Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi

Chương 42

187@-
Gần sáng tôi mới bắt đầu vào giấc. Một giấc này ngủ mười mấy tiếng đồng hồ. Lúc tôi tỉnh lại, ngoài trời đã tối thui.

Mũi tôi dí sát vào ngực Triệu Tinh. Cơ ngực của hắn rất lớn. Tôi quay mặt đi, hỏi: “Cậu đổi phòng?”

“Ừ,” Hắn ôm tôi chặt hơn một chút, nhưng lại nhắc tôi rằng, “Hôm nay cậu phải hóa vàng cho Hứa Nặc.

“Đúng vậy, cậu đừng ôm chặt thế.” Tôi có một loại cảm giác quái lạ, cảm giác như Triệu Tinh đang ghen tị với một người đã khuất. Mà tôi cũng có bằng chứng.

Đúng lúc này, tôi nghe được hắn nói: “Tôi bảo người làm rồi. Ngoài trời lạnh lắm, hôm nay tốt nhất không nên xuống giường.”

Tôi suy nghĩ vài giây, hỏi hắn: “Chuyện tiếp theo, người của cậu cũng có thể làm sao?”

“Nếu cậu muốn.”

“Vậy cậu thu xếp cho người hóa vàng mã đến giỗ đầu đi.” Tôi cựa quậy thân thể, tìm vị trí nằm thoải mái hơn chút, “Chi phí tôi có thể tự chi trả.”

“Không cần thiết, cũng chỉ có chút tiền thôi.” Triệu Tinh bỗng nhiên tâm tình rất tốt. “Muốn đi ngâm nước nóng không?”

“Cậu vừa nói bên ngoài trời rất lạnh, tốt nhất không xuống giường.” Tôi dùng lời của hắn để vặn lại, nhưng hắn cũng không quan tâm. Có vẻ tâm trạng của hắn sau khi tôi quyết định để hắn thay tôi hóa vàng mã cho Hứa Nặc đã tốt lên rất nhiều, nhiều đến mức có thể để tôi làm bất cứ thứ gì mình muốn.

Tôi liế.m đôi môi khô khốc của mình, trực tiếp ra lệnh cho hắn: “Gọi ít đồ ăn, đồ uống đến đây đi.”

Hắn một tay ôm tôi, một tay gọi điện cho dịch vụ phòng. Trước khi nhân viên phục vụ vào phòng, hắn còn lấy chăn đắp lên vai tôi.

Nhân viên phục vụ rất chuyên nghiệp, được vào phòng thì mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đẩy xe đến mép giường rồi lặng yên không một tiếng động mà rời đi.

Triệu Tinh cầm lên một ly nước trái cây, gấp ống hút thành một góc thích hợp, nâng người tôi dậy rồi nói: “Uống một ngụm đi.”

“Tôi không bệnh, cũng không phế.”

Nói vậy, nhưng tôi vẫn hé miệng uống mấy ngụm nước trái cây rồi lại ngả lưng xuống.

Triệu Tinh nhét một chiếc gối mềm mại sau lưng tôi để nâng người tôi dậy, sau đó bắt đầu đút tôi ăn.

Tôi thờ ơ lạnh nhạt nhìn vẻ mặt bệ.nh hoạn của hắn, nhưng cũng không chống cự, để hắn đút tôi từng thìa một. Ăn gần hết, tôi ngửa lưng ra sau, lúc này hắn mới thu tay về, nói: “Đến lượt tôi.”

Tôi tựa vào đầu giường nhìn Triệu Tinh ăn đồ ăn thừa của tôi, đánh giá Triệu Tinh hiện tại phải đi khám bác sĩ tâm thần, rất có thể sẽ phải nhập viện điều trị.


Cuộc sống hiện tại áp lực rất lớn, mười người thì cũng phải có ít nhất hai, ba người trạng thái tinh thần không bình thường. Tôi gặp bác sĩ tâm lý là vì tôi quá mức thờ ơ với tất cả, nói thẳng ra thì là rối loạn nhân cách chống đối xã hội. Về phần Triệu Tinh, tuy không nhìn thấy bệnh án của hắn, nhưng tôi cũng có thể đoán được.

Hắn hẳn là bị nghiện tìn.h dục.

Hắn ăn hết đồ ăn thừa của tôi, trông cả người có vẻ như đã khôi phục, hắn nói: “Cậu đi đâu, tôi gọi xe cho cậu.”

Lúc nói những lời này, nơi không thể nhắc tên của hắn đang hưng phấn bừng bừng. Chờ tôi đi rồi, hắn hẳn sẽ gọi ai đó tới để dập hỏa.

Nếu chúng tôi còn là vợ chồng hợp pháp, hành vi của hắn còn có thể bị lên án.

Nhưng hiện tại, chúng tôi đã ly hôn, hành vi của hắn không có gì sai trái, dù là về mặt pháp lý, hay mặt đạo đức.

Tất nhiên, tôi có thể chọn ở lại và giúp đỡ, nhưng tôi không có nghĩa vụ này, cũng không hề có hứng thú.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi sẽ về nhà. Ở nhà vẫn còn đồ đạc cần thu dọn.”

Nhà tôi nói đến chính là tòa nhà nhỏ nơi tôi và Triệu Tinh chung sống. Thông báo ly dị thành công đến có chút đột ngột, thành thử ra tôi vẫn có rất nhiều đồ ở đấy cần đóng gói và chuyển đến căn nhà tôi đứng tên.

Tôi không thấy lời mình nói có gì đặc biệt, nhưng Triệu Tinh vừa nghe xong thì lại thay đổi suy nghĩ, hắn nói: “Vậy cậu tự về đi.”

Bây giờ gọi xe online rất tiện lợi, hắn gọi xe cho tôi hay tôi tự mình về thật ra cũng không có gì khác biệt, dù sao tôi cũng sẽ không đi bộ về.

Tôi không thèm tranh cãi với hắn, đứng dậy khỏi giường bắt đầu mặc quần áo. Vừa mới mặc được một nửa quần áo, Triệu Tinh đã nắm lấy vai tôi và nói: “Cậu định chuyển nhà trong đêm sao?”

“Cũng không đến mức đấy,” Tôi biết hắn giận, nhưng tôi cũng không cần phải dỗ hắn, “Đêm nay tôi dọn đồ rồi sáng sớm mai chuyển đi.”

“Muộn lắm rồi,” Triệu Tinh cúi đầu nhìn tôi, cứng đầu cứng cổ nói, “Ngủ với tôi thêm một đêm đi.”

“Cũng không vấn đề gì.”

Tôi thực sự không quan tâm, đi đâu tôi cũng ngủ được. Sớm hơn một ngày hay muộn hơn một ngày thì chuyển nhà vẫn là chuyển nhà.

“Tôi gọi người tới cũng không vấn đề gì chứ?” Triệu Tinh cực kỳ lịch sự hỏi tôi.

Tôi nhìn hắn một cái, nhắc nhở: “Tối qua cậu còn đang diễn vai suy vì tình mà.”


Triệu Tinh cười nhạo một tiếng, hắn nói: “Tối qua tôi còn chưa phát bệnh.”

Cũng đúng, hắn phát bệnh, không thể quá khắt khe với hắn được.

Thế là tôi đưa ra một ý kiến không tồi, tôi nói: “Tôi cũng sẽ tìm người qua. Chúng ta ai chơi theo ý người nấy, cũng có thể trao đổi để chơi.”

Triệu Tinh im lặng nhìn tôi, thành thật mà nói, khí chất của hắn rất mãnh liệt, thậm chí còn có phần đáng sợ.

Tôi cười nhạt ngoái đầu nhìn lại, một chút cũng không nhượng bộ nói: “Đừng ai ngủ cả. Ngày đầu năm mới phải vui chơi chứ.”

Triệu Tinh đột nhiên lấy điện thoại di động bấm số của trợ lý, nói: “Sắp xếp hai người đến khách sạn Kim Cương Long Mộng, phòng 1088.”

Nói chuyện điện thoại nhưng hắn vẫn không ngừng nhìn vào biểu cảm của tôi, tôi cũng bình tĩnh để hắn nhìn.

Tôi để ý thấy những đường gân trên mu bàn tay rộng lớn của hắn nổi lên, tôi để ý thấy đầu ngón tay hắn siết điện thoại chặt thật chặt, tôi để ý thấy gương mặt hắn căng ra như đã phẫn nộ đến cực hạn, vậy nên tôi cũng không lấy gì làm bất ngờ khi thấy hắn nói vào điện thoại: “Không cần nữa, mai tôi tiếp tục nghỉ.”

Hắn cúp máy, ném chiếc điện thoại vào tường, một tiếng “đốp” nặng nề vang lên. Chiếc điện thoại rơi xuống, úp mặt trên tấm thảm quá mức rắn chắc.

Hắn quỳ một chân lên giường tôi, cúi đầu hỏi: “Có thể ngủ với tôi một đêm được không? Cậu muốn làm gì cũng được.”

Tôi hỏi lại hắn: “Cậu có biết mình đang nói gì không?”

Hắn hít một hơi thật sâu, nắm lấy chân tôi và nói: “Biết.”

Tôi cười nhẹ, dùng chân đá vào mặt hắn rồi nói: “Ở khách sạn không tiện, hay là đến chỗ tôi đi?”

Hắn ngẩng đầu nhìn tôi liếc mắt một cái, tôi cũng không bỏ lỡ sự giằng co và kháng cự trong mắt hắn.

Nhưng hắn vẫn là vươn tay, bắt đầu giúp tôi mặc quần áo, hắn nói: “Nghe cậu hết.”



Rời khỏi khách sạn, Triệu Tinh đích thân lái xe đến nơi ở của tôi. Trên đường chúng tôi qua loa ăn một bữa rồi mua một số đồ dùng.

Tôi ngồi ở ghế phụ lấy cồn lau sạch mọi thứ. Sắc mặt Triệu Tinh càng lúc càng tệ. Tôi còn tưởng rằng hắn sắp bỏ chạy.

Nhưng hắn trốn không thoát, nơi chốn không thể miêu tả của hắn vẫn không thể miêu tả. Nếu tối nay hắn tìm được người khác, tôi sẽ thu dọn đồ đạc, sáng sớm hôm sau chuyển nhà.

Thành thật mà nói, tôi thực sự không phải cố ý. Tôi chỉ là muốn làm việc mình muốn làm, còn về phần phản ứng hay thái độ của Triệu Tinh thì tất cả đều không nằm trong phạm vi xem xét của tôi.

Nhưng tôi thật sự vẫn rất mong chờ đêm nay.

Lúc còn là vợ chồng, chuyện Triệu Tinh vẫn mãi tiếc nuối là không thể đè tôi một lần, còn của tôi lại là không thể một lần tra tấn Triệu Tinh như một con chó.

Tiếc nuối của hắn đời này không có khả năng bù đắp.

May sao tôi lại vẫn có cơ hội.

Nơi ở của tôi là một biệt thự ở ngoại ô, trong biệt thự không có ai, tôi chỉ nhờ người dọn dẹp thường xuyên.

Tôi mời Triệu Tinh lên phòng ngủ chính ở tầng hai. Lúc Triệu Tinh lên cầu thang, bước chân hắn dừng lại một chút. Tôi quay đầu lại nhìn hắn, ân cần nhắc nhở. Tôi nói: “Tầm này chạy vẫn còn kịp đấy.”

Vừa dứt lời, Triệu Tinh đã tiến lên một bước nói: “Thôi Minh Lãng, tôi không diễn vai suy vì tình.”

Chà, hắn vẫn còn nhớ rõ lời tôi nói.

Hắn lại tiến lên một bước, nói: “Cậu không cho tôi, tôi cũng chỉ có thể tìm người khác.”

Hắn như đang giải thích chuyện hắn vừa gọi người ở khách sạn, lại như đang giải thích những chuyện hoang đường dâ.m mĩ những năm qua.

Hắn bước từng bước một lên, như đang bước về phía một địa ngục khủng khiếp nào đó, hắn nói: “Tôi không muốn bị cậu coi như phụ nữ dùng cả đời, cũng không muốn làm một con chó mặc cậu tra tấn.”

Tôi ân cần nhắc nhở hắn: “Cậu là người tự do. Chúng ta đã ly hôn rồi.”

Hắn bước lên bậc cuối cùng và ôm tôi.

Hắn nói: “Nhưng tôi không thể sống thiếu cậu.”



Tôi không thể được coi là một người bình thường.

IQ của tôi quá cao, tôi thiếu sự đồng cảm, tôi quá chiếm hữu, sở thích của tôi cũng quá kỳ quái.

Yêu một người, tôi sẽ muốn đè nén người kia, muốn hiểu rõ từng cử động tinh tế của đối phương, muốn cả thế giới của người kia là mình, muốn chiếm hữu toàn bộ sự chú ý của người đó.


Tôi cực kỳ xa cách với người thân, không có bất kỳ một người bạn tốt nào. Thế giới của tôi chỉ có một Triệu Tinh đột phá tầng tầng chướng ngại, xông thẳng vào trong.

Nhưng Triệu Tinh Tinh không giống tôi. Hắn là một người bình thường, thậm chí còn rất được ưa chuộng.

Đã không biết bao lần, tôi ngồi bàn làm việc, xoa xoa cây bút hắn tặng, nhìn hắn bị người khác vây quanh rời đi.

Dù hắn thành đại tư bản lại vẫn có ‘nhân gian yên hỏa khí’*. Ngay cả bà dì căn tin cũng vui vẻ múc thêm nhiều thịt hơn cho hắn.

人间烟火气,最抚凡人心” có nghĩa là “Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm” ý chỉ “Khói và lửa trên đời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất”, phố phường trăm vị, cuộc sống bình phàm, căn bếp nho nhỏ, một nắm gạo, một muôi nước, một ít đậu đỏ, chậm rãi đun sôi, hồng trần thế tục, một ngày êm đềm cứ như thế tung bay từ bên trong khói lửa. => Ý nói Triệu Tinh vẫn có sự ấm áp và sống động của xã hội loài người

Tất nhiên, tôi cũng có thể cư xử dễ gần, tôi cũng có thể có rất nhiều ‘bạn bè’ tốt, cũng có thể giải quyết suôn sẻ bất kỳ mối quan hệ giữa các cá nhân tôi muốn giải quyết, nhưng tất cả đều là thói quen và hành động. Trên mặt tôi mỉm cười, nhưng lòng tôi lại lạnh băng yên lặng. Con người thậm chí còn không thể ảnh hưởng đến bất kỳ dao động cảm xúc nào của tôi, tất cả chỉ là một sinh mệnh lang thang trên thế giới này.

Tôi thèm khát nhiều thứ từ Triệu Tinh, nhưng Triệu Tinh lại cũng không phải một kẻ ngốc, không phải miếng đất sét mặc tôi nhào nặn tùy ý.

Khoảng thời gian chán ghét nhau, thay vì nói là chán ghét cơ thể đối phương, chán ghét sự tồn tại của đối phương, thì phải nói là tôi thì muốn thâm nhập mà xâm chiếm thế giới hắn, mà hắn lại theo bản năng cảnh giác tôi. Vì vậy mà tôi mủi lòng, từ bỏ mọi sự chiếm hữu và cưỡng ép, cũng bắt đầu thấy hắn dần dần trở nên tẻ nhạt vô vị.

Có điều, bao năm trôi qua, tôi cũng đã từng nghĩ rằng nếu Triệu Tinh cho phép tôi tùy ý xâm chiếm hắn, có lẽ một đoạn thời gian sau, tôi cũng sẽ chán hắn mà thôi.

—— Có mới nới cũ là bản chất con người. Tôi như vậy với Triệu Tinh, Triệu Tinh cũng như vậy với tôi. Không cần thiết nhiều tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân, tìm kiếm lấy cớ.



Suýt chút nữa tôi đã để lại sẹo trên người Triệu Tinh. Nhưng một giây trước khi bắt đầu, tôi chợt nhớ ra chúng tôi đã ly hôn.

Tương lai, hắn có thể sẽ có người tình mới. Để người mới thấy cơ thể hắn đã bị người cũ đánh dấu, hắn có lẽ sẽ chịu không nổi, sẽ đau buồn.

Ngay từ đầu tôi cũng không muốn làm thật với hắn, chỉ muốn dùng chút công cụ mà thôi.

Nhưng hắn dùng giọng nói khàn đục mắng tôi, mắng tôi vì công năng bất thường của phần th.ân dưới không thể diễn tả. Tôi cũng không giận, chỉ làm hắn mắng không nổi nữa. Chỉ thế mà thôi.

Hắn bị tôi treo lên, lung lay như một thiên thần sắp bị hiến tế.

Nhưng tôi không coi hắn là một thiên thần. Hắn là ác ma, tự mình chọc thủng lá chắn bảo vệ của tôi, lại tùy tiện lựa chọn rời đi.

Nếu không phải vì yêu hắn, tôi sẽ không thương hại tình nhân của mình, cũng sẽ không thành thật với Hứa Nặc đến vậy.

Hắn dạy tôi cách yêu hắn, nhưng lại không phải lúc nào cũng say đắm, không chút dè dặt mà yêu tôi. 
Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi Truyện Tri Kỷ Của Tôi Giờ Là Tay Chơi Story Chương 42
10.0/10 từ 35 lượt.
loading...