Trì Âm
C7: Bị ốm
Nửa đêm, Thẩm Từ Âm đang ngủ ngon lành thì đột nhiên cảm thấy đau bụng dữ dội, đầu óc choáng váng. Thấy tình hình không ổn lắm, cô bèn lấy nhiệt kế đo thử, sốt 39.2 độ.
Cơ thể như bị đặt trên lò lửa, từng tấc da thịt đều nóng bừng, hơi thở nặng nề, cảm giác như máu trong huyết quản đang lục bục sắp sôi trào vậy.
Cô đi vệ sinh mấy lượt mà vẫn không đỡ, lờ mờ suy đoán có thể là món xiên nướng ăn tối qua có vấn đề.
Cô mở đèn đầu giường, lấy điện thoại, đầu váng mắt hoa gửi tin nhắn cho Phương Nhuế Gia:
Yinnn: Cậu có bị đau bụng hay sốt không? Mình nghi ngờ có thể là món xiên nướng tối qua không sạch sẽ.
Không nhận được hồi âm, cô đoán khả năng Phương Nhuế Gia không bị làm sao. Cô đứng dậy mặc áo khoác, sắc mặt tái nhợt gọi taxi đi đến bệnh viện cấp cứu.
Phòng truyền dịch đêm khuya vô cùng yên tĩnh, chỉ lác đác vài người ngồi trên hàng ghế dài, phần lớn đều có người đi cùng, chỉ có cô là lẻ loi một mình.
Không gian yên tĩnh, dịch thuốc lạnh lẽo chảy xuôi vào mạch máu. Thẩm Từ Âm dựa vào lưng ghế cứng, ngẩn ngơ một lúc, đầu óc choáng váng khiếp cô gần như ngủ thiếp đi.
Chỗ ngồi của cô gần cửa ra vào sảnh lớn, có thể nghe thấy rất rõ tiếng người qua lại. Đây là vị trí cô cố ý chọn, đủ ồn để cô không dễ dàng chìm vào giấc ngủ, tránh việc không chú ý hết thuốc dẫn đến máu bị chảy ngược.
Ở một mình lâu ngày, kinh nghiệm sống cũng trở nên phong phú hơn nhiều.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, làm phiền đến những người đang nghỉ ngơi trong phòng. Những cái nhìn trách móc đồng loạt quét tới khiến Thẩm Từ Âm hoảng sợ, vội vàng mở máy nghe, nghĩ thầm không biết ai lại đi gọi cho cô vào lúc 3 giờ sáng.
"Xin chào."
"Đang ở đâu?" Giọng nói của Ngôn Chiêu hơi khàn, nghe không rõ lắm, nhưng Thẩm Từ Âm rất quen thuộc với giọng điệu này, mỗi lần anh mới ngủ dậy đều như vậy, người lúc nào cũng uể oải, mệt mỏi.
Cô sửng sốt một lúc, không hiểu gì: "Cái gì cơ?"
"Không phải em bị đau bụng với sốt à? Đi bệnh viện chưa?"
Đầu bên kia truyền đến tiếng thay quần áo sột soạt, Thẩm Từ Âm nhíu mày hỏi: "Sao anh biết?"
"Em gửi Wechat cho tôi, vừa mới đọc được." Tiếng bước chân đi lại vang lên, tiếng kim loại va chạm lanh lảnh, là tiếng anh lấy chìa khóa xe: "Em đang ở đâu?"
Gửi WeChat?
Thẩm Từ Âm nhìn điện thoại, lúc này mới phát hiện vừa rồi khi định gửi tin nhắn cho Phương Nhuế Gia, vì quá khó chịu nên mắt cô bị mờ một lúc, thế nào lại thành nhắn nhầm vào khung thoại của Ngôn Chiêu.
Vốn dĩ WeChat của cô không có nhiều người thân thiết để tám chuyện. Mấy ngày nay vì thường xuyên liên lạc với Phương Nhuế Gia, cô đã quen với việc mở ứng dụng lên là thấy tin nhắn của cô ấy đầu tiên. Không ngờ sau khi thêm Ngôn Chiêu, anh lại trở thành người cuối cùng cô liên lạc, vững vàng nằm ở vị trí đầu tiên, vậy nên cô mới vô tình bấm nhầm.
Cứu mạng, lần này to chuyện rồi.
"Xin lỗi, tôi gửi nhầm." Cô xấu hổ giải thích: "Tôi định gửi cho bạn, nhưng không nhìn rõ nên mới...."
"Đang ở đâu?" Ngôn Chiêu phớt lờ câu giải thích của cô, hỏi lần thứ ba.
Thẩm Từ Âm cảm giác hơi thở mình cũng nóng bừng, trả lời khô khốc: "Tôi ổn, bạn của tôi đang ở đây chăm sóc rồi."
Nhưng xung quanh ghế ngồi trống không, đâu còn người nào khác.
Ngôn Chiêu nhấn thang máy, nhẹ nhàng nói: "Thẩm Từ Âm, nhiều năm như vậy rồi mà em vẫn không giỏi nói dối chút nào."
Tay đang cắm kim truyền đặt trên tay vịn ghế lạnh lẽo, những ngón tay thon dài chậm rãi cuộn lại, Thẩm Từ Âm có cảm giác như bị nhìn thấu, cắn răng nói: "Tôi đang ở bệnh viện."
Nói xong thì cúp máy.
Ninh Xuyên có nhiều bệnh viện như vậy, Ngôn Chiêu sao có thể tìm từng cái một được.
Đặt điện thoại xuống, y tá thay bình truyền nước cho những người ngồi ở ghế khác, khi đi ngang qua ghế của Thẩm Từ Âm, cô ấy ngẩng đầu nhìn thoáng qua nhãn dán trên thân chai, hỏi: "Chị đi một mình ạ?"
"Vâng."
"Chị còn phải truyền thêm một bình nữa, chú ý đừng ngủ quên nhé, nhớ gọi y tá đến thay kịp thời."
"Vâng, cảm ơn."
Y tá rời đi, sảnh lớn yên tĩnh trở lại. Thẩm Từ Âm quấn chặt áo khoác hơn một chút, đeo tai nghe lên, định xem video để giúp mình tỉnh táo.
Nhưng nào có dễ dàng chống lại cơn buồn ngủ như vậy, mắt cô díp lại, tầm nhìn dần mờ đi. Đầu trĩu xuống như nặng ngàn cân, cổ cũng không chống đỡ nổi, cứ thế gục xuống.
Thẩm Từ Âm bỗng giật mình tỉnh giấc, cô ngẩng đầu lên, tai nghe vô tình rơi ra, lăn lông lốc xuống lối đi bên cạnh.
Được rồi, bây giờ cô đã hoàn toàn tỉnh táo.
Khi cô còn đang do dự không biết phải đi nhặt như thế nào, chợt có một đôi chân dài của đàn ông xuất hiện trong tầm mắt.
Người đó cúi xuống, với lấy tai nghe rồi bước về phía cô.
Thẩm Từ Âm đang định ngẩng đầu lên cảm ơn thì làn da mát lạnh chạm vào thái dương cô.
Ngôn Chiêu đứng trước mặt cô, nhẹ nhàng sờ trán cô để kiểm tra nhiệt độ: "Còn sốt không?"
Thẩm Từ Âm không thể tin vào mắt mình, môi hơi hé ra nhưng không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ chậm chạp hỏi: "Sao anh lại ở đây?"
Ngôn Chiêu đi vòng qua, ngồi xuống bên cạnh cô: "Tại sao tôi không thể ở đây?"
Ghế bệnh viện rất nhẹ, chỗ trống bên cạnh cô hơi lún xuống theo động tác của anh, không hiểu sao lại mang đến cho cô cảm giác yên tâm hơn.
Cô nói: "Tôi không sao, truyền dịch xong là có thể về rồi."
Ngôn Chiêu hỏi: "Cơ thể bị làm sao?"
"...... Viêm dạ dày cấp tính."
Thẩm Từ Âm hối hận khi ăn món thịt xiên đó, cô vẫn đánh giá quá thấp mức độ chịu đựng của dạ dày mình.
Ngôn Chiêu quay đầu lại, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, tinh thần uể oải, đôi môi cũng hơi khô nứt. Anh giơ tay lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau môi cô.
Cánh môi bị ngón tay chạm vào, tưởng chừng như có dòng điện đang lan rộng. Thẩm Từ Âm nhíu mày, mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn vì bị bệnh: "Anh đang làm gì vậy?"
Ngôn Chiêu không trả lời, chỉ đứng dậy: "Chờ chút."
Hai phút sau, anh mang đến một cốc nước ấm. Thẩm Từ Âm nhìn anh, không thể nói lời từ chối vì cô đang quá khát nước rồi.
"Cảm ơn."
Đôi môi khô nẻ chạm vào nguồn nước như thể được hồi sinh. Cô uống một hơi hết nửa cốc, hắng giọng rồi hỏi anh: "Sao anh biết tôi đang ở đây?"
Chỉ mất hai mươi phút đã tìm được, tốc độ nhanh một cách thái quá.
"Dùng một chút mẹo nhỏ." Ngôn Chiêu dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng, nhướng mày nhìn cô: "Muốn nghe không?"
"...... Không." Nghe cũng chẳng có ích gì.
Ánh mắt của Thẩm Từ Âm chuyển sang mu bàn tay anh: "Sao anh còn chưa đi khám?"
"Không rảnh."
"Vừa hay đang ở bệnh viện, anh có thể đi khám rồi mua thuốc."
"Thẩm Từ Âm" Ngôn Chiêu vạch trần cô: "Em nóng lòng muốn thanh toán sòng phẳng với tôi đến vậy à?"
Cô không muốn nợ ân tình của người khác, điều đó khiến cô cảm thấy mắc nợ, đặc biệt khi người đó lại còn là Ngôn Chiêu. Chính cô thậm chí cũng không phân biệt được liệu có còn sót chút quan tâm nào trong đó hay không.
Vẫn nên kết thúc sớm thì tốt hơn.
Nước trong chai truyền dịch nhỏ xuống từng giọt, Ngôn Chiêu yên lặng ngồi bên cạnh cô, không có ý định rời đi.
"Ngôn Chiêu, chúng ta nói chuyện đi."
"Hửm?" Anh lười biếng nhấc mí mắt lên.
"Mặc dù chúng ta từng yêu nhau, nhưng đó đều đã là quá khứ rồi. Hiện tại tôi nghĩ chúng ta vẫn nên nói chuyện cho rõ ràng."
Cảm giác dính dính, vương vấn không dứt này khiến cô không thể kiểm soát được, cô không thích nó.
Thẩm Từ Âm buồn ngủ nói: "Về việc tiền thuốc thang, sau khi giải quyết xong thì có thể xóa WeChat của nhau. Anh mua lại công ty của chúng tôi, sau này chắc chắn sẽ phải chạm mặt, nhưng chúng ta có thể giao hẹn không...."
Bác gái đang ngủ gà gật trên ghế đối diện chợt mở mắt ra: "Sắp 4 giờ rồi cô gái ơi, có gì thì về nhà nói với bạn trai sau. Dì lớn tuổi rồi nên phải nghỉ ngơi, không thể so với người trẻ tuổi các cháu được."
Cổ họng Thẩm Từ Âm nghẹn lại, hiếm khi xấu hổ: "...... Cháu xin lỗi."
Thậm chí còn quên giải thích mối quan hệ của họ.
Ngôn Chiêu cười một tiếng, đưa tay ấn đầu cô lên vai mình, nói với bác gái đối diện:
"Xin lỗi ạ, chúng cháu sẽ chú ý."
Lúc ra ngoài anh chỉ khoác tạm một chiếc áo gió, chất vải trơn nhẵn mát lạnh, gò má nóng bừng của cô bất ngờ có cảm giác thoải mái khó tả.
Ngôn Chiêu không buông tay, vẫn luôn ấn đầu cô, lòng bàn tay áp lên má cô. Thẩm Từ Âm hơi giãy giụa nhưng không thoát ra được, lại không dám làm ầm ĩ, đành nhỏ giọng hỏi: "Sao anh phải xin lỗi thay tôi? "
"Nếu tôi không ở đây, em có thể nói nhiều được như vậy không?"
"Cũng đúng." Tốc độ phản ứng của Thẩm Từ Âm vì cơn sốt mà trở nên chậm chạp, mí mắt nặng trĩu: "Tại anh."
"Ừ, tại tôi." Ngôn Chiêu giơ tay lên che phủ đôi mắt cô, chặn ánh sáng lại, anh nhẹ nhàng hạ giọng: "Được rồi, ngủ đi."
Editor: Xin like tạo động lực ạ UwU
Trì Âm