Trên Đảo Lúc Này
Chương 39: C39: Case 3 cuồng phong trên đảo vắng 7
Cuồng phong trên đảo vắng 7
Giờ cơm trưa, ánh sáng bên ngoài vẫn chẳng khá khẩm hơn, cứ có cảm giác âm u như trước lúc nhật thực toàn phần vậy.
Nhật thực là hiện tượng xảy ra khi Mặt Trăng đi qua giữa Trái Đất và Mặt Trời trên cùng một đường thẳng và quan sát từ Trái Đất, lúc đó Mặt Trăng che khuất hoàn toàn hay một phần Mặt Trời (wiki)
Mọi người lại ngồi thành bàn, dường như số rượu mình nốc hôm qua còn đang lắc lư trong đầu, lần này có 3 người đòi gọi bia, mấy người còn lại chẳng ai chạm vào. Món ăn lục tục được đưa lên song người còn chưa tới đủ.
“Tiểu Lưu với Tiểu Khâu đâu?” Viện trưởng Tưởng hỏi.
Ông ta vừa hỏi vậy, Lục Viễn Triết và Trình Mặc vội đưa mắt nhìn nhau, đúng là từ lúc bắt đầu ăn sáng tới giờ thì không gặp hai người đó nữa.
“Để tôi đi gọi, bọn trẻ ngủ nướng chả đâu ra đâu, còn không bằng nghỉ bão đi.” Tào Trí Kiệt đứng lên, định bụng đi gọi hai đứa đồ đệ của mình, “Mọi người ăn trước đi, tôi đi dạy dỗ mấy câu.”
Lục Viễn Triết biết Trình Mặc muốn theo cùng, không chờ cậu mở lời, anh đã ấn cậu lại, tự mình đứng lên: “Thầy Tào, tôi đi với thầy.”
“Cậu theo làm gì?” Tào Trí Kiệt xua tay bảo anh ngồi lại, “Mình tôi đi được rồi.”
“Không sao không sao, thầy cũng đừng làm khó 2 người trẻ kia thế, mọi người đều thích ngủ nướng mà.” Lục Viễn Triết khoác vai Tào Trí Kiệt, nói vài lời tốt thay Tiểu Khâu với Tiểu Lưu.
Rầm.
Còn chưa nói xong, cửa nhà ăn đã bị Tiểu Khâu tông vào. Cậu ngã nhào xuống đất, chân còn đang run.
“Tiểu Lưu…” Cậu kinh hãi nhìn ra ngoài cửa, vô thức bò về phía bàn ăn, “Tiểu Lưu…”
Lục Viễn Triết đưa tay ra đỡ Tiểu Khâu dậy, vừa chạm vào cậu đã ôm gối chặt cứng. Lúc này mọi người mới để ý thấy vết máu dưới giày của cậu.
“Sao vậy? Không sao không sao.” Lục Viễn Triết dìu Tiểu Khâu lên ghế.
“Mọi người mau qua đó xem.” Tiểu Khâu không dám nói, chỉ ôm lưng ghế co rúc cả người.
“Tất cả ở lại đây.” Lục Viễn Triết dặn một câu, anh rút súng đi ra ngoài hai bước rồi dùng ánh mắt ngăn lại Trình Mặc toan bước theo, “Cậu cũng chờ ở đây.”
Mọi người đứng ngồi không yên, ai nấy cũng vây quanh bàn ăn. Trình Mặc di chuyển tới cạnh Tiểu Khâu, đưa cho cậu ta chai nước suối.
Đến nước suối Tiểu Khâu cũng uống không trôi, chỉ ôm chai nước chết lặng.
Đợi đấy 3 phút, ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân của Lục Viễn Triết. Mấy vị vừa ngồi xuống đã nhổm dậy ngày, sốt ruột nhìn Lục Viễn Triết, đợi anh mở miệng.
Lục Viễn Triết quét mắt nhìn khắp lượt, nghiêm túc bình tĩnh nói rõ tình huống: “Tiểu Lưu bị giết trong phòng, có ai tìm được thứ gì để vận chuyển thi thể không? Cáng, áo mưa, quần áo thực nghiệm gì đó.”
Mọi người kinh động cả, có người đưa mắt nhìn nhau, có người nhìn Tiểu Khâu, còn có người hoàn toàn ngơ ngác, hồi lâu cũng không ai động đậy.
“Tôi, tôi đi tìm thử.” Bộ trưởng Hoa giơ tay.
“Kết bạn đi đi, đội trưởng Hồ chú ý an toàn cho mọi người, đừng tùy tiện tách ra.” Lục Viễn Triết dặn dò, sau đấy nhìn Trình Mặc, “Chúng ta qua đấy.”
…
Tiểu Lưu bị cắt yết hầu dẫn tới cái chết, cậu ấy nằm trên giường mình, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà. Vết máu trên ga giường đã khô quá nửa, dưới đất chỗ gần giường lại chẳng có vết máu, chỉ có vài dấu chân thấy rõ, hắn là của Tiểu Khâu để lại. Nhìn từ vết máu có thể thấy là Tiểu Khâu tới gần giường nhìn thử sau đấy bổ nhào ra khỏi cửa, trốn khỏi gian phòng của mình.
“Chìa khóa ở đầu giường.” Trình Mặc bọc chìa khóa lại, “Buổi tối bọn họ không khóa cửa.”
Cánh cửa này hễ khóa lại thì trong ngoài đều phải có chìa mới mở ra được. Tiểu Khâu tông cửa chạy ra, có thể thấy cửa không khóa trái.
“Chưa chắc là bọn họ không khóa, cũng có thể là hung thủ từng tới.” Lục Viễn Triết đáp lại một câu. Lúc Hạ Chí Cương chết, cửa cũng không khóa, không biết là có liên quan gì với tình huống lúc này không.
Đối phương là người trong nghề, lúc cắt yết hầu thì lấy khăn lông bịt cổ Tiểu Lưu lại, không để máu bắn vào người. Khăn lông vứt lại trong chậu nước ở phòng vệ sinh, đã thấm ướt đỏ sậm.
Hẳn là Tiểu Lưu bị tập kích trong lúc ngủ, đối phương xuống tay nhanh chuẩn, ngay cả sức bò dậy cậu ấy cũng không có, bị nghẹt thở và mất máu mà mất đi ý thức.
Trong phòng không có dấu vết bị lục lọi, cũng không có dấu chân gì, có thể thấy hung thủ không cần tìm gì cả. Lục Viễn Triết cẩn thận lấy di động của Tiểu Lưu qua thì phát hiện có khóa màn hình.
Vân tay người đã chết không mở khóa màn hình được, bọn họ chỉ có thể để đó, cái này phải để Vạn Dặc ra tay.
Ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân. Lục Viễn Triết lập tức lùi ra cửa, cản lại viện trưởng Tưởng và mấy vị bộ trưởng định đưa cáng và dụng cụ di dời: “Đừng vào, không lại giải thích không rõ.”
Mấy vị đây phanh gấp lại, sau đó che kín miệng mũi vì mùi máu tanh ập vào mặt. Bộ trưởng Đào cúi gập người, suýt đã nôn tháo. Bọn họ không có ý định giúp, rất nhanh đã xuống lầu, chỉ còn lại viện trưởng Tưởng do dự không nhúc nhích.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào?” Viện trưởng Tưởng xoa tay, có chút căng thẳng. Chắc ông ta cảm thấy lập trường của Trình Mặc nghiêng về phía mình bèn nhìn sang Trình Mặc bước ra sau.
“Hiện tại còn chưa rõ.” Trình Mặc trả lời, sau đấy câu nghiêm túc nhìn viện trưởng Tưởng, “Ngài có manh mối nào có thể cung cấp sao?”
“Tôi á?” Viện trưởng Tưởng bị hỏi thì đờ ra, ánh mắt đảo quanh, do dự ngập ngừng suy nghĩ hồi lâu, “Không lẽ là đối thủ trong ngành?”
“Không biết, trên đảo cũng chỉ có bấy nhiêu người, không phải toàn người quen của ngài à?” Trình Mặc uyển chuyển phủ nhận đáp án của ông ta.
“Người mình thì không tới nỗi…” Rõ ràng viện trưởng Tưởng có chút kháng cự tới suy đoán này.
“Ngài quay lại nhà ăn chút đi. Lát nữa chúng tôi sẽ tới hỏi chuyện từng người.” Trình Mặc nói xong thì quay vào phòng, để lại viện trưởng Tưởng nhìn cánh cửa khép lại, lùi về sau nửa bước, hai chân đều mềm nhũn.
…
Dù đều là hình cảnh được huấn luyện bài bản, song nếu thật sự khiêng người đàn ông thành niên 70 kg thì vẫn có chút không được nhẹ nhàng.
Khóa phòng 303 lại, lấy hòm dụng cụ theo, bọn họ nhấc cáng, chậm rãi đi tới lầu 1.
Những người khác đều không quay về phòng, bọn họ đợi cả ở nhà ăn. Lúc này chị Triệu thò đầu ra nhìn giây lát thì lập tức rụt đầu về khi trông thấy vết máu trên cáng và vải nhựa.
Bên ngoài gió rất lớn, bọn họ mất nhiều sức mới đưa được thi thể tới tòa nhà thực nghiệm, đội trưởng Hồ với bộ trưởng Hoa đang chờ ở sảnh tòa nhà thực nghiệm, mở cửa thay hai người rồi lại kéo tủ đông ra cho họ.
Mờ hòm dụng cụ ra, Trình Mặc lục tìm nhiệt kế, tính toán dựa theo số liệu nhiệt độ trực tràng: “Chết vào khoảng 4 giờ sáng.”
Lục Viễn Triết kiểm tra bề mặt ngoài của cơ thể, không thấy có vết thương khác. Xem ra trừ bỏ giết chóc, đối phương cũng không còn muốn gì thêm.
“Thủ pháp giết người trực tiếp cũng xem như không làm khó chúng ta, nếu không ngay cả nguyên nhân tử vong chúng ta cũng không tìm được.” Anh thở hắt ra.
“Ừ.” Trình Mặc gật đầu rồi lại nhìn cổ của Tiểu Lưu, “Một đao chí mạng, sát thủ chuyên nghiệp nhỉ.”
“Đương nhiên, người ngoài nghề dám giết người kiểu này khi mà trong phòng vẫn còn người khác à?” Lục Viễn Triết nhìn phần da cuốn lên của Tiểu Lưu, nếu dao này sâu thêm một chút thì chính là hiện trường đứt động mạnh như vòi phun nước.
Đặt trọng tâm vào gian phòng, hai người đội mưa quay lại 303.
Sau khi di dời thi thể đi, bọn họ lục soát cả gian phòng. Trình Mặc kéo rèm cửa sổ lên, nương nhờ ánh sáng không mấy lý tưởng để chụp ảnh. Lục Viễn Triết thu thập di động và máy tính của người chết, chuẩn bị mang đi hỏi Tiểu Khâu xem có manh mối gì về mật khẩu không.
Phòng của Tiểu Khâu Tiểu Lưu bừa bộn hơn phòng của Hạ Chí Cương nhiều, quần áo chờ giặt chất đống trong chiếc sọt để ngay cửa nhà vệ sinh, còn có món mới thay ra vứt trên sô pha. Tủ quần áo rối loạn, phỏng chừng chỉ có chính chủ mới biết đồ mình muốn mặc được xếp ở đâu.
Bề bộn thì bề bộn đấy song hai người lại không phát hiện ra dấu vết bị lục lọi. Dù là thẻ phòng, tài liệu các loại, chìa khóa, sổ tay hay USB đều không có dấu vết bị lục. Huống chi trong phòng còn có một người sống, nếu là lục lọi khắp nơi thì thế nào cũng phải tỉnh chứ.
“Cậu nói xem… liệu có khi nào hai người này bị người ta bỏ thuốc ngủ không?” Lục Viễn Triết cầm chiếc ly để ở đầu giường lên ngửi, không nhìn ra được vấn đề.
“Có thể, người bình thường không thể nằm đấy ngủ trong mùi máu tanh nực nồng cả mấy tiếng như vậy.”
Tiếc là giờ phán đoán có thuốc ngủ hay không quả thật rất khó, lúc này Lục Viễn Triết có chút hối hận, nói thế nào cũng nên cưỡng chế kéo Lăng Khê theo.
Khi hai người xuống lầu, Tiểu Khâu hãy còn thừ người ngồi trong nhà ăn, nhưng có mọi người quanh đấy, cảm xúc cũng đã dần khôi phục lại.
“Tôi ngủ đến nãy mới tỉnh.” Cậu ta nói chuyện mình chạy tới nhà ăn, “Vừa tỉnh lại đã thấy Tiểu Lưu nằm trên giường như vậy… tôi chạm cậu ấy một cái, người đã lạnh từ lâu rồi… Tôi liền vọt ra ngoài…”
Cậu ta nói đứt quãng, Lục Viễn Triết vừa an ủi vừa hỏi bổ sung, khôi phục lại tương đối những gì đã xảy ra.
Đếm qua hai người họ ngủ khá muộn, 1 giờ sáng mới tắt máy lên giường. Chưa tới hai giờ thì mất điện, thế là bọn họ xuống lầu xem sao, còn gặp nhóm Lục Viễn Triết và Trình Mặc.
Khi ấy Tiểu Lưu vẫn rất bình thường, còn đưa Lục Viễn Triết đi kiểm tra tủ đông, quay lại cũng không thấy có gì lạ. Dù sao cũng không còn sớm nữa, hai người họ bò lên giường ngủ ngay. Tiểu Khâu vừa ngã xuống giường thì cảm thấy rất buồn ngủ, chẳng mấy chốc đã thiếp đi. Cậu ta nhớ lúc đó Tiểu Lưu cũng ngáp liên miên, không vọc di động nữa.
Kế nữa là buổi sáng, Tiểu Khâu chỉ mới tỉnh dậy ngay trước lúc vọt vào nhà ăn, Tiểu Lưu đã bị giết hại, vậy mà nửa đêm cậu chẳng hề nghe thấy gì.
“Đêm qua hai cậu có khóa cửa không? Tôi thấy cậu không cầm theo chìa khóa.” Trình Mặc cầm chìa khóa phòng 303 cho cậu ta xem.
Tiểu Khâu ngẩn người giây lát, cậu cũng mới nghĩ tới cái này: “Tôi nhớ là khóa rồi, lúc tôi đi ra xích chống trộm hãy còn mắc, nhưng đúng là vừa mới vặn là cửa đã mở… Tôi nhớ có khóa rồi.”
Trình Mặc thoáng nhìn sang Lục Viễn Triết, anh không nói gì cả.
“Có khi nào là oan hồn của Hạ Chí Cương không?” Tiểu Khâu cũng nhìn Lục Viễn Triết, thần thần bí bí kéo anh hỏi, “Hôm qua hai người đi xem thi thể đã thấy cái gì? Cậu ấy nói chỉ có hai người vào.”
“Đương nhiên là chẳng thấy gì, nếu không tôi còn ở đây à?” Lục Viễn Triết bất đắc dĩ nhìn Tiểu Khâu. Anh vỗ mu bàn tay cậu ta, không hiểu dân nghiên cứu khoa học sao lại mê tín tới vậy.
Tự Tiểu Khâu cũng cảm thấy suy đoán này quá khác người, cậu ta buông tay ra, tiếp tục cúi đầu ngồi thẫn thờ.
Nhờ có Tiểu Khâu giúp, đi động và máy tính của Tiểu Lưu đều có thể mở ra, không phát hiện ghi chú trong đấy có gì khác lạ, đều là ghi chú thực nghiệm.
“Hai người cũng hay thức khuya làm thực nghiệm à?” Trình Mặc nhìn ghi chép thực nghiệm.
“Ừ, chúng tôi còn trẻ mà, đương nhiên phải cố gắng hơn nữa.” Tiểu Khâu cúi đầu đáp lời.
“Nhưng gần đây thì hết rồi à?” Trình Mặc kéo xuống nữa, hai tháng này bọn họ ít đi đêm hẳn.
“Ừ.” Tiểu Khâu gật đầu, còn có chút sợ hãi không yên, nói chuyện có hơi lặp lại, “Dạo này không bận lắm, làm dự án là một chuỗi nhiệm vụ, bận một đợt lại rảnh một đợt…”
Trình Mặc liếc nhìn Lục Viễn Triết rồi đưa điện thoại cho Tiểu Khâu: “Kế hoạch thực nghiệm gần đây của hai người có liên quan gì với của Hạ Chí Cương không?”
“Không có…” Tiểu Khâu thấp thỏm đáp, cậu ta nhận điện thoại, lục lọi một chút, không thấy trong điện thoại của Tiểu Lưu thì lấy điện thoại mình ra, “Chúng tôi làm gần giống nhau, cậu xem. Đây là thực nghiệm trong thời gian này, Hạ Chí Cương là sản xuất khí vi sinh vật, chúng tôi làm là nuôi dưỡng vi sinh vật, hoàn toàn khác nhau.”
Trình Mặc chụp điện thoại, nói mấy tiếng cám ơn rồi không hỏi thêm.
“Chị Triệu xếp cho cậu ấy căn phòng mới đi, chút nữa chúng tôi sẽ đi với cậu ta lấy vài bộ quần áo thay giặt.” Lục Viễn Triết dặn, “Những người khác về phòng mình đi, chú ý an toàn. Chúng tôi sẽ đi từng phòng hỏi tình hình hôm qua.”
Tiểu Chương và Tiểu Đường xung phong ở với Tiểu Khâu, những người còn lại đều quay về phòng mình, nhà ăn chỉ còn lại Lục Viễn Triết và Trình Mặc.
“Cậu cũng phát hiện ra chỗ không đúng rồi phải không?” Lục Viễn Triết nhìn Trình Mặc.
“Ừm.” Trình Mặc gật đầu.
“Trước cứ hỏi hết mọi người đã.” Anh vỗ vai Trình Mặc, cũng không chỉ ra ngay vấn đề hai người chú ý đến.
Trên Đảo Lúc Này