Trêu Chọc - Dữu Chỉ
Chương 52: Đừng giận anh được không Hạ Hạ
193@-Ánh nắng chiều nơi chân trời dần dần bị màn đêm bao phủ.
Mọi người tràn đầy chờ mong đã lâu, kết quả trên bầu trời đêm đen nhánh lại chẳng xuất hiện cái gì, ngay cả một ngôi sao cũng không có chứ đừng nói tới mưa sao băng.
Ban đêm mùa hè oi bức nóng nực, trên núi Thiên Ngu lại rất nhiều muỗi, đại đa số mọi người đều đã không còn kiên nhẫn, thu dọn đồ dùng chuẩn bị rời đi, chỉ còn lại một số người khác bắt đầu tìm trò chơi giết thời gian.
Nhóm người Đường Minh Viễn vốn không có nhiều hứng thú với cơn mưa sao băng này, bọn họ chỉ đơn giản là nhàn rỗi tới điên người, cho nên mới tới đây chơi đấu địa chủ.
Chơi một lúc cũng cảm thấy chán, Tống Khải mở điện thoại lên xem một cái video.
Có người thò qua cười: “Ôi mẹ, lão Tống nhiều tài nguyên thế, gửi cho anh em một ít đê.”
Tống Khải rất hào phóng: “Muốn ai nào? Đào Cốc Họa Hương, Hatano Yui, hay là Cát Trạch Minh Xích*?”
“Không phải lão Tống chỉ thích Tùng Đảo Phong* à?”
*Mấy cái tên này đều là tên tiếng Nhật phiên âm sang tiếng Trung, mình không rõ tên nên để nguyên convert. Điểm chung của những người này đều là diễn viên đóng phim s*x
“Cũng phải bắt kịp thời đại chứ.” Tống Khải cười cười, “Tùng Đảo Phong đều đã là từ thời nào rồi.”
“Trâu nha trâu nha.”
Tống Khải nhìn Bùi Sí, đưa điện thoại qua: “Anh Sí thích không? Hay là em gửi cho anh một người nhá.”
Bùi Sí ngậm điếu thuốc nhàn nhạt liếc màn hình, động tác lẫn biểu tình của người phụ nữ trong video đều rất câu dẫn, anh lạnh nhạt đáp: “Ông đây không có hứng thú.”
Đường Minh Viễn bỗng nhiên cười như gà: “Anh Sí chỉ hứng thú với cô vợ nhỏ của anh ý thôi, chắc là buổi tối nằm mơ còn nghĩ…” Lời nói của hắn còn cố ý nói lấp lửng, nhưng mọi người đều có thể nghe hiểu.
Đám đàn ông tụ tập với nhau thì chỉ thích nói về đề tài này, một đám người bắt đầu ha ha hi hi.
Bùi Sí không nói chuyện, chỉ dùng ngón tay búng búng tàn thuốc, nhẹ cong môi dưới.
Mẹ nó, anh mà không nghĩ thì cũng chẳng phải người đàn ông bình thường.
Anh nhìn về phía cách đó không xa.
Mới phát hiện bên cạnh cô bỗng nhiên có thêm nhiều gã đàn ông khác, đám đàn ông đó đều cầm điện thoại, dường như đang quét mã WeChat của cô.
Ý cười nơi khóe môi Bùi Sí biến mất.
**
Đám người Trì Hạ và Trịnh Dung Dung vừa ăn BBQ vừa nói chuyện phiếm, đột nhiên mấy tên con trai phụ trách nướng thịt đều ngồi sát tới gần đây tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ.
Trên mặt bọn họ đều treo một nụ cười.
Nói đùa, nhiều em gái như vậy, ai mà không muốn nắm bắt cơ hội thoát kiếp độc thân chứ, xem mưa sao băng cái khỉ gì chứ, thực ra chỉ là buổi xem mắt trá hình mà thôi.
Bởi vì xinh đẹp nhất, Trì Hạ bị vài người muốn thêm WeChat.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng là bạn của Hà Vũ, ngại mặt mũi của cậu ta, cho nên cô đành phải căng da đầu lấy điện thoại ra cho bọn họ quét mã QR.
Nhưng mà sắc mặt lại không quá tốt, thật ra cô không quá thích thêm bạn với một số người không thân quen.
Trịnh Dung Dung đương nhiên nhìn ra Hạ Hạ không quá tình nguyện, cô ấy cũng có chút tức giận, sau đó liếc thẳng tới chỗ Hà Vũ trợn trắng mắt.
Hà Vũ: “…”
“Nghe nói em tốt nghiệp đại học thủ đô sao?” Vài tên bên cạnh Trì Hạ bắt đầu lôi kéo làm quen.
Cô gật đầu.
“Ôi trời giỏi quá.” Có sắc lại có tài, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy bản thân không xứng.
Đám người này, hoặc là bạn học cùng đại học với Hà Vũ, hoặc là đồng nghiệp hiện tại của cậu ta, tuy rằng đều tốt nghiệp ở 985*, nhưng so với đại học thủ đô thì vẫn không cùng một cấp bậc, đó chính là đại học số một số hai cả nước đó.
*Trường đại học 985 là những trường học được Chính phủ Trung Hoa chọn ra trong các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm. Đây được xem như danh sách các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc thuộc tầm đẳng cấp thế giới và nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển.
Có người nhìn chằm chằm Trì Hạ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Ôi mẹ tôi nhớ ra rồi, trước kia ở đại học thủ đô có lưu truyền một nữ thần thư viện, chính là cậu phải không?”
Nữ thần thư viện của đại học thủ đô, cái biệt danh này vừa được nhắc tới thì mọi người đều bừng tỉnh.
“Là thật kìa! Tôi nói mà, sao lại cảm thấy cứ quen quen như vậy.” Thì ra là nữ thần đại học thủ đô.
Rốt cuộc thì năm đó, nữ thần thư viện đại học thủ đô đã hot tới mức thoát vòng(1), chỉ là cô quá khiêm tốn(2), sau đó cũng không có xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người nữa nên mới dần dần phai nhạt đi.
(2): Ở đây bản gốc là điệu thấp: Ý chỉ những người khiêm tốn, không khoa trương màu mè, không hay xuất hiện nên ít được chú ý
Một đám người kích động gần chết, được nhìn thấy nữ thần ngoài đời thực, quả thực là như một giấc mơ mà.
Trì Hạ còn chưa kịp nói gì.
Một bóng người cao lớn bỗng nhiên phủ tới đây.
Cô bị túm chặt cánh tay kéo lên, đột nhiên không kịp chuẩn bị, đứng không vững nên ngả người ra sau, đâm vào một lồng ngực nóng bỏng.
Trịnh Dung Dung nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, thịt trong miệng đều sắp rớt ra ngoài tới nơi.
Ôi má, Bùi Sí sao lại ở đây thế??
Mấy cô gái còn lại có cảm giác như đang mơ, vị xa thủ trẻ tuổi mà bọn họ vừa mới thảo luận ban nãy, lúc này thế mà lại xuất hiện trước mắt các cô ấy đấy.
Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, đường cong sườn mặt sắc bén lạnh lùng, vai rộng chân dài, lúc đứng gần thì có cảm giác mười phần áp bức.
Đám con gái lập tức tim vọt lên tận cổ.
Đột nhiên bị người ta lôi kéo, Trì Hạ có cảm giác bị dọa tới hồn lìa khỏi xác.
Cô giương mắt lên nhìn thấy cặp con ngươi đen nhánh kia, trong màn đêm tuy rằng nhìn không rõ cảm xúc dưới đáy mắt, nhưng có thể cảm giác được anh đang tức giận.
Trì Hạ hơi nhíu mi muốn tránh khỏi giam cầm của anh, nhưng lại không thể tránh được.
Tầm mắt Bùi Sí đảo qua đám đàn ông xung quanh, lực đạo nắm cánh tay cô càng chặt hơn.
Anh có loại cảm giác bực bội khi bảo bối mình trân quý bị người ta ho he.
Đệch mẹ nó chứ, ban nãy đám người này cách cô gần như vậy, như kiểu sắp dính lên người cô tới nơi rồi. Anh cưỡng ép suy nghĩ muốn kéo đám người kia ra đập cho một trận, lôi kéo cô rời đi.
Trịnh Dung Dung sợ anh muốn chết, quả nhiên sau khi lớn lên vẫn không hề thay đổi, cô ấy muốn đi theo, nhưng lại bị một ánh mắt của Bùi Sí dọa cho lùi trở về.
Còn… còn hung dữ như vậy nữa chứ…
Trịnh Dung Dung thiếu chút nữa bị dọa khóc, anh y như kiểu muốn ăn thịt người tới nơi rồi ấy.
Trì Hạ không biết anh muốn làm gì, bị bắt đi về phía trước một đoạn xa, cô dùng sức hất tay anh ra, nhưng làm cách nào cũng không hất ra được, tức gần chết rồi: “Anh làm gì vậy!”
Anh rốt cuộc cũng dừng chân, quay đầu nhìn cô, ngữ khí đông cứng: “WeChat của ông thì không thêm, người đàn ông khác thì có thể?”
“… Phải.” Cô cũng rất tức giận, anh lấy tư cách gì quản cô chứ?
Đầu lưỡi Bùi Sí chống vào răng hàm, khoang miệng tràn ngập vị máu.
Trì Hạ nhìn anh, giật giật môi: “Bùi Sí, bây giờ chuyện của tôi không có liên quan gì tới anh nữa, anh có hiểu không? Giữa chúng ta ngay cả bạn bè còn không phải nữa.”
Cho nên cô muốn thêm WeChat của ai không phải đều là quyền tự do của cô sao?
Bùi Sí nghe xong khổ sở muốn chết, cắn răng run rẩy, không khí oi bức, ngực anh trướng tới phát đau.
“Đừng giận anh được không Hạ Hạ.”
Anh thật sự sẽ không chịu nổi.
Cô biết rõ mấy gã đó ôm tâm tư gì mới muốn WeChat của cô, nhưng cô vẫn cho bọn chúng.
Trì Hạ dời mắt, lông mi run lên.
Trong lòng cô cũng ê ẩm, mím môi không nói.
Bùi Sí rũ mắt nhìn cái cổ nhỏ trắng nõn của cô, bảo bối của anh rất thiện lương. Anh bảo cô đừng giận anh, cô lại thật sự ngoan ngoãn an tĩnh lại, cho dù tức giận cũng vẫn toát ra sự ôn nhu từ trong xương cốt.
Anh buông cánh tay cô ra, chịu đựng chua xót cong môi dưới: “Người đàn ông khác có thể thêm, vậy cũng thêm cả anh nữa có được không?”
Trì Hạ vừa nhìn liền biết ngày đó anh chắc chắn đã lục số điện thoại của cô rồi thêm bạn, nhưng lại không xác định đó có còn là cô hay không.
Cô thở dài: “Đã sớm thêm rồi.”
Trái tim Bùi Sí đột nhiên nảy lên, lập tức hiểu ra.
Đệch, vậy cái WeChat kia thật sự là cô sao?
Vừa rồi tâm anh còn đang ngã vào dưới đáy cốc, hiện tại lại lập tức nhảy lên tận trời, có chút kích động hỏi: “Cái WeChat kia thực sự là em sao? Vì sao không đổi số?”
Là sợ sau khi đổi số anh sẽ không tìm được cô phải không?”
Ngón tay Trì Hạ hơi cuộn lại.
Sao người này hỏi nhiều vậy, cô cũng lười trả lời.
Bỗng nhiên có người hô lên: “Ôi má ơi ôi má ơi! Mau nhìn kìa, mưa sao băng!”
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời.
Màn đêm trống trải mà tịch liêu.
Từng vệt sao băng mang theo ánh sáng lóa mắt xẹt qua màn đêm yên tĩnh, chiếu sáng cả bầu trời đêm, sáng lạn lại thê diễm.
Không ít người lấy kích viễn vọng ra bắt đầu quan sát.
Mưa sao băng rất hiếm gặp, mọi người đều kích động không chịu được, có rất nhiều người bắt đầu nhắm hai mắt cầu nguyện.
Bùi Sí lại thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cô, trong ánh mắt trong như pha lê của cô có ánh sáng lấp lóe di chuyển, so với sao băng thì xinh đẹp hơn rất nhiều.
Anh không nhịn được cúi người.
Trong cơn mưa sao băng diễm lệ ấy, anh khẽ hôn ngôi sao của anh.
Gió hè thổi lên người, cả người anh khô nóng.
Xúc cảm mềm mại trên môi làm hô hấp của cô hỗn loạn trong nháy mắt.
Đầu óc Trì Hạ đờ ra, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức đẩy anh ra, gương mặt nóng bỏng, tên lưu manh này thế mà lại nhân lúc cô không chú ý, hôn cô trước mặt nhiều người như vậy…
Thật là lưu manh!
Phản ứng của cô quá đáng yêu, Bùi Sí nhịn không được giơ tay lên nhéo mặt cô, độ cung nơi khóe môi không hạ xuống được.
Trì Hạ cản tay anh lại, cô cảm thấy nói đạo lý với tên lưu manh này quả thực là không có tác dụng.
Cô gái nhỏ tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người liền đi, ngón cái Bùi Sí cọ qua khóe môi, cảm giác tê tê dại dại vừa rồi còn ở đó, anh nhịn không được cười rộ lên.
Đệch mẹ nó, sao bảo bối của anh lại có thể ngọt như vậy chứ.
Trêu Chọc - Dữu Chỉ
Mọi người tràn đầy chờ mong đã lâu, kết quả trên bầu trời đêm đen nhánh lại chẳng xuất hiện cái gì, ngay cả một ngôi sao cũng không có chứ đừng nói tới mưa sao băng.
Ban đêm mùa hè oi bức nóng nực, trên núi Thiên Ngu lại rất nhiều muỗi, đại đa số mọi người đều đã không còn kiên nhẫn, thu dọn đồ dùng chuẩn bị rời đi, chỉ còn lại một số người khác bắt đầu tìm trò chơi giết thời gian.
Nhóm người Đường Minh Viễn vốn không có nhiều hứng thú với cơn mưa sao băng này, bọn họ chỉ đơn giản là nhàn rỗi tới điên người, cho nên mới tới đây chơi đấu địa chủ.
Chơi một lúc cũng cảm thấy chán, Tống Khải mở điện thoại lên xem một cái video.
Có người thò qua cười: “Ôi mẹ, lão Tống nhiều tài nguyên thế, gửi cho anh em một ít đê.”
Tống Khải rất hào phóng: “Muốn ai nào? Đào Cốc Họa Hương, Hatano Yui, hay là Cát Trạch Minh Xích*?”
“Không phải lão Tống chỉ thích Tùng Đảo Phong* à?”
*Mấy cái tên này đều là tên tiếng Nhật phiên âm sang tiếng Trung, mình không rõ tên nên để nguyên convert. Điểm chung của những người này đều là diễn viên đóng phim s*x
“Cũng phải bắt kịp thời đại chứ.” Tống Khải cười cười, “Tùng Đảo Phong đều đã là từ thời nào rồi.”
“Trâu nha trâu nha.”
Tống Khải nhìn Bùi Sí, đưa điện thoại qua: “Anh Sí thích không? Hay là em gửi cho anh một người nhá.”
Bùi Sí ngậm điếu thuốc nhàn nhạt liếc màn hình, động tác lẫn biểu tình của người phụ nữ trong video đều rất câu dẫn, anh lạnh nhạt đáp: “Ông đây không có hứng thú.”
Đường Minh Viễn bỗng nhiên cười như gà: “Anh Sí chỉ hứng thú với cô vợ nhỏ của anh ý thôi, chắc là buổi tối nằm mơ còn nghĩ…” Lời nói của hắn còn cố ý nói lấp lửng, nhưng mọi người đều có thể nghe hiểu.
Đám đàn ông tụ tập với nhau thì chỉ thích nói về đề tài này, một đám người bắt đầu ha ha hi hi.
Bùi Sí không nói chuyện, chỉ dùng ngón tay búng búng tàn thuốc, nhẹ cong môi dưới.
Mẹ nó, anh mà không nghĩ thì cũng chẳng phải người đàn ông bình thường.
Anh nhìn về phía cách đó không xa.
Mới phát hiện bên cạnh cô bỗng nhiên có thêm nhiều gã đàn ông khác, đám đàn ông đó đều cầm điện thoại, dường như đang quét mã WeChat của cô.
Ý cười nơi khóe môi Bùi Sí biến mất.
**
Đám người Trì Hạ và Trịnh Dung Dung vừa ăn BBQ vừa nói chuyện phiếm, đột nhiên mấy tên con trai phụ trách nướng thịt đều ngồi sát tới gần đây tham gia cuộc nói chuyện của bọn họ.
Trên mặt bọn họ đều treo một nụ cười.
Nói đùa, nhiều em gái như vậy, ai mà không muốn nắm bắt cơ hội thoát kiếp độc thân chứ, xem mưa sao băng cái khỉ gì chứ, thực ra chỉ là buổi xem mắt trá hình mà thôi.
Bởi vì xinh đẹp nhất, Trì Hạ bị vài người muốn thêm WeChat.
Rốt cuộc thì bọn họ cũng là bạn của Hà Vũ, ngại mặt mũi của cậu ta, cho nên cô đành phải căng da đầu lấy điện thoại ra cho bọn họ quét mã QR.
Nhưng mà sắc mặt lại không quá tốt, thật ra cô không quá thích thêm bạn với một số người không thân quen.
Trịnh Dung Dung đương nhiên nhìn ra Hạ Hạ không quá tình nguyện, cô ấy cũng có chút tức giận, sau đó liếc thẳng tới chỗ Hà Vũ trợn trắng mắt.
Hà Vũ: “…”
“Nghe nói em tốt nghiệp đại học thủ đô sao?” Vài tên bên cạnh Trì Hạ bắt đầu lôi kéo làm quen.
Cô gật đầu.
“Ôi trời giỏi quá.” Có sắc lại có tài, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy bản thân không xứng.
Đám người này, hoặc là bạn học cùng đại học với Hà Vũ, hoặc là đồng nghiệp hiện tại của cậu ta, tuy rằng đều tốt nghiệp ở 985*, nhưng so với đại học thủ đô thì vẫn không cùng một cấp bậc, đó chính là đại học số một số hai cả nước đó.
*Trường đại học 985 là những trường học được Chính phủ Trung Hoa chọn ra trong các trường có chất lượng hàng đầu, trọng điểm. Đây được xem như danh sách các trường đại học trọng điểm của Trung Quốc thuộc tầm đẳng cấp thế giới và nằm trong đề xuất được chính phủ ưu tiên phát triển.
Có người nhìn chằm chằm Trì Hạ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó: “Ôi mẹ tôi nhớ ra rồi, trước kia ở đại học thủ đô có lưu truyền một nữ thần thư viện, chính là cậu phải không?”
Nữ thần thư viện của đại học thủ đô, cái biệt danh này vừa được nhắc tới thì mọi người đều bừng tỉnh.
“Là thật kìa! Tôi nói mà, sao lại cảm thấy cứ quen quen như vậy.” Thì ra là nữ thần đại học thủ đô.
Rốt cuộc thì năm đó, nữ thần thư viện đại học thủ đô đã hot tới mức thoát vòng(1), chỉ là cô quá khiêm tốn(2), sau đó cũng không có xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người nữa nên mới dần dần phai nhạt đi.
(2): Ở đây bản gốc là điệu thấp: Ý chỉ những người khiêm tốn, không khoa trương màu mè, không hay xuất hiện nên ít được chú ý
Một đám người kích động gần chết, được nhìn thấy nữ thần ngoài đời thực, quả thực là như một giấc mơ mà.
Trì Hạ còn chưa kịp nói gì.
Một bóng người cao lớn bỗng nhiên phủ tới đây.
Cô bị túm chặt cánh tay kéo lên, đột nhiên không kịp chuẩn bị, đứng không vững nên ngả người ra sau, đâm vào một lồng ngực nóng bỏng.
Trịnh Dung Dung nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện, thịt trong miệng đều sắp rớt ra ngoài tới nơi.
Ôi má, Bùi Sí sao lại ở đây thế??
Mấy cô gái còn lại có cảm giác như đang mơ, vị xa thủ trẻ tuổi mà bọn họ vừa mới thảo luận ban nãy, lúc này thế mà lại xuất hiện trước mắt các cô ấy đấy.
Trên người anh có mùi thuốc lá nhàn nhạt, đường cong sườn mặt sắc bén lạnh lùng, vai rộng chân dài, lúc đứng gần thì có cảm giác mười phần áp bức.
Đám con gái lập tức tim vọt lên tận cổ.
Đột nhiên bị người ta lôi kéo, Trì Hạ có cảm giác bị dọa tới hồn lìa khỏi xác.
Cô giương mắt lên nhìn thấy cặp con ngươi đen nhánh kia, trong màn đêm tuy rằng nhìn không rõ cảm xúc dưới đáy mắt, nhưng có thể cảm giác được anh đang tức giận.
Trì Hạ hơi nhíu mi muốn tránh khỏi giam cầm của anh, nhưng lại không thể tránh được.
Tầm mắt Bùi Sí đảo qua đám đàn ông xung quanh, lực đạo nắm cánh tay cô càng chặt hơn.
Anh có loại cảm giác bực bội khi bảo bối mình trân quý bị người ta ho he.
Đệch mẹ nó chứ, ban nãy đám người này cách cô gần như vậy, như kiểu sắp dính lên người cô tới nơi rồi. Anh cưỡng ép suy nghĩ muốn kéo đám người kia ra đập cho một trận, lôi kéo cô rời đi.
Trịnh Dung Dung sợ anh muốn chết, quả nhiên sau khi lớn lên vẫn không hề thay đổi, cô ấy muốn đi theo, nhưng lại bị một ánh mắt của Bùi Sí dọa cho lùi trở về.
Còn… còn hung dữ như vậy nữa chứ…
Trịnh Dung Dung thiếu chút nữa bị dọa khóc, anh y như kiểu muốn ăn thịt người tới nơi rồi ấy.
Trì Hạ không biết anh muốn làm gì, bị bắt đi về phía trước một đoạn xa, cô dùng sức hất tay anh ra, nhưng làm cách nào cũng không hất ra được, tức gần chết rồi: “Anh làm gì vậy!”
Anh rốt cuộc cũng dừng chân, quay đầu nhìn cô, ngữ khí đông cứng: “WeChat của ông thì không thêm, người đàn ông khác thì có thể?”
“… Phải.” Cô cũng rất tức giận, anh lấy tư cách gì quản cô chứ?
Đầu lưỡi Bùi Sí chống vào răng hàm, khoang miệng tràn ngập vị máu.
Trì Hạ nhìn anh, giật giật môi: “Bùi Sí, bây giờ chuyện của tôi không có liên quan gì tới anh nữa, anh có hiểu không? Giữa chúng ta ngay cả bạn bè còn không phải nữa.”
Cho nên cô muốn thêm WeChat của ai không phải đều là quyền tự do của cô sao?
Bùi Sí nghe xong khổ sở muốn chết, cắn răng run rẩy, không khí oi bức, ngực anh trướng tới phát đau.
“Đừng giận anh được không Hạ Hạ.”
Anh thật sự sẽ không chịu nổi.
Cô biết rõ mấy gã đó ôm tâm tư gì mới muốn WeChat của cô, nhưng cô vẫn cho bọn chúng.
Trì Hạ dời mắt, lông mi run lên.
Trong lòng cô cũng ê ẩm, mím môi không nói.
Bùi Sí rũ mắt nhìn cái cổ nhỏ trắng nõn của cô, bảo bối của anh rất thiện lương. Anh bảo cô đừng giận anh, cô lại thật sự ngoan ngoãn an tĩnh lại, cho dù tức giận cũng vẫn toát ra sự ôn nhu từ trong xương cốt.
Anh buông cánh tay cô ra, chịu đựng chua xót cong môi dưới: “Người đàn ông khác có thể thêm, vậy cũng thêm cả anh nữa có được không?”
Trì Hạ vừa nhìn liền biết ngày đó anh chắc chắn đã lục số điện thoại của cô rồi thêm bạn, nhưng lại không xác định đó có còn là cô hay không.
Cô thở dài: “Đã sớm thêm rồi.”
Trái tim Bùi Sí đột nhiên nảy lên, lập tức hiểu ra.
Đệch, vậy cái WeChat kia thật sự là cô sao?
Vừa rồi tâm anh còn đang ngã vào dưới đáy cốc, hiện tại lại lập tức nhảy lên tận trời, có chút kích động hỏi: “Cái WeChat kia thực sự là em sao? Vì sao không đổi số?”
Là sợ sau khi đổi số anh sẽ không tìm được cô phải không?”
Ngón tay Trì Hạ hơi cuộn lại.
Sao người này hỏi nhiều vậy, cô cũng lười trả lời.
Bỗng nhiên có người hô lên: “Ôi má ơi ôi má ơi! Mau nhìn kìa, mưa sao băng!”
Cùng lúc đó, tất cả mọi người đều nhìn lên bầu trời.
Màn đêm trống trải mà tịch liêu.
Từng vệt sao băng mang theo ánh sáng lóa mắt xẹt qua màn đêm yên tĩnh, chiếu sáng cả bầu trời đêm, sáng lạn lại thê diễm.
Không ít người lấy kích viễn vọng ra bắt đầu quan sát.
Mưa sao băng rất hiếm gặp, mọi người đều kích động không chịu được, có rất nhiều người bắt đầu nhắm hai mắt cầu nguyện.
Bùi Sí lại thu hồi tầm mắt, nhìn về phía cô, trong ánh mắt trong như pha lê của cô có ánh sáng lấp lóe di chuyển, so với sao băng thì xinh đẹp hơn rất nhiều.
Anh không nhịn được cúi người.
Trong cơn mưa sao băng diễm lệ ấy, anh khẽ hôn ngôi sao của anh.
Gió hè thổi lên người, cả người anh khô nóng.
Xúc cảm mềm mại trên môi làm hô hấp của cô hỗn loạn trong nháy mắt.
Đầu óc Trì Hạ đờ ra, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức đẩy anh ra, gương mặt nóng bỏng, tên lưu manh này thế mà lại nhân lúc cô không chú ý, hôn cô trước mặt nhiều người như vậy…
Thật là lưu manh!
Phản ứng của cô quá đáng yêu, Bùi Sí nhịn không được giơ tay lên nhéo mặt cô, độ cung nơi khóe môi không hạ xuống được.
Trì Hạ cản tay anh lại, cô cảm thấy nói đạo lý với tên lưu manh này quả thực là không có tác dụng.
Cô gái nhỏ tức giận trừng mắt nhìn anh một cái, sau đó xoay người liền đi, ngón cái Bùi Sí cọ qua khóe môi, cảm giác tê tê dại dại vừa rồi còn ở đó, anh nhịn không được cười rộ lên.
Đệch mẹ nó, sao bảo bối của anh lại có thể ngọt như vậy chứ.
Trêu Chọc - Dữu Chỉ
Đánh giá:
Truyện Trêu Chọc - Dữu Chỉ
Story
Chương 52: Đừng giận anh được không Hạ Hạ
10.0/10 từ 50 lượt.