoài cốc cà phê đó ra, còn có một tờ giấy ghi chú nữa —— “Chúng ta có thể làm quen không?”
Tôi không nhận cốc cà phê đó, nhưng vẫn viết câu trả lời lên tờ giấy ghi chú đó, rồi yêu cầu nhân viên gửi lại —— “Không, tôi đã kết hôn rồi.”
Sau đó cũng không ai quấy rối tôi nữa. Tôi có thêm mấy tiếng đồng hồ yên tĩnh cho đến khi điện thoại reo lên. Tôi nhận điện thoại, là Triệu Tinh. Hắn đã xong công việc, muốn qua đây đón tôi.
Tôi tắt Ipad cất đi, nhưng vừa mới kéo khóa cặp, đối diện tôi bỗng ngồi một người ngoại quốc với mái tóc vàng bạch kim và vẻ ngoài điển trai. Anh ta hỏi tôi bằng tiếng Trung lưu loát, “Cậu không thích Cappuccino sao?”
Tách cà phê do nhân viên mang đến vừa rồi là một ly Cappuccino, tôi biết người trước mặt chính là người vừa ngỏ lời tán tỉnh với tôi. Tôi cũng thoải mái, hào phòng mà trả lời một câu: “Anh không thích bạn đời hợp pháp của mình sao?”
“Tôi còn độc thân, chiều mai sẽ lên máy bay rời khỏi thành phố này,” Anh ta nhìn tôi trìu mến, kèm theo lời mời, “Chúng ta có thể vui chơi từ tối tới sáng.”
Tôi định nói không, nhưng vừa nhìn lên, tôi đã từ bỏ.
Một bàn tay đặt lên vai anh chàng tóc vàng. Anh ta bối rối quay đầu lại, sau đó nhận được một lời cảnh cáo: “Anh có thể tự giác rời đi, hoặc có thể để tôi đánh một trận.”
Tôi cứ ngỡ anh chàng tóc vàng kia sẽ vì vậy mà biết điều bỏ đi, nhưng không ngờ anh ta lại không một chút lúng túng mà quay đầu lại chỉ vào tôi rồi nói: “Anh bạn ạ, người quyết định tôi có nên rời đi hay không không phải là anh, mà là cậu ấy. Cậu ấy bảo tôi đi, tôi sẽ đi, cậu ấy bảo tôi ở lại, có chết tôi cũng ở lại.”
Tôi ngả người ra sau, không ngờ đang xem kịch hay mà tự dưng drama lại ập lên đầu, bèn thở ra một hơi, đứng thẳng dậy, đi đến bên người đang uy hiếp anh chàng kia, hôn lên sườn mặt lạnh băng của hắn, nói: “Đây là bạn đời hợp pháp của tôi, là đối tượng tôi sẽ dành tối nay và phần còn lại của cuộc đời mình ở bên.”
Anh bạn tóc vàng bĩu môi, trông cũng có chút đáng yêu. Anh ta nói: “Được rồi, xem ra thật sự là hoa đã quá chủ. Coi như là một ngày kém may mắn đi. Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ.”
Nói xong câu đó, anh ta không dây dưa nữa, đứng dậy và rời khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định đi lấy cặp thì lại bị Triệu Tinh ôm lấy. Trong quán cà phê vẫn còn rất nhiều người, sự việc vừa rồi và hiện tại là cái ôm của Triệu Tinh đã khiến chúng tôi trở thành đối tượng nhìn trộm của họ. Thành thật mà nói thì tôi có chút xấu hổ.
Tôi hạ thấp giọng nhắc nhở: “Thả tôi ra.”
Triệu Tinh lại ôm tôi chặt hơn, hắn dựa sát vào tai tôi và hỏi: “Nếu vừa rồi tôi không đến……”
“Tôi sẽ không đi cùng anh ta. Tôi đã nói tôi đã kết hôn rồi.” Tôi trả lời vừa nhanh vừa mau, hắn như thấy an tâm mà buông tôi ra.
Tôi cầm cặp lên, dùng điện thoại di động quét mã để thanh toán hóa đơn, nắm tay Triệu Tinh đi ra ngoài. Hắn cũng mặc tôi dắt đi. Chúng tôi xuống tới hầm gửi xe, Triệu Tinh mở cửa xe ra, tôi vừa nhìn đã thấy ở ghế sau là một bó hồng khổng lồ.
“Tặng cậu đấy.” Triệu Tinh hững hờ nói.
“Sao cậu không cầm tặng?” Tôi cũng không có gì quá vui mừng, nhưng lại cũng có chút ngạc nhiên. Dù sao thì tôi và Triệu Tinh đã làm vợ chồng nhiều năm, hắn đã rất lâu rồi chưa tặng cho tôi một bó hoa lớn như vậy.
Thật ra thì thứ này cũng chẳng để làm gì.
“Nặng như vậy mà bưng lên thì tí cậu lại phải xách về. Thà cứ để trên xe đi. Dù sao lát nữa cũng lái xe đến khách sạn.”
“Ra vậy. Hôm nay là ngày gì mà đột nhiên lại có hoa tặng tôi vậy?”
“Valentine.”
“Valentine vui vẻ.”
Chúng tôi lên xe, Triệu Tinh phụ trách lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ, ngửi hương hoa nồng đậm. Lúc sau, không chịu nổi nữa, tôi hạ cửa sổ xe xuống: “Cậu mua hơi nhiều đấy.”
“Tôi đã kiềm chế bản thân rồi,” Triệu Tinh nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại làm người ta muốn nhéo mặt hắn, “Ít ra còn chưa dọn sạch toàn bộ các tiệm hoa hồng.”
“Đây là ‘tổng tài bá đạo’ trong truyền thuyết à?” Tôi trêu hắn một câu.
“Không phải,” Hắn dè dặt cười, “Tôi không hề bá đạo chút nào cả, cậu mới là người thật sự bá đạo.”
–
Buổi tối chúng tôi không làm gì, chỉ đắp chăn ngủ. Có lẽ trước khi đi ngủ thiếu vận động cần thiết nên đã lâu lắm rồi tôi mới tỉnh dậy vào nửa đêm. Mà Triệu Tinh thì không ở cạnh.
Chúng tôi ở trong phòng Tổng thống, phòng rất rộng lại có ban công nên tôi nghĩ là Triệu Tinh ra ban công hút thuốc.
Tiết trời hôm nay lạnh như vậy thì sao phải ra ngoài hút, cứ hút trong phòng cũng được —— Dù sao tôi cũng không ngại mùi thuốc lá.
Tôi xỏ dép, giẫm lên tấm thảm mềm rồi đẩy cửa phòng ngủ ra. Vì có đèn sàn nên tôi cũng không bật đèn, bởi vậy mà Triệu Tinh cũng không phát hiện tôi đã ra ngoài.
Hắn quay lưng về phía tôi nói chuyện điện thoại, nhưng giọng hắn lại không hề bị cửa phòng ngủ ngăn cách nữa. Tôi nghe hắn nói chuyện với một giọng điệu thản nhiên: “……. Cảnh cáo cậu ta một chút, dặn cậu ta người đã không được chạm vào thì tốt nhất đừng mơ mộng tới…….”
“……. Người ngoại quốc hơi phiền phức chút, cứ thêm 30% vào tiền công đi.”
Tôi cũng đã nghe hiểu, lùi về sau một bước, lặng lẽ đóng cửa phòng lại.
Tôi chợt nhớ tới lời Địch Thu Vũ đã nói với tôi từ rất lâu về trước. Anh ta nói: “Thanh danh của lão bà nhà mình mà cậu còn không biết sao? Phàm là người bị cậu chơi, cậu xem có ai có được một kết cục tốt đẹp?”
Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Tôi sờ sờ avatar của hắn, thật sự cảm thấy được an ủi, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ: Triệu Tinh hiểu tôi cũng như cách tôi hiểu hắn. Chúng tôi đều biết những lời nào nên coi là nghiêm túc, những lời nào không nên coi là nghiêm túc.
Tôi tìm một quán cà phê gần đó, dùng Ipad viết luận văn. Uống hết một cốc cà phê, nhân viên phục vụ lại mang tới một cốc cà phê mới. Nhưng ngoài cốc cà phê đó ra, còn có một tờ giấy ghi chú nữa —— “Chúng ta có thể làm quen không?”
Tôi không nhận cốc cà phê đó, nhưng vẫn viết câu trả lời lên tờ giấy ghi chú đó, rồi yêu cầu nhân viên gửi lại —— “Không, tôi đã kết hôn rồi.”
Sau đó cũng không ai quấy rối tôi nữa. Tôi có thêm mấy tiếng đồng hồ yên tĩnh cho đến khi điện thoại reo lên. Tôi nhận điện thoại, là Triệu Tinh. Hắn đã xong công việc, muốn qua đây đón tôi.
Tôi tắt Ipad cất đi, nhưng vừa mới kéo khóa cặp, đối diện tôi bỗng ngồi một người ngoại quốc với mái tóc vàng bạch kim và vẻ ngoài điển trai. Anh ta hỏi tôi bằng tiếng Trung lưu loát, “Cậu không thích Cappuccino sao?”
Tách cà phê do nhân viên mang đến vừa rồi là một ly Cappuccino, tôi biết người trước mặt chính là người vừa ngỏ lời tán tỉnh với tôi. Tôi cũng thoải mái, hào phòng mà trả lời một câu: “Anh không thích bạn đời hợp pháp của mình sao?”
“Tôi còn độc thân, chiều mai sẽ lên máy bay rời khỏi thành phố này,” Anh ta nhìn tôi trìu mến, kèm theo lời mời, “Chúng ta có thể vui chơi từ tối tới sáng.”
Tôi định nói không, nhưng vừa nhìn lên, tôi đã từ bỏ.
Một bàn tay đặt lên vai anh chàng tóc vàng. Anh ta bối rối quay đầu lại, sau đó nhận được một lời cảnh cáo: “Anh có thể tự giác rời đi, hoặc có thể để tôi đánh một trận.”
Tôi cứ ngỡ anh chàng tóc vàng kia sẽ vì vậy mà biết điều bỏ đi, nhưng không ngờ anh ta lại không một chút lúng túng mà quay đầu lại chỉ vào tôi rồi nói: “Anh bạn ạ, người quyết định tôi có nên rời đi hay không không phải là anh, mà là cậu ấy. Cậu ấy bảo tôi đi, tôi sẽ đi, cậu ấy bảo tôi ở lại, có chết tôi cũng ở lại.”
Tôi ngả người ra sau, không ngờ đang xem kịch hay mà tự dưng drama lại ập lên đầu, bèn thở ra một hơi, đứng thẳng dậy, đi đến bên người đang uy hiếp anh chàng kia, hôn lên sườn mặt lạnh băng của hắn, nói: “Đây là bạn đời hợp pháp của tôi, là đối tượng tôi sẽ dành tối nay và phần còn lại của cuộc đời mình ở bên.”
Anh bạn tóc vàng bĩu môi, trông cũng có chút đáng yêu. Anh ta nói: “Được rồi, xem ra thật sự là hoa đã quá chủ. Coi như là một ngày kém may mắn đi. Chúc hai người có một buổi tối vui vẻ.”
Nói xong câu đó, anh ta không dây dưa nữa, đứng dậy và rời khỏi tầm mắt của chúng tôi.
Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, đang định đi lấy cặp thì lại bị Triệu Tinh ôm lấy. Trong quán cà phê vẫn còn rất nhiều người, sự việc vừa rồi và hiện tại là cái ôm của Triệu Tinh đã khiến chúng tôi trở thành đối tượng nhìn trộm của họ. Thành thật mà nói thì tôi có chút xấu hổ.
Tôi hạ thấp giọng nhắc nhở: “Thả tôi ra.”
Triệu Tinh lại ôm tôi chặt hơn, hắn dựa sát vào tai tôi và hỏi: “Nếu vừa rồi tôi không đến……”
“Tôi sẽ không đi cùng anh ta. Tôi đã nói tôi đã kết hôn rồi.” Tôi trả lời vừa nhanh vừa mau, hắn như thấy an tâm mà buông tôi ra.
Tôi cầm cặp lên, dùng điện thoại di động quét mã để thanh toán hóa đơn, nắm tay Triệu Tinh đi ra ngoài. Hắn cũng mặc tôi dắt đi. Chúng tôi xuống tới hầm gửi xe, Triệu Tinh mở cửa xe ra, tôi vừa nhìn đã thấy ở ghế sau là một bó hồng khổng lồ.
“Tặng cậu đấy.” Triệu Tinh hững hờ nói.
“Sao cậu không cầm tặng?” Tôi cũng không có gì quá vui mừng, nhưng lại cũng có chút ngạc nhiên. Dù sao thì tôi và Triệu Tinh đã làm vợ chồng nhiều năm, hắn đã rất lâu rồi chưa tặng cho tôi một bó hoa lớn như vậy.
Thật ra thì thứ này cũng chẳng để làm gì.
“Nặng như vậy mà bưng lên thì tí cậu lại phải xách về. Thà cứ để trên xe đi. Dù sao lát nữa cũng lái xe đến khách sạn.”
“Ra vậy. Hôm nay là ngày gì mà đột nhiên lại có hoa tặng tôi vậy?”
“Valentine.”
“Valentine vui vẻ.”
Chúng tôi lên xe, Triệu Tinh phụ trách lái xe, tôi ngồi ở ghế phụ, ngửi hương hoa nồng đậm. Lúc sau, không chịu nổi nữa, tôi hạ cửa sổ xe xuống: “Cậu mua hơi nhiều đấy.”
“Tôi đã kiềm chế bản thân rồi,” Triệu Tinh nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra lại làm người ta muốn nhéo mặt hắn, “Ít ra còn chưa dọn sạch toàn bộ các tiệm hoa hồng.”
“Đây là ‘tổng tài bá đạo’ trong truyền thuyết à?” Tôi trêu hắn một câu.
“Không phải,” Hắn dè dặt cười, “Tôi không hề bá đạo chút nào cả, cậu mới là người thật sự bá đạo.”
–
Buổi tối chúng tôi không làm gì, chỉ đắp chăn ngủ. Có lẽ trước khi đi ngủ thiếu vận động cần thiết nên đã lâu lắm rồi tôi mới tỉnh dậy vào nửa đêm. Mà Triệu Tinh thì không ở cạnh.
Chúng tôi ở trong phòng Tổng thống, phòng rất rộng lại có ban công nên tôi nghĩ là Triệu Tinh ra ban công hút thuốc.
Tiết trời hôm nay lạnh như vậy thì sao phải ra ngoài hút, cứ hút trong phòng cũng được —— Dù sao tôi cũng không ngại mùi thuốc lá.
Tôi xỏ dép, giẫm lên tấm thảm mềm rồi đẩy cửa phòng ngủ ra. Vì có đèn sàn nên tôi cũng không bật đèn, bởi vậy mà Triệu Tinh cũng không phát hiện tôi đã ra ngoài.
Hắn quay lưng về phía tôi nói chuyện điện thoại, nhưng giọng hắn lại không hề bị cửa phòng ngủ ngăn cách nữa. Tôi nghe hắn nói chuyện với một giọng điệu thản nhiên: “……. Cảnh cáo cậu ta một chút, dặn cậu ta người đã không được chạm vào thì tốt nhất đừng mơ mộng tới…….”
“……. Người ngoại quốc hơi phiền phức chút, cứ thêm 30% vào tiền công đi.”
Tôi cũng đã nghe hiểu, lùi về sau một bước, lặng lẽ đóng cửa phòng lại.
Tôi chợt nhớ tới lời Địch Thu Vũ đã nói với tôi từ rất lâu về trước. Anh ta nói: “Thanh danh của lão bà nhà mình mà cậu còn không biết sao? Phàm là người bị cậu chơi, cậu xem có ai có được một kết cục tốt đẹp?”
Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Đánh giá:
Truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Story
Chương 81
10.0/10 từ 35 lượt.